Thịt Thần Tiên (Tập 1) - Chương 03 - Phần 4

Đường càng đi càng lạ, cứ thế dần dần đã đến một con
dốc rất hoang vu, phía dưới sườn dốc có một hang động. Đám đàn ông đưa nàng vào
trong, tiếng cười hung tợn, nhốn nháo tiến lại gần. Hà Bạng ngồi trên nền đất,
đôi mắt mở to ầng ậc nước, vô cùng khó hiểu: “Các ngươi dẫn ta đến chỗ này làm
gì?”.

Da thịt nàng quá đỗi mềm mịn, dường như chỉ dùng một
chút sức thôi cũng sẽ vỡ vụn. Ngay cả tên đàn ông lực lưỡng đi bắt nàng lúc
chạm vào hồn vía cũng bay hết cả, không dám dùng sức quá mạnh, giờ thấy trên cơ
thể nàng không hề có vẻ gì là đau đớn, hắn lại nảy sinh lòng hiếu kì.

Lúc này, nàng đang quỳ trên đất, làn váy trắng tinh
khiết, mái tóc đen dài mượt như tơ, tựa một đóa hoa thủy tiên đang e ấp nở. Đám
đàn ông đều không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, nhao nhao cởi áo. Một tên cao to
với bộ ngực đầy lông lá chửi thề một tiếng, ánh mắt tham lam: “Mẹ nó, món hàng
lần này quả thật quá ngon!”.

Một tên khác chân hơi tập tễnh đứng đằng sau hắn cười
nham hiểm: “Lão đại, con mái này thật sự rất hiếm có, để huynh đệ nếm thử tí
tươi đi, phần của huynh đệ không cần chia nữa đâu”.

Ánh mắt của tên được gọi là lão đại đảo khắp lượt trên
người Hà Bạng, hạ quyết tâm nói: “Mặc kệ đi, trước tiên mấy huynh đệ ta mở bữa
tiệc mặn cái đã”.

Mấy chữ “nếm thử tí tươi”, “tiệc mặn” lọt vào tai, Hà
Bạng liền hiểu ra - Mấy tên này rõ ràng muốn ăn thịt lão tử! Nàng vô cùng tức
giận, cứ cho là thân thể lão tử có hơi béo một chút đi, thì cũng đâu đủ cho cả
sáu tên các ngươi cùng ăn chứ? Huống hồ, cũng không thèm thêm vào mấy loại gia
vị ăn kèm như ớt xanh, hay tỏi phi gì gì đó nữa. Thật là quá thiếu chuyên
nghiệp!

Nàng khẽ đảo con mắt, mấy tên đàn ông lập tức im bặt
không một tiếng động. Đôi mắt đẹp kia như biển khơi xanh thăm thẳm, cùng từng
đợt thủy triều vỗ về vuốt ve từng tấc da thịt bọn hắn, thần thức dường như cũng
dập dềnh theo từng lớp sóng vỗ, nhất thời cả đám liền trở nên ngây dại.

Hà Bạng vươn tay ra, tên cầm đầu khuôn mặt đang đờ
đẫn, cẩn thận nhẹ nhàng đỡ nàng dậy. Nàng nhanh chóng ban hành mệnh lệnh đầu
tiên: “Đi tìm tất cả các món ăn ngon về đây cho bổn tọa!”.

Thế là sáu gã đàn ông bắt đầu ra ngoài tìm đồ ăn,
không lâu sau, tào phớ, bánh đậu vàng, bánh rán hoa quả đang thịnh hành ở vùng
lân cận đều được bày la liệt trong hang, cô nàng ngồi trên một tảng đá, bắt đầu
thưởng thức.

Khuôn mặt mệt mỏi của sáu gã đàn ông đều thay đổi, sắc
mặt lại đờ đẫn ra như trước, động tác vô cùng chu đáo cẩn thận. Nếu như Hà Bạng
không lên tiếng, mấy gã đó có thể lao lực quá mà chết. Cũng may, Hà Bạng cũng
không có ý để bọn chúng chết nhanh như vậy, nàng ngồi trên lưng của một gã to
khỏe nhất, đôi chân nhỏ còn giẫm lên lưng một tên khác, ăn uống rất thoải mái
nhàn nhã. Nhưng chưa ăn được lâu, thì có một người bước vào, áo đỏ uốn lượn dài
chấm đất, mái tóc đen buông đến thắt lưng. Người này từ từ đi đến trước mặt Hà
Bạng, nhìn nàng rất lâu rồi mới nói: “Bệ hạ”.

Hà Bạng rất bất ngờ, khó khăn lắm mới nuốt trôi chỗ
thức ăn xuống, sau đó hỏi: “Thuần Vu Lâm, sao ngươi lại tìm được bổn tọa?”.

Vị Đại Tư tế của Hải tộc đang đứng trước mặt im lặng
rất lâu mới phun ra mấy chữ: “Đi theo bánh đậu vàng đến đây”.

Hà Bạng nở nụ cười tươi tắn, đôi chân mềm mại tinh tế
trong đôi giày lụa giẫm trên lưng của một gã đàn ông phát ra tiếng leng keng.
Sáu tên này hiền lành hệt như sáu chú cừu non kêu be be.

Thuần Vu Lâm dường như đã quá quen với sở thích của vị
Hải hoàng này, hắn lấy một miếng bánh đậu vàng tự tay đút cho nàng, Hà Bạng
chóp chép cắn hết nửa miếng bánh trên tay hắn, sau đó hắn mới khẽ hỏi nàng:
“Bao giờ bệ hạ trở về Hải tộc?”.

Hai má Hà Bạng phồng lên, vui quên trời đất: “Không
vội, không vội”.

Thuần Vu Lâm và Hà Bạng cũng có thể coi là gắn bó như
môi với răng, nên giữa hai người cũng không có quá nhiều điều cấm kị. Hà Bạng
là Nội tu, lúc bơi dọc sông từ đất liền ra biển, có ý muốn mang theo một vật gì
đó làm kỉ niệm, thế là tiện đường dùng vỏ trai kẹp luôn một con cá chép to lớn,
cũng chẳng thèm quan tâm xem người ta có đồng ý hay không mà đưa luôn ra biển.
Hơn thế, cũng chẳng hỏi han cho rõ ràng đã để Thuần Vu Lâm tu Võ đạo. Nhiều năm
nay, Thuần Vu Lâm dựa thế nàng, thậm chí còn xử lí tất cả mọi việc trong Hải
tộc của cả vùng hải vực Lăng Hà. Trên danh thì Hà Bạng là Hải hoàng, nhưng vị
Hải hoàng này không khác gì Tống Giang lãnh đạo một trăm linh tám vị hảo hán
Lương Sơn bạc, chiếm núi xưng vua, nên tính cách thô lỗ của con người này vẫn
không được sửa đổi.

Sau này, Đông Hải quả thật lực bất tòng tâm, liền
phong nàng làm Hải hoàng, cũng coi như là một hình thức chiêu an. Cô nàng này
một không thượng cống, hai không lạy chầu, cũng may dưới sự quản lí của Thuần
Vu Lâm, cả vùng hải vực núi Lăng Hà cũng có thể coi là thái bình, Đông Hải Long
Vương cũng vì thế mà mắt nhắm mắt mở cho qua.

Về sau, Hải Quy lão Tư tế của Hải tộc qua đời, Hà Bạng
không chút đắn đo phong Thuần Vu Lâm lên làm Đại Tư tế, còn mình thì khép vỏ chăm
chăm lo mỗi việc ăn uống, tất cả quyền lực thực sự của Hải tộc đều nằm trong
tay Thuần Vu Lâm.

Cô nàng này rất tham ăn, mà một khi đã thích thứ gì,
thì sẽ đuổi theo người ta ăn cho đến sức cùng lực kiệt, thậm chí có một thời
gian nàng mê muội hải sâm, thiếu chút nữa thì ăn đến mức tuyệt chủng cả một
vùng hải sâm, báo hại Thuần Vu Lâm phải thu mua từ nơi khác đem về bổ sung.

Hà Bạng dựa lưng vào người hắn, lát sau như chợt nhớ
ra điều gì đó, ngẩng khuôn mặt mịn màng lên nói: “Thuần Vu Lâm, ngươi đi tìm một
chiếc nồi sắt, cho thêm cả ớt xanh, tỏi phi gì gì đó vào nữa nhé”.

Thuần Vu Lâm dường như đã quá quen với những ý tưởng
kì lạ bất chợt của nàng, liền cầm miếng bánh đậu vàng cuối cùng lên đút cho
nàng rồi nói: “Ừ”.

Không lâu sau, một chiếc nồi sắt lớn được đặt trong
hang đá, sau khi nhóm lửa, phía dưới phát ra tiếng nổ tách tách của củi cháy,
Hà Bạng ăn nốt chiếc bánh rán hoa quả, rồi bỗng nhiên biến về hình hài một con
trai nước, sau đó oàm oạp vài tiếng lăn một vòng vào đống tỏi phi.

Thuần Vu Lâm khoanh tay đứng nhìn, suy nghĩ hồi lâu,
cuối cùng không kìm được, bèn thỉnh giáo: “Dám hỏi bệ hạ, người đây là đang…”.

Hà Bạng vẫn đang lăn qua lộn lại trong đống tỏi phi,
chỗ tỏi này quá cay, khiến nàng bị sặc chảy cả nước ra khỏi vỏ: “Diễn kịch thì
phải diễn cho đủ vở. Sáu tên này không phải muốn ăn thịt bổn tọa sao, bổn tọa
chỉ đơn giản thêm vào một phân cảnh thôi mà. Hừ, để xem tên đạo sĩ thối ấy còn
dám không dắt lão tử đi dạo phố nữa không?”. Cho dù bị sặc đến như vậy rồi,
nàng còn tặc lưỡi: “Chà chà, nghe nói thịt trai phi tỏi cũng rất thơm ngon…”.

Nụ cười trên khuôn mặt tao nhã của Thuần Vu Lâm vỡ vụn
thành từng mảnh: “… Thần nói này, bệ hạ, người thật sự cho rằng sáu tên đàn ông
đó lãng phí công sức bắt người về đây… chỉ để làm món thịt trai phi tỏi thôi ư?”.

Hà Bạng cuối cùng cũng mở hé hai mảnh vỏ ra, hỏi: “Là
sao?”.

Thuần Vu Lâm ôm nàng ra khỏi đống tỏi phi, đặt vào
trong chiếc nồi lớn cọ rửa, nhưng vị tỏi quả thực quá nồng, cọ rửa mãi mà vẫn
không hết.

Thuần Vu Lâm cau mày, mãi sau mới nói: “Bệ hạ, thần
nhất định phải nghiêm túc nói cho người biết, nếu cứ tiếp tục cái đà ăn uống
như thế này, vỏ trai của người sẽ bị chật đấy…”.

Hang đá vào ban đêm yên tĩnh vô cùng, mấy gã đàn ông
kia như bị đóng cọc đứng nguyên trên mặt đất. Hà Bạng dựa vào người Thuần Vu
Lâm, lười biếng duỗi lưng. Nàng hễ ăn no là buồn ngủ, liền ngáp một cái.

Năm ngón tay thon dài sạch sẽ của Thuần Vu Lâm nhẹ
nhàng xoa ấn nhẹ nhàng lên bờ vai Hà Bạng, bờ môi lướt qua thùy tai tinh tế, nụ
cười khuynh thành: “Bệ hạ… Lẽ nào người không hiếu kì rốt cuộc bọn chúng muốn
làm gì sao?”.

Hà Bạng ngồi trên lưng một tên đàn ông nhưng vẫn cảm
thấy rất khó chịu, không suy nghĩ nhiều liền biến về hình dạng con trai nằm gọn
trong lòng Thuần Vu Lâm, cả người nàng tỏa ra toàn mùi thịt trai phi tỏi, hỏi:
“Chúng muốn làm gì?”.

“Không làm gì cả!”. Thuần Vu Lâm trả lời vừa nhanh vừa
dứt khoát!

Tướng ngủ của Hà Bạng rất xấu, lại thường xuyên chảy
nước miếng. Thuần Vu Lâm thật tình chẳng muốn chung hưởng cái hình thức hoạn
nạn này cùng với nàng chút nào, đành rút ra một chiếc khăn lụa vi cá che khe hở
giữa hai vỏ trai lại. Ước chừng khoảng hai khắc sau, Hà Bạng vốn đang ngủ nước
miếng nhỏ giọt tong tong, lại bất ngờ lên tiếng: “Dung Trần Tử đến rồi, ngươi
đi đi”.

Thuần Vu Lâm tuân lệnh, rồi nhẹ nhàng đặt nàng lên lưng
tên đàn ông lúc trước, toan bước ra ngoài, thì bỗng nhiên nàng liền hóa lại
thành hình người, bàn tay trắng trẻo giơ lên, một dải nước màu lam sẫm dập dềnh
lan ra khắp bốn phía, trước mắt Thuần Vu Lâm tối sầm, phút chốc đã thấy mình ở
cách xa đến hơn mười dặm!

Độn thủy!

Thuật Độn thủy là một pháp thuật thuộc mệnh thủy, ở
vùng có đủ nước thì có thể đi xa đến ngàn dặm, nhưng khi thực hiện ở trên đất
liền thì uy lực sẽ giảm đi đáng kể. Người thực hiện thuật này thường phải tự
tạo ra một vùng nước, như vậy mới có thể đi qua mà không bị cản trở. Nhưng Nội
tu thuộc mệnh thủy có thể ở trên đất liền bất ngờ tùy hứng độn được hơn mười
dặm, e rằng ở Đông Hải cũng không có được mấy người.

Thuần Vu Lâm nhanh nhẹn bước đi, trong lòng đương
nhiên hiểu rõ - Chẳng trách Đông Hải Long Vương đồng ý phong nàng ấy làm Hải
hoàng, mắt không thấy thì tâm khỏi phiền.

Hắn cũng không rõ về lai lịch của Hà Bạng lắm. Hắn vốn
là một con cá chép vàng có linh khí sống ở sông Gia Lăng, một ngày nọ tai họa
từ trên trời rơi xuống, bị mắc vào lưới của dân chài rồi bị kéo lên thuyền. May
thay trong lưới còn có một con trai là nàng lúc ấy đang ngủ rất say, nước miếng
chảy đầm đìa khắp nơi. Sau khi tỉnh giấc nàng bảo ông lão đánh cá quay về nhà
hỏi thử bà vợ xem có phải muốn một cái chậu gỗ chắc chắn hơn không. Kết quả
nàng vừa mở miệng ra nói thì ông lão đánh cá liền hét toáng lên rồi nhảy tùm
xuống sông bỏ chạy.

Cô nàng này buồn chán vô vị, liền kẹp ngay con cá chép
vàng rất có linh khí vào giữa hai vỏ trai, rồi dông thẳng ra biển. Tuy nàng luôn
khăng khăng nói rằng lúc đó chỉ muốn mang theo một món quà làm kỉ niệm của đất
liền, nhưng Thuần Vu Lâm vẫn luôn tin chắc rằng cô nàng tham ăn này mang hắn
theo chỉ để làm thanh lương khô dự trữ mà thôi. Bởi một lần, hắn tình cờ phát
hiện, cô nàng đang nghiên cứu món cá chép kho tộ…

Biết không thể nói chuyện đạo lí với cô nàng tham ăn
này được, hắn liền sửa nhà trước khi trời còn chưa mưa, suốt một thời gian dài
không ăn không uống, kiên trì với chế độ giảm béo tới độ chỉ còn da bọc xương.
Cuối cùng, một tối, cô nàng sờ vào chân thân của hắn, khuôn mặt tràn trề thất
vọng - Chỉ toàn là vẩy cá, chẳng có gì ăn được cả… Từ đó liền đặt cho hắn một
cái tên - Thuần Ngư Lân[52]…

[52] Thuần Ngư Lân nghĩa là toàn vẩy cá.

Sau đó, Đông Hải chiêu an để nàng làm Hải hoàng, phải
trình danh sách các quan viên, cô nàng này hóa ra cũng biết cái tên mình đặt
cho viên quan Đại Tư tế quả thật quá mất mặt, liền vung bút lên, sửa thành một
cái tên đồng âm - Thuần Vu Lâm.

Thuần Vu Lâm từ từ bước ra biển, còn Hà Bạng thì lại
biến về hình dáng con người. Sáu gã đàn ông bỗng nhiên lấy lại được thần trí,
thấy mĩ nhân ngây thơ xinh đẹp tựa nụ hoa trắng đang ngồi trên phiến đá, trong
bụng mấy gã vai u thịt bắp lại nảy sinh cảm giác sợ hãi mơ hồ.

“Lão đại, ả này có vẻ gì đó rất kì dị”. Mấy gã bắt đầu
chụm đầu ghé tai to nhỏ. Bọn chúng hoàn toàn không nhớ rõ những chuyện vừa xảy
ra lúc trước, giống như một giấc mơ không có nội dung. Nhưng trong hang có một
chiếc nồi đang bốc khói nghi ngút, còn có ớt xanh, tỏi phi, cả vụn bánh ngọt
vương vãi khắp nơi nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tên lão đại cầm đầu dường như đang suy nghĩ: “Con mẹ
nhà nó chứ, để xem ả này sẽ kì dị đến mức nào! Các huynh đệ, lên!”.

Hà Bạng cũng có phần hiếu kì - Đám người các ngươi rốt
cuộc bắt lão tử tới đây làm gì…?

Mấy tên đàn ông dè dặt cẩn thận bước đến gần nàng,
chung quy lại cũng là bị sắc đẹp nữ nhân làm cho mờ mắt. Tên cầm đầu vươn tay
sờ sờ đôi má mềm mịn đến độ khẽ thổi là tan của Hà Bạng, thấy không có gì kì
lạ, lập tức bạo gan hơn hẳn, thè cái đầu lưỡi đen thui ra liếm lấy thùy tai mềm
mịn ấm áp của nàng.

Lông mày Hà Bạng lập tức dựng đứng cả lên - Thuần Vu
Lâm thối, còn nói bọn chúng không muốn ăn thịt bổn tọa! Lưỡi vươn dài thế kia
cơ mà! Để xem lúc trở về bổn tọa có nhổ sạch đống vẩy cá trên người ngươi
không!

Nàng loay hoay né tránh, sáu tên đó đời nào chịu tha,
lập tức vây lại. Đúng lúc đó Dung Trần Tử theo dấu hạc giấy bước vào trong
hang, lập tức nhìn thấy cảnh ấy. Thanh Tố đi theo sau lưng hắn, từ xa cũng cảm
nhận được cơn tức giận của hắn. Hắn lấy phất trần, đánh cho mấy tên này một
trận đến mức kêu cha gọi mẹ, liên mồm kêu đạo gia tha mạng.

Hà Bạng giống như một chú bướm bổ nhào vào lòng hắn:
“Dung Trần Tử, sao bây giờ ngươi mới tới! Bọn chúng muốn ăn thịt ta!”. Nàng đưa
tay chỉ vào đống bằng chứng thuyết phục nhất là nồi sắt cùng đống tỏi phi và ớt
xanh bên trong: “Ngươi nhìn, ngươi nhìn đi. Bọn chúng còn chuẩn bị cả nguyên
liệu sẵn rồi đây này!”. Sau đó nàng chỉ tay vào tên cầm đầu nói tiếp: “Tên đó
còn định cắn tai ta nữa!”.

Nhuyễn ngọc ôn hương, băng cơ ngọc cốt trong lòng tản
ra mùi vị tỏi phi nồng nàn không bay đi được, khiến cơn giận và sự mệt mỏi của
Dung Trần Tử tan biến. Hắn nhìn chăm chú vào khuôn mặt bừng bừng phẫn nộ của Hà
Bạng, rồi đột nhiên cốc mạnh lên đầu nàng một cái - Không phải ai cũng chỉ biết
đến mỗi ăn như nàng đâu!

Ra khỏi hang đá, bầu trời đầy ắp những vì sao lung
linh tỏa sáng.

Dung Trần Tử lệnh cho Thanh Tố và Thanh Linh áp giải
sáu tên này lên quan nha, hi vọng có thể tìm được những cô gái khác đã bị bọn
chúng bắt cóc. Hắn ôm Hà Bạng bước đi trên con đường đất vùng ngoại ô, gió đêm
mát mẻ thổi bay mái tóc mây đen mượt như tơ của nàng, trong không khí thoang
thoảng hương thơm của hoa quế vàng, còn cả mùi tỏi phi đậm đà trên người nàng
nữa.

Dung Trần Tử thở dài, hắn dùng thuật Tiên hạc tầm tung
đi tìm nàng cả nửa ngày trời, quả thật vô cùng mệt mỏi, giờ ôm được người trong
tay, hắn đã an tâm.

“Lão đạo sĩ…”. Hai tay Hà Bạng vòng qua ôm lấy cổ hắn,
thanh âm vừa yêu kiều vừa lảnh lót.

Dung Trần Tử khẽ trả lời: “Ừ?”.

“Trên người ngươi có mùi gì kì vậy, khó ngửi chết đi
được!”.

Dung Trần Tử lại thở dài, đặt nàng xuống, rút phất
trần ở trên lưng ra, rồi vẽ một vòng tròn trên mặt đất, đường kính hơn một
trượng, miệng không ngừng lầm rầm khẩu quyết. Trong nháy mắt, từ vòng tròn tỏa
ra một thứ ánh sáng lấp lánh, rồi biến thành một vũng nước xanh trong! Dung
Trần Tử biến Hà Bạng về chân thân rồi thả vào đó, tiện tay nhón một ít đất bùn,
rồi lại bấm tay niệm chú, dùng thứ đất mềm đó chà rửa hai vỏ trai cho nàng, lát
sau mùi hương kì dị trên người Hà Bạng đã hoàn toàn biến mất, giờ phảng phất vị
bạc hà mát dịu.

Hà Bạng rất hiếm khi nhìn thấy đạo thuật chính tông,
mắt lóng lánh vui vẻ: “Oa oa, lão đạo sĩ, ngươi thật lợi hại!”. Nàng sán lại
Dung Trần Tử, cọ cọ vỏ trai vào người hắn tỏ ý lấy lòng: “Lão đạo sĩ, ngươi có
thể hóa ra hải sâm kho hành lá[53] không…?”.

[53] Hải sâm kho hành lá là món ăn nổi tiếng của
phương Bắc, có nguồn gốc từ vùng Sơn Đông, nguyên liệu chính là hải sâm tươi
ngon, mềm và hành lá thơm, là một trong Cổ kim bát trân - một trong tám loại
thức ăn trân quý từ xưa tới nay.

Dung Trần Tử không biết nên cười hay mếu, cũng hết
cách với nàng, đành nói: “Đi thôi, dẫn người đi ăn món gì đó”.

Nơi này cách trấn Lăng Hà khá xa, mỗi người đều có
cách đi đường riêng, nếu sở trường của Hà Bạng là Độn thủy, thì cách của đạo
gia cũng vô cùng đa dạng phong phú, cưỡi kiếm, đạp mây, ngồi thú… xa ngàn dặm
hay gần trong gang tấc, đều vô cùng tiện lợi. Nhưng để tránh quấy nhiễu đến
nhân gian thế tục, và cũng để Hà Bạng được ngắm nhìn phố chợ náo nhiệt, Dung
Trần Tử liền gấp một con ngựa bằng giấy, gấp xong, hắn khẽ niệm chú, nháy mắt
một con bạch mã tung vó hí vang, oai phong lẫm liệt đã xuất hiện. Hà Bạng vui
mừng hí hửng: “Oa oa, lão đạo sĩ, ngươi có thể gấp được lừa không?”.

Dung Trần Tử không thèm để ý, liền kéo nàng lên ngựa,
tuấn mã phi như bay, lúc sau đã đến một quán trọ trong tiểu trấn. Một tên tiểu
nhị ra đón khách, nhìn thấy một người xuất gia mũ áo trâm cài chỉnh tề đang nắm
tay một cô gái dung mạo xinh đẹp, không khỏi nhìn thêm một chút. Dung Trần Tử
có phần lúng túng, nhưng vẫn nắm chặt tay Hà Bạng bước thẳng vào một căn phòng
yên tĩnh.

Lúc trước, Hà Bạng đã ăn không ít thức ăn, giờ sao có
thể thấy đói được nữa, nhưng nàng vẫn còn nhớ đến con lừa: “Oa oa, lão đạo sĩ,
ngươi gấp một con lừa đi…”.

Dung Trần Tử không thể giải thích cho nàng cách gấp
con lừa, vòng vo mãi, cuối cùng cô nàng cũng nói thật: “À… Ta nghe nói ở đây có
món thịt lừa nướng[54]…”.

[54] Thịt lừa nướng là món ăn vặt nổi tiếng thịnh hành
ở khu vực phía Bắc, bắt nguồn từ tỉnh Hà Bắc thành phố Bảo Định, thịt lừa béo
nhưng không hề ngấy, vị rất thơm ngon.

Dung Trần Tử cảm thấy vô cùng bi ai…

Hắn nhấp ngón tay vào nước, rồi dùng giấy bản hóa một
lá bùa rồi nói: “Tự mình gấp đi”.

Hà Bạng cảm thấy rất mới lạ, thậm chí ngay cả khi tiểu
nhị mang tới mười loại bánh ngọt cũng không thể thu hút được toàn bộ sự chú ý
của nàng. Nàng cầm lá bùa ngắm nghía dưới ánh sáng cây nến, cuối cùng vui vẻ
phấn khích ra tay gấp một con lừa.

Hồi lâu sau, một con lừa giấy mới tinh ra lò. Dung
Trần Tử khẽ thổi một hơi, con lừa giấy quả nhiên biến thành một con… tai nhọn,
mõm chuột, bụng phệ, đuôi dài. Dung Trần Tử ngó nghiêng xem kĩ một lượt, trầm
mặc hồi lâu rồi hỏi: “Đây… là con lừa?”.

Hà Bạng đắc ý: “Thế nào? Giống không? Lúc ở trên sông
Gia Lăng ta đã từng gặp rồi, ha ha ha! Mang xuống bếp làm món thịt lừa nướng
thôi, oa oa oa…”.

Nàng tung tăng chạy xuống lầu, Dung Trần Tử lấy tay
day day trán: “Trí nhớ của người cũng thật là tốt… Đừng có ăn coi chừng trúng
độc đấy!”.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, chỉ một lát sau đã nghe
thấy tiếng hét chói tai của tên tiểu nhị: “Oái! Ma thú ở đâu đến thế này…”.

Khi Diệp Điềm tìm đến, thì Hà Bạng đang bận ăn món
thịt ma thú nướng của nàng, Diệp Điềm ngồi xuống cạnh Dung Trần Tử, rút ra một
chiếc khăn lụa định lau mồ hôi cho hắn, nhưng lại ngại ngùng xấu hổ, đành đưa
chiếc khăn tay ra, rồi nói: “Sư ca, tìm nàng ta cả đêm, huynh cũng mệt rồi,
quay về nghỉ ngơi thôi”.

Dung Trần Tử nhận chiếc khăn, khẽ gật đầu rồi nói:
“Đợi nàng ấy ăn xong đã”.

Diệp Điềm liền bĩu môi: “Vấn đề là nàng ta mà bắt đầu
ăn thì đến bao giờ mới xong?”.

Cuối cùng thì Dung Trần Tử cũng suy nghĩ đến vấn đề
này, hắn xoa xoa đầu Hà Bạng: “Bảo tiểu nhị gói món thịt ma thú nướng, mang về
ăn tiếp được không?”.

Thật ra Hà Bạng cũng không đói lắm, nàng chỉ tham ăn
thôi, nên trả lời: “Cũng được!”. Tiểu nhị đang gói chỗ thịt ma thú nướng, thì
Hà Bạng lại có chuyện: “Tri quan, ta khát”.

Dung Trần Tử còn chưa trả lời, tên tiểu nhị đã mở
miệng. Liếc thấy Dung Trần Tử là người chi tiêu rất hào phóng, không đắn đo
chuyện đắt rẻ, hắn bèn nói: “Chỗ chúng tôi có loại rượu Ngọc Du chính tông nhất
ở đây, rất thích hợp với phụ nữ, tiểu nương tử có muốn uống thử không?”.

Dung Trần Tử khẽ cau mày: “Không được uống rượu”.

Hà Bạng đâu dễ nghe lời như vậy, lập tức hỏi tiểu nhị:
“Có ngon không?”.

Tiểu nhị lẽ nào lại trả lời theo ý khác, lập tức hưởng
ứng: “Đương nhiên rồi. Ngọc Du được ủ theo cách bí truyền của hậu triều Lưu
Tống, rượu vào đến miệng mùi vị thơm ngon tinh khiết, là loại mĩ tửu nổi tiếng
ở chỗ chúng tôi đấy!”.

Hai mắt Hà Bạng sáng lấp lánh nhìn về phía Dung Trần
Tử: “Tri quan”.

Âm cuối xoắn xuýt thành ba khúc, Dung Trần Tử đành lắc
đầu thở dài: “Một bình rượu Ngọc Du”.

Tiểu nhị vui vẻ đáp: “Có ngay, xin khách quan chờ một
lát!”.

Diệp Điềm trông thấy cảnh đấy, đáy mắt như bốc hỏa:
“Sư ca, huynh không thể cứ chiều theo ý nàng ta mãi như vậy được!”.

Nhưng Hà Bạng lại mặt mày tươi rói, nhào thẳng vào
lòng Dung Trần Tử, không để cho hắn kịp thanh minh giải thích liền nâng cằm hắn
lên cưng nựng liền mấy cái. Dung Trần Tử né không kịp, nhất thời sắc mặt đỏ
bừng: “Đừng nghịch!”.

Chỉ là, trong giọng nói có ba phần nghiêm túc, bảy
phần dung túng, làm gì còn chỗ cho nửa phần răn đe?

Diệp Điềm chỉ biết giậm chân thình thịch.

Lát sau, rượu được mang lên. Hà Bạng cảm thấy rất phấn
khích - Cô nàng này ở dưới sông dưới biển quá lâu, chưa được uống rượu bao giờ.
Nàng cầm lấy bình rượu làm bằng sứ vỏ trứng[55] màu trắng trong suốt trên chiếc
khay của tên tiểu nhị, ừng ực ừng ực uống hết nửa bình như uống nước lã.

[55] Sứ vỏ trứng được xem như đỉnh cao nghệ thuật của
ngành gốm sứ vì khả năng thành công khi tạo ra được sản phẩm vô cùng thấp. Đặc
điểm của loại sứ này là mỏng tựa vỏ trứng, khả năng truyền dẫn ánh sáng cực
tốt, màu sắc hoa văn vô cùng tinh tế.

Dung Trần Tử vội vàng giằng lại: “Uống chậm thôi”.

Ngược lại, khuôn mặt tiểu nhị đầy vẻ mong chờ: “Tiểu
nương tử cảm thấy hương vị thế nào?”.

Hà Bạng chép miệng mấy cái, khuôn mặt bạch ngọc ửng
hồng lên giống như đóa hoa đào nở vào tháng Ba, ánh mắt sóng sánh tựa hồ nước
tiết xuân: “À… Chẳng nếm ra mùi vị gì cả”. Nàng dựa vào người Dung Trần Tử,
giọng nói như đang thì thầm: “Tri quan, chúng ta quay về thôi, ta buồn ngủ”.

Dung Trần Tử thấp giọng đồng ý, đang muốn đứng dậy,
thì cả người nàng ngã vào lòng hắn - Nàng đã xỉu.

Hắn nhất thời khóc dở mếu dở: “Giờ thì hay rồi, thành
trai say”.

Khuôn mặt nóng bừng của Hà Bạng dụi dụi vào ngực hắn,
nàng vốn đã say đến mơ màng, nhưng vẫn nghe được từ then chốt, còn hỏi: “Trai…
Trai say ăn ngon không…?”.

Dung Trần Tử vỗ vỗ đầu nàng, nhìn nàng, khi say nàng
xinh đẹp tựa như một đóa hải đường thấm đẫm sương mai, bậc quân tử ngay thẳng
chính trực cuối cùng cũng thoáng nảy sinh chút nhi nữ tình trường.

Trước giờ, Diệp Điềm chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt
giống vậy, hoàn toàn không hề giống với sự ấm áp của hắn đối với mình khi xưa.
Dung Trần Tử ôm lấy Hà Bạng đi trước, Diệp Điềm siết chặt hai nắm tay, khiến
móng tay đâm cả vào lòng bàn tay.

Thanh Tố và Thanh Linh đã quay về Thu Vân uyển từ
trước, thấy vậy vội nấu một ít nước tắm bỏ thêm hương liệu, còn chuẩn bị cả
thuốc giã rượu nữa. Nhưng Dung Trần Tử xua cả hai đi ngủ, Hà Bạng đã say bí tỉ,
hắn thực sự không yên tâm để nàng ngủ mình một phòng, liền bất chấp sự ngăn cản
của Diệp Điềm, bế thẳng nàng về phòng mình.

Bận rộn đến quá nửa đêm, Dung Trần Tử thật sự có phần
mệt mỏi rã rời, nhưng vẫn cọ rửa sạch sẽ cho Hà Bạng. Sợ nàng ở bên trong vỏ
bức bối khó chịu, nên hắn biến nàng về hình dạng con người rồi ôm lên giường
ngủ. Bản thân hắn đã chạy đi chạy lại suốt cả ngày, bụi bặm đầy người, nên cũng
tắm rửa kì cọ kĩ càng luôn thể. Đến khi mọi việc xong xuôi, thì cũng đã gần đến
canh tư.

Hắn nằm xuống cạnh Hà Bạng. Nàng giống như con rắn
nước cuốn quanh, cả người bổ nhào lên người hắn, nói năng mơ mơ màng màng: “Tri
quan, ta muốn ngủ cùng với ngươi!”.

Tay trái Dung Trần Tử giữ chặt lấy tay phải của nàng,
khiến cả người nàng nằm hẳn trên ngực hắn: “Ừ”.

Hai tay Hà Bạng cọ cọ, mũi chạm mũi nhìn Dung Trần Tử
chăm chú. Dung Trần Tử vốn có một cái mũi rất cao và đôi mắt sâu, khuôn mặt có
phần xương gầy, nàng nhìn rất lâu, rồi đột nhiên cúi người xuống nhẹ nhàng liếm
hắn. Từ chóp mũi đến sống mũi, sau đó lại đến trán. Dung Trần Tử khẽ nhắm mắt
lại, cái lưỡi nhỏ linh hoạt như lưỡi mèo, khiến trái tim bình yên phẳng lặng
của hắn đột nhiên gợn sóng lăn tăn.

Nhưng chỉ thoáng chốc hắn đã bình tĩnh tập trung, giữ
vững tâm trí được ngay. Nàng đã uống quá nhiều rồi, lúc này làm thì sẽ không
tốt cho nàng chút nào.

Hà Bạng mơ mơ màng màng, chỉ có một ý nghĩ duy nhất -
Thơm quá, muốn cắn một miếng… nước miếng của nàng lại chảy ra dạt dào rồi: “Tri
quan, người thật sự rất thơm. Còn thơm ngon hơn cả hải sâm kho hành lá nữa…”.

Dung Trần Tử không biết nên cười hay mếu: “Bột củ sen
viên ngon hay hải sâm kho hành lá ngon?”.

Hà Bạng không hề do dự lấy một giây: “Hải sâm!”.

Dung Trần Tử xoa xoa đầu nàng: “Vô lượng phật, rốt
cuộc bần đạo có thắng được bột củ sen viên không?”.

Nghĩ đến đây, hắn lại thở dài, nếu như món hải sâm kho
hành lá gặp chín mươi tám viên bột củ sen, thì có khi vẫn thua…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3