Thịt Thần Tiên (Tập 1) - Chương 02 - Phần 4

Thanh Huyền về phòng thay quần áo, đương nhiên Hà Bạng
muốn đi xem trận đấu pháp giữa Dung Trần Tử và Phu Á. Thuật Nhiếp hồn vốn là sở
trưởng của nàng, mà tu vi của Thanh Huyền thì vẫn còn mỏng, hắn lại không mảy
may có chút đề phòng nào. Mà dù miệng hắn có niệm Tam Thanh chú, tay bấm Kim
quang quyết đi nữa, thì muốn khống chế hắn, với nàng, cũng chỉ là trò trẻ con.
Chỉ là, Dung Trần Tử rất nhạy cảm, nên không thể để lại vết tích trên người
Thanh Huyền được, thành ra Hà Bạng đành mặc hắn đi thay quần áo trước. Thuận
theo ý của hắn rồi, thì việc khống chế cũng sẽ tự nhiên hơn, lại rất khó bị hắn
phát hiện ra.

Hà Bạng đang đứng ở cửa đợi Thanh Huyền thay quần áo,
thì bỗng nhiên có hai cái xác loạng choạng đi tới, nàng tiện tay bấm niệm một
yếu quyết cổ xưa, khiến hai cái xác đó giống như vừa va phải nồi canh nóng, vội
lảng ra xa.

Thanh Huyền thay quần áo xong, Hà Bạng lao lên trước,
nói: “Thanh Huyền, trận pháp này xem ra rất lợi hại, chúng ta đi vào trong núi
giúp sư phụ ngươi một tay đi!”.

Thanh Huyền cảm thấy có lí, con quỷ này phô trương
thanh thế quá lớn, e rằng sư phụ hắn sẽ gặp nguy hiểm. Hắn liền cầm theo túi
bảo bối của mình, đeo kiếm sau lưng, nói: “Được, chúng ta đi!”.

Mảnh trăng lưỡi liềm ẩn hiện trên bầu trời đêm, trong
sơn đạo liên tục gặp phải những cái xác thối rữa, người có, động vật có. Còn có
bộ xương miệng mỏ vịt, cổ dài, tứ chi ngắn, trên lưng đeo một thanh kiếm sắc
nhọn, rữa nát đến độ chỉ còn trơ lại bộ xương, cũng không biết đã được bao
nhiêu năm tuổi.

Thanh Huyền tiến về phía trước, chém đứt hết tất cả tứ
chi của những cái cái xác đó, nếu đụng phải những thứ quá lợi hại, Hà Bạng chỉ
cần nhẹ nhàng thi triển pháp thuật thì sẽ tránh được. Nàng luôn đắn đo dùng
cách thích hợp nhất. Linh thức[35] của
Thanh Huyền chưa bị khống chế hoàn toàn, vẫn có thể suy nghĩ độc lập, hỏi:
“Người là nội tu?”.

Người trong Đạo tông chia việc tu luyện ra làm hai
loại là Nội và Ngoại, Nội tu là để chỉ việc tu luyện pháp thuật, Ngoại tu là để
chỉ thân thể khỏe mạnh, rèn luyện Võ đạo. Cũng có người tu cả hai loại, giống
như Dung Trần Tử chẳng hạn, nhưng tu cả hai loại cũng có yếu điểm, ấy là, gặp
người chuyên về võ, thì nhất định là đánh không lại, gặp kẻ chuyên về pháp
thuật, thì chắc chắn là kém vài phần. Ưu điểm là có thể so pháp thuật với kẻ Võ
đạo và đọ nắm đấm với kẻ Nội tu… Cho nên, đa số người trong Đạo tông đều tìm kiếm
sự bảo hộ từ bên ngoài, cũng có nghĩa là người Nội tu sẽ tìm một người Ngoại tu
để phối hợp, cùng giúp đỡ bảo vệ lẫn nhau. Lúc cần ra tay Ngoại tu sẽ đánh giáp
lá cà, còn Nội tu sẽ tránh ra xa, cách này thật sự kín kẽ không chê vào đâu
được.

Hà Bạng thẳng thắn gật đầu: “Ta không thích luyện võ”.

Thanh Huyền liền đứng xa nàng ra thêm một chút, Nội tu
thân thể yếu ớt, một khi bị tà ma yêu quái lại gần, sẽ vô cùng nguy hiểm. Nhưng
bất luận là Ngoại tu hay tu luyện cả hai, nếu có theo một Nội tu, thì việc trừ
tà diệt yêu chắc chắn là hành động làm chơi mà ăn thật. Hà Bạng thấy vậy chỉ
cười nói: “Cũng không cần khoa trương vậy chứ, mau đi xem thử xem sư phụ ngươi
đang ở đâu đi!”.

Càng tiến sâu vào chân núi, tà khí càng mạnh, những
cái xác lại càng bạo gan hơn. Hà Bạng suy cùng cũng là yêu, nên không sợ lắm,
nàng chỉ ghét những cái xác này vừa bẩn lại vừa hôi thôi. Mới đi qua một thân
cây tùng, thì đột nhiên bên cạnh mọc ra đầu của một con lợn rừng, cũng không
biết đã chết được bao lâu, mà trên thân của nó giòi bọ đùn cả ra! Thanh Huyền
thu kiếm lại bảo vệ cả hai, một đường kiếm sáng loáng lóe lên, giòi bọ văng tán
loạn ra khắp nơi, Hà Bạng thấy có chút buồn nôn, vội vàng né ra xa.

Đang trong lúc náo loạn ầm ĩ, thì phía trước vang lên
một tiếng thét chói tai, một người đàn ông với bộ dạng như một Vu sư, đầu đội
mũ chóp nhọn, thắt lưng dắt một chiếc chuông tang hồn, tay cầm chày cương thi,
hai mắt toát ra tử khí trắng ởn cùng khuôn mặt vô cảm xuất hiện.

Thanh Huyền không quan tâm đến con lợn rừng nữa, lập
tức vung kiếm xông lên. Tên Vu sư này di chuyển cực nhanh, tuy chết rồi nhưng
hắn vẫn còn linh thức, nên có thể lập ra chiến thuật, triệu hồi xác chết. Hàng
chục xác chết nhất loạt lao tới, còn có cả vài cái xác của bọn mèo rừng, sói
hoang.

Thanh Huyền cũng là người tu cả hai loại Nội và Ngoại,
căn cơ tuy trầm ổn, nhưng đạo hạnh lại chưa đến nơi đến chốn, cứ hễ bị mấy cái
xác vây lấy là tay chân trở nên luống cuống. Hà Bạng đặt một viên trân châu đỏ
rực lên tay, trông không giống nội đan, mà giống pháp khí hơn. Nàng khẽ lẩm bẩm
niệm chú, đám thi thể đó trong nháy mắt đều bị đóng băng.

Lúc ấy, Thanh Huyền mới nhớ ra nàng là sống dưới nước,
xem ra loại thuật pháp này thuộc mệnh thủy trong Ngũ hành. Rất nhanh tên Vu sư
đó đã ý thức được sự uy hiếp mạnh mẽ của Hà Bạng đối với mình, hắn bèn buông
Thanh Huyền để lao tới đối phó với Hà Bạng. Đường kiếm của Thanh Huyền vờn
quanh như muốn quấn lấy hắn, nhưng hắn rõ ràng không hề bị mắc bẫy, liên tiếp
phá được mấy chiêu kiếm của Thanh Huyền. Hà Bạng vừa mới nhấc tay lên, tên Vu
sư đó đã ngã nhào xuống đất, đầu trên cổ cũng chẳng thấy đâu. Thanh Huyền lập
tức chém đứt luôn tứ chi của hắn.

Đám thi thể thối rữa từ khắp bốn phương tám hướng xông
ra, sơn mạch ngàn năm cũng không biết đã chôn vùi bao nhiêu linh hồn quỷ dữ, để
giờ tất cả đều bừng tỉnh. Hà Bạng chốc chốc lại tiếp thêm pháp lực vào cơ thể
Thanh Huyền, vận hành hai mươi chu thiên[36], giúp hắn giảm bớt mệt mỏi.

[36] Chu thiên là một trong những pháp môn của Đạo
giáo.

Đây là lần đầu tiên Thanh Huyền hợp tác với một Nội tu,
cũng nhận ra được sự huyền diệu của thuật pháp, cảm thấy sở học của bản thân
thật sơ sài nông cạn. Hà Bạng lại nhìn ngó xung quanh, thừa dịp Thanh Huyền đối
phó với địch, nàng dùng một loại bí thuật nói chuyện với người nào đó trong
rừng: “Thuần Vu Lâm?”.

Trong bóng cây, có một trang nam tử như ẩn như hiện,
áo đỏ tóc đen, cử chỉ tao nhã: “Thuộc hạ thật sự vô cùng lo lắng cho người, bệ
hạ của thần ạ”.

Hà Bạng vừa giúp Thanh Huyền giải quyết đám xác chết
đang càng lúc càng đông, vừa nói: “Lập tức rời khỏi đây”.

Vị nam tử áo đỏ ấy khẽ cười, hơi hành lễ, rồi biến vào
bóng đêm trong rừng.

Dường như phát hiện ra sự xâm nhập của người lạ, đám
xác thối rữa ùn ùn kéo tới. Hà Bạng cũng biết cứ thế này mãi thì không ổn bởi
Tu vi của Thanh Huyền chưa đủ, không thể chống đỡ được lâu, nếu có Dung Trần Tử
ở đây, có lẽ sẽ chém giết được đến mấy ngày mấy đêm cũng không chừng.

Nàng ngưng tụ niệm lực[37], thi triển thuật Ngưng băng
trong một phạm vi lớn, rồi đóng băng toàn bộ một mảng rộng những cái xác xung
quanh đấy, lần đầu tiên Thanh Huyền trông thấy một loại tiên thuật khác ngoài
đạo pháp, bất giác cũng được mở rộng tầm mắt. Đáng tiếc Hà Bạng lại không có
được sự kiên nhẫn tỉ mỉ giống như Dung Trần Tử: “Mẹ kiếp, còn nhìn gì chứ? Chạy
nhanh, chúng ta còn phải đi tìm sư phụ ngươi nữa”.

Hai người chạy sâu vào trong núi, nhưng sơn mạch núi
Lăng Hà trải dài hàng trăm dặm, trời lại tối không nhìn rõ đường, yêu quái tà
ma hoành hành, muốn tìm người đâu có dễ. Đi được một lúc, họ tìm được một đạo
sĩ, nhưng lại không phải là Dung Trần Tử. Người này mặc đạo bào xanh bạc, bên
hông buộc một bình rượu hồ lô, lại gần mới phát hiện ra ông ta cũng chỉ là cái
xác. Con ngươi bên mắt trái đã lọt hẳn ra khỏi hốc mắt, có vẻ như đã chết từ
rất lâu rồi.

[37] Niệm lực là một loại pháp thuật tập chung cùng
lúc cả ba thứ: Cơ thể, ngôn ngữ, ý thức, ám chỉ sức mạnh của tư tưởng.

Thanh Huyền niệm vô lượng phật, định vượt lên chặt đứt
tứ chi của ông ta, không ngờ tên này đột nhiên vung tay lên, thanh kiếm liền
bay vọt tới! Nếu không phải Hà Bạng nhanh tay nhanh mắt, dùng một viên trân
châu bắn văng thanh kiếm ra, thì e là một nửa đầu của Thanh Huyền đã sớm phải
dọn nhà!

Thanh Huyền toát mồ hôi lạnh, mà tên đạo sĩ đó lại còn
bắt đầu bấm ngón tay rữa nát để niệm khẩu quyết nữa chứ! Trước tình cảnh ấy
không chỉ Thanh Huyền, mà ngay cả Hà Bạng cũng không biết nên cười hay mếu:
“Tên đạo sĩ này cũng hay thật!”.

Ngón trỏ của nàng vạch ra những đường mơ hồ, miệng lẩm
bẩm vài tiếng. Thanh Huyền vốn đang giao chiến với cái xác ấy, thì chỉ một lát
sau thấy cái xác ngây người đi đến trước mặt Hà Bạng, nàng ngăn Thanh Huyền
đang định chém đứt cả cánh tay tên đạo sĩ lại, rồi nói: “Bây giờ ông ta là
người của mình rồi, đi thôi”.

Thanh Huyền trợn tròn mắt, quả nhiên thấy ông đạo sĩ
đó lặng lẽ đi trước Hà Bạng, gặp xác chết muốn sáp lại gần, ông ta còn vẽ ra
bùa Trấn thi! Nhân sinh quan của Thanh Huyền hoàn toàn sụp đổ: “Thế này, thế
này, thế này…”.

Hà Bạng đi theo sau ông đạo sĩ, cảm thấy an toàn hơn,
mới nói: “Chỉ là thuật Mê hồn thôi. Ông ta có linh thức thì có thể thu nạp
thành con rối, chỉ là thuật này quá hao tổn tâm trí, bình thường thì không
cần”.

Có một đạo sĩ đi trước mở đường, Thanh Huyền cũng cảm
thấy bớt áp lực hẳn, Hà Bạng không có hứng thú với việc giết quái, chỉ chăm
chăm nhìn ngó xung quanh tìm Dung Trần Tử. Nhưng hiện giờ sơn thế quá mạnh,
không thể dùng linh thức để thăm dò được. Sơn mạch sông hồ vốn có linh thức,
thật ra đó chính là đặc tính riêng của chúng, giống như hỉ nộ ái ố của con
người vậy. Bình thường sẽ không thể hiện ra, nhưng một khi đã kích phát rồi,
thì thanh thế thật khiến người ta phải run sợ. Vọng động đến nguyên thần khi
sơn thế đang bừng bừng phẫn nộ rất có thể sẽ lại chọc giận nó thêm nữa, vậy thì
vô cùng tổn hại đến bản thân.

Bộ ba, người - yêu - xác đang đi, thì đột nhiên ở đằng
trước có một chiếc lá khô bay lên, rồi một con sóng bạc cực lớn cuồn cuộn lao
tới. Hà Bạng vội kéo Thanh Huyền lui lại vài trượng, nhặt một cành cây khô vẽ
một vòng tròn, để Thanh Huyền và cả cái xác bù nhìn cùng đứng vào giữa. Khi con
sóng bạc lao tới gần, Thanh Huyền mới phát hiện ra đó không phải là một con
sóng, mà là vô số bạch xà cuốn vào nhau, mỗi con to khoảng chừng hai ngón tay,
thè lưỡi ra kêu phì phì.

Thanh Huyền bắt đầu lo lắng: “Cấm chế trong Quan không
biết có thể ngăn chặn được trùng độc không?”.

Con sóng bạch xà điên cuồng lao tới, bọn chúng đều chỉ
có một mắt ở ngay chính giữa, vô cùng đáng sợ. Khuôn mặt Hà Bạng lập tức biến
sắc: “Ả Phu Á ngu xuẩn tuy cũng được coi là một Vu sư đệ nhất, nhưng dựa vào Vu
lực của cô ta, không thể phát ra loại uy lực lớn như vậy được!”. Nàng bóp nát
một viên trân châu đỏ như máu đang nắm trong tay, nhẹ nhàng thổi một hơi, luồng
ánh sáng đỏ khẽ tản ra xung quanh, chỉ một lát sau giống như một dạng thực thể,
nương theo gió lần tìm dấu vết.

Hà Bạng nhanh chóng kéo Thanh Huyền lên, tay phải bấm
niệm thần chú, xung quanh xuất hiện một làn sóng nước dập dờn. Thanh Huyền chỉ
thấy mặt mày sa sầm, cả người ê ẩm. Hắn đánh giá xung quanh một lượt, rồi há
hốc mồm đầy kinh ngạc: “Thuật Độn thủy!”.

Hà Bạng đuổi theo luồng ánh sáng màu đỏ, không bao lâu
sau đã tới đỉnh Thê Hà trên dãy núi Lăng Hà.

Cuối cùng, xung quanh cũng hiện ra dấu vết của một
trận giao đấu, nhưng nhìn dấu tích thì tuyệt nhiên không giống một trận chiến
đơn đả độc đấu giữa Dung Trần Tử và Phu Á. Sắc mặt Hà Bạng nặng nề, lúc đi
ngang qua một khe núi thấy toàn bộ nước trong suối đều đã biến thành màu đen.
Lại nhìn đằng trước, thấy Thanh Huyền vẫn đang đuổi theo luồng ánh sáng đỏ, đột
nhiên nàng nghiêng người chìm vào trong đống đá nằm la liệt bên cạnh khe núi.

Không gian bên trong ngọn núi tạm được coi là bằng
phẳng, những tảng đá cao cỡ nửa người nằm ngang dọc ngổn ngang khắp nơi, cơ hồ
như muốn xây dựng một cung quan nào đó, nhưng vẫn chưa có vẻ gì là đã khởi
công. Hà Bạng lần tìm theo mùi máu tươi, rất nhanh đã tìm đến được phía sau
lưng một tảng đá hoa cương.

Có người, là một cô gái, đang dựa lưng vào một tảng đá
thở dốc, váy áo trên người nàng ta toàn là máu, ngực trái bị một cành cây khô
đâm xuyên qua, trên mặt là một lớp mạng nhện đỏ tươi dày đặc đan xen vào nhau,
thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.

Cảm thấy có người lạ, nàng ta liều mạng nắm chặt
chuông triệu hồn trong tay, khi nhìn rõ người tới là ai thì lại thở dài đầy
tuyệt vọng: “Là ngươi…?”, rồi ho ra một ngụm máu đen. Là Phu Á.

Hà Bạng phủi phủi góc áo, không hề có ý định giết chết
Phu Á, nhưng lại càng không có suy nghĩ sẽ cứu mạng nàng ta: “Phải, là ta…”.
Nàng nghiêng người, góc váy khẽ rủ xuống, giọng nói lanh lảnh yêu kiều: “Đáng
thương thay”.

Bên trong thân thể Phu Á bắt đầu phát ra những âm
thanh kì quái giống như tằm ăn rỗi, tiếng lạo xạo vang lên không dứt. Hai mắt
nàng ta trợn trừng, tay phải không ngừng vẽ huyết chú lên ngực, Hà Bạng cũng
không vội, dựa vào một tảng đá, nói một cách chậm rãi nhàn tản: “Ai cũng biết
thịt thần tiên là của quí, nhưng thật sự nên ăn như thế nào, thì lại không có
mấy người rành”.

Lồng ngực Phu Á phập phồng dữ dội, nhưng biểu hiện lại
giống như sắp nghẹt thở. Hà Bạng điềm nhiên ngồi xuống một tảng đá, nhàn nhã
đung đưa đôi chân nhỏ nhắn như được khắc bằng ngọc bích: “Tất cả những Chính
thần đều nhận được sự bảo vệ của Đạo trời, cho dù là lâm vào tình thế ép buộc
phải ra tay giết chết bọn họ đi nữa, thì cũng không một ai gánh nổi cái tội
danh giết hại thần tiên này đâu”. Nàng nở nụ cười tươi tắn như hoa, chậm rãi
nói tiếp: “Nhưng nếu như phẩm chất và tính cách của bản thân Chính thần có tì
vết, trở thành một vị thần sa đọa, đến lúc ấy nếu vẫn muốn ăn thứ thịt này, thì
cũng có thể coi đó là hành động thay trời hành đạo”.

Tơ đỏ trên khuôn mặt Phu Á càng lúc càng hiện rõ, da
thịt nàng ta dường như sắp nứt ra. Hà Bạng chậm rãi đứng dậy rồi từ từ tiến lại
gần, đứng cách nàng ta năm bước chân thì dừng lại, tay phải chậm rãi thi triển
pháp thuật, một dòng nước màu lam dần dần thấm vào trong người Phu Á. Nàng ta
thấy đỡ hơn rất nhiều, nhưng rất nhanh đã cảm thấy có gì đó không đúng, dòng
nước này vừa ngấm vào người, lập tức gây ra sự đối nghịch với bản mệnh trùng
độc và mệnh hỏa của bản thân!

Lúc này, trên đỉnh Thê Hà, Dung Trần Tử đang dùng Bão
nguyên thủ nhất[38], tập trung tinh lực đối phó với kẻ địch. Hắn vô cùng quen
thuộc với trận pháp này, mấy ngày nay cẩn thận tỉ mỉ quan sát, cơ bản cũng hiểu
rõ được thực lực của Phu Á. Hắn vừa mới thâm nhập được vào núi thì đã tìm thấy
trận nhãn của nàng ta, nhưng sau khi trận pháp bị phá vỡ, thì lại càng kích
phát thế núi Lăng Hà. Lúc ấy, hắn biết Vu sư Nam Cương đó muốn dốc toàn lực ra
để đánh trận này.

[38] Bão nguyên thủ nhất là một phương thức tu luyện
của Đạo gia, chủ yếu là tu dưỡng tinh thần nội tâm, loại bỏ tạp niệm, bảo vệ
tinh, thần, khí của con người, sống hài hòa với thiên nhiên và có tác dụng kéo
dài tuổi thọ.

Lửa ma trên đỉnh Thê Hà đan xen cùng các loại bùa chú,
đúng vào lúc cát bay đá chạy, thì đột nhiên bên ngoài có tiếng hét: “Sư phụ?”.

Dung Trần Tử trong lòng kinh ngạc, nhất thời lộ ra sơ
hở, đối phương một mặt lập tức ngăn trở hắn, một mặt đi bắt tên đệ tử Thanh
Huyền vẫn đang luẩn quẩn ở lưng chừng đỉnh Thê Hà. Dung Trần Tử bất đắc dĩ,
đành phải đổi thủ thành công, xông ra khỏi lớp lớp vòng vây đi cứu tên đại đệ
tử của mình.

Tám lão Vu sư vây đánh hắn, người nào người nấy đều là
cao thủ, lẽ nào lại bỏ qua cơ hội tốt như thế, vô số trùng độc như thủy triều
dâng bay về phía Dung Trần Tử, dũng mãnh liều chết như muốn phá tan cấm chế của
hắn, hắn nóng lòng muốn đi cứu Thanh Huyền, hơi thở vẫn luôn được điều hòa bình
ổn giờ có chút hỗn loạn.

Trong rừng trúc tím bên cạnh một cây tùng cổ, sắc mặt
Phu Á trắng bệch như ma, nhưng thần trí thì vẫn còn: “Ngươi dẫn đồ đệ của hắn
tới đây, chỉ để quấy nhiễu tâm trí của hắn thôi sao? Rốt cuộc ngươi muốn giúp
hắn hay là giúp bọn ta?”.

Hà Bạng đứng dựa người vào cây trúc, tà váy trắng như
ẩn như hiện thấp thoáng trong đêm khuya: “Giúp ai ư? Trước giờ bổn toạ chẳng
giúp ai hết”. Nhìn Dung Trần Tử ở trong trận pháp đang dần dần không thể ứng
phó một cách ung dung được nữa, vẻ mặt nàng lười biếng thản nhiên: “Nếu như đám
Vu sư đó giết chết hắn, thì phải cảm trời tạ đất, bổn tọa vừa hay có thể mang
cái xác đó đi. Còn nếu đám Vu sư ấy bị hắn giết… thì bổn tọa đành chịu thiệt ở
lại trong Thanh Hư quan thêm vài ngày nữa vậy”.

Đột nhiên trong lòng Phu Á nảy sinh một tia hi vọng:
“Nếu như tên đạo sĩ đó chết rồi, ngươi có thể đừng giết ta được không?”.

Hà Bạng thậm chí không buồn liếc mắt nhìn nàng ta một
cái, nói: “Muộn rồi, ngươi bị Thiên cương phục ma chú của Dung Trần Tử làm bị
thương đến tận tim phổi, hiện giờ thật sự đã chết. Ta không hiểu đạo thuật,
nhiều nhất cũng chỉ giữ được bản mệnh trùng độc của ngươi, để ý thức của ngươi
được sống thêm một lúc nữa mà thôi. Chỉ là thân thể ngươi tuy đã chết, nhưng
vẫn có thể giúp ta làm một việc. Mấy cái tên trong sư môn của ngươi xem ra
thanh thế cũng dọa người lắm, nhưng ta lại cảm thấy chúng quá sốc nổi. Nếu như
Dung Trần Tử giành được phần thắng, ta sẽ bảo hắn siêu độ cho ngươi, ừ phải,
ngươi đầu thai lại lần nữa vào một gia đình thiện lương, nhất định sẽ tốt đẹp
hơn bây giờ nhiều”.

Phu Á sờ tay lên ngực mình, quả nhiên tim đã ngừng
đập. Tơ đỏ trên khuôn mặt nàng đã phai mờ không còn thấy chút dấu vết nào, làn
da như được tưới nước mát, trắng nõn mềm mại vô cùng. Ai có thể nghĩ một thân
thể như vậy, lại là thân thể của một người đã chết chứ.

Hà Bạng cũng sờ bụng mình - Nàng đói rồi!

Hai người đang nói chuyện, thì tình hình Dung Trần Tử
ở bên kia có chút không ổn. Vô số trùng độc lao về phía Thanh Huyền, hắn liều
chịu một trượng của một Vu sư, xông ra khỏi vòng vây, dùng huyền thuật của đạo
môn đẩy lui đám trùng độc Vu Cương, nhưng một trượng đánh lên người dường như
có mang theo kịch độc, hắn hóa ra rất nhiều bùa chú muốn thử trấn áp lên vết
thương.

Hà Bạng không có đồ ăn vặt, bụng càng ngày càng đói:
“Khốn kiếp! Đừng có đánh hỏng thịt của lão tử đấy!”.

Trong lúc tình thế cấp bách, mấy lão Vu sư đang vây
lấy hai sư đồ Dung Trần Tử liền ngồi xuống, lắc lắc chuông triệu hồn, chày tang
hồn làm bằng xương người cũng phát ra tiếng vù vù. Dung Trần Tử sắc mặt khẽ
nghiêm lại, lôi từ trong túi bảo bối ra một lá bùa màu tím.

Trong huyền thuật đạo môn, bùa chú cũng chia làm năm
loại, phân làm năm màu vàng kim, bạc, tím, lam, vàng, từ vàng đến vàng kim uy
lực sẽ tăng dần lên theo từng màu, nhưng ứng với nó là phép thuật cũng sẽ tiêu
hao rất nhiều.

Hà Bạng tuy không rành đạo pháp, nhưng những thứ mang
tính hiểu biết thông thường đó thì rõ. Sở dĩ trước đây nàng luôn cảm thấy Dung
Trần Tử xử lí mọi việc đơn giản dễ dàng, cũng là vì toàn nhìn thấy hắn sử dụng
bùa vàng.

Lời bùa chú cổ quái vang lên, Thanh Huyền ghé sát vào
người Dung Trần Tử không biết đã nói những gì, mà lông mày của Dung Trần Tử
nhíu cả lại, giống như muốn giáo huấn hắn vài lời, rồi đột nhiên tiếp tục hạ
thủ không chút nể mặt lưu tình.

Cát đá phía trước che mất tầm nhìn, hai bên đấu nhau
đến người chết kẻ sống, Hà Bạng đứng lên một cây trúc cong, bụng sôi ùng ục,
nàng hơi mất kiên nhẫn: “Mau đánh đấm cho xong đi, xem người ta mệt sắp chết
rồi đây”. Nàng lại lẩm bẩm: “Cũng đói sắp chết luôn rồi, nhanh quay về Quan,
bảo đám tiểu đạo sĩ làm đồ ăn đêm thôi”.

Phu Á cũng đứng nguyên chỗ cũ, nhiệt độ cơ thể của
nàng ta vẫn còn ấm, nhưng mạch đập, hô hấp, nhịp tim đã hoàn toàn ngừng lại,
chỉ còn lại thần thức là vẫn chưa có dấu hiệu rối loạn. Nàng ta tiếp xúc với tử
thi đã nhiều năm, trong lòng ngoài phảng phất nỗi niềm sợ hãi, cũng có chút
hưng phấn với cái chết.

Hà Bạng lấy ra một con ốc biển, thổi nhẹ một hơi, núi
rừng đột nhiên nổi gió, âm thanh xen chút kì dị, giống như tiếng chuông trên cổ
lạc đà. Những người có pháp lực có thể cảm nhận được tốc độ âm thanh truyền đi,
đám Vu sư tưởng rằng Dung Trần Tử đạo gia thần thông, Dung Trần Tử lại cho đó
là Vu thuật Nam Cương. Chừng ba khắc sau, hai bên quần áo ướt đẫm mồ hôi, Phu Á
nhìn về phía trước, thấy các sư thúc của mình đang thất thần, dường như quên
luôn cả việc niệm chú. Còn Dung Trần Tử thì cắn vào lưỡi mình, mượn cơn đau để
tập trung tinh thần. Bỗng một tiếng hét dõng dạc vang lên, lá bùa màu vàng kim
tung ra, khiến sáu lão Vu sư lập tức bị thương nặng.

Hà Bạng khẽ lắc đầu, cất con ốc biển đi: “Quả nhiên,
thực lực chênh lệch quá lớn, không thể trông mong gì được”. Nàng quay đầu lại
nhìn Phu Á nở một nụ cười tươi sáng rực rỡ, nhẹ nhàng nói: “Tới lượt ngươi rồi,
đi thôi”.

Phu Á chỉ cảm thấy đôi mắt ấy xanh thẳm như nước biển,
thần trí sa vào trong con ngươi, dường như sợ hãi trước cơn sóng lớn, nàng ta
mờ mịt đi về phía trước, thể lực của Dung Trần Tử tiêu hao quá nhiều, vừa rồi
thứ thuật pháp kì lạ khó hiểu đó bay tới khiến cơ thể hắn không thể chống đỡ
nổi, Thanh Huyền sớm đã nằm vật trên mặt đất.

Thấy Phu Á đến gần, Dung Trần Tử khẽ mím môi, tiện tay
thi triển thuật Thiên tàm phệ cổ, muốn hủy đi bản mệnh trùng độc của Phu Á. Phu
Á có phần mê man, thậm chí không hề né tránh đổ rạp xuống dưới chân.

Dung Trần Tử biết Vu sư nào cũng nuôi một bản mệnh
trùng độc, sau khi thân thể đã chết, bản mệnh trùng độc này không chết ngay lập
tức, mà sẽ tuân theo ý thức linh hồn còn sót lại của chủ nhân, hoàn thành chấp
niệm của chủ nhân, nên lúc này cũng không để ý tới nữa.

Hắn lại rút thêm một lá bùa màu lam, đúng lúc đang bấm
tay niệm chú, thì đột nhiên cô nàng Phu Á đã tắt thở dưới chân bỗng hô hấp mạnh
mẽ trở lại, thân hình tựa ma quỷ, chưởng thẳng vào huyệt Phế du, khiến phổi hắn
bị tổn thương. Dung Trần Tử không kịp tránh, loạng choạng bước đi, phun ra một
ngụm máu tươi.

Tuy Phu Á đã chết, nhưng cơ thể bỗng lại tản ra một
thứ ánh sáng rực rỡ quỷ dị, nàng ta cởi bỏ từng thứ trên người mình xuống, chốn
rừng núi tối tăm, bùa lửa đang bập bùng phát sáng. Trên mặt nàng ta mang theo
vẻ mơ màng ngây thơ không chút tà ác, thân thể trong làn ánh sáng mờ ảo sáng
bóng như bạch ngọc.

Dung Trần Tử vừa mới chịu chưởng, hơi thở rối loạn,
giờ nhìn thấy cảnh này vội vàng niệm Tập thần chú, thu lại thần trí, trấn tĩnh
tập trung. Trong khi đó hai lão Vu sư còn sống lại bị phân tâm, Dung Trần Tử
nắm lấy cơ hội ra tay, không chừa lại đường lui. Hắn sử dụng ngay một lá bùa
màu bạc, rồi lại phun tiếp ra một ngụm máu nữa. Uy lực của hai lá bùa bạc rất
lớn, pháp lực của hai lão Vu sư kia đã cạn kiệt, sớm đã không thể chống đỡ được
thêm nữa, lập tức phơi thây trong núi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3