Thịt Thần Tiên (Tập 1) - Chương 02 - Phần 5

Phu Á không mảnh vải che thân từ từ bước đến, Dung
Trần Tử xưa nay vốn chán ghét yêu ma tà thuật, khẽ nhíu mày, thuận tay lấy mảnh
vải cuốn ở cổ tay che lên mắt, mở thiên nhãn, bảo kiếm trong tay bổ từ trên
xuống, một đường sắc bén, trong nháy mắt Phu Á đầu lìa khỏi xác.

Hà Bạng không đề phòng hắn phá được thuật mị hoặc, vội
vàng thủ tiêu thuật con rối.

Cường địch đã bị đẩy lui, nhưng Dung Trần Tử vẫn chưa
thể nghỉ ngơi được, hắn còn phải ổn định thổ địa trên đỉnh Thê Hà, trấn áp thế
núi Lăng Hà, xử lí đám thi thể, trùng độc. Hắn ôm ngực húng hắng ho, chưởng Phu
Á ra quá hiểm, đã làm thương tổn đến tim phổi của hắn. Hắn đá đá vào người
Thanh Huyền, hổn hển hỏi: “Nàng ấy lạc ngươi ở chỗ nào?”.

Thanh Huyền đã mất hết khí lực, Dung Trần Tử đành phải
nắm chặt lấy cánh tay của hắn, ra lệnh: “Dẫn đường!”.

Hà Bạng suy nghĩ rất lâu mới hiểu ra hắn đang hỏi về
mình.

Nàng nhảy từ trên cây trúc tím xuống, Dung Trần Tử vừa
đi vừa trấn giữ lũ trùng độc, đám xác người trên đường. Sợ hắn phát hiện, Hà
Bạng không dám thi triển pháp thuật bừa bãi. Ông đạo sĩ bù nhìn lúc trước vẫn
đang lang thang trong rừng, nàng khẽ thúc nhẹ, ông ta liền đi đến chỗ Dung Trần
Tử. Thanh Huyền chỉ chỉ, còn chưa kịp thốt ra lời, Dung Trần Tử đã ở trước mặt
ông ta.

Ông đạo sĩ này vốn là một vị tiên nhân Đạo tông nào
đó, đã tìm một hang động sâu trong núi Lăng Hà để quy tiên, bị thế núi kích
động, bản năng vẫn còn. Dung Trần Tử chưa kịp bước đến, thì đã bị ông ta đã
thưởng ngay cho một câu Ngũ lôi chú.

Dung Trần Tử bất ngờ không kịp phòng bị, đành khổ sở
hứng trọn. Hắn không nỡ hủy đi di thể của người đi trước, nói cho cùng biến cố
trong núi Lăng Hà lần này cũng là do hắn mà ra, nên chỉ hóa một lá bùa Trấn
thi, trấn giữ thi thể vị đạo nhân này lại.

Ngũ lôi chú là thuật thần chú rất phổ biến, nếu như là
trước đây thì sẽ không ảnh hưởng gì dù chỉ là một sợi tóc của hắn, nhưng hiện
giờ thi triển trên người thì quả đúng là họa vô đơn chí. Hắn còn phải lo lắng
cho cô nàng Hà Bạng kia nữa.

Đại chiến kết thúc, bỏ lại đống bàn, ghế ngã đổ ngổn
ngang. Hà Bạng cũng chẳng thèm quan tâm, về tới Thanh Hư quan, liền đến ngay
thiện đường lấy thức ăn, sau đó mới ung dung quay về phòng ngủ của Dung Trần
Tử.

Mấy ngày trước, Dung Trần Tử có dùng thuật Trấn trạch,
đốt hương trừ tà đuổi nạn, nên cả căn phòng cũng không có gì khác thường. Nàng
bê đống thức ăn trèo lên giường, rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, lấy từ bên
hông ra một viên thuốc màu trắng, mở nắp lư hương ra, tiện tay bỏ luôn vào
trong.

Lúc Dung Trần Tử về đến Quan thì trời cũng đã sáng
hẳn, hắn tìm Hà Bạng đến tận nửa đêm, thậm chí trước khi sơn thế vẫn còn chưa
trấn áp xong đã không tiếc sức lực sử dụng linh thức để tìm kiếm, qua thăm dò
mới biết nàng đã quay về Quan rồi. Khắp Thanh Hư quan đâu đâu cũng có trùng độc
và những các xác đã mất hết tà khí chống đỡ, không thể nhúc nhích gì nữa.

Thanh Huyền dẫn theo chúng đệ tử đi dọn dẹp, Dung Trần
Tử thể lực cạn kiệt, nhưng hắn không thể chịu được cả người mình bốc mùi như
vậy, nên gắng gượng đi tắm. Đúng lúc đó, Thanh Tố cũng vội vã trở về, nhìn thấy
tình cảnh trước mắt cũng vô cùng kinh hãi, vừa hay có thể giúp Thanh Huyền thu
dọn tàn cục.

Bên ngoài bận rộn luôn chân luôn tay, bên trong phòng
ngủ của Tri quan lại vô cùng yên tĩnh. Sợ làm phiền đến sự nghỉ ngơi của sư
phụ, Thanh Huyền điều tất cả đám tiểu đạo sĩ đi quét dọn cung quan.

Dung Trần Tử vừa chạm vào gối là nhắm mắt ngủ ngay. Hà
Bạng nằm bò cạnh hắn, chốc chốc liếm liếm tay, sờ sờ mặt. Dung Trần Tử mệt mỏi
không chịu nổi, mắt cũng không muốn mở: “Đừng nghịch”.

Trên người hắn chịu một trượng, ẩn bên trong cú đánh
này có chứa bùa chú khẩu quyết, xem ra cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức rồi sau đó
mới có thể xử lí mọi việc được. Hà Bạng tì cằm lên ngực Dung Trần Tử, ngón trỏ
vẽ lòng vòng lên cổ hắn. Nơi mạch máu đang đập kia, mùi vị máu tươi vẫn cứ quẩn
quanh giữa môi răng nàng.

Dung Trần Tử thật sự quá mệt, không còn sức đâu để
trách mắng hành động thất lễ này của nàng nữa. Tư thế ngủ của hắn rất ngay
ngắn, không hề bị ảnh hưởng bởi nàng chút nào.

Hà Bạng nhíu mày suy nghĩ rất lung, mượn cớ xuống
giường uống nước, rồi bỏ thêm một viên thuốc nhỏ có hình dáng như một viên trân
châu màu trắng vào bên trong lư hương, mùi của hương trừ tà đuổi nạn không hề
thay đổi, vấn vương không tan trong cả căn phòng.

Uống nước xong, nàng lại quay về nằm bò lên ngực Dung
Trần Tử. Hắn ngủ không được yên, những hình ảnh trong mơ hiện lên lộn xộn, có
hình ảnh của những năm tháng thơ ấu lúc theo sư phụ học nghệ, có quãng thời
gian huy hoàng rực rỡ khi trừ yêu diệt quái, cuối cùng, thậm chí có cả hình ảnh
lõa thể của Phu Á.

Hắn đột nhiên mở bừng mắt ra, cảm thấy trong lòng mình
có chút dao động, tà khí xâm nhập, liền dùng Tập thần quyết để ngưng thần tĩnh
tâm, thanh lọc hơi thở đang hỗn loạn. Hà Bạng dường như bị Dung Trần Tử dọa cho
giật mình, trợn tròn mắt lên nhìn hắn. Hắn nhẹ nhàng dịch chuyển nàng đang từ
trên ngực mình xuống dưới giường: “Đừng nghịch linh tinh nữa, bần đạo nghỉ một
lát, buổi chiều sẽ đắp mắt cho người, sau đó sẽ dẫn người đi ngâm nước”.

Hà Bạng gật gật đầu, yên lặng nằm cạnh hắn. Ngoài mặt
thì không biểu lộ chút cảm xúc nào, nhưng trong lòng thì mắng mỏ hắn tơi bời -
Lão đạo sĩ này rốt cuộc có phải là người không vậy!

Thứ nàng cho thêm vào lư hương chính là mạn đà la
trắng[39], loại hoa này chuyên dùng để khơi gợi tà niệm của con người, những ác
niệm ẩn sâu trong tâm hồn sẽ được phóng đại đến vô hạn, chỉ trong chốc lát sẽ
làm chủ toàn bộ ý thức. Người bình thường chỉ cần sử dụng một chút bột phấn
thôi, thì sẽ khiến tính tình của họ có sự thay đổi rất lớn rồi. Liều lượng dùng
trong phòng Dung Trần Tử đã tăng lên gấp mấy lần, mà dường như hắn hoàn toàn
không bị ảnh hưởng. Nếu là lúc bình thường thì có lẽ còn kết luận rằng định lực
của hắn quá hoàn hảo, nhưng hiện giờ với thương thế lúc này của hắn thì thật sự
rất khó để lí giải.

[39] Mạn đà la trắng còn có tên khác là hoa bỉ ngạn,
là một loại dược thảo có công dụng làm thuốc, nhưng bản thân lại có chất độc
nên khi dùng phải rất thận trọng.

Đương nhiên, Hà Bạng không thể bỏ qua cơ hội ngàn năm
có một này, nàng nghiến răng, lật người xuống giường, bỏ thêm một viên mạn đà
la trắng nữa. Liều lượng như vậy, dù thuật pháp chuyên Nội tu như nàng cũng sẽ
không thể chịu nổi. Nàng nhìn Dung Trần Tử nước miếng tuôn ra dào dạt, Dung
Trần Tử thơm, thật quá sức thơm.

Nàng vừa thu lại những suy nghĩ trong đầu mình vừa hít
ngửi người hắn, hận không thể há miệng cắn cho máu tươi tuôn trào. Càng nghĩ
lại càng cảm thấy tham lam, cơ thể dính chặt lên người Dung Trần Tử.

Dung Trần Tử mở choàng mắt, không thể khôi phục lại vẻ
tỉnh táo lúc trước. Hắn ngây người nhìn Hà Bạng bên cạnh mình, mái tóc nàng đen
dài bóng mượt, vì thuật pháp thuộc mệnh thủy, nên da thịt nàng mềm mại trắng
sáng đến dị thường, cánh môi màu hồng nhạt tươi tắn, cái mũi cao thẳng, đôi mắt
như đại dương trong veo xanh thẳm. Hắn chợt nhớ tới đôi chân tinh tế trắng nõn
của nàng, ý niệm tà ác manh nha, sau đó như một loại dây leo mạnh mẽ sinh sôi
nảy nở, hơi thở của hắn gấp gáp dần, nhưng vẫn cố niệm Thanh tâm chú như muốn
kháng cự.

Nàng khẽ nhíu mày, rồi bất ngờ cúi xuống liếm lên cổ
hắn. Bởi có nàng, nên ở trên giường quần áo của Dung Trần Tử vẫn rất nghiêm
chỉnh, dù ngày hè nắng nóng oi bức thì cúc cổ áo vẫn được cài rất kín. Hà Bạng
liếm đến vành tai hắn, rồi nhẹ nhàng thì thầm: “Dung Trần Tử, để ta cắn ngươi
một miếng đi, ta chỉ cắn vào tai…”.

Âm thanh ấy tựa giọt mật ong ngọt ngào hòa vào dòng
suối trong xanh mát lạnh trên núi, Dung Trần Tử không có cách nào để tụ khí,
lại không thể cưỡng lại sự mê hoặc ấy, hắn đột nhiên nắm chặt lấy vai Hà Bạng,
mạnh mẽ ôm chặt nàng.

Cơ thể hắn cường tráng, lồng ngực dày vạm vỡ, một tay
Hà Bạng chống lên cơ bắp rắn chắc của hắn, trong mắt lóe lên một tia sáng xanh
- Oa oa oa oa, cường tráng thế, có thể ăn được rất lâu, rất lâu, rất lâu đấy!

Còn trong mắt Dung Trần Tử lại là sự đấu tranh giằng
xé, nhưng vết thương quá nặng khiến hắn không chống đỡ nổi hương mạn đà la
trắng đang lượn lờ vấn vít xung quanh. Hắn xoay người đè lên Hà Bạng. Đầu óc
hắn không còn tỉnh táo, ngay cả hốc mắt cũng đã đỏ rực, hơi thở càng lúc càng
dồn dập. Hà Bạng định vươn tay chạm vào hắn, thì cổ họng của Dung Trần Tử mơ hồ
như thốt ra một tiếng: “Đi đi!”.

Hà Bạng thán phục, quả không hổ danh Chính thần chuyển
thế! Nàng đương nhiên không đi, nhưng cũng không dám làm bừa, sợ Dung Trần Tử
nhận ra sự khác thường. Hai người trong tư thế nam trên nữ dưới dính sát vào
nhau, cổ Dung Trần Tử trướng lên đỏ rực, hơi thở dồn dập hoàn toàn mất kiểm
soát.

Hà Bạng nghiêng đầu đánh giá hắn, bàn tay thô ráp,
nóng bỏng của hắn sờ lên đôi chân nhỏ nhắn của nàng như một kẻ điên. Hà Bạng
ngước khuôn mặt phấn hồng lên nhìn hắn, trong mắt hắn hỏa dục bừng bừng, nhưng
mãi vẫn không thấy hành động tiếp. Năm ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve ngón
chân, mắt cá chân tinh xảo của nàng, Hà Bạng cũng bắt đầu trở nên nóng nảy -
Khốn kiếp, tên lỗ mũi trâu thối tha, ngươi biến thái à, nguyện vọng lớn nhất
lại là sờ chân của lão tử thôi ư!

Đúng lúc ấy, Thanh Huyền bưng khay thuốc trị độc dưỡng
thương đẩy cửa bước vào. Thường khi Dung Trần Tử hành sự đều có hắn và Thanh Tố
hầu việc, tưởng Dung Trần Tử đang ngủ say, nên hắn mới không gõ cửa. Nào ngờ
nhìn thấy một cảnh khiến mạch máu sôi trào như vậy!

Trên chiếc giường La Hán to rộng, mái tóc dài của Hà
Bạng phủ kín gối, vị sư phụ xưa nay đứng đắn, nghiêm khắc của hắn đang đè chặt
lên người Hà Bạng, thở dốc như trâu, một tay còn đang ra sức xoa nắn đôi chân
ngọc ngà của nàng ta. Tay Thanh Huyền run lên, thiếu chút nữa là đánh rơi chiếc
khay xuống đất. Cuối cùng nhẹ tay nhẹ chân đặt chiếc khay lên bàn, lập tức quay
người đi ra, còn tốt bụng khép cửa phòng lại!

Cảnh tượng trước mắt bị cánh cửa gỗ che khuất, tim hắn
đập thình thịch, thật không ngờ lúc ở trên giường sư phụ cũng… Khụ khụ, cũng
nhiệt tình phóng khoáng đến thế… Quả không hổ danh Hải hoàng, thật có bản lĩnh!
Tốt rồi, đúng là đỉnh khí có khác, sau này phải cẩn thận chú ý hơn, ngàn vạn
lần không được đắc tội với nàng ta. Thanh Huyền vừa đi vừa cố gắng điều hòa lại
nhịp tim đang đập kịch liệt trong lồng ngực…

Chân Hà Bạng bị xoa nắn đến phát đau, nàng vốn là Nội
tu, thứ yếu ớt nhất chính là cơ thể, loại tu vi giống như của Dung Trần Tử, nếu
như muốn tiếp cận để giết nàng, thì không khác gì việc bóp nát một quả trứng
gà. Lực tay như vậy khiến nàng đau đến mức nước mắt rơi lã chã: “Dung Trần Tử,
tên biến thái chết tiệt kia, khốn kiếp, ngươi muốn ngủ thì cứ ngủ, mẹ nó đừng
có mà giày vò chân lão tử như thế nữa, hu hu, đau quá…”.

Thần trí của Dung Trần Tử vẫn chưa mất hẳn, hắn cắn
mạnh vào lưỡi mình một cái, sau đó, liền phun ra một bụm máu, kéo Hà Bạng xuống
dưới giường, mơ hồ nói: “Đi đi!”.

Khoảnh khắc đó, Hà Bạng lại thấy do dự - Rốt cuộc là
nên đi hay không đây?

Đi ư, chân lão tử cũng đã để cho hắn nắn rồi, có thành
công được tẹo nào đâu, lỗ quá! Thế thì không đi, nhưng thật sự cứ để hắn đi ngủ
như vậy à? Lão tử tới đây là để ăn thịt, thịt còn chưa đưa được vào miệng thì
đã bị hắn ăn trước rồi cũng nên! Tính toán sao cũng thấy bị lỗ!

Xuất quân không giành được thắng lợi đã phải đi ngủ
trước! Hà Bạng thấy vô cùng rối rắm.

Mạn đà la trắng cùng hương trừ tà đuổi nạn vấn vít
không tan, nguyên khí của Dung Trần Tử bị tổn thương nặng nề, vốn dĩ không thể
cưỡng lại được. Hắn xưa nay thanh tâm quả dục, nếu luận về tà niệm nội tâm, thì
đương nhiên cũng không nhiều nhặn gì.

Hà Bạng nghĩ ngợi rất lâu, vẫn cảm thấy không nên bỏ
qua cơ hội trời cho này, không nỡ hi sinh thân mình, nhưng cũng lại càng không
muốn vuột mất miếng thịt! Nàng trèo lên giường, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ rực
của Dung Trần Tử, giọng nói rất nhẹ, rất khẽ: “Đạo sĩ thối, ngươi muốn bất lịch
sự với lão tử ư?”.

Thần trí Dung Trần Tử chưa mất hẳn, Hà Bạng lại rất
cẩn trọng, chỉ dùng một chút xíu thuật Nhiếp hồn thôi, nhưng Dung Trần Tử hiện
giờ giống như nỏ mạnh hết đà, sức đâu để cưỡng lại sự mê hoặc này của nàng. Hắn
giống như một con dã thú bổ nhào về phía trước, năm ngón tay vén lớp vũ y trắng
như tuyết của nàng lên. Bàn tay hắn vừa chạm đến làn da mềm mại ấp áp, thì lí
trí tựa như con đê bị thủy triều xô vỡ, cuốn trôi đến ngàn dặm.

Hà Bạng tuy rằng tuổi đời không ít, luận về ăn uống,
nàng nhất định là một chuyên gia, những năm qua, nàng đã lần lượt ăn hết những
thứ của ngon vật lạ trong đại dương, từ Đông Hải, Nam Hải, Hoàng Hải, Bột Hải
đến Gia Lặc Tỉ[40] Hải, chưa có thứ gì mà nàng chưa từng được ăn! Thậm chí Đông
Hải Long Vương có bất kì hoạt động gì, cũng tuyệt đối không mời nàng - Vì mời
rồi sẽ không đỡ nổi.

[40] Gia Lặc Tỉ là tên phiên âm tiếng anh của biển
Caribbean.

Sau này, khi lên đất liền, đám đạo sĩ toàn ăn chay,
điều kiện lại rất kém. Những thứ nàng từng ăn tuy rằng không nhiều, nhưng toàn
bộ những món Thanh Hư quan có thể đưa lên đều được ăn sạch sẽ.

Bởi vì nàng dùng quá nhiều, quá nhiều thời gian vào
việc ăn, nên có thể nói đó là thế mạnh sở trường cũng được, nhưng đối với những
chuyện khác, nàng hoàn toàn không có chút hiểu biết nào hết, ví dụ như chuyện
cá nước thân mật này chẳng hạn.

“Dung Trần Tử! Ngươi làm gì vậy?”. Hà Bạng nghiêng đầu
qua, dáng vẻ thích thú mà học hỏi. Dung Trần Tử đến bản thân còn khó kiểm soát
thì lấy đâu ra thời gian giải thích cho nàng những chuyện này. Hắn tóm lấy mắt
cá chân như ngọc của nàng, áp nàng trở lại dưới thân mình. Hà Bạng rất nhanh đã
phát hiện tình huống không ổn - “hung khí” của địch nhân quá lớn! Nàng vội vàng
niệm chú định thân - Thứ đồ chơi hung tợn khủng khiếp đáng ghét như vậy làm sao
có thể nhét vừa chỗ đó chứ, mẹ kiếp, vậy mà lũ người trần mắt thịt cũng có thể
nghĩ ra được!

Nhưng Dung Trần Tử không quan tâm, với khoảng cách gần
gũi thân mật thế này, thì nàng ta muốn niệm bất cứ bùa chú gì cũng cần phải có
thời gian. Hai mắt hắn đỏ như đầu sư tử, nhanh chóng giữ lại cánh tay đang cố
thi triển pháp thuật của Hà Bạng. Hà Bạng dù sao cũng là Hải hoàng, cũng từng
trải qua không ít sóng to gió lớn, biết lúc này chẳng thể lấy đá chọi đá, liền
đổi thành bộ dạng tươi cười, nhẹ giọng thương lượng với hắn: “Chúng ta đổi chỗ khác
được không? Không thì dùng miệng đi! Ta thấy miệng mình còn lớn hơn chỗ kia
đó...”.

Đương nhiên, Dung Trần Tử không chịu thỏa hiệp. Những
phút giây sau đó Hà Bạng luôn ở trong trạng thái vô cùng thảm thiết, nước mắt
tuôn trào như mưa, vừa khóc nàng vừa luôn miệng chửi mắng Dung Trần Tử. Dung
Trần Tử cũng hết cách, hắn không thể nào khống chế được cái cảm giác tâm sa địa
ngục thân tọa thiên đường này.

Vết xước trên lưng Dung Trần Tử toàn do Hà Bạng cào,
nỗi đau đớn khiến hắn có thể tự chủ được một chút, hắn cắn cổ tay, ấn miệng vết
thương lên môi Hà Bạng. Hà Bạng đương nhiên không chút khách khí, lập tức há to
miệng ra mút. Có đồ ngon để ăn, cô nàng tham ăn này bắt đầu bình tĩnh lại, thân
thể thì vẫn đau đớn như trước, nhưng mùi vị của thịt thì cũng không thể chê vào
đâu được!

Hà Bạng vừa muốn khóc, lại vừa không nỡ mở miệng ra.
Cuối cùng quyết định, được, ăn xong rồi khóc sau.

Mồ hôi của hắn rơi xuống khuôn mặt nàng, mỗi động tác
đều dùng toàn bộ sức lực. Hà Bạng chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị hoán đổi
vị trí. Nàng mút máu từ vết thương trên cổ tay Dung Trần Tử trong làn nước mắt
tuôn rơi, vừa dấm dứt khóc vừa nghĩ: “Bất luận cái thứ đó dài thế nào đi nữa,
sau này khi ăn thịt, lão tử nhất định sẽ không bao giờ ăn nó!”.

Dung Trần Tử ngủ suốt bốn canh giờ, khi tỉnh dậy cảm
thấy từng thớ cơ bắp trên người đều vô cùng đau nhức. Ý thức của hắn vẫn rất
tỉnh táo, đương nhiên, biết rõ đã xảy ra chuyện gì. Sau khi chỉnh trang lại mũ
áo, việc đầu tiên dĩ nhiên là nhìn khắp nơi để tìm Hà Bạng.

Nàng không ở trong phòng, hắn ra khỏi cửa liền gặp
ngay Thanh Tố, Thanh Tố vừa mới cất tiếng gọi sư phụ đã bị hắn chặn ngang: “Có
nhìn thấy Hà Bạng không?”.

Thanh Tố gật đầu: “Buổi chiều nàng ấy vừa ra ngoài,
đang ngâm mình trong ang nước, đại sư huynh đã dặn dò, nên mọi người không ai
dám đuổi nàng ấy đi”.

Dung Trần Tử bước nhanh tới thiện đường, quả nhiên
nhìn thấy nàng đã biến thành một con trai to, đang ngâm mình trong ang nước làm
bằng đá. Trên mặt nước trong vắt nổi bập bềnh những dị vật màu trắng sữa, Dung
Trần Tử đương nhiên biết đó là thứ gì, khi ý thức vượt khỏi tầm kiểm soát, hắn
không thể tự chủ được, nguyên tinh[41] hóa thành trọc tinh[42], thêm vào đó
nguyên dương[43] suốt bao nhiêu năm tu đạo chưa hề bị phá vỡ, hôm qua lại là
lần đầu tiên mang “bảo kiếm” ra dùng thử, khó tránh khỏi việc tích trữ hơi
nhiều.

[41] Nguyên tinh là để chỉ tinh khí có sẵn bẩm sinh.

[42] Trọc tinh còn được gọi là dâm tinh, để chỉ tinh
trùng và tinh dịch hợp thành, chỉ tồn tại trong bộ phận sinh dục.

[43] Nguyên dương là gốc rễ của dương khí trong cơ thể
con người.

Cổ hắn đỏ bừng, nhẹ nhàng cúi xuống ôm Hà Bạng lên,
đám đệ tử cũng phát hiện ra hôm nay Tri quan có điểm gì đó bất thường, nhưng
bất thường ở đâu, thì lại không nói rõ được…

Dung Trần Tử ôm Hà Bạng về phòng ngủ, Thanh Huyền rất
tự giác, lập tức mang thức ăn qua đó, lần này, không dám tự ý đẩy cửa bước vào
nữa, mà từ rất xa đã ho khan, ho mãi đến tận trước cửa phòng rồi mới dám gõ
cửa.

Dung Trần Tử ho nhẹ một tiếng, bảo hắn bước vào. Hắn
đẩy cửa vào thì nhìn thấy Hà Bạng đã khôi phục lại hình dáng con người, gác một
chân ngọc lên đùi sư phụ, còn sư phụ ngồi ở mép giường, đang nhẹ nhàng bôi
thuốc lên mắt cá chân trơn mịn ấy.

Thanh Huyền cũng không dám nhìn dù chỉ là một cái liếc
mắt, lập tức đặt thức ăn lên bàn, rồi nói: “Sư phụ, mời dùng cơm”.

Dung Trần Tử khẽ gật đầu, Thanh Huyền chạy mà như
trốn, đương nhiên, không quên tiện tay đóng cửa phòng lại.

Mùi thức ăn lan tỏa khắp phòng, Dung Trần Tử đốt một
lá bùa trừ tà, hòa thêm đường cát vào trong chén nước, bưng tới cho Hà Bạng, nhưng
nàng không uống, cơn đau khiến nàng không thể nuốt trôi bất cứ thứ gì. Từ lúc
vào phòng Dung Trần Tử không hề nói một câu nào, phương pháp giảm đau thì đương
nhiên là hắn có, nhưng bị đau ở đó thì…

Sắc mặt hắn đỏ hồng lên một cách kì lạ, một lúc lâu sau,
mới mở miệng nói: “Ăn cơm trước đã”. Trong giọng nói ấm áp có chút gượng gạo.

Hà Bạng quay đầu đi chỗ khác, vẫn không chịu uống nước
bùa chú, thân thể nàng quá mỏng manh, một vết xước nhỏ, một chút xíu đau đớn
cũng phải rất rất lâu sau mới lành, huống hồ, đêm qua Dung Trần Tử lại cuồng
phong bão táp như vậy. Dung Trần Tử đương nhiên biết mình đuối lí, nghiến răng
cắn vào cổ tay, nhỏ máu vào trong chén nước bùa chú. Lúc ấy, Hà Bạng mới quay
đầu lại nhìn hắn. Hắn bưng chén nước đến bên miệng nàng, nhẹ nhàng nói: “Nào”.

Hà Bạng vẫn còn đau, lượng cơm cũng ăn ít đi nhiều.
Lúc nàng phàm ăn thì Dung Trần Tử kì thị, lúc nàng ăn ít thì hắn lại sợ nàng
sinh bệnh, thời tiết bên ngoài nắng nóng, không có lợi cho nàng.

Cuối cùng hắn vẫn cắn răng, ngồi xổm xuống trước mặt
nàng: “Rất đau sao?”. Khuôn mặt hắn nóng tưởng chừng có thể đem đi nhóm lửa
được: “Ta xem thử chỗ đó nhé…?”.

Hà Bạng không hề cự tuyệt, hắn vén vũ y của nàng lên,
bên dưới là đôi chân trần dài thon thả. Dung Trần Tử nhìn lướt qua một cái thật
nhanh, quả thật là hơi sưng đỏ, kìm lòng không đặng liền đưa cho nàng một lọ
thuốc mỡ hoạt huyết tan bầm.

Hà Bạng không nhận, hắn lại khẽ thở dài, nghiêng
nghiêng mặt, bôi thuốc thay cho nàng, xúc cảm mềm mại khiến trái tim hắn thiếu
chút nữa là nhảy ra khỏi lồng ngực.

Hôm sau, tinh thần Hà Bạng đã khá hơn rất nhiều, vô
cùng thích thú trước đống mứt táo và bánh Trung thu mà Thanh Hư quan làm, Dung
Trần Tử bèn lệnh cho thiện đường làm nhiều hơn cho nàng, rồi sau đó tuyên bố bế
quan.

Nguyên khí của hắn chưa hồi phục, lại thêm việc trên
người có kì độc, đương nhiên cần một khoảng thời gian để an dưỡng. Quan trọng
hơn là, hiện giờ hắn không biết phải đối mặt với Hà Bạng thế nào? Hắn tập trung
tất cả đám đệ tử tại Tổ sư điện, vẫn là những lời giáo huấn như mọi khi, rồi sau
đó lệnh cho Thanh Huyền chủ trì mọi việc trong Quan, Thanh Tố ở bên phụ giúp,
lại truyền xuống dưới hai quyển sách về bùa chú, để chúng đệ tử tham khảo.

Sắp xếp mọi việc xong xuôi, hắn bỗng lại dặn dò Thanh
Huyền: “Về phần Hà Bạng… trong thời gian ta bế quan, ngươi nhất định phải chăm
sóc nàng ấy chu đáo”. Hắn chăm chú nhìn Thanh Huyền, phong thái trang nghiêm:
“Nhìn thấy nàng ấy như nhìn thấy ta, không được đụng đến”.

Thanh Huyền gật đầu như gà mổ thóc, trong lòng thầm
nghĩ, con nào dám đụng đến nàng ta, hễ sư phụ người bế quan là con mang đặt
nàng ta lên bàn thờ luôn!

Trên đỉnh cao nhất của dãy núi Lăng Hà có một hang
động, sư phụ của Dung Trần Tử là Tử Tâm đạo trưởng đã tự tay đề cái tên hang Vô
Lượng lên đó, bình thường Dung Trần Tử cũng hay ở bên trong bế quan. Nơi này
rất yên tĩnh, trong động có bàn đá, giường đá, hắn ngồi đối diện với bức tường,
khuôn mặt trầm tĩnh như nước, nhưng trong lòng lại trăn trở bất an. Nói cho
cùng, Hà Bạng cũng là Hải hoàng, bản thân giữ nàng ấy lại vốn dĩ cũng là vì thiện
ý, không ngờ nhất thời sơ ý, lỡ trúng phải tà thuật Nam Cương, nên đã làm ra
chuyện hoang đường này.

Hắn là người chính trực đứng đắn, từ lúc bắt đầu cho
đến tận khi kết thúc không có nửa phần chối bỏ trách nhiệm, nhưng xử lí thế nào
cho thỏa đáng lại là một vấn đề rất nan giải.

Hà Bạng thì lại không thể bình tĩnh nổi: “Bế quan! Hắn
ta có ý gì đây? Khốn kiếp thật!”. Nàng bừng bừng lửa giận, Thanh Huyền cuống
quýt dỗ dành: “Gia sư bế quan là vì trọng thương, cần phải tĩnh dưỡng…”.

Hà Bạng trừng mắt lên, bỏ ngoài tai: “Ý ngươi là có ta
ở đây thì hắn không yên tĩnh được hả?”.

Thanh Huyền lắc đầu như trống bỏi: “Không liên quan gì
đến người hết, bệ hạ, người xem người mặt hoa da phấn, yểu điệu thướt tha, sư
phụ đâu thể cưỡng lại sức quyến rũ của người được, sao lại cảm thấy có người ở
đây thì không yên tĩnh chứ? Chỉ là thân thể đang mang thương tích, khí huyết
suy nhược, có lẽ sư phụ sợ bệnh tình của mình ảnh hưởng tới bệ hạ, nên mới bế
quan tu dưỡng một thời gian”. Thanh Huyền nhớ ra, lúc bình thường sư phụ thường
dạy người xuất gia không được nói dối, liền cảm thấy vô cùng cay đắng - Sư phụ
ơi, người gây họa với ai không gây lại đi gây họa với nàng ta làm gì…?

“Hừ, theo ta thấy là hắn muốn chạy làng thì có!”. Hà
Bạng tuy tham ăn, nhưng cũng không phải người khờ khạo: “Cũng chả sao, dù hắn
có chạy làng thì rốt cuộc đạo sĩ cũng không thể chạy thoát khỏi đạo quan, bổn
tọa không tin hắn vĩnh viễn không xuất quan!”.

Sau khi Dung Trần Tử bế quan, Thanh Huyền tạm giữ chức
chủ trì. Trong lòng hắn biết rõ đầu đuôi ngọn ngành, nên liệt những việc ăn,
mặc, ở của Hà Bạng vào hàng đại sự đứng đầu trong Quan. Đầu bếp chính trong
thiện đường ngày ngày đều đổi mới đa dạng các món ngọt, Hà Bạng ăn căng da bụng
thì sẽ trùng da mắt, nên phần lớn thời gian đều ngủ ở trong phòng của Dung Trần
Tử, không sao chạy ra ngoài được.

Dần dần, đám tiểu đạo sĩ đều tìm được cách ứng phó với
nàng - Cô nàng này coi chuyện ăn uống như tính mạng, lại thích nhất là đồ ngọt,
chỉ cần ăn no bụng là đồng nghĩa với việc sẽ đi ngủ, chẳng còn sức đâu mà làm
náo loạn. Mỗi khi gặp chuyện, cứ nâng nàng lên, tán tụng đến tận mây xanh, thì
nàng sẽ không so đo tính toán gì với mọi người nữa.

Điều quan trọng nhất chính là, không được làm trái ý
nàng, tất cả mọi việc chỉ cần là nàng nói, thì nhất định phải thừa nhận nàng
nói rất đúng, nói rất chuẩn. Đây đúng thật là đệ nhất diệu kế từ xưa đến nay!

Như vậy, nàng có muốn sinh sự cũng không được.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3