Tam cứu nhân duyên - Chương 35
Chương
35: Thân Thuộc 1
Hắn ngừng
cười, nhìn sâu vào mắt ta nói: “Vân Khởi, nàng yên tâm, đời này kiếp này, ta sẽ
không để cho nàng thương tâm lần nữa.”
Ta thầm
thở dài nhẹ nhõm, trong tâm trí có cái gì đó nhẹ nhàng rút đi, vốn dĩ rối bời,
nay đều hóa giải không còn tăm hơi bóng dáng. Ta cảm thấy trong lòng chưa khi
nào thanh thản như lúc này, không hề lo sợ đề phòng, ngược lại thấu hiểu rõ
ràng, không còn gì khúc mắc, không mang do dự, cũng tràn ngập sức sống, hi
vọng, can đảm cùng tin tưởng… Ta quyết định, đem trái tim mình giao vào trong
tay hắn!
Nghĩ được
thông suốt, ta mới nghiêm túc nhìn hắn, nói: “Hữu Sinh, ngươi có thể không tin,
nhưng ta thật sự tin tưởng ngươi.”
Hắn cười,
rồi nói: “Vân Khởi, nàng có thể không tin, nhưng ta trước nay chưa bao giờ
không tin tưởng nàng.”
Ta tức
giận, hung hăng ôm ghì lấy hắn, nói: “Hữu Sinh, ngươi luôn nói mấy lời châm chích
tâm can ta như vậy, không sợ ta yêu chết ngươi sao?!”
Hắn cười
càng thêm xán lạn, cũng ôm xiết lấy ta, lời nói nhỏ nhẹ gần như thì thầm rót
vào bên tai: “Không… Sợ…”
Một hồi
lâu sau, lại nghe hắn thì thầm: “Vân Khởi…”
Ta nhỏ
giọng nói: “Ta biết, ngươi muốn ăn gì đó, đã mấy ngày rồi còn gì.”
Hắn nở nụ
cười, thật tốt!
Ta cẩn
thận đỡ hắn ngồi dậy dựa vách tường, lại đi đến cạnh cửa, gọi người hầu đưa tới
hai bát cháo, một ít bánh bột mì, một ít thức ăn nhẹ, sau đó trở lại an vị bên
người hắn.
Hắn mỉm
cười nhìn ta, khiến ta tự dưng sinh ra ác ý (có lẽ là không ưa nhìn kẻ khác cao
hứng), mỉm cười gian tà nói: “Trong lúc chờ, ta kể cho ngươi ở quê hương ta mọi
người thích ăn gì đó đi.”
Hắn chỉ
liếc một cái liền nhìn ra được ý đồ của ta, nhưng không có lên tiếng, chỉ lẳng
lặng nhắm mắt thở dài, ngả người về phía sau, dáng vẻ giống như cam chịu tra
tấn. Hắn như vậy lại càng làm ta phẫn nộ, lập tức hung hăng bắt lấy tay hắn
hỏi: “Ngươi muốn ta kể hay không?”
Hắn không
hé mắt, ngán ngẩm thở dài mà nói: “Người nào cản được chứ?”
Ta nhe
răng cười tươi rói (may mắn hắn không nhìn thấy), mắt không chớp nhìn hắn, bắt
đầu chậm rãi thuật lại cách làm món vịt quay. Biết đồ ăn sắp tới, thời gian còn
lại không nhiều, cho nên phải mau mau nói đến đoạn gay cấn, chỉ tóm lược sơ qua
mấy đoạn ban đầu, nói làm con vịt nở căng ra thế nào, đem nướng trên lửa ra
sao, nguyên liệu phối hợp mười tám loại, vừa nướng mỡ vịt vừa nhỏ xuống, rơi
vào lửa nổ lép bép rất vui tai. Vịt quay xong, “màu da rám nắng sung túc, bong
loáng như ngói nhà mới lợp, xắt thành miếng kẹp cùng hành lá, dưa chuột, tương
ngọt cuộn lại trong bánh tráng, cắn một miếng thịt, thơm ngọt giòn tan, không
béo không ngấy, thịt non mềm tan ra trong miệng…”
Ta vừa kể
xong, mắt liền đảo qua nhìn hắn, chỉ thấy hắn mắt không trợn, môi không hé, chỉ
hơi nhếch miệng lộ ra ý cười, lập tức tiến đến trước mặt hắn, hỏi: “Ngươi có
muốn ăn không?”
Hắn ngừng
một chút rồi nói: “Muốn.”
“Đáng tiếc
không có,” ta lập tức trả lời, “Ngươi chỉ có thể ăn cháo.”
Lúc này
ngoài cửa có người lên tiếng, ta ngồi thẳng dậy, cho bọn họ tiến vào. Người hầu
dọn đồ ăn lên bàn, sau đó lui ra ngoài.
Hắn mở
mắt, vẫn giữ nguyên tư thế cũ, nhìn ta cười nói: “Vân Khởi, nàng thật là ác
độc, ta vẫn biết từ rất lâu rồi.”
Ta bật
cười, nhìn hắn nói: “Lúc này nói có phải chậm quá không? Đây là số ngươi khổ,
gắng chịu đi! Ta thật vất vả mới tóm được ngươi, cho nên đừng hòng chạy.”
Hắn nghi
hoặc hỏi lại: “Sao ta nghe, có vẻ không đúng vậy?”
Ta mỉm
cười kéo hắn ngồi dậy, giúp hắn ăn cháo, ngươi ngươi ta ta, mắt đi mày lại. Có
lẽ muốn ta thôi nói đến món vịt quay, hắn ăn nhanh bất ngờ, vừa đụng đũa đã ăn
hết, như gió cuốn mây bay, hết một lượt còn liếm nhẹ cánh môi.
Ta cười
nói: “Không ăn nữa, một canh giờ nữa mới được tiếp.”
Hắn nghĩ
một lát, lại hơi thấp đầu, nói: “Nếu vậy, để ta giúp nàng ăn đi”.
Ta hoảng
sợ, đầu gỗ ngốc nghếch này, chuyện như vậy cũng hỏi được sao? Ta nghĩ, hẳn là
đói kém lâu ngày nên vẫn còn thèm muốn, nhưng lúc này không thể nói đùa, ngộ
nhỡ làm tổn thương mầm non đất nước, sau này nhất định lòng ta sẽ cắn rứt không
yên, nghĩ rồi cười, nói: “Ngươi khẳng định ta không phải đang nằm mơ? Ngàn vạn
lần đừng đánh thức ta, ít nhất chờ ta ăn xong bữa cơm này đã.”
Hắn cầm
một cái bánh bao nhỏ, cắn một miếng rồi ngẩng đầu, khuôn mặt đẹp ngượng ngùng
nhìn về phía ta, lại rũ mắt tránh đi. Aizz? Vừa rồi ta dùng miệng mớm cho hắn,
sao không thấy hắn ngượng ngùng, giờ đến lượt tự mình làm lại rụt rè không dám,
này không phải chỉ vào mà không ra sao?! Ta chỉ cần chủ động đón lấy miếng bánh
bao trong miệng hắn, bất ngờ đầu lưỡi hắn giật lại, cướp đi mẩu bánh. Tức mình
đuổi theo, đầu lưỡi hắn lại trốn đi nơi khác, chạy chạy đuổi đuổi một lúc lâu,
ta mới giành lại được đồ ăn. “Mệt chết ta, Hữu Sinh, ngươi thật là
nhẫn tâm a!”
Ăn được một lúc, hắn bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi: “Vân Khởi,
nàng muốn hôn lễ như thế nào?”
Ta vội khoát tay chặn lại: “Không làm là tốt nhất (lại
làm ngươi nhớ chuyện trước kia, thôi miễn đi), chúng ta đến chỗ hoàng huynh
ngươi đăng kí, sau đó đi du sơn ngoạn thủy một chuyến, ở chỗ ta, cái này gọi là
tuần trăng mật.”
Hắn do dự một chút: “Vậy không phải là, thiệt cho nàng
sao?”
Ta vội nói: “Đăng kí rồi sẽ không thiệt, nếu không chính
là bỏ trốn.” Phải mau mau nói sang chuyện khác! “Chúng ta lâu rồi không cùng đi
du lịch, không phải sao?” Đúng vậy, từ khi từ biệt ở trang viên Tấn Bá, ta cùng
hắn chưa có lúc nào đồng hành, chủ yếu là do ta, vì thế trong lòng có chút buồn
bã.
Hắn trầm
ngâm trong chốc lát. Đã lâu rồi không ta cùng hắn đi chung một cỗ xe ngựa, cũng
không có đi cùng người khác… Trong lúc nghĩ ngợi lại sực nhớ ra điều gì, liền
ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Hữu Sinh, ngươi nói thật cho ta, có phải là ngươi
nhúng tay vào, cho nên Cứng Đầu mới không chịu cùng ta đánh xe đi chở than?!”
Hắn hốt
hoảng, vội vàng nhắm mắt lại muốn tránh né, ở chung lâu ngày ta mới phát hiện
ra, đây là thói quen của hắn, thường thường những lúc lúng túng sẽ làm như vậy,
giống như đà điểu giấu đầu xuống đất, còn hắn thì nhắm mắt lại trốn tránh. Ta
bật cười nói với hắn: “Hữu Sinh, chẳng qua chỉ là một đám nhóc con, Tiểu Trầm,
Trình đại ca cũng giống vậy, chỉ có ngươi không phải.”
Hắn mở
choàng mắt, ta lại tiếp: “Ngươi là đồ ngốc.”
Hắn cười
đáp lại: “Như vậy là không tốt rồi.”
Ta trợn
mắt vặn lại: “Rất tốt là đằng khác,” lại nghiêm mặt nói: “Thích một người nào
có dễ dàng như vậy. Chỉ mỗi mình ngươi đã làm ta mệt chết, làm gì có sức đi mê
người khác?”
Hắn cười
nói: “Nàng có lúc nào mệt muốn chết sao?”
Ta nhớ tới
hắn suýt nữa bị đói chết, cũng coi như làm ta lo muốn chết, liền vội nói:
“Ngươi có chuyện chính là ta có chuyện, ta có chuyện cũng là ngươi có chuyện,
dù sao chúng ta đều gây sức ép cho nhau, vậy nên không cần quá xét nét làm gì.
Hữu Sinh, ngươi sẽ không so đo với ta chứ? Chuyện quá khứ coi như xong, không
nói đến nữa, hơn nữa ta nhiều lần làm tội ngươi, nhưng cũng cứu được ngươi trở
về! Chúng ta đều là người trưởng thành, không phải sao? Có điều khổ cực trước
nay ta phải chịu giờ phải biết làm thế nào?”
Hắn có vẻ
đã hết chịu nổi, không nhịn được nữa phải thốt lên: “Còn không phải nàng tự
rước lấy sao?”
Ta vung
tay lên: “Ta mặc kệ, ta phải đòi bồi thường. Hữu Sinh, ngươi nói thế đúng hay
không?…”
Hắn lập
tức nói: “Không đúng!”
Ta nói:
“Đáp án sai, không tính!”
Hắn bật
cười, ta cũng cười theo, chúng ta lại ôm nhau. Vai kề vai, mặt kề mặt, như hai
con chó nhỏ cọ đến cọ đi, đột nhiên bên ngoài có người hô lên: “Trầm… (ta quên
tên) tới.”
Chúng ta
vội vàng tách ra, vừa lúc Tiểu Trầm bước vào cửa. Hắn không chú ý có gì khác
thường, chỉ đi tới ngồi bên mép giường, đối mặt Hữu Sinh.
Ta nhích
người, ngồi sang chiếc ghế cạnh giường, nhìn Tiểu Trầm xem bệnh, hắn cẩn thận
đánh giá sắc mặt Hữu Sinh, nhưng kẻ kia lại có tật giật mình, cố ý đưa mắt nhìn
đi nơi khác. Tiểu Trầm lại kéo tay Hữu Sinh, xem mạch, lại buông ra, thở một
hơi dài rồi xoay người ngồi thẳng như trước. Hữu Sinh vội ngả người về phía
sau, giống như muốn né tránh hắn.
Tiểu Trầm
nhìn ta nói: “Cái này thật là khó tin! Vương gia vốn đã hấp hối, trong lòng
cũng không còn muốn sống tiếp. Vừa rồi nghe hạ nhân truyền lệnh, ta còn tưởng
là chỉ có ngươi muốn ăn! (Hắn nói cái gì vậy?! Chẳng lẽ ta là kẻ tham ăn sao?),
nhưng xem khí sắc Vương gia hiện giờ, có thể nói là cải tử hoàn sinh, mạch
tượng đã có lực, tuy vẫn còn yếu ớt nhưng đã không còn gì trở ngại. Đúng là hắn
đã ăn được! Vân Khởi, ngươi rốt cuộc làm cái gì?” Hắn nói gì vậy, sao ta nghe
giống thẩm vấn phạm nhân?
Ta phất
tay, cười nói: “Ngươi bản lĩnh không bằng người, không thể cải tử hoàn sinh. Kì
thực rất đơn giản, không phải làm cho hắn ăn chút gì sao? Việc nhỏ như vậy sao
cũng không làm được?”
Tiểu Trầm
nói: “Ngươi nói thì dễ lắm! Chỉ thiếu mỗi bịt mũi đổ thuốc mà thôi. Ngươi có
thể, nói cho ta biết chút kĩ xảo được không, sau này ta cũng dễ cứu sống người
khác.”
Ta vội vã
nói: “Không có kĩ xảo gì cả, để Vương gia nói cho ngươi nghe đi!” (Không ổn,
phải mau mau ném củ khoai bỏng tay cho hắn).
Tiểu Trầm
nhìn về phía Hữu Sinh, lúc này đang nhắm nghiền hai mắt, một lúc sau, hắn lại
hỏi: “Vương gia, ngài ăn cơm rồi sao? Như thế nào vậy?”
Hữu Sinh
mệt mỏi nói: “Đói bụng thôi …”
Tiểu Trầm
ngẩn người đứng đó, còn ta cắn răng, cúi đầu cố nhịn cười. Hắn ngây ra một lúc
rồi quay sang ta nói: “Sao ta cảm thấy, ngươi cùng Vương gia… (tim ta rớt mất
nửa nhịp) hợp nhau đến lừa gạt ta?”
Ta vội
cười trấn an hắn: “Ngươi nghĩ nhiều quá rồi, Vương gia chỉ là đột nhiên muốn ăn
cơm, lại đúng lúc có ta ở đó mà thôi. Mà tiểu sư muội nhà ngươi đâu? Không phải
ngươi với nàng ở cùng một chỗ sao?”
Tiểu Trầm
hung dữ trừng mắt ta: “Đều tại ngươi! Hại bọn ta chạy khắp nơi cũng không tìm
thấy, đành phải ngồi ở một chỗ chờ đợi. Tiểu sư muội giờ này đã về núi gặp sư
tôn cùng sư nương, chỉ tại ngươi mà vợ chồng ta phải chia lìa! Còn hại ta ngày
nào cũng lo đám tà tâm sư đệ kia ra tay trộm mất sư muội…”
Ta phất
tay ngắt lời hắn: “Tiểu Trầm, phàm việc gì cũng phải suy nghĩ tích cực, đừng
lúc nào cũng u ám như vậy! Tiểu biệt thắng tân hôn, sau này gặp lại, ta cam
đoan ngươi sẽ mừng muốn khóc.”
Tiểu Trầm
nói: “Ngươi làm sao mà biết? Ngươi có kết hôn sao? Hay có khi nào tiểu biệt
sao?” Trong lòng ta thầm nghĩ, ta vừa mới chia tay, ngươi không biết được đâu…
Ta nói:
“Có nhiều thứ ngươi không biết nhưng ta lại biết! Đừng cố tình khiêu khích ta,
nếu không ta cho ngươi biết cũng thành không biết!”
Tiểu Trầm
sững sờ tại chỗ, Hữu Sinh lại phát run, hắn thực dễ dàng phát run a.
Ta đột
nhiên nổi tính tò mò, liền đứng lên nhìn quanh bốn phía. Đây là nơi Hữu Sinh ở,
ta phải xem xem hàng ngày hắn sống như thế nào. Lần trước ở Vương phủ, ta luôn
luôn lảng tránh không dám đi xem mọi thứ, bởi vì nơi nơi đều là vàng bạc châu
báu, ngay cả chén rượu, khăn ăn các loại đều là loại cực phẩm tinh xảo hoa mĩ.
Ngày đó ta sợ người khác biết được, không hiểu chuyện lại bảo ta tâm tính nhỏ
nhen hẹp hòi, kiến thức quê mùa thấp kém, chỉ biết soi mói đông tây, bản tính
tham lam hèn mọn, nói không chừng còn muốn lấy đi đem bán… cuối cùng chỉ biết
thu mình trong vỏ, mắt xem mũi, mũi nhìn miệng, mệt mỏi muốn chết. Nhưng hiện
tại ta chỉ thấy có Hữu Sinh, ở chỗ nào cũng muốn tìm thấy dấu vết của hắn.
Đây là
khăn lau mặt của hắn, cái khăn này hắn từng lau qua bao nhiêu lần? Đây là chén
nước của hắn, không hiểu hắn dùng được bao lâu? Áo khoác của hắn treo ở chỗ
này, lần trước hắn ra khỏi phòng là khi nào? Đây là dây lụa hắn búi tóc, thì ra
đều màu lam giống hệt nhau… Ta đi khắp nơi, ngó đông nhìn tây, trái sờ phải mó,
mỉm cười không ngớt… Bỗng nhiên nhớ ra, ta bôn ba dọc đường, người đầy bụi đất,
đã mấy ngày không đụng đến nước, liền đi ra cửa nói: “Phiền các vị lấy nước đến
đây, ta muốn tắm rửa, uhm, y phục chỉ cần là đồ cũ của Vương gia là được. Cảm
ơn.” Ta vừa nói xong, ngoài cửa đã có người đáp ứng.
Được một lúc,
ta cảm thấy trong phòng im ắng quá mức, quay đầu lại liền thấy Tiểu Trầm há hốc
miệng, kinh ngạc nhìn ta. Ngược lại Hữu Sinh tươi cười rạng rỡ, đôi mắt cũng
long lanh nước.
Tiểu Trầm
rốt cục định thần lại, hoảng sợ nói: “Sao ta cảm giác chỗ này bị ngươi coi
thành nhà mình vậy?”
Ta giật
mình, vội nói: “Bốn bể là nhà, nếu ta đến nhà ngươi, cũng sẽ nhờ tiểu sư muội
chuẩn bị nước cho ta tắm rửa.”
Tiểu Trầm
bị dọa choáng váng, hốt hoảng xua tay: “Ngươi làm ơn đừng đi! Nàng chuẩn bị
nước cho ngươi, vậy còn ta thì biết làm sao?!”
Ta giận,
trừng mắt nhìn hắn: “Tiểu Trầm ngươi thật là nhỏ mọn…”
Hắn vội vã
ngắt lời ta: “Ngươi nói gì cũng được! Nhưng tiểu sư muội là người của ta, ngươi
đừng mong nhúng chàm.”
Lần này ta
giận thật, đứng vụt dậy, nói: “Ngươi vậy mà dám gọi là tri kỉ, không ngờ ngươi
lại nghĩ ta là như vậy! Đứng lên, đi chỗ khác ngồi, ta muốn ngồi chỗ này!”
Hắn đứng
lên, đi ra ngồi trên ghế tựa. Ta ngồi xuống bên giường, cẩn thận cầm lấy tay
Hữu Sinh, không thèm để ý hắn.
Tiểu Trầm
nhìn thấy vậy, đầu lưỡi thiếu chút nữa trôi luôn xuống họng, ta lúc này mới
nhận ra chính mình vừa làm sai cái gì, nhưng trong lòng thầm nghĩ, chuyện này
sớm muộn gì cũng lộ, cho nên không cần giấu giếm, đơn giản thoải mái, bàn tay
cũng nắm lại càng chặt. Hữu Sinh chỉ nhắm mắt cười nhẹ.
Tiểu Trầm
rốt cuộc cũng tìm lại được giọng nói, run run mở miệng: “Ngươi, không phải đã
nói, ngươi không xứng với Vương gia sao?”
Ta cúi đầu nói nhẹ: “Aizz! Ta đúng là không xứng với hắn,
đành cố gượng vậy. Nhưng mà hắn rất xứng với ta nha! Còn dư ra nữa! Cho nên
không thể nói là môn đăng hộ đối, một bên ưng thuận là được rồi…”
Nói xong ta cảm thấy không ổn, lại nhớ trước đây từng nói
ta không thể… Hữu Sinh bắt đầu run rẩy kịch liệt, Tiểu Trầm sửng sốt một giây,
sau đó cũng phá lên cười không dừng lại được.
Mặt ta nóng rực lên, cảm giác như có thể nấu chín cái gì
đó, nhảy dựng lên nói: “Đầu óc ngươi thật là đen tối, ngươi chưa nghe câu ‘phi
lễ vật tưởng’sao?… Ngươi còn dám cười nữa, ta… ta muốn đi tắm, các ngươi nói
chuyện tiếp đi!”
Ta trốn sang phòng tắm, thở phào nhẹ nhõm. Tắm rửa xong
xuôi, thân thể sạch sẽ, tinh thần sảng khoái.
Đẩy cửa bước ra khỏi phòng, trời đang vào hạ, từng đợt
gió đêm dào dạt lướt qua mặt. Y phục ta mặc vẫn là quần áo cũ của hắn, đương
nhiên đã sửa lại cho vừa người, mái tóc dài buông xõa xuống ngang vai, đong đưa
theo gió. Chân trời ánh lên màu lam kì lạ, không khỏi thu hút ánh nhìn của ta,
bởi vì nó làm cho ta nhớ đến Hữu Sinh. Ta bất giác mỉm cười, lại trở về phòng
xem hắn, Tiểu Trầm đã đi mất từ lâu, chỉ còn một mình Hữu Sinh, hắn nhìn thấy
ta, khóe môi cong lên một nụ cười nhẹ. Ta nói: “Hữu Sinh, bên ngoài trời trong
gió mát, ngươi cùng ta đi ngắm cảnh hóng mát đi.” Hắn gật đầu ưng thuận.
Ta cho người kê ghế dài ra đặt trước hành lang, lại mang
thêm ghế dựa, một cái bàn nhỏ. Người hầu đặt Hữu Sinh nằm lên ghế. Ta để hắn
tựa người lên một chiếc gối, dưới thân hắn trải một tấm chăn lụa, lại cho người
đưa tới một ít hoa quả bánh trái rồi tỉ mỉ cắt thành từng miếng nhỏ, đặt ngay
ngắn trên bàn. Sau đó ngồi xuống bên người hắn, bàn tay đan khít vào tay hắn
không rời. Gió thoảng lướt nhẹ mà qua, êm đềm như mộng, khẽ lay động từng lọn
tóc trên vai. Hắn lẳng lặng nhìn ta, mắt long lanh sáng, chỉ cười mà không nói,
cứ như vậy một lúc lâu.
Ta đưa một miếng bánh đến bên môi, hắn chậm rãi ăn vào,
đôi mắt khép hờ thư thái. Ta chăm chăm nhìn hắn, được một lát, hắn rốt cục mở
mắt nhìn ta (vậy nghĩa là ta đoán đúng, hắn cũng biết khi nào thì phóng điện
hại chết ta!), nhìn thấy vẻ mặt ta dữ tợn hung hãn thì bật cười, khóe mắt cong
lên như hình cánh cung (cái nụ cười ấy, nếu ở hắn thì gọi là cười to, còn ở ta
thì gọi là cười mỉm), tức chết đi được, ta thật sự muốn giết chết hắn. Nhưng
dường như hắn cũng biết được, vội hỏi sang chuyện khác: “Cái gì gọi là vừng ơi
mở ra?”
Haiz, không có biện pháp, ai bảo ta vốn là người điên
chứ, vừa nghe hắn hỏi liền quên luôn chuyện trả thù, chỉ biết hứng chí kể cho
hắn nghe Alibaba cùng bốn mươi tên cướp. Dị quốc phong tục lạ lùng, sa mạc
quang cảnh, gươm đao, ái tình, kết cục hoàn mĩ…
Càng về khuya, sao mọc càng dày, giăng kín bầu trời đêm
mùa hạ. Ta cùng hắn ăn chút đồ điểm tâm, hắn lại nhẹ giọng hỏi ta một ít vấn
đề, ta lại thao thao bất tuyệt nói chuyện trên trời dưới đất.
…
Hắn nói: “Vân Khởi, ta nhớ, lần trước nàng đăng đàn kể
chuyện… có nói, cuốn kì thư đó, sau này có dịp sẽ thuật lại cho ta…”
Ta cười phá lên, “Tam quốc diễn nghĩa, phàm thế cuộc
trong thiên hạ, phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân… Hữu Sinh, nếu ta giảng cả
truyện, chỉ sợ ngươi đói chết cũng chưa xong!… Thôi, hôm nay ta chỉ nói cho
ngươi một đoạn trước trận Xích Bích, chuyện Tào Tháo đánh Lưu Bị thua to chạy
loạn… thủy chiến Xích Bích, ngươi còn nhớ chứ?”
Hữu Sinh cười nói: “Ta sao có thể quên được? Mưu lược xảo
diệu tuyệt luân như vậy…”
Hắn vừa cười rộ lên, khuôn mặt đẹp lập tức sáng ngời,
ngay cả trong bóng đêm vẫn rạng rỡ, đôi mắt long lanh như có ánh hào quang tỏa
ra bốn phía…
Lòng ta rung động không thôi, hứng thú dạt dào, ngôn từ
lai láng, nói chuyện Lưu Bị thua ở Tân Dã, cùng đám hổ tướng tả xung hữu đột
thoát phá vòng vây! Trận Trường Bản, thiếu niên áo trắng Triệu Tử Long liều
mình cứu ấu chúa, vượt qua địch quân trùng trùng điệp điệp, tầng tầng lớp lớp!…
Trương Dực Đức, tay cầm bát xà mâu, dừng ngựa hiên ngang, chặt đứt cầu
qua sông lớn, một tiếng thét to, một tướng Tào quân vỡ tim mà chết!…
Hắn cười rộ lên, ta biết hắn nhớ tới tiếng thét kì dị của
ta ngày trước, liền nói: “Ta nói rồi, ngươi không được nói cho bất kì ai khác!”
Hắn cười nói: “Ta ai cũng không nói…”
Ta nói: “Cũng không được cười, người khác nghe được lại
đoán ra!” Vừa nói xong ta lại sực nhớ ra, “Hữu Sinh, ngươi biết ta trước kia
tên cúng cơm là gì không?”
Hắn thành thật trả lời: “Không biết”.
Ta thở dài nói: “Hữu Sinh a, bản tính thiện lương như
ngươi, trên đời quả thực là không có. Nếu đổi lại ngươi hỏi ta vấn đề này, ta
còn không phải nhân lúc này mà chọc ghẹo ngươi một chút, tỉ như nói ngươi tên
cúng cơm là Tiểu Bổn Bổn(ngu dốt), Tiểu Ngốc Ngốc(ngây
ngô),Tiểu Xú Xú(thối tha), Tiểu Loạn Loạn(bậy
bạ) linh tinh đó sao?…”
Hữu Sinh cười ngặt nghẽo, cả người run rẩy, “Những tên
đó, dùng trên người nàng đều rất hợp…”
Ta há hốc miệng, “Hữu Sinh, ngươi đã ngồi không hưởng
lộc, còn dám ăn miếng trả miếng với ta! Ngươi…”
Hắn cười, nắm tay ta coi như làm hòa, hỏi: “Vậy nhũ danh
nàng là gì?”
Ta nói: “Là Khiếu Khiếu.”
Hắn cười nói: “Người đặt tên, quả nhiên cao minh, sớm
đoán trước được…”
Ta nhìn hắn chăm chú, nói: “Hữu Sinh, ta phát hiện, ngươi
thực ra…”
Hắn cười cười, khẽ nói: “Vậy chuyện sau đó thế nào…”
Ta quả thực là bị hắn xỏ mũi dắt đi, chỉ biết vô cùng
hăng hái tuôn ra hàng tràng. Đến lúc ta không nhịn được, há miệng ngáp một cái,
Hữu Sinh lại nói tiếp: “Ta mệt rồi, Vân Khởi, chúng ta về phòng đi.”
Ta gật đầu đứng dậy, phía sau lập tức có người đến đỡ
hắn. Ta đảo mắt nhìn xung quanh, lập tức giật mình kinh hãi, thì ra trước nhà
sau nhà, trái phải trên dưới, người đứng bu quanh đông nghìn nghịt! Không đến một
trăm cũng phải tám mươi! Tấn Bá mặt xám mày tro, âm trầm u ám, mi mày rủ xuống,
không nhìn đến ta, chỉ lẳng lặng canh giữ sau lưng Hữu Sinh (ta căn bản không
phát hiện ra hắn đứng đó từ lúc nào), không nhịn được liền nói: “Hữu Sinh,
ngươi chỉ ra khỏi phòng hóng mát mà có nhiều người hầu hạ quá a.”
Hữu Sinh hơi hạ mí mắt, nhẹ giọng nói với Tấn Bá: “Bảo
bọn họ…” Tấn Bá lập tức tuân mệnh. Ta không nghĩ ngợi liền buột miệng nói ra:
“Thật là lợi hại, Hữu Sinh, ngươi chưa cần nói xong ông ấy đã hiểu ngươi muốn
cái gì. Chả trách ngươi chỉ quen nói có nửa câu, thì ra là bị nuông chiều thành
tính!”
Hữu Sinh được người hầu đưa về phòng, thân mình vẫn không
ngừng rung động.
Trở về đến phòng, người hầu lại đưa lên khăn mặt bồn rửa,
giúp hắn rửa mặt. Hắn có vẻ mất tự nhiên, dường như đang ngại ngùng, lại không
tránh được ta ở một bên nhìn chòng chọc, coi như trả thù hắn phóng điện tàn
sát!
Người hầu đặt hắn nằm ngay ngắn trên giường, sau đó toàn
bộ lui đi, trước khi đi còn tắt hết nến trong phòng, chỉ để lại một ngọn đèn
nhỏ bên giường. Hắn nghe thấy ta đến bên cạnh, vậy mà vẫn nhắm mắt làm thinh,
không thèm nhìn đến ta! Dưới ánh nến leo lét u ám, trên môi hắn vẫn mờ mờ ẩn
hiện một nụ cười nhàn nhạt. Ta cắn răng, không có biện pháp, ai bảo ta yêu
thương nhung nhớ? Ai bảo ta cam tâm tình nguyện? Ai bảo ta mặt dày vô sỉ, không
biết thẹn thùng? Nghĩ vậy liền xoay người, đẩy hắn vào phía trong giường, hắn
mở mắt, bật cười. Ta không nhìn vào mắt hắn, chỉ lấy gối đặt xuống dưới đầu
hắn, lấy thêm một cái nữa đặt ở bên cạnh, thoải mái nằm xuống (trước kia không
ít lần ta thoát quần áo trước mặt hắn, lần này nếu hắn muốn xem, vậy thì tự
mình động thủ, ta như này là đủ rồi). Kéo chăn phủ kín cả hai, ta một nửa hắn
một nửa, sau đó mới thổi tắt đèn, an vị bên người hắn. Ta nằm sát cạnh hắn, kéo
một cánh tay hắn ôm vào trong lòng, nói: “Ta mệt muốn chết rồi, cho nên đừng
chen lấn ta, kẻo ta ngã xuống. Nếu ban đêm ta đá ngươi, ngươi cũng không được đánh
trả, nhớ đấy! Sáng mai không được gọi ta rờigiường, ta phải ngủ đủ giấc.”
Nói xong liền chìm vào giấc ngủ, trong lúc lơ mơ còn cảm
thấy hắn cúi đầu, dán sát vào trán ta, khẽ thở dài một tiếng, “Vân Khởi…”