Tam cứu nhân duyên - Chương 34 phần 2
Ta vào phòng Vương gia, nhìn thấy trên ghế dài loang lổ máu tươi. Hoàng Thượng túc trực bên giường Vương gia, lúc này đã lâm vào hôn mê. Hắn lắc đầu khẽ cười, thở dài nói: “Tính tình kì quặc, nhưng lại hợp với Cửu đệ …. Đúng là tuyệt phối!” Ta giật mình hoảng sợ, như vậy sao có thể coi là tuyệt phối, ác phụ như nàng, sao có thể xứng với Vương gia? Hoàng Thượng dường như không để ý, vẫn lẩm bẩm tự nói, “Bổ sung lẫn nhau, thì ra là như vậy…” Ta càng nghe càng không hiểu.
Hoàng Thượng ở lại một buổi tối, thẳng đến khi lâm triều mới rời đi, lát sau Trình Viễn Đồ cùng Trầm Trọng Lâm đến thăm. Vương gia vừa tỉnh lại liền muốn gặp nàng. Nhưng giờ này nàng đã say ngủ, trước đó còn nói, kẻ nào phá rối sẽ bị đâm hàng vạn nhát dao. Chỉ là lời đe dọa vu vơ nhưng mọi người đều tin, không có ai dám đến đánh thức, để mặc nàng ngủ đến tận chiều mới qua gặp Vương gia, thật nhẫn tâm.
Nữ tử này, nghĩ Vương phủ là nơi như thế nào?! Bình thường chỉ cần Vương gia gọi khẽ, bên ngoài lập tức có gia nô đáp lại! Còn nàng thì sao, dám cả gan đùa giỡn Vương gia, còn dùng miệng lưỡi mớm cho Vương gia uống thuốc! Nàng cho rằng bên ngoài không có ít nhất năm người nghe lén, không biết ai nấy đều mặt đỏ tía tai sao?! Đáng thương cho Vương gia, uy phong cả đời hủy hết ở trong tay nàng! Ta không còn cách nào khác, chỉ có thể nghiêm khắc đuổi đám người xung phong gác đêm đi hết, chỉ để lại hai người có tiếng ăn nói cẩn thận.
Công việc gác đêm cũng quá gian nan vất vả! Nàng thô bạo vũ nhục Vương gia, sau đó còn nói năng bậy bạ, đọc cho Vương gia nghe Kinh Thi, nhưng ngôn ngữ lại khó hiểu tối nghĩa, vừa thân mật lại mờ ám, làm cho người ta kinh hãi. Chỉ mong Vương gia không biết chuyện này, nếu không thì còn đâu tâm hồn thuần khiết… còn đâu cậu thiếu niên mặt mỏng trước kia…
Một đêm đó, Vương gia chuyển nguy thành an, thật sự thần kì! Trước kia còn ở trong giang hồ, ta từng gặp người gãy chân, nếu không phải mất máu mà chết thì cũng chỉ kêu rên được mấy ngày. Vương gia vô tội lại gặp phải kiếp nạn, đã nếm trải không ít gian nan, vậy mà có thể bình an vô sự, đây là ông trời có mắt, không nỡ để người tốt chịu khổ.
Vương gia dần dần khá hơn, cũng vui vẻ phấn chấn hơn. Hắn nói chuyện cười đùa, đa ngôn đa ngữ, ăn vào cũng nhiều hơn trước. Ta không thể hiểu nổi, nàng rõ ràng đâu phải loại phụ nữ hiền thục ôn tồn?!
Có đôi lần ta theo nàng dạo phố, nhân tiện quan sát hành vi cử chỉ của nàng, chỉ có thể nói một câu: độc nhất vô nhị. Tuy nàng mặc xiêm y cũ của Vương gia, nhưng thần thái lại khác xa một trời một vực. Không giống như Vương gia bình thản an tường, tác phong nàng tự do tự tại, ung dung tiêu sái. Nàng chậm rãi đi trên đường, dung trang nhã nhặn không cầu kì, nhưng thường xuyên lại thu hút những kẻ phàm phu trêu hoa ghẹo nguyệt. Suy cho cùng nàng mặc quần áo nông gia vẫn là hơn cả, đỡ đi rất nhiều phiền phức.
Ở Vương phủ được một thời gian, nàng bắt đầu ban đêm thì đi dạo ngoài trời, ban ngày thì thở vắn than dài trong phòng sách, lại tưởng rằng Vương gia không hay biết. Nàng sao lại không rõ, ngay cả khi nàng cách kinh thành vạn dặm, Vương gia cũng nắm được hành tung, huống chi hiện giờ nàng ở ngay trong Vương phủ. Hoàng Thượng cũng biết chuyện, ban thưởng xiêm y cho nàng, muốn lưu nàng lại Vương phủ. Vương gia cho nàng mặc thử, nhưng chính mình lại bi thương đau buồn, không cách nào tiếp tục níu kéo. Ta rất muốn hỏi thẳng nàng, ngươi có biết cảm giác của hắn hay không? Hắn chịu khổ nhiều như vậy, vì cái gì ngươi một chút quan tâm cũng không dành cho hắn?
Nàng rốt cuộc vẫn rời bỏ Vương gia, bỏ đi rất xa, lần này hắn cũng vô phương tới gặp nàng. Vương gia không cười cũng không nói. Hắn thường lặng lẽ ngồi trên giường, bất động rất lâu, người khác hỏi cũng không đáp lại. Tin báo cứ sáu bảy ngày lại tới, Vương gia nghe nhưng không còn lộ ra cảm xúc. Người ta nói nàng tìm đến phương Nam, sự nghiệp tiền đồ ngày một xán lạn, Vương gia nghe vậy cũng dần dần bình thản, cũng coi như là an ủi một phần.
Một ngày Vương gia nói hắn muốn đi biên quan, bởi vì nàng đã hẹn với họ Trình ngày rằm tháng năm sẽ gặp mặt. Nàng hẹn Trình Viễn Đồ, nhưng không lý tới Vương gia. Trong lòng hắn khổ sở, ta đương nhiên biết nhưng lại không thể giúp. Một đoạn hành trình phong trần khổ ải, đường đất gồ ghề khó đi, xe cộ lắc lư nghiêng ngả, Vương gia rốt cục tới được biên quan, vậy mà nữ nhân kia không thèm để ý hắn, chỉ biết say sưa chè chén cùng kẻ khác, còn vô tư phóng ngựa giữa thảo nguyên, đến đêm khuya mới về!
Nàng trở lại quân doanh, thân mình lảo đảo ngả nghiêng, lời lẽ nói năng lung tung khó hiểu, một mình bần thần trước trướng Vương gia, chần chừ không dám tiến tới. Ta chưa từng gặp qua nữ nhân nào vô tình đến vậy, Vương gia trong người thương tật, ngàn dặm xa xôi lặn lội tới đây, vậy mà không được một câu nói biết ơn, còn bị người ta xa lánh ghẻ lạnh. Ta càng nghĩ càng giận, cuối cùng vung chưởng tống nàng đi vào!
Nhưng chỉ một lát sau, ta liền hối hận đã đẩy nàng vào trong trướng, đáng lẽ nên tiễn nàng đi luôn mới phải! Nữ tử đó dám to gan… còn dùng… sau đó… bỏ chạy thoát thân! Người như thế, trên giang hồ chỉ có một cái tên, trong có chữ “tặc,” ai ai nghe thấy đều phỉ nhổ! Vì không muốn Vương gia khó xử, ta vẫn đứng chờ ở bên ngoài, đợi đến khi Vương gia mặc xong quần áo lên tiếng gọi, ta mới tiến vào. Vương gia ngồi trên giường, mặc một thân áo mỏng, thái độ bình tĩnh nhưng có chút đăm chiêu.
Ta nói: “Người này để ta tới thay ngài trừ bỏ!”
Vương gia cười chua xót, nhẹ giọng nói: “Nàng tử, ta tử, nàng vong, ta vong.”
Lòng ta đau như bị dao cắt, Vương gia đối nàng tình thâm ý trọng như thế đã vượt quá thế tục nhân gian cương thường lễ nghĩa, cũng vượt quá đạo đức nhân luân! Đây là Ma Cảnh hay là Thánh Cảnh, ta thật sự không biết!
Vương gia thở dài, buồn bã nói: “Mau chóng, tìm nàng tới gặp ta.”
Trở về từ biên quan, giữa đường Vương gia nhiễm phải phong hàn. Vừa về đến phủ bệnh liền trở nặng, không sao dậy nổi. Hắn hôn mê bất tỉnh nhiều ngày, không ăn không uống, chỉ một mực gọi tên nàng. Ta biết dựa vào nội công hộ thể, hắn căn bản không thể mắc phải bệnh tật, chính là tâm can bị đả kích mà triền miên ưu phiền, ảnh hưởng đến thể tạng. Người trong Vương phủ tỏa đi khắp nơi tra tìm tung tích, nhưng nàng du ngoạn giang hồ, mỗi ngày một chỗ, làm cho người ta không sao đoán được. Ta sai nhiều người tìm cách chuyển tin đến tai nàng, để nàng tự mình tới gặp Vương gia, thế nhưng nàng lại coi như không biết!
Hoàng Thượng biết Vương gia bệnh nặng, thường xuyên đích thân tới thăm hỏi. Ta không dám nói ra sự tình xảy ra trong doanh trướng, sợ hắn trong cơn cuồng nộ có thể sai người đi truy sát, nếu làm vậy Vương gia sẽ hỏng mất, cho nên chỉ dám nói Vương gia nhớ tới nàng kia, nhưng nàng lại biệt tăm biệt tích, không sao tìm được. Hơn ba mươi năm ta trung thành tận tụy phục vụ đế vương, nhưng đây là lần đầu ta giấu giếm sự tình không dám kể rõ. Ta âm thầm cúi đầu thở dài, né tránh ánh mắt hắn!
Vì tìm kiếm nàng, Hoàng Thượng cho người bố cáo thiên hạ, chiêu mộ danh y khắp nơi về chữa trị cho Vương gia. Kì thực đây chỉ là ngụy trang, trong Vương phủ ngoại trừ Trầm Trọng Lâm, hoàn toàn không có ai tới xem bệnh cho hắn, làm vậy chẳng qua chỉ để truyền tin cho nữ nhân đó, báo cho nàng biết Vương gia bệnh tình nguy kịch, biết đâu trong lòng nàng vẫn còn chút lòng trắc ẩn, nhớ đến tình xưa nghĩa cũ mà trở về gặp Vương gia. Nhưng hơn một tháng trôi qua, người đến báo danh nhiều không kể xiết, chỉ có nàng vẫn bặt vô âm tín. Ta biết nàng xưa nay tuyệt tình tuyệt nghĩa, nhưng lần này quả thực là quá mức tưởng tượng!
Chứng phong hàn rốt cục chữa khỏi, nhưng tâm bệnh của Vương gia vô dược khả giải. Hắn ăn càng ngày càng ít, thân hình gầy còm xơ xác, như một cái xác không hồn tàn tạ. Lòng ta đau, nhưng cũng không quá bi thương, cùng lắm là chết mà thôi! Hắn chết ta cũng tuẫn tiết đi theo, trước khi đi mang theo nữ tử đó xuống mồ, để cho nàng hầu hạ Vương gia dưới suối vàng. Ta đi theo hộ vệ Vương gia, xem xem nàng còn dám thế nào!
Trầm Trọng Lâm lôi nàng đến đây, trong đầu ta đã hạ quyết tâm, nếu lần này nàng còn muốn rời đi, như vậy cũng được, chỉ cần để một chân lại Vương phủ mà thôi! Đương nhiên ta phải giấu giếm Vương gia, bằng không sẽ lại bị hắn ngăn cản.
Nàng đi vào phòng, một lúc sau thì khóc lớn, ta giật mình hoảng sợ, vội phá cửa chạy vào, thấy Vương gia phất tay ra hiệu lại lui ra. Nàng khóc một hồi lâu, nhưng ta vẫn thấy là quá ngắn! Đáng lẽ ra phải nàng phải khóc mấy đêm, bù lại cho Vương gia vì nàng mà đổ lệ.
Vương gia muốn ăn cơm! Hai người còn… Thật là một đôi oan gia! Ta phẫn nộ phát điên, hai người chỉ cần ôm nhau, Vương gia liền mất hết khí khái nam tử.
Nhìn bọn họ long đong lận đận tự làm khổ lẫn nhau, ta thật sự không chịu nổi, thật là mệt muốn chết! Quyết định từ nay mặc kệ, ta không còn tâm sức đâu mà quản chuyện thị phi.
Nàng làm việc thực sự kì quái.
Bình sinh ta chưa từng gặp nữ tử nào nói nhiều như vậy! Lải nhải lẩm bẩm, không ngừng không nghỉ! Mỗi lần bọn họ bàn luận chuyện sách vở, Vương gia ít nhiều có thể nêu lên ý kiến. Nhưng đến lượt nàng kể chuyện cố hương, Vương gia chỉ có thể nghe, hoàn toàn không nói được một câu. Ta là người gần nhất với Vương gia, hắn ở trong tẩm phòng, tiếng nàng lải nhải vọng ra đến ngoài cửa, ta ở ngoài cũng có thể nghe được. Vương gia ở ngoài phòng, ta phải đi theo coi chừng hắn, cũng phải ráng sức chịu đựng nàng thao thao bất tuyệt.
Kể chuyện lạ chưa đủ, nàng còn kéo thêm ẩm thực. Nàng nói có đồ ăn tên gọi Mạch Đương Laogì đó (tên họ gì thật là kinh khủng, có lẽ khốn khổ mà chết), nữ nhân ra đường hay mặc “váy ngắn áo ngắn?!” (hạ lưu bại hoại), hàng năm đều kỉ niệm “lễ tình nhân” (đồi phong bại tục), chi tiêu hàng ngày đều dùng “máy tính” (vì sao phải dùng máy tính? Có đầu óc sao không dùng?), còn dùng thủ kê?(Là giống gà gì vậy? Có biết bay không?), truyền thuyết dân gian: Lưu Tam Tỷ? (Người lắm mồm, tôn giáo tín ngưỡng: thụ nạn thứ nhân?( đó không phải là Vương gia sao? Vương gia chính là Chúa cái gì Ki tô), thần thoại cổ tích: Áo Lâm là rừng ở nơi nào?… Ta đã bất lực, không còn quan tâm những lời này của nàng là thật hay giả, chỉ biết nghe mà thôi, mặc kệ những lời đó kì quái thế nào. Nàng nói trên đời này còn có loại người tóc vàng mắt xanh, nói có quốc gia nào đó đẹp nhưng mà rất đáng giận (nàng nói không đi tới được nơi đó, thật may mắn! Nếu không Vương gia sống sao nổi?), nói có giống hươu cao cổ, gấu túi, voi, hà mã cùng chuột túi…
Trong phủ mọi người tranh nhau đi hầu hạ Vương gia, ta biết bọn họ chỉ muốn nghe nữ tử kia nói chuyện, cho nên càng muốn bảo hộ gắt gao, bởi vì những kẻ đó có khi nghe đến mê man, quên mất việc nên làm.
Ta âm thầm kêu khổ, còn Vương gia luôn mỉm cười lắng nghe, còn thường xuyên đặt câu hỏi, nữ nhân đó được thể lại càng đánh trống reo hò, thật không chịu nổi!
Nữ tử hiền thục quan trọng là ít nói, cử chỉ nhẹ nhàng, còn nữ tử này lại không có chút gì gọi là gia giáo quy phạm, lớn tiếng ồn ào, giọng cười the thé điếc tai, cử chỉ khoa trương tùy tiện! Vậy nhưng Vương gia gặp nàng, có khi lại vui mừng đến nỗi mắt rơm rớm nước. Chỉ có thể trách thiên địa vạn vật tương sinh tương khắc, huyền bí khó hiểu. Ta xem nàng không vừa mắt, nhưng không thể không nói nàng chính là tương sinh cùng Vương gia. Tuy tính tình vẫn đạm mạc an tĩnh như xưa, nhưng Vương gia trong ánh mắt đã phần nào có sức sống, thậm chí còn cường thịnh hơn trước. Rốt cục ta cũng có thể yên lòng, biết Vương gia sẽ không rời đi.
Vì giúp Vương gia đi lại, nàng bỏ công sức thiết kế chân giả. Từ nhỏ Vương gia vốn phong thái tao nhã, bị thương nhưng chưa bao giờ dùng gậy, nhưng vì nàng, hắn lại sẵn lòng đeo lên chân giả. Nhìn hắn luyện tập đi lại thật sự vô cùng thống khổ. Hắn đau đến mức lưng áo ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, run rẩy không ngừng, vết thương mới lành lại rướm máu, thế nhưng hắn vẫn kiên trì đi tới, chính là vì nàng đề nghị. Vì Vương gia, ta sẵn lòng mỗi ngày cõng hắn đi lại, chỉ mong tránh cho hắn đau đớn thống khổ. Nhưng nữ tử kia thấy thế chỉ lặng lẽ đứng nhìn, còn mỉm cười tán thưởng, tâm địa thật đủ ngoan độc! Chỉ đáng thương cho Vương gia chịu khổ nhịn đau, vẫn miễn cưỡng cười vui, còn nói cám ơn nàng! Thật sự là… ta không thể nói được gì.
Nữ tử kia không những nhẫn tâm, còn ghen tuông kinh khủng, không chỉ xua đuổi bất kì nữ nhân nào khác bên cạnh Vương gia, còn không cho hắn ở lại Vương phủ. Có lần ta nghe thấy nàng lẩm bẩm, nói rằng nơi này có quá nhiều ám ảnh cùng tối tăm, nàng muốn chỗ ở mới phải tự tay nàng vẽ kiểu, tự mình xây dựng một biệt uyển riêng. Trong đó nhất định có hồ nước, thảm cỏ, cây cảnh hoa lá xanh tươi, còn có cả sân chơi cho trẻ nhỏ. Tất cả phòng ở đều phải tràn ngập ánh nắng khí trời. Vương gia cao hứng cực kì, rời đi khỏi Vương phủ cũng không nhìn lại lấy một lần.
Ngày trước nàng mặc thử xiêm áo tân nương làm cho Vương gia rơi lệ, cho nên về sau bất kì lúc nào nàng cũng mặc y phục nam nhân, tận lực tránh né nữ trang khăn áo, chỉ khoác lên người những xiêm y đã cũ của Vương gia. Ta biết nàng sợ giẫm lên vết xe đổ, không muốn Vương gia thấy nàng lại nhớ tới nữ nhân nào đó, cũng thông cảm cho nỗi khổ tâm của nàng, cũng may tuy quần áo kia Vương gia không dùng tới, nhưng mỗi kiện đều là vật phẩm tinh xảo thượng hạng, cho nên cũng không thấy quá thiệt thòi.
Nàng từng hậu táng một con ngựa, khóc nhiều đến nỗi hai mắt sưng đỏ, làm cho Vương gia cũng rơi lệ. Nàng nói con ngựa đó là ân nhân cứu mạng, mà nó rõ ràng màu nâu rám nắng, nàng lại một mực nói là bạch mã. Nó vốn là con ngựa trong phủ Vương gia, nhưng nàng lại nói trời xanh phái nó đến cứu mạng. Nàng lập bia, con ngựa có tên có họ đàng hoàng, gọi là Mã Lộ Lộ. Lúc ấy ta nghĩ trên thực tế nàng là người điên, chỉ có điều che giấu rất tốt.
…
Có một điểm duy nhất ta bội phục nữ tử này, chính là nàng sinh cho Vương gia bốn đứa nhỏ, hai đứa sau lại là song sinh! Khuê nữ nhà giàu vốn dĩ thân thể yếu đuối, bình thường rất dễ qua đời khi sinh, nhưng nữ tử này quả thực so với nông phụ thôn quê còn cường thế gấp vạn lần! Nhất định nàng xuất thân nghèo khổ. Mang thai đứa nhỏ đối với nàng đúng như củi khổ cỏ hanh, vừa gặp lửa liền khai hoa, đến khi sinh cũng chỉ qua mấy canh giờ là hết.
Nàng ở trong phòng sinh kêu khóc đến nỗi đất rung núi chuyển, cái này kì thực cũng không quá ngạc nhiên. Nhưng Vương gia nghe nàng kêu đau, bất chấp mọi người ngăn trở, kiên trì muốn vào phòng. Bà đỡ nói Vương gia ôm nàng vào lòng, nắm tay nàng nói chuyện mà không ngừng rơi lệ. Phải đến khi sinh hạ được đứa trẻ, nàng mỉm cười hạnh phúc, Vương gia mới thôi nghẹn ngào. Điều này quả thực hiếm có, nếu không nói là chưa từng thấy trên đời. Nhớ trước kia nàng cắt chân Vương gia, lệ trong mắt một giọt cũng không rơi, thật sự là không đáng!
Trưởng nam sinh ra được một thời gian, Vương gia liền nói không cần thêm con cái. Ta bực mình khó chịu, cho rằng nữ tử kia nhất định là oán hận Vương gia khiến nàng chịu khổ. Tuy đứa con đầu lòng là con trai, nhưng ta vẫn hi vọng Vương gia con đàn cháu đống, dòng dõi dài lâu, định bụng một ngày nào đó tìm nàng nói chuyện, nói cho nàng chút ít quy củ xưa nay. Nhưng ta còn chưa tìm được cơ hội thì nghe được, một ngày nọ nàng đem Vương gia đẩy ngã ở trên giường, nói không muốn có con chính là không cần nàng, lại càng mạnh mẽ bức Vương gia phải muốn có thêm con, cũng bắt buộc Vương gia muốn nàng. Bởi vì nàng cực kì muốn Vương gia, còn cực kì muốn Vương gia muốn nàng, mà nàng, nói Vương gia muốn thì tốt, không muốn cũng phải muốn, cho nên Vương gia phải tận lực làm cho nàng muốn hắn, còn phải cực lực muốn nàng…. Mỗi khi nàng nói như vậy, ta đều muốn một kiếm giết nàng. Nhưng Vương gia ở đó, ta cũng không có biện pháp, chỉ có thể hung hăng xua đuổi hết đám người rỗi việc hóng chuyện, thế nhưng bọn họ vẫn nghe được một ít ngôn từ vô sỉ, nhìn thấy một ít hành động bạo lực của nàng, cùng với tiếng Vương gia cười hạnh phúc.
Sau đó, mỗi lần sinh con nàng lại hò hét gào khóc, Vương gia lại lần nữa rơi lệ ôm nàng. Sau những lần đó, Vương gia vẫn nói không cần như trước, còn nàng vẫn tiếp tục bắt buộc Vương gia…
Ta muốn khuyên Vương gia đừng quá mức đau lòng, thế gian nữ tử chính là bởi vậy mới hữu dụng. Một thời gian sau các nàng sẽ quên đi hết thống khổ, có khi còn coi đó là quang vinh. Nhưng Vương gia đối đãi nàng trước kia thâm tình, hiện tại cũng vậy, ngày ngày làm bạn, cùng nàng nói cười, đánh bài chơi cờ (đều là nữ tử kia tự nghĩ ra), tản bộ ngao du, hoặc nghe nàng sỉ mắng chửi rủa người khác, vậy mà không biết chán. Thấy nàng khoái hoạt, Vương gia cũng tươi cười xán lạn, thoải mái trò chuyện, luyện công đọc sách, hứng trí dạt dào, ngay cả khi tĩnh tọa nhập thiền trên môi cũng không mất đi nét cười mờ nhạt. Thấy nàng sầu não, Vương gia cũng không cười không nói, mất ăn mất ngủ. Cũng may nàng hoạt bát, hiếm có khi nào không cười vui vẻ, Vương gia cũng vì thế mà thư thái trong lòng. Ta thấy nàng nói năng thô tục cũng đành ngậm miệng cho qua, sợ Vương gia nghe được lại ghét bỏ.
Sau khi bốn đứa nhỏ ra đời, Trầm Trọng Lâm rốt cuộc tới đây, mang theo thang dược Vương gia yêu cầu hắn chế. Ta phân vân, do dự không biết có nên đem họ Trầm thủ tiêu đi hay không. Nhưng về sau, hai người cũng không có thêm hài tử nào nữa (ta từng lo lắng Vương gia không có con nối dõi, nhưng sau này mới biết, thì ra lúc trước quan tâm đều là thừa thãi! Ta theo Hoàng Thượng hai mươi sáu năm, gặp qua không ít hậu cung phi tần, nhưng bọn họ đều biết tuân theo khuôn phép quy định). Ta vô cùng tiếc nuối, cả hai đều đang tuổi thanh xuân, nàng hoàn toàn có thể sinh cho Vương gia mười hay hai mươi đứa nữa, chỉ là Vương gia mềm lòng quá mức!
Ta cũng tự thấy hài lòng, bởi vì bốn hài tử mỗi đứa một vẻ, đều là tinh anh hiếm gặp! Đứa lớn nhất mới hai tuổi đã nói thành câu, bốn tuổi tự đọc thi thư, văn chương bất luận dài ngắn đều có thể đọc thuộc làu làu, bẩm sinh vô cùng thông minh sáng sủa. Đứa thứ hai, vừa sinh ra đã được chín cân một lạng)! Đứa nhỏ này vừa được một tuổi đã biết đánh lên trán ta một quyền, hại ta nửa ngày không nhìn thấy rõ mọi vật. Khi nó được bốn tuổi, ta biết nó chính là một kì tài võ học! Trời xanh quả nhiên đối ta không tệ, sợ Vương gia làm ta mất mặt, cho nên đến khi ta sáu mươi tuổi, cuối cùng đã có được một đồ đệ ưng ý.
…
Nhưng về sau cho dù bọn họ ân ái có khác thường đến đâu, ta vẫn không thể quên được một hồi lửa cháy trong doanh trướng. Nàng bản tính thực sự chua ngoa đanh đá, thế gian cũng hiếm thấy! Tuy nhiên Vương gia tựa hồ không cho là như vậy.