Phụ nữ thực tế đàn ông phát cuồng - Chương 14 - Phần 2

Sau khi tỉnh dậy bác sĩ Tạ liền chửi
chú Tần như tát nước vào mặt. Mẹ Mạnh Thời đợi bà chửi xong mới quan tâm hỏi
han tình hình của chị. Cũng như mọi bận lại nói đến chuyện cá nhân của bác sĩ Tạ.
Bác sĩ Tạ sốt sắng nói:

“Chị ạ, hiện giờ việc nên bàn gấp
là chuyện của Mạnh Thời”.

“Chị biết. Chị đã được xem ảnh của
cô gái đó”. Mẹ Mạnh Thời thở dài nói.

“Anh chị không phản đối à?”.

Mẹ Mạnh Thời mắt hơi ươn ướt, nét mặt
tỏ rõ vẻ bất lực. Bà nói với giọng rất không hài lòng: “Chị không hiểu Giang Du
San có điểm nào không tốt. Thôi, không nhắc nữa, chị chỉ lo rằng lần này Mạnh
Thời nghiêm túc, cha nó chắc chắn sẽ không đồng ý đâu. Nó không về nhà nữa, dì
chuyển lời đến nó. Tôi cũng chẳng quản được nó nữa”.

Câu trả lời đúng như dự đoán của
bác sĩ Tạ. Đột nhiên bà nhớ đến Điền Đại Vĩ, vội hỏi: “Chị, hôm nay có gặp thằng
họ Điền đó không?”.

“Sao vậy?”.

Bác sĩ Tạ rụt rè hỏi: “Hắn ta có
đưa ảnh gì cho anh chị xem không?”.

Mẹ Mạnh Thời lắc đầu, nói: “Không
có, nhưng chị cảm thấy cậu ta cũng được đó chứ. Chị nghĩ một người chồng như thế
mà Phùng Hy không cần, e rằng tâm địa cũng ghê gớm đấy, nó yêu thằng Thời chỉ
vì nhà họ Mạnh chúng ta mà thôi”.

Bác sĩ Tạ há miệng ra hồi lâu, cũng
không biết nói gì. Bà lầm bầm một câu: “Ly hôn thì đã sao? Em cũng đã từng ly
hôn, lẽ nào không thể tìm được người nào tốt để lấy hay sao?”.

Hai điều này có giống nhau không? Nếu
là em gái bà, đương nhiên là bà cảm thấy cho dù ly hôn nhưng vẫn có thể tìm được
người đàn ông tốt để lấy. Nhưng nếu đổi sang con trai, mẹ Mạnh Thời vẫn cảm thấy
không thoải mái.

Lúc này chú Tần liền tới, khẽ nói:
“Lão gia đang nổi cáu trong thư phòng, đập vỡ cái âu sứ rửa bút rồi, phu nhân
có sang xem không?”.

Bác sĩ Tạ đang định tìm chú Tần để
hỏi tội, nghe thấy thế cũng không kịp nghĩ đến điều gì nữa, vội vàng đứng dậy
cùng mẹ Mạnh Thời vào thư phòng xem tình hình. Chú Tần nhìn theo bóng hai người,
ánh mắt có phần đắc ý. Ông mở máy tính, mở địa chỉ mail ra với vẻ thành thạo,
viết một bức mail đơn giản: “Cậu Điền, cảm ơn cậu đã dẫn cục trưởng Quý đến
thăm nhà họ Mạnh. Bộ cờ vây đó trị giá hai mươi nghìn tệ, từ nay cậu và Phùng
Hy không còn liên quan gì nữa. Chú ý mồm mép cậu, thiên hạ thái bình”.

Sau khi bấm nút send, chú Tần đóng
hòm thư lại, pha một cốc trà ngồi thưởng thức.

Không ai thể ngờ rằng, nhân vật bí ẩn
thao túng Điền Đại Vĩ là Mạnh Thụy Thành và ông. Chú Tần mỉm cười nghĩ, chắc chắn
Điền Đại Vĩ sẽ mãi mãi không bao giờ nhắc đến Phùng Hy nữa.

Phòng hai gian mỗi người chiếm một
gian. Nhà vệ sinh lại có thêm một cốc đánh răng, một chiếc bàn chải và mấy chiếc
khăn mặt. Cửa sổ trong phòng khách và ban công có thêm vài chậu cảnh. Những thứ
này đều chuyển từ nhà Phùng Hy đến, mất cả một ngày để tìm đúng vị trí cho
chúng. Phòng vẫn là phòng cũ, nhưng cảm giác lại hoàn toàn mới mẻ.

Sách của Phùng Hy vẫn chưa mang đến.
Chuyển nhà bận rộn, hai người mới biết dù là thuê nhà, mỗi lần chuyển nhà cũng
đủ để mất nửa mạng người. Phòng của Phùng Hy còn hai mươi ngày nữa mới đến hạn,
hai người bèn quyết định, thành Roma không thể một ngày mà đã xây xong, việc
chuyển nhà cũng không thể gấp được. Mặc dù như vậy, hai người vẫn mệt phờ người.

Lúc nằm trên giường nghỉ, cuối cùng
Mạnh Thời đã đợi được tin nhắn của dì Tạ, ngắn gọn chính xác: “Cha cháu nổi cơn
thịnh nộ rồi”.

Mí mắt anh máy máy.

Hồi nhỏ anh bị cha đánh vì quá nghịch
ngợm, nhưng đó không phải là nổi cơn thịnh nộ. Như anh đã từng nói, lần Mạnh Thụy
Thành nổi trận lôi đình là khi dì Tạ ly hôn. Sau đó không lâu, chồng cũ của dì
Tạ đi tìm gái thì bị cảnh sát bắt, lúc ra khỏi khách sạn còn bị đài truyền hình
quay phim, không có cách nào mà giấu mặt.

Bạn bè ở khu phố bán đồ cổ đặt cho
Mạnh Thời cái tên “Hồ ly điềm đạm”. Hiện giờ nghĩ lại, nếu tính cách của anh có
điểm giống tính cha anh, cha anh đã nổi cơn thịnh nộ, đồng nghĩa với việc anh
chuẩn bị phải ra tay thật rồi.

Vừa nghĩ đến đây, trong đầu Mạnh Thời
liền nảy ra một ý định. Anh thầm nghĩ, làm thế này hình như hơi vội vàng. Nhưng
biện pháp này là chắc chân hơn cả.

Anh vuốt tóc Phùng Hy, chậm rãi
nói: “Hy Hy, anh cảm thấy, sống chung và kết hôn không có gì khác nhau, chỉ
khác ở chỗ nhà nước cấp cho tờ giấy chứng nhận mà thôi. Hay là chúng ta đi đăng
ký, sau đó coi như gạo đã nấu thành cơm, để cho người khác đỡ phải dòm ngó”.

“Nhanh quá nhỉ? Mạnh Thời, em thấy
như thế này rất tốt. Em cảm thấy sống chung rất tốt, em đã từng ly hôn một lần,
không muốn gấp gáp quá”.

“Không phải là em không tin anh đó
chứ?”.

Phùng Hy lật người lại, nằm đè lên
người Mạnh Thời nói với giọng nghiêm túc: “Không phải là em không tin anh. Em cảm
thấy sống thế này một thời gian, hai bên đều có thể biết rõ rằng mình có phù hợp
với đối phương hay không. Ví dụ anh xem ti vi chỉ thích xem quảng cáo, em lại
thấy lạ vì quảng cáo thì có gì mà xem. Em phàn nàn vài câu với anh, anh lại thấy
không vui”.

“Cái này thì đơn giản thôi, mua hai
cái ti vi là xong”.

Phùng Hy kiên trì giải thích: “Ý em nói là nhỡ
mà cách sống không giống nhau, không chấp nhận được một số thói quen của đối
phương, lâu rồi sẽ thành cãi nhau”.

Mạnh Thời lắc đầu nói: “Anh không
có gì là không chấp nhận được em cả”.

“Em thấy có điều không chấp nhận được
ở anh”.

“Điều gì không chấp nhận được? Em
thử nói xem nào”.

Phùng Hy cứng họng, hiện tại không
có điểm nào là cô không chấp nhận được cả.

Mạnh Thời cười nói: “Không nói ra
được tức là không có. Nếu không có thì đi làm thủ tục đăng ký chứ sợ gì? Xảy ra
vấn đề gì đã có nhà nước chịu!”.

Phùng Hy quay đầu nói: “Có thật là
anh coi kết hôn là chuyện của hai người hay không? Em là con gái độc nhất, anh
là con trai duy nhất, có thật là không cần quan tâm đến cha mẹ không anh?”.

Nói một hồi lại quay trở lại vấn đề
khó tháo gỡ. Mạnh Thời cười đau khổ, nếu như cha mẹ đồng ý, thì tội gì anh phải
vội vàng làm thủ tục đăng ký kết hôn. Mặc dù đây là cuộc hôn nhân thứ hai của
Phùng Hy, anh cũng rất muốn tổ chức đám cưới cho thật đàng hoàng.

“Hy Hy, nếu gia đình anh không đồng
ý thì sao? Lẽ nào vì họ không đồng ý mà em chia tay với anh hay sao?”. Anh đành
phải nói ra câu mà anh không muốn nói, mắt liếc nhìn vẻ mặt của Phùng Hy với vẻ
cảnh giác.

Hai chữ “chia tay” khiến tim Phùng
Hy giật thột, cô ngáp một cái rồi chui vào lòng anh, ôm eo anh nói: “Em mệt rồi”.

Đột nhiên Mạnh Thời nổi cáu: “Hy
Hy, đã nói là chúng ta sẽ ở bên nhau, em đừng có mà nuốt lời”.

“Em không nuốt lời, em mệt thật mà.
Sáng sớm mai em còn phải đi làm sớm. Chúng ta cứ thế này đã, về phần gia đình cứ
giải quyết từ từ, không phải vội”. Phùng Hy nhắm mắt lại, một phần là muốn ngủ,
một phần vì không muốn nhắc lại chủ đề này nữa. Mạnh Thời rất tốt, chính vì anh
rất tốt nên cô càng mong muốn nhận được lời chúc phúc của gia đình anh hơn.

Đã từng kết hôn nên cô biết rằng,
hôn nhân không phải là chuyện của hai người.

Đứng trước hôn nhân, con người
không còn là một giọt nước đơn thuần, hòa trộn vào nhau sẽ không thể tách ra từng
phần đơn lẻ. Mỗi người đều được khoanh thành một chấm tròn, tương giao với người
kia và có một phần đan xen thuộc cả hai người, phần riêng không được khoanh
tròn là hai gia tộc và tất cả bạn bè thân thiết của hai bên, đó là phần chỉ thuộc
về nội tâm của mỗi người.

Cô nghe thấy tiếng thở dài nhè nhẹ
của Mạnh Thời. Anh không còn ép cô. Phùng Hy ôm chặt cánh tay anh với vẻ cảm
kích, đổi lại là cái ôm dịu dàng của anh. Cô thấy hơi hổ thẹn nghĩ, cuộc hôn
nhân trước của cô đã gây cho anh quá nhiều phiền hà. Nếu anh không tìm cô thì
sao? Một nỗi đau đớn trào dâng trong lòng cô mà không sao kìm nén được. Nỗi đau
này khiến cô sợ hãi, giống như cảm giác mất trọng lượng khi rơi từ trên cao xuống,
sợ đến nỗi không nắm được bất cứ đồ vật gì để có thể ngăn cản cô rơi xuống.

Nỗi bi ai mỗi lúc một lan rộng, cô
muốn hiện thực hơn một chút, nhưng lại vẫn bước vào cuộc tình mới không hiện thực.

Đêm nay, cô trằn trọc nằm mơ, cô mơ
thấy hình mặt thú bằng đồng gắn trên hai tấm cửa gỗ cao lớn đó vồ lấy cô với vẻ
mặt hung ác, hai cánh cửa đó mỗi lúc một to, mỗi lúc một cao, đen xì đổ về phía
cô. Phùng Hy cau mày giãy giụa trong giấc mơ, muốn hét lên một tiếng mà không
sao hét ra được, kể cả là tiếng khóc. Thậm chí cô còn mơ màng mở mắt ra, nhìn
thấy bóng sáng lờ mờ của buổi sớm, nhưng vẫn chìm ngập trong mộng cảnh.

“Hy Hy!”. Mạnh Thời bừng tỉnh vì tiếng
nức nở như con chó nhỏ kêu, thấy cô khẽ mở mắt, đầu lông mày nhíu lại, nhìn mơ
màng như sắp khóc. Anh lay cô tỉnh giấc, đột nhiên Phùng Hy cảm thấy cổ họng
mình như được nới lỏng, thoát ra khỏi giấc mơ, cô nói giọng nhẹ như muỗi kêu:
“Em nằm mơ”.

“Chỉ mơ thôi mà, đừng sợ, đừng sợ…”.
Anh ôm lấy cô như ôm một đứa trẻ, khẽ vỗ vào lưng cô.

“Anh kể chuyện cho em nghe đi!”.

Lần đầu tiên Mạnh Thời phát hiện
Phùng Hy cũng có những lúc ương bướng. Anh mỉm cười, nhắm mắt lại nói: “Thôi được,
để anh kể câu chuyện về lần phát tài đầu tiên của anh. Hồi đó anh đang học cấp
hai, tiền tiêu vặt mẹ cho rất ít. Làm sao bây giờ? Không phải chữ của cha anh rất
đáng tiền sao? Anh bèn nhặt trộm những tờ giấy ông vứt trong sọt rác, cuối cùng
một ngày nọ anh đã nhặt được một bức chữ trông cũng tạm được, lấy ấn của ông in
tên ông vào, đem đi bán được một nghìn tệ. Vì chữ của ông rất ít khi bán, nên
người mua mới mang bức chữ đó vào phủ để chứng thực. Lúc đó cha anh đã thừa nhận
là chữ do ông viết, nhưng sau đó ông quay sang đánh anh. Đợi đến khi đánh mệt,
ông mới bực tức nói, nếu làm như anh thì sau này chữ của ông không đáng tiền nữa.
Sau đó ông còn dạy anh một điều rằng, “vật dĩ hy vi quý”(14). Cái mà giới sưu tầm
cất giữ chính là chữ “hy”“.

(14)
Đồ vật vì ít nên mới trở nên quý hiếm (BTV).

“Thế tiền thì sao? Xô vàng đầu tiên
của anh bị tịch thu hay sao?”. Phùng Hy tò mò hỏi.

“Không. Anh đã đem một nghìn tệ đó
đi mua đồ cổ ở chợ bán đồ cổ”.

Trong đầu Phùng Hy bắt đầu tưởng tượng
cảnh Mạnh Thời hằng ngày cầm một nghìn tệ đi mua đồ cổ, sau đó lại bán đi kiếm
lời. Ai ngờ Mạnh Thời cười, nói: “Hằng ngày anh cầm một nghìn tệ, cứ mỗi lần
tan học lại chạy ra chợ đồ cổ, kết quả là chẳng mua được gì cả. Về nhà tỏ ra rất
hậm hực, tại sao chợ đồ cổ lại không có đồ gì để kiếm được tiền nhỉ. Cha anh cười
nhạo anh, nói, con tưởng rằng chỗ nào cũng có đồ cổ? Có vài món đồ thời Minh -
Thanh là tốt lắm rồi, con không được nhìn những món đáng tiền đâu. Anh không
tin, tiếp tục loanh quanh ở chợ đồ cổ. Lâu dần được quen thêm nhiều bạn bè.
Theo bạn bè đi mua đồ cổ ở nông thôn, anh dùng một nghìn tệ đó để mua một cái
bát”.

“Sau đó thì sao?”.

“Sau đó anh đã bán cái bát này với
giá mười nghìn tệ. Lúc anh tốt nghiệp lớp mười hai, đã có người mua nó. Người
mua nó là cha anh, hồi đó cha anh tưởng anh không biết gì. Anh cũng coi như
mình không biết gì, phấn khởi cầm mười nghìn tệ đi nộp học phí”.

Phùng Hy nói: “Cha anh cũng thương
anh đó chứ”.

Mạnh Thời cười: “Chính vì thế, em đừng
tưởng tượng họ ghê gớm đến mức nào, cùng lắm là họ có những phản ứng như bao
người bình thường khác thôi. Em ngủ nữa đi, anh trông cho em ngủ, hôm nay không
phải em vẫn phải đi làm đó sao?”.

Phùng Hy tựa vào anh, cuối cùng
cũng đã yên tâm ngủ trở lại.

Thời tiết trong xanh, ánh nắng và
hơi nóng tỏa đi khắp muôn nơi. Phùng Hy mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, giống
như chùm hoa ngọc lan treo trong xe, tỏa ra mùi hương vô cùng dễ chịu.

Mạnh Thời quay đầu sang, nhìn thấy
Phùng Hy gật đầu như gà mổ thóc. Anh khẽ cười nói: “Tại sao hôm nay không phải
là thứ bảy nhỉ?”.

Phùng Hy mím môi lườm anh một cái
nói: “Suốt ngày lông bông, đương nhiên lúc nào anh cũng thích là thứ bảy rồi”.

“Như thế này không phải là rất tốt
đó sao, theo ý anh, anh không muốn để em đi làm thế này nữa. Chúng ta mở một cửa
hàng tốt biết bao, mở ngay ở chợ đồ cổ. Khai trương là đủ ăn ba năm!”.

“Không phải là anh nghĩ tới Phụ
Minh Ý hay sao? Thực ra anh ấy thực sự là công tư phân minh. Những tấm ảnh đó,
không phải là như vậy đâu”.

Mạnh Thời bĩu môi nói: “Anh ta có
mà dám! Dù mạnh đến đâu cũng không bắt nạt được dân bản xứ! Đã nói rõ rồi mà vẫn
còn dám quấy rối em là anh không khách khí nữa đâu. Đánh nhau anh ta không phải
là đối thủ, một mình anh là có thể hạ gục anh ta rồi”.

Phùng Hy vừa tức vừa buồn cười, cô
trừng mắt nhìn anh, “Trở thành dân lưu manh xã hội đen thật à?”.

Mạnh Thời hôn chụt một cái lên má
cô, thấy cô vội vàng soi gương xem có làm nhòe lớp phấn không, anh cố nhịn cười,
nói: “Chưa nhòe đâu. Thôi em đi đi, hết giờ anh sẽ đón em”.

Lúc này đây lại có một chiếc xe
Jimny màu đen dễ thương như chú gấu nhỏ chạy vào.

Phùng Hy nhìn thấy rõ người lái là
Giang Du San. Cô khẽ huých Mạnh Thời, cười xuống xe, gọi: “Phó tổng giám đốc
Giang, xin chào”.

Mạnh Thời thầm thở dài, cũng xuống
xe: “Tiểu Giang, xin chào!”.

Giang Du San khẽ nhếch mép cười, trêu: “Chị
Phùng Hy giỏi thật đấy, trước đây anh Mạnh Thời lúc nào cũng bí ẩn khó ngờ, em
lại tưởng anh đến bồn địa Talimu(15) để tham gia đua xe cơ. Lại còn lái chiếc
xe rách này à? Xe anh để trong nhà xe phí cả tiền”.

(15)
Bồn địa Talium nằm ở Tân Cương, là bồn địa có diện tích lớn nhất Trung Quốc
(BTV).

Mạnh Thời khoanh tay trước ngực, ngắm
nhìn chiếc xe Jimny mới tinh, nói: “Không phải em cũng đổi sang con xe rách này
đó sao? Nhìn thích chứ dùng không thích đâu. Con xe này chạy được việt dã
không? Đi được hai bậc thì khung gầm vứt đi rồi”.

“Ngồi chiếc xe việt dã mà anh cải
trang mới thấy xe thường chán thật. Cái xe đó của anh tuyệt biết bao, bỏ ra một
trăm nghìn để tân trang, thế mà còn lái
con xe Jetta second hand để đưa đón chị Phùng Hy. Rõ tệ!”.

Cô cười đon đả, Mạnh Thời nhìn thấy
Phùng Hy có phần không thoải mái, đưa tay ôm ngang eo cô, cười hỏi cô: “Em
không bận tâm khi ngồi xe Jetta second hand chứ?”.

Phùng Hy nhớ đến chiếc xe Rubicon
mà Mạnh Thời mượn bạn trong chuyến đi chơi Hàng Châu, hóa ra nhà anh còn có chiếc
xe khác. Cô hoàn toàn hiểu suy nghĩ của Mạnh Thời, anh sợ gây áp lực cho cô.
Phùng Hy mỉm cười, đẩy tay anh ra, nói: “Hai người nhà giàu thừa tiền không biết
làm gì, người khác nghèo không có tiền không có xe cũng vẫn sống như thường đó
thôi. Đến giờ rồi, đi thôi, phó tổng giám đốc Giang”.

Câu trả lời của Phùng Hy nằm ngoài
sự dự đoán của Giang Du San và Mạnh Thời. Giang Du San tưởng rằng ít nhất Phùng
Hy sẽ lườm Mạnh Thời một cái, hoặc tỏ ra ngại ngùng vì không biết tình hình. Mạnh
Thời tưởng rằng Phùng Hy sẽ nói rằng cô
không bận tâm, hoặc ít nhất là sẽ cùng vào hùa với anh trước mặt Giang Du San.
Ai ngờ cô lại quay ra nói kháy cả hai người.

Mạnh Thời hơi sững người rồi cười ra thành tiếng,
câu trả lời của Phùng Hy cũng có nghĩa rằng cô không bận tâm. Anh cười rồi nói:
“Không làm lỡ việc của bọn em nữa, hết giờ làm việc anh sẽ đến đón em. Anh
không lái xe, chúng ta sẽ đi bộ về nhà, đằng nào cũng thể dục luôn”.

Phùng Hy lườm Mạnh Thời một cái,
kéo tay Giang Du San đi vào tòa nhà của công ty. Mạnh Thời nhìn theo bóng của
hai người, nụ cười trên môi vụt tắt. Dường như Giang Du San không hề biết gì về
chuyện các bức ảnh, rốt cục là cô ta diễn kịch giỏi hay hoàn toàn không có liên
quan gì đến chuyện này.

Anh liền gọi điện thoại cho dì út.
Bác sĩ Tạ tường thuật lại khái quát tình hình nhà họ Mạnh tối qua, chủ yếu dùng
những tính từ như máu bốc lên đầu, nổi trận lôi đình, nổi giận đùng đùng.

Lúc cuối, bác sĩ Tạ ấp úng nói: “Thời
này, những tấm ảnh đó… Cô ấy đã giấu cháu để đi với người đàn ông khác, liệu có
phải cháu đã đánh giá nhầm cô ấy rồi không? Nếu nói giữa hai người đó không có
chuyện gì, dì cũng không tin đâu”.

“Cháu tin! Cô ấy đã nói với cháu rồi,
gã đàn ông đó tìm mọi cách để quấy rối cô ấy! Trong ảnh có bao nhiêu phần trăm
là thật? Những tin vỉa hè đều được làm như vậy, đi ăn cơm tối với ai ngồi gần một
chút thì bị coi là có những hành động mờ ám trong các bữa tiệc riêng. Dì ạ,
cháu và Phùng Hy sẽ tiền trảm hậu tấu, đi làm thủ tục đăng ký kết hôn đã, coi
như sự đã rồi mới về nhà báo cáo”. Mạnh Thời không thèm để tâm đến chuyện Điền
Đại Vĩ để lộ ra những tấm ảnh đó ở nhà, ý đồ của anh là như vậy.

Bác sĩ Tạ giật nảy mình, không ngờ
Mạnh Thời lại thẳng tay như vậy, hoàn toàn không đề ý gì đến thái độ của cha mẹ.
Mặc dù không đồng tình với những lề thói trong nhà, nhưng ít nhiều bà vẫn còn
tôn trọng ý kiến của chị gái và anh rể. Lúc này đây, trong đầu bà chỉ có một
suy nghĩ, Mạnh Thời điên rồi.

Bà nuốt nước miếng một cách khó
khăn, vừa há miệng mời phát hiện ra mình không biết nên nói gì, dừng một lúc
lâu mới nói: “Thời ạ, kết hôn là chuyện lớn, cháu đừng giận dỗi. Chẳng qua cha
cháu đang bực, mà ông ấy vẫn chưa được gặp Phùng Hy mà. Ông ấy quá bực vì những
tấm ảnh đó, lúc đầu nghe nói cô ấy từng ly hôn đã không thích rồi. Cháu cũng phải
nghĩ cho cha mẹ một chút chứ, đến bây giờ cháu cũng chưa nói gì với họ cơ mà”.

“Nhưng họ có nói gì với cháu trước
khi gặp riêng chồng cũ của cô ấy không? Họ có hỏi cháu rằng Hy Hy thế nào
không! Nhưng nói đi rồi lại nói lại, chuyện này cháu còn chưa dám cho Hy Hy biết,
nếu biết được cô ấy sẽ nghĩ gì?”. Mạnh Thời càng nói càng bực. Anh cảm thấy việc
cha anh nhìn thấy đám ảnh đó rồi nổi giận hoàn toàn là do tự ông gây ra.

Trong cuộc đời con người có hai
giai đoạn được tự do nhất, một là trước khi đi làm thậm chí là trước khi kết
hôn, hai là sau khi về hưu. Trước khi đi làm hoặc trước khi kết hôn, người ta
chưa được va chạm với xã hội, không cảm nhận được trách nhiệm đối với xã hội và
trách nhiệm đối với gia đình; sau khi về hưu, vì tuổi tác đã cao nên người ta
không còn đặt ra yêu cầu cao đối với người già.

Mạnh Thời và Phùng Hy đang ở trong
giai đoạn cần có trách nhiệm với cha mẹ và mọi người trong gia đình. Mặc dù
Phùng Hy muốn bắt đầu một cuộc sống mới, mặc dù Mạnh Thời muốn tiền trảm hậu tấu,
nhưng cha mẹ của hai bên vẫn là vấn đề mà hai người buộc phải đối mặt.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3