Phụ nữ thực tế đàn ông phát cuồng - Chương 14 - Phần 1
Chương
14: Chống chọi
Nỗi
bi ai mỗi lúc một lan rộng, cô muốn hiện thực hơn một chút, nhưng lại vẫn bước
vào cuộc tình mới không hiện thực
Mạnh Thời thong thả ăn cơm, nói
chuyện cùng Phùng Hy, nhưng trong đầu lại không ngừng suy nghĩ không biết nên
làm thế nào. Ngày mai cha mẹ anh sẽ nhìn thấy Điền Đại Vĩ và những tấm ảnh đó.
Nên để mặc sự việc tự phát triển, lấy cái bất biến đối phó với cái vạn biến,
hay là ra tay trước, để âm mưu kia không làm được gì.
Đột nhiên anh nghĩ, nếu như Phùng
Hy biết chuyện cha anh gặp Điền Đại Vĩ, thì cô sẽ nghĩ thế nào? Điều này không
phải là dựng một hàng rào đầy gai ngăn cách giữa cô và cha mẹ anh hay sao? Nếu
cô làm vợ anh, cô cũng sẽ là người nhà của anh. Mạnh Thời cảm thấy tương lai
mình chỉ có một kết cục: Như con chuột bị nhét trong ống bễ - hai đầu bị o ép.
Đây là điều mà Mạnh Thời không hề
mong muốn được chứng kiến. Anh là con trai duy nhất trong gia đình, anh không
muốn tương lai cha mẹ anh phải buồn vì chuyện hôn nhân của anh. Anh vẫn hy vọng
cha mẹ có thể bỏ qua chuyện Phùng Hy đã từng ly hôn để chấp nhận cô.
Anh cố gắng giấu kín mọi suy nghĩ
trong lòng, không để cho Phùng Hy phát hiện ra. Điều này đã khiến cho Mạnh Thời
có phần hổ thẹn, anh yêu cầu Phùng Hy phải thẳng thắn, có chuyện gì thì nói ra
để cùng nhau bàn bạc. Trong khi những chuyện mà anh đã quyết định giấu cô, anh
sẽ không hở ra nửa lời. Trong suy nghĩ của Mạnh Thời, đây không phải là giấu
cô, mà là trách nhiệm mà người đàn ông phải gánh vác.
Anh giấu Phùng Hy gọi điện về nhà,
hy vọng cha mẹ sẽ từ bỏ ý định gặp Điền Đại Vĩ, kết quả là hai cha con đã cãi
nhau qua điện thoại.
“Sao con biết cha mời anh ta đến
nhà?”.
Mạnh Thời hậm hực nói: “Hôm qua con
đến nhà anh ta thấy nói thế. Cha, cha làm như thế không phải sẽ khiến Phùng Hy
khó xử hay sao?”.
Mạnh Thụy Thành thủng thẳng nói:
“Cha có mời riêng anh ta đâu, cha mời cả cục trưởng cơ quan anh ta và hai nhà
thư pháp nữa. Điền Đại Vĩ chỉ gọi là có mặt mà thôi. Nếu không có chuyện gì thì
cô ấy phải sợ cái gì?”.
Cô vốn chẳng có vấn đề gì, nhưng
đám ảnh kia lại có vấn đề, chỉ có điều người đem đến là Điền Đại Vĩ.
Mạnh Thời cố nén giận, cố gắng lựa
lời nói: “Làm việc gì cũng nên linh động một chút. Nếu như chuyện giữa con và
cô ấy thành, sau này biết chuyện này, chắc chắn trong lòng cô ấy sẽ không vui”.
Mạnh Thời nghĩ rất đúng, nhưng Mạnh
Thụy Thành vẫn lạnh lùng, cứng rắn trả lời anh: “Cha chưa bao giờ nghĩ rằng
chuyện này phải linh động! Cha không thể nghĩ rằng con lại lấy một cô gái đã từng
có một đời chồng để làm con dâu cha đâu Thời ạ! Hiện giờ con đã bị tẩu hỏa nhập
ma rồi, cha gặp chồng cũ của cô ấy tìm hiểu tình hình là vì muốn con tỉnh táo
hơn một chút!”.
“Con rất tỉnh táo!”.
Mạnh Thụy Thành cúp máy. Ý ông
không cần nói ra cũng đã hiểu, ông cho rằng hiện nay Mạnh Thời không có mắt,
không nhìn rõ bộ mặt thật của Phùng Hy, không có đầu óc, không phán đoán được
Phùng Hy có thực sự phù hợp với anh hay không.
Mạnh Thời nhìn điện thoại cười khẩy,
đi một vòng quanh phòng, rồi lại gọi điện thoại cho Phùng Hy. Anh phải tốc chiến
tốc thắng, nhanh chóng bước vào giai đoạn sống thử.
Lúc đầu Phùng Hy do dự không chịu.
Căn hộ mà cô thuê mặc dù nhỏ, sống mấy tháng cũng thấy quen rồi, mất bao nhiêu
công sức mới sắp xếp, bố trí phòng cho phù hợp, giờ lại phải bỏ đi, Phùng Hy thấy
có phần tiếc.
Cho dù tiếc cũng phải bỏ, Mạnh Thời
hạ quyết tâm mềm nắn rắn buông. Nói như lời anh là, họ đã vượt qua ranh giới đó
rồi, tội gì phải ở riêng nữa. Phùng Hy nghĩ, thấy sống chung không có gì là
không tốt, sống chung có thể hiểu thêm tính cách, lối sống của nhau, lại còn tiết
kiệm được một khoản lớn tiền nhà.
Căn hộ của Mạnh Thời có hai phòng
ngủ, đương nhiên là rộng hơn căn hộ có một phòng ngủ của Phùng Hy. Và thế là
hôm sau Phùng Hy bèn đóng gói đồ đạc chuyển nhà.
Chuyển xong đồ đạc lại phải thu dọn,
một ngày đã trôi qua như vậy.
Phùng Hy lại sắp xếp bài trí cho tổ
ấm mới mà không hề thấy mệt mỏi. Mạnh Thời vừa cười vừa giúp cô một tay, điện
thoại di động để chế độ rung trong túi quần đợi tin tức. Không thuyết phục được
cha, anh bèn áp dụng phương án dự bị, nói sơ qua tình hình với dì Tạ. Giống như
anh tưởng tượng, sau khi đập bàn chửi Điền Đại Vĩ, bác sĩ Tạ tính tình nóng nảy
đã hùng dũng về nhà làm mật thám.
Đương nhiên là Mạnh Thụy Thành muốn
tìm hiểu về tình hình của bạn gái Mạnh Thời. Hai ngày sau, những thông tin cơ bản
về Phùng Hy đã được gửi đến máy vi tính trong thư phòng của ông. Mấy ngày hôm
nay Mạnh Thụy Thành không ra khỏi thư phòng, buổi tối gọi riêng chú Tần vào.
Chú Tần vẫn còn nhớ, rất nhiều năm
về trước, khi ông nội của Mạnh Thời vẫn còn sống, thư phòng nhà họ Mạnh cũng từng
có bầu không khí nghiêm túc, căng thẳng như thế này. Tối hôm đó, gió thu se lạnh,
mẹ Mạnh Thời đến phòng bên để canh cửa. Ông, ông nội Mạnh Thời và Mạnh Thụy
Thành ba người vào thư phòng bàn bạc nên cất giấu hay giao nộp các món đồ quý của
nhà họ Mạnh.
Ông nội Mạnh Thời do dự một hồi,
giao món đồ quý nhất cho ông. Ông nội nói với chú Tần rằng: “Nhà họ Mạnh không
có món đồ quý nào ứng phó được, như thế này có thể đề phòng trường hợp bất trắc”.
Ông nội Mạnh Thời không thể ngờ rằng
Hồng tiểu binh lại nhiệt tình đập phá đồ đạc như thế. Khi một bức tượng quan âm
đời nhà Thanh bị đập vỡ thành bốn năm mảnh, ông nội Mạnh Thời suýt nữa ngất xỉu.
Điều duy nhất khiến ông được an ủi là món đồ có giá trị nhất đã được chú Tần chở
vào núi Gác Bút, ngay cả Mạnh Thụy Thành cũng không biết địa chỉ cụ thể ở đâu.
Tối hôm nay Mạnh Thụy Thành tỏ ra rất
ưu tư, khiến chú Tần như được nhìn thấy bóng dáng của ông nội Mạnh Thời năm
xưa. Chú Tần và Mạnh Thụy Thành chỉ hơn nhau năm tuổi, vừa là nô bộc, vừa là bạn
bè, vừa là anh em. Chú Tần khẽ cười nói: “Lúc lão gia còn sống, sóng gió dù lớn
đến đâu cũng đều vượt qua được”.
Mạnh Thụy Thành nhìn ảnh Phùng Hy
trên máy tính đáp lại một câu: “Không ai giàu ba họ, tôi sợ gia tộc họ Mạnh bị
lụi bại trong tay Mạnh Thời. Cô gái này đã từng ly hôn, hoàn toàn có khả năng
là nhằm vào gia sản của nhà họ Mạnh”.
Chú Tần trầm ngâm một lát, nói: “Mạnh
Thời không hiểu nhiều về gia sản của nhà họ Mạnh. Việc cậu ấy bị cô gái đó mê
hoặc cũng không nói được điều gì. Tôi nghĩ, chưa chắc đã phải như vậy”.
Đầu óc Mạnh Thụy Thành đã tỉnh táo
hơn. Ông vẫn không hài lòng với việc Phùng Hy đã từng ly hôn, “Kể cả không phải
thì cô ta cũng đã từng ly hôn. Có lần đầu thì rất có thể sẽ có lần thứ hai”.
“Con mắt của Mạnh Thời chưa chắc đã
kém đâu”.
Mạnh Thụy Thành chắp hai tay sau
lưng như con thú bị nhốt trong chuồng chạy lung tung. Ông hiểu tính cách của Mạnh
Thời, lúc quay đầu lại ông đã có quyết định, “Thiên hạ thiếu gì con gái, tại
sao nó lại tìm một đứa đã từng có một đời chồng?”.
Chú Tần cũng không nói thêm gì nữa,
khẽ thở dài. Chú cũng không đồng ý cho Mạnh Thời tìm người phụ nữ đã từng ly
hôn.
Sau một buổi tối bàn bạc, Mạnh Thụy
Thành quyết định chơi một ván cờ.
Hiếm khi Nhà Gianh mở ra hai cánh cửa
lớn đen bóng.
Đằng sau cánh cửa lớn là tiền sảnh,
hai bên trái phải có một phòng nhỏ. Nhìn vào bên trong là bức vách làm bằng gỗ
tử đàn được chạm trổ cầu kỳ, ở giữa phẳng lì như gương, nhìn giống như mặt hồ lấp
lánh ánh bạc, rìa ngoài có chạm khắc hai chú rồng bảo vệ. Vòng qua bức vách là
hành lang dài, đi dọc theo hành lang màu nâu sẽ thấy sân vườn hiện ra trước mắt.
Giữa mảnh sân hình vuông có đặt hai
bồn nước tròn làm bằng đá xanh, chiếc lá tròn xinh xắn của hoa súng nổi trên mặt
nước, hai đóa hoa súng màu tím đang yên tĩnh nở. Một bên của sân có trồng một
cây hải đường cao lớn. Cành cây khẳng khiu, lá xanh đung đưa, bóng lá in lốm đốm
xuống mặt sân.
Sắc trầm của đám rêu xanh khiến người
ta cảm thấy thời gian như trở lại thời quá khứ, cùng với những chùm sáng yên
tĩnh và nhành hoa lan nhỏ trồng trong bồn trắng, tạo nên bầu không khí chỉ có
riêng ở những khu nhà cổ.
Tám cánh cửa khắc hoa ở sảnh giữa
đã mở, để lộ ra hàng tràng kỷ đặt ở giữa. Bên trái tràng kỷ là bình hoa sứ màu
xanh có cắm lông công, phía dưới là một bình sứ lớn có cắm mấy cuộn tranh. Trên
tường là bức tranh Mãnh hổ xuống núi, hai bên phải trải là hai bức thư pháp trục
dài. Hai bên sảnh có bày hai hàng ghế gỗ có tựa lưng cao chạm khắc cẩm thạch,
nhìn kỹ có thể phát hiện ra rằng, các nét hoa văn trong từng khối đá cẩm thạnh
đó đều là tranh thủy mặc được hình thành một cách tự nhiên.
Mạnh Thụy Thành và mẹ Mạnh Thời đã
chuẩn bị xong xuôi, ngồi giữa trung đường hàn huyên cùng bốn vị khách.
Cục trưởng ngắm một hồi lâu bức
tranh Mãnh hổ xuống núi, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Bức tranh Mãnh hổ xuống núi được
treo ở sảnh giữa của Nhà Gianh và được Trương Đại Khiên ký tên. Anh trai của Trương
Đại Khiên vẽ hổ rất giỏi, Trương Đại Khiên là người có tiếng tăm lớn, vì tôn trọng
anh nên rất hiếm khi ông vẽ hổ, vì thế tranh hổ của Trương Đại Khiến hết sức có
giá trị. Rất nhiều nhà sưu tầm ngưỡng mộ nhà họ Mạnh đều bắt nguồn từ bức tranh
Mãnh hổ xuống núi treo ở sảnh giữa này. Nhà họ Mạnh treo trên tường rất bình
thường, nếu là người khác thì có lẽ phải đặt trong két sắt từ lâu rồi.
Cục trưởng buột miệng hỏi: “Không sợ
trộm cắp sao?”.
Mạnh Thụy Thành cười: “Đồ phóng tác
ấy mà, tác phẩm của cậu con tôi”.
Điền Đại Vĩ giật mình, Mạnh Thời
còn giỏi về khoản này nữa à? Cục trưởng và hai nhà thư pháp đều tặc lưỡi khen:
“Gia đình có truyền thống, không hề đơn giản”.
Mạnh Thụy Thành bưng ấm trà Tử Sa lắc
đầu thở dài: “Phải có cơ quan như cậu Điền đây mới phải. Mạnh Thời không có cơ
quan, thì cũng phải có ngón nghề gì chứ, nếu không gia đình họ Mạnh sớm muộn gì
cũng bị nó làm cho lụi bại thôi”.
Điền Đại Vĩ vội vàng khiêm tốn đáp:
“Nếu bác Mạnh không nói thì cháu thực sự không biết đây là tranh phóng tác. Nhà
họ Mạnh có truyền thống lâu đời, dù cháu có cưỡi ngựa cũng không thể đuổi kịp”.
Cậu không đuổi kịp, nhưng nó lại đi
yêu vợ cũ của cậu, nghĩ đến điều này Mạnh Thụy Thành lại sôi máu. Không ngờ con
trai ông lại yêu người vợ cũ của gã đàn ông này! Ông bình thản mời mọi người
vào mâm, không nhắc đến Mạnh Thời nữa.
Lúc rời sảnh giữa, Mạnh Thụy Thành
nhìn thấy Điền Đại Vĩ để một chiếc cặp đen trên ghế, ông liền cười.
Lúc bước vào nhà, bác sĩ Tạ nhìn thấy
vẻ ngạc nhiên lộ rõ trong mắt chú Tần. Hôm nay bà mặc áo dài, trang điểm cũng rất
đoan trang nhẹ nhàng. Bà mím môi cười, nói: “Sao vậy, tôi về chú không hoan
nghênh hay sao?”.
“Trong nhà có khách, hôm nay lão
gia rất vui”. Chú Tần cười cười, tiếp tục ngồi trên chiếc ghế trúc đọc sách, uống
trà.
Bác sĩ Tạ ghé sát vào chỗ chú Tần,
nói: “Tôi biết, hôm nay anh rể mời một thằng khốn nạn. Hắn ta định hãm hại người
khác, còn phải xem tôi có cho phép hay không!”.
Chú Tần đặt sách xuống, nhìn dì Tạ
bằng ánh mắt thăm dò, mỉm cười nói: “Tôi có cái này cho cô Tạ xem, mời cô sang
đây”.
Bác sĩ Tạ không nghi ngờ gì, tò mò
đi theo chú Tần vào phòng bên. Chú Tần quay người đóng cửa phòng, sắc mặt biến
đổi, nói: “Cô Tạ, chuyện hôm nay cô không được phép tham gia. Lão Tần xin thất
lễ!”.
Ông ra tay nhanh như gió, bác sĩ Tạ
chưa thốt được lời nào thì đã bị đánh ngất xỉu. Chú Tần phủi phủi tay, nói:
“Tôi cũng vì Mạnh Thời mà thôi”.
Ông ra khỏi phòng bên khóa cửa lại,
coi như không có chuyện gì xảy ra và tiếp tục đọc sách, uống trà.
Bữa cơm diễn ra rất thân mật, mấy
người cùng yêu thích hội họa có chung một chủ đề. Điền Đại Vĩ quan sát nhà họ Mạnh
với vẻ hiếu kỳ và ân cần tiếp chuyện. Rượu quá tam tuần, Mạnh Thụy Thành mời mọi
người ra phòng sau thưởng thức thư pháp.
Phía sân bên ngoài đình đã có đặt sẵn
bàn lớn và giấy, bút, mực, nghiên, vị trí chọn ở dưới mái hiên râm mát.
Cục trưởng rất bất ngờ vì lại được
làm quen với hai nhà thư pháp, trong lòng rất vui, bèn nhấc bút lên mời mấy vị
chỉ giáo. Một bức đã viết xong, Mạnh Thụy Thành khen một chữ “Tuyệt”, hai nhà
thư pháp còn lại cũng khen hùa theo, cục trưởng cười rất mãn nguyện.
Điền Đại Vĩ đứng xem, Mạnh Thụy
Thành cười nói: “Cậu Điền có thích thư pháp không?”.
Điền Đại Vĩ hơi sững người, khua
tay nói: “Dạ hổ thẹn quá, cháu thích nhưng không hiểu, được cùng cục trưởng đến
đây để mở mang tầm nhìn cũng là tốt lắm rồi”.
Hai nhà thư pháp cũng đã được Mạnh
Thụy Thành dặn dò từ trước, cục trưởng cũng là người nho nhã, ba người kẻ viết
người khen nói chuyện rất hồ hởi. Mạnh Thụy Thành bèn nói với Điền Đại Vĩ: “Cậu
Điền có thích chơi cờ không?”.
“Dạ nghiệp dư thôi ạ”. Điền Đại Vĩ
biết Mạnh Thụy Thành muốn nói chuyện riêng với mình, thấy cục trưởng mỉm cười
khích lệ mình đi, bèn theo Mạnh Thụy Thành đi vào thư phòng và chủ động nhận
quân đen đi trước.
Nói về chơi cờ, Điền Đại Vĩ cùng lắm
chỉ biết chơi, hiểu được quy tắc mà thôi. Mạnh Thụy Thành cũng không có tâm trạng
nào để say sưa với trò này, cố tình nhường Điền Đại Vĩ, chỉ mong được kéo dài
thêm thời gian ngồi với anh ta.
Thư phòng rất yên tĩnh, dường như cả
hai đều chăm chú chơi cờ. Điền Đại Vĩ đang chờ đợi Mạnh Thụy Thành cất lời, Mạnh
Thụy Thành lại tập trung vào bàn cờ. Điền Đại Vĩ trong lòng sinh nghi, nhưng lại
không thể chủ động, các nước đi càng thêm rối rắm.
Mãi cho đến khi chơi xong một ván,
Mạnh Thụy Thành đẩy một quân cờ nói: “Cậu Điền vẫn phải luyện nhiều hơn mới được”.
“Cháu chỉ là kẻ nghiệp dư trong số
những kẻ nghiệp dư mà thôi, cục diện vẫn nằm trong tay bác Mạnh, không để cháu
thua quá mức là tốt lắm rồi”.
Mạnh Thụy Thành cười, nói: “Tôi già
rồi, chỉ dùng mấy trò này để giết thì giờ mà thôi. Đi thôi, ra xem họ thế nào”.
Ra khỏi thư phòng, ba người thích
thư pháp đã viết ra được mấy bức nữa, Mạnh Thụy Thành thưởng thức một lát, cười
nói: “Chữ của các vị mỗi người có một nét đặc sắc riêng, đều không tầm thường.
Xem ra hôm nay mọi người đều có hứng thú, tôi với tư cách là chủ nhân cũng cảm
thấy vui”.
Cục trưởng bèn mời Mạnh Thụy Thành
viết một bức. Mạnh Thụy Thành cũng không chối từ, tập trung tinh thần cầm bút,
viết liền ba bức rồng bay phượng múa.
Ba bức này Mạnh Thụy Thành viết bằng
ba thể chữ lệ, triện và hành, thể chữ lệ tròn trĩnh, thể chữ triện phóng
khoáng, thể chữ hành thanh tú. Cục trưởng và hai nhà thư pháp tặc lưỡi khen ngợi.
Ông đặt bút xuống, thấm hết mực thừa,
ký tên đóng ấn, mỉm cười nói: “Hôm nay mọi người nể tình đến thăm, tôi cảm thấy
vô cùng vinh hạnh. Nếu không chê, xin mọi người hãy nhận ba bức chữ này”.
Mạnh Thụy Thành là người nổi tiếng,
chữ của ông rất hiếm khi xuất hiện trên thị trường, cục trưởng và hai nhà thư
pháp hết sức vui mừng, Mạnh Thụy Thành nhìn Điền Đại Vĩ đang đứng bên cạnh, bèn
nói: “Cậu Điền không thích thư pháp nên tôi không tặng cậu chữ nữa. Cậu chơi cờ
khá lắm, tôi xin tặng cậu bộ cờ này”.
“Không không, được đến phủ đã là một
niềm vinh hạnh lớn của cháu rồi, cháu không dám nhận quà của bác Mạnh đâu ạ”.
Điền Đại Vĩ lịch sự từ chối.
Mạnh Thụy Thành mỉm cười, ông cũng
không ép.
Sau khi tiễn bốn người về, Mạnh Thụy
Thành nhìn thấy chiếc cặp của Điền Đại Vĩ ở sảnh giữa. Chiếc cặp đen đặt trên
chỗ ngồi của Điền Đại Vĩ, khóa vẫn đang mở, mấy bức ảnh lộ ra một nửa, chỉ cần
chú ý tới chiếc cặp của anh ta, chắc chắn sẽ nhìn thấy đám ảnh đó.
Ánh mắt Mạnh Thụy Thành lộ rõ vẻ sắc
lạnh. Ông không động đến, pha một ấm trà ngồi ở sảnh giữa đợi. Một lát sau, Điền
Đại Vĩ mồ hôi nhễ nhại chạy đến, xin lỗi liên hồi, cầm cặp của mình lên.
“Cậu Điền, cậu ngồi một lát đi.
Trông cậu toát hết mồ hôi rồi kìa, ra đến ngã ba đường mới quay lại đúng
không?”, Mạnh Thụy Thành chậm rãi hỏi.
Điền Đại Vĩ biết chắc chắn ông đã
nhìn thấy những tấm ảnh này, lúc ở thư
phòng Mạnh Thụy Thành không hỏi gì, điều này đã trúng ý Điền Đại Vĩ. Anh ta thực
sự không muốn nói xấu Phùng Hy. Những việc cần làm anh ta đã làm, Điền Đại Vĩ
không muốn nói thêm gì nữa. Anh ta chối từ nói: “Dạ thôi ạ, nhà cháu còn có
chút việc, để hôm khác cháu lại đến thăm bác”.
“Đợi đã”. Mạnh Thụy Thành cầm một
chiếc hộp lên đưa cho Điền Đại Vĩ, “Cuộc đời con người cũng như bàn cờ, chơi cờ
vô cùng thú vị, cậu cứ luyện đi, sau này lại chơi với tôi”.
Điền Đại Vĩ ôm bộ cờ vây nặng trịch trên tay, cứ cảm
thấy Mạnh Thụy Thành có điều gì muốn nói. Sau khi nói lời cảm ơn bèn rời nhà họ
Mạnh, thở phào. Trong lòng cứ cảm thấy có điều gì bất ổn, nghĩ một lúc khá lâu
rồi gọi điện thoại cho Phùng Hy.
Chuông chỉ đổ một hồi, Phùng Hy đã
từ chối nghe. Lại gọi lần nữa, thì không gọi được. Điền Đại Vĩ cười đau khổ
nghĩ, chắc chắn cô ấy đã đưa mình vào danh sách chặn cuộc gọi rồi.
Nghĩ đến nỗi căm hận của Phùng Hy,
Điền Đại Vĩ lại thấy ấm ức. Nếu cô không tìm cậu công tử nhà giàu này thì làm
sao anh ta bị liên lụy vào chuyện này? Bản thân bị ép làm những chuyện chẳng tốt
đẹp gì, không phải tại lỗi của cô hay sao! Tự nhiên Điền Đại Vĩ chỉ muốn vứt hộp
cờ trong tay đi, thấy vỏ hộp xinh xắn, bèn giở ra xem, hộp cờ làm bằng gỗ đàn
hương đen, quân trắng trắng như màu sữa, quân đen đen như mực, nhìn rất bóng bẩy.
Cờ vây giá không hề rẻ, Điền Đại Vĩ hít
một hơi thật sâu, nhà họ Mạnh chịu chơi thật, trong lòng lại thấy tiếc
tiếc. Nghĩ đến Mạnh Thụy Thành thành tâm tặng anh ta quà, bèn ôm hộp cờ về nhà.
Chú Tần đóng cửa lại, nhẹ nhàng bước
đến bên Mạnh Thụy Thành nói: “Cô Tạ đã về rồi, vừa bước vào cửa là chửi cậu Điền
ban nãy là đồ khốn nạn. Có mặt khách nên tôi đã tự quyết cho cô ấy ngủ một giấc
ở phòng bên rồi”.
“Tỉnh dậy chắc chắn dì ấy sẽ tìm
chú để tính sổ đấy, hôm nay gia đình lại không được yên rồi”. Lúc nói câu này,
Mạnh Thụy Thành tỏ ý cười cười.
Chú Tần mỉm cười nói: “Tôi chỉ sợ
cô ấy giận và không chịu về nhà nữa”.
Mạnh Thụy Thành nghĩ một lát, nói:
“Những ngày này dì ấy không về cũng tốt. Đã tỉnh lại chưa?”.
“Đang nói chuyện với phu nhân ở
phòng bên”.
Mạnh Thụy Thành “Ừ” một tiếng rồi
quay vào thư phòng. Chú Tần không bỏ đi ngay như mọi bận. Ông theo Mạnh Thụy
Thành bước đi mấy bước, thấy Mạnh Thụy Thành quay đầu nhìn mình với ánh mắt
thăm dò, do dự một lát, hỏi: “Lão gia, mặc dù ông không hài lòng với cô Phùng,
nhưng dù sao thì cô ấy cũng là người phụ nữ mà cậu Thời có tình cảm. Làm thế
này có hơi mạnh tay với cô ấy quá không? Chúng ta chỉ vì một mình cậu Thời mà
thôi”.
“Chú nghĩ gì về những tấm ảnh đó?”.
“Phụ Minh Ý đồng ý để chúng ta chụp
những tấm ảnh này không hoàn toàn là vì gia đình họ Mạnh chúng ta tạo điều kiện
giúp đỡ cậu ta, cậu ta muốn một mũi tên trúng hai đích”.
Mạnh Thụy Thành nói: “Đám người này
quan tâm đến chuyện hôn nhân của Mạnh Thời hơn là ta. Trò đùa! Tôi đang chờ đợi
xem màn kịch tiếp theo là gì. Bảo với Điền Đại Vĩ liệu mà giữ mồm giữ miệng”.