Phụ nữ thực tế đàn ông phát cuồng - Chương 13 - Phần 2

Hồi còn ở với cha mẹ cô không bao
giờ làm việc nhà, nhưng sau khi về sống với anh, cô giành làm mọi việc trong
gia đình. Cô là cô con gái duy nhất trong gia đình, được cha mẹ chiều chuộng,
có thể chịu đựng tất cả những cái xấu của anh. Trong mắt Điền Đại Vĩ, tất cả những
điều này đều không thấm tháp gì, anh luôn luôn nghĩ, bởi vì cô muốn lấy chồng
nên cô mới tìm đến anh, cô làm tất cả những điều này là vì đã lấy anh nên muốn
sống một cuộc sống êm ấm. Tất cả những điều này đều không phải là bản tính của
cô.

Sự cố gắng nỗ lực và tình yêu xuất
phát tự đáy lòng, cái mà Điền Đại Vĩ cần là một tình yêu xuất phát tự đáy lòng.
Thế nhưng anh đã bỏ quên một thực tế rằng, chuyện giữa Phùng Hy và Phụ Minh Ý
đã trở thành qua khứ, cô thật lòng muốn sống tốt với anh.

Anh không dành đủ sự quan tâm, săn
sóc cho cô, không phải anh không biết, mà anh muốn nhìn thấy vẻ thất vọng, oán
trách trong ánh mắt cô. Những khát vọng dễ dàng nhìn thấy trong mắt cô đều đem
lại cho anh niềm vui nho nhỏ

Lần nào anh cũng tự nói với mình rằng,
Phùng Hy là người phụ nữ rất tốt, rất tốt. Tuy nhiên sự năng động giỏi giang, sự
cam chịu gánh vác mọi phần việc trong gia đình của cô đã thực sự khiến anh cảm
thấy thất bại. Đến một ngày kia cô yêu cầu anh cùng chia sẻ việc nhà, nỗi phẫn
nộ trong lòng bèn bùng lên. Anh khinh thường nghĩ, cô đã biến thành thùng phuy
di động, ngoài anh ra, sẽ không còn người đàn ông nào cần cô. Anh không hề do dự
đề xuất ý kiến ly hôn, đây là sự trừng phạt của anh đối với cô. Quả nhiên,
Phùng Hy đã khóc, đã hạ mình để cầu xin anh, nước mắt và những lời năn nỉ của
cô khiến anh cảm thấy hả hê. Những điều này đã khiến anh cảm nhận được vị trí của
anh trong trái tim cô.

Đàn ông cũng có lòng sĩ diện của
mình. Điền Đại Vĩ không chịu nhượng bộ, lạnh lùng nhìn vẻ sợ hãi của cô.

Khi Phùng Hy được điều lên tổng
công ty anh đã bực vô cùng, không ngờ cô lại viện vào công việc để đi mất. Nửa
năm sau Phùng Hy quay về, anh lại một lần nữa đề nghị ly hôn. Cô lại khóc lóc cầu
xin anh, anh lạnh lùng đòi giữ ý kiến đó. Nhìn thấy cô như kẻ chạy trốn lại
xách va ly đi công tác, không chịu đối mặt với ly hôn, thực ra trong lòng anh
cũng thấy mừng thầm.

Đợt đó anh đã mềm lòng, nghĩ rằng nếu
Phùng Hy xin anh một lần nữa, anh sẽ tha cho cô, để cô không bao giờ dám đưa ra
yêu cầu gì đối với anh nữa. Đợi đến nửa năm sau cô quay về, cô vẫn sống một cuộc
sống bình thường như chưa hề nói ra chuyện ly hôn vậy. Không nhịn được nữa anh
lại đòi ly hôn, ngay ngày hôm sau, Phùng Hy lại xách va ly đi.

Câu chuyện “Sói đến rồi” đã xảy ra
trong cuộc sống đời thường, anh rất hụt hẫng khi phát hiện ra rằng anh đã coi
ly hôn là phương thức giao lưu với cô. Và lúc này đây, Phùng Hy không còn hứng
phú với phương thức giao lưu này nữa.

Trong hai năm, hai người chỉ gặp
nhau vài lần. Trong một lần nọ khi Điền Đại Vĩ hồi tâm chuyển ý định quay trở lại
tốt với Phùng Hy thì mới phát hiện ra rằng, hai đoạn dây thắt vào nhau đã rời
ra, chắc chắn không thể gắn vào với nhau nữa. Vì xa nhau quá lâu, những vết
tích đó đã trở nên mờ nhạt. Phùng Hy đã trở nên lạnh lùng. Cô không còn cầu
xin, không còn khóc trước mặt anh nữa.

Sau đó, anh đã gặp Linh Tử. Người
phụ nữ trước đây anh từng theo đuổi đã nhìn anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Cô
không giỏi giang như Phùng Hy, không cứng rắn như Phùng Hy, nhưng lại giúp Điền
Đại Vĩ tìm lại được lòng tự trọng của đàn ông đã mất từ lâu.

Điền Đại Vĩ nghĩ, anh là người đàn
ông chín chắn. Chắc chắn anh sẽ không bao giờ để những năm tháng còn lại của cuộc
đời lún sâu vào một cuộc hôn nhân thất bại không biết được ai đúng ai sai, đến
cuối anh cũng không biết rốt cục là anh làm tổn thương cô hay làm tổn thương
chính mình. Việc ly hôn đã giải quyết rồi, anh chỉ có thể tiến về phía trước, cắt
đứt tất cả với quá khứ. Chỉ có điều khi nhìn thấy cô ở bên cạnh một người đàn
ông khác, trái tim anh như bị ai đâm đau nhói. Khi nhìn thấy Mạnh Thời nhẹ
nhàng xoa cổ cô, anh chỉ muốn hất bàn tay đó ra. Điền Đại Vĩ không thể không thừa
nhận một cách bi ai rằng, anh hận cô vì cô đã nhanh chóng tìm được người đàn ông có điều kiện tốt hơn anh, chính
cảm giác phải gánh chịu sự thất bại này đã khiến anh để mặc cha mẹ Phùng Hy
nhìn thấy những tấm ảnh đó.

Mạnh Thời ném xấp ảnh xuống tràng kỷ,
cười nói: “Những tấm ảnh này, nếu không có trình độ nhiếp ảnh chuyên nghiệp sẽ
không thể chụp được, anh không hiểu về nhiếp ảnh. Hơn nữa anh chụp những cái
này để làm gì? Hy Hy đã ly hôn với anh, ngay cả nhà cũng đã nhường cho anh, anh
còn định đòi hỏi gì ở cô ấy nữa? Phụ Minh Ý giờ chỉ còn lại một mình, anh cũng
không đe dọa được anh ta. Chắc chắn những tấm ảnh này là để nhằm vào tôi. Người
ta trả anh bao nhiêu, tôi sẽ trả anh gấp đôi”.

Bị Mạnh Thời nói trúng tim đen, Điền
Đại Vĩ liền nổi cáu: “Có tiền thì có gì là ghê gớm? Tôi không có tiền nhưng vẫn
sống được đàng hoàng”.

“Thật ư?”. Mạnh Thời nhếch mày lên,
nhìn Điền Đại Vĩ với vẻ châm biếm. Anh thấy may vì mình đã đi điều tra Điền Đại
Vĩ. Tuy chưa hiểu được hết người đàn ông hám tiền ích kỷ này, nhưng ít nhất
cũng đã hiểu được phần nào.

“Mùa đông năm ngoái có người mời Cục
trưởng Quý ăn cơm ở nhà hàng Xuân Ấm, có một công văn được phê chuẩn. Nghe nói
người xúc tiến thúc đẩy chuyện này là anh. Làm công văn hợp tình hợp lý, phong
bì nhận cũng rất yên tâm. Năm nay, có người mời riêng tổ trưởng Điền Đại Vĩ ăn
cơm, tặng một thẻ chơi golf trị giá mười nghìn tệ. Xem ra tổ trưởng Điền không
làm việc gì cả, chỉ đi ăn tiệc, kết giao mà thôi, nói thật nhé, những hành động
này đều là sự biến tướng của nhận hối lộ”. Mạnh Thời mỉm cười: “Tôi nói rồi,
tôi trả giá gấp đôi! Việc tốt thế này chắc anh Điền sẽ không từ chối chứ?”.

Sắc mặt Điền Đại Vĩ thay đổi rõ rệt
khi Mạnh Thời nói ra những chuyện đó. Anh cắn môi nghĩ, không ngờ sau khi ly
hôn cô ta lại tìm một người đàn ông kinh khủng như vậy! Nhưng anh biết làm thế
nào? Trái tim kiêu ngạo của Điền Đại Vĩ trào lên một nỗi chua xót. Anh cố gắng
kìm nén sự bất an và nỗi bực bội trong lòng, cũng cười và nói: “Anh Mạnh có
thành ý như vậy, từ chối tôi cũng thấy ngại! Đúng là có người đưa ảnh cho tôi,
làm theo ý của anh ta, anh ta cho tôi hai mươi nghìn tệ. Nếu tôi không nghe lời
anh ta, thì đừng mong có cơ lên chức phó phòng trong đợt đề bạt này ở cơ quan.
Tôi đã ba mươi lăm tuổi rồi, nếu không lên được nữa thì cả đời chỉ loanh quanh
với cái chức quèn ở cơ quan thôi. Anh bảo tôi phải làm thế nào? Trong thành phố
này gia đình tôi chỉ là giai cấp bình thường. Tôi và cô ấy đã ly hôn, mà còn bị
liên lụy, thế có oan không? Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết”.

“Những tấm ảnh này không phải dùng
để chọc tức cha mẹ cô ấy đó chứ?”. Mạnh Thời nhìn kỹ đám ảnh trong tay. Chỉ có
mấy tấm, tấm nào cũng chụp rất đẹp, Phụ Minh Ý ôm Phùng Hy rất tình cảm. Phùng
Hy mắt ngân ngấn nước, nhìn Phụ Minh Ý đắm đuối như các tấm áp phích trong những
bộ phim tâm lý xã hội. Quan trọng nhất là vẻ mặt của hai người, vừa nhìn là biết
họ là đôi tình nhân.

“Dĩ nhiên là không phải rồi. Tôi chỉ
bày lên tràng kỷ để thưởng thức thôi, không may bị cha mẹ cô ấy nhìn thấy. Chỉ
tại tôi không thu gọn vào”. Điền Đại Vĩ nhìn Mạnh Thời với vẻ độc ác, trong
lòng cảm thấy rất hả hê. Anh ta cũng có con bài để chơi. Điền Đại Vĩ nghiêng
người về phía trước, mỉm cười nói: “Chắc là anh vẫn chưa biết đúng không? Ngày
mai tôi cũng sẽ đến nhà anh. Những tấm ảnh này là để cho cha mẹ anh xem”.

Mạnh Thời khẽ hít thở thật sâu, chỉ
muốn đấm vào nụ cười nham hiểm trên mặt Điền Đại Vĩ. Người đàn ông này làm thế
là vì ghen tuông ư? Tại sao anh ta lại muốn chọc anh? Mạnh Thời cố giữ bình
tĩnh nói: “Anh nói thật đi, tôi sẽ trả anh gấp đôi. Nếu anh không nói thật, tôi
nghĩ với những gì mà tôi đã tìm hiểu về anh cũng đủ để ảnh hưởng đến con đường
thăng quan tiến chức của anh rồi! Anh Điền, không phải tôi dọa anh đâu. Tôi vì
nể mặt Phùng Hy mà cầu xin anh”.

Anh ta nói không đe dọa mình, nhưng
trong từng câu nói lại tỏ rõ sức ép. Anh ta ngồi ở nhà mình, nhưng lại tỏ thái
độ như ông chủ. Bất giác Điền Đại Vĩ cảm thấy có phần ngưỡng mộ Mạnh Thời.

Kể từ khi biết được gia thế của nhà
họ Mạnh, Điền Đại Vĩ đã có phần tỏ ra chán nản. Dù hận Mạnh Thời đến đâu, anh
cũng không thể động vào một cái lông chân của anh. Vị cục trưởng – sếp của Điền
Đại Vĩ muốn làm quen với cha Mạnh Thời, trong khi Điền Đại Vĩ lại muốn lấy lòng
cục trưởng. Gộp mấy mối quan hệ này lại, rõ ràng Điền Đại Vĩ rơi vào thế yếu nhất.

Điền Đại Vĩ trừng mắt nhìn Mạnh Thời,
lúc thì máu sôi lên chỉ muốn đuổi Mạnh Thời ra khỏi nhà, lúc thì chán chường giải
thích anh ta cũng rất khó xử.

Mạnh Thời dựa người vào ghế sofa,
nhìn Điền Đại Vĩ với vẻ cười cười. Điền Đại Vĩ chỉ kiên trì được hai phút là nản
lòng

Điền Đại Vĩ đã được chứng kiến vẻ
đau lòng giận dữ của cha mẹ Phùng Hy, và rồi cũng sẽ được nhìn thấy sự rối ren
trong gia đình nhà họ Mạnh. Thư hương môn đệ, danh giá tiếng tăm? Tất cả đều
không thể sánh nổi với cuộc sống yên ổn của anh ta - một người dân bình thường.
Hiện giờ cô không thể nối lại tình cảm với Phụ Minh Ý như trước nữa, cô muốn ở
bên Mạnh Thời sẽ càng mệt, càng khổ, Điền Đại Vĩ đã thấy hả hê rồi.

Điền Đại Vĩ cười, nói với Mạnh Thời:
“Cha anh - nhà thư pháp nổi tiếng Mạnh Thụy Thành đích thân gọi điện thoại cho
tôi, mời tôi đến nhà ăn cơm vào ngày mai”.

Cha anh đã điều tra được những
thông tin về Phùng Hy. Ông mời Điền Đại Vĩ đến là để tìm hiểu về Phùng Hy. Mạnh
Thời nghĩ đến những tấm ảnh mà Điền Đại
Vĩ chuẩn bị mang đi, “Tôi không thể hiểu. Cục trưởng của các anh cũng có mặt,
khoe ra những tấm ảnh này anh không sợ mất mặt hay sao? Một người đàn ông bị cắm
sừng, tuy oan ức nhưng cũng chẳng hay ho gì”.

“Anh tưởng rằng tôi lại ngốc đến thế
sao? Chắc chắn chúng sẽ xuất hiện bất ngờ, ví dụ vô tình rơi từ trong túi tôi
ra”. Nói xong Điền Đại Vĩ nhìn thấy một tia sắc lạnh lóe lên trong mắt Mạnh Thời,
như lưỡi dao lướt qua mặt anh, vẻ như chỉ muốn đánh anh.

Điền Đại Vĩ phấp phỏng giải thích một
câu: “Anh tưởng tôi thích thế à? Anh cũng đừng nói tôi vô liêm sỉ. Tôi chỉ là một
công chức nhà nước bình thường, chỉ muốn leo cao một chút để có được cuộc sống
khá hơn. Tôi cũng bị các người lôi kéo vào mà thôi”.

“Rốt cục là ai?”. Mạnh Thời ép
thêm.

“Tôi cũng chưa được gặp. Tôi chỉ nhận
được ảnh và bưu kiện, điều kiện đưa ra là tôi đưa ảnh cho cha mẹ anh xem. Anh
giỏi thì đi mà điều tra, tôi chỉ biết địa chỉ IP là ở trong thành phố. Nói thực
nhé, tôi cũng không nhận hai mươi nghìn tệ đó làm gì. Tôi đã nghĩ rồi, cha mẹ
Phùng Hy sau khi hết giận cũng sẽ tha thứ cho con gái thôi. Còn về cha mẹ anh,
tôi chỉ có trách nhiệm là để họ nhìn thấy ảnh mà thôi, tôi cam đoan là sẽ không
nói thêm câu nào”.

Người này không gửi ảnh, mà bắt Điền
Đại Vĩ phải mang đi, thực sự là quá thâm độc. Điền Đại Vĩ cũng không phải nói
gì, chỉ cần anh ta đưa ra những tấm ảnh đó, cha mẹ sẽ kết luận rằng anh ta và
Phùng Hy ly hôn là vì cô ấy có bồ. Bản thân cha mẹ anh đã khó chấp nhận một người
phụ nữ đã từng ly hôn, và một người đàn bà ly hôn vì cặp bồ lại càng khiến họ
khinh bỉ.

“Anh chưa được gặp người ta mà cũng
tin họ như vậy sao?”. Mạnh Thời nghĩ hay là Điền Đại Vĩ có điểm yếu gì bị người
khác nắm được, mới dễ bị điều khiển như vậy.

Điền Đại Vĩ nghiến răng nói: “Không
phải anh cũng đã từng điều tra tôi rồi đó sau? Ngay cả việc tôi nhận một tấm thẻ
chơi golf mười nghìn tệ anh cũng biết rõ ràng. Chuyện này giấu đi thì không
sao, nhưng nếu điều tra nghiêm túc, lời ong tiếng ve bay ra chắc chắn tôi sẽ
không lên được chức phó phòng. Ngoài ra, ngay sau hôm cha anh gọi điện thoại,
người này đã tìm đến tôi, anh ta biết rất nhiều thứ. Cục trưởng của chúng tôi rất
thích thư pháp, đã từ lâu ông ấy muốn kết giao với cha anh nhưng chưa tìm được
cửa. Đúng lúc lời mời của cha anh có thể giúp tôi lấy lòng sếp. Cha anh đề nghị,
ông ấy muốn mời thêm cả cục trưởng của chúng tôi, chắc là sợ tôi không đi. Cục
trưởng của chúng tôi rất mừng. Ông ấy thấy tôi rất làm được việc, lúc đó còn vỗ
vai tôi nói rằng, lần này việc đề bạt tôi lên phó chắc chắn không có vấn đề gì.
Thà tin là sẽ có còn hơn là không tin, tôi không muốn việc thăng quan tiến chức
của tôi bị ảnh hưởng, lần đề bạt chức phó phòng này hết sức quan trọng đối với
tôi. Nể tình vợ chồng với Phùng Hy trước đây, tôi đã nói hết rồi. Anh đừng nhìn
tôi với con mắt như vậy, nếu không vì anh thì sự việc đâu đến nông nỗi này. Tôi
đã nói rõ hết. Anh tự suy nghĩ xem nên làm thế nào đi”.

Vẻ hùng hồn của Điền Đại Vĩ khiến Mạnh
Thời vô cùng bi ai. Vì con đường thăng tiến của mình, vì muốn bảo toàn lợi ích
cho mình mà anh ta hãm hại Phùng Hy một cách vô liêm sỉ. Anh ta rất thông minh
chọn cách không nói gì cả, giống như những gì Mạnh Thời nhìn thấy hôm nay, để
Linh Tử nói thay anh ta. Nhìn thấy đám ảnh trên tràng kỷ, không đợi anh ta mở
miệng, cha mẹ Phùng Hy đã tức đến tím người. Họ còn là cha mẹ đẻ của Phùng Hy,
nếu đổi thành cha mẹ anh thì sẽ thế nào?

Mạnh Thời không biết nên đánh anh
ta một trận hay chửi anh ta một trận. Đột nhiên anh cảm thấy Điền Đại Vĩ rất
đáng thương. Những gì anh ta đã làm thực sự không xứng với dáng vẻ khôi ngô tuấn
tú mà ông trời ban tặng cho anh ta. Ích kỷ, hèn nhát, tham lam, làm sai mà còn
nghĩ mình bị oan. Anh có thể đe dọa Điền Đại Vĩ. Tuy nhiên dọa anh ta ngày mai
không được mang những tấm ảnh đó đi thì để làm gì? Một âm mưu bất thành, chắc
chắn sẽ có thêm âm mưu khác. Địch ở chỗ tối đề phòng vẫn hơn. Mạnh Thời thầm
nghĩ, làm thế này là để cha mẹ anh phản đối mà thôi, còn có gì khác đâu? Tưởng
rằng hiện nay vẫn là chế độ cha mẹ toàn quyền quyết định tất cả trong xã hộ cũ
ư?

Phùng Hy sắp tỉnh rồi, anh không muốn
để cô nhìn thấy gã đàn ông bẩn thỉu này nữa. Mạnh Thời cười, nói: “Tôi sẽ mang
tiền đến, chuyển vào tài khoản không tiện bằng đưa tiền mặt. Tôi hiểu nỗi khó xử
của anh, con người ta sống ai chả có những khó khăn. Tôi chỉ mong sau khi chuyện
này trôi qua, anh biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của cô ấy”.

Điền Đại Vĩ cười khẩy: “Nói cho anh
biết là tôi sẽ không nhận một xu nào đâu. Chẳng qua là tôi thấy thương cô ấy
thôi. Người đàn ông mà cô ấy yêu chỉ gây phiền hà cho cô ấy mà thôi!”.

“Tôi hiểu, cô ấy chỉ muốn tìm một
người có điều kiện phù hợp để lấy mà thôi. Cho dù cô ấy tốt với anh đến đâu, nhịn
nhục anh đến đâu, cô ấy đều không yêu anh. Đây là nguyên nhân khiến anh hận cô ấy
đúng không?”. Mạnh Thời hỏi vặn lại.

Điền Đại Vĩ nghe thấy thế liền nổi
cơn thịnh nộ.

Mạnh Thời khẽ cười: “Nhưng anh nhầm
rồi. Cô ấy cũng đã từng yêu anh. Kể cả cô ấy lấy chồng là để có tấm chồng, cô ấy
cũng vẫn sẽ dành toàn tâm toàn ý để yêu. Có những tình yêu mãnh liệt, có tình
yêu âm ỉ, tình yêu của cô ấy đối với anh là tình yêu âm ỉ. Chỉ có điều anh
không biết trân trọng mà thôi, anh dội cho cô ấy quá nhiều nước lạnh, ngọn lửa
âm ỉ đã biến thành tro tàn. Linh Tử cũng không đến nỗi, chỉ có điều hơi lắm điều
một chút mà thôi, nhưng cũng còn được coi là dám đứng ra bảo vệ anh. Liệu mà đối
xử”.

Mạnh Thời nhìn thấy Điền Đại Vĩ
nghiến răng ken két, bị anh sỉ nhục đến mức ê chề. Mạnh Thời cúi người bế Phùng
Hy lên, lưng quay về phía Điền Đại Vĩ. Anh dám cược là Điền Đại Vĩ không dám động
tay trả đũa. Anh đã coi Điền Đại Vĩ như con rối rồi. Có thật là anh ta thương
Phùng Hy không? Anh ta chỉ sợ Mạnh Thời mà thôi.

Lúc ra khỏi phòng, anh liếc về phía
Linh Tử đang ngồi ở cửa nói: “Đừng trừng mắt với tôi như vậy. Chúng tôi nói
chuyện rất vui vẻ. Anh Điền, chúc anh ngày mai mọi việc thuận lợi. Cảm ơn anh
hôm nay đã nói với tôi rất nhiều điều có giá trị. Còn tiền anh không nhận cũng
không sao, coi như tôi mắc nợ với anh. Anh có thể bảo tôi trả anh bất kỳ lúc
nào”.

Phùng Hy vẫn như đang ngủ say,
ngoan ngoãn dựa vào trước ngực Mạnh Thời. Anh lại một lần nữa cảm thấy xót xa
trong lòng, người phụ nữ của anh, vì anh mà phải chịu đựng nhiều nỗi oan ức đến
vậy. Anh thầm nghĩ, kẻ chụp ảnh kia thật sự không hiểu anh. Anh sẽ không bao giờ
bỏ rơi Phùng Hy vì điều này.

Thang máy đi xuống, tâm trạng của Mạnh
Thời cũng đang đi xuống. Anh thấy may mắn vì mình đã đi lên cùng Phùng Hy. Nếu
không có mặt anh ở đây, chắc chắn Phùng Hy sẽ không nói với anh đã xảy ra chuyện
gì, mà chỉ nói với anh một câu “Cha mẹ em tức phát điên” cho qua chuyện.

Rốt cục kẻ nào đã chụp ảnh để đe dọa
Điền Đại Vĩ? Mạnh Thời liền nhớ ngay đến Giang Du San. Mạnh Thời cười đau khổ,
nếu thực là cô ta thì con người này thật quá là thâm hiểm. Mình không giành được
cũng không muốn người khác giành được, hoàn toàn là cách làm không ăn được thì
đạp đổ.

Hồ nước trong xanh lấp lánh ánh mặt
trời, nhìn từ xa như những chùm sao lung linh dưới mặt hồ. Mặt trời đã lùi dần
xuống phía tây, các chủ cửa hàng nhỏ dưới chân núi Nam Sơn liền bày bàn ghế, bận
rộn chuẩn bị cho buổi chợ đêm tối nay.

Mạnh Thời đỗ xe dưới một hàng cây.
Phùng Hy đã tỉnh, cô ngồi lặng lẽ. Cô nói muốn được yên tĩnh một lát, bảo Mạnh
Thời xuống xe.

Mạnh Thời không dám đi đâu xa, đành
phải đứng ở ngoài xe hút thuốc. Phùng Hy nấu món lê tuyết với đường phèn cho
anh, khuyên anh hút ít thuốc, Mạnh Thời định sẽ cai từ từ, vì thế trong túi
không có thuốc. Nhưng lúc này đây anh lại nhớ đến mùi thuốc, bèn vào một cửa
hàng mua một bao, ngậm điếu thuốc trong miệng hồi lâu mà chưa châm lửa.

Một phụ nữ trung niên đeo băng đỏ
nhìn Mạnh Thời bằng ánh mắt cảnh giác, đợi anh hút thuốc xong vứt mẩu thuốc xuống
sẽ chạy đến phạt vi cảnh. Được ngậm điếu
thuốc Mạnh Thời đã cảm thấy vui hơn, anh chậm rãi châm thuốc trước ánh mắt chờ
đợi của người phụ nữ đó, lại còn cười cười với chị ta.

Chị ta cũng cười, nhưng dĩ nhiên là
nụ cười khinh miệt. Người phụ nữ không bỏ đi ngay, đứng ở cách đó hơn chục bước
canh phòng.

Mạnh Thời gõ cửa xe, “Hy Hy, chị
kia đang đợi anh ném mẩu thuốc xuống rồi phạt anh kìa, em tìm cho anh xem có gạt
tàn không? Nếu không anh sẽ lên xe hút?”.

Mục đích của anh là đòi lên xe.
Nhưng Phùng Hy không cho anh lên. Sau khi tỉnh lại, Phùng Hy định quay về quyết
một phen sống mái với Điền Đại Vĩ, nhưng
lại bị Mạnh Thời khuyên nhủ bằng những lời như “vàng thật không sợ thử lửa”,
“chó cắn người, người không thể đi cắn chó, cùng lắm là luộc chó để ăn”, lại
còn bị anh kéo đến núi Nam Sơn để ăn món thịt thỏ rút xương. Cô không thấy thoải
mái, lần trước Điền Đại Vĩ chỉ nói mấy câu khó nghe, đã bị Mạnh Thời tẩn cho một
trận. Lần này cô định đánh Điền Đại Vĩ, thì Mạnh Thời lại tỏ ra lịch sự nhã nhặn.
Phùng Hy giận dỗi để mặc anh đứng ngoài, trước khi chưa hiểu ra vấn đề, quyết
không cho anh lên xe.

Phùng Hy nhìn quanh trong xe, đưa
tay với chiếc gạt tàn. Ai ngờ chiếc xe của Mạnh Thời tồi tàn quá, chiếc gạt tàn
bị kẹp chặt. Đột nhiên cô nhìn thấy Mạnh Thời nhếch mày lên tỏ ra rất đắc ý.
Phùng Hy hứ một tiếng, đưa tay ra ngoài cửa, “Bỏ vào đây, em đỡ”.

Mạnh Thời hậm hực, bắc thang cho
cô, bày trò để cô bớt bực, thế mà vẫn không chịu xuống nước, định không cho anh
lên xe thật à? Phùng Hy dường như cũng thấy mình có lý, giận Mạnh Thời lúc cần
ra tay lại không ra tay. Hiện giờ cô hận Điền Đại Vĩ chỉ muốn ăn tươi nuốt sống
anh ta. Mạnh Thời ân cần nắm tay cô, cung kính đặt vào trong xe, “Nô tài không
dám dùng bàn tay ngọc ngà của lão Phật gia đâu ạ, lão Phật gia bỏ vào trong đi ạ.
Nô tài sẽ tự lực cánh sinh ạ”.

Còn cách nào nữa? Mạnh Thời rút hết
thuốc lá trong bao ra cho vào trong túi, mỗi lần rít xong một hơi, lại gạt tàn
thuốc vào trong hộp. Nhìn thấy người phụ nữ kia trừng mắt nhìn Mạnh Thời với vẻ
tuyệt vọng rồi bỏ đi, Phùng Hy cũng không nhịn nổi.

Thấy cuối cùng cô cũng đã chịu cười,
Mạnh Thời như trút được gánh nặng, thò tay qua cửa sổ xoa gáy cho cô, Phùng Hy
gạt ngay tay ra, bực dọc nói: “Anh đánh em xỉu làm gì? Giờ lại đòi quay ra làm
người tốt, còn lâu!”.

“Hê, không phải trong y học có nói
người nào hay kích động thì dễ tẩu hỏa nhập ma đó sao? Đó là nhà của anh ta, kể
cả chúng ta có đập phá đồ đạc nhà anh ta, anh ta mà gọi cảnh sát đến thì chúng
ta vẫn phải ngoan ngoãn móc tiền ra mà đền, như thế là bất lợi! Hơn nữa, đánh
anh ta một trận cũng chẳng để làm gì, lúc đó hả giận nhưng cũng không có tác dụng
gì, để anh ta tức đến nổ đom đóm mắt mới gọi là cao tay”. Mạnh Thời nói như vậy,
Phùng Hy lại gật đầu liên hồi.

Cô thực sự quá bực, tưởng rằng có
thể hùng dũng kéo cha mẹ rời khỏi nhà anh ta, kết quả lại để cha mẹ ôm cục tức
về nhà. Cô nghĩ hay là bắt xe về nhà, nhưng rồi lại nghĩ để cha mẹ bớt giận rồi
tính sau. Cô nghiêm túc tự phân tích một hồi, thấy chẳng qua là cha mẹ quá mất
bình tĩnh về chuyện cô ly hôn, chắc là cuối cùng sẽ hiểu cô thôi. Thứ hai vẫn
còn hợp đồng phải ký, ký xong hợp đồng còn phải xuất hàng nghiệm thu hàng, cô thực
sự không thể bỏ đấy mà đi được.

Phùng Hy cũng rất buồn, cha mẹ nghe
xong lời của Điền Đại Vĩ là kết tội cô, không chịu nghe lời giải thích nào. Trước
khi xa gia đình đi học đại học, năm nào cô chẳng là học sinh giỏi đó sao? Cha mẹ
cô bắt đầu không tin tưởng cô từ bao giờ? Hai năm sau khi điều lên tổng công
ty, chỉ tết mới về nhà một lần, thế nên ít có thời gian chuyện trò tâm sự với họ
ư? Các gia đình khác cha mẹ bênh con, không hỏi đúng sai phải trái chỉ khen con
mình ngoan. Kể cả là bênh sai, nhưng cũng vẫn cảm nhận được tình thân ấm áp.

Cô nhìn Mạnh Thời, bất ngờ hỏi: “Mạnh
Thời, cha mẹ anh có bênh anh không? Ý em muốn hỏi là cho dù anh phạm một sai lầm
cực lớn nhưng các cụ vẫn thương anh ấy?”.

Mạnh Thời giật mình, không lẽ là
Phùng Hy đang nghĩ đến sự tuyệt tình của cha mẹ cô, và mong cha mẹ anh là người
hiền hậu ư?Anh xắn tay áo lên, chỉ vết sẹo trắng trên cánh tay, nói: “Em nhìn
đây này, hồi nhỏ bị cha anh đánh đấy, rách da rách thịt đây này!”.

Anh nhìn thấy Phùng Hy khẽ cau mày,
bèn quay lưng về phía cô, nhìn Nam Hồ khẽ nói: “Cha anh rất gia trưởng, mẹ anh
không có tiếng nói gì trong gia đình, thấy cha anh đánh anh cũng chỉ biết khóc.
Nhà thì rộng, cứ như cách biệt hoàn toàn với bên ngoài. Hy Hy, anh nhìn thấy
nhà em được trang trí rất ấm áp, anh nghĩ, giá như anh cũng có một ngôi nhà như
thế thì tốt biết bao. Tuy nhỏ một chút, nhưng thế mới giống là nhà”.

Phùng Hy nhìn thấy vết sẹo trên
cánh tay Mạnh Thời to như chiếc đũa, chợt thấy động lòng thương. Mạnh Thời thẫn
thờ nhìn ra mặt hồ với vẻ buồn buồn, cô đẩy cửa xuống xe, đứng ở phía sau ôm chặt
anh. Mặt tựa vào bờ vai cứng rắn của anh, lắng nghe nhịp đập của trái tim anh.
Cô khẽ nói: “Anh thích thì anh chuyển đến ở cùng, diện tích hơi nhỏ một chút
nhưng vẫn có thể sống thoải mái, không hề thua kém nhà rộng!”.

Mạnh Thời lại một lần nữa bị Phùng
Hy làm cho cảm động. Anh không hẳn là nói dối. Mẹ anh nghe lời cha anh, những
lúc cha đánh anh, mẹ cũng không thể can ngăn. Chỉ có điều, vết sẹo trắng trên
cánh tay anh là do anh không cẩn thận để mình ngã trong quá trình luyện võ với
chú Tần. Hơn nữa mẹ anh rất thương anh, cha anh cũng rất thương anh.

Anh quay người lại, xoay mặt cô, mỉm
cười nói: “Đi ăn thịt thỏ rút xương nhé, em đói chưa?”.

Phùng Hy vỗ vỗ bụng, “Đói rồi, ăn
thịt thỏ không béo đâu! Lần trước chỉ ăn được một miếng, ngon thật”.

Mạnh Thời khóa xe, lúc nắm tay
Phùng Hy đến nhà ông Đặng ăn thịt thỏ đã ngộ ra một điều rằng: Trong tình yêu
không thể thiếu lời nói dối chân thành thiện ý.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3