Phụ nữ thực tế đàn ông phát cuồng - Chương 08 - Phần 2
Lúc này chồng Chi Hoa đã về đến
nhà, mở cửa ra liền thấy con trai đang đứng ngẩn ngơ trước cửa, phòng khách vẫn
nghe thấy tiếng sụt sịt, bèn cau mày lại, bước tới nói: “Trời sập à?”.
Phùng Hy vội lau nước mắt, Chi Hoa
cũng không khóc nữa, thấy chồng đã về, hậm hực nói: “Anh đi nấu cơm đi, con
trai anh có người yêu rồi! Không khóc sao được!”.
Chồng Chi Hoa giật mình: “Ai có người
yêu rồi?”.
“Con trai anh!”.
Nói xong Chi Hoa phì cười: “Anh mau
đi nấu cơm đi, em đói rồi!”.
Cô kéo Phùng Hy đi vào nhà vệ sinh
rửa mặt, hai người nhìn nhau cười, trong lòng thấy vô cùng ấm áp.
“Chi Hoa, may mà còn có mày”. Phùng
Hy khẽ nói.
“Đồ ngốc ạ, thấy dễ chịu hơn
chưa?”.
Phùng Hy nhìn mình trong gương,
nói: “Nhiệm vụ tuần này của mày là đi làm tóc, mua quần áo với tao! Không phải
tao muốn thể hiện là để cho Phụ Minh Ý xem, mà là muốn bắt đầu một cuộc sống mới!”.
Chi Hoa cố nhịn cười, trêu: “Cuộc sống
mới với ai?”.
Phùng Hy hằn học nói: “Đến một túm
một, đến hai túm hai! Đời sống khá giả rồi cũng không được quên xây dựng văn
minh tinh thần”.
Ngày hai mươi sáu tháng năm, thứ
hai, sau tám năm, lần đầu tiên Phùng Hy xuất hiện trước công ty CWE với một
phong thái hoàn toàn mới.
Ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa
kính hắt vào. Mười giờ sáng, các nhân viên trong công ty lục tục kéo vào phòng
họp rộng rãi, ai nấy tự bê cốc trà của mình, nói những chủ đề vô bổ.
Vương Thiết đến rất sớm, từ trước đến
nay ông luôn coi mình là đại ca, mỗi khi có người đi vào, ông lại ném cho điếu
thuốc, cười ha ha trêu chọc một hồi. Lúc Dương Thành Thượng bước vào, Vương Thiết
cũng vẫn trêu như thường lệ: “Ông Dương này, cuối tuần có nhìn thấy xe của ông
đỗ ở cửa Bác Thú Viên, đi ăn thịt chim nhạn hả?”.
Dương Thành Thượng cười đón lấy điếu
thuốc Vương Thiết đưa và châm lửa, sau khi thở ra một hơi mới chậm rãi đáp:
“Nói là nhạn rừng nhưng thực ra là nhạn nuôi mà thôi!”.
Trần Mông ngồi bên cạnh Dương Thành
Thượng, thấy khó chịu nhất là bộ dạng làm ra vẻ dè dặt của ông ta, thở dài một
tiếng, nói: “Bộ phận cơ khí mạnh mà, trên bàn ăn của bộ phận vật liệu có được
bát canh gà là tốt lắm rồi”.
Vương Thiết vẫn thong thả hút thuốc.
Dương Thành Thượng hận nhất là điều
này. Hai bên giao chiến, phái một tên lính quèn đi đối mặt với đại tướng của đối
phương là điều sỉ nhục chứ không phải chiến lược. Lúc Dương Thành Thượng về
công ty, e rằng Trần Mông còn chưa tốt nghiệp tiểu học, chính vì thế Dương
Thành Thượng không thèm tiếp lời, chỉ liếc Trần Mông một cái, ánh mắt lộ rõ vẻ
coi thường.
Các nhân viên trong công ty đều hiểu
rất rõ nỗi ấm ức này của Dương Thành Thượng, họ thích xem nhất là màn kịch này
trong mỗi buổi họp hàng tuần. Thấy Dương Thành Thượng không có phản ứng gì, mọi
người đều tỏ ra thất vọng.
Đúng lúc này Phùng Hy liền bước vào
với nụ cười rạng rỡ trên môi, tuy nhiên cô cũng cảm thấy hơi ngại trước những
ánh mắt đổ dồn của mọi người.
Người kêu lên đầu tiên là ba trưởng
phòng của phòng văn thư, phòng tài vụ, phòng quản lý vật tư. Ba vị này đều là
những nhân vật hơn bốn mươi tuổi, vẫn chưa thể quên sự phong lưu hồi trẻ, thấy
Phùng Hy xuất hiện trong một phong thái hoàn toàn mới, ghen tị vô cùng, kéo
Phùng Hy ngồi xuống rồi bắt đầu hỏi xem cô đi trung tâm giảm béo nào để giảm
béo.
Mặc dù ba vị này không liên quan gì
đến các phòng nghiệp vụ, nhưng nếu quan hệ không tốt, sau này muốn vay tiền,
thanh toán, đăng ký xin văn phòng phẩm… sẽ còn khó hơn là đi đàm phán hợp đồng.
Và thế là Phùng Hy rất nhiệt tình trả lời ba vị, đỡ phải trả lời câu hỏi của từng
người một. Trong lòng cô cũng có một sự chờ đợi, chờ đợi ánh mắt của Phụ Minh
Ý, đây là một niềm tự hào mà cô không thể kìm chế.
Phụ Minh Ý đứng ở cửa phòng họp, thấy
hơi lạ khi phát hiện thấy tất cả mọi người đều đổ dồn về một hướng. Anh cũng
nhìn sang theo, tim liền đập thình thịch.
Tóc của cô đã cắt, để lộ ra chiếc cổ
thon thả, mái tóc nhuộm thành màu hạt dẻ càng làm nổi bật làn da trắng, tóc mái
che trước trán, cặp lông mày dài được tỉa gọn gàng, đôi mắt long lanh. Lúc cô
nói chuyện với ba vị trưởng phòng, đôi bông tai mã não có hai quả bóng nhỏ màu
đỏ thẫm lắc đi lắc lại giữa mái tóc và cổ, giống như quả anh đào chín mọng, khiến
anh chỉ muốn ăn ngay.
Phụ Minh Ý cố gắng nhìn ra chỗ
khác, gương mặt bình thản bước vào phòng họp. Anh liếc khắp phòng một lượt, mọi
âm thanh trong phòng lập tức nhỏ hẳn đi, thuốc vẫn hút, trà vẫn uống, phòng họp
dần dần trở nên yên tĩnh. Đợi cho đến khi không còn âm thanh nào nữa, Phụ Minh
Ý mới lên tiếng: “Về vấn đề đơn đặt hàng của công ty Cừ Giang họp trong tuần
trước đã có quyết định rồi. Ngày kia tổng giám đốc Thái của công ty Cừ Giang sẽ
đến, việc tiếp đãi sẽ giao cho giám đốc Dương Thành Thượng. Công trình Tiểu
Loan tiến triển thế nào rồi?”.
Vừa chuyển sang chủ đề này, ánh mắt
Phụ Minh Ý liền dừng lại trên người Trần Mông. Trần Mông còn kiêm nhiệm thêm chức
trưởng phòng mua sắm vật tư của dự án công trình Tiểu Loan, vội trả lời: “Hợp đồng
vẫn được triển khai thuận lợi”.
Phụ Minh Ý nhìn Trần Mông thoáng cười,
lấy từ trong tập công văn ra một xấp giấy fax rồi vứt soạt xuống bàn, “Công ty
Tiểu Loan fax tới, nói anh chê đến công trường vất vả, hai cuộc họp đều không
tham gia, đề nghị cách chức trưởng phòng của anh, để tôi kiêm nhiệm, từ sau tôi
cũng sẽ được lĩnh tiền hỗ trợ ở bộ phận vật liệu chứ?”.
Lập tức trong phòng họp có tiếng
nén cười của ai đó. Trần Mông mặt đỏ tía tai, cuối tuần tổ chức sinh nhật cho
ông cụ nhà anh ta, thứ sáu đã lái xe đưa vợ về. Anh ta tưởng rằng không tham dự
cuộc họp cũng không sao, không ngờ người của công ty Tiểu Loan dám trực tiếp gửi
fax mách tội.
Vương Thiết cũng ngại không dám
bênh Trần Mông, nghiến răng thầm nghĩ, Phụ Minh Ý đã khai đao chém người của
ông ta rồi.
Phụ Minh Ý cũng không để Trần Mông
giải thích, lại bàn đến vấn đề update trang web của công ty, khiến Trần Mông ngồi
bên tẽn tò.
Đợi họp xong, mọi người lục tục rời
hội trường, Trần Mông cầm tờ giấy fax đó, chạy vội đến bên Phụ Minh Ý, ấp úng
nói: “Tổng giám đốc, việc này để tôi đi giải quyết”.
Phụ Minh Ý liền cười nhẹ nhàng, vỗ
vỗ vai Trần Mông nói: “Chuyện bằng cái móng tay cũng phải họp toàn thể, đám người
ở Tiểu Loan cũng việc bé xé ra to quá, không có gì đâu. Anh bàn qua với giám đốc
của bọn họ, đừng để sự việc căng thẳng quá là được”.
Cách giải quyết đơn giản của Phụ
Minh Ý khiến Trần Mông thấy lo lắng bất an. Ông ta cũng không ngốc, nhìn thấy
Vương Thiết cười nhạt rời phòng họp là biết dụng ý của Phụ Minh Ý. Ông ta đã hiểu
ra rằng, Phụ Minh Ý muốn nói rằng, Vương Thiết đề bạt được ông ta thì Phụ Minh
Ý sẽ cách được chức ông ta. Trần Mông than thầm trong lòng, ông là thằng lính
qua sông, chỉ có thể tiến mà không thể lùi. Nghĩ đến đây, Trần Mông cảm thấy vô
cùng bi ai, quay về phòng làm việc lấy cặp xong liền gọi thêm hai người nữa lái
xe đến công trường Tiểu Loan, ông ta dự định ở thêm công trường vài ngày mới về
công ty. Dù ở công trường khổ đến đâu thì cũng tốt hơn việc bị kìm kẹp giữa hai
đầu ở công ty.
Phụ Minh Ý ngồi ở trong phòng làm
việc hút điếu thuốc, cảm giác được gõ đầu Trần Mông vẫn chưa thể khiến anh bình
tĩnh trở lại. Đôi bông tai mã não với hai quả bóng tròn màu đỏ thẫm bên tai
Phùng Hy vẫn không ngừng lắc lư trước mắt anh, khiến anh vô cùng bồn chồn.
Hình ảnh Phùng Hy cười duyên dáng
trong ví và hình ảnh Phùng Hy hôm nay dần dần trùng khớp với nhau. Anh cảm thấy
vô cùng khó chịu, thầm nghĩ, tại sao cô lại có thể dụ dỗ anh như thế, tại sao lại
có thể để tâm trạng của anh giống như tám năm về trước, đau đớn, mâu thuẫn và hối
hận. Cô đang giở trò ma thuật! Đúng vậy, chắc chắn là cô đang giở trò ma thuật!
Hai tháng trước cô béo khiến anh phát sợ, hơn hai tháng sau cô lại biến thành
Phùng Hy của ngày trước. Không, đẫy đà hơn, duyên dáng hơn, đằm thắm hơn ngày
trước. Phùng Hy của ngày trước là một cô sinh viên ngây thơ, còn cô ngày hôm
nay giống như một đóa hoa rực rỡ.
Hình ảnh Mạnh Thời lại một lần nữa
hiện lên trong trí óc anh, ngọn lửa trong lòng Phụ Minh Ý lại bùng lên, nhớ tới
chuyến đi Hàng Châu là anh cảm thấy không sao chịu nổi. Lúc nghĩ đến điều này,
tay Phụ Minh Ý đã cầm điện thoại nội bộ lên.
Vài phút sau, ngoài cửa vang lên tiếng
gõ cửa, sau đó là tiếng lọc cọc của giày cao gót gõ xuống nền nhà bằng gỗ, “Tổng
giám đốc, anh tìm em ạ?”.
“Em ngồi đi”. Phụ Minh Ý bảo cô ngồi
xuống. Cô đứng gần anh hơn, chỉ cách một chiếc bàn, đôi khuyên tai mã não đỏ đó
trông càng sáng hơn.
Trong phòng họp anh chưa được ngắm
cô kỹ, giây phút này đây, ánh mắt anh không rời khỏi cô. Anh mỉm cười hỏi Phùng
Hy: “Sao mà gầy đi nhiều vậy? Dùng toàn bộ kỳ nghỉ phép vào việc giảm béo à?”.
Phùng Hy cười đáp: “Đúng vậy, giảm
béo chuyên nghiệp”.
Ánh mắt cô vẫn dừng ở chiếc cằm của
anh. Nhìn như vậy giống như đang nhìn thẳng vào anh, nhưng lại không cần phải đối
mặt với ánh mắt anh. Trong đầu cô lại hiện lên bóng dáng Phụ Minh Ý ở Hàng Châu
tay kéo va ly lạnh lùng bước đi. Có thật là anh thực hiện được việc công việc
tư rõ ràng hay không? Phùng Hy rất nghi ngờ điểm này. Cô chú ý đến động tác
trên tay anh. Chỉ khi anh chăm chú nghĩ về một điều gì đó, anh mới vô tình làm
động tác đó.
Phụ Minh Ý đang nghịch chiếc bút
chuyên dùng để ký tên trong tay, dùng ngón cái kéo nắp bút ra khỏi thân bút,
sau đó lại đóng lại. Chỉ có anh mới cảm nhận được tiếng cạch khi nắp bút được
đóng vào thân bút, giống như nhịp đập của trái tim anh, từng nhịp từng nhịp một.
“Anh tìm em có việc gì vậy?”.
Dòng suy nghĩ của Phụ Minh Ý bị cô
cắt đứt, đặt chiếc bút trong tay xuống, lưng dựa vào lưng ghế, lơ đãng nói: “Phụ
nữ làm đẹp là để cho người mình thích cảm thấy vui, quyết tâm cũng lớn đó nhỉ!”.
Giọng hai người nói rất bình thường,
giống như hai đồng nghiệp đang nói chuyện phiếm. Nhưng khi Phụ Minh Ý nói ra
câu này, anh đã cười với vẻ châm biếm trước, giọng nói dù bình thường những vẫn
không che giấu nổi ý ghen tuông.
Phùng Hy cúi đầu, dĩ nhiên là Phụ
Minh Ý cũng để tâm đến chuyện xảy ra ở Hàng Châu. Cô có nên nói cho anh biết sự
thật của ngày hôm đó không? Không nói sẽ khiến anh tiếp tục hiểu lầm, còn nếu
nói ra cho anh biết thì có vẻ như là bản thân cô rất quan tâm đến những suy
nghĩ của anh. Cô thầm than trong lòng, bất giác thấy hơi buồn phiền vì không biết
phải nói thế nào.
Mặt cô bất ngờ bị nâng lên, Phùng
Hy trợn tròn mắt, không ngờ Phụ Minh Ý đã vòng qua chiếc bàn và bước đến gần
cô. Cô ngửa đầu lên, mặt quay ra phía cửa, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ánh mắt bối rối lo lắng của cô
không thể ngăn cản được hành động của Phụ Minh Ý, bàn tay anh đặt sau gáy cô, đỡ
lấy mặt cô ngửa lên. Đôi khuyên tai mã não có hai quả bóng tròn màu đỏ thẫm lắc
lư ở phía sau, giống như một que diêm xoẹt ngang, đốt cháy trái tim anh. Mọi cảm
giác ghen tuông bỗng chốc bay đi đâu hết, anh cúi người xuống, hôn nhẹ một cái
lên cái cổ khiến anh nhớ cả buổi sáng, đôi môi ghé sát bên tai cô, khẽ nói:
“Bông tai của em rất đẹp…”.
Hơi thở nóng bỏng khiến Phùng Hy
run rẩy, cô không hề chú ý anh đang nói cái gì, lùi một bước ra phía sau theo bản
năng, mắt liếc nhanh ra phía cửa, cố gắng đẩy Phụ Minh Ý ra, bực bội nói: “Đây
là văn phòng”.
Phụ Minh Ý kéo cánh tay cô lôi lại,
bỗng chốc đã ép được cô về phía tường. Phùng Hy vội đá một cái, khẽ gắt lên:
“Anh làm cái trò gì vậy?”.
Sự đau đớn dần dần lan tỏa khắp
chân Phụ Minh Ý, anh nắm lấy vai cô, cau mày hỏi: “Vì anh ta mà giảm béo đúng
không? Hy Hy, năm xưa anh…”.
Phùng Hy vô cùng căng thẳng, mặc dù
phòng của tổng giám đốc gồm nhiều gian, nhưng chỉ cần có người bước vào sẽ thấy
ngạc nhiên vì Phụ Minh Ý không ngồi trước bàn làm việc mà cùng cô chen ở góc tường,
vẻ mặt bất bình thường của hai người càng không thể lừa được họ. Trong công ty
này có người nào không phải là yêu quái đã thành tinh? Lúc cô bước vào Vương
Thiết đã nhìn cô cười với vẻ khó hiểu, Phùng Hy thực sự cảm thấy không thể nói
gì với Phụ Minh Ý.
“Năm xưa là tám năm về trước. Tổng
giám đốc, anh đừng quên mục đích đến công ty của anh!”. Phùng Hy nhắc Phụ Minh
Ý, cô cố gắng lấy hết sức bình sinh để đẩy anh ra, quay đầu đi ra ngoài.
Tiếng “tổng giám đốc”. đó đã thực sự
khiến Phụ Minh Ý bừng tỉnh. Anh loạng choạng lùi về sau một bước, tay chống lên
lưng ghế, thở hắt ra một tiếng. Tiếng giày cao gót gấp gáp như đang giẫm lên
trái tim anh, cảm giác đau đớn do sự chống cự của Phùng Hy đem lại khiến anh
cau mày. Phụ Minh Ý bước đến bên cửa sổ, mở cửa ra, gió thổi hắt vào, tập giấy
tờ trên bàn bay khắp nơi, lúc này anh mới cảm thấy sảng khoải.
“A! Gió to quá”. Nhân viên Tiểu
Hoàng đi lướt qua Phùng Hy, tay cầm tập giấy tờ cần ký bước vào, nhìn thấy giấy
tờ bay liền cúi xuống nhặt.
Phụ Minh Ý cúi người nhặt một tờ
lên, cười nhạt: “Cảm ơn, gió lớn quá”.
Đến cửa nghe thấy tiếng kêu của Tiểu
Hoàng, Phùng Hy bèn dừng chân lại. Lúc gặp Tiểu Hoàng đang chuẩn bị bước vào
phòng làm việc của Phụ Minh Ý, cô nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, thầm
kêu may mà thoát kịp…
Tiếng điện thoại di động đổ chuông,
cô lại giật mình, vội vàng móc điện thoại di động từ trong áo vest ra thì nhìn
thấy tin nhắn ngắn gọn của Phụ Minh Ý: “Đứng ở ngã tư phía đối diện đợi anh”.
Phùng Hy nắm chặt điện thoại, một cảm
giác sợ hãi ập tới. Anh định làm gì?
Đến giờ cô mới nhớ lại hành động
ban nãy của Phụ Minh Ý. Nụ hôn mà anh hôn xuống cổ cô, hơi thở nóng bỏng của
anh bên tai cô, động tác đẩy cô vào góc tường.
Vừa mới quay về công ty đã gặp phải
hành động táo bạo như thế này của Phụ Minh Ý, Phùng Hy không hề có sự chuẩn bị
gì về mặt tâm lý. Phụ Minh Ý không sợ, còn cô thì sợ. Cô cảm thấy không thích hợp
để nói chuyện với Phụ Minh Ý, anh quá xốc nổi. Phùng Hy bèn nhắn lại: “Hôm nay
em có việc, hôm khác nhé”.
Tin nhắn thứ hai lập tức gửi đến:
“Có cần phải anh trực tiếp đến phòng làm việc để gọi em đi không?”.
Phùng Hy tức đến bật cười, nhanh
chóng nhắn lại: “Đừng cậy thế mà o ép người khác!”.
Gửi xong cô lại thấy hơi hối hận vì
mình nói hơi rắn. Đang cúi đầu viết lại thì nghe thấy Phụ Minh Ý gọi lớn phía
sau lưng: “Giám đốc Phùng đợi một lát”.
Phùng Hy ngạc nhiên quay đầu lại,
Phụ Minh Ý và Tiểu Hoàng đang đứng ở cửa phòng tổng giám đốc. Anh ký tên vào
công văn trên tay Tiểu Hoàng rồi rảo bước về phía cô, nói: “Anh Lương - trưởng
bộ phận đấu thầu của tổng công ty đã đến, cô quen với anh ấy, buổi trưa cùng đi
ăn nhé”.
Không ngờ lại lại tìm ra cái cớ
này. Phùng Hy buột miệng nói: “Sao em không biết anh Lương đến nhỉ?”.
Phụ Minh Ý sầm mặt nhìn cô, bình thản
nói: “Cô gọi điện thoại cho anh ấy, nói chúng ta sẽ đến ngay”.
Thật thế ư? Phùng Hy không biết nên
làm thế nào nữa.
Vẻ mặt Phụ Minh Ý không biểu lộ cảm
xúc gì, anh đi qua Phùng Hy rồi bước tiếp về phía trước, nói với giọng cáu kỉnh:
“Nhanh lên đi! Anh đã cho gọi xe rồi đấy”.
Phùng Hy lập tức thở phào, chỉ cần
không phải đi riêng với Phụ Minh Ý là được. Cô vội về phòng làm việc dặn dò mấy
câu, cầm túi xách rồi đuổi theo.
Lúc thang máy đi xuống, Phụ Minh Ý
ngẩng đầu nhìn Phùng Hy đang đứng trong góc, nói với vẻ châm biếm: “Chui vào
góc đó làm gì? Ở đây có đặt máy quay đấy”.
Phùng Hy ngẩng đầu lên nhìn thẳng
vào mắt Phụ Minh Ý, “Hôm nay anh xốc nổi quá, em cảm thấy không phù hợp để nói
chuyện với anh”.
“Vẫn chưa nghĩ ra lời gì để ứng phó
với anh đúng không? Anh đã nói rồi, anh sẽ để việc công việc tư phân minh”.
Phùng Hy vội quay đầu đi chỗ khác,
mắt ngước nhìn biển điện tử trong thang máy nhấp nháy báo số tầng.
Cô đứng quay lưng về phía anh, Phụ
Minh Ý vẫn nhìn thấy ngực cô phập phồng do thở quá mạnh, bất giác thấy có phần
hối hận vì những lời ban nãy. Nhưng nhìn thấy cô là anh lại nhớ tới cảnh Mạnh Thời
mặc áo choàng tắm đứng lau đầu. Chỉ cần nghĩ tới việc cô và người đàn ông đó
vào hùa với nhau để lừa anh là anh lại hận đến điên người.
Anh đã từng một lần xốc nổi, đó là
lúc biết cô đã ly hôn. Hôm nay anh lại xốc nổi một lần nữa, khi nhìn thấy cô lại
đẹp như ngày xưa.
Phụ Minh Ý nhìn lưng Phùng Hy mà
lòng rối như tơ vò.
Lúc cửa thang máy mở, Phùng Hy liền
nhanh chân bước ra ngoài, đôi bông tai mã não lắc lư lắc lư.
Phụ Minh Ý bước theo sau cô, lúc ra
khỏi thang máy, đột nhiên nói: “Em không cần phải đi nữa, về nhớ gọi điện thoại
cho anh Lương. Năm nay lợi nhuận của phòng em vẫn phải dựa vào anh ấy để kiếm đấy”.
Nói xong câu đó anh liền bỏ đi, bước
nhanh như bay, chẳng mấy chốc đã biến mất.
Phùng Hy đứng thẫn thờ ở sảnh lớn một
hồi lâu, sau đó mới xách túi đi ra.
Đang lúc buổi trưa, các tiệm ăn
ngoài đường người người chen chân nhau, vô cùng náo nhiệt. Phùng Hy cảm thấy
lòng thật trống trải, muốn ăn cái gì đó. Trong đầu bèn hiện lên tất cả hàng ăn
trên tuyến đường này, nhưng vẫn chưa nghĩ ra nên ăn cái gì. Nghĩ tới việc mấy
ngày nay không đến thẩm mỹ viện, bèn vẫy một cái xe, cô cảm thấy đến Thẩm mỹ viện
y học Tạ Thị làm massage tinh dầu có lẽ tinh thần sẽ khá hơn đôi chút.
“Phùng Hy à, nhìn em bây giờ thấy vừa
đẹp, không cần phải giảm nữa đâu, liệu trình này coi như kết thúc rồi. Nếu em vẫn
muốn làm thì có thể tiếp tục đến đây để làm massage tinh dầu”. Bác sĩ Tạ khoanh
tay trước ngực đứng ở một bên nói.
Phùng Hy: ”Vâng” một tiếng, nhân
viên của thẩm mỹ viện nhẹ nhàng massage dọc lưng cho cô, mỉm cười nói: “Dùng dầu
chồi mầm tiểu mạch phối hợp với tinh dầu nho để massage cũng có tác dụng giảm
béo. Hiện nay lưng của cô Phùng gọn hơn rất nhiều so với hồi mới đến rồi”.
Phùng Hy quay đầu sang nhìn bác sĩ
Tạ cười: “Các nhân viên của chị ở đây ai cũng là chuyên gia. Hôm nay em đã giới
thiệu cho đồng nghiệp của em rồi”.
“Em là bộ phim quảng cáo sống mà,
tôi mới khai trương đã gặp được em, số may thật đấy, bản thân mình mong muốn được
giảm béo, ngoài ra còn phải hãm được cái miệng của mình nữa mới là điều quan trọng.
Thôi thế nhé, em cứ ngủ một lát đi, tôi sẽ không làm phiền nữa”. Bác sĩ Tạ ra
hiệu cho nhân viên massage làm mạnh hơn, sau đó đóng cửa đi ra ngoài.
Ra đến ngoài cửa, chị khẽ mỉm cười
với vẻ ranh mãnh. Rút máy di động trong túi ra, vừa khe khẽ hát vừa nhắn tin, vẻ
mặt vô cùng đắc ý.
Mấy ngày cuối của tuần trước Phùng
Hy không đến, ngày nào Mạnh Thời cũng gọi một cú điện thoại, thậm chí còn năn nỉ
chị lấy cớ theo dõi hiệu quả, quan tâm đến việc giảm béo để gọi điện thoại cho
Phùng Hy. Bác sĩ Tạ liền trêu Mạnh Thời: “Cậu Mạnh nhà ta biết xấu hổ từ lúc
nào ấy nhỉ?”.
Từ nhỏ Mạnh Thời đã gần gũi với bác
sĩ Tạ, cũng không ngại gì chị, cười đáp: “Đây gọi là sách lược”.
“Ồ, Mạnh Thời, cậu không phải tuổi
rắn đúng không? Đây không phải là phong cách của cậu! Tôi nhớ là có kẻ thích một
cô bạn gái từ thời học cấp hai, liền xông tới bắt người ta phải yêu sớm mà”.
Cô kể hết chuyện xấu của Mạnh Thời
ra, đầu bên kia điện thoại không có tiếng gì nữa. Thấy vậy bác sĩ Tạ có phần sốt
ruột, nếu để Mạnh Thời tức lên thì chuyện gì anh cũng có thể làm. Chị bèn hỏi lại:
“Lần này là thật chứ? Thật chứ? Không phải thật chứ? Này, cháu nói gì đi chứ?
Thật à? Nghiêm trọng như vậy sao?”.
“Lằng nhằng!”. Mạnh Thời buông ra
hai tiếng rồi cúp điện thoại.
Thế là bác sĩ Tạ mong Phùng Hy đến
thẩm mỹ viện để nhìn cô xem sao. Nhưng vừa nhìn là chị đã nhận ra những đường
nét của một người phụ nữ đã có chồng trên cơ thể cô, chị lại thấy tiếc cho Mạnh
Thời. Dù mắng Mạnh Thời thế nào thì bác sĩ Tạ vẫn mong có một cô gái vẹn toàn đủ
đường làm bạn gái của cháu mình.
Động tác massage nhẹ nhàng nhưng dứt
khoát, mùi tinh dầu thơm dịu, trong không gian yên tĩnh, Phùng Hy mơ màng thiếp
đi, dần dần ngủ say. Không có mơ, sau khi tỉnh dậy liền đi tắm, đầu óc liền tỉnh
táo trở lại.
Phụ Minh Ý, Phùng Hy thầm than trong
lòng, câu nói “Năm xưa anh….” vẫn quay cuồng trong đầu óc cô, không sao quên được.
Năm xưa điều gì đã khiến anh cắt đứt liên hệ với cô, không nói gì mà lấy vợ
ngay?
Lúc đeo bông tai cô lấy tay búng
nó. Quả bóng tròn màu đỏ thẫm lắc lư trước mắt, cô nhớ lại ngày xưa Phụ Minh Ý
đã từng khen cô rằng, màu này làm da cô rất nổi. Phùng Hy thấy hơi mơ màng, liệu
có được trở lại ngày xưa không? Cô vội gạt ngay đi suy nghĩ này. Cô thích những
cái mới, thích được cắt đứt liên hệ với tất cả những cái gì thuộc về quá khứ,
thích một cuộc sống hoàn toàn mới.
Phùng Hy đã quyết định, trong lòng
cảm thấy vui hơn, bước nhanh đến quầy lễ tân.
Lúc này các nhân viên của thẩm mỹ
viện Tạ Thị đã đợi cô rất lâu rồi, họ đứng thành hàng, mỉm cười nhìn cô. Bác sĩ
Tạ kéo cô đến bên chiếc cân, mũi kim khẽ nhích rồi dừng lại ở vị trí năm mươi
kilôgam, thậm chí còn hơi non.
“Chúc mừng chị!” Cô nhân viên mặc chiếc váy màu hồng
phấn vỗ tay bộp bộp.
Từ sáu mươi ba kilôgam xuống còn
năm mươi kilôgam. Mười ba kilôgam thịt là bao nhiêu? Mua thịt lợn là đủ cho một
nhà có bốn người ăn trong một tháng! Lạp xường để trong tủ lạnh trong mùa đông
ăn được sang mùa hè! Nghĩ đến việc ăn kiêng, vận động, châm cứu, massage… của
mình trong hai tháng qua, Phùng Hy thấy đủ để viết một quyển sách.
Bác sĩ Tạ trịnh trọng dặn dò cô:
“Không được ăn uống thỏa thích lười vận động đâu nhé, nếu không sẽ béo trở lại
đấy!”.
Phùng Hy cười hi hi đáp: “Em châm cứu
thấy đủ đau lắm rồi, lần nào cũng phải nghiến răng chịu đựng. Lần nào đánh bụng,
đánh đùi cũng thấy đau ê ẩm, em không muốn bị lại như thế nữa đâu”.
“Thực ra bình thường em cũng rất
chú ý rồi, không những ăn ít đi, mà còn kiên trì đi bơi, chạy bộ, nếu không làm
sao gầy nhanh như thế được! Ra quầy thanh toán nhé!”