Phụ nữ thực tế đàn ông phát cuồng - Chương 08 - Phần 1

Chương
8: Tỏ tình

Ánh
tà dương rực rỡ chiếu xuống, trong mắt Phùng Hy và Mạnh Thời đều ẩn chứa một nụ
cười rạng rỡ. Anh không khinh thường cô khi cô mua đồ rẻ tiền, cô cũng không
còn ngượng nghịu nói rằng mình không xứng với anh.

Ngày nào phó tổng giám đốc Vương
cũng sang phòng làm việc của Phùng Hy chơi, nói chuyện cười đùa với các nhân
viên trong phòng cô. Đến trưa, thỉnh thoảng còn nổi hứng trả tiền cơm hộp cho mọi
người. Tính cách xởi lởi dễ gần của ông đã khiến cho các nhân viên mới đến
nhanh chóng làm quen được với ông.

Tiểu Lưu thắc mắc: “Lạ thật, đường
đường là phó tổng giám đốc mà lại xuống quản lý chúng ta. Giám đốc Phùng Hy nghỉ
phép, đáng lẽ phải là giám đốc Dương Thành Thượng quản lý mới đúng!”.

Bàn luận thông tin vỉa hè luôn là
chủ đề của dân văn phòng, Tiểu Cao nhìn Tiểu Lưu nói: “Cậu không thấy mỗi lần
phó tổng giám đốc Vương đến, sắc mặt giám đốc Dương trông khó coi lắm à? Chắc
chắn anh ấy không muốn để phó tổng giám đốc Vương quản lý, nhưng lại chẳng có
cách nào”.

Đúng là Dương Thành Thượng hậm hực
vô cùng, bèn gặp riêng Phụ Minh Ý đề nghị, hay là để cho Phùng Hy nghỉ lùi số
ngày phép còn lại vào thời gian sau. Phụ Minh Ý chỉ bình thản đáp lại một câu:
“Cứ để cô ấy nghỉ đi. Vương Thiết thích làm gì cứ việc làm, chỉ cần anh phân rõ
nghiệp vụ của phòng đấu thầu và bộ phận cơ khí thôi là được”.

Dương Thành Thượng lập tức hiểu
ngay ý của Phụ Minh Ý, do đó hơn một tháng nay không triển khai nghiệp vụ nào,
để Vương Thiết ngồi ôm phòng đấu thầu mà không làm được gì. Nhưng hôm nay Dương
Thành Thượng sốt ruột rồi, trước khi diễn ra cuộc họp hàng tuần, ông đã vào
phòng Phụ Minh Ý, bất chấp ánh mắt của Vương Thiết.

“Tổng giám đốc, Phùng Hy không quay
lại làm việc e rằng không được. Tổng giám đốc Thái của công ty Cừ Giang gửi thư
đến nói rằng, công trình của họ sắp được triển khai rồi, đơn hàng đó tổng cộng
cũng phải hơn trăm triệu nhân dân tệ!”. Dương Thành Thượng không thể từ bỏ vụ
làm ăn này. Bộ phận Phùng Hy trực thuộc bộ phận cơ khí, hàng ngày Vương Thiết
qua lại ở phòng đấu thầu, kiểu gì cũng phải nhúng một tay. Chỉ cần nghĩ tới việc
Vương Thiết tham gia vào với cương vị của phó tổng giám đốc, còn mình thì phải
cung kính đứng sau đuôi ông ta để giới thiệu với tổng giám đốc Thái là Dương
Thành Thực lại ấm ức.

Phụ Minh Ý trầm ngâm một lát rồi cười:
“Đơn hàng hơn trăm triệu nhân dân tệ này không chỉ đơn thuần là đơn đặt hàng
máy móc chứ?”.

“Có hơn hai mươi triệu tiền thép.
Trước đây Trần Mông ở bộ phận vật liệu đều đặt thép ở cùng một nhà cung cấp, một
tấn thép chỉ cần thêm hai mươi tệ là bán đi được, ai chả biết Trần Mông và
Vương Thiết kiếm được lời gì trong những vụ này!”. Dương Thành Thượng cười khẩy
nói.

Vương Thiết nói Dương Thành Thượng
mở công ty riêng ở ngoài, kéo hết đơn đặt hàng của công ty về phía mình, lẽ nào
Vương Thiết trong sạch ư? Ai chẳng biết giá thép dao động lớn, một tấn thêm hai
mươi tệ là lời, thêm hai trăm tệ cũng là lời. Nghe nói nhà cung cấp đó kiếm được
năm triệu ở công trình Ma Phong năm đó, công trình Ma Phong hồi đó Vương Thiết
còn đang làm giám đốc bộ phận vật liệu, đơn hàng này công ty chỉ kiếm được hơn
hai mươi nghìn vừa đủ để bù những chi phí trước đó. Tưởng rằng Dương Thành Thượng
không biết việc này?

Mắt Phụ Minh Ý sáng lên, nhìn đồng
hồ, thấy sắp đến giờ họp. Anh cười nói: “Lát nữa họp anh cứ đưa chuyện này ra.
Còn về Phùng Hy anh không việc gì phải lo, tôi gọi cô ấy về có khi lại khiến
Vương Thiết sinh nghi, ông ta sẽ gọi cô ấy về để theo dõi thôi”.

Dương Thành Thượng hơi sững người rồi
cười, nhìn Phụ Minh Ý bằng ánh mắt khâm phục. Ra khỏi phòng làm việc liền than
thầm trong lòng, tổng giám đốc Phụ Minh Ý không hổ là tổng giám đốc, ông chỉ biết
Vương Thiết một lòng đòi đề bạt Phùng Hy, định cài cắm đinh ở bộ phận cơ khí,
không ngờ Phụ Minh Ý đã rủ Phùng Hy theo mình từ lâu.

Phụ Minh Ý lặng lẽ ngồi. Mỗi lần nhớ
đến chuyện ở Hàng Châu, anh lại không kìm được bực bội. Sự bực bội này khiến
sau khi trở về anh cố gắng xóa bỏ hình ảnh Phùng Hy ra khỏi trí nhớ của mình.
Hiện giờ cô chuẩn bị quay trở lại công ty làm việc, Phụ Minh Ý mới bắt đầu nghĩ
đến việc sắp phải gặp cô.

Hình ảnh hiện lên nhiều nhất trong
đầu anh vẫn là người đàn ông có phong độ không tầm thường đó. Điều này khiến
anh không thể không thừa nhận, là anh đã đố kỵ. Hôm gặp Phùng Hy và Điền Đại Vĩ
ở nhà hàng đó, anh không có cảm giác này; hôm hẹn Phùng Hy đi uống cà phê, anh
cũng không có gì đố kỵ với Điền Đại Vĩ, nhưng hiện nay, anh đố kỵ với Mạnh Thời.

Hít một hơi thuốc rồi nhả khói ra,
Phụ Minh Ý tự cười nhạo mình. Không đi Hàng Châu tìm cô, có thể anh sẽ không đố
kỵ. Có lẽ tại anh quá tự tin về mình, Phùng Hy không còn là Phùng Hy của tám
năm về trước nữa. Anh nhớ tới câu nói việc công việc tư cần phân minh của mình,
bèn hậm hực dập điếu thuốc, chỉnh lại complet và bước về phía phòng họp.

Sau khi tan họp, Vương Thiết liền gọi
điện thoại cho Phùng Hy.

Lúc này Phùng Hy đang nằm trên giường
của Thẩm mỹ viện y học Tạ Thị, bác sĩ Tạ đích thân massage bụng cho cô. Nghe thấy
tiếng Vương Thiết, trực giác mách bảo cô kỳ nghỉ phép đã hết.

“Đơn đặt hàng này là do giám đốc
Dương kiếm, em thì làm được gì?”. Phùng Hy khó xử trả lời. Trong lòng cô biết rất
rõ, mình tham gia vào chuyện này cũng chẳng có lợi gì, thoái thác được là tốt
nhất.

Vương Thiết gọi điện thoại đến, là
muốn cô phải quay lại công ty cho bằng được, bèn cười đáp: “Tổng giám đốc Phụ
nói, đơn đặt hàng này là đơn đặt hàng tổng của công ty Cừ Giang trong cả năm. Bảo
cô xuất đầu lộ diện để liên hệ, nếu chẳng may cô không đàm phán được thì giám đốc
Dương sẽ làm tiếp, để tránh việc ông ấy đi đàm phán không được lại không có cơ
hội để xoay chuyển tình thế”.

Vừa thấy bảo là ý đồ của Phụ Minh
Ý, Phùng Hy liền không nói gì nữa. Cô đành phải đồng ý một cách đau khổ: “Nếu
hai sếp đã tín nhiệm em thì em đương nhiên phải coi việc của công ty là trên hết
rồi. Chỉ có điều hiện giờ em đang đi du lịch ở Thái Lan, bốn hôm nữa mới về được,
không biết có được không?”.

“Không vấn đề gì cả, quay về cô nghỉ
nốt hai ngày cuối tuần này đi, thứ hai tuần sau đi làm, mười ngày phép còn lại
sẽ nghỉ bù sau khi vụ làm ăn này giải quyết xong. Mấy ngày này nếu có việc gì
tôi sẽ liên hệ với cô”.

Phùng Hy nghĩ với vẻ chán nản, cũng
may là còn níu kéo thêm được mấy ngày nữa cho mình, đến công ty muộn ngày nào
hay ngày ấy. Phụ Minh Ý muốn đối phó với Vương Thiết, Vương Thiết thì muốn củng
cố thế lực và lợi ích của mình. Cô phân tích một cách nghiêm túc, Phụ Minh Ý
đưa ra đề nghị này nhằm mục đích gì? Là để mời ông vào tròng hay là do dùng
Dương Thành Thượng chưa chắc đã lôi được Vương Thiết vào tròng, mà chỉ có thể
dùng mình? Cô liền nhớ ngay tới vẻ bực tức ra về của Phụ Minh Ý ở Hàng Châu,
trong lòng thấp thỏm bất an.

Cô cầm điện thoại lên bấm số của Phụ
Minh Ý, nhưng nghĩ thế nào lại thôi. Đằng nào thì cũng phải quay về đi làm, Phụ
Minh Ý sắp xếp để cô phụ trách đơn hàng này, có gì cần sai bảo anh sẽ chủ động
tìm đến cô.

Bác sĩ Tạ chăm chú vê chiếc kim bạc
trong tay, giả vờ như không nghe thấy việc cô vừa nói dối, nhưng trong lòng lại
thầm thắc mắc. Chị thực sự rất quan tâm đến Mạnh Thời, chính vì thế với người
mà Mạnh Thời dành sự quan tâm đặc biệt như Phùng Hy, cũng không tránh khỏi việc
để ý.

Phùng Hy đã đến thẩm mỹ viện của chị
nửa tháng nay, bác sĩ Tạ cảm thấy cô thay đổi từng ngày, khuôn mặt cô đã nhỏ đi
nhiều. Mặt nhỏ đi, các nét lại trở nên xinh xắn, gọn gàng.

Điều khiến bác sĩ Tạ phải thầm khen
là, da Phùng Hy rất đẹp, không nhìn thấy lỗ chân lông, trắng ngần. Bất giác chị
thầm nghĩ, Mạnh Thời cũng có diễm phúc đó chứ. Tuy nhiên lời nói dối và vẻ tinh
ranh của Phùng Hy khi cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống khiến chị cảm thấy
nghi hoặc. Bà lo lắng nghĩ, cô gái này không hề đơn giản, thuần phác, không biết
Mạnh Thời có bị lừa không nhỉ? Anh không nói rõ phải đối xử với Phùng Hy như thế
nào, nhưng bác sĩ Tạ là người được tận mắt chứng kiến Mạnh Thời trưởng thành,
chỉ nhìn là biết thái độ của Mạnh Thời dành cho cô ấy không bình thường.

Mạnh Thời đã từng gọi điện thoại đến
hỏi thăm tình hình, bác sĩ Tạ đã hiểu, cậu cháu quý hóa của mình vẫn chưa thu
hoạch được gì. Rõ ràng là Phùng Hy không muốn Mạnh Thời đưa đón cô, Mạnh Thời
đành phải dựa vào những thông tin mà bác sĩ Tạ cung cấp để hành sự. Nhìn cậu
cháu lái chiếc xe taxi second hand chưa thay sơn, lần nào cũng tỏ ra hết sức
hào hứng, bác sĩ Tạ cười thầm trong lòng.

Tiếp sau đó là khoảnh khắc im lặng.
Phùng Hy đang nghĩ chuyện công ty, nghĩ đến việc quay về gặp Phụ Minh Ý thì sẽ
làm thế nào, còn bác sĩ Tạ thì lại lo lắng cho Mạnh Thời.

Làm xong liệu trình này, Phùng Hy lịch
sự cảm ơn. Bác sĩ Tạ cười nói: “Thực ra tôi nghĩ em không phải giảm nữa đâu, đẫy
đà một chút cũng đẹp chứ sao!”.

“Em béo thế cơ mà!”. Phùng Hy trả lời.

Bác sĩ Tạ nói với vẻ thông cảm:
“Cũng phải, phụ nữ gầy đến đâu cũng vẫn nói là mình béo. Mạnh Thời muốn em gầy
đi chút nữa thì em cứ để gầy đi!”.

Ý cô là muốn kéo quan hệ giữa Phùng
Hy và Mạnh Thời gần lại. Phùng Hy chỉ cười mà không nói gì, thay quần áo xong vội
vàng rời khỏi thẩm mỹ việc, cấp tốc gọi điện thoại cho Chi Hoa.

Ngoài cổng nhà trẻ đã có không ít
phụ huynh. Vị phụ huynh đứng bên cạnh Phùng Hy rõ ràng là thấy đứng cũng buồn,
nên cứ bắt chuyện với cô. Từ tiền xây dựng nói đến con trai mình lười ăn, cô
cũng đáp lại. Đúng lúc cô cảm thấy lòng kiên nhẫn của mình đã hết, thì mới nghe
thấy tiếng Chi Hoa gọi từ xa.

Phùng Hy vội vàng rời khỏi chỗ vị
phụ huynh đó, bước nhanh về phía Chi Hoa.

“Ồ, gầy thật rồi! Nếu mà không biết
bộ quần áo này thì tao thật sự không dám gọi mày!”. Chi Hoa đưa tay ra sờ bụng
cô.

Phùng Hy để cho Chi Hoa sờ thoải
mái, thành tích này đáng để chia sẻ với người khác.

Chi Hoa liền đi quanh người cô,
khen ngợi hết lời: “Thay đổi hoàn toàn, như lột xác vậy hê hê”.

Phùng Hy vô cùng đắc ý, mắt nhìn
Chi Hoa, miệng khẽ mỉm cười. “Hai cậu con trai khen tao còn được, mày thì đừng
dùng lời hay ý đẹp an ủi tao nữa”.

“Thôi đừng có giả bộ nữa! Đồ ngốc”.
Chi Hoa vừa cười vừa mắng, trong lòng cũng thấy ngạc nhiên thật. Phùng Hy rõ
ràng là gầy đi hẳn, bụng cũng phẳng, eo cũng đã có, hai cằm cũng không thấy nữa,
mắt cũng to hơn hẳn. Trước đây mặc bộ quần áo này trông rất phương phi, hôm nay
mặt lại thấy gọn gàng hẳn.

Nhà trẻ đã tan học, học sinh nắm
đuôi áo nhau giương biển số ra cổng nhà trẻ. Gấu anh và Gấu em nhận ra ngay Chi
Hoa, vẫy bàn tay mập mập gọi “Mẹ ơi” rồi chạy tới.

Phùng Hy đợi ba mẹ con ôm nhau xong
mới cười: “Không gọi mẹ nuôi à?”.

Gấu em phản ứng nhanh, đôi mắt đen
láy chớp chớp, rồi xông tới ôm chân Phùng Hy cười: “Mẹ nuôi mua khoai đi!”

Chi Hoa liền cười, dắt Gấu anh nói:
“Nhà ngươi chỉ biết mua quà để mua chuộc hai thằng, đâu giống như tao, không cần
mua gì vẫn cứ thân!”.

Phùng Hy hậm hực nói với Gấu em: “Mẹ
nuôi sẽ không mua khoai cho con đâu!”.

Lập tức Gấu em liền buông Phùng Hy
ra, đưa tay dắt Chi Hoa, thái độ đó khiến Phùng Hy vô cùng bức xúc. Cô thở dài
một tiếng, nói: “Chi Hoa, thằng nhóc này ngay từ nhỏ đã theo chủ nghĩa cơ hội,
lớn lên thì còn thế nào nữa?”.

Chi Hoa cười đắc ý: “Nếu như người
khác dùng khoai để lừa dắt đi, thì làm sao ta lại đắc ý được chứ! Ngồi yên bên
cạnh mẹ nuôi đi, để mẹ lái xe!”.

Hai cậu con trai bèn ngoan ngoãn ngồi
cạnh Phùng Hy ở ghế sau. Cả hai cùng mặc bộ quần yếm giống nhau, lật giở đồ
chơi mà Phùng Hy mua cho chúng, hào hứng như chú hổ con vừa được xổng chuồng.

Chi Hoa bèn mắng con: “Cảm ơn mẹ
nuôi chưa? Hôm nay mẹ nuôi có xinh không?”

Cả hai cậu con trai bèn đồng thanh
trả lời “Xinh ạ?”

Phùng Hy vừa giơ tay ôm hai cậu vừa
cười, “Con trai, có biết thế nào là xinh không?”.

Gấu em liền ngửa mặt lên trả lời:
“Xinh hơn người yêu của anh Gấu!”.

Hai người giật mình, đồng thanh hỏi:
“Gấu anh có người yêu rồi hả?”.

Gấu anh liền đỏ mặt, bất ngờ vồ lấy
Gấu em: “Em nói dối, Vương Tịnh Mỹ không phải là người yêu của anh!”.

Phùng Hy vội can hai cậu bé ra. Gấu
em vẫn không chịu, nói: “Mẹ ơi, hôm nay anh Gấu suýt nữa thì đánh nhau với Trần
Kiếm Phi, anh ấy không cho Trần Kiếm Phi nắm tay Vương Tịnh Mỹ! Vương Tịnh Mỹ
là người yêu của anh ấy!”.

Gấu anh vồ vào mấy lần không vồ được
Gấu em, mặt đỏ tía tai, lườm Gấu em nói: “Em đã hứa với anh sẽ không nói cơ mà,
anh không thèm chơi với em nữa”.

Gấu em chớp chớp đôi mắt đen, cười
đắc ý: “Không chơi thì có sao, em sẽ chơi với Trần Kiếm Phi!”.

Chi Hoa liền đỗ xe bên vệ đường,
quay đầu nhìn thấy Gấu anh đang hậm hực, nói: “Gấu anh, con có bạn gái thật
à?”.

Gấu anh đột nhiên khóc thút thít.

“Nam nhi đại trượng phu, thích thì
bảo là thích, có bạn gái rồi thì sao nào, khóc làm gì chứ?”. Chi Hoa hừ một tiếng,
lườm gấu em nói: “Dám bán đứng anh, con có còn là đàn ông nữa không? Giờ cứ suy
nghĩ đi, về nhà cho mẹ câu trả lời”.

Rồi cô quay người nổ máy ô tô, liếc
nhìn Phùng Hy một cái rồi tiếp tục lái xe.

Gấu em hơi sững người rồi cũng bắt
đầu khóc. Phùng Hy bất lực mỗi tay ôm một Gấu, nhẹ nhàng khuyên: “Đừng sợ mẹ
con, có mẹ nuôi rồi!”.

Cả hai Gấu liền như tìm được vị cứu
tinh, chui đầu vào lòng Phùng Hy, nước mắt làm ướt cả quần áo cô, trong tay vẫn
nắm chặt món đồ chơi mà cô mua cho.

Đợi về đến nhà Gấu anh và Gấu em mỗi
người bê một chiếc ghế con, cởi quần ra nằm sấp xuống đó, đợi Chi Hoa vào xử
lý. Cảnh tượng này không phải là lần đầu tiên Phùng Hy gặp, vừa tức và buồn cười,
bèn giả bộ gà mẹ đang bảo vệ gà con.

Chi Hoa liền giả bộ khua khua tay
nói: “Thôi nể mặt mẹ nuôi nên không đánh hai Gấu nữa, về phòng tự kiểm điểm đi,
xếp xong bức tranh mẹ nuôi cho mới được phép ra đây”.

Gấu anh và Gấu em kéo ngay quần
lên, chạy vội về phòng nhỏ của mình. Lúc này Chi Hoa mới cười, nói: “Giờ mới được
yên ổn”.

Phùng Hy cười trách cô: “Chẳng có
ai làm mẹ như nhà ngươi?”.

Chi Hoa nói với vẻ đắc ý: “Hai thằng
con trai nghịch như quỷ sứ, tao phải hầu hạ bọn chúng, làm gì có thời gian nào
chuyện trò với ngươi? Nhóc con mà đã có người yêu, đợi bố chúng nó về sẽ hỏi tội”.

Hai người ngả đầu trên ghế sofa uống
trà, Chi Hoa cười nói: “Được rồi, nói đi, gặp phải rắc rối gì nào?”.

Phùng Hy cũng không khách sáo, kể
ra mọi chuyện diễn ra trong hai tháng qua, Chi Hoa vừa nghe lúc thì xuýt xoa
lúc thì phẫn nộ, véo tay Phùng Hy nói: “Hay đấy, chắc chắn là hay đấy? Phùng
Hy, mày phải bám chắc vào”.

Chi Hoa véo mạnh đến nỗi Phùng Hy
phải cau mày, nói: “Anh ta thích tao vì cái gì chứ? Tao béo như thế, lại không
phải là cô gái trong trắng mới ra trường. Chi Hoa, tao phải cố gắng nhịn, coi
như mình không hiểu chuyện gì. Mày thử nói xem liệu đầu óc Mạnh Thời có vấn đề
gì không?”.

Chi Hoa sững người, sau đó bật cười.
Cô kéo áo Phùng Hy nói: “Phùng Hy, sao nhà ngươi chẳng tự tin chút nào cả?
Ngươi thử nhìn xem, mặt mày thanh tú, da dẻ đẹp đẽ, có điểm nào giống với người
gần ba mươi đâu? Tao nhìn cũng còn thấy hấp dẫn, gã Mạnh Thời đó lại không muốn
cắn một cái à? Mày xem mấy gã có tình ý với mày, gã nào không khôi ngô tuấn tú?
Mày đừng vì gã Điền Đại Vĩ đó mà hạ thấp mình. Thằng cha đó là kẻ bần tiện!”.

“Tao thực sự không thể hiểu, tại
sao Điền Đại Vĩ lại như vậy? Hồi yêu nhau, hồi mới lấy nhau cũng không như thế”.
Phùng Hy thắc mắc.

Chi Hoa buột miệng nói: “Chỉ có mỗi
mày là không biết. Hắn ta yêu Linh Tử từ trước rồi”.

Phùng Hy sững người, ngồi thẳng người
lên, nhìn chằm chằm vào Chi Hoa nói: “Thế có nghĩa là gì?”.

Lúc này Chi Hoa mới hạ thấp giọng
nói: “Trước khi mày và Điền Đại Vĩ yêu nhau, hình như Điền Đại Vĩ đã từng theo
đuổi Linh Tử, sau đó lại không thành. Vừa nãy nghe mày nói, tao mới biết bọn họ
đang yêu nhau. Mày không hài lòng về hắn ta, đặt ra yêu cầu với hắn ta, hơn nữa
mày lại bị béo lên, cộng thêm con bé Linh Tử đó nữa, tao nghĩ chắc là vì thế
nên hắn mới kiên quyết đòi ly hôn”.

Cuối cùng thì đã hiểu ra được vấn đề,
Phùng Hy vô cùng tức giận, cầm chiếc gối ôm lên đập mạnh, “Mẹ nó chứ, mất toi
mười mấy vạn! Gã đê tiện này, sao lại trơ mặt thế nhỉ! Mày không biết hắn sỉ nhục
tao như thế nào đâu, tao làm gì được hắn chứ?”.

“Liệu có cần bắt hắn nôn tiền ra
không?”.

Phùng Hy tức một lát, bê cốc trà
lên, nghiến răng nói: “Tao không còn muốn có dính líu gì với hắn ta nữa”.

Chi Hoa nhìn thấy Phùng Hy tức một
hồi nhưng vẫn không có ý định đi tìm Điền Đại Vĩ để tính sổ, bất giác cũng thấy
bực vì sự mềm yếu của bạn, cô lườm Phùng Hy một cái nói: “Như thế thì khác gì
tha cho hắn để hắn hưởng lợi?”.

“Ông trời sẽ báo ứng hắn! Tao coi
như cho chó ăn! Chi Hoa, tao biết mày nghĩ tao mềm yếu, nhưng hiện giờ tao cũng
không bực nữa. Giống như vừa nãy mày nói, tao không tự tin. Năm xưa Phụ Minh Ý
bỏ tao đi lấy vợ, Điền Đại Vĩ lấy tao về rồi đối xử với tao như thế, tao thực sự
không biết mình sai ở chỗ nào. Cộng với việc tao bị béo lên, khiến tao càng
thêm tự ti. Giờ thì khác rồi, những chuyện đó không phải là lỗi của tao, tao được
giải thoát rồi”.

Chi Hoa nhìn thấy ánh sáng trong mắt
Phùng Hy, thấy cô đã trút được gánh nặng cũng là điều tốt, bèn cười, nói: “Tự
ti cái đếch gì! Xem xem mày cũng đào hoa đó chứ, vừa ly hôn đã gặp được Mạnh Thời!
Để ý tới hắn ta đi”.

“Không phải tao không nhận ra vẻ
khác thường của Mạnh Thời. Buổi sáng hôm anh ta bê sữa đến, tao vô cùng cảm động.
Mạnh Thời trông cũng đẹp trai, lại rất khéo tay, biết quan tâm. Không phải là
tao không tự tin, nhưng khi gặp anh ta tao béo như vậy, có người đàn ông nào lại
không thích dáng vóc đẹp? Chỉ cần nghĩ đến điều đó là tao không tin lại có miếng
bánh ngon rơi xuống đầu mình. Chi Hoa, tao không hiểu nổi, tao thấy bực quá”.
Phùng Hy nói, tựa đầu vào người Chi Hoa.

Chi Hoa ôm Phùng Hy, nghĩ đến chuyện
Mạnh Thời cũng thấy có phần nghi hoặc. Tính cô vốn lạc quan, khi không hiểu
chuyện gì thì cũng không suy nghĩ nữa, bèn đưa tay đẩy Phùng Hy ra, cười đáp:
“Có gì mà bực? Có người thích nhà ngươi cũng tốt chứ sao! Lẽ nào ngươi định sống
một mình cho đến hết đời à! Tranh thủ lúc còn đang trẻ mà nắm lấy cơ hội đi. Nếu
để kéo dài đến ba mươi mấy tuổi thì mới gọi là phiền hà! Có khi Mạnh Thời lại
thật lòng với mày ấy chứ?”.

Thật lòng? Cô là người phụ nữ đã từng
ly hôn, có bao nhiêu người đàn ông tỏ ra thật lòng sau khi biết chuyện này?
Không còn là chuyện yêu đương đơn thuần như hồi còn học đại học, chỉ cần tình cảm,
không cần suy nghĩ gì về những cái khác. Phùng Hy cười đau khổ: “Tỉnh táo đi
Chi Hoa, tao lười, lười nghĩ cả việc xem anh ta có phải thật lòng hay không. Hiện
giờ người làm tao đau đầu nhất là Phụ Minh Ý”.

“À, không phải mày nói thứ hai tuần
sau sẽ quay về đi làm đó sao, sợ phải đối mặt với Phụ Minh Ý à? Đây cũng là mục
tiêu tốt đấy, vợ mất rồi, hiện đang đơn thân, đi Hàng Châu chứng tỏ vẫn còn
tình cảm với mày. Hay là nối lại tình xưa đi!”. Chi Hoa như chỉ muốn Phùng Hy lấy
chồng ngay vào ngày mai.

“Thôi đi, mày tưởng có hai chọn một
à, không Mạnh Thời thì Phụ Minh Ý à! Không! Tao không muốn vì thấy phải sống một
mình cô đơn mà nhanh chóng giao thân mình cho một người đàn ông khác”. Phùng Hy
liền chối ngay.

Cô đứng dậy đi một vòng, nói với
Chi Hoa: “Có phải là trông tao vẫn ổn không? Trông không béo lắm chứ? Mày nói
thật đi!”.

Chi Hoa nhìn cô khẽ nói: “Phùng Hy,
mày vừa nói là không, lại vừa bảo tao nhìn dáng mày, có phải mày vẫn rất quan
tâm đến Phụ Minh Ý đúng không?”.

Phùng Hy liền bối rối đứng ở phòng
khách, mãi cho đến khi Chi Hoa đứng dậy kéo cô, cô mới khẽ nói: “Chi Hoa, tao
quan tâm, nhưng không phải là sự quan tâm theo ý có tình cảm, mà chỉ vì lòng tự
trọng của tao khiến tao không chịu nổi. Tao không chịu nổi khi nhìn thấy tao xuất
hiện trước mặt hắn ta trong tình trạng quá béo, quá xấu xí. Hiện giờ không còn
như ngày xưa nữa, những lời lạnh lùng mà hắn ta nói với tao ở Hàng Châu, ngay cả
hét tao cũng không dám hét. Tao làm việc dưới trướng của hắn, tao phải giữ cho
mình công việc này, tao phải nuôi sống tao, tao…”.

Nước mắt cứ thế tuôn ra mà không sao
kìm chế được, Phùng Hy úp mặt vào người Chi Hoa khóc, vừa khóc vừa sụt sịt nói:
“Chi Hoa mày không biết tao hâm mộ mày như thế nào đâu. Công việc ổn định, chồng
không phải là người nhiều tiền, cũng không có chức tước gì, nhưng lại quan tâm
mày, yêu thương mày, mày còn có Gấu anh và Gấu em nữa! Tao chẳng có gì hết… tao
muốn giữ cho mình công việc, muốn kiếm tiền, sợ tương lai không tìm được người
yêu tao thực sự, quãng đời còn lại sợ nghèo đến mức ngay cả tiền nộp cho viện
dưỡng lão cũng không có đủ. Thực ra trong lòng tao sợ vô cùng, tao không muốn
ly hôn với Điền Đại Vĩ cũng là vì sợ cô đơn… Nhưng tao đã ly hôn rồi, tao thực
sự rất sợ lại lao đầu vào một cái gông khác… Hiện giờ tao còn chưa biết cuối
năm về nhà ăn tết thì phải ăn nói như thế nào với bố mẹ tao!”.

Phùng Hy nói không ra đầu không ra
cuối, Chi Hoa liền bật khóc, khóc to hơn cả cô. Tiếng khóc của hai người phụ nữ
đã làm kinh động hai Gấu. Gấu anh và Gấu em liền thò đầu ra xem đã xảy ra chuyện
gì, chỉ thấy mẹ đẻ và mẹ nuôi ngồi trên ghế sofa ôm nhau khóc, hai cậu bé đứng
ngẩn tò te trước cửa phòng không dám nhúc nhích.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3