Hôn ước quý tộc - Chương 56 - 57 - 58
Chương
56: Chuyện Lớn Cả Đời Hải Phong
Nguyễn Hà Hải Phong mới hai mươi
tuổi đã tốt nghiệp Đại học New York, là giám đốc điều hành trẻ tuổi nhất của
Tập đoàn Diamond, không những thế còn bắt tay vào nền giáo dục khi tự mình xây
dựng trường tư thục hàng đầu cả nước VuHa - Sky.
Nguyễn Hà Hải Phong được xem là bạch
mã hoàng tử trong lòng các tầng lớp phụ nữ từ quý cô đến quý bà. Ngoài gương
mặt đẹp trai tà mị kia còn nổi tiếng với tính phong lưu đệ nhất. Hắn sẽ không
bao giờ từ chối cô gái nào đến gần.
Cuộc sống của Hải Phong trải qua
thật như ý, nhưng mà người ta hay nói đi đêm nhiều sẽ có ngày gặp ma. Cái tính
phong lưu của hắn đã chính thức hại hắn khi hắn dây vào cô gái mang tên Hoàng
Bảo Anh - một cô gái xinh đẹp, sắc sảo và đặc biệt rất thông minh.
Cuộc sống ong bướm của Hải Phong
chính thức hạ một dấu chấm to tròn tại đây.
Vào một ngày đẹp trời nào đó, không
khí mát lạnh thổi vào buồng phổi. Khi mọi người nhà Nguyễn Hà đang vui vẻ dùng
bữa thì Hoàng Bảo Anh xinh đẹp quý phái mà xuất hiện trước mặt mọi người.
Môi anh đào mỉm cười đúng chuẩn một
đại gia khuê tú, tuyên bố một câu xanh rờn.
- Nguyễn Hà gia gia, xin hãy đồng ý
giao Hải Phong cho con.
- Sặc.
- Phốc.
Lời này nói ra ngay cả Nguyễn Hà
Trung một bộ bình tĩnh cũng không nhịn được mà sặc nước. Hải Lâm còn khoa
trương phun toàn bộ cơm mới ăn được ra ngoài. Nhưng lúc này chẳng ai quan tâm
việc vệ sinh hay không vệ sinh cả.
Hải Duy chăm sóc dùng khăn giấy lau
miệng cho đứa em trai mãi không chịu lớn. Trước khi Hải Lâm còn chưa kịp có
phát ngôn gây sốc nào, hắn thuận tiện nhét luôn miếng bánh mì vào mồm Hải
Lâm.
Hải Lâm đáng thương nghẹn đến đỏ
mặt, ú ú ớ ớ rốt cuộc cũng tiêu hóa hết miếng bánh mì. Mọi người lúc này còn
đang hứng trí bừng bừng nhìn cô gái xinh đẹp này.
Hải Nghi liếc nhìn anh em Hải Duy,
khóe miệng cong lên nụ cười tà mị. Rất vui sướng khi người gặp họa. Hải Duy,
Hải Lâm cũng không ngốc nghĩ một chút là biết chuyện gì xảy ra, ăn ý nhìn Hải
Nghi gật đầu.
Thường ngày Hải Phong luôn giở trò
anh cả với bọn họ, lần này có trò hay để xem rồi.
- Khụ, khụ.
Sau một hồi sửng sốt ba của Hải
Phong là Nguyễn Hà Đông cố ý kho khan hai tiếng, nhìn Hoàng Bảo Anh nói.
- Cô gái, ý cô
là?
- Ý của con là
con muốn gả cho Hải Phong. Xin bác đồng ý.
Hoàng Bảo Anh
lễ phép khom người chín mươi độ, hai mắt kiên định nhìn người lớn nhà Nguyễn
Hà.
- Ách… chuyện
này cũng không phải do chúng ta quyết định được, phải hỏi ý của Hải Phong
đã.
Mẹ của Hải
Phong, con dâu cả của Nguyễn Hà Trung, nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt rất là
hài lòng. Nhưng nghĩ tới đứa con trai của mình thì chỉ có bất đắc dĩ thở
dài.
- Chuyện này
mọi người cứ yên tâm đi ạ, con tự tin rằng mình sẽ thu phục được anh ấy, chỉ
cần mọi người đồng ý thì mọi chuyện sẽ ổn.
Hoàng Bảo Anh
mỉm cười tự tin, đứng trước trưởng bối nhà Nguyễn Hà mà vẫn giữ được phong thái
như vậy quả không hổ danh là con cháu nhà họ Hoàng.
- Thằng nhãi
Hải Phong cũng nên có người quản lí rồi, không thể cứ lông ba long bôngbên
ngoài với đám người mẫu kia.
Nguyễn Hà lão
phu nhân nãy giờ vẫn một mực chyên tâm ăn sáng lúc này mới tao nhã dùng khăn
lau miệng, chậm rãi nói. Ánh mắt ẩn chứa nhiểu hàm ý liếc xéo Nguyễn Hà Trung
đang còn ngây ngốc bên cạnh.
Cảm nhận được
dòng điện cao áp đang chạy dọc sống lưng Nguyễn Hà Trung lúc này mới cười ha ha
nói.
- Ha ha… Ta
cũng đồng ý. Chỉ là lúc này Hải Phong không có ở nhà.
- Việc này gia
gia yên tâm, con nếu đã tự mình đến đây thì đã có chuẩn bị. Nếu vậy con xin đi
trước.
Hải Phong lúc
này anh chết chắc rồi, xem anh chạy đâu cho thoát. Hoàng Bảo Anh vui vẻ cúi
người xin phép ra về.
Nhìn theo bóng
lưng Hoàng Bảo Anh khuất sau cánh cửa, Hải Nghi cùng Hải Duy, Hải Lâm nhìn nhau
một cái, đồng thời buông đũa, ăn ý củng nhau nói.
- Chúng con ăn no rồi.
Nói rồi dùng tốc độ nhanh nhất bước
đi ra ngoài…
Khách sạn Hoàng Gia.
Chiếc xe thể thao màu đỏ chậm rãi
dừng lại trước cửa khách sạn. Nhân viên bảo vệ nhanh chóng tiến lên mở cửa xe.
Mặt lạnh nhìn tòa nhà cao tầng sang trọng, Hoàng Bảo Anh cười lạnh. Giao chìa
khóa cho bảo vệ, nhanh chóng tiến vào đại sảnh khách sạn.
Dường như cùng lúc đó, một chiếc xe
thể thao màu xanh dương cũng chậm rãi đỗ xịch trước cửa khách sạn Hoàng
Gia.
Xuống xe. Hải Nghi nhìn hai chữ
Hoàng Gia mạ vàng trên cao khóe miệng như có như không giơ lên nụ cười nửa
miệng. Liếc nhìn hai người Hải Duy cũng đã xuống xe đứng bên cạnh mình,
nói.
- Các anh có nghĩ Hải Phong sẽ ở đây
không?
Nhìn nụ cười gian trá trên mặt Hải
Nghi, Hải Duy cũng cao hứng mỉm cười. Duy chỉ có Hải Lâm tâm tính thiện lương
nhìn hai người này, trong lòng âm thầm đồng tình với Hải Phong.
- Đi thôi, trò hay cũng sắp bắt đầu
rồi.
Hải Duy vừa dứt lời thì ba người
cũng đã nhanh chóng tiến vào khách sạn Hoàng Gia…
- Đinh.
Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Hoàng
Bảo Anh mặt lạnh bước ra, quanh người tản mát hơi thở nguy hiểm. Khi nhìn thấy
kết quả điều tra của Hải Phong thì cô đã quyết định thu phục người đàn ông này.
Không nghĩ tới hắn còn dám qua đêm trong khách sạn nhà cô.
Hoàng Bảo Anh đứng trước của phòng ba
trăm lẻ chín.
- Răng rắc.
Chìa khóa trong tay thuận lợi mở
được cửa, chậm rãi tiến vào.
- Oa, không nghĩ tới Hải Phong lại
dám ở trong khách sạn của Hoàng Bảo Anh làm chuyện xấu.
Qua khe cửa Hải Lâm nhìn thấy bóng
dáng Hoàng Bảo Anh đứng bên giường, không khỏi trầm trồ than. Thật quá hiển
hách đi. Hải Phong dám cùng bạn gái mới qua đêm trong khách sạn của bạn gái cũ.
Rất oai.
- Suỵt. Im nào.
Hải Nghi ra hiệu cho bọn họ. Nhìn
Hải Duy nháy mắt. Hải Duy hiểu ý, nhanh chóng giơ lên máy chụp hình, chuyện này
có thể kiếm không ít lợi từ phía Hải Phong, cớ sao bọn họ không làm.
Bên trong phòng chỉ thấy hải Phong
vô tư không hay biết chuyện gì mà yên ổn ngủ. Ngay cả nụ cười tà mị phong lưu
cũng còn vươn trên khóe miệng. Nhìn bộ dạng ở trần của hắn, khỏi nói Hoàng Bảo
Anh cũng biết chuyện gì đã xảy ra.
Cô người mẫu Lisa cô đã sớm cho
người nhẹ nhàng mà tống cổ cô ta ra khỏi khách sạn, tin rằng sau này cô ta sẽ
không còn chỗ đứng trên sàn Catwalk.
Một cước đạp Hải Phong rớt xuống
giường không có cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc.
- Bịch.
Hải Phong trực tiếp lăn một vòng
tuyệt đẹp trên giường và đáp chuyến máy bay đầu tiên trên tấm thảm màu đỏ bắt
mắt. Chưa kịp định thần thì nghe được giọng nói quen thuộc của Hoàng Bảo
Anh.
- Nguyễn Hà Hải Phong, chúng ta nên
kết hôn đi.
Chương
57: Hải Nam Ngoại Tình
Mình vẫn còn mơ sau. Ai nói cái gì
mà nghe ong ong thế. Gãy lưng rồi.
Hải Phong mắt nhắm mắt mở lồm cồm bò
dậy, hiển nhiên không phát hiện có người thứ hai trong phòng. Trong lúc mơ màng
không sợ đời chưa đủ loạn hướng Hoàng Bảo Anh cười quyến rũ.
- Hi, Lisa, sớm.
Trong nháy mắt nhiệt độ trong phòng
xuống thấp, sắc mặt Hoàng Bảo Anh đen lại, hai mắt như hai tia lửa chiếu tướng
lên người Hải Phong. Ngay sau đó khỏi nói cũng biết Hải Phong lần thứ hai biểu
lộ tình cảm với sàn nhà khi trao cho nó một cái hôn nồng nàn.
- Nguyễn Hà Hải Phong, anh tốt nhất
nên tỉnh dậy cho em.
- A… ui… đau
chết rồi. Em… ha ha… ha Bảo… Anh…
Vốn định lớn tiếng nói, nhưng khi
nhìn thấy gương mặt đen đỏ lẫn lộn của Hoàng Bảo Anh thì lời định nói ra lập
tức nuốt trở lại, ngượng ngùng kéo chăn che kín người, xấu hổ nhìn Hoàng Bảo
Anh.
- Anh có ba phút ăn mặt chỉnh
tề.
Lời vừa nói xong, Hải Phong dùng tốc
độ sét đánh mà ôm quần áo chạy vào nhà vệ sinh.
Hoàng Bảo Anh lúc này mới ngồi xuống
ghế sô pha, ánh mắt như có như không liếc nhìn ba cái đầu ngoài cửa.
- Ách… không phải chứ, nhanh như vậy
đã bị phát hiện.
Hải Lâm thất vọng bĩu môi, chân định
bước vào thì bị Hải Duy ngăn lại.
- Không sao, chị ấy chắc sẽ không
vạch trần đâu. Chờ xem.
Thấy thế Hải Nghi ra hiệu đứng im,
nhanh tay gửi một tin nhắn.
Ba phút sau, Hải Phong vô cùng đẹp
trai, phong độ ngời ngời bước ra, ánh mắt nhìn về phía Hoàng Bảo Anh, miệng
cười lấy lòng.
Không cho hắn có cơ hội giải thích,
Hoàng Bảo Anh lập tức nói.
- Em muốn lấy anh.
- Không được.
Hải Phong lập tức từ chối, hắn không
muốn ở tù chung thân sớm như vậy đâu. Mặc dù hắn cũng yêu cô.
- Em quyết định rồi, anh không có
quyền nói không được. Với lại, người nhà anh đều ủng hộ em, để xem lần này anh
chạy đi đâu.
Hoàng Bảo Anh không cho hắn có cơ
hội từ chối, một lời khẳng định, hoàn toàn là hình tượng của một nữ gia chủ.
Lúc này, ba người ngoài cửa không nhịn được mà cảm khái.
Quá suất!
- Em không thể…
- Em biết anh yêu em, anh đừng
chối.
Hoàng Bảo Anh cắt lời Hải Phong, hai
mắt chân thành cùng kiên định nhìn hắn. Nhìn thẳng vào mắt cô, Hải Phong nghẹn
lời, không biết nên nói gì, hắn phong lưu một đời lại bị một cô gái bức hôn.
Đạo lý gì đây?
- Cạch.
Cửa phòng đột ngột mở ra, người quản
lí khách sạn hấp tấp tiến vào. Không để ý đến cái nhíu mày của Hoàng Bảo Anh,
trực tiếp nói.
- Nguy rồi, giám đốc. Phía dưới có
rất nhiều phóng viên, nói rằng họ biết giám đốc cùng với Nguyễn Hà đại thiếu
gia đang ở trong khách sạn.
Khi nói lời này ánh mắt của hắn cũng
không nhịn được nhìn về phía Hải Phong, tròng mắt lóe lên, giống như hiểu rõ,
mỉm cười ý vị nhìn hai người. Vốn nghĩ chỉ là lời đồn nhưng không ngờ là
thật.
Nghe được lời này, vốn sắc mặt còn
đang khó coi của Hoàng Bảo Anh cũng đã hòa hoãn vài phần. Liếc nhìn ra phía
cửa, ba người kia hoàn toàn không thấy đâu.
- Làm sao có thể như thế?
Hải Phong nhăn nhó nhìn tên quản lí
hỏi. Hắn thật không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Trước đây thông tin lá
cải của hắn với mấy cô người mẫu như cơm bữa, ngày nào cũng đưa tin. Hắn không nghĩ
sự việc lần này lại dính líu tới Bảo Anh.
Nhưng mà khi nhìn sắc mặt bình tĩnh
của của cô, không khỏi nghĩ tới có phải do cô sắp xếp hay không.
Thấy ánh mắt nghi ngở của Hải Phong,
Hoàng Bảo Anh biết hắn hiểu lầm, cũng không thèm giải thích. Đứng dậy, khoác
tay hắn ra ngoài.
- Đi thôi, em đã nói anh chạy không
thoát mà.
Hoàng Bảo Anh mỉm cười đắc ý, hoàn
toàn lơ đẹp sắc mặt khó coi của Hải Phong.
…………
- Đinh.
Cửa thang máy nhanh chóng mở ra,
đúng như dự đoán ở đại sảnh có rất nhiều phóng viên, khi thấy hai người từ
trong thang máy thân mật đi ra, không khỏi nhanh tay bấm máy chụp hình.
Đèn flash không ngừng chớp. Hải
Phong khó chịu nhìn đám người này vây quanh mình, nhưng vì hình tượng một công
tử lịch sự, hắn miễn cưỡng nở nụ cười.
- Hai vị cho hỏi, có phải tối qua
hai người đã qua đêm ở đây?
- Hải Phong thiếu gia, ngài đối với
Hoàng tiểu thư đây là thật lòng sao?
- Hải Phong thiếu gia, tin tức anh
qua lại với rất nhiều nữ người mẫu, anh đều không đứng ra giải thích. Lần này
xuất hiện có phải vì bảo vệ cô Hoàng đây?
- Giám đốc Hoàng, xin cô cho ý
kiến.
- …
Liên tiếp các câu hỏi được đặt ra,
ngay cả Hoàng Bảo Anh cũng cảm thấy khó chịu. Ngẩng đầu, kéo mạnh caravat của
Hải Phong khiến hắn cúi xuống, đôi môi mềm mại chạm vào môi hắn.
- Oanh.
Hành động này khiến đại sảnh như
bùng nổ, các cô gái quanh đây đều lấy Hoàng Bảo Anh làm thần tượng.
Trong lúc này, ở một góc khuất, ba
con người đồng thời nở nụ cười gian trá. Hải Duy nhìn Hải Nghi nói.
- Động tác nhanh thật.
- Hì hì, cũng nên có người trừng trị
Hải Phong rồi.
- Ha ha sau ngày hôm nay, Hải Phong
không đính hôn với chị Bảo Anh thì không được nha.
Trong ba người Hải Lâm là vui vẻ
nhất, nhìn đại sảnh náo động như vậy, thiếu chút nữa là xông ra chúc mừng nữa
cơ. Nếu Hải Duy không kịp thời cản lại thì có lẽ hình của bọn họ sẽ xuất hiện
trên mặt báo vào ngày mai a.
- Ơ, đó không phải là Hải Nam
sao?
Nhìn thấy người phía đối diện hành
lang bên kia, Hải Lâm âm thầm kêu lên. Hải Duy và Hải Nghi cũng giật mình, đồng
thời xoay người lại. Khi nhìn thấy Hải Nam thì nụ cười trên mặt Hải Nghi chợt
cứng lại. Vì hắn đi cùng với một cô gái váy hồng. Cô không nhìn thấy mặt chỉ là
nhìn thấy bóng lưng nhưng như thế cũng đủ cho lửa giận Hải Nghi bùng
phát.
Hai người nhanh chóng khuất sau
thang máy, Hải Lâm lại vô tư thêm dầu vào lửa.
- Ách… Nguy rồi, Hải Nam ngoại
tình.
- Ưm Hải Duy tay chân nhanh nhẹn bịt
lại cái miệng gây họa của Hải Lâm nhưng đáng tiếc không còn kịp rồi. Vì hắn cảm
nhận được không khí xung quanh hắn dường như lạnh đi. Trong lòng cầu nguyện,
Hải Nam cậu tự lo đi nhé…
Chương
58: Họa Từ Miệng Mà Ra
Hải Nam, đáng ghét…
Hải Nam chết tiệt…
Hải Nam, là đồ
ngốc…
Hải Nghi buồn
bực đi bộ trên đường, tay bấm gọi một dãy số đã thuộc từ lâu nhưng đổi lại là
một hồi tít tít chán ngắt.
Đây là lần thứ
n cô gọi điện cho Hải Nam, cũng là lần thứ n hắn không bắt máy và là lần thứ n
bình phương cô mắng hắn.
- Hắc… hắc xì.
Tội nghiệp Hải
Nam khi vừa bước ra khỏi thang máy khách sạn thì cứ hắc xì liên tục. Gương mặt
đẹp trai vì thế là đỏ bừng. Mặc kệ ánh mắt đắm đuối của mấy cô nàng nhân viên
lẫn khách hàng, thong thả đi ra cửa mà không biết tai họa đang giáng xuống
đầu.
Lấy điện thoại
từ trong túi ra nhìn thấy đến tận… ba cuộc gọi nhỡ của người có nick name là "Vợ
yêu".
Da đầu tự nhiên
tê rần, hắn còn nhớ rất rõ cô từng nói với hắn nếu gọi ba lần không bắt máy
thì… Có trời làm chứng hắn thật sự không muốn dự đoán hậu quả xảy ra.
Gấp gáp gọi
lại, nhưng chuông đổ thật lâu vẫn không có người trả lời.
Tiếp tục
gọi.
Không bắt máy.
Gọi lại.
Vẫn không có
người bắt máy.
Trong nháy mắt
hắn cảm thấy trên đầu mình có một đám mây đen bao phủ, sấm sét đùng đùng, mưa
cứ thế trút xuống.
Thôi xong rồi.
Gạt bỏ đám mây không biết điều kia, hắn lái xe đi tìm cô.
Ở một khu vui
chơi nọ, một cô gái xinh xắn ngồi trên xích đu bên cạnh hồ cá nhỏ. Điện thoại
bên cạnh reo lên liên tục nhưng bộ dạng cô không có chút gì gọi là muốn nhấc
máy, ngược lại còn rất hưởng thụ thưởng thức giai điệu vui tai của nhạc
chuông.
Gọi lại sao.
Muộn rồi. Hải Nam nếu anh tìm được em, em sẽ bỏ qua cho anh.
Hải Nghi trong lòng tự nói. Từ trước
đến giờ cô cứ nghĩ trò chơi ngu ngốc thế này chỉ có trên phim thần tượng Hàn
Quốc thôi, không nghĩ đến bây giờ chính mình lại muốn chơi trò chơi ngu ngốc
này.
Ngâm nga một câu hát mà cô tự cho là
hay nhất. Nhưng hát xong mới biết hóa ra mình hát lại kinh khủng như vậy, chính
mình nghe còn muốn buồn nôn.
Nhớ đến lần đầu tiên Như Băng dẫn cô
đến phòng Karaoke, sau khi nghe cô hát xong, cô ấy đã không nể mặt mà thét lên
rằng.
- Black, giọng hát của cậu quả thật
rất kích thích hậu môn.
Đó chính là vì sao trên thế giới này
thiếu đi một thiên tài âm nhạc.
Hải Nghi tự mãn nghĩ, khóe miệng như
cũ giờ lên nụ cười tự tin chọc người say đắm. Bất quá nếu Như Băng biết suy
nghĩ của cô lúc này thì sẽ không do dự mà cho cô cái nhìn khinh bỉ.
- Vợ à, em như thế nào lại đào hoa
như vậy chứ.
Bất chợt giọng nói quen thuộc cùng
tiếng thở gấp gáp truyền đến sau lưng. Hải Nghi giật mình xoay người lại thì
nhìn thấy Hải Nam một thân mồ hôi ước đẫm áo sơ mi màu xanh dương, nhưng vẫn
đẹp trai mê người mỉm cười nhìn cô. Ánh mắt còn mang theo hàm ý trêu
chọc.
Hải Nghi lúc này rất không có khí
phách mà bị vây trong mĩ nam kế của hắn, quên mất chính mình thế nhưng lại đang
giận hắn.
Hải Nam nhìn bộ dạng ngốc lăng của
cô, nụ cười trên khóe miệng càng nới rộng hơn, biểu thị tâm tình hắn giờ đây
rất tốt.
Tiêu sái từng bước đi về phía Hải
Nghi, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng mang theo hàn quang dày đặc một lượt quét
nhìn xung quanh. Mấy thanh thiếu niên lúc này mới không cam tâm mà rút lui, ánh
mắt con lưu luyến nhìn Hải Nghi một hồi.
Hương trà xanh nhàn nhạt phất qua
cánh mũi, Hải Nghi lúc này mới định thần lại, ngước lên thì đã thấy Hải Nam
không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt cô. Trong lòng không nhịn được vui
sướng, thì ra trò chơi này không ngu ngốc chút nào, ít ra thì Hải Nam đã tìm
được cô.
Nhưng mà sắc mặt vẫn lạnh nhạt như
cũ, xem người trước mặt như không khí mà nhìn đi chỗ khác. Lúc nhìn thấy có rất
nhiều người như vậy nhìn mình, Hải Nghi nhất thời hiểu rõ lời nói của Hải Nam
trước đó.
Hắn thế nhưng nói cô đào hoa. Chi
bằng nói hắn phong lưu đi.
Đồ xấu xa. Cho dù có tin anh, em
cũng không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Người nào đó cứ như vậy bị xem là
tàn hình, nụ cười lúc này cứng lại. Trong lòng rất khó chịu nhưng lại không dám
phát tiết. Chỉ có thể nóng mắt nhìn cô gái này.
Chiêu hắn am hiểu nhất và sử dụng
nhiều nhất đối với cô đó chính là mặt dày.
Hải Nam nhìn cô cười xấu xa. Thấy
hắn như vậy, Hải Nghi nhất thời sửng sốt, cô có dự cảm không lành.
Quả nhiên ngay sau đó, Hải Nam không
để ý kháng cự vô ích của cô mà nhấc bổng cô lên, xoay người ngồi xuống chỗ của
cô, thuận tiện đặt cô ngồi trên đùi hắn. Hai tay không an phận quàng lấy chiếc
eo mảnh khảnh của cô.
- Anh… anh đang làm gì? Buông tay
ra.
Hải Nghi tức giận đến đỏ cả mắt, mắt
lạnh không khách khí trừng trừng nhìn Hải Nam. Hai má cũng không nhịn được mà
ửng đỏ. Ở đây là khu vui chơi công cộng nha, cho dù da mặt cô có dày thế nào đi
nữa thì cũng không bằng người này.
Thật xấu hổ.
Hải Nghi xấu hổ lén lút nhìn xung
quanh một hồi, mặt “phụt” một cái nóng ran, quả nhiên có rất nhiều người nhìn
bọn họ. Hải Nghi tiếp tục mắt trừng mắt với hắn. Tức giận không nói nên
lời.
Hải Nam nhìn bộ dáng tức giận của cô
thật ra không có chút uy hiếp nào. Mà ngược lại còn thêm phần đáng yêu. Không
nhịn được, nhân cơ hội mà hôn chụt một cái vào môi cô. Thỏa mãn cười
cười.
- Vô lại.
Nhìn nụ cười đáng đánh đòn của hắn,
Hải Nghi bất lực mắng một tiếng, dùng dằn leo xuống nhưng không thể. Hai tay
hắn như hai gọng kìm, kèm chặt lấy eo cô, nhúc nhích thế nào cũng không
xong.
- Vợ à, em mà còn nhúc nhích nữa thì
anh sẽ hôn em thật đấy.
Hải Nam thấp giọng đe dọa. Phải biết
rằng bọn hắn đang tuổi trưởng thành, cô gái này lại không biết tốt xấu, hết lần
này đến lần khác trêu chọc tính nhẫn nhịn của hắn.
Cảm nhận cơ thể hắn khác thường, Hải
Nghi ngoan ngoãn ngồi im lại. Không muốn tiếp tục gây chú ý hơn nữa, nên nhỏ
giọng nói.
- Anh muốn thế nào?
- Anh xin lỗi. Lúc nãy anh có việc
nên không nghe máy. Bà xã đừng giận anh nữa.
Hải Nam tiếp tục tung ra chiêu thứ
hai đó là… làm nũng. Giọng điệu chân thành, hai mắt cún con, gương mặt yêu
nghiệt cọ cọ vào cổ cô. Nhìn như thế nào cũng giống như cô đang ức hiếp hắn
a.
- Đừng làm loạn.
Hải Nghi đỏ mặt, ngoại trừ trừng mắt
nhìn hắn thì không còn cách nào khác đối phó với tên này.
- Vậy nghĩa là em tha thứ cho anh
rồi sao. Được rồi, anh biết em không phải là người nhỏ nhen như vậy.
- Cái gì? Anh dám nói em nhỏ
nhen?
Hải Nam có một loại bức xúc muốn cắn
vào lưỡi của mình, hắn như thế nào lại châm ngòi cho bom nổ. Thấy vậy vội vàng
giải thích.
- Không phải, ý anh hoàn toàn không
phải như thế.
- Vậy ý của anh
là gì a?
Khóe miệng Hải
Nghi nhếch lên nụ cười nửa miệng như có như không, nhìn hắn không có ý tốt
nói.
- Ha ha ý của
anh là… là… - Khóe mắt nhìn thấy hai đứa bé song sinh xinh đẹp như hai thiên
thần nhỏ cực kì đáng yêu đằng xa, không tự chủ mà phán một câu mang đầy hám ý
chán sống.
- … chúng ta
sinh con thôi.
- Bụp.
Một quyền đánh
ra thành công biến gương mặt đẹp trai của ai kia thành gương mặt gấu mèo. Đối
với Hải Nghi mà nói công nghệ thẩm mĩ thật chẳng đáng là gì, nhìn xem trong
nháy mắt cô đã biến Hải Nam trở nên cực kì thảm hại.
Ngay lúc này
đây cô chân chân chính chính lĩnh ngộ được một điều đó là người trước mặt không
những hết sức vô lại mà còn cực kì vô sỉ…