Hôn ước quý tộc - Chương 59 - 60 - 61
Chương 59: Đối Mặt Với Ác Mộng
Khách sạn Hoàng
Gia.
Ở một bàn ăn
trong nhà hàng của khách sạn, một cô gái xinh đẹp dịu dàng, mặc chiếc váy màu
trắng đang tao nhã uống cà phê.
Ánh mắt của cô
khó hiểu nhìn cô nhóc trước mặt, lại thêm gương mặt cậu chủ tại sao lại hóa
thành gấu mèo?
Bộ dạng trông
còn vô cùng hưởng thụ đãi ngộ như thế.
Thật là kì
lạ.
Cô nhóc này từ
khi nhìn thấy cô thì cứ mắt to trừng trừng nhìn cô.
Ừ, thì cô thừa
nhận mắt mình không to bằng cô nhóc, nên nhịn… Bất quá không có ai có thể tự
nhiên uống cà phê khi có người khác nhìn mình chằm chằm.
Cô thừa nhận cô
làm ăn lương thiện, làm người cũng không đến nổi xấu, như thế nào vừa gặp mặt
thì đã nhìn cô với ánh mắt giống như nhìn kẻ thứ ba cướp chồng người ta
vậy.
Jenny Trần uống
một ngụm cà phê, nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt không nhịn được, lên tiếng
hỏi.
- Cô gái này,
chúng ta từng gặp nhau sao?
- Không
có.
Hải Nghi dứt
khoát trả lời, ánh mắt vẫn không thiện cảm chiếu tướng lên người Jenny
Trần.
- Vậy sao em
nhìn chị giống như nhìn Tiểu tam vậy?
- Phụt.
Hải Nam bên
cạnh rất không có tiền đồ mà trực tiếp phun cà phê vừa mới uống xong ra ngoài.
Nhưng ngay sau đó dưới chân truyền đến đau đớn khó nhịn, khiến hắn bất ngờ kêu
đau.
Quay đầu nhìn
người vừa gây chuyện thì thấy Hải Nghi nhìn hắn mỉm cười xinh đẹp, bộ dạng quan
tâm nhiệt tình lấy khăn giấy trên bàn lau miệng cho hắn.
- Chồng à, sao
anh không cẩn thận vậy?
Động tác tay
thì rất dịu dàng nhưng động tác chân thì lại không mềm mại như thế. Hải Nghi
không chút thương tiếc giẫm đạp lên mu bàn chân Hải Nam, khiến hắn âm thầm đổ
mồ hôi. Nhưng khóe miệng vẫn cười lấy lòng.
Vốn dĩ hai mắt
đã hóa thành gấu mèo, khi cười lên lại càng cực kì buồn cười. Gương mặt hề hề
giống như tên ngốc. Người trong khách sạn không nhịn được mà chỉ chỉ trỏ trỏ.
Điều này làm cho Hải Nghi rất không hài lòng, cô trừng mắt một lượt nhìn xung
quanh, khí thế nữ vương cao ngạo không chút tiếc rẻ mà phát huy.
Bọn người đó
thấy vậy cũng không nhìn nữa. Hải Nghi còn chưa kịp hài lòng với tình huống này
thì bên tai giống như có sét đánh qua vậy.
- Jenny, vợ tôi
cô ấy hay ghen.
Hải Nam nhìn
Jenny Trần đang ngơ ngác nói. Lúc nảy hắn đã biết vì sao Hải Nghi giận hắn. Hắn
phải mất rất nhiều công phu miệng nói lưỡi múa mới đưa cô tới đây.
Bất quá khi
nhìn đến phản ứng đáng yêu của cô hắn vẫn không nhịn được mà trong lòng cao
hứng. Nghĩ vậy nên đau đớn ngoài da như thế này vẫn không thành vấn đề. Nhẫn
nhịn cơn đau ngày một tăng phía dưới chân khi hắn vừa thốt ra câu nói
kia.
Sắc mặt Hải
Nghi khỏi nhìn cũng biết nó đã lạnh xuống vài phần. Cô cười quyến rũ nhìn Hải
Nam khiến hắn bỗng dưng cảm thấy mồ hôi lạnh chạy dọc sóng lưng.
- Ách, hi hi cô
chủ tôi đã có bạn trai.
Nhìn biểu hiện
của hai người trước mặt, Jenny Trần nếu không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra thì
thật đúng là uổng công làm người. Bất quá cô không phải là người bình thường mà
là một chuyên gia tâm lí nổi tiếng thế giới.
- Cô chủ?
Hải Nghi bắt
được hai từ trọng yếu trong câu nói của Jenny Trần, khó hiểu hỏi ngược
lại.
- Vợ à, đây là
Jenny Trần, là người mà trước đây ông nội nhận nuôi, hiện tại đang học tập và
làm việc ở nước ngoài. Chị ấy mới đáp chuyến bay sáng nay. Là người nhà Trần Vũ
cho nên chị ấy gọi anh là cậu chủ.
Nghe Hải Nam
nói, lúc này sắc mặt của Hải Nghi mới hòa hoãn vài phần. Nếu đã gọi Hải Nam là
cậu chủ thì gọi cô là cô chủ cũng không có gì lạ.
Hải Nghi mãi
đánh giá người Jenny Trần mà không để ý đến ánh mắt của Hải Nam cũng nhìn Jenny
Trần có chút khác thường.
Nhận thấy được
ánh mắt hàm ý của Hải Nam, Jenny Trần mỉm cười chuyên nghiệp hướng Hải Nam
nói.
- Cậu chủ tôi
có một tài liệu quan trọng muốn đưa cho cậu. Hay là chúng ta lên phòng của tôi
đi.
Jenny Trần khi
nói thỉnh thoảng lại ngó nhìn Hải Nghi. Trong lòng Hải Nghi ẩn ẩn khó chịu, cô
không muốn Hải Nam ở cùng người khác.
Bên cạnh Hải
Nam đã không chút do dự mà nắm tay Hải Nghi đứng dậy, dẫn đầu đi trước.
- Vậy đi
thôi.
Hải Nghi vẫn
không chút nghi ngờ mà đi cùng với Hải Nam. Trong lòng buông lỏng vì Hải Nam đã
không do dự mà dắt cô cùng đi. Tâm trạng vì thế mà vui vẻ hẳn lên.
Khi Jenny Trần
mở cửa thì một mùi hương dễ chịu xông vào mũi, khiến người ta thư thái, cả
người như nhẹ nhàng hẳn ra.
Đột nhiên Hải
Nghi thấy Jenny Trần đi lên phía trước xoay người mỉm cười nhìn cô. Giống như
mang theo ma lực, khiến cô làm theo những điều cô ta nói.
- Cô chủ, nhìn
tay tôi đi.
Trên tay cô ta
cầm một đồng tiền bạc, khi cô ta xòe tay ra thì đồng bạc rơi xuống, treo thẳng
đứng trên tay Jenny Trần nhờ một sợi chỉ trắng. Hai mắt Hải Nghi bắt đầu hoa
lên, nhìn đồng bạc cứ liên tục lắc lư lắc lư trước mắt cô. Trong lòng kinh
hoảng cô cảm nhận được điều gì đó bất thường.
Nhưng tất cả đã
không còn kịp rồi. Trước khi cô ngất đi thì bên tai nghe rõ mồn một giọng nói
quen thuộc của Hải Nam.
- Không sao
rồi, có anh đây.
Sau đó Hải Nghi
trực tiếp lâm vào hôn mê.
Hải Nam ôm cô
đặt lên giường nhìn về phía Jenny Trần nói.
- Được rồi, cô
bắt đầu đi.
Jenny Trần hiểu
ý, nhanh chóng gật đầu.
Từ giây từng
phút trôi qua, mồ hôi trên trán Hải Nghi càng lúc càng toát ra nhiều hơn, thân
hình nhỏ bé không nhịn được mà run rẩy. Bàn tay nắm chặt tay Hải Nam giống như
đó là nguồn sống duy nhất của cô.
Hải Nam một mực
ngồi bên giường, đau lòng thay cô lau mồ hôi trên trán. Hắn biết mười mấy năm
qua cô luôn sống với cơn ác mộng đáng sợ. Cho nên hắn mới nhờ Jenny Trần giúp
đỡ. Hi vọng cô có thể dũng cảm đối mặt với ác mộng kinh hoàng đó, để từ đó
không còn sợ hãi như thế mỗi khi đi ngủ.
Hải Nam đưa tay
vuốt nhẹ chân mày đang cau chặt của cô, thầm thì.
- Hải Nghi, cố
lên.
Cơn ác mộng
kinh khủng đó lại tới nữa, Hải Nghi sớm đã quen thuộc từng chi tiết trong đó,
cô rất muốn tỉnh dậy, không muốn nhìn thấy càng không muốn nhớ lại nữa.
Nhưng luôn một
sức mạnh vô hình nào đó không cho cô tỉnh dậy, cô càng chống cự muốn mở mắt thì
cảm giác đó càng mãnh liệt hơn.
Trong đầu bất
chợt nhớ tới lời nói của Hải Nam trước khi ngất đi. Vì vậy cô tin rằng Hải Nam
lúc này đang ở bên cạnh cô. Hải Nghi trong giấc mơ nhất thời bình tĩnh
lại.
Vẫn là người
đàn ông đáng sợ đó, vẫn ánh mắt khát máu cô không thể nào quên được. Người phụ
nữ đáng thương hèn mọn quỳ dưới chân ông ta…
Máu và nước mắt
hòa vào nhau làm một…
Người đàn ông
đó chính là quỷ, là ma cà rồng… Thật đáng sợ.
Cô nhìn thấy
khóe miệng ông tràn ra máu tươi… Nhìn thấy người phụ nữ thế nhưng đã ngã
xuống…
Cô nhìn thấy
chính mình hoảng sợ, thân thể nhỏ bé ngồi co rút sau cánh cửa sắt, bụm chặt
miệng. Thậm chí vì khống chế hoảng sợ trong lòng mà cắn chặt bàn tay đến chảy
máu, nước mắt như hàng loạt viên trân châu nho nhỏ mà lặng yên nối nhau rơi
xuống…
Năm đó Hải Nghi
mới bốn tuổi… Không thể nào đối mặt với sự thật tàn nhẫn cũng như không thể nào
đối mặt với ác mộng mười mấy năm qua.
Nhưng hôm nay,
Hải Nghi mười bảy tuổi, đã có thể dũng cảm đối mặt với cơn ác mộng kinh hoàng
đeo bám mười mấy năm mà không hề trốn tránh…
Hải Nghi mười
bảy tuổi, lúc này nằm yên trên giường, thân thể vẫn còn run rẫy, tay vẫn năm
chặt bàn tay to lớn của Hải Nam chưa một lần buông ra, nước mắt lặng yên thấm
ướt gối…
Chương 60: Yêu Nghiệt Mĩ Nam
Chiếc xe thể
thao màu xanh lá yên lặng nằm trên đường quốc lộ. Trong bóng đêm phá lệ nổi bật
nhưng hầu như chẳng ai thèm quan tâm đến nó.
- Rừm, rừm, rừm.
- Két.
Chiếc xe moto
phân khối lớn giống như tia chớp chạy như bay rồi trong khoảnh khắc dừng lại
bên cạnh xe thể thao màu xanh lá.
Người đàn ông
mặc đồ da màu đen bó sát người, đội mũ bảo hiểm thật to, xuống xe giống như vô
ý đứng tựa người vào cửa xe thể thao. Ngay sau đó cửa kính xe hạ xuống, người
mặc áo đen lập tức lấy ra một phần tài liệu đưa cho Đặng Vũ Khánh.
- Điều tra thế
nào?
Nhận lấy phần
tài liệu từ tay người áo đen, Đặng Vũ Khánh không lập tức xem, nhìn ra ngoài
lạnh lùng hỏi.
- Điều tra
được, mười ba năm trước giám đốc Đặng Chí Hào cùng vợ là Tôn Thúy Hoa đều mất
tích trong sự kiện "ma cà rồng" năm đó. Không những thế, sự kiện đó
còn dẫn tới rất nhiều người trẻ tuổi biến mất. Các tổ chức thế giới cho tới nay
vẫn đang không ngừng điều tra, vì việc này có liên quan tới tổ chức Dark. Nghe
nói mười ba năm trước tổ chức này có xảy ra tranh chấp một người trong số đó đã
tách ra. Những thông tin khác tạm thời chưa tra được.
Người mặc áo
đen nhanh chóng tóm tắt kết quả điều tra. Sự việc năm đó quả thật rất phức tạp
có liên quan đến rất nhiều người, thậm chí ngay cả FBI cũng đang không ngừng
tìm kiếm người được gọi là "Sát thủ ma cà rồng".
- Tiếp tục điều
tra.
Sắc mặt Đặng Vũ
Khánh ngưng trọng vài phần, lạnh giọng ra lệnh. Người áo đen nghe thấy cũng
không tiếp tục nhiều lời, nhanh chóng lái xe đi mất.
Nhìn phần tài
liệu trên tay Đặng Vũ Khánh không rõ tâm trạng của mình lúc này là gì. Từ trong
đó lấy ra một tấm hình, đó là hình ba mẹ hắn. Đã bao lâu hắn không nhìn thấy ba
mẹ mình, đã bao lâu hắn không cảm nhận được tình cảm gia đình.
Từ nhỏ hắn so
với người khác trưởng thành hơn hẳn. Không biết nở nụ cười thực sự lại khó đến
vậy. Luôn bắt buộc bản thân mình phải chăm chỉ rèn luyện để một ngày nào đó có
thể trả thù cho ba mẹ.
Ngày mà hắn chờ
rốt cuộc đã đến thì hắn lại chần chừ. Bởi vì đối thủ lần này của hắn lại là
người con gái hắn yêu.
- Ba, mẹ con
phải làm sao đây?
Giọt nước mắt
con trai rơi xuống trên bức hình, trong hình ba mẹ hắn vẫn cười hạnh phúc mà
không hay biết rằng con trai của họ đang phải chịu khổ, đang từng ngày bị thù
hận dày vò.
……………
Bên trong căn
phòng bài trí sa hoa, tất cả đồ đạc được làm bằng gỗ thượng hạng. Người đàn ông
tóc điểm bạc ngồi trên ghế được chạm trỗ hình rồng, tay cầm quải trượng đầu
rồng. Ông ta ngồi dựa lưng vào ghế, hai mắt không giận mà uy nhìn người đàn ông
mặc âu phục màu đen đang cúi đầu phía trước. Toàn thân tỏa ra hơi thở đáng sợ,
khiến người ta không nhịn được run run.
- Thằng nhóc đó
mấy ngày nay thế nào?
Cho đến khi
người đàn ông áo đen kia suýt không nhịn được mà ngất đi thì rốt cuộc Đặng Chi
Dân cũng âm trầm mở miệng nói.
Lưng áo người
đàn ông áo đen đã ướt đẫm mồ hôi, nghe thấy tiếng hỏi mới khôi phục tinh thần,
cung kính bẩm báo.
- Thưa lão gia,
thiếu gia đang điều tra vụ án mười ba năm trước.
Đặng Chi Dân
vẫn không thay đổi sắc mặt, chỉ có chân mày khi nghe thuộc hạ bẩm báo thì nhíu
lại.
- Nó tra được gì
rồi?
- Thưa lão gia,
hiện tại thì thiếu gia chỉ có trong tay một số thông tin cơ bản còn sự việc
liên quan trong đó cậu ấy không có khả năng tra ra.
- Tốt. Ngăn
chặn mọi tin tức về sự kiện năm đó, không cho nó có cơ hội điều tra ra bất kì
việc gì. Không một ai có thể phá hủy kế hoạch của ta.
- Dạ, lão
gia.
Người mặc áo
đen cung kính lui ra ngoài, trong lòng thầm than, cái mạng này của hắn phải cẩn
thận từng giây từng phút, bởi vậy mới nói "gần vua như gần cọp"
mà.
Bên trong thư
phòng Đặng Chi Dân mỉm cười đáng sợ, ánh mắt lạnh lùng không che giấu sát ý,
giọng nói như ma quỷ đang nguyền rủa vang lên trong căn phòng tối tăm.
- Khá lắm, Đặng
Vũ Khánh nếu muốn chết như vậy thì mày cũng sớm biết được cách cha mẹ mày chết
như thế nào thôi. Rồi gia đình các ngươi sẽ sớm đoàn tụ. Kẻ nào dám chống đối
ta sẽ không có cơ hội sống sót. Ha ha ha…
Tiếng cười ghê
rợn truyền ra trong không khí, quỷ dị đến dọa người…
Đêm nay lại là
một đêm không trăng. Một dấu hiệu cảnh báo chăng?
………………
Sáng sớm ánh
nắng màu vàng nhạt xuyên qua lớp cửa kính không có màn che chiếu thẳng lên đôi
mi cong vút, tạo nên một cái bóng mờ dưới mi mắt.
Hải Nghi nheo
mắt, có chút không thích ứng được với ánh sáng này. Nhìn bài trí trong phòng có
chút quen mắt. Quả nhiên ngay sau đó một giọng nói cợt nhã vang lên.
- Vợ à, em dậy
rồi sao?
Chỉ thấy Hải
Nam từ trong phòng tắm bước ra, cực kì cao hứng khi nhìn thấy cô thức dậy. Lon
ta lon ton chạy đến bên cạnh cô, thấy cô hoảng sợ trừng lớn mắt thì cuống cuồng
hỏi thăm.
- Vợ à, em sao
vậy? Còn hoảng sợ sao? Không sao có anh đ…
- Bốp.
- Bịch.
- Rầm.
Hải Nam vốn định tới ôm cô vào lòng
an ủi, nhưng không nghĩ tới cô thế nhưng lại đánh hắn, còn một cước đạp hắn
xuống giường. Hải Nam vô tội ngẩng mặt lên nhìn cô, hai mắt cún con trên gương
mặt yêu nghiệt chăm chăm nhìn cô, coi bộ sắp khóc đến nơi, muốn lên tiếng chất vấn
nhưng khi nhìn thấy Hải Nghi một bộ hung dữ trừng mắt nhìn hắn, thì uất ức ngậm
chặt miệng.
Hải Nghi tức giận nhìn hắn trơ trội
chỉ một cái khăn tắm che thân. Đây là phòng hắn không có lí do gì hắn không
biết cô ở trong này. Chỉ có một nguyên nhân duy nhất đó là tên này cố ý.
Nhìn ánh mắt ai oán như tức phụ của
hắn cô có một loại xúc động giống như nhìn thấy nàng dâu nhỏ bị mẹ chồng ức
hiếp. Từ trong ánh mắt của hắn cô có thể khẳng định bà mẹ chồng không có lương
tâm đó chính là Hải Nghi cô.
Mắt lạnh trừng trừng nhìn hắn
nói.
- Trần Vũ Hải Nam, là anh cố
ý.
- Hức, vợ à, sao em không nói là em
cố ý gây tổn thương thể xác lẫn tinh thần người ta.
Hải Nam uất ức mở miệng, nhìn thế
nào cũng giống một cô gái nhỏ tay yếu chân mềm.
- Ai bảo anh đưa tôi tới nhà anh
hả?
- Gia gia nói nha. Gia gia nói vợ
thì phải cướp về.
- Oạch.
Hải Nghi thực sự muốn ngất đi. Hắn
ngốc sao. Đương nhiên là không phải. Trình độ mặt dày của hắn cô đã sâu sắc cảm
nhận, trình độ gian xảo của cha hắn, cô cũng đã lĩnh hội đầy đủ. Còn ông đẹp
trai không ngờ chính là cao thủ trong cao thủ a.
Không muốn tiếp tục nhiều lời với
hắn. Hải Nghi nhìn hắn một bộ muốn nằm vạ dưới sàn, còn có mái tóc ướt sũng
chưa khô, lo lắng hắn sẽ bị cảm nên có lòng tốt nhắc nhở hắn.
- Đứng dậy, đi thay quần áo nhanh
lên.
Hải Nam nghe được cô quan tâm vui
sướng bừng bừng, lập tức ngồi dậy chạy lại ôm cô một cái.
- Vợ à, em đây là sợ anh bị cảm
sao?
Hải Nghi ngồi trên giường thấy hắn
đột nhiên ôm cô, nhất thời cảm thấy có gì đó không ổn, không khỏi liếc mắt nhìn
xuống.
Nhưng mà, không nhìn còn tốt, nhìn
rồi mặt cô phút chốc đỏ bừng, lửa giận vừa mới hạ xuống lại như gặp được gió
nhanh chóng bùng lên. Cô vận khí hét lên.
- HẢI NAM ANH LÀ TÊN BIẾN
THÁI…
Không vì cái gì cả, chỉ là trong lúc
Hải Nam nhiệt tình chạy tới ôm cô vợ nhỏ, động tác “vô ý” mà đánh rơi chiếc
khăn tắm trên người. Thân hình hoàn mĩ lần thứ hai không chút che đậy hoàn toàn
phơi bày trước mặt cô.
Đích xác là một yêu nghiệt nam nhân
trong lời đồn!
Chương
61: Vô Duyên Gặp Nạn
Mới sáng sớm biệt thự nhà Trần Vũ
được dịp bùng nổ. Chào buổi sáng mọi người là một tiếng hét “vàng oanh” đến
kinh thiên động địa của cô chủ tương lai.
Đối với việc này hầu hết tất cả mọi
người đều giật mình, ngoại trừ Trần Vũ Dương hôm nay đặc biệt vui sướng, tâm
trạng tốt không vì việc này mà thay đổi.
Trần Vũ Văn vẫn như thường ngồi ở
phòng khách vừa uống cà phê, vừa xem tin tức. Bộ dạng lười biếng vừa giống như
không quan tâm đến náo động ở trên lầu cũng vừa như đã dự đoán được hết
thảy.
Mà vị tiên sinh “chân nhân bất lộ
tướng” này ở trong mắt Hải Nghi hay Hải Nam đều là người cực kì nguy hiểm.
Không vì cái gì khác, chỉ là nụ cười vô hại thường trực trên môi ông ta rất dễ
khiến người khác buông lỏng cảnh giác. Nếu không cẩn thận sẽ sa vào cái bẫy mà
ông ta sắp đặt.
Vấn đề này thì Hải Nam đã triệt
triệt để để cảm nhận sâu sắc trong mười tám năm qua.
Hải Nghi nổi giận đùng đùng mà bước
xuống lầu, nhìn thấy vài người làm trong nhà nhìn cô với ánh mắt kì lạ, hiển
nhiên đối với âm thanh khủng bố vừa rồi vẫn còn dày đặc hoài nghi.
Cậu chủ của bọn họ khi nào đã trở
nên biến thái vậy?
Nhưng mà ánh mắt nghi hoặc của bọn
họ không dừng lại quá lâu trên người cô mà nhanh chóng nhìn đến “cái đuôi” theo
sau cô.
Chỉ thấy Hải Nam vui vui vẻ vẻ lẽo
đẽo phía sau cô, nhiều lần muốn tiến lên sánh vai cùng cô đều bị cô quay lại
trừng mắt, rất thức thời mà thu chân lại, giữ vững khoảng cách một bước chân
phía sau cô.
Rất nhanh hai người dưới con mắt tò
mò của mọi người thì đã đến được phòng khách. Cả hai nhìn thấy Trần Vũ Văn cười
vô hại với bọn họ, thì ăn ý nổi lên lòng cảnh giác.
Quả nhiên, ngay sau đó Trần Vũ Văn
làm như vô ý mà nói.
- Nghe nói tối qua hai đứa ngủ cùng
một phòng.
Cố ý.
Chính xác là cố ý. Đây chính là
tiếng lòng của Hải Nam giờ phút này. Từ khi bước vào phòng khách hắn đã cảm
nhận được người này nhất định sẽ đối với hắn trả thù việc hắn nói ông ấy không
giữ được vợ. Cho nên đối với hắn trả thù.
Bộ dạng hắn bây giờ đã đủ chật vật
rồi, người này còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn mà đổ thêm dầu vào lửa. Hải Nam
trừng mắt nhìn người cha vĩ đại đến vô hại của hắn. Bất quá người kia dưới cái
nhìn cực nóng của hắn cũng không có phản ứng gì. Chỉ là một bộ hứng thú nhìn
người đứng bên cạnh hắn - Hải Nghi.
Khi hắn ý thức được chuyện không ổn
đang xảy ra thì Hải Nghi cho hắn một cái nhìn lùng lùng rồi xoay người đi ra
ngoài.
- Ấy, vợ à, thật ra anh không có làm
gì em cả.
Hải Nam giờ này cũng chẳng rảnh rỗi
so đo với Trần Vũ Văn, lập tức cong đít chạy theo.
- Vợ à. Anh thề anh không có ý
xấu.
Hải Nghi đi ra tới cửa đột ngột dừng
bước, khiến cho người nào đó đuổi theo phía sau bất ngờ “phanh gấp”, không kịp
chuẩn bị mà ngã người về phía trước theo lực hút của Trái Đất.
Và hệ quả tất yếu của sự việc bất
ngờ trên là thân hình cao lớn của Hải Nam ngã đè lên vóc người mảnh khảnh của
Hải Nghi.
- A… ui.
Tình thế cấp bách không biết tiếng
rên này của ai phát ra. Nhưng mà Hải Nam biết hẳn không phải là hắn đi. Bởi vì
hắn cảm nhận được mình đang ở trên một thân thể mềm mềm, xúc cảm nơi bàn tay
cũng dị thường thoải mái. Không nhịn được tiếp tục sờ sờ mó mó. Cho đến khi cảm
thấy có gì đó không ổn, kí ức vài giây trước đó ồ ạt tập kích, khiến hắn nhất
thời xanh mặt, dự cảm bất an truyền đến. Đồng thời cũng ý thức được người dưới
thân mình là ai, và hắn thật không dám nghĩ tiếp hắn vừa chạm vào thứ gì.
Chống tay.
Ngẩng đầu.
Hai giây kế tiếp, lấy hết dũng khí
mở mắt ra. Quả nhiên đập vào mắt hắn là gương mặt đỏ hồng của Hải Nghi, dưới
ánh mặt trời càng thêm kiều diễm. Nhưng mà giờ phút này hắn quả thật dù muốn
cũng không có tâm tình thưởng thức vì hắn nhìn thấy được trong mắt cô hai ngọn
lửa đã cháy bùng bùng có thể sẵn sàng thiêu chết hắn bất cứ lúc nào.
- Hải Nam đáng chết! Anh còn không
mau buông tay ra.
Hải Nghi nén giận, nghiến răng
nghiến lợi nói. Nếu vừa rồi không xoay người lại thì tình huống bi ai như thế
này sẽ không xảy ra. Nhìn bàn tay của hắn trên người cô sờ sờ nắn nắn, nếu
không phải ở dưới tình thế khó khăn này thì lúc này đây cô sẽ cho hắn một đấm
nhớ đời.
Hải Nam lúc này mới vội vàng buông
tay ra, khuôn mặt đẹp trai thoáng chốc đỏ bừng.
- Đứng lên.
Đối với giọng điệu ra lệnh của Hải
Nghi có cho vàng hắn cũng không dám có ý kiến. Lật đật ngồi dậy, nhưng mà khi
hắn đã hoàn toàn đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống thấy cô vẫn một mực nằm yên ở
đấy, mắt hạnh trừng trừng nhìn hắn, thân thể cứng ngắc không động đậy
được.
Hải Nam hoảng hốt ngồi xuống, hắn
không dám động vào cô, chỉ có thể vô cùng lo lắng hỏi.
- Vợ à. Sao em không đứng dậy.
- Hải Nam chết tiệt. Anh còn không
mau đỡ em dậy.
Hải Nghi tức giận nói, nếu không
phải tại hắn bây giờ cô cũng không thê thảm như thế này. Ôi, tấm lưng mảnh
khảnh của cô nếu không gãy thì đã là một kì tích rồi.
Hải Nam nghe lời nâng cô dậy, động
tác nhẹ nhàng giống như sợ trong lúc vô tình sẽ làm vỡ thủy tinh.
- Rắc.
- Ahhhhhhhh.
Nhưng mà ngay khi hắn động vào cô
thì một âm thanh không hợp thời đúng lúc vang lên, ngay sau đó là tiếng hét như
giết heo của Hải Nghi. Lần thứ hai trong cùng một buổi sáng làm kinh động trên
dưới Trần Vũ gia.
Bên trong phòng khách, Trần Vũ Văn
đang uống cà phê cũng không nhịn được mà phun ra, sắc mặt có chút khó coi. Nghĩ
lại hắn muốn chỉnh người, người này cũng không phải là con dâu tương lai của
hắn a. Người hắn muốn chỉnh là Hải Nam, nghịch tử nhà hắn. Nhưng như thế nào
lại có tiếng hét thê thảm như vậy.
Đúng lúc này, Hải Nam lo lắng cuống
cuồng vội vội vàng vàng ôm Hải Nghi đang đau đến mức mồ hôi hột đổ đầy người
xông vào phòng khách. Hướng quản gia lớn tiếng nói.
- Chú Lâm, nhanh gọi Bác sĩ đến
đây.
Quản gia Lâm cũng không hỏi nhiều
lập tức gọi điện cho bác sĩ riêng của biệt thự nhanh chóng đến.
Còn Trần Vũ Văn ngây ngốc ngồi tại
chỗ, sửng sốt hồi lâu mới ý thức được sự việc nghiêm trọng. Nhanh chân hướng
trên lầu đi tới.
Náo động này cũng kinh động đến vợ
chống Trần Vũ Dương, hai ông bà ngay sau đó cũng lập tức đi đến. Nhìn tình hình
rối loạn bên trong, Trần Vũ lão phu nhân đau lòng đi vào hỏi.
- Hải Nam, chuyện này là thế
nào?
- Đúng vậy, tại sao lại xảy ra
chuyện này?
Trần Vũ Văn cũng không nhịn được lên
tiếng hỏi, hắn cảm nhận được việc này cùng hắn không tránh khỏi có liên quan a.
Hải Nam nghe tiếng nói, lập tức ngẩng đầu nhìn Trần Vũ Văn, muốn nói gì đó
nhưng lại thôi. Im lặng cúi nhìn Hải Nghi đau đến chết lặng, ngay cả trừng mắt
nhìn hắn cũng lười.
Trần Vũ Dương nhìn tình hình này,
biết là không ổn rồi, việc này với cháu đích tôn của ông không tránh khỏi liên
quan. Mặc dù, thương thế này có thể nhanh chóng giải quyết nhưng ông phải tìm
cách giải thích với lão già cố chấp kia.
Miệng không nhịn được nói
thầm.
- Nguy rồi, lão già kia, chắc chắc
sẽ làm ầm lên cho xem.
- Hắc… xì.
Bên này, Nguyễn Hà Trung khó chịu
hắc xì, mi tâm nhíu chặt lại. Nghĩ rằng, Jerry nhà ông lại gây chuyện rồi.