Hôn ước quý tộc - Chương 53 - 54 - 55

Chương 53: Không Muốn Yêu Hải Nam

Nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, tâm Hải Nghi không kìm chế được mãnh liệt rung động, tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần, Hải Nghi vẫn không quay đầu lại.

Cô lạnh lùng nhìn Hà Hiểu Lam ngã ngồi dưới sàn gạch bóng loáng, hai mắt không chút dao động, lưỡi dao sắt bén cắt ngang lòng bàn tay, máu chảy ra thật nhiều nhưng không một ai tiến lên giúp đỡ cô ta, bộ dạng chật vật không chịu nổi.

Lục Đại Mĩ Nam cùng lúc tiến vào, khiến mọi người có chút kinh ngạc, tự động tách làm hai phía nhường đường cho bọn họ.

Hải Nam bước nhanh lên phía trước mắt lạnh nhìn tất cả, ánh mắt thật nhanh thấy đươc cánh tay đang chảy máu của Hiểu Lam hắn bước nhanh tới ngồi xổm bên cạnh cô ta, không nói không rằng bế cô ta lên lạnh lùng nói.

- Tôi đưa cô đi phòng y tế.

Hà Hiểu Lam nằm trong lòng Hải Nam không biết là vì đau đớn hay là cảm động mà nước mắt chảy ra không ngừng. Lúc đi ngang qua Hải Nghi, bước chân Hải Nam có chút do dự dừng bước.

Hải Nghi lạnh nhạt nhìn hết thảy, từ lúc Hải Nam bước vào tim cô giống như bị ai đó bóp chật chặt, thật đau đớn nhưng cô vẫn một mực kiên trì đứng ở đây nhìn hắn bế người con gái khác đi qua trước mặt cô.

Rốt cuộc cô cũng làm được, cô vẫn giữ được tự tôn của riêng mình, có thể lạnh lùng nhìn bọn họ. Khóe miệng Hải Nam nhấc lên muốn giải thích gì đó nhưng Hà Hiểu Lam trong lòng bỗng rên nhẹ một tiếng, ánh mắt phức tạp nhìn Hải Nghi một cái, rồi nhanh chóng hướng phòng y tế rời đi.

Lúc Hải Nam lướt qua người cô, cũng là lúc cô xoay người rời đi. Giọt nước mắt không chịu sự khống chế của cô bất chấp rơi xuống.

Hoàng Tử Minh nhìn bóng cô rời đi, hắn đau lòng nhìn giọt nước mắt vỡ tung tóe trên nên gạch giống như cánh hoa nằm yên lặng trên đó.

- Chuyện gì xảy ra?

Hải Phong vừa nghe tin cũng vội vã chạy tới, nhìn máu vương vãi trên sàn nhà có chút kinh hãi. Nghe nói chuyện này có liên quan đến tiểu gia hỏa nhà hắn. Hắn lập tức cấp tốc chạy tới đây, bất quá nhân vật chính giờ này cũng không còn ở đây.

Điều hắn lo là máu này là của ai? Ngàn vạn lần đừng nói cho hắn biết, cô em gái thích gây chuyện kia bị thương.

Nếu Hải Nghi có chuyện gì, hắn thề ngôi nhà kia hắn không dám bước vào nửa bước.

Nhìn gương mặt hoảng hốt của Hải Phong, Hải Duy không nhịn được nhắc nhở hắn.

- Hiệu trưởng, không phải máu của Hải Nghi.

Lúc này nội tâm đang treo ngược của Hải Phong cuối cùng cũng thả lỏng đôi chút…

Phòng y tế.

Hải Nam đứng xoay người về phía cửa sổ sát đất, từng luồng sáng thẳng tấp xuyên qua hắn, khiến Hà Hiểu Lam ngồi phía sau có chút nhìn không rõ sắc mặt của hắn, nên không biết trong lòng hắn rốt cuộc đang nghĩ gì.

Người này luôn luôn đứng ở trên cao, khiến người khác không khỏi ngước nhìn, nhưng dù có cố gắng thế nào hắn cũng sẽ không quan tâm cô có mỏi cổ hay không vì hắn chưa bao giờ nhìn cô lấy một lần.

- Hải Nam, anh…

- Lần này là lần cuối cùng tôi giúp cô, hi vọng cô sẽ không còn xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Sắc mặt Hà Hiểu Lam tái xanh, thật không nghĩ ra hắn sẽ nói lời tàn nhẫn như vậy, nước mắt trong suốt lần nữa rơi xuống, bộ dạng điềm đạm đáng yêu chọc người ta thương tiếc, đáng tiếc người trước mặt cô vẫn lạnh lùng như vậy.

Có lẽ hắn chỉ biểu hiện tính cách khác trước mặt của Hải Nghi mà thôi, nhìn bóng lưng cao lớn cùng nửa gương mặt lạnh lùng của hắn, tim cô như chết lặng.

Hải Nam vẫn đứng đó, giọng nói không cảm xúc lần nữa như vết dao cắt sâu vào tim cô.

- Hải Phong sẽ giúp cô chuyển trường, tôi không hi vọng cô sẽ lần nữa tổn thương cô ấy. Tôi mặc kệ trước kia cô đối xử với các nữ sinh khác như thế nào, nhưng cô không có quyền tổn thương cô ấy, vì Hải Nghi là ngoại lệ. Lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô… Đừng bao giờ để tôi nhìn thấy cô.

- Phịch.

Hà Hiểu Lam không thể tin nhìn hắn, hai chân không đứng vững trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.

- Không thể nào, anh không nên đối xử với em như vậy. Không phải anh đã hứa với chị là sẽ bảo vệ em sao? Tại sao lại đối xử với em như vậy?

Bóng lứng Hải Nam trong nháy mắt cứng đờ, nhưng bất quá chỉ là trong nháy mắt. Rất nhanh sau đó hắn chậm rãi xoay người lại, lần đầu tiên nhìn cô thật lâu, giọng nói nhu hòa rất nhiều.

- Bởi vì, cô ấy là người duy nhất tôi yêu.

Nghĩ tới cô nhóc kia có lẽ bây giờ rất tức giận đi, trong lòng hắn không khỏi vui lên, nghĩ cách làm thế nào để dỗ dành hổ con, bất tri bất giác nở nụ cười. Nhưng nụ cười này lại như ngàn vạn mũi kim đâm vào mắt Hà Hiểu Lam. Đau nhói!

Để mặc Hà Hiểu Lam thất thần ngồi ở đó, Hải Nam bước nhanh ra ngoài, bây giờ hắn rất nóng lòng muốn gặp Hải Nghi giải thích, hắn biết cô đã hiểu lầm hắn, cho nên hắn muốn gặp cô để nói rõ. Nghĩ vậy, bước chân không khỏi nhanh hơn.

Bar The Night.

Những âm thanh xập xình vẫn vang lên như một đặc trưng của nó. Gương mặt ông quản lí hôm nay có vẻ phá lệ vui vẻ vì sự xuất hiện của cô gái kia khiến không ít người chú ý. Cho nên mang đến không ít khách cho Bar bọn họ.

- Hải Nghi, cậu tưởng cậu đang uống nước trái cây sao?

Như Băng nhíu mày nhìn người này, từ sau khi ra khỏi trường thì một mực ngồi ở đây, đã uống rất nhiều rượu rồi, không biết cô ấy còn chống đỡ tới bao lâu.

Cô đánh ánh mắt nhìn sang Dương Thế Hy, hiểu ý, Dương Thế Hy ra hiệu cho phục vụ không rót rượu cho Hải Nghi nữa.

- Cái tên Hải Nam chết tiệt, em nhất định sẽ không tha cho hắn.

Máu anh hùng của Bảo Phi nổi lên, tức giận đùng đùng nghiến răng nghiến lợi nói. Bộ dạng hùng hổ cứ như rằng nếu Hải Nam dám xuất hiện trước mặt cô nàng thì cô sẽ không nương tay mà cắn cho hắn một phát nhớ đời.

- Như Băng, rót rượu cho tớ.

Vẻ mặt Hải Nghi ửng đỏ, hai mắt mê ly quyến rũ, có chút ướt át, nhìn Như Băng nói. Nhưng khi ngẩng mặt lên thì trước xuất hiện một thân hình cao lớn, chắn ngang tầm mắt cô.

Hải Nghi nửa say nửa tỉnh, hai mắt híp lại, cố gắng nhìn người nào to gan dám đứng trước mặt cô.

- Tránh ra, không thấy tiểu thư đây đang uống rượu hay sao?

Hoàng Tử Minh bất đắc dĩ nhìn cô, hai tay chống đỡ thân hình lung lay sắp ngã của cô, kéo cô đứng lên, thở dài nói.

- Hải Nghi, đủ rồi, anh đưa em về nhà.

Nhìn rõ người tới là ai, khóe miệng Hải Nghi không tự chủ giương lên, người giống như không có chút sức lực toàn bộ dựa vào người Hoàng Tử Minh, ngây ngốc cười nói.

- Anh à… Ực… anh tới rồi. Em muốn… về nhà… Ực… em muốn nói với… Ực… gia gia. Ực… em muốn… giải trừ… Ực… hôn ước.

Sắc mặt mọi người nhất thời cứng nhắc, Hoàng Tử Minh cười khổ, cố gắng giúp cô đứng vững, dịu dáng nói.

- Ngoan nào, anh đưa em về, em say rồi.

- Ực… không có, em muốn hủy hôn ước. Em không muốn… yêu Hải Nam nữa.

Hải Nghi vung tay lên, lớn tiếng nói. Từ cuối cùng nói ra cũng là lúc nước mắt trong hốc mắt lặng yên rơi xuống. Bước chân lảo đảo suýt ngã, cả thân mình bất chợt rơi vào trong lòng ngực rộng lớn. Hương trà xanh xộc vào mũi, bên tai đồng thời truyền đến giọng nói lạnh lùng quen thuộc.

- Hải Nghi, em dám lập lại lần nữa xem.

Chỉ là người gây họa lúc này đã yên ổn ngủ say…

Chương
54: Không Cho Phép Em Không Yêu Anh

Bạn đã từng đọc truyện “Nàng công
chúa ngủ trong rừng” chưa?

Đừng bảo với tôi là chưa nhé! Dù
trong cái xã hội mà những truyện cổ tích như thế dường như sắp tuyệt chủng thì
chắc hẳn các bạn đã từng nghe nói đến, có một nàng công chúa cực kì xinh đẹp bị
một lời nguyền xấu xa của mụ phù thủy, mà phải ngủ một giấc thật lâu trong khu
rừng bí ẩn, chờ đợi nụ hôn của hoàng tử đến đánh thức.

Bất quá tôi thừa nhận đó chỉ là
truyện cổ tích và sự thật là, trên chiếc giường màu trắng đơn giản trong một
căn phòng giản đơn nào đó, có một cô gái xinh đẹp đang ngủ say, đôi môi anh đào
bướng bỉnh dểnh lên cứ như trong giấc mơ cô gặp chuyện gì không hài lòng.

Chỉ là bên cạnh cô cũng có một hoàng
tử vô cùng đẹp trai, hắn nhiều lần hôn cô nhưng vẫn không cách nào đánh thức
được con sâu lười đang say giấc. Nhìn hai cánh môi xinh đẹp bất mãn chu lên
kháng nghị, hắn hài lòng cười một tiếng.

Lần thứ n hắn đặt môi mình lên môi
cô, cảm nhận xúc cảm mềm mại từ cánh môi truyền đến, dường như không thỏa mãn
với tình hình hiện tại. Tròng mắt hắn lóe lên gian xảo, từ từ nhấm nháp, tiếp
đến dùng răng cắn cắn.

Đôi mi dài như hai cánh quạt tí hon
khẽ rung, rất không hài lòng với “con vật” nào đó đang đè lên người mình. Tay
trái rất nhanh vung lên.

- Bốp.

- Thật đáng ghét.

Hải Nghi lầm bầm trong miệng, tiếp
tục xoay người ngủ. Hải Nam sửng sờ nhìn tình huống này, khóe miệng co giật
mãnh liệt nhìn người kia còn có tâm tình để ngủ.

Đáng thương vuốt vuốt một bên má đã
sớm ửng đỏ, không cam lòng bị lơ đi. Tiếp tục cúi xuống ngậm lấy vành tai nhỏ
nhắn của Hải Nghi, cảm thấy người bên dưới run rẩy không khỏi cười nhẹ, ở bên
tai cô nhỏ giọng nói.

- Vợ à, nếu em không dậy anh sợ mình
sẽ không kìm chế được.

Năm giây trôi qua, kiên nhẫn của Hải
Nam cũng sắp xài hết, đáng tiếc người nào đó vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy.
Hai mắt hắn thấy được khóe mi cô run run.

Người này còn dám giả vờ ngủ.

Khóe miệng rất nhanh vẽ nên đường
cong mờ ám, cúi mặt xuống nhìn chăm chăm hai mắt cô, cười nhẹ không nói không
rằng cắn lên môi cô.

Bị đau. Người nào đó rốt cuộc cũng
mở mắt, phản xạ có điều kiện, một quyền vung lên hướng mắt phải của Hải Nam
đánh tới.

- Cái tên đáng ghét này.

- Á, em lại mưu sát chồng… Đau chết
rồi.

Hải Nam nằm trên giường ôm mắt lăn
qua lăn lại, miệng rãnh rỗi lên án Hải Nghi. Thổi thổi nắm tay mình, Hải Nghi
đắc ý liếc mắt nhìn Hải Nam, hừ lạnh nói.

- Đáng đời.

Nhìn căn phòng này hẳn là phòng nghỉ
của Bar The Night đi. Không biết mấy giờ rồi. Nhìn đồng hồ trên tường, thế mà
đã gần mười một giờ tối. Đầu mơ hồ vẫn còn đau. Lắc lắc đầu cho tỉnh táo cô
bước xuống giường, nhưng đột nhiên tay lại bị người ta kéo lại.

- Em muốn đi đâu.

Bất mãn xoay người nhìn Hải Nam.
Thật sự cô rất muốn cười. Vốn là khuôn mặt đẹp trai bây giờ lại biến thành
khuôn mặt gấu mèo. Một bên mắt phải hiện lên khoảng tròn màu đỏ tím, trong chật
vật đến đáng thương. Bất quá nhìn bộ dạng vô lại của hắn, Hải Nghi quyết định
ngoảnh mặt làm ngơ.

Lần nữa hất tay hắn ra, một mình
bước đi ra ngoài. Chỉ là phía sau lại xuất hiện một “con gấu mèo”. Cô đi nó
cũng đi, cô dừng nó cũng dừng. Ra đến bên ngoài thấy còn rất nhiều người, cô
quyết định đi cửa sau.

Đêm. Thành phố đã lên đèn. Nhìn đèn
màu lấp lánh từ phía xa, Hải Nghi bất giác mỉm cười. Cuộc đời vốn dĩ có rất
nhiểu màu rồi, thế mà chúng lại còn trộn lẫn vào nhau, thật khó phân
biệt.

Chân vẫn chậm rãi đi về phía trước,
cái bóng dưới đất cứ mỗi bước đi của cô lại dài thêm. Hai cái bóng chồng lên nhau
trên mặt đường về đêm trong thật kì lạ.

Lúc này trên đường đã không còn
nhiều người nữa, nhưng hai người cứ một trước một sau đi như vậy thì rất kì
quái.

Hải Nghi dừng bước xoay người, hai
mắt phát hỏa nhìn Hải Nam.

- Anh đi theo tôi làm gì?

Thấy Hải Nghi rốt cuộc cũng đến ý
đến mình, Hải Nam cảm thấy rất cao hứng, rất vô tội nhìn cô nói.

- Anh là chồng em, tất nhiên là đi
theo em rồi.

Hắn còn không biết xấu hổ, làm ra
những chuyện như vậy mà còn ngang nhiên đứng trước mặt cô nói những lời này.
Hình ảnh lúc sáng cô vẫn còn chưa quên.

Hải Nghi lạnh lùng nhìn Hải Nam,
trong mắt không theo chút tình cảm nào, có chăng chỉ là một mảng sương mù không
rõ ràng. Nhìn cô, tâm Hải Nam nhất thời hoảng hốt, hắn muốn tiến lên ôm cô
nhưng giọng nói của cô lần nữa vang lên dừng lại hành động của hắn.

- Không cần. Ngày mai tôi sẽ nói với
gia gia giải trừ hôn ước này. Vậy nên anh đừng theo tôi nữa.

Lời nói của cô rất nhẹ, rất nhẹ
tưởng chừng như một con gió thổi qua thì sẽ không nghe thấy gì cả, nhưng đáng
tiếc Hải Nam vẫn nghe vô cùng rõ ràng.

Ánh mắt hắn thoáng chốc cũng trở nên
băng giá nhìn thẳng vào cô, nếu có thể hắn rất muốn đóng băng cô. Vẻ mặt không
còn bỡn cợt như trước thay vào đó là vẻ mặt cực kì nghiêm túc. Hắn tức giận,
hắn thực sự rất tức giận. Hắn rất muốn đè cô ra mà đánh vào mông cô thật mạnh.
Nhưng mà hắn đã không làm thế.

- Không có khả năng.

Hải Nam lạnh lùng nói. Bất quá Hải
Nghi đối với sự lạnh lùng của hắn cũng chỉ cười nhẹ, xem như lời hắn nói không
cần thiết, những việc cô muốn, không ai có thể ngăn cản.

- Hải Nghi, những chuyện em nhìn
thấy, nghe thấy đều không như em nghĩ, là hiểu lầm…

- Anh từng là
của tôi. Đồ của tôi không cho phép ai đụng vào. Anh âm thầm bảo vệ Hà Hiểu Lam,
tôi không muốn biết lí do vì tôi tin anh sẽ không làm thế. Nhưng anh ôm cô ta
đi trước mặt tôi, tôi không cho phép. Nếu đã không còn là của tôi thì hôn ước
kì quặc này nên hủy bỏ đi.

Theo từng lời
cô nói, sắc mặt Hải Nam càng lúc càng trầm xuống, nhiệt độ xung quanh không tự
giác mà xuống thấp.

- Hải Nghi, em
dám lập lại lần nữa xem.

Đứng đối diện
với hắn nhưng cô không thể thấy rõ sắc mặt hắn lúc này, chỉ là cô cảm nhận được
không khí lạnh lẽo xung quanh hắn. Hiển nhiên là rất tức giận rồi.

Hải Nghi đối
mặt với ánh mắt tràn đầy lửa giận của hắn cũng không hề phát giác nguy hiểm
đang đến gần, thản nhiên đáp lại.

- Tôi nói tôi
muốn hủy bỏ không ước. Tôi thực sự không muốn tiếp tục nữa, tôi không muốn… yêu
anh nữa.

- Cái cô gái
chết tiệt này…

Lời cuối cùng
nói ra, lửa giận Hải Nam hoàn toàn bộc phát, dùng tốc độ nhanh nhất tóm lấy Hải
Nghi, mãnh liệt hôn, giống như sợ nếu buông ra cô sẽ tiếp tục nói những lời
lạnh lùng tổn thương hắn và cũng tổn thương chính mình.

Mạnh mẽ chiếm
lấy môi cô, bá dạo gậm, cắn. Đầu lưỡi linh hoạt cạy ra hàm răng đang nghiến
chặt của cô, mãnh liệt mút lấy.

Hai tay bị hắn
giữ chặt cô không cách nào đẩy hắn ra, chỉ vô lực vùng vẫy trong ngực hắn.
Giống như nụ hôn đầu tiên cũng tại chỗ này, vị máu tươi tràn vào khoang miệng,
nhưng hôm nay người chảy máu lại là cô.

Ném được vị máu
tanh nồng trong miệng, Hải Nam vẫn không dừng lại, hắn muốn trừng phạt cô gái
này, muốn cho cô cảm nhận được tình cảm mãnh liệt của hắn. Dù cho cô có kháng
cự hắn vẫn có cách cho cô chấp nhận.

Mặc dù cô chưa
nói nhưng cả đời này cô phải chịu trách nhiệm với cuộc đời hắn, không được nói
không yêu hắn, hắn không cho phép.

Không biết đã
qua bao lâu, đến khi cảm thấy người trong lòng hít thở khó khăn. Hải Nam mới
lưu luyến rời môi cô, nhưng hai tay vẫn bá đạo ôm chặt lấy người cô vào trong
ngực.

Đau lòng nhìn
cánh môi vì hôn mà sưng đỏ của cô, lại kích động ôm cô thật chặt, giọng nói bá
đạo vang lên bên tai cô.

- Anh không cho
phép. Không cho phép em không yêu anh. Nghe chưa. Hải Nghi, anh thực sự rất yêu
em.

Giọng nói bá
đạo không khỏi che giấu được sự run rẩy trong đó. Mệt mỏi dựa trong ngực hắn,
nghe tiếng tim đập mạnh mẽ truyền đến rõ ràng bên tai, nước mắt đau lòng lặng
yên thấm ướt trước ngực hắn.

Một đêm này, có
hai trái tim vô tình bị tổn thương…

Chương 55: Hà Hiểu Nhược

Hà Hiểu Nhược
là một học sinh ưu tú của một trường tiểu học bình thường, năm năm trước đã
xuất sắc giành được học bổng của trường tư thục VuHa - Sky.

Là một cô gái
có năng lực, rất thông minh và tài giỏi. Cũng chính vì vậy mà trở thành bạn tốt
của Tứ Hải Mĩ Nam lúc bấy giờ. Lí do Hà Hiểu Nhược quyết tâm giành được học
bổng hoàn toàn vì Minh Quân.

Hà Hiểu Nhược
rất thích Minh Quân nên muốn được học cùng lớp với cậu ấy. Minh Quân rất có
thiên phú trong việc ca hát, cậu ấy là thần tượng của rất nhiều nữ sinh, vì vậy
không biết bao nhiêu lần vô tình khiến Hiểu Nhược đau lòng.

Một lần vì muốn
cho Minh Quân nhận ra tình cảm của mình mà Hiểu Nhược nói với cậu ấy rằng cô ấy
yêu Hải Nam.

Thật ra Minh
Quân cũng có tình cảm với Hiểu Nhược chỉ là cậu ấy không nhận ra mà thôi. Cho
đến khi nhận ra thì đã quá muộn.

Năm ấy, bọn họ
mới mười bốn tuổi, không biết rõ tình cảm của đối phương. Hiểu Nhược dù có
thông minh đến đâu cũng chỉ là một cô bé, trong chuyện tình cảm yêu ghét rõ
ràng. Cô ấy nghĩ rằng Minh Quân thực sự không thích mình cho nên rất buồn.

Cùng lúc đó Hải
Nam bị bắt cóc, Hiểu Nhược biết Minh Quân rất thân với Hải Nam cho nên không
muốn Minh Quân lo lắng liền tự mình đi cứu Hải Nam.

Hiểu Nhược rất
thông minh, cô ấy có thể thành công cứu Hải Nam. Nhưng không may lại bị trúng
đạn. Khi mọi người đến thì Hiểu Nhược đã mất máu quá nhiều mà qua đời.

Từ đó mặc dù
nhà họ Hà không trách bọn họ nhưng trong lòng Hải Nam vẫn thấy nợ nhà họ rất
nhiều. Hà Hiểu Lam là em gái của Hiểu Nhược, vì để bù đắp cho họ nhà Trần Vũ đã
đặc cách cho Hiểu Lam được vào trường học với danh nghĩa là nhận được học
bổng.

Chuyện của Hiểu
Nhược, Hiểu Lam cũng biết nhưng lại cho rằng Hiểu Nhược vì yêu Hải Nam cho nên
mới hi sinh tính mạng để bảo vệ Hải Nam. Từ đó, Hiểu Lam xem những cô gái đến
gần Hải Nam là kẻ thù của mình, tìm mọi cách không cho bọn họ tiếp xúc với Hải
Nam.

Thấy không ảnh
hưởng đến mình, Hải Nam dung túng cô ta muốn làm gì thì làm. Hà Hiểu Lam vì vậy
mà tưởng rằng Hải Nam có tình cảm với cô ta, cho nên mới xảy ra những chuyện
ngày hôm nay…

Sáng sớm, bình minh
ló dạng, tia nắng ấm áp bao trùm lên mọi vật. Giọt sương to tròn mập mạp lười
biếng nằm ình trên đầu ngọn cỏ không biết là hữu ý hay vô tình mà mãi không
chịu rơi xuống.

Nghĩa trang
Nhân dân.

Người con gái
thật xinh đẹp với nụ cười thiện lương trên mặt. Gương mặt trái xoan hơi ửng
hồng, hai mắt long lanh biết nói trông thật thánh thiện. Chỉ là cô ấy nằm im ở
đây, mãi mãi dừng lại mọi ước mơ hoài bão của mình mà biến thành thiên thần. Có
lẽ thiên thần đang bên cạnh chàng ca sĩ Minh Quân đi.

Hải Nghi nhìn
người nụ cười thiện lương của cô gái trên bia mộ, hai mắt Hải Nghi ửng đỏ, lần
đầu tiên cô vì một cô gái mà đau lòng.

Tối qua Hải Nam
đã nói rõ tất cả với cô. Vì vậy, mới sáng sớm hắn đã đưa cô tới đây. Cô đã nhìn
cô gái này rất lâu, từ trước tới nay cô luôn rất tự tin với bản thân mình nhưng
khi đứng trước cô ấy cô thấy mình thật nhỏ bé.

Trên người xuất
hiện một vòng ôm, Hải Nam ở bên tai cô nói nhỏ.

- Cô ấy sẽ
không giận em đâu.

- Thật
không?

- Thật mà, cô
ấy là một cô gái đặc biệt, rất thiện lương. Anh tin cô ấy sẽ không giận em
đâu.

- Em xin
lỗi.

- So với ba từ
này anh muốn nghe ba chữ kia hơn.

- Em thích anh, Hải Nam.

- Tốt lắm, sau này không cho phép
nói những lời khó nghe kia nữa, biết không.

Khi nói những lời này vòng tay Hải
Nam không khỏi siết chặt vài phần, những lời cô nói tối hôm qua, một câu hắn
cũng không muốn nhớ.

Khóe miệng giơ lên nụ cười hạnh
phúc, không khỏi biết ơn nhìn về phía Hà Hiểu Nhược.

- Hiểu Nhược, cám ơn cô.

Ngoài lời cảm ơn ra cô thật không
biết nói gì với cô gái này. Cô ấy thông minh như vậy chắc hẳn sẽ hiểu ý của cô
chứ. Xoay người nắm tay Hải Nam, hai người nhìn nhau mỉm cười.

Xóa đi những hiểu lầm, những khúc
mắc trong quá khứ. Sau chuyện này họ tín nhiệm nhau hơn, hiểu rõ tình cảm của
đối phương hơn.

Minh Quân và Hiểu Nhược là tấm gương
tốt nhất. Hải Nghi không muốn đi theo vết xe đổ của họ. Bởi vì có Hải Nam bá
đạo giữ lấy cho nên cô mới nhận rõ tình cảm của mình.

Trên cổ chợt lạnh, Hải Nghi cúi đầu
nhìn sợi dây chuyền hoàn mĩ nằm trên cổ mình, khó hiểu nhìn Hải Nam.

- Hôm qua, Như Băng đã đưa cho anh.
Xem ra cô ấy làm rất tốt.

Hai cái bóng lần này xếp song song
với nhau, mà không phải một trước một sau vô tình chồng lên nhau như lúc trước.
Con đường này họ sẽ song song sánh vai nhau cùng đi.

Ánh nắng Mặt trời chiếu lên bức hình
cô gái trên tấm bia màu trắng, nụ cười kia như rực rỡ hơn hẳn. Người con trai
mặc áo đen, đeo kính râm từ xa đi tới.

Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bức hình,
nhìn nụ cười xinh đẹp trên môi cô gái, tâm vẫn như cũ nhói đau.

- Hiểu Nhược, anh đến rồi.

Minh Quân nhìn người con gái với nụ
cười thiện lương không bao giờ tắt kia, trong lòng hối hận không thôi. Nếu
không vì hắn, cô cũng sẽ không ra đi. Nếu hắn nhận ra sớm hơn thì sẽ không lỡ
tay đánh mất đoạn tình cảm này. Hắn đã từng hận Hải Nam, nhưng khi biết rõ mọi
chuyện hắn lại hận chính mình.

Hắn qua lại với rất nhiều cô gái,
vẫn cười với rất nhiều người nhưng không một ai có thể lần nữa chạm vào tim
hắn, không ai có thể khiến hắn cười thực sự.

Nở nụ cười mà hắn cho là đẹp trai
nhất với cô, nhưng lúc này đây nó thật chua chát, giọt nước mắt nóng hổi của
một chàng trai còn đọng lại trên chiếc cằm cương nghị, lặng lẽ rơi xuống vì một
cô gái. Không biết đây là lần thứ mấy hắn rơi nước mắt vì cô gái này. Cô gái
khiến hắn đau lòng không thôi.

……………

- Lão gia, Dark đã có động
tĩnh.

Người đàn ông mặc áo đen cung kính
cúi người trước một lão già đang đứng xoay người hướng cửa sổ sát đứng. Mái tóc
điểm bạc trong hết sức quỷ dị, ánh mắt ông ta lóe lên hung tàn, tay vịn quải
trượng đầu rồng khẽ nắm chặt. Giọng nói dị thường vang lên.

- Có chuyện gì?

Người đàn ông phía sau không tự chủ
mà cảm thấy rùng mình, nhưng vẫn như cũ cung kính trả lời.

- Thưa lão gia, Dark sắp tuyên bố
người thừa kế chính thức.

Khóe miệng hiện lên độ cong mờ ảo,
hồi lâu sau mới lên tiếng.

- Bọn họ bắt đầu rồi. Chúng ta cũng
nên hành động. Ha ha ha Nguyễn Hà Trung tôi sẽ lấy lại những gì thuộc về mình.
Nhất định sẽ khiến ông trả giá.

Ha ha ha…

Tiếng cười vang vọng trong bóng đêm
thêm càng quỷ dị đến dọa người. Bên ngoài thư phòng có một bóng đen lén lút
nhanh chóng li khai…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3