Hôn ước quý tộc - Chương 50 - 51 - 52
Chương
50: Trò Chơi
Trong phòng nhạc số ba.
Hải Nghi đứng trước cửa sổ sát đất, tay tùy ý
đùa nghịch những họa tiết vô vị trên tấm rèm cửa màu kem. Bóng hình nhỏ bé đứng
trong căn phòng âm u không mở đèn, kiên nhẫn chờ đợi.
- Xoạt.
Rèm cửa sổ đột ngột bị người ta kéo ra, ánh nắng
buổi trưa nhanh chóng thừa dịp xuyên qua lớp cửa kính dày cộm, toàn bộ đổ lên
người cô. Hải Nghi nheo mắt, bất ngờ đón nhận ánh sáng có chút khó chịu, xoay
người đối mặt với người kia.
- Tôi không nghĩ cô lại tự động tìm tôi.
Hải Nghi dùng thái độ ngạo mạn, đúng hình tượng
một tiểu thư sang chảnh, giọng điệu khinh khỉnh nhìn Hà Hiểu Lam đang đứng bên
cạnh.
- Vậy cô nghĩ tôi sẽ chờ cô đến tìm tôi sao?
Ngón tay thon dài tùy ý đùa nghịch mái tóc ngắn
ngang vai, Hà Hiểu Lam trêu cợt nhìn Hải Nghi hỏi ngược lại.
- Tôi tại sao phải đi tìm cô?
Khóe miệng nhếch lên nụ cười nửa miệng quen thuộc,
Hải Nghi rất nhẹ nhàng đả thương tự tôn của người khác. Mặt không chút thay đổi
nhìn Hà Hiểu Lam.
- Ha ha… đúng vậy. Một công chúa tự cao tự đại
như cô sao lại quan tâm đến người như tôi chứ. Bất quá cô thực sự không hiếu kì
quan hệ giữa tôi và Hải Nam sao?
- Không hứng thú.
Lần thứ hai tạt gáo nước lạnh vào mặt Hiểu Lam,
Hải Nghi nhấn mạnh ba chữ “không hứng thú” cắt đứt lời nói của Hiểu Lam. Nhìn
ánh mắt kinh ngạc, cùng gương mặt khó coi của Hiểu Lam, cô lười biếng nói.
- Không có việc gì thì tôi đi đây. Bye bye.
Nhưng trên đời này luôn có một loại người muốn tự
tìm phiền phức. Hiểu Lam nhanh tay bắt được cánh tay buông lỏng của Hải Nghi, tức
giận nói.
- Tại sao cô có thể trơ trẽn như vậy? Tại sao có
thể ngang nhiên cướp đi người tôi yêu nhất? Cô là gì hả? Chỉ vì thân phận cao
quý của cô hay vì một cái hôn ước lãng xẹt mà có được Hải Nam? Làm sao có thể
như vậy? Cô nói xem tại sao cô vừa xuất hiện thì anh ấy lại không cần tôi?
- Có cần thiết không? Hải Nam có yêu cô sao?
Hải Nghi khó chịu nhìn Hà Hiểu Lam, cô đã muốn bỏ
qua cho cô ta. Tại sao còn muốn tìm cô gây chuyện? Lạnh lùng hất tay cánh tay
đang chạm vào người mình ra, xoay người nhìn ánh mắt sửng sờ của Hà Hiểu Lam.
- Chuyện tai nạn trên núi có liên quan đến cô? Từ
đầu cô tiếp cận tôi là có mục đích? Ở phòng y tế là diễn trò cho tôi xem sao?
Hà Hiểu Lam, cô xem thường năng lực của tôi quá rồi. Cô tưởng những việc cô làm
tôi không biết sao? Lần đó ở trên núi, buổi sáng thức dậy tôi không thấy cô, cô
nói cô đi xuống núi mua phim chụp hình. Thật ra, cô muốn tìm cái này, có phải
hay không?
Từ trong túi, Hải Nghi lấy ra một cuốn phim chụp
hình, cầm đưa ra trước mặt Hà Hiểu Lam. Không đợi cô ta lên tiếng Hải Nghi tiếp
tục nói.
- Có lẽ cô lỡ tay đánh rơi vật này trong xe, là
lần đó trước khi rơi xuống vách núi tôi vô tình thấy được. Cô vốn dĩ không có
đi mua phim chụp mới mà đi tìm cuốn phim này. Cô nói xem tôi có nên nghi ngờ
hay không?
Sắc mặt Hà Hiểu Lam khi nhìn thấy cuốn phim kia
thoáng chốc kinh ngạc nhưng rất nhanh sau đó lấy lại bình tĩnh, nhìn Hải Nghi
thản nhiên hỏi.
- Chỉ là một cuốn phim cô lấy gì có thể chứng
minh là tôi giở trò chứ?
- Ha ha… tôi không nghĩ có người nào ngoài cô ra
thích Hải Nam đến vậy, ngay cả ăn, học, nghe nhạc, đi đứng, thậm chí ngủ cũng
chụp hình.
Hải Nghi mở cuốn phim ra chỉ thấy trong đó toàn
hình ảnh của Hải Nam, người chụp rất khéo đến từng chi tiết nhỏ nhất, có thể thấy
được tình cảm của người chụp hình đối với người trong ảnh.
- Đưa cho tôi.
Hà Hiểu Lam tức giận muốn đoạt lại, nhưng bị Hải
Nghi nhanh tay lấy đi. Sắc mặt cô ta vặn vẹo đáng sợ nhìn chằm chằm Hải Nghi
như muốn ăn tươi nuốt sống.
Cô ta hận Hải Nghi, hận cô cướp hết mọi thứ thuộc
về cô ta. Tình yêu Hiểu Lam bảo vệ suốt năm năm lại chỉ trong một đêm sinh nhật
của Hải Nghi mà cô ta mất hết tất cả. Chỉ có thể ở phía sau giúp bọn họ ca ngợi
tình cảm.
Cô ta không cam lòng, không cam lòng chịu thua,
không cam lòng mất đi Hải Nam…
- Đưa cho cô? Cô thừa nhận rồi sao? Còn một chuyện
này nữa, tôi vừa điều tra được chuyện sợi dây chuyền cô là người đứng sau. Cô
nói tôi nên làm thế nào với cô đây, Hà Hiểu Lam?
Hải Nghi từng bước tiến về phía cô ta, nhẹ giọng
hỏi. Giọng nói âm lãnh không mang theo bất kì độ ấm nào, khí thế cường đại
không cho phép người khác tránh né. Hai mắt từ đầu tới cuối đều mang theo ý cười
nhàn nhạt, giống như rất thích thú đùa giỡn với con mồi yếu ớt.
Bàn tay cầm lấy cuốn phim nhẹ nhàng buông lỏng,
cuốn phim lập tức rơi xuống tấm thảm lông mềm mại, cố ý đưa mắt nhìn Hà Hiểu
Lam, không chờ cô ta kịp phản ứng, đôi chân mang giày thể thao màu hoàng kim giống
như vô ý mà giẫm lên cuốn phim vô tội.
- Cô… cô dám…
Hà Hiểu Lam trợn mắt lên mà nhìn, không nghĩ tới
Hải Nghi cư nhiên dám làm như vậy. Lúc này cô ta mới chân chân chính chính biết
được Hải Nghi thực sự là thiên thần đội lốp ác quỷ. Nhìn nụ cười nửa miệng thường
trực trên môi Hải Nghi, Hà Hiểu Lam phẫn nộ muốn đẩy cô ra, nhưng cánh tay chưa
kịp chạm vào người cô thì đã bị Hải Nghi mạnh mẽ bắt lấy.
- Hiểu Lam, có lẽ cô quên rồi. Để tôi nhắc cho
cô nhớ, tôi chính là Nguyễn Hà Hải Nghi. Trên đời này không có chuyện gì dám hay
không dám, chỉ là tôi thích hay không thích mà thôi. Lúc trước tôi cảm thấy cô
rất nhàm chán cho nên không có vạch trần cô, nhưng mà bây giờ tôi rất có hứng
thú đùa giỡn với con mồi như cô.
Hải Nghi hất mạnh tay của Hiểu Lam ra khiến cô
nàng lảo đảo suýt ngã. Khóe miệng hiện lên nụ cười khinh khỉnh, bộ dáng thật
không để Hà Hiểu Lam vào mắt.
Từ trước đến nay cô luôn sống với châm ngôn “Người
không phạm ta, ta không phạm người”. Nhưng có người cố ý hết lần này đến lần
khác hãm hại cô thì cô nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng.
- Nói thật muốn đuổi học cô thì rất dễ nhưng tôi
muốn chơi với cô một trò chơi để xem cô có thể chịu đựng được bao lâu.
- Có ý gì?
Hà Hiểu Lam cảm nhận được nguy hiểm, bất giác
không tự chủ được cảm thấy lạnh lẽo, cảnh giác nhìn Hải Nghi.
- Tôi sẽ khiến cho cô tự động cút khỏi tầm mắt
tôi. Cô chờ mà xem, trò chơi còn chưa có bắt đầu, cứ từ từ mà hưởng thụ đi.
Nói rồi Hải Nghi tao nhã xoay người bước đi. Sau
lưng lại truyền đến giọng nói của Hà Hiểu Lam.
- Cô không biết những gì cô điều tra được thì Hải
Nam anh ấy cũng điều tra ra sao? Cô không thắc mắc tại sao anh ấy buông tha cho
tôi sao?
Câu nói này thành công khiến Hải Nghi dừng lại
cước bộ. Tâm nhất thời chùng xuống. Cô hít sâu một hơi, khống chế tâm trạng khó
chịu, xoay người bình tĩnh đối mặt với Hà Hiểu Lam.
- Cô nói chuyện này có ý nghĩa gì?
- Có nghĩa Hải Nam có tình cảm với tôi cho nên
anh ấy không đem chuyện này nói cho cô không phải sao? Hải Nghi, cô đừng luôn tự
cho mình là đúng, tự cho mình là thông minh. Thật ra những gì cô làm giờ phút
này trở nên rất buồn cười… Ha ha ha.
Hà Hiểu Lam cười trào phúng nhìn sắc mặt Hải
Nghi ngày càng khó coi, cô ta biết mình đã đạt được mục đích. Nguyễn Hà Hải
Nghi tôi muốn nhìn xem cô có thể làm gì được tôi.
- Tôi không quan tâm cô nói gì? Cứ chờ mà nhận lấy
hậu quả cô gây ra đi.
Bước chân dứt khoát đi nhanh ra ngoài. Cô không
muốn nhìn nụ cười đắc ý trên mặt cô ta. Cô không muốn nghe những lời cô ta nói,
nhưng những câu nói đó cứ lẩn quẩn trong đầu cô nói cho cô biết.
Hải Nam đã biết tất cả. Hắn đã biết tất cả tại
sao không nói cho cô? Tại sao phải giấu cô? Là sợ cô làm hại Hà Hiểu Lam sao?
- Hải Nghi, mày thật không quan tâm sao?
Chương
51: Trò Chơi Bắt Đầu
Một ngày mới lại đến.
Hôm nay bầu trời đặc biệt trong
xanh. Tối hôm qua cơn mưa kéo dài đến gần gần sáng, cho nên hôm nay mọi thứ như
được tắm gội sạch sẽ, không khí còn thoang thoảng hương thơm tươi mới.
Ánh nắng màu vàng nhạt ấm áp bao
trùm lên mọi vật, giống như sự an ủi dịu dàng của Thượng Đế đối với vạn vật sau
cơn vùi dập dữ dội của cơn mưa đêm qua.
Trong phòng nhạc số ba.
Hải Nghi yên tĩnh ngồi đánh đàn
piano không rõ giai điệu gì nhưng rất có sức phá hủy khả năng thưởng thức âm
nhạc của người khác. Người khác ở đây không ai khác chính là Lê Trần Như Băng
cùng Huỳnh Ngọc Bảo Phi.
Hai người đau khổ chịu đựng sự tra
tấn này đã hơn một giờ rồi nhưng người kia vẫn rất hứng thú với động tác này.
Nhìn những ngón tay thon dài đẹp đẽ của Hải Nghi liên tục nhấn lên phím đàn đen
trắng, giống như mụ phù thủy ác độc đang sử dụng ma thuật hắc ám hãm hại người
vô tội.
Sự thật là bọn họ vô tội a. Thật
không biết kẻ nào chán sống dám chọc giận thủ lĩnh!
- Ngưng ngưng ngưng… Tớ nói đại tiểu
thư cậu a, có gì thì nói ra đi đừng có phát tiết lên mấy phím đàn vô tội, đúng
là thảm họa của nền âm nhạc thế giới a.
Rốt cuộc cũng có người không nhịn
được nữa. Như Băng không thể chịu nổi lớn tiếng nói, đồng thời dừng lại việc
làm “vô nhân đạo” của Hải Nghi.
Hải Nghi dừng tay bộ dạng không có
việc gì xoay người nhìn hai người bọn họ, thản nhiên nói.
- Rốt cuộc cũng lên tiếng, tớ còn
đang hỏi xem các cậu có thể chịu đựng thêm bao lâu.
- Rầm.
Nghe lời nói không liên quan của Hải
Nghi, hai thân ảnh đồng thời ngã xuống. Có lầm không a, nói vậy thì nếu một giờ
trước bọn họ lên tiếng thì sẽ không phải chịu đựng tra tấn lỗ tai từ nãy đến
giờ.
- Black, đừng bảo chị kêu tụi em đến
đây chỉ để “thưởng thức” khả năng âm nhạc “bẩm sinh” của chị chứ?
Bảo Phi mặt nhăn mày nhó, đau khổ
nhìn Hải Nghi lên tiếng hỏi.
- Tất nhiên không phải.
- Vậy cậu muốn làm gì? – Như Băng
cũng đoán được phần nào, hôm qua Hải Nghi lấy thân phận thủ lĩnh Black Rose bảo
cô điều tra bối cảnh của Hà Hiểu Lam, những việc xảy ra cô cũng biết được, chỉ
là lần này không biết Hải Nghi muốn làm gì.
- Như Băng trước tiên cậu giúp tớ
khôi phục sợi dây chyền này.
Hải Nghi lấy ra sợi dây chuyền bị
đứt đưa cho Như Băng, cô tin với khả năng của cô ấy chắc chắn có thể khôi phục
nó trở lại hình dáng ban đầu.
- Thủ lĩnh, còn chuyện của Hà Hiểu
Lam chị muốn như thế nào?
Hà Hiểu Lam dám ra tay với Black,
Red này sẽ không bỏ qua cho ả ta. Bảo Phi cẩn thận hỏi, trong lòng cũng biết rõ
không có khả năng Hiểu Lam kia có thể sống tốt.
- Làm sao có thể? Hải Nghi này còn
chưa chơi đã.
- Vậy cậu tính như thế nào?
Như Băng không khỏi lộ vẻ hưng phấn,
lâu rồi bọn họ chưa chỉnh người. Nhất là những kẻ không biết sống chết dám động
vào người của Balck Rose, nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Hà Hiểu Lam cô có lá gan động vào
thủ lĩnh Black Rose thì lo mà trả giá đi.
Khóe miệng Hải Nghi nhếch lên nụ
cười giảo hoạt, khiến Như Băng và Bảo Phi không tránh khỏi rùng mình một cái.
Trong lòng thầm than, Hà Hiểu Lam đúng là kẻ không biết tốt xấu, dám đánh thức
ác ma ngủ say, cứ lo mà cầu nguyện đi.
- Tớ thấy câu lạc bộ của cô ta làm
ăn không tệ.
Hải Nghi tùy ý nói, ngón tay vô tình
gõ lên phím đàn. Nỗi ám ảnh lúc nảy vẫn chưa tan, Như Băng và Bảo Phi ăn ý liếc
nhìn nhau, hai người nhanh chóng mạnh mẽ áp chế khiêng Hải Nghi rời khỏi cái
nơi này trước khi nó trở thành nỗi sợ hãi của toàn bộ học viên trong
trường.
…………
Câu lạc bộ tạp chí hoạt động trong
một căn phòng nằm ở cuối hành lang dãy A. Chỉ đứng ở ngoài nhìn thôi cũng biết
nới đây là câu lạc bộ tạp chí. Trong phòng giấy tờ nhiều không đếm xuể, bất quá
chúng đã được sắp xếp có trật tự rõ ràng, không lộn xộn.
Giờ này trong phòng không có ai
ngoài Hà Hiểu Lam.
Hiểu Lam ngồi sau bàn làm việc, cúi
đầu nhìn cuốn phim nhàu nát trên tay, môi anh đào mím lại thật chặt. Hốc mắt đỏ
lên, nước mắt động lại trên khóe mắt thật lâu vẫn không rơi xuống.
Đây là tâm huyết của cô, là hình ảnh
của Hải Nam từ lúc cô nhìn thấy anh, cô đã giữ những hình ảnh này cho riêng
mình. Nhưng Hải Nghi đã phá hủy nó, cô ta giẫm lên tình cảm năm năm của
cô.
Hà Hiểu Lam cắn răng nuốt nước mắt.
Ánh mắt tràn ngập hận ý, tay cẩn thận đặt cuốn phim vào trong một hộp nhỏ, giấu
trong ngăn kéo. Khóe mắt nhìn đến tấm hình để trong ngăn kéo, Hiểu Lam cẩn thận
lấy ra, cô nhìn người con gái xinh đẹp trong hình, không nhịn được, nước mắt
thoát khỏi sự kìm chế của cô, mạnh mẽ ngã nhào, những tiếng nấc đau lòng bật ra
đau đớn.
Hiểu Lam nhìn nụ cười thiện lương
trên mặt cô gái, ngón tay run run vuốt ve tấm hình, sâu kín nói.
- Chị à, em sẽ không để người chị
yêu nhất thuộc về người khác.
- Oanh.
Đột nhiên cửa bị người ta đẩy mạnh
ra, chỉ thấy hai thiếu niên tuấn tú, đi nhanh vào, bộ dáng vội vàng nói.
- Đội trưởng, tuần san tuần này
không bán ra được, toàn bộ bị trả về, số lượng rất lớn chúng ta không chịu
được.
Hà Hiểu Lam nhanh chóng lau khô nước
mắt, nghi hoặc nhìn hai người trước mặt, hỏi.
- Sao có thể? Chẳng phải lúc trước
tiêu thụ tốt lắm sao? Tại sao khi không lại phát sinh chuyện này?
- Là do Nguyễn Hà Hải Nghi yêu cầu
mọi người không được mua tạp chí của chúng ta, nếu không sẽ bị đuổi học.
Người con trai đeo kính cẩn thận
nói.
Nguyễn Hà Hải Nghi lại là Nguyễn Hà
Hải Nghi.
- Nói thật muốn đuổi học cô thì rất
dễ nhưng tôi muốn chơi với cô một trò chơi để xem cô có thể chịu đựng được bao
lâu.
- Tôi sẽ khiến cho cô tự động cút
khỏi tầm mắt tôi. Cô chờ mà xem, trò chơi còn chưa có bắt đầu, cứ từ từ mà
hưởng thụ đi.
Trong đầu Hiểu Lam chợt nhớ tới lời
nói hôm qua của Hải Nghi, không ngờ tốc độ nhanh thật.
Nguyễn Hà Hải Nghi trò chơi mà cô
nói bắt đầu rồi sao? Cô tưởng dùng cách này có thể khiến tôi chịu thua mà rời
khỏi sao? Hừ, đừng mơ tưởng tôi sẽ không chịu thua cô.
- Đội trưởng bây giờ phải làm sao,
số tạp chí tuần này phát hành rất nhiều khoảng hơn hai ngàn cuốn, chúng ta phải
làm sao với số giấy vụng này.
Người thiếu niên có vóc người nhỏ
nhắn bên cạnh không nhịn được hỏi, số tạp chí này bây giờ không thể bán ra có
khác nào trở thành giấy vụng chứ. Cuộc sống của bọn họ đều nhờ vào những thứ
này a.
Đối với những học sinh nhận được học
bổng vào trường như bọn hắn thì chỉ có dựa vào hoạt động của câu lạc bộ mới
kiếm được tiền, không ngờ lại thành ra như thế này.
Hà Hiểu Lam nhíu mày thật sâu, ánh
mắt lóe lên đáng sợ, khuôn mặt xinh đẹp trầm lại, toàn thân toát ra hàn khí
lạnh lẽo.
- Nguyễn Hà Hải Nghi…
Nghiến răng phun ra cái tên mà cô
hận đến xương tủy, Hà Hiểu Lam vỗ bàn đứng dậy, không nói một lời sải bước đi
ra ngoài…
Chương
52: Xung Đột
Nhà ăn VuHa - Sky từng lọt vào top
những nhà ăn sang trọng nhất. Nhà ăn ở đây là một khu biệt lập với các dãy học
khác, nằm ở phía sau trường. Thiết kế sang trọng, rộng rãi mang đến cho mọi người
không gian tốt nhất khi dùng bữa ở đây.
Nhà ăn được thiết kế theo hình cầu
mang phong cách hiện đại, bên trong chia thành ba tầng: Tầng một, tầng hai và
tầng ba.
Hôm nay nơi này đặc biệt xôn xao,
không vì cái gì khác ngoài thông báo chấn động được truyền ra sáng nay.
- Biết tin gì chưa, Nguyễn Hà Hải
Nghi cảnh cáo không người nào mua tạp chí của câu lạc bộ tạp chí, nếu không sẽ
cuốn gối đi khỏi trường đó.
Nữ sinh A nhìn nữ sinh B cẩn thận
nói. Nữ sinh B còn chưa có trả lời thì một nam sinh bên cạnh khinh bỉ nhìn nữ
sinh A, bộ dáng biết rõ nói.
- Chuyện này khắp trường ai mà không
biết, bây giờ cậu mới nói có phải hơi bị “lỗi thời” rồi không? Xì.
- Ôi! Làm thế nào đây, từ nay tớ sẽ
không được cập nhật tin tức mới nhất của Lục Đại Mĩ Nam rồi, hu hu hu.
- Biết làm sao chứ, người ta là công
chúa Nguyễn Hà gia tộc vừa có quyền, vừa có thế, chúng ta có thể làm gì a… hu
hu hu.
- Không có cuốn tạp chí trong tay tớ
cảm thấy thiếu thiếu gì đó, cả ngày thật nhàm chán. Không biết Hà Hiểu Lam kia
đắc tội gì với đại tiểu thư nhà người ta nữa.
- Còn không phải vì Vương tử Hải Nam
của chúng ta sao? Ai mà không biết Hiểu Lam yêu Hải Nam lâu rồi chứ.
- Xuỵt. Muốn chết sao, nếu để người
của Tứ Hải Mĩ Nam nghe thấy thì cậu chết chắc.
Nam sinh nhìn nữ sinh kia vừa lỡ mồm
nói, trợn mắt đe dọa.
Lúc này Hải Nghi cùng với Như Băng
và Bảo Phi đang dùng bữa trên lầu hai, toàn bộ những gì bọn họ nói cô đều nghe
rõ ràng. Hải Nghi vẫn thản nhiên thưởng thức món bít tết cô thích nhất, bộ dáng
không hề để tâm tới những gì bọn người đó nói.
Nhưng Bảo Phi tính tình nóng nảy
không nhịn được nữa, tay nắm chặt dao nĩa hận không thể đâm chết bọn người lắm
mồm kia.
- Mấy người này… Thật đáng chết mà,
em đi dạy cho bọn họ một bài học.
- Ngồi xuống. Ăn cơm.
Bảo Phi toan đứng dậy đi thì giọng
nói lạnh lùng của Hải Nghi vang lên. Bảo Phi giậm chân nhìn đám người đó, tức
giận nhìn Hải Nghi.
- Nhưng bọn họ…
- Bảo Phi, ăn cơm đi.
Như Băng kéo Bảo Phi ngồi xuống ghế,
ánh mắt nhìn Bảo Phi ý bảo im lặng, không nên gây thêm chuyện. Bảo Phi tâm
không cam tình không nguyện, nghe lời ngồi xuống dùng bữa. Miếng thịt bò bị cô
nàng giày xéo dã man, giống như nghĩ rằng nó là bọn người nhiều chuyện kia, cô
ăn ngấu nghiến cho thỏa cơn tức.
- Như Băng chuyện tớ giao cho cậu,
cậu làm xong rồi chứ.
Hải Nghi nhẹ nhàng dùng khăn giấy
lau miệng, ngẩng đầu nhìn Như Băng hỏi.
- Xong rồi. Cậu nhìn xem.
Như Băng không hổ danh là cánh tay
đắc lực của Black, chuyên nghiệp đưa tài liệu được lưu trong máy tính bảng cho
Hải Nghi.
Hải Nghi nhanh chóng tiếp lấy máy
tính bảng, nhìn tài liệu trong đó, ánh mắt lóe lên nhưng rất nhanh lại khôi
phục nguyên trạng.
- Oanh.
Đúng lúc này, cửa nhà ăn bị ai đó
đẩy mạnh ra gây nên tiếng động mạnh, mọi người không khỏi quay sang nhìn. Chỉ
thấy Hà Hiểu Lam bộ dáng tức giận hùng hổ tiến về phía Hải Nghi.
Khóe miệng Hải Nghi nhếch lên nụ
cười nửa miệng quen thuộc, lẩm bẩm nói.
- Tới rồi sao.
Cô đưa lại máy tính bảng cho Như
Băng, chậm rãi vươn tay lấy cốc nước trên bàn uống một ngụm, thật không quan
tâm Hà Hiểu Lam đến đây là tìm mình.
- Nguyễn Hà Hải Nghi, cô làm vậy là
sao? Cô có quyền gì ngăn cản chúng tôi bán tạp chí chứ hả?
Hai mắt nhìn chằm chằm Hải Nghi, Hà
Hiểu Lam oán hận chất vấn.
Hải Nghi buồn cười nhìn Hà Hiểu Lam,
ánh mắt không che giấu khinh miệt trong đáy mắt, liếc nhìn Hà Hiểu Lam chậm rãi
nói.
- Hà Hiểu Lam, tôi có ngăn cản cô
bán tạp chí sao?
- Cô…
Hà Hiểu Lam tức nghẹn nói không nên
lời, hơi thở gấp gáp nhìn Hải Nghi. Lúc này mọi người xung quanh cũng tiến lên
xem náo nhiệt, đứng thành vòng tròn, bất đắc dĩ vây bốn người bọn họ bên
trong.
- Tôi? Tôi thế nào? Cô không bán
được tạp chí thì đến tìm tôi tính sổ sao? Hà Hiểu Lam trò chơi này dù thế nào
cô cũng phải tham gia rồi.
Giọng nói thản nhiên của Hải Nghi
tiếp tục vang lên, khóe môi còn hiện lên ý cười. Cô không quan tâm bọn người
kia nói cô thế nào, từ trước đến nay Hải Nghi cô làm việc không thích xem sắc
mặt kẻ khác.
- Cô… Cô lấy quyền gì mà ngăn cấm
mọi người mua tạp chí của tôi chứ.
Hà Hiểu Lam toàn thân tức giận đến
mất đi khống chế, hướng Hải Nghi gào lên. Hốc mắt tích đầy nước mắt, chẳng qua
chưa có rơi xuống mà thôi, bộ dạng uất ức khiến người ta không nhịn được thương
tiếc. Đáng tiếc ở đây không một ai dám đứng ra thay cô ta nói một lời.
- Tôi không có cấm bọn họ a.
Hải Nghi vô tội nhún vai hai mắt
chớp chớp đáng yêu, vẻ mặt nói rằng việc này cùng cô không có liên quan.
Lời này nói ra, toàn bộ những người
có mặt ở đây đều sững sờ, ánh mắt nghi ngờ nhìn Hải Nghi. Rất nhanh cô đã cho
bọn họ đáp án.
- Tôi quả thật không có cấm bọn họ
a. Chỉ là nếu tôi thấy ai cầm tạp chí của cô thì nhất định tôi sẽ có cách khiến
cho nhà bọn họ phá sản.
Lúc nói những lời này, ánh mắt Hải
Nghi lướt nhanh qua đám người đang vây xem, thái độ cảnh cáo rõ ràng, khiến mọi
người không khỏi lạnh sống lưng. Không thể nghi ngờ gì nữa lời của Hải Nghi cô
hoàn toàn không phải là đe dọa không thôi, cô nói được sẽ làm được.
- Cô… cô quá đáng.
- Tôi quá đáng. Hà Hiểu Lam, nếu tôi
quá đáng thì giờ này cô có thể đứng ở đây mà lớn tiếng sao. Con gái của chủ một
tòa soạn nhỏ bé như cô hoàn toàn không có khả năng được học ở đây, càng không
có thành tích đặc biệt để nhận được học bổng. Tôi hỏi cô, cô lấy thân phận gì
để học ở đây năm năm? Chỉ bấy nhiêu đây thôi, cũng đủ cho tôi đuổi cô ra khỏi
trường. Còn nữa với những gì cô làm cho tôi, tôi cũng có khả năng khiến tòa
soạn nhà cô đóng cửa. Xin đừng nghi ngờ những gì tôi nói.
Hải Nghi đứng dậy từng bước từng
bước ép sát Hà Hiểu Lam, những gì Như Băng điều tra khiến cô nghi ngờ thật sâu,
trong lòng mơ hồ đã có đáp án nhưng cô vẫn không muốn thừa nhận mà thôi.
Lí do cô ta có thể học ở đây, chỉ có
thể là Hải Nam.
- Cô dám.
Hà Hiểu Lam hoảng sợ lui về phía sau
vài bước, hai mắt trợn trừng nhìn Hải Nghi đang tới gần.
- Hà Hiểu Lam tôi đã từng nói với
cô, trên đời này không có chuyện gì Hải Nghi này không dám, chỉ có chuyện tôi
không thích làm mà thôi. Tốt nhất cô đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của
tôi.
Khóe miệng như cũ treo lên nụ cười
băng lãnh, nhìn Hải Nghi lúc này không khác một ác quỷ mang vẻ đẹp kiều diễm,
thích thú đùa giỡn với con mồi.
Hà Hiểu Lam nhìn Hải Nghi như thế
tâm không khỏi run lên, nhưng bất chấp, ánh mắt Hiểu Lam thẳng tắp nhìn Hải
Nghi nói.
- Muốn đuổi học tôi? Không dễ vậy
đâu, cô không biết chính Hải Nam cho tôi vào đây học sao?
Tâm Hải Nghi nhất thời chùng xuống,
điều này chính là điều cô đã sớm nghĩ ra nhưng khi nghe chính miệng Hiểu Lam
nói, vẫn không khỏi cảm thấy khó chịu.
Bình ổn lại tâm tình, cô nhìn Hà
Hiểu Lam trêu cợt nói.
- Đúng vậy. tôi vẫn đang nghĩ xem,
người hèn mọn như cô làm cách nào để câu dẫn người khác.
- Cô…
- Bốp.
Tiếng tát tai vang lên rõ ràng, mọi
người im lặng nhìn một màn trước mặt, chỉ thấy Hải Nghi nắm chặt cổ tay của Hà
Hiểu Lam. Còn trên mặt Hà Hiểu Lam hiện rõ dấu tay gai mắt, hai mắt phẫn hận
nhìn Hải Nghi.
- Muốn đánh tôi sao? Cô không có tư
cách.
Hải Nghi nói rồi hất mạnh tay Hiểu
Lam ra. Hà Hiểu Lam mất thăng bằng ngã nhào về phía bàn ăn của Hải Nghi, tiếng
bát đĩa rơi xuống nền gạch nhanh chóng vỡ choang.
- A.
Tay Hà Hiểu Lam chảy đầy máu, do
không cẩn thận chống tay về phía trước, mà bên dưới là cái dao cắt bít tết của
Hải Nghi vừa rồi.
Mọi người hoảng hốt nhìn một màn
này, ngay cả Như Băng và Bảo Phi nãy giờ vẫn im lặng cũng hoảng sợ hết nhìn Hà
Hiểu Lam rồi đến nhìn Hải Nghi.
- Đủ rồi.
Đúng lúc này một giọng nói lạnh lẽo
vang lên. Hà Hiểu Lam nghe thấy tiếng nói, hốc mắt tích đầy nước mắt không nhịn
được ủy khuất kịch liệt rơi xuống.