Hôn ước quý tộc - Chương 47 - 48 - 49
Chương
47: Sợi Dây Chuyền
Trên đời này có những chuyện luôn
luôn vượt ngoài tầm kiểm soát của chúng ta. Điển hình là một Nguyễn Hà Hải Nghi
vô tâm vô phế - Black, thủ lĩnh lạnh lùng một Black Rose hắc ám, cũng có
ngày nghĩ không ra một vấn đề.
Tình yêu?
Thật phiền phức!
Hải Nghi, à không… phải nói bây giờ
cô là Black. Hải Nghi cải trang thành Black ngồi trong một quán cà phê xinh
đẹp.
Gương mặt tuấn mĩ, thoáng chốc suy
tư không biết hấp dẫn bao nhiêu ánh nhìn. Không thèm quan tâm đến ánh mắt si mê
của mấy cô gái bàn bên. Black chống cằm suy nghĩ.
Rõ ràng cô đã từng quen biết rất
nhiều bạn trai, White vẫn thường hay nói cô rất đào hoa, thậm chí còn biên soạn
các cuộc tình của cô thành sách. Vậy tại sao đến giờ cô vẫn không biết tình yêu
là gì?
Hải Nghi đã từng quen một trăm mười
hai người bạn trai, cũng như cùng lúc có một trăm mười hai cuộc tình, nhưng cô
lại không biết rằng tất cả bọn họ chỉ muốn che chở, bao dung cô giống như một
đứa em gái mà thôi. Bởi vậy mới có một Nguyễn Hà Hải Nghi nghịch ngợm không sợ
trời, không sợ đất như bây giờ.
Mấy ngày hôm nay, Hải Nam cố ý tránh
mặt mặt cô, có lẽ cô cần thời gian để suy nghĩ. Cho nên hôm nay cô không muốn
tới trường, không muốn gặp mặt hắn.
Làm sao đây, làm sao đây, Hải Nghi
mày thật ngốc!
Hải Nghi ảo não thở dài.
Hải Nam là chàng trai thứ một trăm
mười ba mà cô biết, hắn từng nói hắn là cảnh sát truy tìm tội phạm là cô, vậy
sao bây giờ tìm được rồi lại không chờ đến lúc tòa phán án “chung thân” là được
rồi sao? Như thế nào lại phiền phức như thế?
Bất tri bất giác Hải Nghi cũng không
biết rằng cô cũng không ghét hôn sự này như trước, thậm chí còn xem việc ở bên
cạnh Hải Nam là việc hiển nhiên.
Đúng thế, cô ở bên cạnh hắn chẳng
phải là hiển nhiên sao! Tại sao phải hại não như vậy chứ?
Giống như mới phát hiện ra một châu
lục thứ bảy nào đó, Black bừng tỉnh đại ngộ, mỉm cười sáng lạn, hào quang chói
mắt, khiến các cô gái xung quanh lập tức ngây ngốc, trái tim bắt đầu nhảy điệu “cha
cha cha”.
- Cẩn thận.
Black đứng dậy đi ra tới cửa vô tình
đụng trúng một người phụ nữ xinh đẹp.
Vóc người hoàn mĩ, tóc được búi cao
lên, ăn mặc sang trọng giống như một quý phu nhân, ánh mắt sáng ngời nhìn sợi
dây chuyền lộ ra trên cổ của cô, dịu dàng nói.
- Cô gái, cẩn thận chút, sợi dây này
rất đáng quý, nếu đánh mất thì cô vĩnh viễn đánh mất tình cảm của người con
trai cô yêu.
Người phụ nữ sâu kín nói rồi nhanh
chóng lướt qua cô đi vào trong. Để lại một mình Hải Nghi có chút ngốc
lăng.
Khoan đã "cô
gái" là sao? Bà ta là ai? Bà ta biết cô là con gái sao?
- Bà là
ai?
Hải Nghi xoay
người nhìn theo bóng lưng người phụ nữ, lớn tiếng hỏi.
- Ta là… là một
thầy bói.
- Thầy
bói?
- Đúng vậy. Cô
gái cẩn thận, hẹn gặp lại.
Nói rồi người
phụ nữ kì lạ nhanh chóng khuất sau hành lang.
Hải Nghi bất
giác hoảng sợ, lần thứ hai rơi vào suy nghĩ của chính mình.
Người con trai
cô yêu? Đánh mất tình cảm?
Không hiểu sao
cô lại có dự cảm bất an. Lời người phụ nữ tự xưng là thầy bói đó nói khiến cô
hoảng sợ. Bà ta thực sự là thầy bói sao? Bà ta nhắc cô phải cẩn thận, bà ta
biết trước tương lai sao?
- Bựt.
Hải Nghi bất
thình lình bị người ta đẩy ngã, hoảng hốt sờ trên cổ một mảnhtrống không.
Sợi dây
chuyền?
Chết tiệt! Bên
tai lại quanh quẩn câu nói của người phụ nữ kia.
- Cô gái, cẩn
thận chút, sợi dây này rất đáng quý, nếu đánh mất thì cô vĩnh viễn đánh mất
tình cảm của người con trai cô yêu
Hải Nghi hoảng
sợ vội vàng đuổi theo tên cướp. Chưa bao giờ cô lại thấy hoảng sợ như vậy. Cô
sợ đánh mất sợi dây chuyền, cũng chính là món quà sinh nhật Hải Nam tặng cô hay
sợ mất đi tình cảm của Hải Nam?
Cô không muốn
biết, trong lòng cô gào thét phải lấy lại sợi dây chuyền đó, phải lấy lại, nếu
không cô sẽ hối hận, sẽ hối hận suốt đời.
Hải Nghi cố
gắng đuổi theo tên cướp kia. Mồ hôi lạnh chảy dọc theo hai má, không phải mệt
mà là sợ…
Bên trong con
đường nhỏ, tên con trai ngắm nhìn sợi dây chuyền có đính mười hai viên kim
cương nhỏ xếp thành kí tự "N", cái này đủ để cho hắn sống cả đời,
đương lúc hắn cười đắc ý, thì từ đâu lao ra một bóng đen nhìn chăm chăm
hắn.
- Trả cho
tôi.
Hải Nghi lạnh
lùng ra lệnh, xung quanh tỏa ra khí thế lạnh như băng, khiến người ta không rết
mà run.
Đáng tiếc vẫn
có người nào đó làm bộ trấn định, không sợ chết hùng hồn nói.
- Trả cho mày?
Nhóc con, tốt nhất nên về nhà với mẹ đi.
Hắn nhìn Hải
Nghi toàn thân quần áo hàng hiệu, da trắng mắt to, một bộ công tử bột bộ dáng,
khinh thường mở miệng.
- Tao lập lại
một lần nữa, trả sợi dây chuyền cho tao.
Hải Nghi cắn
răng mở miệng, uy hiếp rõ ràng, hai nắm tay đã nắm lại thật chặt, cô không có
kiên nhẫn chờ đợi hắn.
- Ha ha… đúng
là muốn tìm chỗ chết. Nhóc con đây là tự mày tìm lấy.
Nói rồi hắn
huýt sáo một tiếng, từ bên trong có rất nhiều người cầm gậy đi ra, ánh mắt bỡn
cợt nhìn cô giống như đang nghiên cứu con mồi.
Hải Nghi vẫn
đứng yên bất động, cắn răng ném ra hai chữ. "Bỉ ổi."
- Ha ha… Lão
đại xem ra tên này là công tử nhà giàu, hôm nay chúng ta gặp may rồi.
Một tên trong
số đó nhìn lão đại nói, ánh mắt tham lam quan sát cô từ trên xuống dưới.
- Còn đứng đó
làm gì? Lên hết đi.
Người được xưng
là lão đại lớn tiếng nói. Nhanh chóng hơn chục người cầm gậy đánh về phía Hải
Nghi.
Hải Nghi bị vây
trong đám người cố gắng đánh lại bằng tay không, ánh mắt cô vẫn không rời khỏi
tên cầm đầu, nhìn chăm chăm sợi dây chuyền trên tay hắn.
Trong lúc sơ ý
bị người ta đánh trúng một gậy vào vai. Hải Nghi nhịn đau đá cho tên kia một
phát, phía trước lại bị đánh mạnh vào ngực, chân lại bị gậy đập vào đầu gối,
chạm đến vết thương mới lành khiến mồ hôi trên trán túa ra như suối.
Hải Nghi giật
lấy một cây gậy, cố gắng không chế đau đớn trên người, liên tiếp đánh ngã mười
mấy tên.
Ánh mắt không
độ ấm nhìn chằm chằm tên cầm đầu, lạnh lùng nói.
- Trả sợi dây
chuyền cho tôi.
Tên kia bây giờ
nhìn ánh mắt đáng sợ của cô, thân mình bắt đầu run run, nhìn Hải Nghi từng bước
từng bước tới gần, không khí xung quanh hắn giống như bị cô hút hết. Lúc này
hắn mới ngu ngốc nhận ra, người này thật đáng sợ, giống như Tu La từ địa ngục
đến đồi mạng vậy.
Hắn run run ném
sợi dây chuyền cho cô, nhanh chóng cùng đám người kia khó khăn chạy đi.
Hải Nghi nắm
chặt sợi dây chuyền thỏa mãn cười, trong lòng nhất thời hiểu rõ một chút
chuyện, mệt mỏi ngã xuống…
Chương 48: Em Yêu Anh
Tình yêu là một
đề tài khó, nó giống như một bài toán có muôn vàn cách giải. Nhưng Hải Nghi dù
có thông minh cách mấy cũng suýt chút nữa bó tay.
Trước khi ngất
đi cô biết mình đã có câu trả lời cho bài toán đó. Cô cảm thấy lòng mình thật
nhẹ nhỏm, cô đã giải được bài toán khó, đã có câu trả lời cho Hải Nam.
Hải Nghi vui
mừng đi tìm Hải Nam, nhưng khi đứng trước mặt hắn cô không thể tin vào mắt
mình.
Hải Nam… hắn
đang hôn Hiểu Lam.
Cô thấy hắn
dùng ánh mắt thật lạnh lùng nhìn cô.
Hải Nghi cảm
thấy chính mình giống như cô học trò nhỏ, vui mừng đem bài giải nộp cho thầy
giáo nhưng khi làm xong mới biết đã hết giờ làm bài.
Không, cô không
muốn. Không phải vậy, Hải Nam sẽ không như thế!
- Không, không
phải. Hải Nam… Hải Nam…
Hải Nghi bất
ngờ kêu lên, từ trong giấc mộng tỉnh dậy, lúc này mới phát hiện mọi chuyện chỉ
là mơ thôi.
Sau lưng mồ hôi
ướt đẫm áo, rõ ràng trong phòng có máy điều hòa, nhưng mồ hôi vẫn cứ tuôn ra
như mưa.
- Cạch.
Cửa phòng nhất
thời mở ra, Đặng Vũ Khánh mang theo thức ăn đi vào, nhìn cô toàn thân mồ hôi
lạnh, ngây ngốc ngồi đó, hắn nhíu mày đặt khay đồ ăn trên bàn, đi đến bên
giường, lấy tay sờ trán cô.
- Không sốt. Cô
gặp ác mộng sao?
- Đây là đâu? -
Hải Nghi nhìn xung quanh hỏi.
- Đây là nhà tôi.
- Đặng Vũ Khánh thản nhiên trả lời.
Nhìn thấy Hải
Nghi im lặng không nói, hắn hiếu kì hỏi.
- Cô không hỏi
tôi tại sao cô lại ở đây à?
Hải Nghi cho
hắn một cái liếc mắt, không quan tâm, im lặng bước xuống giường. Nhưng chân vừa
chạm đất thì thân mình cũng lập tức ngã sóng xoài.
- Cô phải biết
mình đang còn bị thương chứ!
Đặng Vũ Khánh
bất đắc dĩ đỡ cô ngồi dậy, ánh mắt phức tạp nhìn cô. Giọng nói không rõ tình
cảm tiếp tục vang lên.
- Có phải vì
sợi dây chuyền đó? Lúc nhìn thấy cô thì cô đã giữ nó thật chặt, có làm thế nào
cũng không chịu buông ra. Nhìn xem tay cô bị đâm đến chảy máu rồi kìa.
Hải Nghi nhất
thời có phản ứng, cô nhìn sợi dây chuyền trong tay mình bị máu tươi nhiễm đỏ,
tay lúc này mới phát giác đau.
Ngẩng đầu nhìn
Đặng Vũ Khánh.
- Anh… đưa tôi
đi tim Hải Nam được chứ.
Cổ họng có chút
đau, cô khó khăn nói. Ánh chờ mong nhìn hắn, cô biết mình không thể tự đi cho
nên lần đầu tiên mở lời cầu xin hắn.
Đặng Vũ Khánh
nhìn cô thật lâu, muốn nhìn xem một chút cô có còn là Black mà hắn biết.
Người mà mười
mấy năm nay hắn luôn cho là đối thủ, bây giờ là người hắn để ý nhưng lại cầu
xin hắn đưa đi gặp người con trai khác.
Hải Nghi thấy
hắn thật lâu vẫn không đáp ứng, cô đẩy hắn ra, cố gắng nhịn đau tự mình ngồi
dậy, khó khăn bước đi.
Chợt trời đất
quay cuồng, cô bị ngã vào lòng ngực vững chắc. Đặng Vũ Khánh không nói không
rằng một đường im lặng bế cô đi ra ngoài.
Hắn thật là
không biết thương hoa tiếc ngọc, cứ thế mà quăng cô lên xe, không nói một lời
cấp tốc lái đi.
………..
- Tại sao lại đưa
tôi tới đây?
Nhìn quán bar
ầm ĩ bên trong, Hải Nghi nhíu mày, nghi hoặc nhìn Đặng Vũ Khánh một bộ lạnh
lùng bên cạnh. Không hiểu tại sao hắn lại đưa cô tới đây.
- Chẳng phải cô
muốn tìm người sao? Hắn ở bên trong, cô tự mình đi đi.
Đặng Vũ Khánh
giọng nói không mang theo chút độ ấm, lạnh lùng mở miệng.
Nghe được đáp
án, Hải Nghi nhanh chóng xuống xe, cố gắng bước đi vững vàng đi vào bên
trong.
Đặng Vũ Khánh
im lặng nhìn theo bóng lưng cô, thật muốn chạy đến ngăn cô lại, nói với cô hắn
cũng thích cô, thích cô mười mấy năm. Nhưng hắn không làm được chỉ có thể nhìn
cô từng bước từng bước đi tìm người con trai khác.
- Xập xình… Xập
xình…
Bên trong quán
bar vô số âm thanh tạp nham trộn lẫn vào nhau tra tấn màng nhĩ người
nghe.
Bên trong một căn phòng Vip. Hải Nam
uống một ly, rồi liên tiếp nhiều ly, từng giọt từng giọt rơi vào bụng hắn. Minh
Quân không chịu nổi bộ dáng này của hắn, nhanh tay chụp lại chai rượu trước khi
tên điên này rót nó vào bụng.
- Oành.
Cửa phòng bị người ta đẩy mạnh. Chỉ
thấy Hải Nghi toàn thân chật vật không chịu nổi, ngay cả đứng cũng không xong,
thân hình lung lay, khập khiễng đi tới trước bàn bọn hắn.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn hai cô gái
bên cạnh Hải Nam, khiến cho hai cô ả sợ hãi càng nép vào người hắn hơn.
- Cút. – Hải Nghi âm lãnh nâng khóe
môi phun ra một chữ.
Ánh mắt như hai lưỡi dao sắc bén,
không cho người ta kháng cự.
Hai cô ả tâm không cam tình không
nguyện, dưới ánh mắt uy hiếp đáng sợ của Hải Nghi ỏng ẹo giậm chân rời
đi.
Minh Quân cũng thức thời lui ra,
nhường lại không gian cho hai người bọn họ.
Hải Nam giống như không thấy sự có
mặt của cô, tiếp tục nâng lên chai rượu vừa rồi tiếp tục uống.
Hải Nghi không có ngăn hắn, ánh mắt
chỉ thản nhiên nhìn người này. Chậm rãi nói.
- Anh hỏi em có yêu anh không? Em
không biết. Anh hỏi em có để ý người con gái khác thích anh không? Em có. Em
không thích người khác thích anh, càng ghét người ta chạm vào người anh. Em
không thích đọc những tin tức lá cải trong trường có liên quan đến anh. Không
muốn biết trong tủ quần áo của anh có bao nhiêu lá thư. Không muốn bọn nữ sinh
đó nhìn hình của anh chăm chú. Không muốn anh đến gần bất cứ cô gái nào. Không
muốn anh cười với bọn họ… Em không muốn như vậy. Em chỉ muốn anh ở bên cạnh một
mình em thôi. Anh đã nói anh sẽ là của em. Vậy nên đồ của em không cho phép bất
kì kẻ nào chạm vào, càng đừng mong nhìn ngó đến.
Động tác uống rượu của Hải Nam ngay
từ khi cô bắt đầu nói thì đã dừng lại. Trong đầu thanh tỉnh không ít nhưng
không có mở miệng, cũng không có nhìn cô.
Hải Nghi hít sâu một hơi, cố gắng
khắc chế nước mắt có xu hướng vỡ đê. Ánh mắt đỏ hồng nhìn chằm chằm Hải
Nam.
- Em rất yêu gia gia, muốn mình trở
nên mạnh mẽ để bảo vệ gia gia. Em cũng muốn mình bảo vệ anh thật tốt nhưng
không hiểu sao trong lòng em luôn có mong muốn giữ lấy mãnh liệt. Nó khác tình
yêu mà em đối với gia gia. Nếu anh nói nó là tình yêu thì anh nhận được đáp án
rồi chứ.
- Em xin lỗi vì đã sơ ý bị người ta
cướp lấy cái này. Nhưng mà em tìm lại được rồi. Bây giờ em trả lại cho
anh.
Hải Nghi đặt sợi dây chuyền lên bàn,
lần nữa xoay người khó khăn rời đi. Nước mắt trong hốc mắt theo động tác của cô
mà rơi xuống.
Hải Nam ngây ngốc nhìn sợi dây
chuyền bị máu nhiễm đỏ, phía trên viên kim cương còn đọng lại giọt nước mắt
trong suốt của Hải Nghi. Bên tai vẫn quanh quẩn những lời nói của cô.
Một lúc lâu sau hắn mới giật mình,
nắm lấy sợi dây chuyền lao như bay ra ngoài, ngay cả đụng trúng Minh Quân cũng
không hay biết.
- Này, cô gái! Tỏ tình với người ta
thì phải nói “Em yêu anh” chứ.
Hải Nghi bất ngờ bị người ta kéo
tay, nhất thời dừng lại cước bộ, ánh mắt mông lung nhìn thân hình cao lớn của
Hải Nam đứng chắn trước tầm mắt, không tự chủ được mở miệng, nói.
- Em yêu anh?
Vốn dĩ đây là một câu hỏi, nhưng
người nào đó vẫn cho rằng đây là lời tỏ tình. Bất ngờ Hải Nam cúi xuống bao
trùm lấy môi cô, mãnh liệt hôn, bá đạo quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương. Vừa mạnh
mẽ, vừa ôn nhu hút hết mật ngọt trong miệng cô.
Xa xa một chiếc xe thể thao lẳng
lặng dừng trong bóng đêm, nhìn hai người bọn họ dây dưa hôn. Cuối cùng nhanh chóng
biến mất sau màn đêm giống như chưa từng tồn tại…
Chương
49: Hải Nam, Gả Cho Em Đi
Hải Nam ngồi trên ghế salon, ôm Hải
Nghi ngồi trên đùi mình. Khoảng một giờ rồi, hắn không nói chuyện mà chỉ nhìn
chăm chăm sợi dây chuyền trên bàn.
Hắn cứ giữ nguyên tư thế như thế này
khiến cô dù có khó chịu cũng không dám nhúc nhích. Vòng tay ôm cô càng ngày
càng chặt giống như muốn khảm cô nhập vào người hắn vậy.
Hải Nghi tức giận.
Cô không thể chịu đựng được sự im
lặng nguy hiểm này. Vòng eo thon gầy của cô sắp bị hắn bóp nát. Cái tên chết
tiệt này!
- Cái tên này…
- Á.
Hải Nghi dùng hết khí lực đứng dậy,
nhưng bất ngờ lại bị hắn kéo ngược trở về. Lần nữa giống như mèo nhỏ ngoan
ngoãn ngồi trong lòng hắn.
- Hải Nam, cái tên này. Anh có gì
thì cứ nói thẳng đừng có im lặng hành hạ người khác như vậy. Chuyện sợi dây
chuyền hôm qua em xin lỗi anh rồi còn gì. Anh rốt cuộc muốn gì nữa đây.
Hải Nghi rốt cuộc nhịn không được
nữa, lửa giận bùng phát, từ trước đến nay cô không phải là người biết nhẫn
nhịn, cho dù là mình làm sai trước tiên cũng không muốn bị người ta chèn
ép.
- Hử? Anh muốn gì? - Hải Nam khó
hiểu hỏi lại. Ánh mắt vô tội nhìn cô phát hỏa.
- Hừ! Muốn đánh muốn giết thì cứ làm
lẹ đi, em không có thời gian chơi trò chơi không lên tiếng với anh. Tức giận gì
chứ? Anh tức giận thì hay lắm sao? Đừng có trưng ra bộ mặt đáng sợ đó hù dọa
tâm linh bé nhỏ của người khác.
Hải Nghi nhắm mắt, ngồi thẳng lưng,
bộ dạng thấy chết không sờn.
Hải Nam cố gắng nhịn cười nhìn cô
gái này. Hắn buồn cười hỏi.
- Ai nói anh tức giận?
Hải Nghi lập tức mở mắt nhìn khuôn
mặt nhịn cười đến đỏ ửng của Hải Nam, cẩn thận hỏi.
- Không phải anh tức giận vì chuyện
em làm đứt sợi dây chuyền chứ?
- Có.
Hải Nghi chột dạ cuối đầu. Phía trên
lại truyền đến tiếng thở dài của Hải Nam, hắn bất đắc dĩ nói.
- Anh giận vì em không chú ý bản
thân mình mà để bị thương nặng như thế này. Anh sẽ đau lòng.
Hải Nghi thật không nghĩ hắn sẽ
không trách cô làm đứt sợi dây chuyền mà tức giận vì việc cô làm hắn lo
lắng.
- Chỉ là vết thương ngoài da, không
nặng lắm. - Hải Nghi cảm động nhìn hắn nói.
- Cái gì gọi là không nặng lắm. Bọn
người đó không biết em là con gái sao, như thế nào lại đánh vào ngực người
ta.
Hải Nam còn mang bộ dáng thực sự
nghiêm túc nhìn ngực cô đau lòng nói.
Khóe miệng bạn nhỏ Hải Nghi mãnh
liệt co rút. Không biết nói gì với tên này. Nhìn ánh mắt còn thực sự lo lắng
cho vòng một của cô, Hải Nghi khó khăn mở miệng.
- Thật ra… họ không biết em là con
gái a.
- Không sao, anh đã nhờ Minh Quân xử
lí bọn họ tin rằng đám người đó bây giờ khó mà sống tốt.
Hải Nam sủng nịnh vuốt tóc cô, giọng
nói êm tai không khỏi khiến cô rùng mình. Cái này có phải là người ta vẫn hay
nói “Mặt trái của sự thật” không, ai mà nghĩ được chàng vương tử trong mơ của
biết bao cô gái thực ra là một tên ác ma đáng sợ.
- Nhưng sợi giây chuyền này phải làm
sao đây?
Hải Nam nghĩ nghĩ, cuối cùng buộc
miệng nói ra. Bạn nhỏ Hải Nghi lần thứ hai rơi vào trạng thái hóa đá, chật vật
nói.
- Anh dành ra một tiếng đồng hồ để
suy nghĩ cách nối lại sợi chuyền?
- Đúng vậy. Sợi dây chuyền này là
sợi dây có một không hai, dây đeo dùng bạch kim chế tác, các chi tiết trên đây
đều được bằng thủ công. Mẹ anh đã đích thân thiết kế và tự tay làm. Trên đời
này sẽ không có cái thứ hai.
- Có lẽ Như Băng có cách, cô ấy rất
gỏi chế tác đồ trang sức.
Bất giác Hải Nghi chợt nghĩ tới
người phụ nữ hôm qua, cảm thấy rất kì lạ cô ngẩng đầu nhìn Hải Nam nói.
- Hôm qua em vô tình gặp được một
người phụ nữ rất kì lạ. Bà ấy tự xưng là thầy bói, nói với em… - Hải Nghi cẩn
thận nhìn Hải Nam mới tiếp tục nói – Bà ấy nói nếu em đánh mất sợi dây chuyền
này thì em sẽ mãi mãi đánh mất tình cảm của anh, cho nên…
- Cho nên em mới bất chấp đuổi theo
sao. Đồ ngốc, sợi dây chuyền chỉ là vật tượng trưng thôi. Anh nói rồi, em mãi
mãi sẽ phải chịu trách nhiệm với anh.
- Chịu trách nhiệm? - Hải Nghi khó
hiểu hỏi lại.
- Em đừng chối, từ khi em nói ra ba
chữ kia thì em kiếp này sẽ phải chịu trách nhiệm với tình cảm của anh.
Hải Nam rất chính nghĩa nói, thích
thú quan sát sắc mặt càng ngày càng khó coi của cô. Bất quá trong mắt hắn thì
đó là vô cùng đáng yêu.
- Ba chữ kia?
Là ba chữ nào?
Hải Nghi thật
sự không hiểu hắn đang nói gì.
- Nguyễn Hà Hải
Nghi, em đừng có "qua cầu rút ván".
Sắc mặt Hải Nam
giờ phút này còn đen hơn cả đít nồi. Hai mắt nheo lại nhìn Hải Nghi chằm chằm,
như thể một khi cô dám nói ra hai từ "Không có" thì hắn sẽ ăn thịt cô
ngay lập tức.
Qua cầu rút
ván? Mệt cho hắn nghĩ ra câu này. Nhưng cô thực sự không nghĩ ra mình đã nói
gì.
- Em đã nói gì
sao?
- Em… Thôi được
rồi, hôm qua chẳng phải em tỏ tình với anh sao. Em cũng đã nói “Em yêu anh”
rồi, không được chối.
Nhìn bộ mặt ngơ
ngác của cô, Hải Nam chấp nhận thỏa hiệp, lần nữa nhắc lại cho cô.
Hải Nghi bất
đắc dĩ nhìn hắn. Không sợ chết nói.
- Tự anh cho là
vậy thôi. Rõ ràng không phải ý đó.
- Vậy ý của em
là gì?
Giọng nói của
người nào đó bắt đầu thấp xuống âm độ, ánh mắt nhìn chằm chằm Hải Nghi không
che giấu uy hiếp đáng sợ.
Hừ! Cái cô gái
không biết sống chết này. Cô dám nói không đúng ý hắn xem. Thật muốn đánh vào
mông cô thật đau.
Cảm nhận không
khí xung quanh có xu hướng đóng băng. Hải Nghi thức thời nói.
- Ý của em là…
là… Hải Nam anh gả cho em đi.
Khóe miệng Hải Nam co rút kịch liệt,
không thể tin nhìn Hải Nghi nghiêm túc hỏi.
- Vợ à, điểm thi khảo sát môn ngữ
văn của em là bao nhiêu?
- Ách… cái này không quan trọng lắm,
hình như là ba điểm rưỡi…
- Oành.
Hải Nam triệt để hóa đá, thật lâu
nhìn Hải Nghi nói.
- Anh nghĩ em sống ở nước ngoài lâu
quá nên đối với tiếng việt không thông hiểu. Phải nói là “Em nhất định sẽ gả
cho anh.”
- Có khác nhau sao? Dù sao thì ba
anh cũng chấp nhận gả anh cho em rồi. Anh ngoan ngoãn chờ vài năm nữa đi… ha ha
ha… Ưm… Ưm…
Đương lúc cô cười rất đắc ý thì Hải
Nam bất ngờ ngậm lấy môi cô, ở trên bờ môi trầm thấp mở miệng.
- Em nhất định phải chịu trách nhiệm
với anh. Làm sao đây, ai bảo em yêu anh rồi.
- Anh nói gì?
- Có sao? Em nghe anh nói gì.
- Anh nói “em yêu anh”.
- Ừm… anh biết em yêu anh.
Hải Nam cuối cùng cũng nghe cô lập
lại ba chữ kia. Còn bạn nhỏ Hải Nghi đáng thương bị lừa giờ này còn đang đầu
choáng mắt hoa, vô lực tựa vào người hắn, mặc hắn ôm hôn.
- Hải Nam, em yêu anh.