Hôn ước quý tộc - Chương 44 - 45 - 46

Chương
44: Tâm Tình Không Tốt

Hải Nam nhìn cánh cửa vừa đóng lại,
trong lòng thật khó chịu, cô đi rồi, cô cứ thế mà đi, chẳng lẽ cô không quan
tâm, không để ý sao?

Ánh mắt lạnh lẽo rơi trên người Hiểu
Lam, trầm giọng ra lệnh.

- Tránh ra.

Hiểu Lam ngơ ngác nhìn Hải Nam giờ
phút này giống như Tu La đến từ địa ngục, hơi thở lạnh lẽo của hắn khiến cô run
sợ.

Chán ghét nhìn cô gái này bất động
ngồi trên người mình, Hải Nam lạnh lùng đẩy cô ta ra, không hề có cái gọi là “thương
hương tiếc ngọc” đẩy Hiểu Lam ra khỏi người mình, không quan tâm cô ta có hay
không đau, sải bước chạy theo Hải Nghi.

Ở dãy phòng học đối diện phòng y
tế.

Trong phòng nhạc, Đặng Vũ Khánh đứng
trước cửa sổ sát đất nhìn một màn kia, ánh mắt lóe lên, nhìn Hà Hiểu Lam đau
khổ co người khóc, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng rồi xoay người rời
đi.

Cô làm sao vậy? Làm sao lại khó chịu
như vậy? Cảm giác mãnh liệt đến nỗi nếu cô không nhanh chóng rời khỏi căn phòng
kia thì có lẽ cô sẽ chạy đến đánh hai người bọn họ mất, chuyện mất hình tượng
như vậy, Hải Nghi này tuyệt đối không làm.

Hải Nghi cúi đầu chạy ra phía sau
vườn trường, cô cảm thấy mình thật ngu ngốc. Từ trước đến giờ cô tự cho mình là
thông minh, nhưng cô sai lầm rồi, cô chính là con ngốc.

- Á.

- Thịch.

Chết tiệt!

Tại sao lại có nước trên mặt mình cơ
chứ, rõ ràng không có mưa mà. Hải Nghi này từ bao giờ lại yếu đuối như vậy, chỉ
ngã một cái mà đã khóc. Nhưng tại sao cô lại không có cảm giác đau ở chân,
ngược lại trái tim cô càng đau hơn.

Đáng ghét! Đáng ghét! Hải Nam chết
tiệt, em sẽ không tha cho anh, sẽ trừng trị anh thật tốt.

Hải Nghi dùng hai tay ra sức lau
nước mắt nhưng không hiểu sao càng lau thì nó càng chảy ra nhiều hơn. Cô ngẩng
đầu nhìn lên trời để cho nước mắt chảy ngược vào trong, cô không muốn mình yếu
đuối như vậy.

- Hải Nghi mà anh biết sẽ không bao
giờ biết nhẫn nhịn.

Hải Nghi kinh ngạc quay đầu nhìn
Hoàng Tử Minh mỉm cười dịu dàng như thiên thần bước ra từ truyện tranh, đưa tay
về phía mình, thản nhiên nói.

- Nào đến đây, muốn khóc thì cứ khóc
lớn một chút, anh có chuẩn bị cả rồi.

Hoàng Tử Minh hài hước đưa ra hai
cục bông gòn cho cô xem, sau đó nhét vào tai mình, mỉm cười nhìn cô.

Hải Nghi kích động đứng lên ôm chầm
lấy Hoàng Tử Minh mà khóc thật lớn giống như thuở bé.
Cô không tin chuyện Bạch Tuyết và hoàng tử, không tin sẽ có Cô bé lọ lem đánh
rơi đôi giày định mệnh, càng không tin chuyện Ông Bụt, Bà Tiên nhưng trên đời
này cô sẽ tin một chuyện, đó là mỗi khi cô yếu đuối nhất “Thiên thần” sẽ ở ngay
bên cạnh cô, chờ cô khóc.

Xa xa có một chàng trai nhìn hai
người họ, trong lòng không rõ tư vị gì, nở nụ cười gượng gạo rồi xoay người rời
đi. Cái bóng cao dài in xuống mặt đất thật cô đơn, thật cô đơn…

Trong quán cà phê mang phong cách
một ốc đảo xinh đẹp.

Hoàng Tử Minh nhìn Hải Nghi lần lượt
ăn hết năm ly kem, ngay khi cô giờ tay định gọi ly thứ sau hắn đã ngăn lại,
nghiêm túc nhìn cô hỏi.

- Hải Nghi, em thích Hải Nam?

Thật sự giống một câu khẳng định
hơn. Hải Nghi bất ngờ khi nghe câu nói của Tử Minh.

- Thích.

- Cô có thích hắn không?

- Hải Nghi em không nhận ra sao? Khi
em ở một mình trong rừng, người em nghĩ tới đầu tiên là ai? Khi em gặp ác mộng
người bên cạnh cho em cảm giác an toàn là ai? Và bây giờ em đau lòng là vì
ai…

Giọng nói của Hoàng Tử Minh rất nhẹ,
rất nhẹ nhưng thật sâu đánh vào lòng cô, mỗi khi hắn nêu ra một câu hỏi, trong
lòng cô cũng không tự chủ được mà âm thầm trả lời.

- Khi ở một mình trong rừng, người
cô nghĩ tới là Hải Nam.

- Lúc gặp ác mộng vì có Hải Nam cho
nên cô mới yên ổn ngủ.

- Bây giờ cô đau lòng cũng là vì cái tên Hải
Nam xấu xa đó.

Hải Nghi không hiểu, cô thực sự
không hiểu, cô là thích Hải Nam sao?

- Thích hay không thích?

Câu hỏi này cứ lởn vởn quanh đầu cô,
đừng hỏi nữa đừng hỏi nữa, cô không biết, cô không biết.

Hải Nghi kịch liệt lắc đầu giống như
muốn hất văng những câu hỏi khiến đầu cô đau ra ngoài.

- Em không biết, em không biết, anh
đừng hỏi nữa.

- Hải Nghi bình tĩnh nào. Hãy dũng cảm
đối mặt với tình cảm của mình, em sẽ có được câu trả lời thôi, anh sẽ vẫn mãi ở
bên cạnh em mà.

Hoàng Tử Minh ôm cô, thì thầm vào
tai cô, chỉ hi vọng cô sẽ có được hạnh phúc cô mong muốn. Cho dù người mang lại
hạnh phúc cho cô không phải là hắn thì hắn cũng sẽ giúp cô tìm lại hạnh phúc
đó.

Nghe giọng nói dịu dàng ấm áp quen
thuộc, Hải Nghi từ từ bình tĩnh lại nhìn nụ cười ấm áp như mặt trời kia cô
ngoan ngoãn gật đầu, nhỏ giọng đáp.

- Em biết rồi.

…………………

- Tom à, con thấy không thoải
mái.

Hải Nghi làm nũng gối đầu lên đùi
Nguyễn Hà Trung. Đây là thói quen của cô, mỗi khi có chuyện khó giải quyết cô
đều tìm gia gia nói chuyện, mặc dù cuộc nói chuyện không hẳn là bình
thường.

- Này, Jerry con muốn phá cái gì cứ
làm đi, đừng ngoan ngoãn như vậy, ông cảm thấy rất bất an a.

Nguyễn Hà Trung chăm chăm nhìn cô
cháu gái tinh quái không hiểu như thế nào lại biến thành con mèo nhỏ chạy đến
đây.

- Tom à, con bị đau tim, ông đừng ồn
ào nữa.

- Cái gì? Đau tim? Tại sao lại có thể?
Ta nuôi con từ bé tại sao lại không phát hiện? Con có sao không? Để ta đưa con
đi bệnh viện nhé.

Nguyễn Hà Trung hốt hoảng giống như
ngồi trên chảo nóng, khoa tay múa chân, ngồi không yên.

- Tom à, ông ồn
quá! Bây giờ nghĩ tới cái tên hôn phu đáng ghét kia thì con lại rất khó chịu.
Ông à, con không bình thường.

- Jerry à,
chuyện này ta biết lâu rồi. Nguyễn Hà Trung âm thầm lau mồ hôi.

- Vậy thì đừng
nghĩ nữa, ông sẽ đi tìm lão già kia hủy hôn ước gì đó đi…

- Không cần. – Hải Nghi đột
ngột ngắt lời Nguyễn Hà Trung, cô ngồi dậy, đi tới bên bình hoa cổ mà gia gia
thích nhất lỡ tay làm ngã nó.

Sau đó đi lại
bàn làm việc cầm cây bút lông "múa" vài nét lên bức tranh phong cảnh
trị giá vài chục triệu của gia gia.

Viết mỏi tay,
cô xoay người nhìn Nguyễn Hà Trung điên cuồng lau mồ hôi vì may mắn đây là
phòng sách chứ không phải phòng khách ngoài kia a.

- Tom à, con cảm
thấy thoải mái hơn rồi, yêu ông nhất. Tom, ngủ ngon.

Nghe tiếng cửa
phòng đóng lại, Nguyễn Hà lão gia nhìn bức tranh của mình giờ đây biến thành
một bức tranh chữ, trên đó toàn là "Hải Nam chết tiệt".

- Đúng là tên
nhóc đáng ghét. Hừ!

Chương 45: Muốn Gả Hải Nam

- Hạch… hạch…
hạch…

- Binh.

- Binh.

Sáng sớm, Hải
Nghi lạch bạch chạy đến phòng của Hải Lâm, co chân duỗi thẳng động tác nhanh
gọn đá văng cánh cửa vô tội. Hơi thở lạnh lùng nguy hiểm, khiến hai anh em Hải
Duy, Hải Lâm đang ngủ say trên giường bất giác trùm kín chăn quá đầu.

Hải Nghi hai
bước thành một bước dùng hết sức bình sinh kéo cái chăn ra khỏi hai người bọn
họ.

Trời ạ, hai
người này cư nhiên ngủ không cần mặc áo sao!

Nếu cô chụp
được ảnh này thì không biết sẽ bán được bao nhiêu tiền đây. Đáng tiếc bây giờ
Hải Nghi cô không có tâm tình kiếm tiền.

Hải Nghi mặt
không đỏ, tim không đập, lạnh lùng nhìn anh em Hải Duy, hai mắt mờ mịt nhìn
mình như sinh vật lạ, lạnh giọng nói.

- Tên ngốc Hải
Nam hôm qua không về nhà?

Hải Lâm ngáp
dài một cái, nhìn cô gật gật đầu.

- Hắn qua đêm ở
ngoài?

Ngay khi Hải
Lâm còn muốn đống vai "con bửa củi" thì Hải Duy nhanh tay bắt lấy đầu
hắn nhét vào trong chăn, nhìn Hải Nghi bình tĩnh nói.

- Có lẽ cậu ta ở
biệt thự Trần Vũ.

Hải Nghi nhếch
miệng cười ra vẻ rất xấu xa, nhìn Hải Lâm hươ tay múa chân cố gắng tránh khỏi
móng vuốt của Hải Duy, tựa tiếu phi tiếu nói.

- Hải Lâm à, trên
cổ của anh hình như có dấu răng?

Nói rồi Hải
Nghi xoay người nhanh chóng xuống lầu. Hồi lâu sau, trên lầu truyền đến tiếng
hét kinh khủng của Hải Lâm.

- JERRY, EM THẬT
XẤU!

………………..

Sáng sớm Trần
Vũ Văn ngồi ở phòng khách vừa uống cà phê vừa đọc báo. Nghe tiếng bước chân
ngoài cửa, Trần Vũ Văn ngẩng đầu lên, nhìn Hải Nghi đứng ở cửa.

- Chào bác Trần,
con muốn gặp Hải Nam!

Hải Nghi lễ
phép cúi người chào hỏi. Hai mắt trong suốt nhìn Trần Vũ Văn, lộ ra vẻ nghịch
ngợm không bao giờ khuất phục.

Trần Vũ Văn hài
lòng cười, mỉm cười giảo hoạt nhìn Hải Nghi, bộ dạng lão hồ ly, không còn nghi
ngờ gì nữa, cái tên Hải Nam kia chắc chắn kế thừa triệt để nụ cười giảo hoạt
này.

- Nó ở trên
phòng, con có thể lên xem một chút. - Trần Vũ Văn
cười ý vị nhìn cô nói.

Nhìn nụ cười vô
hại của Trần Vũ Văn, Hải Nghi bất giác lạnh run, chắc chắn có vấn đề. Nhưng
chân không khỏi hướng phía cầu thang mà đi.

- Con xin phép. - Hải Nghi nói
rồi, chân bước đi nhanh hơn, ở gần Trần Vũ Văn cô cảm thấy toàn bộ suy nghĩ của
mình đều bại lộ ra hết, thật đáng sợ!

Hải Nam nhà cô
đúng là vẫn đáng yêu hơn!

Đứng trước cửa
phòng, Hải Nghi chần chờ không biết có nên gõ cửa hay không, nhớ đến một màn
ngày hôm qua, lửa giận ục ục sôi trào, hôm nay cô nhất định sẽ xử hắn đẹp
mặt.

Một cước đá
văng cánh cửa phòng tội nghiệp.

Hải Nghi mang
bộ dáng đòi nợ, hùng hổ nói.

- HẢI NAM,
ANH…

Lời chưa ra
khỏi miệng thì lập tức ngưng lại, Hải Nghi hai mắt mở to nhìn "hình ảnh
không phù hợp với thiếu nhi", miệng há hốc không khép lại được.

Mặt mãnh liệt
bị nướng chín, càng lúc càng đỏ, mũi cũng có khuynh hướng "núi lửa phun
trào". Hải Nghi lập tức xoay người lại, tay ra sức bụm mũi, đầu ngửa lên
nhìn trần nhà.

Trời ạ, hắn cư
nhiên không mặc quần áo, tướng ngủ lại còn cực kì xấu, chăn bị đạp rơi xuống
sàn, lộ ra vô hạn cảnh xuân, khiến người ta mặt đỏ tim đập.

Biến thái!
Chẳng lẽ tên con trai nào cũng biến thái như vậy sao?

Chẳng qua người
gặp phải hiện tượng mặt đỏ như gấc, tim đập gia tốc không theo quy luật tự
nhiên chính là Hải Nghi cô.

- Không thấy,
không thấy, không thấy… tôi không thấy gì cả!

Hải Nghi âm
thầm kịch liệt trấn an nội tâm bấn loạn của mình. Không hề hay biết có người
đang nhìn mình bằng ánh mắt quái dị.

- Không thấy cái
gì?

Hải Nam nửa
ngồi, nửa nằm trên giường cười cười nhìn Hải Nghi đang xoay lưng lại với mình.
Từ lúc nghe tiếng cô dưới phòng khách hắn đã biết cô chắc chắn sẽ tìm hắn. Cho
nên cái này chính là hắn cố ý.

- Thì thấy Hải
Nam không mặt quần áo…

Hải Nghi nghe
tiếng theo quán tính xoay người lại không ngờ nhìn thấy người lẽ ra nên nằm
ngủ, nhưng bây giờ lại còn cười vô cùng vô lại, giơ hai ngón tay, cười đến cực
kì sáng lạn, nhìn cô nói.

- Chào buổi
sáng.

Hải Nghi nhìn
hắn không biết xấu hổ, dám khỏa thân trước mặt mình, trong lòng rất rất tức
giận, có phải hắn cũng dễ dàng cho người ta nhìn thấy bộ dạng như vậy
không?

Đáng
ghét!

- Hừ! Hải Nam, em
cho anh năm phút lập tức,
lập tức ăn mặc chỉnh tề xuất hiện trước mặt em. Nếu không, hậu quả anh tự lo mà
gánh lấy!

Dứt lời Hải
Nghi xoay người chạy xuống lầu, bên trong con truyền đến tiếng cười khoái trá
của Hải Nam.

Có trời mới
biết vừa rồi cô đã nổ lực khống chế "nham thạch" bùng nổ như thế nào,
kịch liệt không cho tầm mắt rời vào bộ vị trọng yếu của hắn, thật xấu hổ, xấu
hổ quá đi.

Hải Nam, anh
còn dám khỏa thân trước mặt người khác chờ xem em sẽ thu thập anh thế
nào!

Hải Nghi nhanh
chóng chạy xuống lầu, nhìn thấy bộ dạng việc gì cũng biết của Trần Vũ Văn thì
mặt lại không khỏi đỏ lên.

- Đến đây, ngồi
một lát.

Trần Vũ Văn
nhìn cô cười hiền, ánh mắt nhìn lên lầu chợt lóe lên, nhìn thấy Hải Nghi đã
ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, mới đẩy đẩy gọng kính trên mũi, ánh mắt nghiêm
túc nhìn cô, không khỏi khiến cô có dự cảm bất an.

Nhưng thủy
chung từ đầu đến cuối Hải Nghi vẫn dùng ánh mắt không chút gợn sóng thẳng tấp
nhìn Trần Vũ Văn.

Nhìn ngươi đàn
ông cương nghị, lạnh lùng, nhưng lại có chút lưu manh. Đúng chính xác là như
thế bộ dạng này cô đã nhìn thấy trên người của Hải Nam.

Đúng là tại sao
lại có một người đàn ông kì lạ như vậy, không ai biết người đàn ông này trong
đầu đang suy tính cái gì, Hải Nghi thật tò mò muốn biết mẹ của Hải Nam là người
như thế nào. Phải là người phụ nữ như thế nào mới có thể đứng chung một chỗ với
người đàn ông này…Suy nghĩ của Hải Nghi nhanh chóng vượt hàng rào, nhảy
qua song sắt, đương lúc sắp vỗ cánh bay cao, bay xa, thì Trần Vũ Văn đột ngột
nói.

- Hải Nghi, ta
quyết định gả Hải Nam cho con, con phải nhanh chóng rước thằng nhóc xấu xa đó
về nhà đi.

- Oanh.

- Bụp.

- Bụp.

- Bụp.

- Binh.

Câu nói này
thành công hóa đá Hải Nghi, đồng thời trên lầu truyền xuống một chuỗi âm thanh
thanh thúy, mọi người đồng loạt xoay đầu lại, kinh ngạc nhì thấy Hải Nam thê
thê thảm thảm nằm dưới cầu thang ôm chân kêu đau, ánh mắt nhìn Trần Vũ Văn
khiếp sợ trừng lớn, khóe miệng giật giật, ngoại trừ không thể tin vẫn là không
thể tin.

Đả kích! Thực
sự quá đả kích!

Đúng là sát thủ
giết người chỉ trong một câu nói.

Đây chính là
nhận định tiếp theo của Hải Nghi dành cho Trần Vũ Văn. Thực sự so với lão hồ ly
như Trần Vũ Văn mà nói thì Hải Nam chỉ xứng đáng là một tiểu hồ ly chưa tu
luyện xong mà thôi.

Chương 46: Tại Sao?

Vút… Vụt… Vút…
Vút…

Một trăm… Một
trăm bốn mươi… Một trăm tám mươi… Hai trăm… Hai trăm bốn mươi… Hai trăm bốn
mươi ki lô mét trên giờ!

- Hải Nghi, anh
ra lệnh cho em dừng lại ngay! - Hải Nam cơ hồ
là gầm lên giận dữ.

Mồ hôi lạnh nổi
lên tầng tầng, Hải Nam nhìn không rõ cảnh vật trước mắt, sốt ruột nhìn Hải Nghi
đang mặt lạnh lái xe, trong lòng lửa giận bùng lên, hai mắt gắt gao nhìn chằm
chằm cô gái này.

Hắn không sợ
chết, chỉ sợ vạn nhất cô có việc gì thì hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho chính
mình. Nếu biết trước như vậy hắn sẽ không bao giờ đưa chìa khóa xe cho
cô.

Hắn thề đây là
lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng!

- Dừng xe, dừng
xe. Em điên rồi hay sao?

Không biết đây
là lần thứ mấy, Hải Nam lập lại câu nói này nhưng Hải Nghi vẫn làm bộ mắt điếc
tai ngơ, chuyên tâm chạy đua với tử thần bộ dáng còn tỏ ra rất thích thú với
tốc độ như thế này.

Xe đã chạy đến
một con đường vắng, hai bên là đồng cỏ lau mênh mông, lung lay uyển chuyển
trước gió. Hải Nam nhân cơ hội lao tới bẻ ngoặt tay lái, Hải Nghi nhất thời
không kịp phản ứng trơ mắt nhìn hành động bất ngờ của Hải Nam.

- Kettt.

Tiếng bánh xe
va chạm với mặt đường trở nên cực kì chói tai, xe đột ngột phanh gấp khiến cả
hai ngã nhào về phía trước.

- Ưm…

Do Hải Nam tự ý
tháo dây an toàn, bất chấp ôm Hải Nghi vào lòng cho nên bị đẩy về phía trước,
lưng và vai bị va chạm mạnh có chút đau.

Hải Nam rên
nhẹ, cúi xuống nhìn Hải Nghi không sao cả mới an tâm. Hắn nắm chặt tay cô đến
phát đau, ngay lập tức hung dữ quát.

- Hải Nghi em
điên sao? Em có biết như vậy nguy hiểm…

- Anh quên em còn là một Black của
Black Rose sao?

Hải Nghi nhẹ nhàng cắt đứt lời hắn,
hai mắt không chút gợn sóng chống lại ánh mắt tức giận của hắn.

- Em… - Hải Nam không biết nên nói sao, hắn
biết cô là Black thì sao chứ, hắn vẫn không kìm lòng mà thực sự lo lắng cho
cô.

Cuối cùng Hải Nam thỏa hiệp, nghiêm
túc nhìn cô nói.

- Em không biết anh sẽ rất lo lắng
sao?

Nhìn vào ánh mắt tràn ngập lo lắng
cùng hoảng hốt của hắn, Hải Nghi nhìn hắn thành thật nói.

- Em biết.

- Em biết tại sao còn…

- Đây là trừng phạt dành cho anh. - Hải
Nghi lần nữa đánh gãy lời hắn.

Cô đẩy Hải Nam ra, mở cửa bước xuống
xe.

Gió thổi lung lay làn váy, Hải Nghi
để mặt cho gió thổi bay tóc mình, nhẹ nhàng đi về phía trước, ngồi xuống bên
cạnh gốc cây gần đó, nhìn toàn cảnh thành phố xinh đẹp dưới chân mình.

Hải Nam đứng phía sau cô, vẫn nhìn
Hải Nghi chăm chú.

Nếu cô gái này cứ lặng im không nói,
thì cô là một cô gái dịu dàng, an tĩnh như nước…

Nếu cô ấy nói chuyện thì sẽ là một
cô gái thông minh, lạnh lùng cao ngạo như một công chúa…

Và lúc cô ấy cười thì hoạt bát, đáng
yêu…

Cô khóc thì mềm yếu, mỏng manh khiến
người ta thương tiếc…

Không biết từ khi nào hắn đã thích
quan sát cô như thế.

Hải Nam chầm chậm bước tới ngồi bên
cạnh cô, chân thành nhìn cô nói.

- Chuyện hôm qua chỉ là hiểu lầm
thôi.

- Em không có hiểu lầm. - Hải
Nghi kiên định nói, nhìn thấy Hải Nam định mở miệng giải thích, cô nhanh chóng
giải thích.

- Em biết anh không thích cô ta. Nếu
không anh cũng không an toàn ngồi bên cạnh em.

Hải Nghi lạnh nhạt, nửa thật nửa đùa
nói. Mắt không có nhìn Hải Nam, cô bình tĩnh nói như vậy khiến Hải Nam rất khó
chịu, trong lòng có cảm giác mất mác khó hiểu.

Hải Nam nhìn cô thật lâu cố gắng
muốn nhìn xem có thể phát hiện bí mật gì trên đó. Nhưng hắn vẫn không thấy gì
ngoài vẻ mặt thờ ơ kia.

- Anh nhìn đủ chưa? Có cảm thấy hài
lòng không?

Hải Nghi đột ngột lên tiếng, xoay
người đối mặt với hắn, dùng ánh mắt trêu tức nhìn hắn, khóe miệng chậm rãi hiện
lên ý cười.

- Hài lòng. Tất nhiên là hài lòng rồi,
vị hôn thê của tôi rất xinh đẹp.

Hải Nam chua xót cười, nhìn nụ cười
xinh đẹp treo trên gương mặt cô tại sao lại chói mắt như thế, không nhịn được
Hải Nam nhìn cô hỏi.

- Hải Nghi, em có yêu anh không?

Hải Nghi ngây ngốc nhìn hắn có chút
không phản ứng kịp. Câu hỏi này Hoàng Tử Minh đã từng hỏi cô, và ngay cả chính
bản thân mình, cô cũng tự hỏi hàng ngàn lần.

- Mình… có yêu Hải Nam không?

- Hải Nghi, em thực sự không có chút
xíu cảm giác nào sao? Em không thấy khó chịu khi có người con gái khác thích
anh sao? Em không cảm thấy tức giận khi có người con gái khác chạm vào anh sao?
Tại sao em lại có thể bình tĩnh như vậy? Tại sao em có thể… một chút cũng không
để ý chứ?

Hải Nam từng chút từng chút lên
tiếng chất vấn cô, hắn muốn đánh cược một phen, muốn biết hắn đối với cô là như
thế nào.

Đây cũng là lí do hôm qua hắn không
quay về biệt thự Nguyễn Hà, vì sợ phải đối mặt với ánh mắt lạnh nhạt của cô, sợ
cô chán ghét hắn.

Hải Nam nhìn cô thật lâu, chờ đợi cô
trả lời nhưng mà cô thật lâu vẫn không mở miệng nói gì.

Đây là lần đầu tiên hắn thật tâm yêu
một người con gái, hắn cũng muốn cô cũng sẽ yêu hắn, để ý hắn.

Lần đầu tiên một Hải Nam kiêu ngạo như
hắn phải đi hỏi người ta có yêu hắn hay không. Thực nực cười, từ bao giờ hắn
lại thiếu lòng tin như vậy?

Từ khi biết Hoàng Tử Minh là thiên
thần lúc bé của cô thì hắn cảm thấy rất bất an, nóng lòng muốn biết trong lòng
cô hắn có vị trí như thế nào.

Được rồi, lần đánh cược này hắn
thua, hắn đã thua. Có lẽ đối với cô mà nói hắn chỉ là tên hôn phu không đáng
có.

Nhưng mà hắn có muốn buông tay?
Không muốn. Dù thế nào đi nữa hắn cũng sẽ giữ cô bên người.

Hải Nam hít thở thật sâu khống chế
tâm tình tồi tệ của mình lúc này, mỉm cười nhìn cô nói.

- Đi thôi, chúng ta bị muộn giờ học
rồi!

Hải Nghi im lặng nhìn Hải Nam đưa
mình lên xe, trong lòng cô rất phức tạp, rốt cuộc tình yêu là gì cơ chứ, tại
sao phải yêu nhau mới được ở bên nhau.

Cô thực sự chỉ vì thực hiện lời hứa
với gia gia là chỉ bảo vệ Hải Nam cho nên mới ở bên cạnh hắn sao? Hay, là vì
một nguyên nhân nào khác?

Nếu một ngày hắn không cần cô bảo vệ
thì làm sao bây giờ, cô lấy lý do gì để ở bên cạnh hắn?

Thực sự là cô có khó chịu, có để ý
người khác chạm vào hắn. Nhưng như thế thì thế nào, cô vẫn không hiểu tình cảm
trong lòng mình.

Hải Nghi giống như bị thôi miên
trong đầu lẩn quẩn vô vàn câu hỏi “tại sao”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3