Lửa thiêu rừng hạnh - Chương 12 - Phần 2

Sau khi nói lời cảm ơn, hai cảnh sát tiến về trạm biên phòng,
một chiến sĩ trẻ mặc quân phục màu xanh, biển tên đeo trước ngực, khuôn mặt còn
tròn hơn cả Tiểu Xuyên đón tiếp họ, kiểm tra giấy tờ của hai người xong cậu ta khách
khí trả lời. Theo như cậu ta nói để thuê được thuyền, cần phải có các giấy tờ liên
quan hoặc chỉ cần thông báo một câu cũng được. Nói như vậy bất cứ ai đến thuê thuyền
trạm vũ trang biên phòng đều nắm được, ngoài cậu ta ra còn một người khác nữa đang
trực ở đây.

Tiểu Xuyên và Đào Lợi hết sức vui mừng.

Cậu mặt tròn đi vào trong phòng gọi người đồng đội lớn tuổi hơn.
Sau khi xem rất kỹ bức ảnh chụp Chung Đào và Đinh Lam họ đều trả lời không hề thấy
hai người trong ảnh đến đây thuê thuyền.

Hai nhân viên cảnh sát trẻ nói mấy câu cám ơn rồi quay về xe,
cả hai đều cảm thấy mệt mỏi và uể oải. Chẳng ngờ chuyến đi Nam Áo lần này lại không
thu được kết quả gì.

“Mình báo cáo cho đội trưởng chứ?”. Đào Lợi hỏi Tiểu Xuyên.

“Đợi một chút...”.

Tiểu Xuyên ngẫm nghĩ trong giây lát rồi quyết định gọi điện thoại
di động cho Nhiếp Phong.

“Anh Nhiếp ạ! Em Tiểu Xuyên đây, em đang cùng Đào Lợi xuống Nam
Áo điều tra”.

“Ồ, vậy hả, các cậu có tiến triển gì không?”.

“Có người nhìn thấy vào chạng vạng tối ngày hai mươi chín tháng
sáu có một chiếc xe màu trắng đỗ bên ngoài tường rào trường tiểu học, hơn nữa người
đàn ông lái chiếc xe đó còn trèo tường vào bên trong trường”.

“Thật là tốt, xin
chúc mừng”. Nhiếp Phong vui lây.

“Thế nhưng...”. Đào
Lợi giành lấy máy di động nói với Nhiếp Phong “Bọn em vẫn chưa tìm ra địa điểm Chung
Đào lấy nước biển”.

“Các các cậu đã kiểm
tra ở những nơi nào rồi?”.

“Bến cảng Nam Áo,
còn cả đầu mũi nam Tây Xung nữa ạ”.

“Thế đã qua thôn Thủy
Đầu chưa?”.

“Thôn Thủy Đầu...?
Chưa ạ!”. Đào Lợi có đôi chút ngạc nhiên.

Tiểu Xuyên lại giằng
lấy điện thoại khỏi tay cô, đặt sát vào tai, cậu nghe rõ từng lời giải thích của
Nhiếp Phong: “Đó là quê của Châu Chính Hưng, cách Nam Áo về hướng bắc khoảng năm,
sáu kilômét, các cậu thử đến đó xem”.

“Bọn em hiểu rồi”.

Năm phút sau chiếc
xe cảnh sát đã đỗ trước bãi tắm thôn Thủy Đầu. Thôn Thủy Đầu là một thị trấn nhỏ
nằm sát bờ biển, cách bãi biển chỉ có gần cây số.

Bước ở trong xe ra,
vừa đặt chân xuống đây Tiểu Xuyên đã có một dự cảm. Nơi này thật đặc biệt.

Đứng từ con đê ngăn
biển nhìn xuống, nước ở đây có nhiều màu sắc khác nhau, sát với bờ là màu vàng (sóng
đánh làm cho cát cuộn lên), xa hơn một chút là màu xanh lục, xa hơn nữa là màu lam
thẫm, dưới ánh nắng ban ngày nó gần giống với mầu đen. Sóng liền sóng vỗ vào bờ
tạo thành những cột sóng lớn khiến người ta cảm thấy lay động tâm can.

Vài chiếc thuyền đạp
nước, rẽ sóng lao ra khơi như những con thoi.

“Biển quê hương Châu
Chính Hưng có chút gì đó thật dữ dằn”. Đào Lợi bất giác cảm thán.

“Từ trước đến nay
tớ cũng chưa từng nhìn thấy cảnh biển nào hùng vĩ như thế này”.

Trên bãi biển có không
ít du khách ngồi dưới tán ô che nắng nghỉ ngơi, cũng có một số người liều lĩnh xuống
tắm biển.

Hai cảnh sát trẻ tìm
đến người quản lý khu du lịch để hỏi về Chung Đào và Đinh Lam. Người đó cho gọi
hai nhân viên cứu hộ, một người trong đó sau khi xem ảnh đã nhận ra Chung Đào và
Đinh Lam.

“Hai người này đã
từng đến đây tắm biển”.

“Anh nhớ có chính
xác không?”. Hơi bị kích động, giọng nói của Tiểu Xuyên có vẻ thay đổi.

“Không thể nhầm được
vì người đàn ông này bơi rất giỏi, còn chị phụ nữ dường như chỉ ngồi trên bãi cát
mà không xuống nước”.

“Anh có nhớ được chính
xác ngày họ đến đây không?”.

“Ngày cụ thể thì tôi
không nhớ được, đã hơn một tháng rồi... thời gian là vào lúc ban trưa”.

“Anh có thấy hai người
này có biểu hiện gì đặc biệt không?”. Đào Lợi hỏi.

“Không có gì đặc biệt
cả...”. Người cứu hộ hồi tưởng “A, tôi nghĩ ra rồi người đàn ông trước khi ra về
trong tay còn xách một chiếc can nhựa”.

“Can nhựa? Thế nó màu gì?”.

“Màu trắng, trông cũng giống như những chiếc can nhựa bình thường
khác”.

Người cứu hộ không biết anh vừa giúp cho cảnh sát giải quyết
một vấn đề cực kỳ lớn.

Sau khi nghe báo cáo cụ thể của hai người, cục trưởng Ngũ và
đội trưởng Thôi rất mừng rỡ.

Tất cả thành viên trong tổ chuyên án đều cảm nhận được thắng
lợi đang đến rất gần.

Trong cuộc họp toàn tổ, cục trưởng Ngũ phát biểu: “Xem ra quá
trình điều tra vụ án đang tiến đến những bước cuối cùng, bản thân tôi và các đồng
chí đều rất vui mừng. Thế nhưng chúng ta không được quên, điều cốt lõi khi làm án
là phải dựa vào chứng cớ, chỉ có chứng cớ vững chắc mới buộc đối tượng khai nhận”.

Đội trưởng Thôi tiếp lời: “Tất cả những gì cục trưởng Ngũ vừa
nói cho chúng ta thấy mặc dù biết rất rõ Chung Đào vứt chiếc túi xách ở sân trường
tiểu học song anh ta hoàn toàn có thể phủ nhận, bé gái không nhìn thấy biển số xe,
cũng không một ai bắt quả tang anh ta trèo tường. Người cứu hộ ở bãi tắm Thủy Đầu
là nhân chứng rất quan trọng, cái mà chúng ta thiếu hiện nay là vật chứng”.

Cục trưởng Ngũ thở dài: “Xét nghiệm những mảnh vụn vi tảo biển
còn lưu lại trong chiếc can nhựa, dù đã gửi đến trung tâm kỹ thuật hình sự bộ công
an nhưng cũng không thu được kết quả. Đối với chứng cứ này trong nước chưa có tiền
lệ”.

“Thưa đồng chí cục trưởng!”. Trịnh Dũng đề xuất: “Tôi có một
kiến nghị, ta nên nhờ sự giúp đỡ của chuyên gia hình sự Lý Xương Ngọc, nhà khoa
học người Mỹ gốc Hoa”.

Cục trưởng Ngũ ngợi khen: “Đó cũng là một phương án hay, việc
hợp tác quốc tế có thể được cho phép...”. Ông nói tiếp “Còn một điểm cho đến nay
chúng ta vẫn chưa làm rõ, động cơ gây án của Chung Đào là gì?”.

Tiểu Xuyên tranh thủ nói ra nhận định của Nhiếp Phong: “Về việc
này nhà báo Nhiếp đã có kết quả điều tra, đây là vụ án giết gười hàng loạt để báo
thù...”.

“Cái tay ‘Tây Bộ Thái Dương’ đó khẳng định?”. Đội trưởng Thôi
tỏ ý nghi ngờ “Phá án không thể chỉ dựa vào suy luận mà phải có bằng chứng”.

Cục trưởng Ngũ hỏi Tiểu Xuyên: “Nhà báo Nhiếp bây giờ đang ở
đâu”.

“Anh ấy đang ở Vân Nam ạ”.

*

* *

Khi Nhiếp Phong quay về Côn Minh, tranh thủ thời gian đợi mua
vé tàu, anh trở lại Trung tâm lưu trữ hồ sơ để tìm kiếm tài liệu có liên quan đến
thời kỳ thanh niên trí thức.

Tiếp đón anh vẫn là cô nhân viên tóc cắt ngắn, đeo kính trắng.
Hoàn tất thủ tục kiểm tra giấy giới thiệu và thẻ nhà báo của anh, cô đưa cho anh
một tờ giấy rồi bảo khai vào đó.

Trên tờ giấy có ghi: Họ tên, trình độ văn hóa, chức vụ, phương
thức liên lạc, nội dung tra cứu... Tất cả thông tin đều phải điền đầy đủ.

Đợi Nhiếp Phong hoàn thành bản kê khai cô đeo kính nói gì đó
với đồng nghiệp mặc áo hoa ngồi bên cạnh, giọng nói mang âm sắc vùng Vân Nam, Nhiếp
Phong nghe không hiểu. Cô áo hoa đưa cho Nhiếp Phong một quyển sổ, trên đó có in
dòng chữ mầu đỏ “Hồ sơ điều tra lưu trữ Vân Nam”, trong quyển sổ phân ra làm các
mục: số quyển, niên đại, tiêu đề bản lưu,... Nhờ sự hướng dẫn của cô áo hoa, rà
soát trong phần tổng mục lục anh tìm thấy dòng chữ có nội dung “Mục lục hồ sơ phòng
công tác thanh niên trí thức về miền núi, nông thôn, hội đồng ủy viên cách mạng
tỉnh Vân Nam”.

Mở phần đó ra, dòng chữ đầu tiên viết bằng bút sắt “Hướng dẫn
khái quát toàn bộ tư liệu” bao gồm các mục nhỏ: nội dung, thời gian bàn giao, người
từng lưu trữ, người nhận... Lật sang trang bên là dòng chữ “Hướng dẫn tra cứu mục
lục”. Quyển đầu tiên đánh số một viết bằng bút sắt mực xanh.

Nhiếp Phong giở từng trang tìm kiếm, đến trang thứ tư anh dừng
lại nhìn vào phần tiêu đề “Báo cáo của Ủy ban cách mạng tỉnh, công an tỉnh về việc
tiếp nhận đơn thư phản ánh của thanh niên trí thức Tứ Xuyên”.

Phía dưới có các nội dung sau:

“Tài liệu phản ánh tình hình thanh niên trí thức binh đoàn bị
bức hại, hãm hiếp và phản ánh tình hình của Thượng Hải, Bắc Kinh, Tứ Xuyên và các
cơ quan hữu quan trong tỉnh”

“Tài liệu báo cáo và xét xử của Trung ương, tỉnh, tổ công tác
quân khu Côn Minh về việc điều tra, xử lý cán bộ trung đoàn..., binh đoàn... đàn
áp bức hại thanh niên trí thức do thủ tướng Chu Ân Lai và các đồng chí lãnh đạo
trung ương phê chuẩn”.

“Báo cáo của ủy ban cách mạng tỉnh, tổ công tác quân khu, tòa
án về việc điều tra phản ánh tình hình vụ việc cán bộ binh đoàn 1- 3 bức hại thanh
niên trí thức, tài liệu điều tra xét xử Giả Tiểu Sơn, Trương Quốc Lượng...”.

Suốt bốn giờ đồng hồ Nhiếp Phong ngồi đọc hết tập hồ sơ phủ đầy
bụi, trong đó anh vô tình tìm được một bản ghi chép khiến người đọc kinh hãi, đó
là vụ án “Sự kiện Hà Khẩu” do đích thân thủ tướng chỉ đạo điều tra mà ông Phó từng
kể cho anh nghe.

Khi đoàn thăm hỏi động viên thanh niên trí thức Tứ Xuyên đến
thăm trung đoàn mười tám, binh đoàn xây dựng Vân Nam, các nhà báo của tỉnh đi cùng
đã thu thập đơn thư phản ánh những vụ việc như bức hại thanh niên trí thức, hãm
hiếp nữ thanh niên trí thức...

Hai phóng viên của Tân Hoa Xã thường trú tại phân xã Vân Nam
với lương tri và trách nhiệm trước nhân dân của người làm báo đã điều tra kỹ càng
hơn một trăm nạn nhân là thanh niên trí thức và người địa phương, ở những nơi này
thanh niên trí thức bị coi là thành phần cần “cải tạo lao động”.

Một bộ phận cán bộ binh đoàn đã lợi dụng chức vụ đánh đập, cưỡng
hiếp và làm nhục thanh niên trí thức. Sự thật phơi bày gây phẫn nộ mạnh mẽ trong
công luận. Mọi người đều kính phục tinh thần vì nhân dân của hai nhà báo dũng cảm.

Ngày 4 tháng 7 năm 1973 trong mục “Nội san”, tạp chí “Tình hình
trong nước” (số 241) của Tân Hoa Xã được đặt trên bàn làm việc của các đồng chí
lãnh đạo trung ương, đã cho đăng bài báo “Thực trạng thanh niên trí thức bị đàn
áp, bức hại ở trung đoàn mười tám, sư đoàn bốn, binh đoàn xây dựng Vân Nam”.

... Trung đoàn mười tám có ba mươi mốt đơn vị thì có tới hai
mươi ba đơn vị để xảy ra hiện tượng đánh đập, bắt trói thanh niên trí thức với nhiều
mức độ khác nhau, bao gồm trên hai mươi lăm kiểu tra tấn dã man như: Treo ngang
bụng lợn, khỉ mò trăng, quỳ chẻ củi, quỳ trên gạch đập vụn, trâu vặn cọc, treo lên
cao rồi đập vào tường(còn gọi là gõ chuông), phạt thiêu dưới nắng gắt, mùa đông
bắt ngâm trong nước lạnh... (sơ lược)

Những tài liệu khiến các đồng chí lãnh đạo trung ương hết sức
quan tâm và tức giận, ngay lập tức ra chỉ thị:

Thủ tướng Chu Ân Lai phê chuẩn.

Đồng chí Tiên Niệm, Đăng Khuê, Quốc Phong, Hồng Văn, Đông Hưng.

Các hành vi này không thể không xử lý.

Đồng Chí Đăng Khuê gọi điện yêu cầu đồng chí Châu Hưng bảo vệ
an toàn cho hai nhà báo phân xã Vân Nam...

Chu Ân Lai

Ngày 6 tháng 7 năm 1973

Đồng chí Diệp Kiếm Anh phê chuẩn.

Sự việc rất nghiêm trọng, yêu cầu điện thoại xuống quân khu Côn
Minh cho người điều tra báo cáo...

Diệp Kiếm Anh

Ngày 5 tháng 7 năm 1973

Phó thủ tướng Lý phê chuẩn.

Gửi cho đồng chí Quốc Phong đọc. Những kẻ trong bài báo này không
phải là đảng viên đảng cộng sản mà là bọn Quốc Dân Đảng, ít nhất cũng là hành vi
của bọn Quốc Dân Đảng. Vì sao không được uốn nắn kịp thời? Ủy ban cách mạng tỉnh,
quân khu lẽ nào nói không biết...?

Tiên Niệm

Ngày 6 tháng 7 năm 1973

Thủ tướng Chu Ân Lai chỉ thị thành lập tổ điều tra liên ngành
bao gồm người của các cơ quan hữu quan trung ương, ủy ban cách mạng tỉnh Vân Nam
và bộ chính trị quân khu điều tra cụ thể những vấn đề trong mục “Nội san” của tạp
chí đã nêu. Căn cứ vào kết quả điều tra thông báo rộng rãi.

“Báo cáo điều tra của tổ điều tra liên ngành về việc trung đoàn
mười tám, binh đoàn xây dựng Vân Nam đàn áp bức hại thanh niên trí thức”.

<<Trích>>

... Danh sách 48 cán bộ vi phạm nêu ở trên, đã có 110 thanh niên
trí thức bị tra tấn đánh đập bằng nhiều hình thức khác nhau, một số bị tra tấn đến
chết, một số mang thương tích trầm trọng, một số hoảng loạn tinh thần không ổn định,
một số tự sát (không chết)...

Đội trưởng đội y tế trung đoàn mười tám, Tôn..., 45 tuổi người
huyện Hà Gian, Hà Bắc. Nhập ngũ năm 1945, tháng 3 năm 1970 được điều về trung đoàn
mười tám đảm nhiệm chức vụ đội trưởng đội y tế, cấp tiểu đoàn phó, hãm hiếp 11 nữ
thanh niên trí thức, khiến 3 người có thai, chiếm trên một nửa quân số nữ thanh
niên trí thức của đội y tế...

Lý..., 30 tuổi, người huyện Thạch Thiên, Quý Châu, chính trị
viên đại đội 20, cấp bí thư đại đội, hãm hiếp, quấy rối, dâm loạn 15 nữ thanh niên
trí thức, khiến hai người nhảy xuống sông tự tử được cứu sống...

Trên thực tế vết nhơ nhuốc của trung đoàn mười tám huyện Hà Khẩu
mới chỉ là một phần của sự thật. Tổ điều tra liên ngành phát hiện những vụ việc
cưỡng hiếp, bức hại thanh niên trí thức tương tự như vậy tồn tại khá phổ biến ở
binh đoàn này. Rất nhiều cán bộ phạm tội đã từng là những anh hùng trong chiến đấu,
lập nhiều chiến công trong quân đội, được tặng thưởng huân huy chương, nhưng sau
khi về binh đoàn xây dựng Vân Nam họ đã biến đại đội, tiểu đoàn, trung đoàn nằm
phân tán trong các khu vực rừng núi hẻo lánh thành những “vương quốc độc lập” mà
mình là tên độc tài cai trị. Do thiếu sự giám sát của luật pháp lại có quyền lực
tuyệt đối trong tay, họ đã dần biến chất để cho dục vọng thấp hèn lấn át lý trí,
trở thành những tên “chúa đất” hung bạo cát cứ một phương.

Trong bước ngoặt thời đại và điều kiện đặc thù, dưới khẩu hiệu
sai lầm “tiếp thu giáo dục lại”. Các nữ thanh niên trí thức không được gia đình,
pháp luật bảo vệ. Họ như những con “dê non” đứng trước miệng hổ đói, làm sao có
thể thoát khỏi nanh vuốt của những “con thú săn mồi” đầy rẫy dục vọng và quyền lực
tuyệt đối trong tay.

“Phản ánh tình hình” xử lý những vụ án có liên quan đến thanh
niên trí thức Vân Nam

<<Kỳ thứ 14>>

... Xử lý các vụ án có liên quan đến việc bức hại thanh niên
trí thức về nông thôn, miền núi tại binh đoàn xây dựng Vân Nam.

Theo thống kê chưa đầy đủ kể từ năm 1969 đến nay tại binh đoàn
xây dựng sản xuất Vân Nam đã xảy ra 411 vụ án bức hại thanh niên trí thức. Trong
đó có 207 vụ cưỡng hiếp, 98 vụ bắt trói người trái pháp luật, 2 vụ giết người, 3
vụ cưỡng hôn, 5 vụ trả thù, 1 vụ trốn ra nước ngoài, 3 vụ chết không rõ nguyên nhân,
83 vụ dâm loạn, 9 vụ cưỡng hiếp không thành. Số tội phạm là quân nhân 116 tên (cán
bộ cấp sư đoàn: 4 tên, cấp trung đoàn: 9 tên, cấp tiểu đoàn: 31 tên, cấp đại đội:
105 tên, cán bộ tham mưu: 10 tên, các cấp khác: 7 tên), số tội phạm là cán bộ dân sự: 245 tên.

Đã xử lý 179 vụ, chiếm 43,6%.

4 vụ xử tử hình, 2 vụ xử tử chờ ngày thi hành án, 3 vụ phạt tù
chung thân, 4 vụ phạt tù trên 10 năm, 13 vụ xử tù dưới 9 năm, 138 vụ xử lý hành
chính, 13 vụ kỷ luật ở các cấp độ khác nhau...

Chưa xử lý 232 vụ, chiếm 56,4%...

Số lượng cán bộ quân đội trong binh đoàn phạm tội chỉ là thiểu
số, đại đa số còn lại đều là những người triệt để chấp hành kỷ luật, thực hiện nghiêm
pháp luật, trung thành với đảng, ưu tú gương mẫu trong lao động sản xuất. Tuy nhiên
thiểu số những kẻ phạm tội giống như vết ung nhọt nằm trong cơ thể binh đoàn nếu
không được cắt bỏ sẽ gây ra mối hại lớn, khiến quần chúng nhân dân mất lòng tin,
tạo ra dư luận xấu ảnh hưởng đến uy tín của đảng.

Ngọn cờ chính nghĩa cuối cùng cũng được giương lên.

Ngày 28 tháng 11 năm 1973 tại sân vận động Cảnh Hồng đã diễn
ra “Đại hội xét xử đả kích những tội phạm bức hại thanh niên trí thức về nông thôn,
miền núi”. Đại hội đã quyết định tuyên án xử tử hình 3 tên: Giả..., Trương...,
Trang... lập tức thi hành án, xử tử hình chờ ngày thi hành án 2 tên: Đỗ..., Lan...

Tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn độc lập, Giả..., 43 tuổi. Từ tháng
8 năm 1970 đến tháng 1 năm 1973 lợi dụng chức vụ quyền hạn hãm hiếp hơn 20 nữ thanh
niên trí thức, lập mưu giết người diệt khẩu khiến dư luận căm phẫn... Đại đội trưởng
đại hội hai tiểu đoàn sáu, trung đoàn hai, sư đoàn một, Trương..., 38 tuổi, lưu
manh hung hãn, từ tháng 3 năm1970 đến tháng 4 năm 1971 đã hãm hiếp 4 nữ thanh niên
trí thức, quấy rối làm nhục 17 nữ thanh niên trí thức, nghiêm trọng hơn nữa ngay
cả nữ thanh niên đang ốm hắn cũng cưỡng hiếp khiến người đó khủng hoảng tinh thần
phát điên. Công nhân trồng cao su thuộc trung đoàn một sư đoàn một từng giữ chức
đội phó đội bảo vệ từ tháng 8 năm 1968 đến tháng 8 năm 1973 đã hãm hiếp nhiều nữ
thanh niên trí thức và trẻ em gái, hành động bỉ ổi của hắn khiến quần chúng căm
phẫn. Ba tên tội phạm trên cần phải bị loại khỏi đời sống xã hội mới có thể làm
giảm phần nào sự tức giận của nhân dân.

Buổi xét xử hôm ấy có tới 23.000 người tham gia, các đơn vị trong
trung đoàn từ cấp tiểu đoàn trở lên đều cử đại biểu đến dự. Khoảng 143.000 người
nghe tường thuật trực tiếp phán quyết trên sóng radio, thanh niên trí thức đều rất
phấn khởi vui mừng.

Lần tuyên án công khai và hình phạt nghiêm minh dành cho các
đối tượng vi phạm khiến toàn bộ hệ thống binh đoàn và địa phương nơi đóng quân chấn
động mạnh mẽ.

Trong bản “Báo cáo tình hình” của tổ công tác liên ngành đã nêu
rõ việc xử lý công khai bảy tên tội phạm.

Khi đại hội kết thúc, phản ứng của thanh niên trí thức là rất
mãnh liệt, đại đội trưởng đại đội tám, trung đoàn một, sư đoàn một, binh đoàn xây
dựng Vân Nam nói “Đại hội lần này đã trừng trị đích đáng những kẻ có tội, phản ánh
được yêu cầu của chúng tôi, nắm bắt được tâm tư nguyện vọng của chúng tôi. Thanh
niên trí thức vô cùng cảm ơn Đảng, cảm ơn Chính phủ đã lấy lại công bằng...”. Dựa
vào đó sau đại hội một số thanh niên trí thức bị hại đã mạnh dạn đứng lên tố cáo
hành vi tội ác cưỡng hiếp, bức hại họ trước các cấp lãnh đạo.

Phó tiểu đoàn trưởng, trung đoàn một, sư đoàn một, Trương nói:
“Trước đây tôi đã phạm phải sai lầm quan hệ nam nữ bất chính, cho rằng đó là vấn
đề nhỏ, là chuyện tình cảm riêng tư. Đại hội lần này đã tác động mạnh mẽ, giáo dục
sâu sắc đến bản thân tôi, tôi nhận thức được rằng ‘vấn đề nhỏ’ mà mình mắc phải
vô cùng nguy hại...”.

Phạm tội cưỡng hiếp nữ thanh niên trí thức hiện bị đình chỉ mọi
chức vụ chờ xử lý, tên Lý nói: “Hiện nay muốn thành khẩn khai báo, mong được khoan
dung giảm tội, được thoát thai đổi cốt để lại làm người...”.

Ngoài ra sau đại hội lần này đã phát hiện một số tội phạm cá
biệt, tư tưởng hoảng loạn nảy sinh ý định trốn tội, huyện Cảnh Hồng có năm tên bỏ
trốn, một tên đào tẩu đến Lan Thương thì bị bắt lại, huyện Lam Giang có một đại
đội trưởng vượt biên sang Myanmar không để lại dấu tích.

Tên đại đội trưởng đề cập ở đây rất có thể là Hồ Tử Hạo.

Nhiếp Phong gập cuốn sổ lại trầm tư suy nghĩ.

Những kẻ như Giả..., Trương... mãi mãi bị người đời phỉ nhổ,
một vết nhơ trong lịch sử. Hồ Tử Hạo may mắn không bị tòa án quân sự xét xử nhưng
cuối cùng cũng không thoát khỏi trừng phạt của “ông trời”.

Bọn họ đều đã từng là những cán bộ chỉ huy anh dũng của quân
giải phóng nhân dân Trung Hoa. Trên người khoác bộ quân phục màu xanh, đầu đội mũ
vải gắn sao đỏ, trong chiến đấu luôn xung phong nơi tuyến đầu, lập được nhiều chiến
công hiển hách. Nhưng khi về các đơn vị thanh niên trí thức vùng biên giới Vân Nam
họ lại sa ngã để cho dục vọng tầm thường lấn át lý trí, tự biến mình thành những
tên “chúa đất”, những “tên phỉ mặt cười”, kết cục cuối cùng là trở thành tội phạm
lịch sử bẩn thỉu.

Chuyện đó vì sao lại xảy ra? Lẽ nào chỉ là vấn đề suy đồi đạo
đức và tác phong sinh hoạt cá nhân?

Hồ Tử Hạo hoàn toàn không phải là một tên lưu manh đơn thuần,
hắn có tham vọng, có tố chất của một người chỉ huy, trong màu áo xanh trên chiến
trường không phải là không trải qua những tháng ngày huy hoàng. Sinh ra trong một
gia đình nhiều đời bần nông, bố mẹ mất sớm, mười bảy tuổi vào quân đội, mười chín
tuổi được kết nạp đảng, trực tiếp cầm súng tham gia chiến đấu, lập nhiều công trạng.
Khi gặp “điều kiện thuận lợi” ở đại đội hai đóng quân trên địa bàn Lam Tước Lĩnh,
bản tính hung ác và dục vọng thấp hèn của hắn có cơ hội lộ rõ, cũng có thể do bối
cảnh lịch sử và hoàn cảnh đặc thù trong thời kỳ đó đã tạo cơ hội cho hắn, làm cho
phần con hung ác trong con người hắn bộc lộ hoàn toàn. Xét trên phương diện này,
đó cũng là bi kịch của một đời người. Căn nguyên bi kịch ấy chính là sự chuyển ngoặt
của thời đại.

Vậy ai thật sự là mới là kẻ tội đồ lớn nhất?

Chắc có lẽ chỉ có quỷ Sa tăng.

Nhiếp Phong chợt nhớ đến một người, đó là Hạ Vũ Hồng, người thiếu
nữ vì cứu Hạnh Nhi mà rơi vào bàn tay hung bạo của Hồ Tử Hạo.

Không biết giờ này chị ấy đang ở đâu?

Rốt cuộc có bao nhiêu nữ thanh niên trí thức chịu nỗi nhục ô
uế trong thời kỳ đó, thật khó có thể thống kê cho đầy đủ. Trên thực tế nhiều nữ
thanh niên bị làm hại vì nhiều nguyên nhân khác nhau đã không dám nói ra sự thật,
chỉ tự mình ôm hận trong lòng. Theo luân lý đạo đức truyền thống Trung Quốc, người
con gái mất đi trinh tiết cho dù là lý do gì đi chăng nữa cũng gặp phải sự kỳ thị,
soi xét của cộng đồng, điều ấy đã tạo lên áp lực rất lớn cho họ.

Hạ Vũ Hồng có lẽ cả cuộc đời sống trong đau khổ - không người
thân thích, hoặc có lẽ cơn ác mộng đeo đẳng mãi mãi - ngọn lửa màu xanh ma quái
lúc nào cũng hiển hiện trước mắt, hay đang có cuộc sống lặng lẽ - ở một nơi nào
đó không ai hay, chẳng ai biết?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3