Lửa thiêu rừng hạnh - Chương 11 - Phần 1
Chương 11
TIẾNG ĐÀN DU DƯƠNG
1
Thứ hai, ngày hai mươi tư tháng bảy, Chung Đào kết thúc chuyến
công tác, trở về nhà.
Hôm nay tròn một tháng kể từ ngày Hồ Quốc Hào xảy ra chuyện.
Tòa nhà Địa Hào nghễu nghện vươn cao, các tấm kính ốp bên ngoài
phản chiếu màu xanh đen âm u, lạnh lẽo.
Chung Đào bước ra khỏi thang máy tầng thứ hai mươi tư, anh có
cảm giác không khí trong tòa nhà có gì đó kỳ lạ. Hôm nay, Chung Đào mặc chiếc áo
sơ mi cộc tay, đeo cà vạt đỏ, làn da đen nhẻm đầy vẻ phong trần bụi bặm sau chuyến
công tác dài ngày. Bước vào khu văn phòng, phòng làm việc của thư ký chủ tịch HĐQT
vắng lặng không có lấy một bóng người. Trên cửa văn phòng chủ tịch dán dấu niêm
phong có con dấu đỏ chót.
Ngay trong thời gian tham dự hội thảo ở vùng tây nam, Chung Đào
đã nhận được điện thoại của tổng giám đốc Châu và biết tin Mã Tuyết Anh đã chết
bởi tai nạn xe hơi. Khi nghe tin đó anh đã lặng cả người. Châu Chính Hưng còn hỏi:
“Anh có nghe tôi nói không?” Lúc ấy Chung Đào chỉ buột miệng một câu “Cô ta chết
thật vô ích”.
Đi dọc hành lang đám nhân viên nhìn anh với con mắt kỳ lạ, có
người gật đầu chào anh.
“Phó tổng giám đốc Chung về ạ!”.
“Vâng”.
Ngoài câu nói đầy khách sáo, Chung Đào có cảm giác tất cả đang
xa lánh anh.
Chung Đào tiến vào phòng làm việc của tổng giám đốc báo cáo tình
hình hội nghị địa ốc Trùng Khánh.
Châu Chính Hưng ngồi phía sau bàn làm việc, khuôn mặt mệt mỏi,
anh ta chỉ hỏi qua vài câu chiếu lệ về nội dung chuyến công tác. Những điều còn
lại tập trung xoay quanh những phiền toái gần đây của Địa Hào.
“Nguyên nhân cái chết của A Anh đã được điều tra đến đâu rồi
hả anh?”.
“Bên cảnh sát nhận định có người cố tình gây ra chuyện đó”. Châu
Chính Hưng đáp, anh ta cố tránh không dùng hai từ “giết hại”.
“Tại sao phòng chủ tịch Chu Mỹ Phượng lại bị niêm phong vậy?”.
“Đã bảy ngày nay không liên lạc được với cô ấy, bên cảnh sát
nói cần bảo vệ hiện trường...”.
“À!”. Khuôn mặt Chung Đào lộ rõ vẻ dường như đã hiểu ra tất cả.
Trên thực tế cảnh sát đã gửi công văn truy nã Chu Mỹ Phượng đến
cảnh sát quốc tế.
Sau khi Mã Tuyết Anh bị giết chết bằng việc ngụy tạo tai nạn
xe hơi, từ nhật ký cuộc gọi của Chu Mỹ Phượng do cục bưu điện cung cấp cảnh sát
đã phát hiện một chi tiết vô cùng quan trọng: Nửa giờ trước khi Mã Tuyết Anh xảy
ra chuyện, Chu Mỹ Phượng đã nhiều lần liên lạc với một số điện thoại lạ, năm phút
sau khi Mã Tuyết Anh chết, Chu Mỹ Phượng lại nhận được cuộc gọi của số điện thoại
lạ đó, thời gian thông máy chỉ có bốn giây. Kể từ đó Chu Mỹ Phượng tắt máy, cảnh
sát đã xác định được chủ nhân của số điện thoại bí mật là một kẻ du thủ du thực
có đầy tiền án ngoại hiệu Đại Hồ Tử. Ba ngày sau đó tại một nhà trọ cao cấp họ bắt
được hắn ta. Đối chiếu dấu vân tay của kẻ tình nghi với dấu vân tay thu được trên
vô lăng chiếc Nissan màu đen gây tai nạn thu được kết quả hoàn toàn trùng khớp.
Trước chứng cứ cực kỳ vững chắc, Đại Hồ Tử đã khai ra: Chu Mỹ Phượng chi hai mươi
nghìn tệ để thuê hắn giết Mã Tuyết Anh. Số tiền giao trước một nửa sau khi hoàn
thành công việc sẽ nhận nốt số còn lại.
Tất cả những việc đó có thể Châu Chính Hưng thật sự không biết.
Vị lãnh đạo mới của tập đoàn Địa Hào ngay lập tức điều chỉnh
thái độ.
Anh ta nói cho Chung Đào hay, những chuyện xảy ra gần đây ở Địa
Hào có ảnh hưởng rất lớn tới thương hiệu và uy tín tập đoàn, mấy ngày nay các phương
tiện truyền thông luôn tìm đến quấy rầy, làm cho cả Bằng Thành đồn thổi tin tức
không hay. Các công ty khác cùng ngành cũng hết sức chú ý, họ cũng đang chờ có dịp
để hả hê vui sướng.
“Cho nên hiện nay việc quan trọng nhất của Địa Hào là phải ngay
lập tức ổn định tình hình, không để xảy ra thêm bất cứ chuyện gì gây ảnh hưởng đến
công ty. Tập trung lực lượng cao nhất nhằm làm giảm tổn thất đến mức tối đa”.
Thái độ của Châu Chính Hưng biểu thị rõ vẻ cùng hội cùng thuyền.
“Ngoài ra cảnh sát cũng đang dò hỏi về anh đấy!”. Châu Chính
Hưng nhắc khẽ Chung Đào.
“Thật ạ?”.
Chung Đào dường như không mấy quan tâm.
*
* *
Quán nướng Mông Cổ Cửu Cửu Long
Buổi tối, Đinh Lam tiếp đón Chung Đào tại nhà hàng chuyên món
nướng tự phục vụ lớn nhất Thâm Quyến.
Cửu Cửu Long có hơn một nghìn chỗ ngồi, mỗi khách tính giá ba
mươi tám tệ, đồ nướng miễn phí. Do giá cả hợp lý, đồ ăn ngon nên chiều tối nào nơi
đây cũng rất đông thực khách. Ở giữa nhà hàng đặt một dãy dài đồ tươi ngon mắt,
phân ra thành từng khu, khu thịt nướng, khu lò nướng, khu đồ ăn nóng, khu hoa quả,
các loại hải sản hết sức phong phú, cua bể, thịt bò béo, thịt dê, cá, và các loại
rau quả...
Chỉ cần bỏ ra thêm mười tệ là có thêm món kem và các loại đồ
ngọt.
Hai người ngồi cùng một bàn, lò nướng bốc khói nghi ngút, mùi
thơm cũng kích thích vị giác.
“Vị thịt dê nướng ngon lắm đấy em!”.
Chung Đào lấy một miếng thịt nướng chấm vào bát nước tương rồi
đưa lên miệng.
Đinh Lam nheo mắt nhìn anh bật cười: “Dáng anh ăn xấu quá”.
“Thật hả?”.
Mấy cậu công nhân còn rất trẻ ngồi bàn bên nói chuyện ầm ĩ ăn
uống nhồm nhoàm, trong chiếc đĩa to để đầy vỏ và chân cua.
“Về Tứ Xuyên lần này anh có gặp dì không?”.
“Anh gặp cụ rồi, chỉ là bây giờ sức khỏe không được như trước”.
“Còn gặp ai nữa không anh?”.
“Cô chủ nhiệm lớp thời trung học”.
“Là cô ‘Euclid(*)’ ạ”.
Cô chủ nhiệm lớp từ
bộ đội chuyển ngành, họ Âu, tận tâm với nghề, yêu thương học trò, giọng phổ thông
lại cực kỳ truyền cảm, nên lũ học trò đặt cho ngoại hiệu là “Euclid”.
(*) Nhà toán học nổi tiếng Hy Lạp cổ, 330-275 trước
công nguyên.
“Em vẫn còn nhớ đến
cô ‘Euclid’ cơ à? Tóc cô giờ đã bạc trắng cả rồi”.
“Năm tháng trôi đi
như nước chảy... Năm đó cô giáo thật trẻ. Lúc nào cũng mặc bộ quân phục màu cỏ úa...”.
“Nhưng trí nhớ của
cô thì thật tuyệt vời, dường như cô nhớ hết tất cả mọi thành viên trong lớp anh”.
“Vậy ạ!”.
“Rất nhiều bạn học
rời xa quê làm ăn khi về Tứ Xuyên đều tìm đến thăm cô”.
“Anh có hỏi thăm có
lần chị Hạ Vũ Hồng về nước đến gặp cô không?”. Đinh Lam nói rất nhanh.
Chung Đào bật cười:
“Anh hỏi rồi. Cô Euclid cho anh địa chỉ email của Vũ Hồng”.
Theo lời cô giáo chủ
nhiệm kể lại, Hạ Vũ Hồng đang là giảng viên của trường Đại học Penn State, Hoa Kỳ.
Mùa xuân năm ngoái đã có lần trở về Tứ Xuyên, cô ấy là một giáo sư xã hội học nổi
tiếng trong trường.Tuy nhiên chuyện tình cảm không được như ý, hiện vẫn còn sống
độc thân.
“Anh liên hệ được
với chị ấy chưa?”.
“Anh gửi thư điện
tử rồi”.
Chung Đào nói cho
Đinh Lam hay, anh khá bất ngờ khi nhận được email trả lời của Hạ Vũ Hồng, cô ấy
không hề nhắc đến những chuyện thời thanh niên trí thức trước kia chỉ nói là hy
vọng có dịp gặp lại anh.
“Hai anh chị cuối
cùng cũng có dịp trùng phùng rồi”.
Thái độ của Đinh Lam
khá phức tạp, dường như vừa vui mừng, lại vừa đau khổ.
“Bọn anh không thể
trở lại ngày xưa nữa...”. Chung Đào rất bình tĩnh.
Đinh Lam chuyển sang
đề tài khác: “Khi nào anh đi?”.
“Còn đợi đóng dấu
thị thực, thông qua đoàn tham quan du lịch Bắc Mỹ, trước tiên anh sẽ đến Canada”.
“Anh cần phải nhanh
lên mới được”.
“Anh biết rồi, còn
em thì thế nào?”.
“Không phải lo cho
em đâu, em sẽ không sao đâu...”.
“Vẫn cần thận trọng
một chút, nhớ bảo trọng nhé!”.
“Cho em gửi lời hỏi
thăm chị Hồng”. Đinh Lam lệ nhòe ướt mi.
2
Sân bay Côn Minh.
Nhiếp Phong chuẩn
bị hành lý, anh bước vội vào phòng xuất cảnh.
Nhiếp Phong sẽ đáp
chuyến bay CA-4415 vào lúc tám giờ kém năm phút sáng, hành trình bay bảy mươi phút,
sẽ hạ cánh ở sân bay vào lúc chín giờ năm. Đây là chuyến bay sớm nhất trong ngày,
giá vé khuyến mại ba trăm hai mươi tệ.
Nhiếp Phong ngước
nhìn, tấm biển đồng hồ ở bãi đỗ xe chạy ngang dòng chữ Thứ hai, ngày 24 tháng 7.9:25.
Anh thầm nghĩ. Vậy
là đã tròn một tháng kể từ khi xảy ra vụ án Hồ Quốc Hào.
Khách sạn được đặt
từ trước, nhà hàng Dương Quang, ngày nghỉ giá hội viên một trăm ba mươi tệ một ngày.
Để giảm bớt thời gian Nhiếp Phong đã gọi điện đến khách sạn làm thủ tục lấy phòng
từ trước sau đó anh nhanh chóng tìm đến nơi lấy tư liệu viết bài, cứ ứng phó tạm
thời nhiệm vụ mà tổng biên tập giao cho cái đã. Chụp ảnh, viết xong bài báo dài
năm nghìn chữ Nhiếp Phong thở phào, sau một ngày một đêm làm việc hết tốc lực cuối
cùng công việc đã hoàn thành.
Buổi chiều ngày thứ
hai, không ngơi nghỉ lấy một phút anh tìm đến cơ quan hữu quan của binh đoàn xây
dựng Vân Nam.
Trong suy nghĩ của
anh nhất thiết cần phải tìm đến nơi Chung Đào và các thanh niên trí thức Thành Đô
đã từng công tác và sinh hoạt.
Nông trường binh đoàn
xây dựng Vân Nam giờ thuộc tổng cục khai hoang nông nghiệp của tỉnh, lật tìm tài
liệu tại bộ phận thông tin thống kê của tổng cục, một phụ nữ họ Bàng, trước kia
cũng là thanh niên trí thức cho anh hay. Tất cả hồ sơ về thanh niên trí thức trước
năm 1995 đều đã được sắp xếp giao cho phòng lưu trữ hồ sơ Vân Nam.
Trung tâm lưu trữ
hồ sơ Vân Nam, một tòa nhà cổ kính tọa lạc ở số 59 đường Tây Viên.
Người bảo vệ sau khi
xem giấy giới thiệu đã cho Nhiếp Phong vào. Vừa vào bên trong tòa nhà ngay lập tức
ta đã cảm nhận được không khí cổ kính trang trọng. Trên bức tường chính diện treo
một bức phù điêu miêu tả phong tục tập quán dân tộc, xung quanh tường cầu thang
treo các bức ảnh do người nước ngoài chụp miêu tả cảnh các dân tộc thiểu số Vân
Nam cuối đời Thanh. Phòng tra cứu tư liệu nội bộ nằm trên tầng ba, nơi đây khá rộng
rãi và yên tĩnh, có gần bốn mươi cái bàn gỗ màu vàng nhạt, trên bàn bày năm bộ máy
tính dựa vào sát tường. Một người đàn ông và một cô gái tóc dài còn rất trẻ ngồi
trước máy vi tính kiểm tra tư liệu.
Trong gian ca bin
ngăn bằng kính mở một ô cửa nơi tiếp nhận khách đến trả và mượn tài liệu, có ba
nữ nhân viên đang làm việc.
“Tôi là phóng viên
tạp chí ‘Tây Bộ Dương Quang’, tôi muốn tìm một số tài liệu có liên quan đến thời
kỳ thanh niên trí thức”. Nhiếp Phong đến bên ô cửa cabin tự giới thiệu.
“Ồ, thật đáng tiếc”.
Một cô nhân viên tóc ngắn đeo kính trắng lịch sự nói “Mấy ngày hôm nay chúng tôi
đang chỉnh lý tư liệu cũ, ngày mai anh đến nhé”.
“Ngày mai ạ?”. Nhiếp
Phong chần chừ một lúc rồi anh cố gắng thuyết phục. “Tôi từ xa đến đây, thời gian
không có nhiều, có thể linh động một chút được không ạ?”.
“Đợi tôi thử hỏi chủ
nhiệm xem sao”. Nữ nhân viên tóc ngắn đeo kính trắng đi vào bên trong.
Một lúc sau cô gái
đi ra rồi giải thích với Nhiếp Phong: “Tất cả tư liệu cũ đều đang được sắp xếp trong
kho, ngày hôm nay quả là không thể được”.
“Rất cám ơn cô”.
Nhiếp Phong bước ra
khỏi trung tâm lưu trữ hồ sơ, anh quyết định thay đổi kế hoạch, trước hết cứ đi
vùng biên giới Vân Nam cái đã.
Trước khi xuất phát,
anh tìm đến Tổng cục khai khẩn nông nghiệp tỉnh Vân Nam để hỏi cụ thể đường đến
đội hai, phân khu bốn nông trường Lam Giang. Tại bộ phận hành chính tầng ba, một
người đàn ông mặc áo sơ mi đeo cà vạt màu vàng lá cọ tiếp đón anh rất nhiệt tình.
Người cán bộ hành
chính này thừa nhận anh ta cũng chưa bao giờ đến nông trường Lam Giang. Điều đấy
cũng dễ thông cảm, tại Vân Nam có rất nhiều nông trường lớn nhỏ khác nhau, một người
khó có thể đi hết tất cả các nông trường. Anh ta lật giở một cuốn sổ in nhỏ, có
lẽ đó là quyển sổ ghi số liên lạc nội bộ của từng đơn vị rồi tra ra hai số điện
thoại của nông trường Lam Giang, một là số của văn phòng nông trường, số kia là
của bộ phận hành chính, sau này anh cũng đưa cho Nhiếp Phong cả số điện thoại của
giám đốc nông trường. Có được tất cả số điện thoại Nhiếp Phong nói lời cảm ơn rồi
rời khỏi Tổng cục khai khẩn nông nghiệp, anh đáp chuyến tàu hỏa hướng về phía nam.
Khi còn ở Thành Đô,
chị Lê đã nói cho anh cách đi nhanh nhất, từ Côn Minh bắt tàu hỏa đến Quảng Thông,
sau đó lên xe đường dài tuyến cao tốc tới huyện Lam Giang. Nông trường Lam Giang
nằm trong huyện, đại đội hai cách trung tâm huyện không xa lắm, hiện nay nó được
mang tên đội hai. Thế nhưng tra trên tất cả các tấm bản đồ Vân Nam, Nhiếp Phong
không hề tìm thấy địa danh nào có tên “Quảng Thông”.
Rất may có một trạm
trung chuyển hành khách nằm bên cạnh nhà ga tàu hỏa, Nhiếp Phong quyết định mua
một vé xe khách đường dài từ Côn Minh thẳng tới huyện Lam Giang, giá vé một trăm
bảy mươi tám tệ. Qua ô cửa bán vé bé tý Nhiếp Phong cúi thấp đầu hỏi cô bán vé mặc
đồng phục màu xanh, xe đường dài từ đây đến Lam Giang mất bao nhiêu thời gian. Cô
nhân viên bán vé có vẻ khó chịu đáp cộc lốc “không biết” như thể là cô ta bán vé
lên mặt trăng vậy.
Nhiếp Phong lắc đầu
ngán ngẩm, thôi đành phó mặc cho ông trời vậy.
3
Bảy giờ tối, chiếc
xe đường dài màu vàng khởi hành, trang thiết bị trong xe hết sức bình thường. Có
hai giường nằm phía trên và dưới, chăn gối hoa, đệm lò xo. Xe nhét kín người, Nhiếp
Phong đếm thử tổng cộng là ba mươi hai giường nằm, tất cả chỗ trống đều được lấp
đầy, mỗi người chỉ có một khoảng không gian chật hẹp bức bối. Nghe bác tài trung
tuổi dáng người gầy gò nói sớm mai sẽ đến Lam Giang, tính ra phải đến mười hai,
mười ba tiếng đồng hồ. Nhiếp Phong nằm co quắp trên chiếc giường sát cửa giữa xe,
đi một đoạn xe lắc lư chồm lên hạ xuống, anh vội thắt chiếc dây an toàn bắt ngang
qua người, bất cứ lúc nào cũng trong tư thế sợ xe xảy ra tai nạn. Đành phải cùng
chung số mệnh với chiếc xe này thôi.
Phía đầu và cuối xe
treo hai chiếc ti vi, nhưng dường như treo để làm vì, từ đầu chí cuối đều không
thấy người ta bật lên.
Lần đầu tiên đến ngoại
thành Côn Minh, nghiêng người trên chiếc gối Nhiếp Phong nhìn qua cửa kính xe, các
dãy núi, hàng cây, bầu trời sao, những ánh đèn lập lòe trong bóng tối lờ mờ lướt
qua, có chút gì đó thật lãng mạn. Ánh sao lấp lánh, dải Ngân Hà rực rỡ, tất cả như
đồng hành cùng anh trong chuyến đi này. Chiếc xe lắc mạnh khiến Nhiếp Phong không
thể chợp mắt. Lúc đầu anh nghĩ đơn giản, ngủ một giấc là sẽ đến Lam Giang. Kết quả
là lần tỉnh giấc thứ nhất nhìn đồng hồ mới chỉ một giờ đêm, tỉnh lần thứ hai mới
có ba rưỡi sáng. Từng đợt rung lắc, lộn lên lộn xuống không ngừng. Anh có cảm giác
chiếc xe này không có điểm dừng, như chạy trong vòng tròn khép kín vậy.
Sáu giờ sáng, trời
vẫn còn mờ mờ tối, xe vừa chạy qua một thị trấn đông đúc, nhiều người bán hàng rong
chạy đến chào mời mua hàng, trời vẫn chưa sáng, hẳn không thể nhìn rõ mặt họ.
Xe vẫn chòng chành
nghiêng ngả tiến về phía trước. Mở mắt ra nhìn bên ngoài cửa sổ khói sương mù mịt,
ngẩng đầu lên trong đám mây đen lộ ra nửa vầng trăng non nhàn nhạt.
Mọi người chìm vào
giấc ngủ chập chờn, khi mở mắt lần nữa, trời đã sáng bạch.
Sáu rưỡi sáng xe dừng
lại ở Bảo Sơn, đèn bật sáng.
Bác tài hô to: “Đến
Bảo Sơn rồi, có vị nào xuống không nhỉ”.
Không có tiếng ai
đáp, xe tiếp tục lăn bánh về hướng tây.
Bảy giờ trời đã sáng
hẳn, có thể nhìn thấy xe đang đi vào đường núi, người lái xe giữ tay lái rất cẩn
thận vượt qua dãy núi cao, ngó xuống dưới là sườn dốc. Một dòng sông đỏ nặng phù
sa cuồn cuộn chảy, trong lòng Nhiếp Phong thầm nghĩ chắc đây là Lam Giang rồi, nhưng
khi hỏi bác tài mới biết còn xa mới tới nơi. Lại thêm đoạn đường nữa, xe đỗ lại
quán nhỏ ven đường, chẳng biết đây là quán gì. Bác tài cuối cùng cũng đánh thức
một vị khách đến Bảo Sơn xuống xe ở địa điểm này.
Vượt con đường núi,
xe rẽ vòng cua tay áo qua một dãy dài quán ăn biển hiệu treo trên cao “Quán bình
dân Đằng Sung”, “Gà hầm”, có lẽ đã đến địa bàn Đằng Sung. Lại chợp mắt thêm lúc
nữa, tỉnh dậy thấy cửa kính xe ướt đẫm nước mưa, bên ngoài mưa rơi bay bay.
Lại đi tiếp, xe chạy
trên lưng chừng núi, lẩn khuất trong làn mây mờ.
Bên ngoài cửa xe mưa
tạo thành một tấm rèm nước, ông trời có lẽ cũng đang than khóc.
Nhìn đồng hồ đã chín
giờ rưỡi sáng, cậu thanh niên nằm giường bên cạnh Nhiếp Phong buột miệng “Tới được
Lam Giang chắc phải đến trưa mất”. Những gì người lái xe cho biết quả là không sai.
Hai bên đường là thảm
thực vật phong phú, cây gỗ tạp, vườn chuối tiêu, ruộng ngô, vườn mía, cánh đồng
lúa xanh rì thấp thoáng bóng các căn nhà của cư dân địa phương, cái thì tường đất,
cái thì tường gạch đỏ mái ngói xanh, bên cạnh mỗi ngôi nhà có một đống củi to đã
chẻ xếp cẩn thận, một vài ngôi phía trên mái lắp chảo thu truyền hình vệ tinh.
Chín giờ năm mươi
xe đến thành phố Đằng Sung, không biết tại sao xe dừng ở bến tới bốn mươi phút,
liệu có phải là tiếp nước cho đầu máy hay còn làm chuyện gì khác. Bác tài cũng không
thèm nói nửa lời giải thích. Lại tiếp tục lên đường, xe vẫn chưa ra khỏi thành phố
nhưng lái xe đã đuổi hết mọi người xuống đường. Lúc này Nhiếp Phong mới phát hiện
trên xe chỉ còn ba, bốn hành khách đều đã được “bán” sang xe bus như lợn béo vậy,
sau này mới biết mỗi khách được “bán” với giá mười lăm tệ, lại tiếp tục tiến về
phía tây. Chiếc xe buýt khá cũ nát, chiếc đài trên xe phát liên tục các ca khúc
“Đêm quân cảng”, “Bài thơ san hô”, “Núi đỏ nở hoa đẹp”. Cửa kính xe xập xệ lắc lư
tạo ra khe hở, gió miền sơn cước thổi vào mát lạnh đem theo mùi hương lúa thơm nồng.
Đến được nông trường
Lam Giang e rằng phải đến giữa trưa. Nhiếp Phong lấy máy di động gọi đến nông trường,
văn phòng không có người nhấc máy. Rất may khi anh gọi đến phòng giám đốc người
nhận điện thoại là một cô gái họ Dương.
“A lô! Tôi là Nhiếp
Phong phóng viên của tạp chí ‘Tây Bộ Dương Quang’ trưa nay sẽ có mặt ở huyện Lam
Giang, sau đó sẽ đến làm việc ở đội hai, phân khu bốn. Vâng! Không biết trước năm
giờ chiều liệu có thể quay trở lại trung tâm huyện không ạ?”. Nhiếp Phong vội vã
hỏi.
“Có thể, cách có hơn
chục cây số thôi anh ạ”. Cô gái đáp.
Cô Dương còn hướng
dẫn cho Nhiếp Phong, trên đường có thể bắt xe bus cỡ nhỏ, rất thuận tiện.
“Chỉ cần anh bảo người
lái xe là đến đội hai, phân khu bốn là người ta sẽ đưa anh tới nơi”. Tại đó anh
cứ gặp trực tiếp đội trưởng đội sản xuất họ Hỷ.
“Vâng, rất cảm ơn
chị”. Nhiếp Phong trong lòng mừng thầm.
Lúc này trời xanh, mây trắng. Ngoài cửa kính hiện ra rừng trúc
xanh tốt rậm rạp, rừng trúc ở Vân Nam cao và dày hơn hẳn ở Tứ Xuyên, chí ít cũng
phải cao tới căn nhà ba, bốn tầng.

