Lửa thiêu rừng hạnh - Chương 03 - Phần 2
Tiểu Xuyên dường như hiểu được tầm quan trọng đầu mối mà Nhiếp Phong nhắc đến, đồng thời cậu cũng có phần tự trách mình, nội tình vụ án Nhiếp Phong nắm rõ như lòng bàn tay, bản thân mình là người phá án thì lại có những điều không suy nghĩ tới.
“Cậu uống đi, cà phê nguội nhanh lắm”. Nhiếp Phong khéo léo chuyển chủ đề, vừa cười vừa hỏi.
“Đội trưởng Thôi của các cậu là người như thế nào?”.
“Là một cảnh sát rất tốt, có nhiều kinh nghiệm, phá được nhiều vụ án lớn. Chỉ có điều tính tình hơi nóng...”.
“Thích giáo huấn người khác có đúng không? Còn có chút khó chịu với mình nữa chứ!”. Nhiếp Phong mỉm cười chế giễu.
“Đội trưởng Thôi tính tình thật ra rất tốt, chẳng qua...”.
“Cậu đừng bảo vệ sếp của các cậu nữa, mình nói chơi vậy thôi! Khi nào về nhắn giúp với đội trưởng Thôi là mình hy vọng được tham gia theo sát quá trình phá án”.
“Được ạ, chuyện đó thì không thành vấn đề”.
“Ngoài ra, cậu có thể giúp mình một chuyện nhỏ được không?”.
“Vâng ạ, anh cứ nói đi”.
“Mình muốn được xem di thể Hồ Quốc Hào, tuy nhiên chuyện này đừng để đội trưởng Thôi biết nhé”.
“Vâng, hiện nay thi thể Hồ Quốc Hào được bảo quản tại nhà tang lễ Đan Trúc Đầu”.
“Nơi đó có xa đây không?”.
“Khá xa, phải đi bằng xe hơi. Bây giờ em sẽ đưa anh đi, để lâu có thể thi hài sẽ được đưa về bệnh viện công an để giải phẫu”.
“Thế thì tốt quá”. Nhiếp Phong gật đầu.
Tiểu Xuyên không nghe ra ý của anh là chỉ việc xem thi thể hay là chỉ việc giải phẫu.
Hai người nói chuyện phiếm một lúc nữa. Nhiếp Phong chỉ vào biểu tượng hình bầu dục của nhãn hiệu quán trên miếng giấy lót cốc cà phê.
“Cái logo này thật có ý nghĩa?”.
“Thật ạ?”.
Tiểu Xuyên di miếng lót sang bên chăm chú nhìn vào khung hình bầu dục màu xanh, vệt sọc hai bên cũng màu xanh, dáng hơi nghiêng, bên trái là hình bầu dục nhỏ ở giữa để rỗng.
Cậu ngẫm nghĩ một lát rồi nói hai vết sọc bên trái giống hình lá trà, hình rỗng bầu dục nhỏ bên trái giống hạt cà phê.
“Cậu thật thông minh!”. Nhiếp Phong tán thưởng, song hai mắt lộ rõ vẻ nghịch ngợm “Cậu thử xem lại đi”.
Tiểu Xuyên ngắm kỹ biểu tượng, lông mày nhíu lại giống như đứa trẻ đang cố giải bài toán khó.
“Đã nhận ra cái gì chưa?”.
“Em xin chịu”.
Anh chàng cảnh sát trẻ lắc đầu.
“Số 110”.( số điện thoại của cảnh sát Trung Quốc, giống như số điện thoại 113 ở ta) Nhiếp Phong giảng giải.
“Ái dà, quả là giống thật”.
“Các cậu bình thường phá án rất vất vả, có thời gian rảnh cứ đến đây tụ họp, có thể tạo thành câu lạc bộ cảnh sát đấy”.
“Nói như vậy em có cảm giác nơi này cực kỳ thân thiết với anh”. Tiểu Xuyên tỏ vẻ nghi ngờ.
“Được rồi, cô ơi tính tiền giúp tôi”. Nhiếp Phong vẫy tay về phía cô phục vụ đứng cạnh.
Cô gái hiểu ý bước đến.
“Còn có một người nữa”. Nhiếp Phong chợt nhớ ra, anh dùng tay gõ gõ lên mặt bàn, “Cần phải tìm hiểu người này”.
“Người nào cơ ạ?”. Tiểu Xuyên hỏi.
Cô bé tóc đuôi ngựa vừa cười vừa đưa tờ hóa đơn thanh toán cho anh.
Nhiếp Phong liếc qua hóa đơn hai tách cà phê Lam Sơn bốn mươi đồng, Danh Điển hai mươi đồng tổng cộng hết sáu mươi đồng, đúng là “tiêu chuẩn” Thâm Quyến. Hai người đứng dậy, cô phục vụ tóc đuôi ngựa lịch sự nói.
“Rất mong hai anh lần sau lại đến”.
Nhiếp Phong bước xuống lầu, ra đến cửa anh nói với Tiểu Xuyên.
“Người đó là trợ lý của Hồ Quốc Hào, Chung Đào”.
“Nhân vật này để lại cho mình ấn tượng khá sâu sắc, ngày Hồ Quốc Hào xảy ra chuyện, anh ta cũng có mặt ở Tiểu Mai Sa”.
“Thật hả? Sao bọn em lại không biết nhỉ?”. Tiểu Xuyên cảm thấy kinh ngạc.
“Là chính Chung Đào nói cho mình hay, buổi chiều ngày hai mươi tư tháng sáu anh ta cũng đi cùng xe với Hồ Quốc Hào khi xe đến nhà hàng Hào Cảnh, Hồ Quốc Hào xuống trước. Tiếp đó lái xe đưa Chung Đào tới Tiểu Mai Sa sau đó mới lái xe về thành phố. Hôm đó anh ta có buổi họp lớp, tất cả bảy người đồng môn đều đang công tác tại Thâm Quyến, họ đã tổ chức bữa họp mặt thâu đêm suốt sáng tại vườn nướng trung tâm bãi biển Tiểu Mai Sa”.
“Tại sao lái xe của Hồ Quốc Hào lại không nhắc đến việc này?”. Tiểu Xuyên bồn chồn.
“Mình đã hỏi lái xe Tiểu Lưu, cậu ta nói, Chung Đào thường xuyên đi chung xe với Hồ Quốc Hào, nên cũng coi là chuyện thường, hơn nữa cảnh sát lại không hỏi đến”.
Tiểu Xuyên chợt nghĩ đến hiện trường hôm đó. Đội trưởng Thôi chỉ hỏi Tiểu Lưu nhận diện người chết có phải là Hồ Quốc Hào hay không? Chẳng ai để ý hay nghĩ tới việc ngồi chung xe với Hồ Quốc Hào còn có người khác nữa?
“Anh ta có nói tên của bảy người bạn học không anh?”.
“Đó là chuyện của cảnh sát các cậu, việc này đâu có khó”.
“Em sẽ báo cáo với đội trưởng Thôi chi tiết này”.
“Không cần nói là mình kể đâu nhé!”.
“Em hiểu rồi”.
Tiểu Xuyên mở cửa xe ô tô cảnh sát, hai người cùng vào. Cậu nổ máy chiếc xe lao vút về hướng đông.
*
* *
Đan Trúc Đầu nằm ở phía bắc thị trấn Bố Cát, phía sau là một dãy núi nhỏ, khi xe đến nhà tang lễ trời đã chạng vạng chiều.
Tiểu Xuyên lái xe thẳng vào cổng lớn, đi qua con đường bê tông nhỏ rồi đỗ lại trước phòng làm việc ban quản lý nhà tang lễ. Cậu xuất trình thẻ cảnh sát cho một người đàn ông trung niên đeo kính trắng, nhân viên quản lý.
“Vị này là nhà báo, chúng tôi muốn kiểm tra lại di hài ông Hồ Quốc Hào ở ngăn số mười hai”.
“Buổi chiều chúng tôi thường không làm việc”. Người quản lý nhìn Nhiếp Phong qua đôi kính trắng.
“Ngày mai tôi phải về Thâm Quyến, thật làm phiền bác quá”. Nhiếp Phong mỉm cười khiêm tốn.
“A, vậy tôi già lắm sao?”. Người nhân viên nét mặt lập tức trở nên khó chịu, thì ra anh ta chưa đến bốn mươi tuổi.
“Ấy, ấy, gọi như vậy chẳng qua để tôn trọng anh thôi!”. Tiểu Xuyên đỡ lời.
“Đi theo tôi”. Người đàn ông bớt bực dọc, anh ta dẫn hai người đi qua rừng tùng, bách um tùm rồi đến một ngôi nhà tầng mái màu xanh, tường trắng.
Khi anh ta lấy chìa khóa mở chiếc cửa sắt, khí lạnh từ bên trong phả vào mặt, trong đó là nhà lạnh lưu giữ thi hài người chết, bầu không khí thật u ám tang tóc. Bức tường đối diện cánh cửa sắt xếp từng tủ ô vuông bằng sắt. Dưới ánh đèn trắng xanh chiếu xuống, phát ra những tia lạnh ảm đạm, ở nơi này không có sự sống.
Người đàn ông đeo kính dừng lại bên khu ô vuông số mười hai, anh ta đeo găng tay vào, dùng hết sức kéo chiếc ngăn kéo sắt dài đến hai mét ra, sau đó lật tấm vải bố màu trắng lên.
Nhờ khí lạnh bảo quản nên thi hài Hồ Quốc Hào vẫn còn khá nguyên vẹn.
Thi thể Hồ Quốc Hào nằm thẳng đuỗn trong chiếc ngăn kéo. Một nhân vật đã từng “hô phong hoán vũ” trong giới bất động sản. Chỉ mới vài ngày trước đây thôi còn oai phong bệ vệ trên chiếc ghế quyền uy tại tòa nhà Địa Hào hai mươi tư tầng lầu, khoát tay chỉ đạo công việc, hào khí hừng hực khiến người khác phải khâm phục. Thế nhưng, giờ đây ông ta nằm cô đơn lạnh lẽo trong chiếc ngăn kéo sắt, thứ còn lại chỉ là cái xác vô hồn câm lặng. Trong phút chốc Nhiếp Phong chợt nhớ đến mấy câu thơ:
“Tôi gặp được một du khách đến từ xa xưa
Ông kể về bức tượng với đôi chân bằng đá sụt lún dưới sa mạc bao la.
Cả thân chôn vùi trong cát.
Chỉ còn nửa khuôn mặt vỡ nát.
Này là chau mày, khinh miệt lạnh lùng, này là nhíu mắt, này là uy nghiêm.
Nhà điêu khắc thật tài hoa
Cho đến ngày nay vẫn còn lưu lại dục vọng trên nền đá lạnh”.
...
“Nhà báo Nhiếp, anh đang nghĩ gì vậy?”. Tiểu Xuyên nhìn anh bằng con mắt tò mò.
“Ồ! Không có gì”.
Nhiếp Phong trấn tĩnh trở lại, cúi đầu quan sát cái xác.
Có lẽ do thời gian và bảo quản lâu trong phòng lạnh nên da của Hồ Quốc Hào có màu trắng nhợt, hơi phù thũng, cái mũi hổ, chiếc cằm bạnh vẫn lồ lộ như khi còn sống, chỉ có đôi mắt gian xảo và dã tâm thì vĩnh viễn không bao giờ còn mở ra được nữa.
Nhiếp Phong chăm chú quan sát toàn bộ xác chết, anh dừng mắt lại trước má bên trái, sau đó lại nhìn vào phần ngực bên trái, phía dưới núm vú có vài vết xước còn như mới, quan sát kỹ nó có hình dáng giống chữ “Sơn” nhưng lại hoàn toàn không giống hẳn. Có lẽ vết đó do tử thi va vào đá khi bị sóng đánh dạt vào bờ, miệng viếng thương không có vết máu, dưới da chỉ lưu lại vết thâm sẫm màu.
Nhiếp Phong rất chú ý soi kỹ nét xước kỳ lạ đó trong lòng thầm nghĩ “Có chút gì đó thật kỳ lạ”.
Tiểu Xuyên phán đoán. “Liệu có phải là do sứa biển gây ra không?”.
Nhiếp Phong chưa từng gặp qua chuyện này, anh hỏi lại: “Cậu thấy có giống với vết do sứa biển gây ra không?”.
“Em cũng không dám chắc”. Tiểu Xuyên đáp.
Khi đi bơi ở vịnh Đại Bàng, Nhiếp Phong cũng có gặp sứa biển. Đó là một loài động vật thân mềm không xương sống, khi chạm phải nó cảm giác rất ngứa. Song trên thực tế vết thương trên ngực Hồ Quốc Hào gần như không giống do loài nhuyễn thể này gây ra. Vết thương do sứa gây ra là một đám mụn nước nhỏ trên da nhưng vết trên ngực Hồ Quốc Hào lại giống do vật sắc nhọn tạo thành.
“Những người chết đuối, trên thi thể thường để lại nhiều vết bầm dập”. Người đàn ông đeo kính bằng kinh nghiệm của mình góp lời “Có lẽ là do trước khi chết bị va vào các mỏm đá ven biển”.
“Cảm ơn anh đã chỉ bảo”. Nhiếp Phong khiêm tốn đáp lời, nhân lúc người đàn ông đeo kính không để ý Nhiếp Phong đưa chiếc máy ảnh luôn mang theo bên mình chụp trộm lấy vài kiểu, trong đó có cả bức chụp kỹ vết thương.
“Ồ, máy ảnh của nhà báo thật là đồ cao cấp”.
“Cũng là loại bình thường thôi!”. Nhiếp Phong cố tình khiêm nhường, cười một cách ngốc nghếch.
“Cái đồ vớ vẩn này khi chụp không chớp đèn”. Tiểu Xuyên mỉm cười ý nhị.
Nhiếp Phong ngoái cổ lại hỏi: “Cảnh sát Tiểu Xuyên, cậu thấy được chưa?”.
“Được rồi ạ”. Cậu nghiêm túc đáp lời.
Ba người rời khỏi nhà lạnh, Nhiếp Phong hỏi người đàn ông đeo kính: “Khi nào cái xác ở ô số mười hai sẽ được hỏa táng hả anh?”.
“Dự định là ngày mùng hai tháng bảy, song bây giờ cũng chưa biết liệu có thay đổi hay không”.
“Điều ấy có phải do gia đình đề xuất không?”.
“Chiều nay chúng tôi vừa nhận được công văn của bên công an các anh yêu cầu chú ý bảo quản thi hài, có thể sẽ tiến hành giải phẫu tử thi”.
Nhiếp Phong và Tiểu Xuyên đưa mắt hội ý với nhau.
“Người cũng đã chết rồi, sao còn động dao kéo vào làm chi, thật là chẳng ra sao cả”. Người đàn ông đeo kính cảm thán mấy câu.
Trong cảnh chiều hôm âm u, vài con quạ đứng trên đầu cành cây bách cất lên tiếng kêu thê lương.
3
Thẩm mỹ viện Mỹ Phượng, một chiếc xe BMW màu hồng sang trọng lặng lẽ đỗ trước cửa chính.
Cửa xe bật mở, Chu Mỹ Phượng bước ra, cô mặc chiếc áo gió màu trắng, tay cầm chiếc túi xách nhỏ màu tím than.
Tiểu Xuyên và Đào Lợi vội bước đến.
“Xin chào bà Hồ”. Tiểu Xuyên khá lịch sự lên tiếng “Chúng tôi có một số chi tiết liên quan đến cái chết của ông nhà cần bà giúp”.
“Xin các vị cứ hỏi”. Chu Mỹ Phượng chẳng tỏ thái độ gì.
“Bà Hồ ạ, nói ở đây không tiện lắm”. Đào Lợi ra hiệu.
“Ồ, vâng”. Chu Mỹ Phượng vừa cười vừa nói, sau đó mời hai người đi cùng cô ta vào bên trong.
“Xin chào giám đốc!”.
Hai cô gái mặc đồng phục màu phấn hồng đang chăm sóc khách hàng ngẩng đầu cất tiếng chào.
Chu Mỹ Phượng khẽ gật đầu, dẫn hai cảnh sát vào phòng làm việc của mình.
Phòng giám đốc chỉ rộng chừng mười mét vuông, chiếc bàn gỗ tự nhiên, ghế sofa phong cách châu Âu, màu sắc và cách sắp xếp đồ đạc trong phòng cho thấy nữ chủ nhân của nó rất có óc thẩm mỹ.
“Mời quý vị ngồi”.
Chu Mỹ Phượng ra hiệu mời Tiểu Xuyên và Đào Lợi ngồi vào ghế sofa, còn mình ngồi sau chiếc bàn, phía sau lưng cô ta là chiếc tủ kính, trong đó bày các loại mỹ phẩm nước ngoài.
“Là thế này”. Tiểu Xuyên mở đầu câu chuyện.
“Chúng tôi muốn tìm hiểu vào khoảng mười một giờ tối ngày hai mươi tư đến một giờ sáng ngày hai mươi lăm tháng sáu bà có mặt ở đâu.
“Điều tra ‘chứng cứ ngoại phạm’ của tôi phải không?”. Chu Mỹ Phượng phản ứng rất bình tĩnh.
“Đó là việc phải làm theo thông lệ của cảnh sát mong bà hiểu cho”.
Đúng lúc này, một cô nhân viên mặt tròn đẩy cửa bước vào đem hai cốc hồng trà mời khách, sau đó ý tứ quay người bước ra và khép cửa lại.
“Ngày hôm đó ông nhà tôi đi một mình đến Đại Mai Sa, không có tôi đi cùng”.
“Tại sao ông Hồ Quốc Hào đi nghỉ cuối tuần ở Đại Mai Sa mà bà lại không đi cùng?”. Đào Lợi căn vặn.
“Đã lâu lắm rồi tôi không đến đó. Tôi không hề thích tắm biển”. Chu Mỹ Phượng giải thích.
“Ngày hai mươi tư hôm đó, mẹ tôi không được khỏe, bà mắc bệnh phong thấp, bố tôi ở Hồng Kông có gọi điện bảo tôi về thăm mẹ”.
“Nói như vậy là bà đi Hồng Kông”.
“Vâng, mười hai giờ hai mươi trưa tôi đáp chuyến xe bus của công ty Trung Khí từ Văn Cẩm Độ đến Cửu Long. Hơn tám giờ sáng ngày hôm sau tôi đột ngột nhận được điện thoại của Tiểu Lưu thông báo ông Hào xảy ra chuyện nên vội vã quay trở lại Văn Cẩm Độ cũng lại đi bằng bus của công ty đó”.
“Chuyến lúc mấy giờ?”.
“Khoảng mười giờ hai mươi phút”.
“Có gì để chứng minh những điều bà nói không ạ?”.
“Có chứ”.
Chu Mỹ Phượng mở chiếc túi màu tím than lấy quyển hộ chiếu đưa cho Tiểu Xuyên.
Trong quyển hộ chiếu lưu lại cuống hai tấm vé xe bus, Tiểu Xuyên cầm lên nhìn kỹ đó là vé đi và về từ Văn Cẩm Độ, Thâm Quyến và vé bến xe Cửu Long, Hồng Kông. Cậu thuận tay đưa cho Đào Lợi, cô lấy bút ghi lại thời gian ngày giờ in trên đó.
Tiểu Xuyên mở từng mục trong hộ chiếu của Chu Mỹ Phượng kiểm tra kỹ. Trong phần đóng dấu xuất nhập cảnh thời gian rất rõ ràng. Hai cảnh sát hội ý với nhau bằng ánh mắt. Tiểu Xuyên đưa hộ chiếu trả lại cho Chu Mỹ Phượng.
“Cảm ơn bà đã cung cấp thông tin”.
“Không có gì”.
Hai nhân viên cảnh sát cáo từ ra về, ngồi vào trong xe Đào Lợi nói với Tiểu Xuyên.
“Xem ra những chứng cứ ngoại phạm mà Chu Mỹ Phượng cung cấp đều là thật”.
“Rõ ràng chúng ta không tìm thấy điểm khả nghi nào”. Tiểu Xuyên như vẫn còn vẻ ấm ức.
“Chỉ có điều mọi việc diễn ra thật quá khéo, thời gian đều trùng khớp không chệch đi đâu được”.
“Không biết cậu có chú ý tới điều này không? Phản ứng của người đàn bà này dường như quá lạnh lùng”.
“Tớ cảm thấy không đơn thuần là lạnh lùng mà còn... vô cảm nữa”.
“Vô cảm?”.
“Đúng, vô cảm. Mục tiêu tiếp theo là ai đây?”.
“Chúng ta tìm Châu Chính Hưng”.
“Được, phó tổng giám đốc Châu”. Tiểu Xuyên nhấn ga, chiếc xe chuyển hướng đường Đông Nam.
*
* *
Tòa nhà Địa Hào Trí Nghiệp hai mươi tầng lầu sang trọng rực rỡ hiện ra.
Tiểu Xuyên và Đào Lợi rảo bước vào bên trong đại sảnh. Hai người xuất trình thẻ cảnh sát cho người bảo vệ rồi đi đến thang máy.
Tầng trên cùng là phòng làm việc của chủ tịch HĐQT. A Anh tiếp đón hai người ở phòng thư ký bên ngoài. Cô chu đáo đặt hai tách hồng trà lên bàn mời họ.
Tiểu Xuyên nói rõ ý định đến đây: “Chúng tôi muốn tìm phó tổng giám đốc Châu có chút công chuyện”.
“Phó tổng giám đốc Châu đi công tác rồi ạ”.
“Đi công tác?”. Tiểu Xuyên thất vọng.
“Ông ấy đi đâu?”. Đào Lợi hỏi lại.
A Anh nhấc chiếc điện thoại màu đỏ để trên bàn gọi mạng nội bộ: “Cô Mai hả, có biết phó tổng giám đốc Châu đi công tác ở đâu không? Ồ! Tôi biết rồi. Cảm ơn nhé! Không có gì...”.
“Phó tổng giám đốc đi Thượng Hải vào chuyến bay buổi sáng ngày hôm nay”.
Tiểu Xuyên và Đào Lợi cảm thấy hơi ngạc nhiên. A Anh bổ sung thêm.
“Thư ký riêng của ông ấy nói phó tổng có việc gấp cần giải quyết, lúc đi cũng rất vội, đại thể là công việc kinh doanh. Nhưng không biết là ông ấy đi gặp ai...”.
“Bây giờ có thể liên lạc được với ông ấy không?”.
“Để tôi thử xem”.
A Anh gọi theo số máy di động của Châu Chính Hưng, tiếng chuông đổ dài song không có người nghe máy, một lúc sau có giọng tổng đài tự động “Cuộc gọi của quý khách đã chuyển sang hộp thư thoại...”.
Tiểu Xuyên và Đào Lợi biểu hiện rõ sự bồn chồn trên nét mặt, hai người thầm thì với nhau: “Liệu có phải ông ta bỏ trốn không?”.
Đào Lợi lắc đầu: “Không phải vậy, nếu có ý định đó thì đã không để hộp thư thoại”.
“Thế này vậy”. Tiểu Xuyên nói với A Anh: “Nhờ cô tiếp tục liên lạc với phó tổng giám đốc Châu, có hồi âm hoặc tin tức của ông ấy hãy báo ngay cho chúng tôi”.
“Vâng, tôi nhất định sẽ thông báo”. A Anh ngước đôi mắt xinh đẹp phảng phất vẻ buồn bã, quanh mắt cô là những quầng đen mờ mờ.
Đào Lợi thầm nghĩ, trước cái chết của ông chủ cô gái này rất đau lòng.
“Hoạt động của công ty trong giai đoạn này vẫn diễn ra bình thường chứ?”. Đào Lợi tỏ ra đồng cảm.
“Không được tốt lắm, lòng người ly tán, bên ngoài bàn tán rất xôn xao...”. A Anh buồn rầu đáp.
Có một vị đô đốc hải quân nổi tiếng từng nói, đại ý khi người thuyền trưởng chết đột ngột, chiến thuyền đó dù có to lớn và được trang bị tốt đến đâu cũng xảy ra hỗn loạn và sẽ càng hỗn loạn hơn nữa khi cái chết đó diễn ra không rõ ràng. Giờ đây không ai có thể nói chắc con thuyền Địa Hào sẽ đi về đâu trước phong ba bão táp?
“Hai vị cảnh sát, còn có việc gì cần tôi giúp nữa không ạ?”. A Anh hỏi.
“Ồ! chúng tôi rất cảm ơn cô đã hợp tác”. Tiểu Xuyên tỏ thái độ đầy thiện ý, cậu nói tiếp: “Xin hỏi, trợ lý Chung hiện có ở đây không?”.
“Có ạ, anh ấy đang tiếp khách”.
Phòng làm việc của Chung Đào nằm đối diện hành lang cửa đóng kín, có lẽ anh ta đang tiếp khách.
“Vị khách nào vậy?”.
“Ông Lục, tổng giám đốc ngân hàng hình như là đến để đòi khoản cho vay. Chủ tịch Hồ Quốc Hào vừa mới chết bọn họ đã quay ngoắt trở mặt ngay được”. Lời nói của A Anh đầy vẻ bất mãn.
Tiểu Xuyên nhìn đồng hồ, năm giờ hai mươi phút, cậu nói: “Chúng tôi đợi một chút cũng được”.
“Ở đây có báo đấy ạ!”. A Anh đưa cho họ mấy tờ báo của đặc khu sau đó đóng cửa đi ra.
“Cảm ơn cô!”. Đào Lợi khẽ đáp.
Hai người ngồi lặng lẽ trong phòng làm việc, Đào Lợi hờ hững lật từng trang báo.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Bỗng nhiên có tiếng kèn acmonica ở rất gần văng vẳng vang lên, thanh âm của nó dường như đã từng nghe qua ở đâu đó, tuy nhiên không thể nhớ được tên khúc nhạc, chỉ có điều giai điệu rất buồn, thậm chí là thê lương.
Tiểu Xuyên nhìn tứ phía nhưng không thể phát hiện ra âm thanh đó xuất phát từ đâu.
“Cậu có nghe thấy tiếng nhạc không?”. Cậu hỏi Đào Lợi, cô lắc đầu.
Khuôn mặt Tiểu Xuyên trở nên đăm chiêu.
Khoảng hai mươi phút sau cửa phòng trợ lý Chung bật mở, anh tiễn hai người đàn ông trung niên mặc âu phục sang trọng ra ngoài, người đi sau béo tốt, khuôn mặt phương phi.
“Xin tổng giám đốc Lục cứ yên tâm”. Chung Đào mềm mỏng thuyết phục “Đợi phó tổng giám đốc Châu trở về, tôi sẽ truyền đạt lại ý kiến của ngài với ông ấy”.
“Đừng để lâu quá, muộn nhất là qua trung tuần tháng này”. Người đàn ông béo tốt phẩy tay đầy quyền uy.
“Điều đó thì xin ngài cứ yên tâm”. Chung Đào đáp lời và tiễn ông chủ nhà băng tới tận cửa cầu thang máy, khi anh quay người thì gặp Tiểu Xuyên và Đào Lợi.
“Trợ lý Chung, chúng tôi muốn gặp anh có chút chuyện”.
Chung Đào lịch sự mời hai cảnh sát vào trong phòng.
Căn phòng trợ lý chủ tịch HĐQT không lớn song trang trí rất trang nhã, thiết bị đầy đủ. Trên bàn làm việc là chiếc máy tính màu đen, màn hình tinh thể lỏng đời mới nhất.
“Những vị khách vừa rồi là...”.
“Đến để đòi nợ”.
Chung Đào nói thẳng không hề giấu giếm, anh vừa đưa cà phê mời hai người vừa sắp xếp lại tập tài liệu để trên bàn.
“Chủ tịch HĐQT Hồ Quốc Hào mất đi, Địa Hào Trí Nghiệp cũng bị ảnh hưởng không nhỏ, ngân hàng sợ khoản cho vay của họ trở thành nợ xấu”.
“Địa Hào nợ khoảng bao nhiêu?”. Tiểu Xuyên hiếu kỳ hỏi.
“Chẳng ai biết được khoản nợ của Địa Hào là bao nhiêu cũng như không thể nắm được Địa Hào có bao nhiêu tài sản. Bên ngoài đồn đại khoản nợ đó là không hề nhỏ”.
Tiểu Xuyên hỏi: “Điều ấy là sự thật?”.
“Hoặc giả có chút tung tin giật gân, Địa Hào là công ty lớn có thương hiệu mạnh trên thương trường”. Chung Đào nửa thừa nhận, nửa phủ nhận “Người xưa có câu ‘Lạc đà ốm còn hơn ngựa khỏe’”.
“Vậy hiện nay trợ lý Chung là người đại diện cho công ty”. Đào Lợi phỏng đoán.
“Ấy, tôi làm sao có được tư cách đó”. Chung Đào khiêm nhường trả lời.
“Chủ tịch Hồ Quốc Hào mất đi, người có khả năng nhất thay thế là phó tổng Châu, phụ trách kinh doanh là phó tổng giám đốc Lý, tầng lớp quản lý chúng tôi là những người làm công cao cấp chẳng làm được gì cả...”.
Mọi người trong công ty đều biết Chung Đào là trợ lý, là cánh tay phải của Hồ Quốc Hào. Những lời nói của anh ta có lẽ ít nhiều cũng có căn cứ, giữa bọn họ có mối quan hệ cực kỳ thân thiết, anh ta là một trong số ít những người có quyền lực thực sự trong tập đoàn. Nội bộ tập đoàn đều cho rằng Hồ Quốc Hào có cái ơn tri ngộ với Chung Đào, trọng thị và giao cho anh ta những việc cơ mật, là người thân tín của Hồ Quốc Hào, anh ta nhất định phải có năng lực song muốn thâu tóm quyền lãnh đạo trong tập đoàn thì rõ ràng thực lực không thể sánh bằng Châu Chính Hưng. Trừ phi anh ta giành được 54% cổ phần từ tay vợ góa Hồ Quốc Hào, cô Chu hoặc Hồ Quốc Hào để lại chúc thư giao toàn bộ tài sản cho anh ta.
“Là thế này, chúng tôi muốn tìm hiểu một vài vấn đề trong ngày ngày hai mươi tư tháng sáu”. Tiểu Xuyên mở quyển sổ công tác đi thẳng vào việc.
“Về vấn đề gì?”.
“Nghe nói buổi chiều ngày hai mươi tư hôm đó, anh đi cùng với Hồ Quốc Hào đến Đại Mai Sa?”.
“Đúng vậy, tôi đi cùng xe với chủ tịch, ông ấy xuống Đại Mai Sa, còn tôi thì xuống Tiểu Mai Sa”.
“Anh làm gì ở Tiểu Mai Sa?”. Tiểu Xuyên xoáy vào câu hỏi.
“Là bữa liên hoan bạn bè”. Chung Đào gật gật đầu tiếp lời “Đều là những người học cùng tôi ở Đại học C hiện làm việc ở Thâm Quyến, mọi người ít có dịp tụ tập với nhau, nên đêm đó chúng tôi thức trọn cả đêm”.
Đào Lợi hỏi: “Một bữa tiệc ở biển, có tất cả bao nhiêu người cùng tham gia?”.
“Bảy người!”. Chung Đào đáp với vẻ bình thản.
“Các anh tổ chức tiệc đêm ở chỗ nào của Tiểu Mai Sa?”.
“Không phải là đang thẩm vấn tôi đấy chứ?”. Chung Đào mỉm cười.
“Thật không phải. Đó là điều tra theo thông lệ của cảnh sát, bất cứ ai có liên quan đến ông Hồ Quốc Hào đều phải điều tra kỹ càng”. Đào Lợi mềm mỏng giải thích.
“Chúng tôi đặt tiệc ở vườn nướng, mọi người vui chơi từ tám giờ tối cho đến trên dưới hai giờ sáng”.
Đào Lợi đã từng cùng bạn bè đến vườn nướng Tiểu Mai Sa, nơi đó chuyên về các món nướng. Mỗi lò có thể phục vụ từ bảy đến mười thực khách. Nó còn được người ta gọi là vườn nướng nghìn người với các món từ thịt bò, thịt dê, thịt lợn cho đến các loại hải sản tươi sống như tôm hùm, mực, cá ngân tuyết... đồ uống, thực phẩm đa dạng, phong phú. Cô rất thích món mực nướng và cá tiểu hoàng rán ở đây. Khi ánh mặt trời tắt dần, màn đêm buông xuống càng làm nổi bật màu khói lam của vườn nướng, nơi nơi rộn lên tiếng nói cười ồn ã, ánh lửa bập bùng, khung cảnh vườn nướng trở nên hoành tráng.
“Nửa đêm anh có rời khỏi đó lúc nào không?”.
“Có một lần”.
“Thời gian cụ thể”.
“Quãng mười một giờ, tôi uống quá nhiều nên bị nôn”.
Tiểu Xuyên hỏi: “Trợ lý Chung, có thể cho tôi biết tên của bảy người hôm đó được không?”.
“Được”.
Chung Đào rút ra từ ngăn kéo một quyển sổ ghi chép màu lá cọ, lật qua vài trang rồi lấy một mẩu giấy nhỏ ghi tên và số điện thoại lên đó.
Tiểu Xuyên nhận từ tay anh ta tờ giấy, trên đó ghi họ tên đầy đủ của sáu người: Phó Đồng, Trương Tuấn Sinh, Tề Hiểu Huy, Đới Chí Cường, Đinh Lam và La Vi.
Tiểu Xuyên thắc mắc: “Mới chỉ có sáu người?”.
“Thêm ‘Chung Đào’ chẳng phải là bảy người sao?”. Chung Đào nheo nheo mắt nhìn Tiểu Xuyên.
Cậu chợt tỉnh ra, không nhịn được bật cười.
Nghe tiếng nói của Chung Đào đúng giọng “Tứ Xuyên” chuẩn, cậu bất chợt nhớ đến một câu nói trong tạp chí nào đó “Cho dù bạn có đi đến nơi đâu, trong mênh mang biển người đều có thể tìm được đồng hương hay bạn hữu khi cất lên tiếng nói của người Tứ Xuyên”.
“Trợ lý Chung cũng là người Tứ Xuyên?”.
“Đúng vậy”. Chung Đào đáp.
“Vậy chúng ta là đồng hương rồi”.
“Quê tôi ở Thành Đô?”.
“Tôi là người Trùng Khánh”.
“Ồ, ra cậu là chàng trai Trùng Khánh”. Giọng nói của Chung Đào trở nên thân thiết.
Tiểu Xuyên bất chợt cảm thấy ở Chung Đào toát lên sức hút của một trang nam tử hán. Đó là vẻ hóm hỉnh và hào khí vốn là đặc trưng của người Tứ Xuyên.
Tiểu Xuyên quay trở lại chủ đề chính, giọng nói đã trở nên thân mật: “Chúng tôi nghe nói phó tổng Châu đi công tác, sao phải vội vã vậy?”.
“Tôi cũng vừa mới biết từ chỗ thư ký riêng của ông ấy, có vẻ đi cũng hơi đột ngột”. Chung Đào dường như cũng không biết mục đích chuyến đi lần này của Châu Chính Hưng.
“Liệu có phải là chuyện nằm ngoài kế hoạch không?”.
“E là không phải như vậy”.
Tiểu Xuyên nhìn vào đồng hồ đeo tay.
Đúng lúc này, cậu nghe thấy tiếng kèn acmonica ở rất gần vọng đến, thanh âm trầm ấm như hát, như kể, như có làn nước suối mát lạnh chảy qua lòng người.
Tiểu Xuyên lắng tai nghe, cậu khép chặt hai mí mắt, dường như nhìn thấy những ngọn lửa xanh nhập nhòa nhảy múa trước mắt.
Khúc nhạc này mình đã từng nghe ở đâu đó, Tiểu Xuyên thầm nghĩ, tuy nhiên cậu không thể nhớ được tên, giai điệu bi thương ai oán khiến người ta phải rung động cõi lòng.
Cậu đưa mắt sang nhìn Đào Lợi: “Ôi! Thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi và Đào Lợi xin phép cáo từ”.
“Lúc nào rảnh, tôi sẽ mời hai vị đến Cửu Long ăn đồ nướng”. Vẻ mặt Chung Đào rất thật lòng.
“Xin cảm ơn anh”.
Chung Đào đứng dậy chuẩn bị tiễn khách, bỗng trong giây lát Tiểu Xuyên thấy Chung Đào ngồi sững lại, hai mắt ngó trân trân ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt đầy kỳ lạ, các cơ trên miệng anh ta co giật liên hồi, ngón tay run lẩy bẩy, tách cà phê trên bàn đổ ụp xuống. Khuôn mặt thô kệch dưới ánh ráng chiều từ cửa sổ chiếu vào trông như hình tượng gỗ totem của người Phi châu, trong khóe mắt anh hai dòng lệ nhỏ ứa ra.
Tiểu Xuyên dõi theo cái nhìn thất thần của Chung Đào.
Đi kèm với tiếng nổ động cơ rền vang trên đỉnh đầu, qua cánh cửa kính màu lam có thể thấy rõ chiếc máy bay Boeing xuyên ánh nắng chiều thẳng hướng tây nam bay đi, hai đầu cánh chớp lóa ánh đèn xanh đỏ. Do nó bay rất thấp nên không thể nhìn được biểu tượng của hãng hàng không nào. Song phần bụng máy bay khi bay ngang qua đã tạo nên lực xung kích cực mạnh.
Đào Lợi ngờ ngợ trước vẻ đờ đẫn của Chung Đào, trong lòng cảm thấy thật kỳ lạ.
Chung Đào ngay lập tức kìm chế cảm xúc của mình, anh ta hướng về phía hai người cảnh sát trẻ tuổi, gật gật đầu tỏ vẻ xin lỗi về hành động vụng về của mình vừa rồi. Sau đó anh ta vội vàng nhặt tách cà phê lên, rất may cà phê trong tách đã được uống hết, nếu không mặt bàn sẽ rất bừa bộn.
Sự việc đó chỉ xảy ra trong vòng mươi giây song để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc đối với Tiểu Xuyên và Đào Lợi. Trong thang máy Tiểu Xuyên nói với Đào Lợi: “Hành động của Chung Đào vừa rồi thật khác thường”.
“Tớ cũng có cảm giác như vậy, dường như anh ta nhìn thấy một cái gì đó...”.
“Là chiếc Boeing 747, bay đến sân bay Hoàng Điền”.
“Máy bay Boeing?”.
“Đúng vậy”.
Đào Lợi lắc đầu, khuôn mặt lộ rõ vẻ ưu tư.

