Năm tháng vội vã - Phần VIII - Chương 15 - 16

15

Thời
gian đó Trần Tầm rất dễ nổi cáu, thường xuyên xích mích với Thẩm Hiểu Đường.
Hai đứa không thể tìm được tiếng nói chung trong những chuyện nhỏ, Thẩm Hiểu Đường
chưa yêu bao giờ nên không có kinh nghiệm xử lí, còn Trần Tầm thì có kinh nghiệm
nhưng không có đầu óc nào để giải quyết. Những lúc cãi nhau căng thẳng, họ thường
giải quyết bằng cách làm tình. Trong dục vọng nguyên thuỷ nhất, bao nỗi phiền
muộn và nỗi bi thương đều biến thành tâm trạng hư vô, chỉ có điều sau khi kết
thúc, ôm cơ thể ấm áp của người yêu, vẫn cảm thấy có gì đó hẫng hụt, sự hưng phấn
của cơ thể và chán chường trong tâm hồn đã khiến tình yêu của họ chứa đầy vẻ kì
quái, họ đắm chìm trong đó mà không thể thức tỉnh.

Đầu
tháng tư năm 2003, Kiều Nhiên lại về nước, bà nội cậu ốm nặng, cả nhà về để gặp
bà lần cuối.

Sau
khi lo xong mọi việc trong nhà, Kiều Nhiên lại tổ chức một bữa cơm mời mọi người,
vẫn ở địa điểm cũ, nhà hàng Vũ Hoa. Triệu Diệp ở Trường Xuân nên không về được,
nghe nói cậu đang lo thủ tục mở một quán Internet, tương lai khá sáng sủa, cậu
cũng đã có người yêu, tình yêu, sự nghiệp trọn vẹn cả đôi đường. Thẩm Hiểu Đường
đi cùng Trần Tầm, cô nói là muốn gặp bạn thân của Trần Tầm, nhưng thực ra là
không yên tâm khi thấy Trần Tầm gặp Phương Hồi, gần đây giác quan thứ sáu loáng
thoáng mách bảo cô rằng, giữa họ đã xảy ra chuyện gì đó. Tống Ninh cũng bám
đuôi đến, lúc giới thiệu với Kiều Nhiên, Trần Tầm và Lâm Gia Mạt thoái thác cho
nhau, không ai chịu thừa nhận mình kéo cậu ta đến khiến Kiều Nhiên ngơ ngác một
hồi, cuối cùng Tống Ninh đành lên tiếng: “Thôi, tôi là bạn của Trần Tầm và Gia
Mạt, toàn người trong nhà cả mà”.

Hôm
đó Phương Hồi là người đến sau cùng, sắc mặt cô không ổn cho lắm, nhìn hớt ha hớt
hải, lúc vào cũng không chào hỏi gì với Trần Tầm mà chỉ mỉm cười với Kiều
Nhiên. Trong lúc nói chuyện với Tống Ninh và Trần Tầm, Kiều Nhiên thỉnh thoảng
lại ngó Phương Hồi, cậu sợ sự có mặt của Thẩm Hiểu Đường làm Phương Hồi buồn,
nhưng cậu không thấy Phương Hồi thể hiện ra điều gì, chỉ có điều ánh mắt cô rất
trống trải, tâm hồn như để đâu đâu.

“Hồi
đó các cậu ngày nào cũng ở bên nhau nhỉ? Cùng đi học, cùng ăn cơm, cùng chơi
bóng, cùng về nhà, còn cùng đánh nhau nữa đúng không?”. Thẩm Hiểu Đường hỏi với
vẻ sửng sốt: “Sao Trần Tầm không kể gì với tớ nhỉ?”.

“Đó
là do hắn ta trác táng quá nên ngại kể!”. Kiều Nhiên nhìn Trần Tầm cười nói: “Hồi
ấy bọn mình lang thang khắp Bắc Kinh rồi đúng không? Quán ăn nhỏ quanh trường,
quán bi-a biến thành lớp học!”.

“Vậy
hả?”. Tống Ninh hào hứng hỏi Lâm Gia Mạt.

“Ừ,
thật”. Lâm Gia Mạt nở một cười ấm áp, nghĩ lại những ngày tháng đó mà vô cùng
tiếc rẻ.

“Chỉ
thích chơi với bọn con trai! Ngố thật!”. Tống Ninh cười nói.

“Tớ
thích thế đấy!”. Lâm Gia Mạt trợn mắt nhìn cậu nói.

“Phương
Hồi, hồi đó Gia Mạt có vụ gì kinh khủng không, kể cho bọn tớ nghe đi”. Tống
Ninh quay sang nói với Phương Hồi.

“Cũng…
chẳng có gì, tớ ra ngoài một lát đã!”. Phương Hồi vội đứng bật dậy chạy ra
ngoài.

Mấy
đứa nhìn nhau ngơ ngác, Thẩm Hiểu Đường theo dõi Trần Tầm từ nãy đến giờ, còn
Trần Tầm lại không nhìn cô, cậu thẫn thờ nhìn ra cửa, tựa hồ đang nghĩ ngợi gì
đó.

Một
lát thì Phương Hồi quay vào, sắc mặt cô nhợt nhạt hơn cả lúc trước, Kiều Nhiên
đưa cho cô một cốc nước ấm nói: “Cậu sao vậy? Không khoẻ à?”.

“Một
chút thôi, không sao”. Phương Hồi đón lấy cốc nước và đáp với vẻ biết ơn.

“Hay
là lát nữa cậu về trước đi, hôm nay bọn mình đừng đi hát nữa”. Kiều Nhiên nhìn
mọi người với vẻ dò hỏi.

“Ừ,
bảo nhà hàng cho bát canh gì nóng đi, món súp thịt bò Tây Hồ ấy”. Trần Tầm quay
sang gọi cô phục vụ.

“Không
cần đâu, các cậu cứ chơi đi, tớ về đây”. Phương Hồi không nhìn Trần Tầm mà đứng
dậy nói.

“Ăn
bát súp đã rồi hãy về, tay cậu lạnh ngắt rồi đây này”. Lâm Gia Mạt nắm chặt tay
cô nói.

“Ừ,
ăn xong súp rồi tớ đưa cậu về, ngồi thêm một lúc nữa đi”. Kiều Nhiên nói.

Khó
xử quá, Phương Hồi đành phải gật đầu và ngồi xuống.

“Thôi
thế này nhé, bọn mình cùng nâng cốc đi, ai có bia uống bia, ai không có bia thì
uống nước ngọt”. Tống Ninh nâng cốc lên nói.

Tống
Ninh giàn xếp như vậy, bầu không khí cũng đỡ căng thẳng hơn, mọi người lại tiếp
tục nói chuyện, Phương Hồi ăn một ít súp, chỉ ngồi được một lát lại ra ngoài.
Thấy cô liên tục chạy ra ngoài như vậy, Trần Tầm cũng không ngồi yên được nữa,
cậu nhìn quanh rồi nói: “Hết thuốc rồi à, tôi đi mua đây”. Nói rồi Trần Tầm liền
đứng dậy, Thẩm Hiểu Đường nhìn cậu, Tống Ninh bịt chặt túi quần đang đựng bao
thuốc và không nói gì.

Trần
Tầm biết lí do mà mình đưa ra rất ngớ ngẩn, nhưng cậu không nghĩ ra được cái cớ
nào hay hơn, tình trạng của Phương Hồi khiến cậu linh cảm có điều gì đó không ổn,
cảm giác đó rất tồi tệ khiến cậu không thể yên tâm. Mặc dù trong lòng nhủ thầm
không phải, không phải đâu, nhưng đứng ở cửa WC, nghe thấy tiếng nôn khan vọng
ra từ bên trong, lời dự đoán của cậu đã trở thành sự thật, khiến Trần Tầm cảm
thấy như sét đánh ngang tai.

Lúc
mở cửa đi ra, nhìn thấy Trần Tầm, Phương Hồi có vẻ luống cuống, sắc mặt của cô
từ trắng chuyển sang đỏ, cuối cùng là chuyển sang tái nhợt đầy tuyệt vọng, cô
cúi đầu, né sang một bên đi qua chỗ Trần Tầm nhưng đã bị cậu kéo lại.

“Có
chuyện gì vậy?”.

“Khó
chịu”.

“Tháng
này em bị chưa? Đầu tháng có phải không? Bị chưa?”.

Trần
Tầm nói lớn.

Ánh
mắt Phương Hồi lộ rõ vẻ thẫn thờ, cô giằng khỏi tay Trần Tầm, khóe mép hơi giật
giật, nói: “Chưa”.

“M.kiếp!”.
Trần Tầm lật đổ ngay bồn hoa bên cạnh rồi đá vào cửa nhà vệ sinh hai cái,
Phương Hồi dựa vào tường và trượt từ từ, ngồi thụp xuống, cô nhắm mắt lại, nước
mắt lăn dài xuống má.

Nghe
thấy tiếng động, mọi người đều vội chạy ra, Lâm Gia Mạt đỡ Phương Hồi dậy, Thẩm
Hiểu Đường kéo Trần Tầm, Tống Ninh và Kiều Nhiên sốt sắng hỏi sao vậy, nhưng cả
hai đều không nói gì.

Nhân
viên phục vụ cũng chạy ra, nhìn thấy cảnh đổ vỡ liền lên tiếng bắt đền, Kiều
Nhiên vừa xin lỗi người ta vừa đưa mắt ra hiệu cho Lâm Gia Mạt và nói: “Vào
trong ngồi đã! Có chuyện gì sẽ nói sau!”.

Lâm
Gia Mạt gật đầu, dìu Phương Hồi vào phòng, nhưng chưa đi được hai bước, Phương
Hồi lại nôn, lần này cô không còn kịp giấu giếm gì, đẩy Lâm Gia Mạt ra đi được
một hai bước thì lại chống tay vào tường nôn, nhưng không nôn ra được gì.

Lần
này tất cả mọi người đều sững lại, Lâm Gia Mạt run run bước đến vỗ lưng cho
Phương Hồi hỏi: “Cậu sao vậy? Có uống gì đâu mà...”.

“Chắc...
tớ có bầu rồi”. Phương Hồi ngước mắt lên, cười thảm hại nói, Trần Tầm đứng sau
cô hít một hơi rất sâu.

“Phương
Hồi, cậu đừng nói linh tinh, cậu thấy trong người khó chịu thì để tớ đưa cậu về,
đợi chút nhé...”. Kiều Nhiên sốt sắng nói, cậu móc ví tiền ra rồi nhét cho nhân
viên phục vụ hai trăm tệ rồi vội chạy đến.

“Chắc
là tớ có bầu thật rồi”. Phương Hồi tránh khỏi tay Kiều Nhiên, loạng choạng đứng
dậy nói.

“Làm
gì có chuyện đó! Con của ai! Cậu đi đâu mà có bầu được!”. Lâm Gia Mạt cũng cuống
lên.

Tống
Ninh đứng bên cạnh kéo tay cô: “Thôi đừng nói linh tinh nữa, để Phương Hồi tự
giải quyết, đây là chuyện riêng của cậu ấy”.

“Cậu
đừng nói linh tinh! Chuyện riêng gì hả! Phương Hồi không thể...”.

Lâm
Gia Mạt chưa nói hết thì bị Phương Hồi ngắt lời, cô cúi đầu xuống nói: “Tớ
không nói đùa đâu, tớ lên giường với người khác nên mới có bầu”.

“Cái
thai là của tôi!”. Đột nhiên Trần Tầm lên tiếng: “Cái thai này là của tôi!”.

Phương
Hồi sửng sốt nhìn cậu, tất cả mọi người đều sửng sốt nhìn cậu, mọi người đều sững
sờ vì câu nói của cậu, một lúc lâu sau, Thẩm Hiểu Đường - người từ nãy đến giờ
không nói gì mới thẫn thờ bước đến trước mặt Trần Tầm nói: “Trần Tầm, anh vừa
nói gì vậy? Anh nói một lần nữa nghe coi!”.

“Hiểu
Đường, về anh sẽ giải thích cho em, anh...”.

Thẩm
Hiểu Đường giơ tay lên tát bốp một cái vào má Trần Tầm, mắt cô đỏ hoe, trừng trừng
nhìn Trần Tầm rồi hét lớn: “Trần Tầm! Tôi sẽ chia tay với
anh! Chia tay từ bây giờ, chia tay ngay lập tức! Chuyện của mình chấm dứt rồi!
Tôi hận anh! Tôi hận anh!”.

Thẩm Hiểu Đường quay đầu chạy ra
ngoài, Trần Tầm khựng lại nhưng không đuổi theo, Kiều Nhiên bước đến túm lấy cổ
áo cậu và gầm lên: “M.kiếp, ông làm gì vậy! Ông bỏ Phương Hồi rồi mà còn làm
chuyện đê tiện này à! Ông có còn là con người nữa không!”.

Trần Tầm không trả lời, Phương Hồi
gắng gượng đứng dậy kéo Kiều Nhiên nói: “Không phải đâu, không phải vậy đâu, đứa
bé không phải...”.

“Thôi đừng nói gì nữa!”. Trần Tầm hất
Kiều Nhiên ra nói: “Tôi đưa Phương Hồi đến bệnh viện kiểm tra, mọi người đừng
có đi theo, đây là chuyện của tôi và Phương Hồi, bọn tôi sẽ tự giải quyết!”.

Trần Tầm kéo Phương Hồi chạy ra khỏi
nhà hàng Vũ Hoa, trên xe taxi, Phương Hồi nhìn Trần Tầm giữa hai hàng nước mắt
nhạt nhoà: “Anh làm gì vậy? Anh điên rồi à?”.

“Đúng, anh điên rồi, em cũng điên
thật rồi! Anh không thể chịu đựng những câu nói tự hành hạ của em được nữa! Anh
không thể chịu thêm được một từ nào nữa, anh cũng không muốn nghe! Em là con
gái, không thể như thế được! Em nói như thế bọn họ sẽ không tha thứ cho em đâu,
anh nói như thế này, bọn họ cũng sẽ không tha thứ cho anh đâu. Nhưng anh chấp
nhận việc để bọn họ hiểu lầm, chỉ trích anh. Vì hình ảnh Phương Hồi trong trái
tim anh không phải như vậy! Anh cũng không muốn để bọn họ nghĩ em là người như
vậy! Em sẽ mãi mãi là cô gái trong sáng! Không thể vì yêu anh mà em thay đổi,
không thể thay đổi như vậy được!”. Trần Tầm nói rất quả quyết.

Phương Hồi nhìn ra ngoài cửa sổ mà
nước mắt giàn giụa.

Thẩm Hiểu Đường rời nhà hàng Vũ Hoa
rồi về thẳng ngôi nhà thuê cùng Trần Tầm, đồ đạc của chị Tân anh Kiệt đã thu dọn
xong xuôi, đặt giữa phòng khách, túi xách, hộp giấy to nhỏ tạo cảm giác thời khắc
chia tay đã đến, ga trải giường vẫn là chiếc ga hôm đập chết con gián đó, gối của
hãng Anna mua giảm giá, nói là gối nhưng thực ra là hai miếng đệm hình vuông,
mười chín tệ một chiếc, rất rẻ. Tấm rèm hoa trải giường được mua ở chợ, ba mươi
tệ, bên trên có hình trái tim, Trần Tầm nói nhìn cái này có cảm giác giường nằm
rất dễ chịu và rất không trong sáng. Trên bàn có đặt khung ảnh hai người chụp
hôm đi ngắm hoa anh đào ở công viên Ngọc Uyên Đàm, hôm đó cô thấy hơi tiếc vì
không được chứng kiến cảnh hoa rụng như mưa như trong phim của Nhật, thế là Trần
Tầm liền đi lắc thân cây, cánh hoa anh đào liền rụng xuống rào rào, sau đó bọn
họ còn bị anh bảo vệ công viên mắng cho té tát. Để che đi chiếc tủ cũ kĩ bên cạnh,
bọn họ đã dán lên đó rất nhiều giấy note bình thường viết cho nhau, tựa như những
trang nhật kí, “Thẩm Hiểu Đường nấu món súp trứng thất bại!”, “Trần Tầm về muộn,
bị phạt cọ rửa WC một lần, trực nhật ba ngày, rửa bát năm ngày!”, “kỉ niệm một
năm ngày quen nhau! Trần Tầm yêu Thẩm Hiểu Đường! Thẩm Hiểu Đường yêu Trần Tầm…!”.

Thẩm Hiểu Đường bật khóc, cô bóc hết
các mẩu giấy note xuống, đọc mẩu nào, xé mẩu đó, cuối cùng dưới chân cô chỉ còn
lại một đống giấy vụn xanh đỏ vàng, vừa khóc cô vừa thu dọn đống giấy vụn đó và
đổ hết chúng vào thùng rác. Sau đó cô lại vừa khóc vừa thu dọn phòng ốc, lấy hết
quần áo và đồ dùng của mình ra, ba lô đựng không hết, cô liền xé tấm ri đô hình
trái tim treo trên tường xuống để gói đồ. Khi đã thu dọn hết đồ đạc, Thẩm Hiểu
đường mới phát hiện ra rằng hoá ra tại đây, trong những tháng ngày sống chung với
Trần Tầm, cô đã mang đến rất nhiều đồ đạc, một mình không thể khuân nổi. Cố gắng
kéo đồ đạc ra đến cửa, nhưng túi đồ to nhất lôi cuối cùng bị kẹt lại, không kéo
ra được, cô liền ngồi phịch xuống đất, tựa hồ mất hết sức lực, rồi cô bật khóc
nức nở.

Lúc Vương Thâm Chiêu nhận được điện
thoại của Thẩm Hiểu Đường và có mặt ở căn hộ mà cô và Trần Tầm đang thuê, Thẩm
Hiểu Đường đã mệt đến mức đang tựa vào tường chuẩn bị ngủ thiếp đi, nước mắt vẫn
còn đọng trên khuôn mặt xinh xắn. Vương Thâm Chiêu bước đến với vẻ xót xa, vỗ
vào vai cô nói: “Dậy đi, sao lại ngủ ở cửa vậy, không sợ mất đồ à?”.

Thẩm Hiểu Đường giật nảy mình và mở
mắt ra, cười với vẻ hẫng hụt nói: “Đại ca, ngoài thân tớ ra, tớ đã để mất hết mọi
thứ có thể mất rồi…”.

“Đừng nghĩ linh tinh! Có chuyện gì
thì nói tớ nghe xem nào!”. Vương Thâm Chiêu đỡ cô dậy nói.

“Không thể nói được, Phương Hồi có
bầu rồi, đứa bé... là của Trần Tầm”. Mắt Thẩm Hiểu Đường lại ngân ngấn nước.

“Hả?”. Vương Thâm Chiêu sững sờ, cậu
nhớ đến vụ xung đột giữa Trần Tầm và Quảng Cường lần trước, tính ra cũng mới chỉ
hơn một tháng trước.

Thẩm Hiểu Đường đã xách hai túi nhỏ
và xuống đến giữa cầu thang, rồi cô ngoái đầu lại nói với Vương Thâm Chiêu: “Đại
ca, đi thôi, cậu xách hộ tớ túi to nhất đó, còn lại bọn mình sẽ làm thêm chuyến
nữa là hết”.

“Hiểu Đường...”. Vương Thâm Chiêu
ngập ngừng nói: “Chắc cái thai đó không phải của Trần Tầm đâu... đợt vừa rồi...
Phương Hồi đã... với một cậu khác... Quảng Cường, cậu biết chứ? Chính là cậu
ta, một kẻ rất lăng nhăng... Sau khi biết chuyện, Trần Tầm còn đánh nhau với hắn”.

Thẩm Hiểu Đường sửng sốt nhìn Vương
Thâm Chiêu, nét mặt đã lấy lại được sinh khí, nhưng sau đó lại sầm xuống nói.

“Đi thôi, trời sắp tối rồi”.

“Cậu vẫn đi ư?”. Vương Thâm Chiêu
nhìn cô bằng ánh mắt thắc mắc.

“Ừ”. Thẩm Hiểu Đường rơm rớm nước mắt
gật đầu nói: “Tình yêu mà tớ cần phải vô cùng tuyệt vời, trong lúc tớ cần, người
ấy phải ở bên tớ, trong lúc tớ buồn, người ấy phải bảo vệ tớ. Nhưng Trần Tầm
không làm được điều đó, cậu ấy không kéo tớ lại cũng không bảo vệ tớ, cậu ấy đã
nói với tớ những điều tớ không muốn nghe nhất, cậu biết không, vừa nãy lúc cậu
đến, tớ còn có ảo giác rằng chắc là cậu ấy đã quay về rồi, nhưng không phải...
Tớ biết cậu ấy là người tốt và tớ cũng biết là cậu ấy yêu tớ, nhưng cậu ấy quá
nặng lòng với Phương Hồi, nặng đến nỗi tớ không thể chịu nổi...”.

“Hiểu Đường...”.

“Tớ phải để cho hắn hối hận và
không có cơ hội níu kéo nữa! Hối hận đến tột độ! Đáng đời hắn ta!”. Thẩm Hiểu
Đường lại bước lên nói, cô mở ba lô và lấy ra một tập giấy note, bóc ra một
trang, viết gì đó rồi dán lên cửa: “Lúc đầu tớ hận hắn vô cùng, không muốn nói
gì với hắn nữa, thôi giờ vẫn phải để lại cho hắn lời nhắn gì đó! Đại ca, bọn
mình về thôi!”.

Thẩm Hiểu Đường kiên quyết ra về,
căn phòng ấm áp, tuyệt vời đó đã mãi mãi ở lại sau lưng cô, Vương Thâm Chiêu liền
khoác vai cô nói: “Hiểu Đường! Sẽ có một người như thế yêu cậu! Trong lúc cậu cần
sẽ xuất hiện ngay lập tức, trong lúc cậu buồn sẽ bảo vệ cậu, không để cậu thất
vọng, và chắc chắn cũng sẽ không nói những điều khiến cậu phải buồn!”.

“Ừ!”. Thẩm Hiểu Đường gục vào vai
Vương Thâm Chiêu và khóc.

Lúc Trần Tầm từ bệnh viện trở về
căn phòng họ thuê đã là hơn chín giờ tối, dưới ánh trăng, cậu nhìn thấy mẩu giấy
cuối cùng mà Thẩm Hiểu Đường để lại cho cậu, bên trên chỉ viết hai chữ “bye
bye” rất đơn giản, bên cạnh đó, Thẩm Hiểu Đường còn vẽ thêm một chú gấu nhỏ dễ
thương, chỉ có điều lần này chú gấu không cười mà trên mi có đọng một giọt nước
mắt.

Trần Tầm đứng trước cánh cửa khép
kín và bật khóc, trong tay cậu là tờ giấy xét nghiệm của Phương Hồi, bên trên
đóng dấu (+) đỏ chói...

16

Hôm Trần Tầm đưa Phương Hồi đến bệnh
viện thời tiết rất đẹp, ánh nắng chan hòa, một ngày xuân đẹp trời hiếm có ở Bắc
Kinh.

Trên đường đi, cả hai đều không nói
gì mà chỉ lặng lẽ ngồi trên xe bus tận hưởng tiết trời ấm áp, trăm hoa đua nở,
họ không ngồi gần nhau, hành khách lên xe mỗi lúc một đông và họ không còn nhìn
thấy nhau nữa.

Trần Tầm tự giác dừng chân trước cửa
phòng khám phụ khoa, trong lúc chờ đợi, cậu đã đi mua thuốc lá, Phương Hồi cầm
ba lô cho cậu, buổi chiều Trần Tầm còn phải về trường để học, bên trong đựng cuốn
giáo trình kiểm toán. Phương Hồi giở sách của Trần Tầm ra, mân mê nét chữ quen
thuộc trên đó, rồi cô lấy bút của cậu viết hai dòng “Không tiếc nơi gửi mộng,
chỉ hận quá vội vàng”, sau đó lại trả về chỗ cũ, đóng ba lô lại cho cậu. Trần Tầm
vừa quay lại thì bên trong gọi tên Phương Hồi, Phương Hồi dúi ba lô vào tay cậu,
không ngước mắt lên mà quay vào bên trong.

Phương Hồi mở to mắt và nằm ngửa
trên bàn phẫu thuật, cô không hít loại thuốc gây mê đó, cảm giác lạnh ngắt của
các dụng cụ và nỗi đau đớn thấu tim đã khiến nước mắt lăn dài trên má cô. Một
sinh mệnh đã lìa trần, nỗi đau chôn vùi trong tái tim cô cũng bị mang đi. Trong
phút hoa mắt ngắn ngủi, dường như cô lại nhìn thấy cái cây đó của trường F, mấy
bạn trẻ đang cười đùa quanh gốc cây, trong đó có một người vừa cười vừa bước về
phía cô nói: “Đừng về vội nhé, lát nữa tớ sẽ chở cậu về”.

...

Phương Hồi không nhìn đám máu nhầy
nhụa đó, bị cô y tá thúc giục, cô chật vật kéo quần lên và đứng dậy. Rất đau,
đúng là rất đau, đau tê tái. Cô ra khỏi phòng thủ thuật và lê từng bước về phía
chàng trai đang đợi cô ở cổng, Trần Tầm nhìn thấy cô nhưng không nói gì mà chỉ
lặng lẽ đỡ cô. Luồng sức mạnh từ cánh tay truyền tới lại khiến người Phương Hồi
nhũn ra, cảm giác rất ấm áp, dễ chịu, nhưng linh cảm sắp bị mất đi lại liên tục
nhắc nhở cô, trái tim không có tình yêu vô cùng trống trải.

Ra khỏi cổng bệnh viện, Trần Tầm liền
bế cô lên, Phương Hồi ghé sát vào tai cậu và nói nhỏ: “Nếu đứa con này là của
anh thì tuyệt vời biết bao...”.

“Ngoài đứa con, bọn mình đã có tất
cả...”. Trần Tầm xốc cô lên nói.

Bệnh viện dần dần biến mất sau lưng
họ, cánh tay Phương Hồi quàng qua cổ Trần Tầm ướt đẫm nước mắt...

Đó là lần gặp gỡ cuối cùng giữa Trần
Tầm và Phương Hồi, sau đó Bắc Kinh rơi vào đại dịch SARS, mọi người nghe thấy từ
SARS là tái mặt. Các trường đại học cho sinh viên nghỉ học, người dân tranh
nhau mua thực phẩm, thuốc Bản Lam Căn(*) không còn hàng để bán, người dân đều
đeo loại khẩu trang dày mười hai lớp đi làm, số người có triệu chứng và số người
thiệt mạng mỗi ngày một tăng, khiến thành phố vốn rất yên bình hoảng loạn hơn
bao giờ hết. Hồi đó học sinh đều nghỉ học, ngày ngày nhắn tin cho bạn bè, hỏi
thăm tình hình của trường khác. Trường Đại học tài chính trung ương, Đại học
giao thông Bắc Kinh đều khá nghiêm trọng, nghe nói là đã đóng cửa trường, tất cả
các phòng kí túc đều được phát cặp nhiệt độ, hàng ngày theo dõi nhiệt độ, liên
tục có thông tin mới được đưa ra, nào là gia đình một giáo sư nọ ở trường Đại học
Bắc Kinh đều mắc bệnh, mấy chiếc xe cấp cứu 120 đã đến, ai nấy đều vô cùng
hoang mang. Trong kí túc của đám Trần Tầm, ngày đầu tiên thông tin được lan ra,
Cao Khả Thượng đã bỏ về, theo như lời cậu ta nói thì bất chấp mọi lời cảnh cáo,
bất chấp mọi hình thức kỉ luật, kể cả bỏ học cũng không sao, tóm lại là không
có gì quan trọng bằng mạng sống của mình. Tống Ninh cũng đã chuyển đồ đạc giúp
Lâm Gia Mạt từ rất sớm. Vương Thâm Chiêu không về nhà, cậu không muốn mạo hiểm,
sợ lại mang bệnh về nhà. Trần Tầm ở trường hơn hai mươi ngày mới về, nói là đã
vượt qua được giai đoạn tiềm ẩn đầu tiên.

(*)
Vị thuốc Bắc dùng để giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh.

Trần Tầm nói với tôi rằng, bệnh viện
mà cậu và Phương Hồi đến là một trong những bệnh viện bệnh SARS hoành hành dữ dội
nhất, ngày hai mươi họ đến, trong khi dịch SARS bùng phát vào cuối tháng tư,
cách nhau chỉ mấy ngày. Hồi đó đúng là cậu rất sợ, lần đầu tiên cậu cảm thấy tử
thần đến gần họ như vậy, không phải tiểu thuyết hay phim ảnh, mà là hàng ngày xảy
ra ngay bên cạnh họ. Trước mặt tử thần, tình yêu và tuổi trẻ trở nên yếu đuối
như vậy. Thậm chí cậu còn đặt câu hỏi rằng liệu mình và Phương Hồi có chết
trong đợt dịch bệnh này hay không, rồi họ cùng được hỏa táng, chôn cùng một
nơi. Một điều lạ là, nghĩ đến đây, cậu lại không thấy sợ nữa, dường như có một
người song hành với mình, chết cũng chẳng có gì đáng sợ.

Nhưng Trần Tầm nói rằng cảm giác đó
chắc không phải là tình yêu nữa, cho dù là Phương Hồi hay Thẩm Hiểu Đường, thời
gian đó cậu đều không có cảm giác yêu, chỉ có điều nghĩ đến lại thấy xót xa
trong lòng, sau đó là cảm giác mệt mỏi, uể oải. Cậu mệt rồi, trong vở kịch tình
yêu và tuổi trẻ nhìn có vẻ rất gay cấn này, cậu đã thực sự cảm thấy mệt mỏi.

Sau đó nhờ có sự đoàn kết đầy ý chí
của chính quyền Bắc Kinh và người dân, cùng với sự nỗ lực của những người làm
công tác y tế, bệnh viện Tiểu Thang Sơn đã được xây dựng, đại dịch SARS cuối
cùng đã được kiểm soát. Sau đó Trần Tầm đã từng đến ngã tư mà bọn họ thường
xuyên đi qua, hồi yêu Phương Hồi, họ đi về phía Tây, hồi yêu Thẩm Hiểu Đường, họ
lại đi về phía Đông. Hồi đó khu vực này rất ồn ào, náo nhiệt, còn bây giờ cậu đến
đây, đường phố lại vắng vẻ, yên tĩnh lạ thường, không có xe cộ, cũng không có
người đi bộ, dường như cả thế giới chỉ còn lại mình cậu. Trần Tầm đứng giữa ngã
tư không một bóng người, ngửa cổ lên nhìn bầu trời xanh thẳm và mây trắng trôi
lững lờ, có cảm giác như đang nghe thấy tiếng bước chân của thời gian, những
năm tháng đó của họ đã vội vã trôi qua bên cậu...

Trong đợt dịch SARS hoành hành, trường
W đã nghỉ hơn ba tháng, sau khi trở lại trường, dường như người nào cũng có một
chút thay đổi, Cao Khả Thượng mập hơn, Tống Ninh “cần cù” hơn, nghe nói là cậu
ta đã chính thức đệ đơn xin yêu đương với Lâm Gia Mạt, kết quả là Lâm Gia Mạt
đã không khách khí mà xé ngay lập tức và thế là cậu ta lại lôi từ trong túi ra
một bản y hệt. Thấy Tống Ninh chuẩn bị chu đáo như vậy, Lâm Gia Mạt liền bật cười
và không từ chối nữa. Ở trường, Thẩm Hiểu Đường không nói chuyện với Trần Tầm nữa,
mà lại thường xuyên đi ăn, đi học với Vương Thâm Chiêu. Quảng Cường cũng không
chơi game với Trần Tầm nữa, sau đó cậu ta từng phàn nàn với Tống Ninh rằng anh
em không cần thiết phải căng thẳng với nhau vì một cô nàng, nhưng Tống Ninh lắc
đầu không nói gì, không ai nói với cậu ta rằng, trong vụ ăn chơi trác táng mà cậu
ta luôn tưởng là rất an toàn đó, đã từng có một sinh linh bé nhỏ xuất hiện.

Khi tất cả mọi người đều quay trở lại
với cuộc sống thường nhật, Phương Hồi lại không quay lại nữa. Qua Lâm Gia Mạt,
Trần Tầm mới biết cô đã đi xa, đợt ấy chắc Phương Hồi đã đi được hai tháng. Trước
khi đi, cô không nói với ai, người cuối cùng mà cô gặp chắc là Lâm Gia Mạt, sau
khi bỏ thai, Lâm Gia Mạt đến nhà chơi với Phương Hồi hai ngày. Hai đứa không
còn thân mật chuyện trò gì nữa, Lâm Gia Mạt kể rằng Phương Hồi chỉ xem phim
tình yêu, phim chiến tranh, phim dịch bệnh... một cách điên cuồng, cô đã bật
khóc trong câu chuyện của người khác, nhưng không biết là khóc vì mình hay vì
người khác. Cuối cùng, khi Lâm Gia Mạt về, Phương Hồi đã ôm cô một lúc, họ vừa
khóc vừa tạm biệt nhau, lúc đó Lâm Gia Mạt không thể biết rằng, họ nói lời tạm
biệt tức là không gặp lại nhau nữa.

Trần Tầm lặng lẽ nghe Lâm Gia Mạt kể
hết câu chuyện, cậu không hỏi Phương Hồi có nhắc đến mình hay không, cậu biết
chắc chắn là không. Cô đã đi xa, đi rất kiên quyết, không để cho người khác cơ
hội lưu luyến. Cô đã đem hết niềm vui và nỗi đau đến một nơi cậu không hề hay
biết.

Sau đó Trần Tầm đã gửi mail cho Kiều
Nhiên và Triệu Diệp, kể hết mọi chuyện đã xảy ra sau khi họ chia tay, bao gồm
trận tuyết năm 2001 và cái thai năm 2003. Triệu Diệp trả lời rất ngắn gọn, khá
giống với phong cách của Kiều Nhiên, cậu viết: “Tằng kinh thương hải nan vi thủy”(*).
Còn thư trả lời của Kiều Nhiên cũng ngắn gọn như vậy, khá giống với phong cách
của Triệu Diệp, cậu viết: “Các ông khốn nạn”.

(*)
Trích trong câu thơ “Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước Vu Sơn bất thị
vân” của nhà thơ Nguyên Chẩn, ý muốn nói rằng đã yêu một người sâu sắc thì rất
khó có thể quên.

Rồi năm đó đã nhanh chóng trôi qua,
cuối năm Trần Tầm quay về trường F, trong ngày tuyết rơi cậu đã châm một điếu
thuốc, nhìn sân trường đã chứng kiến biết bao kỉ niệm của tuổi trẻ, hít thở bầu
không khí không có Phương Hồi, cậu biết cuối cùng họ đã để mất nhau.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3