Năm tháng vội vã - Phần VIII - Chương 14

14

Người
ta thường nói bát đũa còn có lúc xô, mặc dù thỉnh thoảng cũng có giận hờn,
nhưng Trần Tầm và Thẩm Hiểu Đường vẫn sống được với nhau, chẳng mấy chốc mà đã
sang năm 2003, chị Tân và anh Kiệt bận tìm việc, đều về nhà ở nên tháng sau sẽ
không thuê căn hộ này nữa, Trần Tầm và Phương Hồi vốn đã khá túng thiếu, chị
Tân và anh Kiệt đi rồi, bất luận là thuê tiếp hay tìm người thuê chung cũng đều
phiền hà, thế nên họ cũng không có ý định thuê nữa.

Trần
Tầm bắt đầu chuyển đồ đạc, sách vở về kí túc xá. Tống Ninh cười nói cuối cùng cậu
ta đã chia tay với cuộc sống lang bạt và quay về với đại gia đình ấm cúng 1507
này. Thấy Tống Ninh nói như vậy, Trần Tầm cũng nổi hứng, tối đến mua về một túi
bia, nhét vào áo rồi mang lên phòng, nói là tổ chức party chào mừng cậu trở về.

Lâu
lắm rồi không tụ tập thế này, mấy đứa đều uống rất hăng, ngay cả người từ trước
đến nay không bao giờ góp vui như Vương Thâm Chiêu cũng vào phê phê với bọn họ.
Cuối cùng Cao Khả Thượng không chịu được nữa liền gục trước, Tống Ninh lấy chân
đá vào mặt cậu ta cũng không thấy nói gì, Trần Tầm nói ít người uống mất vui,
liền bảo Tống Ninh gọi Quảng Cường sang. Tống Ninh rút điện toại ra gọi điện
thoại cho Quảng Cường, không nghe thấy cậu ta nói gì mà chỉ “a lô” liên tục.

Tống
Ninh tắt máy, vứt sang một bên nói: “M.kiếp! Cái của nợ a lô này, sớm muộn gì
tôi cũng phải tống khứ cái của nợ của hắn đi thôi, thật là vô tích sự!”.

“Gì vậy, của nợ a lô nào?”. Tống
Ninh uống một ngụm bia rồi nói: “Tín hiệu tệ kinh khủng! Bình thường nghe hay gọi
đều chỉ nói được a lô… a lô? A lô?... Nói đi!... Có nghe thấy không? Không nghe
thấy hả?... M.kiếp! Ngắt rồi!”.

Trần Tầm cười ngặt nghẽo, Vương
Thâm Chiêu thì cười ha ha nói: “Thế tội gì phải dùng mạng Tiểu Linh Thông, cứ
dùng mạng Thần Châu Hành ấy!”.

“Vì rẻ mà! Tiền hắn cống hết cho
các nhà nghỉ quanh trường rồi, để tiếp tục duy trì sự nghiệp, hắn đành phải chắt
bóp trong khoản này chứ sao!”. Tống Ninh lắc đầu nói.

“Hê hê! Nói xấu tôi gì vậy? Đứng dưới
tầng bốn tôi đã nghe thấy ông gào Quảng Cường, Quảng Cường rồi nhé!”.

Bọn họ đang nói thì Quảng Cường đẩy
cửa bước vào, Trần Tầm liền cười nói: “Tống Ninh đang tuyên truyền sự tích anh
hùng của ông với đại ca! Ông vào mà nghe, nếu thiếu gì thì bổ sung ngay đi!”.

“Haizz, hôm nay tôi chẳng có sức để
ngồi với các ông đâu, vừa phải phục vụ một em xong, người đang yếu lắm!”. Quảng
Cường nằm vật xuống giường Trần Tầm nói.

“Thế thì phải uống ngay thôi! Hôm
nay cho phép ông gục trước! Không phạt ông đâu”. Trần Tầm tung cho cậu ta một
lon bia và nói.

“Thôi! Tôi mà uống nữa thì thăng
thiên mất, có còn lạc không? Thịt bò khô cũng được! Đói quá!”. Quảng Cường lại
tung trả lại nói.

“Tôi vẫn còn một cái bánh rán đấy,
chỉ có điều hơi nguội, ông có ăn không?”. Vương Thâm Chiêu đứng dậy nói.

Quảng Cường búng tay một cái thật
kêu rồi nói: “Tốt quá! Đại ca, đại ca đúng là người đàn ông mẫu mực của thế kỉ
mới! Ưu điểm là chu đáo, nhược điểm là quá chu đáo!”.

“Đừng có nịnh đại ca của bọn tôi,
tôi hỏi ông, lần này rơi vào tay bà nào mà ra nông nỗi này?”.

“Ông đừng nói như vậy! Lần này là
gái trinh một trăm phần trăm!”.

“Thôi đi! Nếu ngây thơ như vậy thì
làm sao ông như người sút lưng vậy?”. Tống Ninh ném một hạt lạc sang nói.

Quảng Cường liền đón lấy và bỏ ngay
vào miệng: “Nhìn ông là biết chỉ được cái mồm, chưa được nếm mùi! Chẳng có kinh
nghiệm gì cả! Chính vì là gái trinh nên mới mệt thế này đấy! Cái này chắc chắn
Trần Tầm cũng biết, con gái lần đầu tiên vừa căng thẳng vừa chẳng biết gì, ông
bảo làm sao mình dám lỗ mãng tống ngay vào được? Đành phải theo trình tự thôi,
lại vật lộn một tiếng đồng hồ mới ra được! Con bé đó chủ động yêu cầu, đau lắm
mà vẫn bảo muốn cảm nhận thêm một lúc, ông bảo như thế không mệt sao được!
Nhưng nhìn thấy vết máu tôi cũng thấy bõ công!”.

“Thôi đừng bẻm mép nữa! Hành ông
lâu như vậy chắc chắn là đồ giả rồi!”. Tống Ninh và Trần Tầm cười nói.

“M.kiếp! Các ông chẳng biết đếch gì
cả, nếu tôi không nói ra tên chắc các ông không tin đúng không, tôi nói cho các
ông biết nhé, con bé này cùng trường với bọn mình, có chứng cứ rành rành nhé, nếu
không tôi bốc phét với các ông làm gì!”.

“Ai vậy? Ông nói nghe xem nào! Xem
con bé nào xui xẻo bị ông phá đời hoa nào!”. Tống Ninh ngước mắt lên hỏi.

“Ha ha, cùng khoá với bọn mình,
khoa Marketing, tên Phương Hồi”. Quảng Cường nói rất đắc ý.

Tên Phương Hồi tựa như tiếng sét giữa
trời quang, khiến cả ba cậu đều sững sờ, cả căn phòng chìm trong im lặng. Trần
Tầm đã ngà ngà say, nghe thấy vậy chợt bừng tỉnh, cậu cảm thấy huyệt thái dương
giật lên từng hồi, rồi cậu trợn mắt nhìn Quảng Cường như nhìn kẻ thù, đôi mắt đỏ
rực.

“Ông vừa nói gì hả?”. Trần Tầm bước
đến, túm ngay Quảng Cường đang nằm trên giường dậy: “Ông nói lại lần nữa xem
nào!”.

“Phương Hồi, ông làm sao vậy?”. Quảng
Cường ngơ ngác hỏi.

“Tôi đ. ông nội ông!”. Trần Tầm gầm
lên, tung ngay một quả đấm vào Quảng Cường khiến cậu ta ngã vật xuống đất.

Tống Ninh và Vương Thâm Chiêu đã hiểu
ra vấn đề, một đứa ôm chặt Trần Tầm, một đứa đỡ Quảng Cường dậy. Trần Tầm đấm
đá Quảng Cường như người lên cơn điên, Quảng Cường cũng lấy đà xuống tấn, vừa xắn
tay áo vừa chửi: “Trần Tầm, ông điên à! M.kiếp! Say rồi phỏng? Tôi đâu có động
đến em Hiểu Đường của ông đâu, đang yên đang lành nổi cơn gì vậy? Phương Hồi là
chị gái hay em gái ông hả? Tôi đâu có hiếp dâm nó đâu, nó tự tìm đến tôi đó chứ,
liên quan đếch gì đến ông!”.

“Mày nói gì? Mày nói lại lần nữa
nghe coi! Tao sẽ cho mày biết tay!”. Trần Tầm vớ ngay chiếc ghế choảng vào Quảng
Cường.

Bị đánh như vậy, Quảng Cường cũng
cáu tiết, đập ngay một phích nước định rạch vào người Trần Tầm, Vương Thâm
Chiêu phải lấy hết sức bình sinh mới kéo được cậu ta lại và đẩy ra ngoài cửa.

Ra đến cửa rồi, Quảng Cường vẫn
không chịu yên, còn quát lớn: “Nói cho mày biết nhé Trần Tầm, tao thấy đã lắm!
Nếu mày cũng thích nó thì cứ việc tìm, đức hạnh gì đâu mà giả vờ với tao!”.

Bên trong lại thêm một tiếng đập nữa
vang lên, một lát sau có tiếng bật khóc của Trần Tầm. Lúc này ngoài cửa đã có
khá đông người ngó vào, có cả bạn của hai đứa, đang định vào can, nhưng nghe thấy
tiếng khóc, tất cả đều sững lại, Quảng Cường cũng sững lại, bọn họ chưa bao giờ
thấy Trần Tầm bột phát như vậy và cũng chưa bao giờ nghĩ cậu lại như thế, Quảng
Cường không quát nữa mà kéo Vương Thâm Chiêu hỏi: “Phương Hồi và Trần Tầm có
quan hệ gì vậy? Sao hắn ta lại thế nhỉ?”.

“Phương Hồi là mối tình đầu của Trần
Tầm”. Vương Thâm Chiêu thở dài nói: “Ông cũng coi trời bằng vung quá, Phương Hồi
rất tốt, sao lại dính vào ông nhỉ…”.

“M.kiếp! Tôi đâu có biết…”. Quảng
Cường xoa xoa khuôn mặt bị đánh sưng vù, quay đầu lại khua tay với đám đông
nói: “Thôi giải tán đi! Không có gì đâu! Chỉ hiểu lầm một chút thôi mà!”.

Trần Tầm biết, việc cậu ngồi khóc
trên đất, giữa đống vỏ lạc và mảnh vỡ này không ra thể thống gì, nhưng cậu
không thể kìm được nước mắt. Và cậu cũng không biết tại sao mình lại buồn như vậy,
phẫn nộ, đánh bạn, bật khóc đều là một chuỗi phản ứng tự nhiên, cậu không hề giấu
giếm, cũng không thể giấu giếm.

“Đứng dậy đi, đừng làm vậy”. Tống
Ninh đưa tay kéo cậu lên nói.

“Có thuốc không? Cho tôi điếu”. Trần
Tầm bực bội nói.

Tống Ninh đưa cho Trần Tầm một điếu
thuốc, bàn tay Trần Tầm run rẩy, cầm bật lửa hồi lâu mà không châm nổi. Tống
Ninh đón lấy bật lửa, tự tay châm thuốc cho cậu, Trần Tầm hút một hơi dài rồi
ho sặc sụa, Tống Ninh lắc đầu nói: “Ông đừng làm vậy!”.

“Tại sao Phương Hồi lại làm thế? Tại
sao cậu ấy lại tự hại mình như vậy?”. Trần Tầm quệt mặt, tựa người vào giường
cúi đầu nói.

“Tôi cũng không ngờ, có lẽ là do
yêu ông quá, không có ông, cuộc sống là một màu đen u ám”. Tống Ninh lắc đầu
nói, cậu không ngờ Phương Hồi lại yếu đuối và yêu Trần Tầm sâu nặng như vậy, nếu
không hồi đầu cậu đã không kể cho cô nghe chuyện Lâm Gia Mạt thích Trần Tầm. Giờ
thấy cô như vậy, Tống Ninh cũng cảm thấy vô cùng áy náy.

“Nhưng cậu ấy cũng không nên tự
hành hạ mình! Như thế khác gì hủy hoại cuộc đời mình!”.

“Thôi, đừng nghĩ nữa, nghĩ cũng chẳng
thay đổi được gì, chuyện này chấm dứt ở đây nhé, ngày mai tôi sẽ bảo Gia Mạt đi
gặp để nói chuyện với Phương Hồi, ông đừng làm mọi chuyện rối lên nữa”. Tống
Ninh tung cho cậu một chiếc khăn mặt rồi nói: “Lau mặt rồi ngủ sớm đi! Hôm nay
cũng uống nhiều rồi”.

“Không được! Tôi phải đi gặp Phương
Hồi! Cậu ấy không thể đối xử với mình như thế được!”. Trần Tầm ném khăn sang một
bên rồi đứng bật dậy.

“Này! Ông quay lại đi! Muộn rồi còn
đi đâu nữa! Có gì mai hãy
nói!”.

Tống
Ninh đứng gọi với theo, nhưng Trần Tầm không ngoái đầu lại mà chỉ mặc một chiếc
áo mỏng rồi chạy đi.

Đến
dưới sân khu kí túc xá của Phương Hồi, Trần Tầm liền gọi vào số cô, Phương Hồi
ngắt máy không chịu nghe, Trần Tầm lại gọi ngay vào số phòng cô.

“Nhắn
Phương Hồi xuống sân hộ tớ, nếu cậu ấy không xuống tớ sẽ gọi to đấy!”. Trần Tầm
cũng không thèm quan tâm đến người nghe máy, điện thoại vừa thông liền hét lớn.

“Cậu…”.

“Phương
Hồi! Phương Hồi ơi!”. Thấy vẻ ngập ngừng của đối phương, Trần Tầm liền ngửa cổ
lên gọi, dưới kí túc xá nữ thường xuyên xuất hiện mấy anh chàng lên cơn hâm, thấp
thoáng có người thò đầu ra ngoài cửa sổ ngó.

“Anh
đừng làm thế! Có chuyện gì vậy?”. Phương Hồi hỏi với giọng run rẩy.

“Em
xuống đi, anh có chuyện muốn nói với em”.

“…
Anh đợi một lát”.

Sau
khi cúp máy mấy phút, Phương Hồi đi xuống, cô vẫn gầy như vậy, dường như vừa tắm
gội xong, đầu vẫn còn ướt.

“Anh
nói đi, có chuyện gì vậy”. Ánh mắt lo lắng của Phương Hồi dừng lại trên chiếc
áo phong phanh của Trần Tầm, nhưng nhìn khắp một lượt, vẫn không nói ra được
câu nào tỏ ý quan tâm.

“Em
đừng làm thế được không? Anh xin em đừng hành hạ mình như vậy được không?”. Trần
Tầm ấn chặt vai cô nói.

Sắc
mặt Phương Hồi lập tức nhợt đi, cô giãy khỏi bàn tay của Trần Tầm rồi nói: “Anh
nói gì vậy, em… em vẫn ổn mà”.

“Em
còn giả vờ gì nữa! Đã dám làm thì sao không dám nhận! Quảng Cường là người thế
nào, anh biết rõ hơn em!”. Trần Tầm chỉ tay vào cô quát.

Phương
Hồi loạng choạng lùi ra sau rồi ngước đôi mắt vô hồn lên cười thảm hại nói:
“Anh đã biết hết rồi hả? Cậu ấy kể cho anh nghe à? Đúng vậy, bọn tôi đã làm
tình. Cậu ấy theo đuổi tôi, tôi cũng không từ chối. Sao vậy? Anh sống chung,
làm tình được với Thẩm Hiểu Đường, còn tôi thì không được sao?”.

Được
đích thân nghe Phương Hồi thốt ra mấy chữ này, Trần Tầm cảm thấy trái tim đau đớn
như bị kim châm, mắt cậu đỏ hoe, túm lấy Phương Hồi nói: “Anh và Thẩm Hiểu Đường
làm tình là vì anh yêu cậu ấy! Quảng Cường có yêu em không? Em có yêu hắn
không?”.

“Em
yêu anh! Nhưng anh có làm tình với em không?”. Phương Hồi hất tay Trần Tầm ra,
vừa khóc vừa nói: “Em muốn thử xem làm tình là thế nào, tại sao anh làm tình được
với Thẩm Hiểu Đường!”.

Trần
Tầm thẫn thờ lắng nghe, cậu nhìn bờ vai thõng xuống và vẻ u buồn của Phương Hồi
mà rơi nước mắt, cậu bước đến, ôm chặt Phương Hồi vào lòng mình nói: “Tại sao
em lại làm vậy… tại sao… Em oán anh, hận anh, đánh anh hay chửi anh đều được,
nhưng em đừng hành hạ mình như thế… Em làm như thế thì khác gì lấy dao cứa vào
tim anh?”.

“Em
không còn quan tâm đến những chuyện đó… Bọn anh làm được, em cũng làm được!”.
Phương Hồi gục đầu trước ngực Trần Tầm nói.

“Em
không quan tâm nhưng anh vẫn quan tâm! Em tưởng anh không đau lòng à, anh cũng
đau lòng vô cùng! Nhưng anh đau lòng là đáng đời anh! Em phải sống làm sao để
không có lỗi với mình chứ, tại sao em lại ngốc như vậy!”. Trần Tầm xoa đầu cô
nói.

“Trần
Tầm, em hỏi anh, trước đây anh có bao giờ muốn làm chuyện đó với em không?”.

“Có…”.

“Thế
tại sao không làm?”.

“Vì
hồi đó còn nhỏ, nhút nhát, cũng sợ em không chịu”.

“Nếu
hồi đó mình làm thì chắc mình sẽ không chia tay đúng không?”.

“Có
lẽ là như vậy…”.

“Thế
bây giờ có còn kịp nữa không?”.

“Chắc
là… không kịp nữa…”.

Nói
xong câu này, cả hai đứa vừa ôm nhau vừa khóc, cả hai đều cảm thấy vô cùng tuyệt
vọng, cuối cùng cả hai cũng phát hiện ra rằng, chuyện cũ đã nhanh chóng trôi
qua và họ không thể quay trở lại những năm tháng đó nữa.

Đêm
hôm đó đã để lại cho họ nỗi đau khó có thể xoá mờ, lúc quay đầu ra về, cả hai đều
không ngoái đầu nhìn lại mà chỉ khắc lên trái tim nhau một vết thương khắc cốt
ghi tâm và theo suốt cuộc đời về một thời xuân trẻ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3