Năm tháng vội vã - Phần VI - Chương 03 - 04

3

Quả
nhiên không nằm ngoài sự dự đoán của Kiều Nhiên, từ đó trở đi cô Lí không hề có
thiện cảm với ba đứa, sau bài thi tháng đầu tiên, Kiều Nhiên đã bị gạt sang lớp
B, may mà trước đó cậu đã có sự chuẩn bị về mặt tinh thần, nên cũng không thấy
buồn. Trần Tầm thì ra sức an ủi cậu, Kiều Nhiên cũng không quan tâm, cậu cảm thấy
học ở lớp này quá mệt, ở cái lớp này cái gọi là “giảm tải” bị biến thành “tăng
tải” như công thức toán học, sang lớp khác cũng là một sự giải thoát.


toàn là những học sinh giỏi của các lớp, nên người nào cũng học rất khủng, chỉ
mong giờ giải lao cũng được ngồi giải đề, theo lời Triệu Diệp, cả lớp như một
đàn gia súc. Không những vậy, giáo viên cũng đều là “loại giỏi” hoặc “xuất sắc”,
duy trì truyền thống tốt đẹp yêu cầu nghiêm khắc đối với học sinh. Hàng ngày
môn tiếng Anh phải học thuộc những câu quan trọng trong bài khóa, ngày hôm sau
chép chính tả, nếu không chép được thì thật là đáng thương, ngài cứ việc ngoan
ngoãn về nhà chép hai mươi lần. Môn ngữ văn thì vô vàn các bài có chữ khó, chữ
viết sai, thường thức văn học, văn hóa Trung Quốc bác đại tinh thâm, chỉ có cái
mình không nghĩ tới, không có cái cô không ra đề được. Toán lí hóa thì sách vở
chồng chất cao đến tận thắt lưng, thật đúng là biển học vô bờ. Cứ như vậy,
không những Kiều Nhiên không chịu nổi mà ngay cả xếp số của Phương Hồi và Trần
Tầm cũng bị tụt xuống.


cô Lí thì vẫn cứ liên tục đe dọa, nào là đừng có tưởng lớp mười, mười một học
giỏi mà lớp mười hai vào được đại học, đừng tưởng chỉ dựa vào chút trí thông
minh mà có tên trên bảng vàng, trường Đại học Thanh Hoa, Đại học Bắc Kinh chỉ mở
cửa cho những ai biết chịu khó, chăm chỉ, chứ không phải dành riêng cho những kẻ
đầu cơ. Những câu nói này đã kích thích Trần Tầm khiến cậu chưa bao giờ hụt hẫng
như vậy, Phương Hồi lại càng cả nghĩ hơn, chỉ mong được đỗ thứ nhất, thứ hai
ngay lập tức, nhưng càng mong lại càng cuống.

Chính
vì thế trong bối cảnh này, khi sự việc đó xảy ra, hai đứa gần như suy sụp.

Nguyên
nhân là bài phát biểu hàng ngày của cô Lí sau giờ tự học buổi tối, đây là thời
điểm khổ sở nhất đối với Trần Tầm, để tránh những lời phê bình bóng gió của cô,
Trần Tầm luôn cúi đầu giải đề không ngẩng lên, có lúc thậm chí còn nằm sấp xuống
bàn chợp mắt nghỉ ngơi.

Hôm
đó vừa bước vào lớp, cô Lí đã gọi thẳng tên Trần Tầm, cô cau mày nói: “Trần Tầm
dậy đi! Đừng có suốt ngày mắt mũi lờ đờ như vậy! Mệt thì tối phải ngủ nhiều
hơn! Toàn làm những chuyện không đâu!”.

Trần
Tầm nghe mà thấy buồn nôn, miễn cưỡng ngồi ngay ngắn trở lại, Phương Hồi ngoảnh
đầu lại nhìn cậu, nét mặt lộ rõ vẻ lo lắng.

“Tôi
biết lớp các em rất mệt, tôi cũng không muốn nói những điều không hay trong thời
điểm quan trọng này, nhưng do một số học sinh không tự giác nên hôm nay tôi buộc
phải nói”. Cô Lí nghiêm mặt đứng trước bục giảng nói, đám học sinh vốn đang uể
oải bên dưới đều ngẩng đầu lên. “Hôm nay khi tôi giảng bài ở lớp xã hội, có hai
cô học sinh đã viết giấy nói chuyện với nhau và bị tôi tịch thu. Tạm thời chưa
nói đến chuyện trong giờ học viết giấy cho nhau là chuyện không tôn trọng thầy
cô, không có trách nhiệm với mình, mà chỉ nói riêng về nội dung của mẩu giấy
đó. Sao cứ phải truyền giấy? Chắc chắn là có chuyện gì mờ ám! Các em lớn bằng từng
này rồi, tôi cũng không vòng vo nữa. Tuổi dậy thì có thiện cảm với bạn khác giới
là chuyện rất bình thường, nhưng các em phải xử lí cho khéo tình cảm này, không
thể để nó phát triển thành mối quan hệ không hay, ảnh hưởng đến người khác, đồng
thời cũng ảnh hưởng đến mình. Đặc biệt là năm lớp mười hai, các em bảo đây là
thời điểm để nghĩ đến những chuyện đó ư? Sân trường là nơi để các em nắm tay
nhau nói chuyện yêu đương sao? Tôi không nói nhiều nữa, tôi nể mặt các em thì
các em cũng phải biết, nếu tự giác thì chủ động đến gặp tôi để nói chuyện, đừng
để cuối cùng tôi phải gọi đến tên, như thế thì không hay đâu đấy”.

Câu
nói của cô Lí đã khiến bầu không khí lớp lập tức rơi vào trạng thái áp suất thấp,
tất cả mọi người đều cúi đầu không dám ho he gì, cũng có người quay sang ngó
nghiêng, đưa mắt nhìn lén nhau, dò đoán ai là học sinh xui xẻo bị cô Lí bắt được.
Còn Trần Tầm và Phương Hồi thì tái mặt, hai đứa tim đập thình thịch, thậm chí
hai hàm răng Phương Hồi còn va vào nhau cầm cập.

Lúc
cô Lí tuyên bố hết giờ, Phương Hồi như phạm nhân được tháo cùm, người mềm nhũn.
Cô ngoảnh đầu lại nhìn Trần Tầm với ánh mắt tuyệt vọng, Trần Tầm lại cúi đầu,
không biết đang nghĩ gì. Đợi bạn bè về gần hết rồi, Trần Tầm mới xị mặt bước đến
chỗ Phương Hồi, Phương Hồi liền hỏi nhỏ: “Cô Lí... nói bọn mình à?”.

“Chắc
không phải đâu...”. Trần Tầm lắc đầu nói: “Vụ này do lớp xã hội gây ra, bọn họ
truyền giấy cho nhau thì liên quan đếch gì đến bọn mình chứ”.

“Thế
tại sao cô ấy lại nói như vậy? Tớ cảm thấy sống lưng lạnh toát, dường như cô ấy
nói với tớ vậy...”. Phương Hồi uể oải bò sấp xuống bàn nói.

“Từ
trước đến nay cô ấy toàn nói với giọng như vậy mà. Mặc kệ đi!”. Trần Tầm bực bội
nói.

“Hay
là tớ đến gặp cô để nói chuyện vậy? Đừng để mọi chuyện vỡ lở ra”. Phương Hồi
mím môi nói.

“Cậu
dở hơi à!”. Trần Tầm cuống quýt nói: “Thế thì khác gì không khảo mà xưng? Nhỡ
cô ấy không ám chỉ bọn mình thì sao? Thế từ sau cô ấy càng có thành kiến với bọn
mình à? Hơn nữa chuyện này làm to được đến đâu? Cô ấy cũng chỉ rung cây dọa khỉ
tí thôi”.

“Ừ”.
Phương Hồi đáp với vẻ lo lắng, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm không yên.

“Thôi
từ giờ… bọn mình đừng đi với nhau nữa, cậu về trước, năm phút sau tớ sẽ về, sau
đó gặp nhau ở con đường nhỏ phía cửa sau”. Trần Tầm nhìn vào túi áo trên áo
khoác của mình, mặc dù miệng nói không sao, nhưng trong lòng cậu vẫn rất lo.

“Không
cần đâu, tớ về thẳng nhà, lát nữa cậu cũng về thẳng nhà đi”. Phương Hồi nói, hiện
giờ cô không còn tâm trạng nào để về cùng với Trần Tầm nữa.

Hai
đứa thấp thỏm cả một đêm, ngày hôm sau cô Lí không nhắc đến chuyện này nữa, mọi
thứ lại như bình thường. Sau đó qua tìm hiểu, Trần Tầm biết, người bị cô bắt được
là Vương Mạn Mạn, Trần Tầm cũng ngại hỏi người ta viết gì, có liên quan đến cậu
hay không. Tóm lại là chuyện này không ai đứng ra nhận cả, cũng không có ai gây
phiền hà gì cho bọn họ, thế là dần dần hai đứa cũng đã yên tâm hơn, chỉ có điều
trong giờ giải lao, giờ nghỉ trưa không tụ tập với nhau nữa.

Sau
khi kì thi tháng kết thúc không lâu, để đôn đốc học sinh nhiều hơn, các lớp mười
hai đều tổ chức họp phụ huynh. Lúc phát sổ ghi điểm, Phương Hồi lại nhìn thấy mẹ
Trần Tầm, bà Trương Hiểu Hoa vẫn rất hòa nhã, dễ chịu, còn đứng nói chuyện với
cô một lúc, hỏi tình hình học tập và xếp số của cô trong kì thi tháng.

Chào
bà Trương Hiểu Hoa xong, lần đầu tiên Phương Hồi và Trần Tầm cùng về nhà sau sự
kiện truyền giấy. Phụ huynh và giáo viên được gặp nhau đồng nghĩa với việc học
sinh được thả lỏng, hai đứa đã cảm thấy thoải mái hơn sau mấy ngày ức chế vừa rồi.
Trần Tầm mua củ khoai nướng, thơm nức, khói bốc nghi ngút, mỗi đứa một nửa, Trần
Tầm cắn một miếng to nói: “Thời điểm này khoai chưa ngon lắm, nhạt quá!”.

“Ngon
đó chứ!”. Phương Hồi vừa thổi vừa nói: “Cậu đúng là con nhà lính, tính nhà
quan!”.

“Thôi
đi! Đó là vì cậu chưa được ăn loại ngon! Ở gần nhà bà ngoại tớ có một quán
chuyên bán khoai nướng, ngoài vỏ là một lớp bọc đường, bẻ ra bên trong đỏ rực,
chậc chậc, thơm tuyệt!”.

“Hôm
nào cậu mua cho tớ nhé”.

“Ừ!
Đợi thi đại học xong tớ sẽ đưa cậu đi! Mỗi đứa ăn luôn hai, ba củ!”.

“Coi
bộ dạng của cậu kìa!”. Phương Hồi liền cười.

“Cười
cái gì chứ, giỏi thì cậu đừng ăn!”. Trần Tầm xoa đầu cô, Phương Hồi vội tránh,
vừa cười vừa đánh cậu.

Trần
Tầm đưa Phương Hồi đến bến xe bus, trước khi lên xe còn thơm trộm cô một cái,
Phương Hồi che mặt chạy mất, rồi cô bực bội trợn mắt nhìn Trần Tầm đang đứng dưới
cười ranh mãnh, cậu vẫy tay rất chầy cối và nói lớn: “Tối tớ sẽ gọi điện cho cậu!”.
Phương Hồi gật đầu, xe bus bắt đầu chuyển bánh, dần dần bỏ cậu lại sau lưng, biến
thành một chiếc bóng màu xanh thẫm.


tối hôm đó, cuối cùng Phương Hồi lại không đợi được điện thoại của Trần Tầm.

Sau
khi về đến nhà, ông Phương Kiến Châu không nói gì với cô, đây là chuyện rất hiếm
gặp, vừa vào đến phòng khách là gọi điện thoại. Phương Hồi loáng thoáng nghe thấy
hình như ông đang cãi nhau với bà Từ Yến Tân qua điện thoại, giọng ông mỗi lúc
một to hơn, dần dần Phương Hồi cũng nghe thấy tên mình. Ba mẹ cô vẫn kết thúc
cuộc nói chuyện trong sự bực bội như mọi bận, ông Phương Kiến Châu cúp điện thoại
rất mạnh, bực bội đẩy cửa phòng Phương Hồi ra quát: “Ra đây!”.

Phương
Hồi sợ quá, tay run lẩy bẩy, mặc dù ông Phương Kiến Châu và bà Từ Yến Tân cãi
vã nhau rất nhiều lần, nhưng với con gái, ông vẫn tỏ ra rất nhẹ nhàng, từ nhỏ đến
lớn dường như không bao giờ cáu với cô, lần này lại thể hiện rõ thái độ hầm hầm,
khiến Phương Hồi vô cùng căng thẳng.

Phương
Hồi run rẩy bước ra phòng khách, ông Phương Kiến Châu ngồi trên ghế sofa, mặt sầm
xuống, nói lớn: “Phương Hồi, tao không ngờ mày lại làm được chuyện đó! Mày nói
đi!”.

“Chuyện
gì vậy ba?”. Đột nhiên Phương Hồi có linh cảm chẳng lành, nhưng vẫn không muốn
tin chuyện đó đã xảy ra thật.

“Còn
chuyện gì nữa hả? Có cần tao phải nhắc nữa không? Được, để tao nhắc, Trần Tầm!”.

Ông
Phương Kiến Châu ném mạnh chiếc điều khiển ti vi xuống bàn uống nước. Còn
Phương Hồi chỉ cảm thấy cô như bị rơi xuống địa ngục cùng với âm thanh này, đầu
óc quay cuồng, trái tim như bị xé ra làm trăm mảnh, sợ hãi, chán chường.

“Chúng
mày giỏi thật đấy! To gan đến mức để thầy cô và bạn bè cả trường biết hết! Cô
Lí đã gọi riêng tao và mẹ Trần Tầm ra để nói chuyện, nói học sinh lớp khác truyền
giấy cho nhau bàn tán chuyện hai đứa mày, nói nào là yêu nhau rồi, ngày nào
cũng cầm tay nhau. Lúc đó tao xấu hổ không còn mặt mũi nào, chúng mày không cảm
thấy xấu hổ hả? Cô Lí bảo cho chúng mày cơ hội lên gặp cô để nói chuyện, nhưng
không đứa nào thèm để ý đến lời cô, vẫn cứ nhơn nhơn, sao mà to gan lớn mật thế
chứ? Mày nói đi ai đã dạy mày hả? Mày đừng tưởng không ai biết mấy trò mèo đó của
chúng mày nhé, điện thoại nhà nó máy mẹ máy con, tối đến chúng mày gọi điện thoại,
máy mẹ đặt trong phòng mẹ nó liền nhấp nháy, người ta đã biết từ lâu rồi, chẳng
qua là ngại nhắc mày thôi! Mẹ Trần Tầm nói mày đã từng đến nhà nó ăn cơm đúng
không? Con gái lớn ngần này rồi mà không biết... Hả! Để mẹ bạn mình nói mình
như vậy! Đáng lẽ những việc này không nên nói với ba mày, nhưng mẹ mày không hề
quan tâm, chỉ biết cắm đầu đi kiếm tiền thôi! Mẹ Trần Tầm bảo muốn mẹ mày gọi
điện thoại cho bà ấy, đó, vừa gọi điện thoại xong mẹ mày lại cãi nhau với tao. Lúc
cần giáo dục không giáo dục, xảy ra việc rồi mới nghĩ mình là Gia Cát Lượng!
Tao nói cho mày biết nhé, mấy ý đồ đó của bọn mày chấm dứt ngay lập tức cho
tao! Bình thường thằng hay gọi điện thoại cho mày vào buổi tối là Trần Tầm phải
không? Tao hỏi ai gọi thì bảo là bạn, tao còn không biết là bạn à! Định lòe ba
mày đúng không! Từ nay trở đi mày không được gọi điện thoại nữa! Hỏi bài tập, đối
chiếu đáp số đều không được! Hàng ngày buổi sáng tao đưa mày đi học, tối đến
đúng bảy giờ có mặt ở nhà. Nếu mà tao còn phát hiện ra mày và thằng đó không chấm
dứt thì đừng trách tao, đến lúc đó tao sẽ không nể mặt mày nữa đâu đấy!”.

Phương
Hồi vừa khóc vừa nghe ông Phương Kiến Châu giáo huấn, nỗi xấu hổ, sợ hãi bởi những
câu nói đáng sợ đó hằn sâu trong trái tim cô, tựa như một người bị tùng xẻo,
khiến cô vô cùng đau đớn, không biết chỗ nào để né tránh.

“Nghe
rõ chưa! Nói đi!”. Ông Phương Kiến Châu tiếp tục nghiêm giọng tra khảo.

“Con...
con biết rồi...”. Phương Hồi nức nở đáp.

“Đi
rửa mặt rồi làm bài tập đi!”. Ông Phương Kiến Châu châm lửa hút thuốc, khua tay
nói.

Phương
Hồi quay đầu đi về phòng mình, chỉ là một cánh cửa hẹp, trước khi và sau khi bước
vào là hai khoảng trời hoàn toàn khác nhau, khiến cô cảm thấy thế giới đã đến
ngày tận thế.

4

Đêm
hôm đó Phương Hồi gần như không chợp mắt, ngày hôm sau đúng là ông Phương Kiến
Châu chở cô đến trường thật, rồi lại dặn dò, đe dọa một hồi ở cổng trường khiến
Phương Hồi một lần nữa cảm nhận được rằng, tất cả những chuyện đã xảy ra không
phải trong giấc mơ, mà là hiện thực đau thương không thể nào thay đổi.

Phương
Hồi đã gặp Trần Tầm trước cửa lớp, mặt cậu nhìn cũng rất tiều tụy, rõ ràng là
hôm qua bà Trương Hiểu Hoa cũng đã nói những điều tương tự với cậu. Hai đứa
bình thường rất thân thiện với nhau, lúc này sau khi nhìn thấy nhau đều hơi sững
lại, Phương Hồi mắt đỏ hoe, cúi đầu đi vào lớp, lúc đầu Trần Tầm định nói gì
đó, nhưng ngẩng đầu lên nhìn thấy tấm biển ghi dòng chữ “văn phòng khối mười
hai”, cuối cùng miệng đã há ra nhưng không thốt ra được lời nào. Hai đứa vội
tránh nhau ra, một đứa đi trước, một đứa đi sau, giống như hai bạn cùng lớp
không thân nhau lắm, lần lượt đi vào lớp.

Đến
giờ nghỉ trưa, Phương Hồi và Trần Tầm cùng bị gọi lên văn phòng. Văn phòng của
khối mười hai có phòng trong và phòng ngoài, cô Lí gặp riêng từng đứa để nói
chuyện, nói chuyện với Trần Tầm trước, Phương Hồi đứng ở ngoài đợi.

Bàn
làm việc của cô Hầu đặt ở phòng ngoài, cô vẫy tay gọi Phương Hồi đang đứng ở cửa:
“Có chuyện gì vậy? Sao tự nhiên lại gọi hai đứa hả?”.

Sau
khi biết chuyện, dù gì thì cô Hầu cũng còn trẻ, hiện giờ cũng không dạy bọn họ
nữa, thế nên những điều cô nói cũng không quá ghê gớm, lại còn mang ý khuyên nhủ
như một người bạn. Nhưng những điều cô nói cũng vẫn khiến Phương Hồi buồn vô
cùng, cô cảm thấy con đường phía trước ngày càng mù mịt, không biết đi theo hướng
nào.

Hai
cô trò nói chuyện một lát thì Trần Tầm đi ra, cậu nhận ra vẻ buồn bã trên mặt
Phương Hồi, nhưng đứng trong văn phòng khối cũng ngại không dám nói gì, đành phải
truyền đạt ý chỉ thị của cô Lí trước, bảo cô vào trong. Phương Hồi không ngẩng
đầu lên mà đi lướt qua cậu.

Những
điều cô Lí nói cũng đỡ sống sượng hơn buổi hôm trước, đầu tiên là giảng giải một
loạt điều hay lẽ phải, nêu rõ cái được cái mất. Sau đó lại nhấn mạnh buộc phải
làm chủ mình, tuyệt đối không được để ảnh hưởng đến việc ôn thi đại học. Cuối
cùng yêu cầu Phương Hồi viết một bản kiểm điểm, cam đoan cắt đứt mọi liên hệ với
Trần Tầm, ở trong lớp không được nói chuyện, về nhà không được gọi điện thoại...
Cô sẽ giám sát hai đứa, nếu phát hiện ra có hành động gì mờ ám thì không những
sẽ thông báo cho phụ huynh, hai đứa còn sẽ bị khai trừ khỏi lớp A tự nhiên. Cuối
cùng cô Lí tổng kết, tóm lại chắc chắn cô sẽ không để một tập thể xuất sắc như
lớp A xuất hiện những con ngựa làm hại bầy đàn, phải bóp nát mọi mầm mống có ý
đồ xấu.

Phương
Hồi gật đầu như một cái máy, cảm giác nhục nhã đến tột độ và giọng nói lạnh như
băng đã khiến trái tim cô tê dại từ lâu, đến nỗi khi cô Lí bảo cô về lớp, cô
còn đứng sững lại một hai phút tại chỗ.

Ra
khỏi cửa văn phòng, Phương Hồi liền bị Lâm Gia Mạt kéo sang một bên sốt sắng hỏi:
“Sao rồi? Không sao chứ?”. Sau khi biết tin, Lâm Gia Mạt đã đến trực sẵn ở cửa
văn phòng khối.

“Ừ,
viết bản kiểm điểm, cam đoan sau này không được nói chuyện với nhau nữa”.
Phương Hồi cười chua chát nói.

“Dở
hơi! Gì mà quá đáng vậy? Hai cậu cũng có làm gì đâu? Việc gì phải làm như thế?”.
Lâm Gia Mạt cau mày nói: “Thôi thôi, bọn mình xuống dưới rồi tính sau, các cậu ấy
đang đợi bọn mình ở dưới!”.

“Hả?
Không được đâu, bị cô Lí phát hiện ra là rắc rối lắm!”. Phương Hồi đã thấy sợ,
vội vàng rút khỏi tay Lâm Gia Mạt.

“Haizz!
Sợ gì chứ! Cậu tưởng cô Lí có thiên lí nhãn theo dõi cậu mọi nơi mọi lúc à? Các
cậu ấy đang đứng đằng sau khu lớp học bậc thang mà! Ở đó bình thường không có
ai đến đâu! Bọn mình đâu có phải như cái con Vương Mạn Mạn phù thủy chứ, không
thông báo cho cô giáo đâu!”. Lâm Gia Mạt kéo Phương Hồi đi nói.

Phương
Hồi bị cô kéo đi gặp đám Trần Tầm trong sự lưỡng lự. Hai đứa chưa đến đằng sau
khu lớp học thì đã loáng thoáng nghe thấy tiếng chửi của Trần Tầm, Lâm Gia Mạt
liền cau mày, đi lên trước nói: “Cậu nói nhỏ thôi! Vẫn còn sợ chưa đủ nổi tiếng
đúng không?”.

“Sao
cơ? Đến quyền nói tôi cũng không được nói hả? Sao cậu chẳng khác gì cái bà Lí
đó, thoáng quá nhỉ!”. Trần Tầm hậm hực nói.

“Ai
thích quản cậu hả! Không phải giờ có cả Phương Hồi đó sao! Tóm lại là nếu bị
phát hiện, cả ba đứa tớ chẳng sao cả, chỉ có hai đứa cậu là xui xẻo thôi!”. Lâm
Gia Mạt cũng bực lên, hất tay ra bước sang một bên.

“Thôi
thôi, mỗi người bớt đi một câu cho tôi, Trần Tầm cậu cũng đừng giận cá chém thớt
nữa, bây giờ phải bàn xem sau này làm thế nào!”. Triệu Diệp ngăn hai đứa ra, đứng
ra giữa nói: “Phương Hồi lại gần đây đi, đứng xa thế làm gì?”.

“Tớ
sợ...”.

Phương
Hồi vừa mở miệng liền bị Trần Tầm ngắt lời ngay, cậu gầm lên nói: “Có gì mà sợ
chứ? Nói chuyện với nhau chết người được à? Bọn mình có làm gì đâu? Châm lửa giết
người hay đột nhập vào nhà người khác ăn trộm? Bọn mình đâu làm chuyện gì đáng
khinh, hay làm ảnh hưởng đến cuộc sống của mọi người chứ? Chỉ vì bọn mình thích
nhau mà cứ như làm chuyện gì tày trời lắm không bằng. M.kiếp! Trường đông học
sinh như vậy, có ai là không thích người nào đâu. Triệu Diệp cậu có thích đúng
không? Kiều Nhiên cũng thế còn gì? Gia Mạt thì chắc chắn rồi? Các cậu không nói
ra, không ở bên nhau nên vẫn là học sinh ngoan, bọn tớ nói ra, thân với nhau
nên biến thành ruồi nhặng, thành shit, không hiểu đây là thứ đạo lí quái quỷ
gì! Bà ấy có dám cam đoan là hồi đi học không thích ai không! À đúng rồi, có
khi đến bây giờ cũng chẳng ai thèm ngó bà ấy, ai thèm nhìn cái con mụ đó! Lại
còn viết bản kiểm điểm nữa chứ? M.kiếp, tôi đếch viết! Tôi có làm gì sai đâu,
ai thích viết cứ việc viết! Tôi chỉ thích Phương Hồi, việc gì tôi phải cắt đứt
mọi quan hệ với cậu ấy chứ!”.

Nghe
Trần Tầm nói vậy, Phương Hồi càng ấm ức hơn, ngồi bên cạnh khóc thút thít, Triệu
Diệp liền kéo Trần Tầm lại nói: “Thôi thôi, ông là anh hùng hảo hán, ông dám
làm dám chịu, bọn tôi đều phục sát đất trước khí phách anh hùng, hào hiệp của
ông, nhưng giáo viên trường mình chưa mở cửa đến mức đó. Lẽ nào ông tưởng họ sẽ
vỗ tay ủng hộ hai người sao? Họ sẽ nói, tuyệt lắm, Trần Tầm hãy theo đuổi hạnh
phúc của em đi! Thầy cô ủng hộ em? Liệu có chuyện đó xảy ra không? Giờ đang là
lớp mười hai, các ông lại học lớp A, chắc chắn là phải yêu cầu thật nghiêm rồi,
ai phạm lỗi thì được chứ các ông không được! Biết làm thế nào, cả nước đều như
vậy, từ nhỏ đến lớn, chúng ta đều được giáo dục rằng yêu sớm không tốt, không
đúng. Ông có đấu tranh đến đâu cùng lắm cũng chỉ tạo thành một quả bong bóng,
giữa sóng biển mênh mông sẽ cuốn trôi ông đi”.

“Lớp
A thì sao? Cùng lắm ông đếch thèm học nữa!”. Trần Tầm vẫn chưa hết bực, nhưng
rõ ràng là đã bình tĩnh đi được phần nào, cậu ngồi xuống cạnh Phương Hồi, khẽ nắm
lấy tay cô.

“Cậu
không học không sao cả, còn Phương Hồi thì sao? Cậu ấy phải chịu xui xẻo với cậu
à? Bị mọi người nhìn với con mắt khác, bị thầy cô giáo phê bình, bạn bè dị nghị?
Kể cả cậu ấy chấp nhận thì gia đình bọn cậu có chấp nhận không? Hiện tại không
phải là lúc cậu dương oai, tốt nhất là nên nghĩ cách sau này làm thế nào đi!”.
Kiều Nhiên lắc đầu nói.

“Cậu
đừng nói những điều đó với cậu ấy, hiện giờ cậu ấy đã hạ quyết tâm rồi! Không
tiếp thu được đâu! Cứ để cậu ấy làm, xem cậu ta làm được cái gì nào!”. Lâm Gia
Mạt vẫn bực vì những điều Trần Tầm nói ban nãy, bình thường cô hợp nhất với Trần
Tầm, có chuyện gì là chạy đi bàn bạc với cậu ta, chính vì thế sau khi bị cậu ta
đỏ mặt, phồng mang trợn má mắng, trong lòng vô cùng bực.

“Thế
các cậu bảo nên làm thế nào hả?”. Trần Tầm không còn tỏ vẻ oai hùng nữa.

“Chấp
nhận thôi”. Phương Hồi hít một hơi rồi nói: “Còn làm được gì nữa? Tối nay về
nhà ngoan ngoãn viết bản kiểm điểm, bảo phụ huynh kí tên, ngày mai nộp cho cô
Lí. Bình thường gặp nhau coi như không quen biết, tan học cậu đừng đến tìm tớ,
buổi trưa cũng đừng ăn cơm với nhau nữa, tóm lại là mất một năm, chịu được thì
sẽ ổn, không chịu được...”.

“Chẳng
có gì là không chịu được cả!”. Trần Tầm tiếp lời nói: “Coi như cô Lí tạo cơ hội
cho bọn mình, để bọn mình good good study, day day up! Hai đứa mình cùng thi đỗ
trường đại học điểm! Tớ không tin lúc đó họ còn quản được!”.

“Được!
Thế thì ba đứa tớ sẽ làm cầu hỉ thước cho các cậu, giúp truyền giấy, nhắn hộ
tin, che giấu cho các cậu, quyết không cho kẻ địch được như ý!”. Triệu Diệp vỗ
vai Trần Tầm nói.

“Thôi
đi ông! Dáng người như ông mà còn hỉ thước à? Cũng lắm chỉ là con quạ già thôi!
Nhìn ông gian lắm, sớm muộn gì cũng để lộ bí mật của anh em, chắc chắn tổ chức
không tin tưởng ông được! Đúng không Gia Mạt?”. Trần Tầm đẩy cậu ta ra, cười
nói.

Bị
trêu, Lâm Gia Mạt cũng bật cười, Triệu Diệp kẹp chặt đầu Trần Tầm vào cánh tay
mình cười chửi: “Hê! Ông lại bắt đầu cao hứng rồi đúng không? Không buồn nữa hả?
Không đòi sống đòi chết nữa à? Phương Hồi, hết năm nay cậu cũng đừng đếm xỉa gì
đến hắn nữa, đá bay hắn cho hắn biết tay!”.

“Tớ
không đùa với các cậu nữa”. Phương Hồi không để tâm đến những lời đùa giỡn của
bọn họ mà đứng dậy nói: “Tớ về trước đây, nhỡ cô giáo mà nhìn thấy thì không được
đâu”.


ràng là Trần Tầm không về được cùng cô nữa, Lâm Gia Mạt bèn đứng dậy nói: “Tớ về
cùng cậu nhé?”.

“Không
cần đâu, đừng để lộ liễu quá, các cậu cứ chơi đi”. Phương Hồi lắc đầu, qua ngã
rẽ, chiếc bóng lẻ loi của cô đã mất hút.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3