Điều Bí Mật - Chương 50 - 51
Chương
50:
Trận
chiến của những bóng hồng
Khi Linh quay lại khu chung cư thì
trời bắt đầu đổ mưa. Những cơn mưa đầu mùa không bao giờ báo trước khi nào sẽ tạnh.
Có khi mưa đấy rồi lại tạnh ngay đấy, cũng có khi mưa dầm dề hết ngày tới đêm.
Linh không thích những cơn mưa khi nó luôn đem lại cho cô cảm giác ướt át và
khó chịu vô cùng.
Cô vừa bước ra khỏi thang máy thì
thấy có hai người đang ngồi dựa vào một góc hành lang nói chuyện với nhau. Một
trong hai người đó nhận ra cô trước, bằng giọng vui vẻ, anh ta reo lên:
- Sư phụ...
Mặc dù còn hơi kinh ngạc một chút về
sự xuất hiện đột ngột này nhưng cô vẫn nhận ngay ra chàng trai đó. Chàng trai
hơn tuổi đáng mến luôn gọi cô một cách thành kính là “sư phụ” dù những gì cô dạy
cho anh chỉ là tình yêu với nghề đầu bếp mà thôi.
An là một chàng trai đặc biệt khi lặn
lội từ Nevada sang tận California tìm Linh chỉ để học nấu ăn. Ban đầu cô không
biết tại sao anh lại phải làm như thế, sau đó An nói rằng anh đã xem cô thể hiện
tài năng ở cuộc thi Master Chef và giống với rất nhiều người khác, anh thích mê
phong cách của cô. Dù không được nếm những món ăn cô làm ra sao nhưng chỉ nhìn
thôi anh cũng có thể cảm nhận được tài năng của cô và sự tuyệt vời của những
món ăn. Hay nói một cách khác, An thần tượng cô. Cô chính là người đã cho anh
quyết tâm đi học nấu ăn trong những ngày lông bông không biết định hướng cuộc đời
mình thế nào.
An lặn lội từ tận Cô Tô về Hà Nội
tìm cô. Tìm không thấy cô, anh lại tìm đến Nhật Lệ, xin Nhật Lệ địa chỉ của cô
tại California và bay sang đó tìm cô. Anh đã hăng hái xin làm đầu bếp phục vụ
trong nhà hàng Việt nơi cô làm chỉ để có cơ hội làm quen và học nấu ăn cùng cô.
An và Cường, hai người vừa là đồng môn khi cùng tham gia học nấu bếp, vừa là
tình địch khi cùng theo đuổi cô. Nhưng cuối cùng, An từ bỏ tình cảm của mình.
Sau này, cô về nước trước, An vẫn đang theo học ở một trường đại học tại Los
Angeles. Mặc dù nghe Cường nói An đã về nước, nhưng Linh vẫn rất ngạc nhiên khi
nhìn thấy An trước cửa nhà mình vào lúc này.
Ngạc nhiên hơn khi An đi cùng với
Tường Vi, một trong những cô bạn gái của Đại mà Linh từng gặp qua. Khi cô về, họ
còn đang nói chuyện gì đó rất vui vẻ, không giống như hai người xa lạ. Tường Vi
không tỏ ra kinh ngạc khi thấy An gọi cô như thế, rõ ràng là cô gái này đã biết
mối quan hệ giữa Linh và An.
- Ngạc nhiên quá, sao anh lại biết
em ở đây? - Linh mỉm cười khi An bước lại gần, nếu cô không nhanh lùi lại một
chút thì có lẽ An đã ôm chầm lấy cô.
Chợt nhận ra đang ở Việt Nam và
nghĩ tới khoảng cách giữa hai người, An ngượng ngùng thu lại hai cánh tay đang
chuẩn bị dang ra. An nhìn cô một lượt rồi mới thực sự cảm thấy yên tâm khi cô vẫn
khỏe mạnh, chỉ hơi gầy hơn trước một chút.
Tường Vi cũng tiến lên chào cô. Hai
người đã gặp nhau một lần, nhưng vẫn có cảm giác hơi xa lạ, có lẽ là do mối
quan hệ với Đại mà cả hai đều ngầm đặt đối phương ở vị trí đối thủ của mình.
- Em đã nghe nói anh về nước và làm
ở resort của gia đình ở Cô Tô - Linh nói với An khi mang nước ra cho anh và Tường
Vi.
- Anh về được một thời gian rồi,
cũng muốn về Hà Nội thăm mọi người ngay nhưng do công việc mới bận rộn quá.
- Mà sao hai người lại đi cùng
nhau?
- Anh và Vi tới thăm anh Đại. Lần
trước gọi cho anh Cường thì nghe nói em vẫn đang ở quê nên anh không nghĩ gặp
được em thế này? Nghe nói giờ em làm ở nhà hàng của anh ấy?
- Vâng. Em làm ở đó mới từ đầu năm
nay thôi. Sao tới thăm anh Đại mà lại không vào nhà?
- Bọn chị gọi cửa rồi nhưng không
có ai mở. Cửa khóa từ bên trong! - Tường Vi giải thích.
Linh liếc nhìn vẻ mặt của Tường Vi,
cô gái này dường như cũng đang rất lo lắng khi không gặp được Đại, không biết
tình hình hiện tại của anh thế nào.
- Hay anh ấy không ở trong nhà?
- Chị có gọi điện, chỉ thấy có
chuông vọng ra từ trong phòng, sau đó có người bên trong ngắt cuộc gọi, không
nghe máy. Chị đã lên tiếng nhưng anh ấy cũng không chịu mở cửa - Tường Vi nói đầy
bất lực.
- Mọi người cứ ngồi chơi một chút
đi, để chút nữa em thử sang gọi cửa xem sao! - Linh nhìn ra phía cửa, không biết
cô đang nghĩ gì trong đầu lúc này.
Một lúc sau, sau khi những chén trà
đã vơi quá nửa, mọi người mới đứng dậy đi sang căn hộ đang khép kín của Đại.
Linh gõ cửa, bên trong im lặng không một lời đáp. Cô quay đầu nhìn hai người
đang đứng đằng sau mình:
- Anh Đại, em Linh đây. Em đưa Như
Ý về trả lại cho anh.
Hơn một phút, vẫn không có người
nào mở cửa. Linh lại nói tiếp:
- Mở cửa đi. Em biết anh đang ở
trong nhà.
Lại đợi.
Lần này chỉ khoảng ba mươi giây là
có tiếng lách cách mở cửa. Nhưng khi cánh cửa hé ra, một thân hình to lớn chồm
lên người Linh mừng rỡ thì cô mới hiểu, chính Tuyết mở cửa cho mình chứ không
phải Đại.
Cô vỗ vỗ bộ lông rối xù của Tuyết một
chút rồi quay đầu ra hiệu cho hai người phía sau cùng vào nhà với mình.
Phòng khách tối om không một chút
ánh sáng, kể cả rèm cửa cũng được kéo kín như bưng. Mùi sơn tường còn mới khiến
Linh cảm thấy ngột ngạt đến nỗi phải nhăn mũi lại. Nhờ cấu trúc các căn hộ giống
nhau nên Linh có thể dễ dàng tìm ra công tắc điện của căn phòng.
Đèn sáng, Linh đưa mắt nhìn quanh phòng khách vốn vô
cùng sang trọng, nhưng bây giờ trống rỗng, ngoài một màn hình ti vi lớn mới lắp
và một bộ ghế salon mới. Trận hỏa hoạn lần trước đã thiêu rụi mọi thứ, từ những
giá sách cao ngất, những bức tranh đá quý trên tường tới bể cá Hồng Long.
- Chắc anh ấy ở trong phòng ngủ –
Tường Vi nhìn về phía phòng ngủ, thì thào như tự nói.
Rồi không đợi Linh hay An nói gì,
cô đi thẳng về phía cửa phòng. Linh liếc nhìn An, thấy trên mặt anh xuất hiện một
vẻ đau khổ thì cô đã lờ mờ đoán được ẩn tình giữa hai người này. Nén một tiếng
thở dài, cô ngồi xuống ghế.
Cửa phòng ngủ khóa từ bên trong nên
Tường Vi không thể vào được. Linh nhìn Tuyết vừa nhảy phốc lên ghế và dúi đầu
vào lòng mình, ánh mắt nó rất buồn. Có lẽ từ khi Đại gặp chuyện không may, anh
đã không chăm sóc nó cẩn thận và chu đáo như trước đây được nữa.
- Anh Đại, anh mở cửa ra đi. Nếu
anh không mở cửa thì em sẽ đợi ở ngoài này - Tường Vi nói như van nài.
Đáp lại lời của cô chỉ là sự im lặng.
Linh nhìn An vừa ngồi xuống bên cạnh
mình, thấy hai tay anh cứ đan chặt vào nhau không nói gì, cô định nói vài câu
nhưng lại thấy không thích hợp. Tường Vi còn gọi thêm vài câu nữa nhưng cũng chẳng
ăn thua gì.
Đúng lúc này, cửa chính mở ra, người
bên ngoài chưa bước vào nhưng người bên trong đã nghe thấy tiếng nói:
- Ơ, sao cửa lại mở thế này?
Linh là người duy nhất không có phản
ứng gì vì cô đã nhận ra chủ nhân của âm thanh êm ái, dễ nghe này.
Huyền bước vào trong phòng, kinh ngạc
nhìn ba vị khách, mãi sau mới có phản ứng:
- Mọi người là ai? Sao lại vào được
trong nhà? Tôi đã khóa cửa trước khi đi làm rồi mà?
- Chào cô, chúng tôi là bạn của anh
Đại. Là con chó của anh ấy mở cửa cho chúng tôi vào - An lên tiếng thay hai cô
gái.
Huyền lại bị kinh ngạc một lần nữa
khi thấy con Ngao Tạng màu trắng như tuyết đang ngoan ngoãn rúc vào lòng Linh.
Con chó ấy chưa bao giờ thân thiện với ai ngoài chủ của nó, điều này đủ để
trong đầu Huyền xuất hiện một dấu hỏi to đùng về cô gái nhìn vừa lạ vừa quen
đang ngồi trên ghế kia. Ngay từ lúc vừa nhìn thấy Linh, Huyền đã ngờ ngợ, nhưng
rồi lại nghĩ chuyện đó không thể xảy ra nên gạt ngay ý nghĩ đó đi.
Mặc dù chuyện Lâm là bố đẻ của bé
Như Ý đăng đầy trên báo, nhưng chuyện Linh là dì của nó thì lúc này mới chỉ có
người trong gia đình ông Phương biết mà thôi.
Hơn nữa, làm sao Huyền có thể nghĩ
được, cô gái người làm nhìn quê mùa, thô kệch khi ấy lại là cô gái xinh đẹp ngồi
trước mặt mình bây giờ. Cô gái trước mắt cô không chỉ quý phái trong cách ăn mặc,
mà ngay cả khí chất cũng đặc biệt, khí chất này không phải một cô gái quanh năm
ở nơi đồng ruộng có thể có được.
Một cô gái thế nào mà có thể gần
gũi được với Tuyết?
Huyền càng tò mò hơn về mối quan hệ
giữa cô gái đó và Đại. Nhìn cô ngồi trên ghế, Huyền chợt có cảm giác cô ta mới
chính là nữ chủ nhân trong căn phòng chứ không phải cô, mặc dù cô đã đinh ninh
trong đầu rằng không sớm thì muộn, cô và Đại cũng sẽ làm đám cưới. Việc anh
không từ chối sự chăm sóc cũng như dâng hiến của cô mấy hôm nay càng củng cố
suy nghĩ đó trong đầu Huyền.
Rồi Huyền đưa mắt nhìn Tường Vi,
đúng lúc bắt gặp cô gái nhỏ ấy đang nhìn mình. Khi Huyền còn đang mải thăm dò
Linh thì Tường Vi cũng đồng thời đặt câu hỏi về Huyền. Trong thâm tâm, Tường Vi
cũng đã đoán được Huyền chính là người mà Đại từng nhắc tới trước đây, rằng có
thể anh sẽ kết hôn cùng một trong những cô bạn gái mà anh đang chính thức hẹn hò.
Trong lần gần đây nhất ở cùng cô, Đại đã tâm sự rằng anh đã cắt đứt hết quan hệ
với những cô bạn gái khác, và đang nghĩ tới mối quan hệ nghiêm túc với một người
mà anh định lấy làm vợ. Hôm nay cô gái này đã ở đây chăm sóc cho anh, có chìa
khóa ra vào nhà anh tự do thoải mái, nên người mà Đại từng nhắc tới chỉ có thể
là người này mà thôi.
An cảm nhận rõ ràng không khí nặng
nề, đầy căng thẳng trong phòng, dù bọn họ không ai nói với ai câu gì. An cảm thấy
một cuộc đối đầu ngấm ngầm giữa họ đang diễn ra. Anh vội hắng giọng để đánh tan
không khí căng thẳng như sắp nổ ra chiến tranh này:
- Còn cô? Cô là gì của anh Đại vậy?
Anh ấy có trong nhà chứ? Chúng tôi gọi cửa phòng ngủ nhưng không thấy anh ấy trả
lời.
- A... - Huyền như bừng tỉnh trước
câu hỏi của An - Tôi... Tôi là bạn gái của anh Đại. Anh ấy ở trong phòng ngủ,
nhưng mọi người đợi cũng vô ích thôi, anh ấy sẽ không mở cửa đâu, trừ khi anh ấy
thực sự muốn ra ngoài.
- Anh ấy ổn chứ? - Tường Vi lo lắng
hỏi.
- À, ừm, anh ấy khỏe, chỉ hơi mất
tinh thần với những chuyện vừa xảy ra. Chỉ cần cho anh ấy một chút thời gian
thôi, rồi mọi chuyện sẽ ổn - Huyền gật đầu, tỏ ra mình mới là người hiểu Đại nhất
ở đây.
- Nếu vậy chúng ta về thôi - An đề
nghị - Đợi khi nào anh ấy bình tĩnh lại, chúng tôi sẽ lại tới thăm.
- Mọi người ngồi chơi nói chuyện
chút đã, đằng nào cũng tới đây rồi. Đợi tôi cất thức ăn vào bếp rồi lấy nước
cho nhé!
- Chúng tôi vừa uống nước rồi, cảm
ơn cô - An lắc đầu sau đó đứng dậy và đi ra cửa trước.
Tường Vi quay đầu nhìn cánh cửa
phòng khóa kín một cách đầy lưu luyến, sau đó cũng dợm bước theo An.
Linh là người đứng dậy cuối cùng.
Tuyết nhảy phốc xuống đất rồi chạy ra cửa trước. Huyền giật mình quát gọi:
- Tuyết, quay về...
Con chó không quay đầu mà vẫy vẫy
cái đuôi rồi đi ra ngoài.
- Không sao đâu... - Linh quay lại
nói với Huyền - Nhà tôi ở ngay đầu hành lang, tôi là hàng xóm của anh Đại. Cứ để
nó qua đấy, tôi sẽ tắm cho nó.
Cho đến khi mọi người đều ra khỏi
căn phòng và chỉ còn lại Huyền, cô vẫn đứng ngây ra đó. Trong đầu cô vẫn còn
quanh quẩn một câu nói của Đại trước đây:
“Anh đã từng yêu một cô hàng
xóm...”.
Chương 51:
Anh trai và em trai
-
Két...
-
Này cô, cẩn thận.
-
Á...
Liên
tiếp những tiếng phanh xe, tiếng một người đàn ông, rồi sau đó là tiếng kêu hoảng
hốt của một cô gái trên con phố sầm uất.
Cú
phanh gấp ngay đúng vũng nước đọng của cơn mưa đêm làm nước bắn lên tung tóe,
chiếc Toyota màu đỏ lại lướt đi, ngúng nguẩy như một cô nàng đỏng đảnh, điệu
đà, sau đó nó đỗ lại trước một salon làm tóc cách đó không xa.
Trên
vỉa hè chỉ còn lại một cô gái mặc váy trắng, trên tà váy có lem mấy vệt nước bẩn
và một chàng trai mặc vest đen lịch thiệp cùng đôi giày màu đen đắt tiền đã ướt
sũng nước. Nếu vừa rồi chàng trai không nhanh chân bước tới chắn ngang trước
người cô gái thì có lẽ giờ này bộ váy trắng kia đã ướt nhèm nhẹp rồi. Những người
đi bộ xung quanh bị vấy lên người chút nước vẫn nhìn theo chiếc xe bằng ánh mắt
chán ghét, có người còn sỗ sàng mắng thành tiếng mấy câu. Vài người khác lại hiếu
kỳ nhìn đôi trai gái vừa hứng trọn vạt nước bắn lên, lúc này họ đang đứng cạnh
nhau và lúng túng lau nước trên quần áo đi.
-
Xin lỗi, anh không sao chứ? - Linh cuống quýt nhìn chàng trai quên cả việc lo
cho chiếc váy trắng xinh đẹp lúc này đã rất khó nhìn.
-
Tôi không sao. Nhưng sao cô lại phải xin lỗi tôi chứ?
Chàng
trai cau mày hỏi lại, gương mặt điển trai của anh ta không vì vẻ xộc xệch của
mình lúc này mà mất đi sự cuốn hút.
-
Đó là thói quen.
-
Một thói quen không tốt. Cô không có lỗi thì không nên xin lỗi người ta - Chàng
trai càu nhàu.
-
Anh lấy tạm khăn tay của tôi mà dùng này - Linh lấy từ trong túi xách ra một
chiếc khăn tay trắng tinh và đưa cho chàng trai.
Anh
ta cầm lấy không hề khách khí, đưa lên lau mái tóc cũng bị dính nước của mình.
-
Chiếc xe chết tiệt - Anh ta lẩm bẩm.
Linh
quay đầu nhìn người vừa bước xuống từ chiếc xe đỏ đậu cách chỗ họ đứng một
quãng xa. Váy đỏ, tóc quăn hung hung đỏ, giày đỏ, túi xách đỏ, nguyên một cây
màu đỏ nhìn vô cùng hợp với chiếc xe, người đó đúng là Hằng, cô gái vẫn không
ngừng theo đuổi Cường và đã gây ra cho Linh không ít rắc rối. Linh có cảm giác
trước khi bước vào salon tóc, Hằng còn quay sang nhìn mình cười đầy đắc ý nữa.
-
Nhà anh có gần đây không? Hay anh về tạm nhà tôi đi, anh ướt hết cả rồi - Linh
đề nghị.
-
Và tôi sẽ mặc quần áo của chồng cô ra về à?
-
Tôi chưa có chồng - Linh phản bác.
-
Ô... tôi ngạc nhiên là một cô gái đẹp thế này lại chưa có chồng. Cảm ơn cô,
nhưng cô không nên tùy tiện mời một người đàn ông xa lạ về nhà. Tôi sẽ tìm chỗ
mua bộ đồ khác và thay đồ ngay. Mà cô đang có hẹn sao?
-
Sao anh biết? - Linh ngạc nhiên hỏi lại.
-
Tôi thấy cô cứ nhìn đường suốt, chắc là đang chờ ai tới đón. Cô chờ bạn trai
sao?
-
Vâng.
-
Để một người đẹp phải chờ là không tốt.
Linh
định tiếp tục phản đối ý kiến của chàng trai hay tò mò này thì chợt thấy xe của
Cường đang tấp vào lề, bèn cười:
-
Anh ấy tới rồi. Anh có thể cho tôi số điện thoại được chứ? Tôi sẽ mời anh đi uống
cà phê để cảm ơn anh chuyện hôm nay.
-
Không có gì đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà. Với lại...
Chàng
trai còn đang định nói tiếp thì Cường đã bước xuống xe, vội vã đi tới cạnh
Linh, kéo cô giật lùi lại một bước, sau đó quay sang gằn giọng nói với anh
chàng kia:
-
Anh muốn làm gì cô ấy?
-
Ô, vậy ra đây là bạn trai của cô. Ngạc nhiên quá nhỉ? - Phớt lờ lời của Cường,
chàng trai quay sang cười nói với Linh, giống như cuộc gặp hôm nay chỉ là vô
tình mà thôi.
-
Hai người quen nhau sao? - Linh lại hỏi.
-
Tôi cảnh cáo anh, muốn chơi thế nào tôi cũng chiều. Nhưng biết điều thì tránh
xa cô ấy ra, nếu không tôi giết anh đấy.
-
Tôi chờ xem cậu sẽ giết tôi thế nào?
Chàng
trai cười nhạt khi nhìn Cường kéo Linh vào xe, sau đó chiếc xe chạy thẳng về cuối
phố.
Chiếc
Cayenne đi rồi, chàng trai mới đưa chiếc khăn tay trắng ngát hương nước hoa
Victoria Secret lên nhìn, sau đó đút nó vào trong túi. Và cuối cùng, mặc những
ánh nhìn khác dành cho mình, anh chàng quay người đủng đỉnh bước đi.
Trên
chiếc Cayenne, bản tình ca đang phát cũng bị Cường thô bạo tắt phụt đi. Linh
nhìn anh, biết là anh đang nổi nóng, lại không thể phát tiết ra với cô nên mới
làm thế. Nhưng cô cũng thấy không hài lòng về cách cư xử giống như trẻ con vừa
rồi của anh. Dù hai người này có quen nhau và có khúc mắc gì với nhau thì anh
cũng không thể tỏ ra bất lịch sự với người đã giúp cô như thế được.
-
Có chuyện gì với anh ta thế? - Cường cục cằn hỏi.
-
Em hỏi mới đúng chứ? - Linh tỏ vẻ không vui - Sao anh lại có thể cư xử thiếu
văn hóa như thế được? Anh ta vừa mới giúp em lãnh nguyên một vạt nước. Thế mà
anh lại cư xử như thế?
-
Sao em lại nổi nóng với anh? Em có biết hắn là ai không?
Cường
kinh ngạc trước vẻ giận dữ của cô, cơn giận của anh cũng vì thế mà tăng vọt
lên. Bạn gái anh lại đang bênh vực cho hắn - người mà anh căm ghét nhất cuộc đời
này.
-
Em không quan tâm giữa anh và anh ta có khúc mắc gì, đó là chuyện của hai người.
Nhưng hôm nay anh ta đã giúp em. Anh nhìn đi, váy em còn ướt mất chỗ đây này,
chuyện tốt đẹp do cô vợ tương lai của anh đem lại đấy - Linh bực dọc chỉ vào mấy
vệt đen trên váy của mình.
-
Em nói cái quái gì thế? Anh đã nói rồi, anh không có vợ tương lai nào hết - Cường
giải thích - Còn hắn, anh hy vọng em không can hệ gì với hắn thêm lần nào nữa.
Nếu có thấy hắn thì cũng tránh xa hắn ra là được.
-
Đây là lần đầu tiên em gặp anh ấy. Vậy mà anh lại nói như thể em lén lút gặp gỡ
anh ta vậy.
-
Linh, em nghĩ đi đâu thế, anh hoàn toàn không có ý đó - Cường quát lên.
-
Nhưng sao em lại thấy là anh đang có ý đó.
-
Em... - Cường phanh xe đột ngột, nén lại cơn giận dữ, sau đó hạ giọng - Em có
biết hắn là ai không?
-
Em đã nói rồi, em không quan tâm anh ta là ai - Linh khoanh tay nhìn ra cửa sổ.
-
Tên đầy đủ của hắn là Vũ Tuấn Phong. Hắn là anh cùng cha khác mẹ với anh.
Cường
dựa lưng vào ghế, mắt nhìn thẳng ra phía trước. Những dòng xe vụt qua mắt anh,
những hàng cây thẳng tắp kéo dài với những chồi non lộc biếc đang sinh sôi nảy
nở. Chẳng biết anh đang suy nghĩ điều gì.
Linh
ngạc nhiên vô cùng trước câu giải thích đó của Cường. Cô chợt cảm thấy có thể
thông cảm cho cơn giận dữ khi nãy của anh.
Là
bạn gái của Cường từ khi còn ở nước ngoài, những bí mật của gia đình anh, cô
cũng biết một vài điều. Cường từng nhắc tới những người anh em cùng cha khác mẹ
với mình, hầu hết đều không sống cùng gia đình anh, ngoài một người tên là
Phong. Mặc dù là anh trai của Cường nhưng anh ta chỉ hơn Cường vài tháng tuổi.
Mẹ Phong đã mất vì bị ung thư nên anh ta sống cùng gia đình Cường tới năm mười
tám tuổi thì vào miền Nam học và làm việc cho chi nhánh công ty của gia đình ở
trong đó. Mặc dù xung khắc với nhau nhưng hai người, một Nam, một Bắc nên coi
như nước sông với nước giếng, không ai phạm ai, không ai tranh chấp của ai cái
gì.
Linh
không ngờ chàng trai mà cô gặp hôm nay lại chính là người đó, người mà Cường
ghét nhất trong gia đình. Anh luôn coi Phong chính là người ngoài tới phá hạnh
phúc gia đình của anh. Cường chưa bao giờ che giấu sự khinh ghét đó mỗi khi nhắc
tới anh ta trước mặt cô khi trước.
-
Hắn ta rất nguy hiểm. Không phải ngẫu nhiên mà chỉ có mình hắn ta sống lại được
trong gia đình anh, được ông già hết sức bao bọc và che chở, dù mẹ anh luôn tìm
mọi cách tống hắn ra đường - Cường giải
thích - Thế nên anh không thể không nghi ngờ rằng anh ta tiếp cận em là có mục
đích.
-
Em thì có thể làm gì được chứ? - Linh lạnh nhạt hỏi lại. Cô cảm thấy chán ghét
vô cùng cách suy nghĩ kỳ thị, ích kỷ của những người quen sống trong cảnh giàu
có như Cường.
-
Ông già anh quyết định sẽ về hưu trong vài năm tới, để lại tập đoàn cho anh và
hắn cùng quản lý. Nhưng chỉ có một người duy nhất được ngồi vào chiếc ghế Tổng
Giám đốc, người đó sẽ là người thừa kế tập đoàn. Hắn sẽ dùng mọi cách để chơi
anh, kể cả việc dùng em để uy hiếp anh, em hiểu không? Vì vậy anh mong em đừng
để hắn tiếp cận, nếu em có bị làm sao, anh sẽ bị phân tâm mất. Em rất quan trọng
đối với anh, Linh ạ!
Cường
vừa nói vừa vươn tay nắm lấy bàn tay cô, anh lại chợt cảm thấy tay cô đang run
rẩy.
-
Anh chạy xe tiếp đi - Cô để mặc cho anh nắm lấy tay mình, khẽ giục.
-
Vậy em muốn đi ăn tối ở đâu?
-
Ăn gì cũng được, rồi về sớm nhé! Mai em bắt đầu đi làm lại rồi, cần phải về ngủ
sớm một chút.
-
Cũng tốt. Em tới khách sạn thì anh cũng đỡ lo em bị hắn quấy rầy - Cường gật đầu,
sau đó anh buông tay cô và tiếp tục cho xe chạy đi.
*
* *
Linh
về nhà được một lúc thì Minh tới. Anh tới để lấy đồ đạc của Như Ý về. Đã hai
ngày kể từ sau khi cô đưa Như Ý về lại nhà ông bà nội của con bé, và cũng là
hai ngày kể từ sau khi cô tới thăm Đại nhưng anh không chịu ra gặp.
-
Hy vọng anh không làm phiền em lúc khuya thế này? - Minh cười khi cô đem nước
ra cho anh.
-
Đồ đạc của cháu, em đã sắp xếp gọn và để ở kia rồi, chút nữa anh chỉ việc xách
về thôi. Con bé ổn chứ ạ?
-
Như Ý nhớ em nên hơi quấy một chút, nhưng sẽ ổn thôi. Anh Đại về nhà tối qua rồi.
-
Vậy thì tốt, có người chăm sóc con bé cũng đỡ. Còn bác gái thì sao ạ, bác khỏe
không anh?
-
Hai ngày nay mẹ anh bắt đầu mấp máy miệng tập nói. Nhưng vẫn chưa có tiến triển
gì. Bác sĩ nói mẹ anh muốn nói lại được thì cần thêm thời gian luyện tập rất
nhiều - Minh đan hai bàn tay vào nhau, trầm ngâm nói.
-
Thế đi lại thì có hy vọng gì không ạ?
Minh
lắc đầu. Linh thở dài.
-
Còn... còn anh Đại? - Linh ngập ngừng hỏi.
-
Đầu tóc bù xù, râu ria lởm chởm, người nhìn như con quỷ đói, vừa nhìn thấy Như
Ý đã khóc ầm lên. Bây giờ thì tốt rồi, vài hôm nữa chắc lại phong độ như xưa
thôi.
-
Còn vụ án nhà hàng của anh ấy thì thế nào ạ? Anh ấy có nói gì không?
-
Không phải anh ấy. Giấy tờ là do người khác kí nên anh ấy không bị truy cứu
trách nhiệm hình sự. Nhưng giấy phép kinh doanh chắc không lấy lại được. Mà dù
có lấy lại được thì Phương Đông cũng không thể cứu được nữa đâu - Minh lắc đầu
thở dài.
- Ừm...
-
Anh sắp đi bộ đội?
-
Sao? - Linh ngạc nhiên tròn cả mắt nhìn Minh, dường như điều cô vừa nghe được lạ
tai lắm - Anh nói sao? Sao lại đi bộ đội?
- Ừ...
Anh sẽ đi bộ đội. Đã khám tuyển xong rồi, chờ sang tháng năm sẽ nhập ngũ.
-
Thế còn việc học của anh thì sao? Anh định bỏ bê ư?
-
Anh bảo vệ tốt nghiệp xong thì vừa lúc nhập ngũ - Minh cười, giống như chuyện
này là vô cùng bình thường.
-
Nhưng sao tự nhiên lại nhập ngũ?
-
Tự nhiên anh thấy là anh nên nhập ngũ - Minh lắc đầu giải thích.
Nhưng
Linh không cười nổi trước cách giải thích vô lý này của anh. Cô chỉ lo lắng
nhìn Minh giống như đang nhìn một sinh vật lạ chưa thấy bao giờ.
-
Thế bác trai có ý kiến gì không?
-
Bố giận anh. Nhưng bây giờ thì hết rồi. Mẹ thì khóc, nhưng anh nghĩ mẹ cũng hiểu.
Mặc dù gia đình lúc này cần anh, nhưng đó không phải là tất cả, em hiểu không?
- Anh sẽ đi trong bao lâu?
- Mười tám tháng, theo luật. Sau đó
anh có thể về đi làm, hoặc tiếp tục học lên chuyên nghiệp. Anh đi rồi sẽ rất ít
khi được về thăm nhà, thỉnh thoảng em tới thăm gia đình anh nhé!
- Tới thăm anh thì sao?
- Anh không biết sẽ được điều đi
đóng quân ở đâu? Nhưng chắc không ở Hà Nội đâu, vì thế không cần thăm anh. Mười
tám tháng cũng ngắn thôi mà.
Linh trầm mặc không nói. Minh thấy
cô im lặng thì lảng sang chuyện khác:
- Người không ổn duy nhất là anh
Lâm. Anh thấy lo cho anh ấy.
- Sao vậy?
- Chắc bố anh cũng nói với em là
anh ấy đang chờ đi học nghề, sau đó đi xuất khẩu lao động?
- Vâng.
- Nhưng đó chỉ là quyết định của bố
anh. Anh thấy anh Lâm vẫn còn yêu nghề hát lắm. Anh ấy nói dối bố mẹ là đang đi
làm phục vụ ở nhà hàng, nhưng thực ra là anh ấy đi hát ở mấy phòng trà nhỏ.
- Cứ lông bông mãi cũng đâu phải
cách. Em thấy nghe lời bố anh cũng tốt. Nếu anh ấy không biết cố gắng thì cuộc
sống sau này sẽ còn gian khổ hơn. Đi làm vài năm, quên hết chuyện cũ, sau đó
quay lại hát cũng không ai cấm. Nghiệp diễn đâu phải là nghiệp vui... - Linh thở
dài - Mặc dù còn giận anh ấy lắm, nhưng em sẽ nói chuyện với anh ấy nếu có cơ hội.
Dù gì anh ấy vẫn là bố đẻ của Như Ý, nên sống thế nào cho con gái mình sau này
phải tự hào mới được.
- Anh tin là anh ấy sẽ nghe em nói
- Minh gật đầu rồi đứng dậy - Thôi, anh về đây, em nghỉ sớm đi nhé!
Minh xách túi đồ ra cửa. Cánh cửa
khép lại sau lưng rồi anh mới dám quay lại. Thực ra, anh chưa bao giờ nói với
cô gái này rằng, anh vẫn không thể quên được cô!