Điều Bí Mật - Chương 34 - 35

Chương
34:

Không
thể đánh đồng

Đại vừa đi vừa suy nghĩ về Tường
Vi. Không phải anh không nhận ra tình cảm của cô dành cho mình. Có lẽ ngay từ đầu,
anh không nên đi quá xa với Tường Vi như thế này. Tường Vi là một cô gái ngoan
và yếu đuối trong tình cảm. Anh coi cô như một người tri kỷ hơn là một người
tình chỉ để thỏa mãn những thèm muốn nhục dục. Thế nhưng, rốt cục hai người lại
không thể tránh khỏi mối quan hệ này. Tường Vi không ngần ngại cho đi, còn anh
cũng chẳng phải quá quân tử mà từ chối. Thế nhưng, anh lại không muốn Tường Vi
yêu anh. Anh không muốn kết thúc mối quan hệ tình bạn thân thiết với cô, nhưng
nếu cô còn tiếp tục yêu anh, có lẽ cô sẽ rất bất hạnh.

Đại không đánh đồng Tường Vi với những
cô bạn gái khác của mình. So với họ, Tường Vi quá đơn thuần, chưa đủ dạn dĩ và
không nhiều tính toán. Những cô gái kia đều ngấm ngầm tính toán để chiếm hữu
anh, còn cô gái nhỏ này thì lại luôn giữ khoảng cách, cố gắng che giấu tình cảm
chỉ vì sợ mất anh. Đúng là ngốc nghếch!

Thực ra, trong thâm tâm anh, nếu được
lựa chọn người có thể cưới trong số những cô bạn gái của anh, anh sẽ chọn Tường
Vi. Nhưng Tường Vi lại là người chưa thích hợp với cuộc sống gia đình và hôn
nhân, không thể trói chân cô vào những việc như vậy. Anh không yêu cô, nhưng
anh tôn trọng ước mơ, tài năng của cô, nên chắc chắn anh sẽ không để những toan
tính cá nhân của mình làm ảnh hưởng tới sự nghiệp của cô mà anh biết rồi đây sẽ
rất rực rỡ.

Tường Vi lúc này như viên ngọc chưa
được mài giũa, như một nụ hoa chưa tới lúc phô ra vẻ đẹp rực rỡ. Cô cần thời
gian để bay lên và không đáng bị anh trói chân ở mặt đất như thế.

Vừa đi vừa suy nghĩ, khi sực tỉnh lại
thì Đại đã thấy mình đi về tới gần nhà. Mà điều kéo anh khỏi suy nghĩ ấy là một
người đi ngược chiều.

Đại vừa kinh ngạc lại cảm thấy như
mơ khi nhìn gương mặt đầy những nét quen thuộc ấy. Kinh ngạc vì sự lột xác khó
tin ở ngoại hình, kinh ngạc vì thời điểm cô xuất hiện, và kinh ngạc cả vì có nằm
mơ anh cũng không nghĩ rằng, cô sẽ xuất hiện trước mắt mình như thế.

Cô gái ấy cũng đang ngây ra nhìn
anh, có lẽ cô hoàn toàn không ngờ sẽ bị anh bắt gặp khi đang đứng lặng trước
ngôi nhà của anh như một con ngốc.

Cả hai người cứ đứng chôn chân tại
chỗ, bốn mắt nhìn nhau, dường như cả hai đều đọc được ở trong mắt của người kia
sự bối rối khó tả, lại có chút gì đó ngại ngùng khó nói thành lời. Cuối cùng, Đại
là người cất tiếng trước:

- Em đến tìm Minh sao?

- Ừm, à không, em có việc đi ngang
qua đây nên định vào thăm bé Như Ý thôi - Linh vội giải thích.

- Vào giờ này sao? - Đại nhìn đồng
hồ, ngạc nhiên hỏi lại.

- Em tới được một lúc rồi.

- Sao không bấm chuông. Giờ này thì
cả nhà ngủ hết rồi - Đại đưa mắt nhìn về phía ngôi nhà đã tắt hết điện và nói.

- Em biết nên em đang định ra về.
Chắc lúc khác em sẽ ghé thăm cháu - Linh nói và định bước qua anh.

Tất nhiên là Đại không muốn điều đó
xảy ra. Từ giây phút gặp lại cô ở con đường này, anh hoàn toàn không muốn cô rời
khỏi tầm mắt của anh nữa.

- Để anh đưa em về - Đại giữ tay cô
lại, đề nghị.

- Em tự bắt taxi được mà. Anh cứ
vào nhà đi! - Linh giật mình vì sự đụng chạm bất ngờ ấy, cô vội vàng lùi lại để
thoát khỏi bàn tay anh.

Nhưng Đại vẫn không buông tay.

Mặc dù không muốn Đại biết thêm gì
về bản thân, nhưng khi nhìn vào ánh mắt đen, dữ dội và nghiêm khắc của anh,
Linh hoàn toàn mất đi ý thức phản kháng. Cô đành gật đầu buông xuôi, đồng ý với
đề nghị đó của Đại.

Thấy Linh gật đầu, Đại mới mở cổng
đi vào và lái xe ra ngoài. Đợi cô ngồi yên ổn trên ghế trước, Đại chỉnh điều
hòa cho ấm hơn sau đó mới nổ máy cho xe chạy.

Sau khi đọc cho anh tên phố, Linh
ngồi im không nói gì, thở cũng không dám thở mạnh, chỉ ước sao mình có thể vô
hình trước mắt Đại thôi. Nhưng cô càng cố tỏ ra im lặng thì Đại càng không muốn,
anh không ngừng quay sang nhìn cô gái xinh đẹp và kỳ lạ này. Cuối cùng, dường
như không nhịn được thêm nữa, anh lên tiếng để phá vỡ sự im lặng ngượng ngùng
khó chịu giữa hai người:

- Sao em lại lên lại Hà Nội? Đang
làm gì rồi?

- Em làm phụ bếp - Linh đáp gọn lỏn
giống như đã chuẩn bị sẵn các câu trả lời để đối phó với anh.

- Phụ bếp. Em đang học việc ở đâu
thế?

- Ở một trung tâm dạy nấu ăn thôi.

- Qua nhà hàng của anh đi, anh sẽ sắp
xếp cho - Anh đề nghị.

Nhưng ngược lại với kỳ vọng của
anh, Linh từ chối rất thẳng thừng:

- Không cần đâu. Ở chỗ này cũng rất
tốt.

- Ừ. Minh nó đã biết em lên lại Hà
Nội chưa? Bố anh không nhốt nó nữa rồi. Từ tuần này Minh sẽ đi thực tập.

Thấy Đại hỏi đến Minh, Linh lại im
lặng. Cô không thể giải thích gì với anh về chuyện giữa cô và Minh được. Chẳng
lẽ tự nhiên lại đi khai báo rằng Minh có tình cảm với cô, còn cô thì không ư?
Mà chắc gì Đại đã quan tâm tới chuyện đó, kể ra thì thật vô duyên.

- Em cũng không liên lạc với anh ấy
nên không biết. Mà dạo này hai bác có khỏe không ạ? Bé Như Ý nữa?

- Bố anh khỏe, còn mẹ anh cũng mới ốm
dậy - Đại cười sau đó mở điện thoại và đưa cho Linh thấy ảnh con gái anh trong
đó - Đây là hình Như Ý mới chụp hôm Tết.

- Lớn nhanh thật.

- Ừ, nhưng dạo này không tăng cân nữa.
Từ khi mẹ anh ốm tới giờ nên cả nhà không tập trung chăm bẵm được cho con bé.
Anh đang tính kiếm cho nó một người mẹ đây.

Đại vừa nói vừa quay sang nhìn
Linh, muốn xem thái độ của cô như thế nào, có giống với Tường Vi hay không?

Tĩnh lặng.

Như mặt hồ thu không gợn sóng.

Như rừng cây im ắng không một trận
gió lay.

Vẻ mặt của Linh khi đón nhận thông
báo này của anh có thể so sánh như thế. Giống như Nhật Lệ trước đây, cô đón nhận
nó hời hợt, hờ hững, như thể việc đó không hề liên quan tới mình.

Nhưng Đại không tin rằng Linh hoàn
toàn thờ ơ và bình thản như thế, anh chỉ nghĩ cô biết khống chế cảm xúc một
cách hoàn mỹ mà thôi. Nếu cô không có tình cảm với anh, thì cô đã không đón nhận
nụ hôn của anh đêm hôm đó.

Đại đã cố gắng để bản thân quên đi
phút si mê rồ dại của hai người. Có thể là do anh say, cũng có thể là do tình cảm
dồn nén lâu ngày chợt bùng phát nên cả hai đã không thể khống chế được mình. Mặc
dù Đại là người sống thoáng trong tình cảm, nhưng anh cũng là người có nguyên tắc.
Anh không thích những cô gái liên quan tới em trai hoặc bạn thân của mình. Mà
Minh đã hùng hồn tuyên bố rằng Minh yêu cô. Anh có thể không quan tâm tới cảm
xúc của người em trai ruột thịt này sao?

Nhưng cho tới lúc này đây, anh biết
cố gắng của mình suốt gần một tháng qua hoàn toàn vô ích. Dù anh có tỏ ra hờ hững
với cô vào sáng hôm sau nụ hôn ấy, dù anh có cố không nói những lời quan tâm với
cô khi lần đầu cô gọi điện cho anh, dù anh có cố gắng không tìm một lý do để gọi
điện lại cho Linh, nhưng những điều đó hoàn toàn trở nên vô nghĩa. Anh vẫn thấy
trong tim mình có Linh!

Đại hơi thất vọng khi thấy vẻ mặt của
Linh như thế, nhưng anh không vì vậy mà chán nản. Anh không bao giờ cảm thấy hả
hê hay vui sướng khi những cô gái điên lên vì anh, sẵn sàng buông lời ghen
tuông với người khác vì anh. So với những cơn giận phát cuồng kia, anh thích sự
điềm tĩnh này hơn. Đó mới là điểm anh muốn có nhất ở người mà anh sẽ yêu thương
suốt cuộc đời này.

Không hiểu sao Đại lại có một suy
nghĩ rằng, đây mới là người anh đang tìm kiếm, là người phù hợp nhất để làm vợ
của anh!

- Em nghĩ Huyền có được không? - Đại
cười hỏi.

Linh tỏ ra ngạc nhiên khi thấy anh
hỏi như thế. Cô phải cố gắng lắm mới để cho mình ở trạng thái tự nhiên nhất khi
nghe anh nói sẽ tìm mẹ kế cho Như Ý.

- Em không biết. Anh là người trong
cuộc, anh phải hiểu rõ nhất chứ - Cô khẽ nói, từ chối câu trả lời.

- Người ta hay nói phụ nữ có cái
nhìn tinh tế hơn đàn ông. Nếu lấy để làm một người vợ, thì anh nghĩ không vấn đề
gì. Nhưng còn phải làm mẹ của Như Ý nữa, nên anh không muốn mình đi sai bất kỳ
bước nào. Như Ý rất quan trọng với anh.

- Thật hiếm có một người cha như
anh. Hy vọng điều đó sẽ không thay đổi, ngay cả khi những đứa trẻ khác ra đời.

- Tất nhiên là không khác rồi. Con
cái với anh rất quan trọng, dù mẹ nó không thừa nhận nó, thì anh cũng không bao
giờ bỏ rơi con cái của mình. Thế còn cháu em thế nào rồi? Con bé đã đổi tên
chưa? Mà em đi thế này, chị em lại đau yếu, ai sẽ giúp chị em chăm đứa bé?

- Bố của Thiên Ý đã nhận nó rồi,
cũng đã đổi cho con bé một cái tên rất đẹp. Thế nên em mới yên tâm mà đi chứ.

- Ừm, người đàn ông không dũng cảm
nhận máu mủ của mình thì chỉ là một thằng hèn - Đại gật đầu.

Chiếc xe đã tới đầu ngõ lớn, nơi dẫn
vào cổng của Ẩm Thực Đạo Quán. Đại tấp xe vào lề đường và dừng xe. Linh mở cửa
bước xuống, anh cũng bước xuống theo. Hai người đi vào trong ngõ. Bóng của cả
hai đổ dài trên đường, một trước, một sau, chỉ có tiếng bước chân đều đều gõ nhịp.

Thấy Đại quyết tâm theo mình vào tận
trong ngõ, Linh cũng không miễn cưỡng từ chối. Nếu anh muốn thì sớm muộn gì cũng
sẽ tìm ra, thà cứ giải thích một lần cho xong là hơn.

Đại ngẩng đầu nhìn biển gỗ sơn mấy
chữ lớn theo kiểu thư pháp thì rất kinh ngạc. Giờ anh mới biết trong này có một
trung tâm dạy nấu ăn mang hơi hướm cổ điển như thế này. Linh mở cổng xong, quay
lại nhìn anh như muốn chào thì Đại đã lên tiếng hỏi trước:

- Em ở trong này luôn sao?

- Vâng, em xin được ở nhờ trong này
luôn - Linh gật đầu.

- Chỗ này khá đấy. Có lẽ anh sẽ phải
tới đây tìm hiểu một chút - Đại gật gật đầu - Anh còn đang định đề nghị em một
chuyện, nhưng chỗ này tốt như vậy, chắc là em chẳng chịu rồi.

- Chuyện gì cơ? - Linh tò mò hỏi lại.

- À, anh đang định hỏi xem em có thể
tới làm bảo mẫu cho Như Ý một thời gian hay không? Mẹ anh đang ốm, anh định
mang Như Ý về nhà riêng để mẹ anh có thời gian tĩnh dưỡng. Nhưng anh lại không
yên tâm nếu tìm một cô trông trẻ xa lạ. Anh chỉ yên tâm với mỗi mình em.

Linh đứng im, dường như đang suy
tính tới lời đề nghị của anh thật. Sau đó, cô nói:

- Chắc không được rồi anh ạ! Hay là
anh cứ tìm một cô vợ ngoan hiền về để chăm cho em bé thì hơn. Đằng nào thì cũng
phải cưới mà...

Đại cau mày trước lời nói như châm
chọc, mỉa mai của Linh. Thấy anh dùng ánh mắt đó nhìn mình, Linh lặng thinh rồi
vội vàng đẩy cổng đi vào. Đại đã nhận ra
ánh mắt muốn rút lui đó của cô. Anh chộp lấy tay cô kéo mạnh về phía mình. Một
tay còn lại anh vòng ra phía sau, ôm cứng lấy cô, kéo thật sát vào mình. Đại
cúi đầu nhìn Linh đang cố giãy giụa trong lòng anh, ánh mắt anh vừa giận dữ, vừa
đầy ôn hòa nhìn thẳng vào cô, khẽ nói:

- Không muốn làm bảo mẫu... Vậy, muốn
làm vợ anh không?

Linh còn đang bàng hoàng trước hành
động thô bạo này của anh, cô gằn giọng:

- Không muốn.

- Tại sao không muốn? - Đại vẫn
không có ý định nới lỏng tay.

- Không muốn là không muốn.

Đại mỉm cười khiến Linh càng hoảng
sợ. Ý định muốn hét lên vừa xuất hiện trong đầu, nhưng cô chưa kịp thực hiện
thì Đại đã cúi xuống, bằng một hành động dứt khoát nhất, anh nâng gương mặt cô
lên và phủ xuống môi cô một nụ hôn.

Trong đầu Đại lúc này chỉ còn những
suy nghĩ rối loạn, không tượng hình. Không giống như bao người khác, cô gái này
đã thẳng thắn từ chối anh bằng ánh mắt đầy
coi thường.

Lần này không giống lần trước, Linh
cắn mạnh vào môi Đại khi anh đang tham lam ngấu nghiến đôi môi cô. Đại bị đau
và quá bất ngờ nên đã ngẩng đầu lên, tay nới lỏng, khẽ kêu một tiếng. Nhưng chưa hết, Linh vừa thoát
khỏi vòng tay anh đã lập tức vung tay tát anh thật mạnh, ánh mắt cô vô cùng giận
dữ trước hành động sỗ sàng của anh.

- Đừng bao giờ đánh đồng tôi với những
cô gái quẩn quanh anh!

Linh nói gằn từng tiếng một sau đó
dứt khoát đi vào trong, đóng cổng lại.

Đại đứng ở ngoài cổng, vẫn đang ôm
má. Mặc dù vậy, anh không tỏ ra bất ngờ, hành động như thế mà không ăn tát mới
là lạ. Nhất là với Linh, nếu cô không phản ứng như thế thì cô không còn là cô nữa.

Đại mỉm cười sau đó chậm rãi rời
đi.

Chương
35:


mật đầu tiên

- Người đứng phía sau Ẩm Thực Đạo
Quán đó chính là hai người đã từng đạt danh hiệu Vua Đầu Bếp hai mươi năm trước
ư? - Đại ngẩng đầu nhìn người trợ lý, bản thân anh cảm thấy bất ngờ trước kết
quả này.

Xem ra, Linh đã chọn được một nơi học
nghề không tệ.

- Đúng thế. Mặc dù là nguồn tin
không chính thức, nhưng dường như có rất nhiều đầu bếp có tiếng thường lui tới
đây. Nơi này không giống một trung tâm dạy nội trợ bình thường, mà còn là một
câu lạc bộ, nơi trao đổi những bí kíp trong nghề nấu ăn nữa.

- Tại sao tôi chưa từng nghe về nó
nhỉ?

- Có lẽ đây là ý muốn của ông
Cương, người mở ra trung tâm này.

- Chắc vậy... Tôi sẽ tìm hiểu thêm
về nơi này sau - Đại gật đầu rồi gập mớ giấy tờ lại, nhanh chóng rời khỏi văn
phòng.

Hôm nay Cường hẹn Đại tới ăn tối ở
nhà hàng của Cường, lý do là muốn anh thẩm định tay nghề đầu bếp mới của nhà
hàng mà Cường đang quản lý. Đại biết đó là một cách để Cường thị uy với anh,
nhưng anh vẫn vui vẻ đồng ý. Bản thân anh chẳng quan tâm nhiều tới chuyện đó.
Ganh đua trong làm ăn là chuyện bình thường, và anh đủ tự tin để tiếp tục đưa
Phương Đông đi đúng hướng. Dù đầu bếp mới này của Cường có là thiên tài thì điều
đó cũng không khiến anh bận tâm. Anh có con đường của anh, và không ai có thể
làm anh đi chệch khỏi con đường ấy được.

Cường hiện tại đang điều hành nhà
hàng khách sạn Winter, một khách sạn cực kỳ đẹp và nổi tiếng nhìn ra Hồ Tây.
Nhà hàng Winter nổi tiếng với các món ăn phương Tây, những bữa tiệc buffet với
giá trên trời mà không phải ai cũng có thể đặt chân vào, điều này trái ngược
hoàn toàn với Phương Đông của Đại. Trước khi Cường về nước, khách sạn này vẫn
do một tay bố đẻ của anh quản lý. Nhưng dưới sự thúc ép của bà Phượng, cuối
cùng ông chồng bà cũng phải giao lại nó cho con trai chính thức duy nhất của
mình là Cường. Cường cũng không quá mong mỏi cái vị trí này, nhưng anh biết, muốn
tới được với Linh, anh nhất định phải tiếp quản nơi này.

Lúc này, Đại đang ngồi trong phòng
ăn hạng sang số 1 của Winter, một căn phòng với bốn mặt đều là kính nhìn thẳng
ra Hồ Tây sóng nước dập dềnh. Căn phòng không quá rộng, bàn ăn hình vuông, có bốn
cái ghế bày xung quanh, vốn là không gian yêu thích của những đôi tình nhân hoặc
những người ưa sự lãng mạn và yên tĩnh. Ở xung quanh bốn bức tường đều treo rất
nhiều những giò hoa lan khiến cho không gian vốn cứng nhắc với những tấm kính
trở nên dịu dàng, thanh thoát.. Khung cửa sổ lúc này mở lớn hết cỡ để đón ánh nắng
chiều xuân hắt vào.

Bản hợp đồng với resort của gia
đình An ở Cô Tô cuối cùng không tới tay ai trong hai người, và điều đó cũng
không mấy ảnh hưởng tới tình bạn giữa Đại và Cường. Đại vốn không đặt quá nhiều
quan tâm vào đó, thắng thua trong làm ăn với anh là chuyện bình thường.

- Ông đợi tôi lâu chưa?

Tiếng của Cường vang lên. Khi Đại
ngẩng đầu rời mắt khỏi cuốn tạp chí trong tay thì Cường đã ngồi xuống ghế đối
diện, tươi cười nhìn anh. Trái với vẻ điềm đạm và có chút lạnh lùng của Đại, Cường
luôn tươi cười, ánh mắt ấm áp, giọng nói trầm ấm, nhưng quanh người vẫn không
ngừng toát ra một thứ khí thế lấn át người khác, vừa nhìn đã có cảm giác không
thể tới gần.

- Còn sớm. Tôi cũng không có việc
gì nên chạy qua đây luôn - Đại cười đáp lại.

- Tôi vừa báo đầu bếp đặc biệt của
tôi chuẩn bị làm vài món, chắc ông sẽ thích mê. Nhưng phải đợi một chút. Uống
gì nhỉ?

- Tùy ông.

- Vậy uống vang đi. Rất phù hợp cho
một buổi chiều êm ả thế này. Với lại đầu bếp của tôi cũng không uống được rượu
nặng.

- Được - Đại tỏ ý không phản đối.

Nữ phục vụ xinh đẹp của nhà hàng đẩy
tới một xe đẩy, trên đó có một chai vang Pháp và món khai vị còn nóng. Sau khi
đặt các thứ lên bàn, cô gái cẩn thận mở nắp chai vang và bắt đầu rót đầy hai
cái ly với một phong cách cực kỳ chuyên nghiệp.

Cô gái vô cùng quyến rũ nhưng Cường
không nhìn nhân viên của mình tới một lần. Ngược lại, Đại hơi mỉm cười như cảm
ơn cô gái, chỉ thế thôi mà cũng khiến cô đỏ mặt. Anh cũng không chú ý tới cô
gái lâu hơn mà quay sang nhìn người bạn của mình đang tủm tỉm cười đầy ẩn ý:

- Nên cảm ơn những người đã cho
mình những bữa ăn ngon chứ.

- Nhưng cũng đừng làm nhân viên của
tôi tương tư ông đấy nhé! - Cường cười phá lên.

- Không phải đầu bếp mà ông muốn giới
thiệu với tôi hôm nay là em gái của Nhật Lệ đấy chứ? - Đại nâng ly rượu vang
lên uống và bình thản hỏi.

- Chính là cô ấy - Cường gật đầu
xác nhận, không hề có ý vòng vo gì.

- Master Chef, chắc là không tệ rồi
- Đại nhận xét - Tôi ngạc nhiên là có cô ấy rồi mà ông vẫn không giành được hợp
đồng với gia đình An đấy.

- Cô ấy không muốn tham gia vào
chuyện này. Hơn nữa...

- Sao? - Thấy Cường đột nhiên ngập
ngừng, Đại ngạc nhiên hỏi.

- Mà thôi, dù tôi không muốn giấu
ông chuyện này, nhưng đây là việc riêng của cô ấy, tốt nhất để cô ấy tự nói với
ông thì tốt hơn.

- Chuyện gì? - Đại cau mày - Chẳng
lẽ liên quan tới Nhật Lệ?

Cường không nói gì mà quay đầu nhìn
ra phía ngoài hồ, cố gắng không để Đại thấy ánh mắt hoang mang của mình.

Anh muốn Đại biết rõ quan hệ giữa
anh và Linh nên mới sắp xếp buổi gặp gỡ này. Nhưng anh lại lo sợ sẽ có những
chuyện không như ý muốn xảy ra. Dù sao, bản thân anh cũng không dám chắc thời
gian qua, giữa Đại và Linh có nảy sinh tình cảm hay không? Người đa tình như Đại,
nếu nói không thì chắc chắn là nói dối. Nhất là sau khi Đại biết việc Linh và
anh đã cùng nhau nói dối mình như thế, không biết Đại sẽ phản ứng thế nào? Còn
Linh, anh càng đau khổ hơn khi nhận ra từ lâu đã không thể có được trái tim cô
nữa rồi.

Dù sao thì chuyện ba người phải đối
mặt với nhau thế này cũng sẽ xảy ra, không sớm thì muộn, thà anh cứ nắm quyền
chủ động, còn hơn là bị động tiếp nhận nó. Anh muốn biết rõ tình cảm của Linh,
cũng như thái độ của Đại, nếu không như ý muốn của anh, có lẽ anh phải dùng
cách khác. Đôi khi Cường cũng cảm thấy sợ chính mình, con quỷ ích kỷ trong anh
ngày càng lớn, nó sắp đè bẹp chính bản ngã của anh rồi.

Thấy Cường không muốn nói, Đại cũng
không hỏi. Nếu như anh cứ cố gắng hỏi, sợ rằng chỉ được nghe những lời không thật
lòng.

Hai người uống tới ly rượu thứ ba
thì cửa kính lại một lần nữa xịch mở, một nhân viên phục vụ nam đẩy một xe thức
ăn nữa vào, bên trên là một món ăn còn nóng hổi. Vừa liếc mắt tới, Đại đã nhận
ra là món tôm hùm nướng bơ.

Mùi thơm của bơ và tôm hùm nướng xộc
vào mũi khiến Đại cũng muốn kêu lên một tiếng khen ngợi, nhưng cuối cùng, vẫn
nén lại được, anh chỉ khẽ gật đầu:

- Không tệ.

- Sở trường của cô ấy vẫn là những
món ăn dân tộc - Cường cười nói.

- Thế thì hợp với nhà hàng của tôi
hơn nhỉ? - Đại nói bâng quơ sau đó không khách khí dùng đũa gắp một miếng thịt
tôm nóng hổi, thơm nức mũi đưa lên miệng.

- Tuy nhiên, cô ấy vẫn là bậc thầy
với các món ăn hiện đại mà - Cường tự tin nói tiếp.

- Ừm, tôi cũng không có ý tranh
giành, một khi người ta đã nguyện ý theo ông. Đó chính là kết quả của mấy năm ở
tịt bên Mỹ của ông đúng không?

Đại như hiểu ra, chợt hỏi nhưng đầu
vẫn không ngừng gật gù vì mùi vị tuyệt hảo của món ăn mang lại, trong lòng thì
thầm than thở, đúng là Vua Đầu Bếp có khác, chỉ hương vị món ăn thôi cũng đã
khiến người ta phải si mê rồi.

Nhưng Đại vừa mới cầm ly rượu vang
lên miệng, còn chưa kịp uống, cũng chưa kịp nghe Cường nói gì thêm thì ánh mắt
anh đã dừng lại ở phía bên kia cánh cửa kính, nơi có một người đang đi tới. Thấy
Đại đột ngột dừng ăn, Cường cũng đánh mắt về phía đó.

Một cô gái trong bộ đồ nấu bếp đang
đẩy xe đựng thức ăn tới, gương mặt cô lạnh nhạt nhìn thẳng về phía này nên
không ai đoán được trong lòng cô đang nghĩ gì, hay chỉ cố tỏ ra thờ ơ để che giấu
sự căng thẳng mà thôi. Mái tóc dài của cô được buộc gọn gàng sau lưng, gương mặt
không trang điểm vẫn vô cùng xinh đẹp, tuy có đôi chút nhợt nhạt. Cường nhìn cô
mỉm cười tới ngây dại.

Còn Đại nhìn cô với ánh mắt khó tin
nhưng cũng không giấu nổi vẻ si mê với cái khí chất cao ngạo và có phần xa cách
đó.

Hiển nhiên, cô gái ấy là Linh.

Linh không nhìn ai trong hai người
đàn ông, lặng lẽ đẩy xe thức ăn tiến vào căn phòng, rồi lại lặng lẽ đặt những
món ăn lên bàn.

Salad cá hồi. Cá hồi sốt rượu. Súp
bí đỏ.

Kể cả âm thanh “cạch” rất lớn vang
lên khi Đại đặt ly rượu xuống bàn cũng không làm cô thay đổi sắc mặt chút nào.

Bình thản tới đáng sợ.

Hiển nhiên là Đại bất ngờ, bất ngờ
tới nỗi anh cũng không biết phải nói gì, làm gì vào lúc này? Anh nên giận dữ?
Nên căn vặn? Nên nghi ngờ? Hay nên lặng im? Hàng đống những câu hỏi xoay trong
đầu khiến Đại vô cùng bối rối.

- Vất vả cho em rồi, ngồi xuống đi.

Khi Đại còn đang mông lung trong
dòng suy nghĩ thì Cường đã lên tiếng trước, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh mình.

Linh khẽ gật đầu ngồi xuống cạnh Cường,
nhận lấy ly rượu rồi nói một câu cảm ơn rất nhỏ.

Cuối cùng, cô mới ngẩng đầu, nhìn
thẳng vào mắt Đại. Cô biết, sau đôi mắt sâu và lạnh kia là cả một cơn giận đang
bị đè nén lại. Cô không sợ cơn giận đó, cô chỉ sợ sự si tình trong đó, như anh
đã từng nhìn cô trước khi hôn cô.

- Em hy vọng sự xuất hiện của em
không làm anh mất hứng với bữa ăn này.

Đại nghe cô nói một câu như thế thì
như tỉnh lại, anh gật đầu và cầm ly rượu của mình lên:

- Tất nhiên rồi. Chuyện cần giải
quyết giữa chúng ta nên để sau, không nên làm mất không khí tuyệt hảo của buổi
chiều hôm nay, nhất là khi anh lại được ăn những món do Vua Đầu Bếp tài năng và
danh tiếng chính tay nấu.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3