Điều Bí Mật - Chương 30 - 31
Chương
30:
Trái
Đất, Mặt Trời và Mặt Trăng
Linh về nhà nhưng cũng không ngủ được
ngay. Cô cứ trằn trọc khi nghĩ tới Minh. Không phải cô không hiểu tình cảm của
Minh, nhưng bản thân cô vốn không thể tiếp nhận được nó. Dù đã cố gắng gạt đi,
nhưng cô vẫn không thể nào quên đi được hình ảnh người đàn ông có lúc dịu dàng,
trầm lắng, đôi lúc lạnh lùng, tàn nhẫn kia. Ban đầu, cô nhắc mình không được
quên anh, vì anh là người đã gây đau khổ cho chị gái cô, đã làm cho chị gái cô
phải chết trong tủi hờn, đau khổ. Rồi khi nhớ tới anh nhiều hơn, cô cũng tự an ủi
mình, vì anh là bố của Như Ý, của đứa cháu bé bỏng tội nghiệp mà cô đã nuôi nấng
nâng niu từ khi nó đỏ hỏn trên tay cô. Nhưng cuối cùng, cô nhận ra, cô nhớ anh
chẳng vì ai cả, cô nhớ anh vì trái tim cô đã có anh từ lâu lắm rồi.
Bên ngoài vẻ đẹp khiến người ta phải
si mê, ngây dại là một tâm hồn gai góc, lạnh nhạt, một trái tim luôn khép cánh
cửa cuối cùng đi vào nơi chứa đựng những tâm tư tình cảm thầm kín nhất. Người
ta nói, người hay cười nhất chính là người che giấu được nhiều đau thương nhất,
có lẽ điều này đúng với Đại. Đã bao lần cô lén nhìn anh trầm lặng bên ly cà phê
nghi ngút khói, và cô luôn tự hỏi, người đàn ông này tại sao lại cô độc đến thế?
Vẻ cô độc đó khiến cho cô muốn chạy tới ôm ấp anh, xoa dịu trái tim anh, hòa
tan anh vào mình. Đằng sau đôi mắt biết cười, đằng sau nụ cười quyến rũ khiến
người ta phải điên cuồng đó là cả một vùng trời bí ẩn, chỉ là anh đã quá khéo
léo để người ta không nhìn thấy mà thôi.
Nếu không thường xuyên ở gần anh,
thường xuyên nhìn trộm anh, có lẽ cô cũng chẳng nhận ra được điều đó.
Tuyết chính là bằng chứng hùng hồn nhất
để khẳng định bản chất con người Đại. Không gì nhạy cảm, cương trực và thẳng thắn
bằng cách một con chó đối đãi với chủ nhân của mình, nhất là khi Tuyết còn mang
giống nòi của loài chó vốn chỉ trung thành với một người chủ duy nhất. Nếu Đại
là một người đàn ông hời hợt về mặt tình cảm, có lẽ Tuyết sẽ chẳng bao giờ thừa
nhận anh.
Đại như một thỏi nam châm, sẽ hút
chặt những người xung quanh lại gần anh. Chị Lệ cũng vậy. Cô nhà văn kia cũng
thế. Và còn nhiều cô gái khác nữa. Chính bản thân cô cũng không thể thoát khỏi
lực hấp dẫn đó, cô còn có lý do để oán hận anh đã mê hoặc chị gái mình hay sao?
Chị Lệ chọn lựa tới làm cho anh, chọn lựa sống ở gần anh, chọn lựa hy sinh mạng
sống của mình để sinh Như Ý ra, tất cả đều là tự nguyện. Đó vốn không phải lỗi
của Đại.
Tối hôm ấy, khi anh ôm cô, hôn cô
điên cuồng, khiến cô ngây ngất trong vòng tay anh, ngây ngất với vị rượu hòa với
mùi thuốc lá còn chưa kịp tan, cô biết, bản thân mình đã không thể trốn tránh
được tình cảm của mình nữa rồi. Dù cho sáng hôm sau, khi ra khỏi cơn say, Đại
đã không còn nhớ gì chuyện của đêm hôm trước, nhưng cô thì không say, và cô vẫn
nhớ như in, nhớ cả hơi thở nóng hổi của anh khi thì thầm vào tai cô, nhớ cả nhịp
tim dồn dập của anh. Cô đã gần anh đến thế! Nhưng rồi một cơn ghen bất chợt đã
khiến cô đẩy anh ra thật xa mình.
Anh nói yêu cô thì đã sao?
Dù sao cũng chỉ là lời trong cơn
say. Dù sao thì sau đó anh cũng đã quên. Và quan trọng nhất, dù sao đi nữa, cô
cũng không phải cô gái duy nhất được nhận lời tán tỉnh yêu đương mùi mẫn đó.
Và cô yêu anh thì đã sao? Cô vẫn phải
đi con đường mà cô đã chọn. Cô vẫn phải sống để đòi lại tất cả những gì đã mất.
Cô vẫn phải nhìn nhận anh như nhìn nhận một người mà chị gái cô đã yêu, là bố của
cháu gái cô. Anh là anh rể cô.
Từ khi Như Ý ra đời thì mối quan hệ
đó giữa anh và cô đã vô tình được thiết lập rồi. Cô không đủ dũng cảm và cũng
không nghĩ mình đủ tự tin để bước qua sự ràng buộc đó.
Mãi mãi, cô chỉ có thể lặng lẽ yêu
anh, đứng từ xa mà yêu anh thôi.
Nghĩ tới đây, Linh đặt tay lên miệng,
nơi vị hôn ngày ấy dường như vẫn váng vất trong giấc ngủ hằng đêm của cô. Nó
hoàn toàn khác với những gì giữa cô và Cường trước đây. Cường luôn cho cô cảm
giác an toàn, đầy đủ. Còn Đại, dù rất gần, nhưng vẫn cho cô cảm giác xa vời vợi,
cảm giác không bao giờ chạm tới được.
Phàm là những cái gì khó đạt được
thì dường như người ta lại càng điên cuồng muốn đuổi theo nó, kể cả tình yêu
cũng vậy mà thôi.
Một đêm miên man trong suy nghĩ, đến
gần sáng Linh mới mỏi mệt thiếp đi. Đến khi cô tỉnh lại thì đã tám giờ sáng, Minh
đã rời đi rồi. Thím Mơ nói anh trở về, thấy cô còn ngủ say nên không gọi dậy,
chỉ để lại một lá thư ngắn và cứ thế chào chú thím rồi ra đi.
“Anh về Hà Nội đây. Hy vọng sẽ sớm
được gặp lại em. Dù thế nào đi chăng nữa, hãy luôn tươi cười nhé. Trong lòng anh,
em mãi là một đóa hoa rạng ngời nhất. Yên tâm, chuyện về Như Ý và chị Nhật Lệ
anh sẽ giữ kín. Tạm biệt em, người anh yêu thương nhất”.
Linh thẫn thờ cả người khi đọc lá
thư mà Minh để lại. Cô tự trách bản thân đã quá vô tâm với anh, đến nỗi anh đi
mà cũng không chào anh một tiếng. Minh đã lặn lội về đây, đã chạy trốn nguyên một
ngày, chỉ để được gặp cô, vậy mà cô lại mất ngủ cả đêm chỉ vì nghĩ tới một người
đàn ông khác, một người mà cô không bao giờ chạm tới được.
Đến gần trưa, sau khi đã đấu tranh
tư tưởng cả trăm vạn lần, cuối cùng cô mới dũng cảm lấy điện thoại ra và bấm gọi
đi một số điện thoại mà cô đã thuộc làu trong đầu từ lâu. Đó là số điện thoại của
người đàn ông mà mỗi ngày cô đều gọi, lấy cớ bà Nguyệt bảo, chỉ để hỏi anh có
ăn cơm tối ở nhà không, tối nay anh muốn ăn gì?
- A lô... - Đáp lại cô là giọng nói
đầy mỏi mệt.
Tiếng đáp thờ ơ và lạnh nhạt khiến
cho tim Linh nảy lên một nhịp.
- Ai vậy? - Đại lại hỏi tiếp.
- Em Linh đây anh - Cô hít vào một
hơi thật sâu.
- Linh? - Đại ngạc nhiên, và như nhớ
ra, anh lại nói tiếp - À, ừ, chào em. Thế nào, ăn Tết vui chứ?
- Vâng. Anh Minh đã về tới nhà chưa
anh?
- Minh? Nó đi tìm em sao? - Đại giật
mình hỏi.
- Vâng, sáng nay anh ấy đã quay về
Hà Nội rồi, anh ấy nói sẽ ra đầu thú - Linh nói và sau đó kể lại chuyện Minh về
đây tìm cô từ hôm qua.
-
Vậy là em cũng biết chuyện rồi à?
-
Vâng.
-
Được rồi, không cần lo lắng. Anh đã giải quyết ổn thỏa rồi. Hy vọng đây là bài
học xương máu để nó nhớ, cả đời này không tái phạm nữa - Đại nghiêm khắc nói -
Nhưng sao nó về đấy mà em không báo cho anh sớm?
-
Trước khi đi anh ấy mới nói cho em chuyện này - Linh ấp úng.
-
Ra vậy.
-
Anh ấy liệu có bị nặng không anh?
-
Nếu thẳng thắn ra thì sẽ vài năm chứ không ít. Nhưng anh và bố anh đã thu xếp ổn
thỏa rồi.
-
Nghĩa là sao anh? - Linh ngạc nhiên hỏi lại.
-
Chuyện này cũng rắc rối, không nên nói ra thì hơn. Nó thuộc về một mặt khác của
xã hội thôi mà.
-
À, em hiểu rồi. Chắc anh ấy cũng sắp về tới nhà rồi đấy ạ!
- Ừ,
dù sao cũng cảm ơn em đã báo cho anh.
-
Em sợ hai bác và anh lo lắng.
-
Mẹ anh phát ốm vì nó.
-
Bác gái không sao chứ ạ?
- Ừ,
chắc sẽ nhanh khỏe lại thôi. Còn em thế nào, dạo này khỏe không?
-
Em khỏe. Bé Như Ý ngoan chứ anh?
- Ừ.
Mấy hôm nay bà nội ốm, cô giúp việc cuối tuần mới lên nên con bé quấy khóc suốt.
Chị gái anh thì đưa cu Tin về bên ông bà nội rồi.
-
Ôi... - Linh vừa nói tới đây thì chợt nghe vang lên trong điện thoại có tiếng
khóc của trẻ con.
- Không sao đâu em. Thế nhé! Nếu
lên Hà Nội thì gọi cho anh.
Linh chưa kịp đáp lại thì đầu máy
bên kia đã tắt rồi. Cô thở dài một tiếng khi nghĩ tới đứa cháu bé bỏng của
mình. Không biết Đại sẽ chăm sóc nó như thế nào trong khi anh chẳng có chút
kinh nghiệm nào cả? Có lẽ anh đang chật vật lắm? Đột nhiên Linh lại có ý nghĩ
muốn quay lại ngôi nhà tường rêu xanh xám ấy để làm một cô gái giúp việc quê
mùa, để được hàng ngày chăm bẵm đứa cháu thân yêu, và mỗi ngày cũng được nhìn
thấy hình bóng quen thuộc của người đàn ông cô thầm thương nhớ ấy.
Nhưng cô biết điều đó sẽ chẳng bao
giờ thành hiện thực. Giữa hai người không chỉ là một khoảng cách vô bờ bến do
hai chữ anh rể - em vợ tạo ra, mà còn là một người đàn ông khác. Cường - người
đàn ông cũng biết yêu điên dại, không ngần ngại ghen tuông và sẵn sàng đạp đổ mọi
chướng ngại để giữ lấy cô, dù là người bạn thân nhất của mình. Có lẽ, cô sẽ phải
dần dần giúp Cường hiểu ra, đoạn tình yêu đẹp của hai người đã chấm dứt rồi. Cô
không hối hận vì từng yêu anh, nhưng cô cũng không hối hận khi rời xa anh, và
lúc này càng không hối hận vì đã quên anh để yêu một người đàn ông khác.
Dù sao, trái tim sinh ra vốn chỉ để
đập vì người khác mà thôi!
Dù Cường có tốt với cô tới đâu, thì
anh cũng đang ở trong một ngăn trái tim đã khép lại của cô. Dù khi xa anh, cô tức
giận và đau đớn, nhưng rồi mọi thứ cũng đã được xoa dịu. Cô không trách anh,
cũng không nghi ngờ tình cảm của anh, nhưng cũng không cố níu giữ đoạn tình cảm
càng lúc càng phai nhạt đó. Dù Cường có tốt tới đâu thì anh cũng sẽ không thể
giúp cô trả thù và lấy lại những gì đã mất, kể cả khi anh làm được điều đó, cô
cũng không muốn anh phải vì mình mà đánh đổi nhiều như thế. Trong tình yêu, anh
vẫn chỉ như một đứa trẻ, mù quáng và khờ khạo, sẵn sàng nổi điên và đánh đổi mọi
thứ để cứu vãn nó. Điều này hoàn toàn khác với Đại. Đại tỉnh táo trong tình cảm,
không bao giờ để nó chiếm hữu hay lấn át mình, và càng không bao giờ để nó chi
phối bản thân.
Hai người đàn ông ở hai thái cực
hoàn toàn khác nhau, như Mặt Trời với Mặt Trăng. Đại như Mặt Trời nồng cháy,
mãnh liệt và rực rỡ. Cường như Mặt Trăng dịu nhẹ, bảng lảng mà nhu hòa. Một thứ
ánh sáng chói lòa, khiến người ta phải điên lên vì nóng bỏng; thứ ánh sáng còn
lại thì bàng bạc, mượt mà, khiến người có cảm giác muốn ôm lấy mà vuốt ve.
Bản thân Linh lúc này giống như
Trái Đất. Trái Đất mãi quay quanh Mặt Trời. Còn Mặt Trăng thì không ngừng xoay quanh,
ấp ôm Trái Đất.
Ái tình chẳng khác gì vòng xoay của
tạo hóa, bất biến, trường tồn.
Chương
31:
Ẩm
Thực Đạo Quán
Linh biết cuối cùng cô vẫn sẽ phải
quay lại Hà Nội. Cô cũng như bao người, chẳng ở cả đời mà vẫn si mê như phải
lòng thành phố ấy tự bao giờ. Cô yêu cái bụi bặm nhếch nhác của Hà Nội lúc chiều
tà nơi những con thuyền chìm nổi trên một góc sông Hồng. Cô yêu cái thanh khiết,
tinh tươm của Hà Nội lúc sớm mai nơi những giọt sương lăn dài trên mép lá. Cô
yêu cả những phần đẹp nhất và những phần méo mó, những góc cạnh tiêu điều nhất
của thành phố này.
Nếu sóng gió không tới với gia đình
cô, có lẽ cô cũng sẽ là một thiếu nữ Hà Nội, chẳng cần phải lo cuộc sống tương
lai xa vời. Nếu cô được sống trong tuổi thơ của một cô bé luôn xúng xính áo quần,
không phải sợ rằng nếu nhà hết tiền sẽ không được đi học... Nếu như thế, có lẽ
bây giờ cô cũng chẳng trải qua những cảm xúc này. Và có lẽ, nếu cứ bình yên như
thế, cô sẽ chẳng yêu thành phố này nhiều đến vậy.
Từ sau khi về nước, chuẩn bị cho việc
vào làm trong nhà ông bà Phương một cách hợp pháp để chăm lo cho đứa cháu mới
chào đời, lo lắng bị người ta tìm thấy, Linh đã không liên hệ với bất kỳ một
người bạn chung nào của cô và chị Lệ. Họ hầu hết cũng là đầu bếp, có người
thành công, có người không, nhưng họ đều là những người tốt bụng đã giúp đỡ chị
em cô rất nhiều.
Họ không nhìn Linh như một thiên
tài giống cách người khác vẫn nhìn cô. Cô cũng chỉ như cô em gái của họ, cô em
gái không bao giờ ngần ngại che dấu đam mê của mình trước họ. Cô luôn bất chấp
những thử thách, tự mình tìm tòi, tự mình thử sức, tự mình rung động trước những
món ăn mới, để rồi từ đó, cô càng tiến xa hơn, xa hơn bất kỳ ai ở Ẩm Thực Đạo
Quán - một câu lạc bộ dành cho những người đam mê nấu ăn, đam mê nghiên cứu ẩm
thực mà cô và chị Lệ đều là thành viên trong đó.
Sau khi Minh trở về nhà, Linh cũng
không liên lạc được với anh nữa. Cô có gọi cho Đại một lần và được biết Minh bị
bố cấm túc ở nhà, thu hết chìa khóa xe, giấy tờ cũng như các phương tiện liên lạc.
Cô thở phào khi thấy Minh khỏe. Đó cũng là lần gần đây nhất Linh nói chuyện với
Đại. Anh vẫn thế, hời hợt, thờ ơ, dường như giữa anh và cô chưa từng có một cái
ôm hôn nào như đêm hôm ấy. Có lẽ là anh đã quên hẳn rồi.
Mãi mãi, cô sẽ chỉ có thể đứng ở một
góc thật khuất, thật xa để nhìn theo anh mà thôi.
Chiều xuân. Nắng ấm áp làm cho đường
phố Hà Nội vốn đã náo nhiệt trở lại sau dịp Tết Nguyên Đán lại càng đông vui
hơn. Linh đi bộ vào trong một ngõ lớn vô cùng yên tĩnh, cuối cùng dừng lại ở
trước một cái cổng gỗ cao chăng đầy dây leo. Giữa những ngôi nhà cao tầng, chiếc
cổng gỗ sơn màu đỏ gạch càng nổi bật vô cùng, không ai lần đầu đi qua đây mà
không liếc nhìn nó ít nhất một lần.
Trên cái cổng ấy có một cái biển gỗ
màu nâu, trên viết bốn chữ uốn lượn kiêu kì: “Ẩm Thực Đạo Quán”. Dưới biển gỗ
này, ở hai bên cổng treo hai chiếc đèn lồng tròn màu vàng. Nơi này từng là nơi
rất quen thuộc với Linh nhưng cô vẫn dừng lại tần ngần ngắm nhìn cái biển đó, vẻ
mặt không thể che dấu đi được những rung động mãnh liệt.
Cuối cùng cô cũng có thể quay lại
nơi này!
Linh cứ đứng như thế cho tới khi
nghe thấy tiếng cười của hai cô gái mang tạp dề màu trắng đang đi ngang. Những
người mang tạp dề trắng là học viên của Đạo Quán này, nói cách khác, họ tới đây
để học nấu ăn. Ngoài ra, những người hướng dẫn sẽ được mang tạp dề màu xanh,
danh hiệu của họ ở đây là Đạo sư.
Ở Hà Nội có rất nhiều những câu lạc
bộ đầu bếp, mà trong số đó, Ẩm Thực Đạo Quán chính là nơi được ít người biết đến
nhất, bí ẩn nhất, nên cũng không mấy ai biết rằng, vô số những đầu bếp tài năng
đã trưởng thành từ đây. Người đứng đầu Đạo Quán này lại không cho phép học viên
sau khi rời nơi này đi khoe khoang về nơi mà họ đã từng theo học. Ông quan điểm,
Đạo Quán không phải trường đào tạo nấu ăn mà chỉ là nơi dành cho những người thực
sự yêu công việc nấu bếp, yêu bếp, yêu thưởng thức vẻ đẹp của ẩm thực.
Ông từng là một người rất nổi tiếng
với danh hiệu Ngân Thủ Vương - ông vua có bàn tay bạc trong nghề nấu nướng, chỉ
đứng sau một người duy nhất. Sau khi người bạn thân của ông mất đi, ông cũng
quyết định giải nghệ, về mở Đạo Quán này. Người bạn đã mất kia, Kim Thủ Vương nức
tiếng ở Hà Thành thời bấy giờ, chính là bố đẻ của Linh. Vì vậy, Ngân Thủ Vương
Trần Nguyên Cương luôn coi hai chị em Nhật Lệ, Nhật Linh như báu vật của riêng
ông. Với ông, Linh chính là đồ đệ tâm đắc nhất. Ông không tiếc công sức truyền
thụ cho cô tinh hoa một đời làm bếp của mình. Ông cũng dự định sẽ trao lại cho
cô chiếc tạp dề màu vàng làm bằng tơ lụa, thêu kim tuyến óng ánh, vốn là thứ mà
người anh em kết nghĩa với ông, bố đẻ của Nhật Linh đã nhận được từ những người
Pháp tổ chức ra cuộc thi này, sau khi dành lấy danh hiệu cao quý nhất - Bàn Tay
Vàng. Sau khi giải nghệ do bị bệnh, không thể vào bếp được nữa, Kim Thủ Vương Đặng
Huy Lâm đã tặng lại nó cho ông, giống như thừa nhận từ nay ông chính là Kim Thủ
Vương mới. Chiếc tạp dề ấy được ví như quyền trượng của Vua Đầu Bếp trứ danh một
thời, nó vẫn cứ vàng óng ả, mềm mượt, cũng giống như tình yêu của ông dành cho ẩm
thực chưa bao giờ phai nhạt.
Ông từng giải thích với Linh về chữ
“Đạo” trong cái tên “Ẩm Thực Đạo Quán”. Với ông, nấu bếp cũng như một cuộc đời,
cũng có đắng, cay, chua, chát. Ẩm thực cũng có những thứ ăn vào khiến người ta
phải rơi nước mắt, đôi khi sống mũi cay cay, đôi khi phải ửng hồng hai má. Cuộc
đời cũng như nấu một nồi canh, nếu cho gia vị quá tay, đun quá lửa, thì nồi
canh sẽ chỉ còn là thứ ăn vào để no, ăn vào để tồn tại, thậm chí chẳng thể nuốt
trôi. Ngoài cuộc sống, nếu con người không biết vừa đủ và bằng lòng với chính
cuộc sống của mình, nếu quá tham lam thì họ sẽ biến đời mình thành một nồi canh
chỉ đáng đổ đi.
Học nấu bếp cũng là học đạo làm người.
Học làm sao để có thể kiên nhẫn khi cuộc sống quá nhiều thứ phức tạp, cũng như
một món ăn cần phải chế biến qua nhiều công đoạn, nếu không kiên trì, chỉ bỏ đi
một công đoạn thôi là món ăn sẽ chẳng còn được như ý nữa. Học cách chấp nhận cuộc
sống của bản thân dù nó nghiệt ngã cỡ nào, cũng như chấp nhận một sự thực rằng
giả cầy sẽ không thực sự là giả cầy nếu không có mắm tôm, nấu canh cải thì phải
cho gừng, canh cá phải có rau thì là...
Những bài học làm người ấy chính là
những gì quý báu nhất mà Linh nhận được từ vị sư phụ đáng kính của mình.
Lúc Linh còn đang ngẩn ngơ đứng
nhìn thì một bóng người đã xuất hiện trước dãy nhà đầu tiên, vốn là nơi tiếp
khách của Đạo Quán. Người đàn ông giản dị trong bộ quần áo vải màu trắng xám,
mái tóc điểm bạc, gương mặt già nua đi thêm mấy chục tuổi so với lần cuối cùng
cô gặp ông cách đây hơn bốn năm.
- Con chào thầy.
Thấy ông xuất hiện ở trước thềm, vẻ
mặt cô hơi hồng lên, vội vàng tiến lại lễ phép chào.
- Cuối cùng cũng chịu xuất hiện.
Con thật cứng đầu, Linh ạ! - Với nụ cười hiền lành, người đàn ông bước xuống
thêm một bước, tiến lại gần hơn như muốn nhìn cô học trò nhỏ rõ thêm.
- Thầy khỏe không ạ?
- Còn tốt... - Ông Cương gật đầu, vốn
định vươn tay ra xoa đầu cô nhưng lại chợt nhận ra cô đã không còn là con bé gầy
nhỏ năm xưa nữa nên hai tay lại bắt chéo sau lưng.
- Nơi này thay đổi nhiều quá so với
khi con còn ở đây.
Có vài học viên tíu tít đi ra từ
dãy nhà học nghệ phía sau, thấy ông Cương thì vội vàng chào, ánh mắt ai cũng đều
toát ra sự sùng kính. Trong mắt họ, ông chính là một huyền thoại sống, là đỉnh
cao mà họ muốn vươn tới.
Ông Cương khẽ gật gật chào lại rồi
vươn tay vẫy vẫy ra hiệu cho Linh:
- Đi, ra Vấn Tâm đình uống trà với
thầy.
Trước ánh mắt hiếu kỳ và đầy tò mò
của đám học viên, Linh lặng lẽ bước theo sau ông Cương, về phía nơi mà cô từng
yêu thích nhất: Vấn Tâm Đình.
Mỗi cách đặt tên của ông Cương đều
rất sâu sắc.
Nếu nấu ăn là học Đạo thì uống trà
chính là để Vấn Tâm.
Tâm cũng như trà, có trong, có đục...
Vấn Tâm Đình là một đình nhỏ giữa hồ.
Đình được xây theo hình lục lăng, mái đình cong lên như một đóa sen đã nở bung
cánh. Mái đình này không hoàn toàn lộ thiên mà được che bằng năm chiếc mành
trúc rất kín đáo, chỉ để chừa một cửa ra vào. Lúc này ba chiếc mành trúc đã được
vén lên so le nhau khiến cho nắng xuân ấm áp tràn vào trong đình.
Giữa đình có một bộ bàn ghế bằng đá
xanh. Chiếc bàn hình tròn, năm chiếc ghế đá nhỏ cũng hình tròn được gắn chặt với
nền đình. Mùa này còn lạnh nên trên ghế có đặt những miếng đệm ngồi.
Ở trên bàn đã có một bộ ấm chén
Nghi Hưng, do một người học trò cũ của ông Cương đặt mua tận bên Trung Quốc đem
về tặng, hiện giờ người đó đang làm đầu bếp ở khách sạn lớn, rất giàu có và
danh tiếng.
- Ngồi đi. Còn nhớ cách pha trà chứ?
- Ông Cương chỉ vào chiếc ghế đối diện, hỏi cô.
Trước đây, ngoài tự mình pha trà
ra, cũng chỉ có ấm trà Linh pha mới có thể làm ông vừa lòng.
- Không phải hoa sen nào cũng có thể
ướp hương. Trong ba loại hoa nhài cũng chỉ có một loại có thể đem ướp trà. Nên
dùng nước suối hoặc nước lọc đun sôi để pha trà... Sở thích của thầy, không phải
mấy loại trà đắt tiền mà chỉ là thứ trà móc câu được ướp hương quê nhà, nước
trà thơm nhưng tạo cảm giác chát chúa nơi đầu lưỡi khi uống vào...
Linh cười và sau đó vươn tay với lấy
bình nước nóng trên bàn rót lên ấm và ly để tráng cho sạch, sau đó lại đổ chúng
xuống thuyền trà.
- Vẫn thuộc bài nhỉ?
Ông Cương dịu dàng nhìn theo bàn
tay thoăn thoắt của Linh, từ lúc cho trà vào ấm, tráng trà, tráng chén một lần
nữa. Sau một loạt những hành động thành thạo, cô kính cẩn đặt xuống trước mặt
ông một chén trà nước xanh vàng, trong veo.
- Con mời thầy.
Ông Cương nhè nhẹ gật đầu với cô
sau đó chậm rãi cầm chén trà lên, khẽ hít hà, mãi sau ông mới lại nhấp một ngụm,
dè dặt như không nỡ lòng uống hết một thứ trà quý giá bằng vạn bạc vàng.
Linh cũng tự rót cho mình một chén.
Hương trà dịu dàng giống như đang gạt
đi những hương thơm phù phiếm khác sang một bên, mở đường cho làn hương tao nhã
đi vào.
Lòng cô thấy thư thái hẳn. Cô ghé
miệng nhấp một ngụm, cũng dè dặt chẳng kém ông thầy mình, vị chát chát chạm vào
lưỡi chỉ trong chốc lát liền tan ngay ra, thành một thứ hương ngọt ngào, kể cả
khi đi xuống bụng rồi mà vị dịu dàng vẫn cứ miên man mãi. Với người vội vã, liệu
có bao giờ có thể cảm nhận được hết sự ưu nhã đến tột cùng khoái cảm khi uống
trà hay chưa? Hương trà, vị trà, sắc trà, lắng đọng như tâm hồn cô gái đẹp!
Thanh thoát, dịu dàng, cuốn hút, khiến cho người ta không dừng được cảm giác muốn
si mê.
- Đứa bé khỏe chứ? - Ông Cương bất
chợt hỏi.
- Thầy biết chuyện rồi sao? - Linh
khẽ khàng đặt chén trà xuống, ngạc nhiên hỏi.
- Cậu Kiên đó vẫn thường xuyên tới
đây chơi mà. Gần đây cậu ấy có kể cho ta nghe. Con định tiếp theo thế nào?
- Con làm việc thôi, thưa thầy. Con
còn nhiều việc phải làm mà.
- Con à, đừng để những hận thù đó
làm hỏng tâm hồn mình - Ông Cương nén một tiếng thở dài.
- Con chưa từng bắt thầy phải nói
ra bất cứ chuyện gì liên quan tới bố con ngày trước, vì thế con cũng mong thầy
để kệ cho con làm điều con cho là đúng, được không thầy?
- Con sẽ chẳng làm được gì đâu -
Ông Cương lắc đầu - Con càng cố chấp thì con càng đau khổ. Số phận đã được an
bài hết rồi con ạ!
- Con không tin số phận - Linh lắc
đầu mỉm cười đầy bướng bỉnh - À, nhân tiện con rất muốn hỏi, con có thể làm gì ở
đây không thầy nhỉ? Con cần một chỗ ở và một công việc.
- Làm Đạo sư, nếu con muốn. Còn chỗ
ở, con có thể ở lại đây, con biết điều đó mà.
- Chắc con không hợp với nghề dạy học
đâu. Con làm phụ bếp cho các Đạo sư thì được chứ thầy?
- Con nghiêm túc chứ?
- À không, con đùa đấy - Linh xua
tay - Con có việc khác rồi. Nhưng chắc chắn là con sẽ ở nhờ Đạo Quán một thời
gian cho tới khi con tìm được phòng trọ.
- Con có thể ở lại đây bao lâu cũng
được - Ông Cương nói bằng giọng gần như là đang thuyết phục cô.
- Không, con không phiền thầy quá
lâu đâu.
- Còn ngôi nhà của Nhật Lệ, con
cũng không định về đấy sao?
Nghe ông Cương hỏi vậy, Linh chợt
nhớ tới Đại, cô lắc đầu:
- Con không muốn về đó. Nơi ấy, con
sẽ rất đau buồn.
- Thôi tùy con. Nhưng nếu con cần
gì, thì đừng quên rằng đây vẫn luôn là nhà của con.
- Con hiểu. Con cảm ơn thầy - Linh
lại rót cho ông thêm một chén trà nóng nữa.