Điều Bí Mật - Chương 28 - 29
Chương
28:
Cao
lương mỹ vị chính là đây!
Bữa trưa nhanh chóng được dọn ra.
Minh nhìn xuống mâm cơm thấy có hai bát gì như bột đỏ au, một bát sánh nước bốc
khói nghi ngút, một bát thì khô cong. Một đĩa rau sống để bên cạnh. Còn có một
đĩa bánh chưng và giò có sẵn trong tủ lạnh nữa. Linh cười chỉ vào bát sánh nước
và nói:
- Đây là ruốc cá voi sốt cà chua,
khế xanh và ớt, ăn kèm rau sống.
Rồi cô chỉ tiếp sang bát khô:
- Đây là ruốc rang. Cái này không
ăn hết có thể cho vào lọ để ăn dần, giống như ruốc thịt hay muối vừng đấy. Anh
ăn thử đi, xem thế nào. Nếu ngon thì em cho vào lọ để anh mang về Hà Nội ăn.
Linh lừ mắt về phía hai cô em đang
khúc khích cười rồi đơm cho Minh một bát cơm đầy giục anh.
- Ừ... - Minh cầm lấy bát cơm, chống
chống đũa, cũng chưa biết phải ăn như thế nào hai món quái lạ này.
Dù sao thì so với lúc ở trên bếp,
mùi vị của hai món đúng là không tệ. Anh dùng đũa gắp một chút ruốc rang, cho
lên miệng ăn thử, chỉ thấy một cảm giác mềm mại, vừa cho vào dường như đang tan
dần ra trên đầu lưỡi. Anh khẽ nhún vai rồi lại gắp tiếp một chút nữa cho lên miệng.
Hai cô em họ của Linh vừa nhìn anh đầy kỳ quái vừa cố nhịn cười.
- Anh cứ ăn vã thế sẽ bị khát nước
mà chết đấy - Linh nhắc, rồi dùng thìa con xúc một chút rắc lên bát cơm của
anh. Bát cơm trắng lập tức bị phủ một lớp đỏ như bột gạch.
Minh cười rồi bắt đầu và cơm. Cảm
giác lạ miệng làm anh ăn như sói đói, càng ăn càng cảm thấy ngon, chẳng mấy chốc
đã hết veo một bát.
- Ngon chứ? - Linh vừa đơm bát cơm
thứ hai vừa hỏi.
- Ừ...
- Ăn thử món sốt đi, chan vào bát rồi
ăn kèm rau sống... Hai đứa kia, ăn đi, nhìn cái gì.
Minh ăn tiếp bát thứ hai với món ruốc
sốt cà chua. Lần này anh còn bị kinh ngạc hơn vì không ngờ chỉ với mấy chất liệu
đơn giản thế kia mà lại có thể làm thành một món ngon như thế. Vừa có vị chua gắt
của khế, vị cay của ớt, có vị dịu ngọt ngậy bùi của ruốc, lại có mùi thơm của gừng
và rau răm.
Cao lương mỹ vị chính là đây!
Dù đã ăn không ít món ăn Ta, Tây,
nhưng không có món nào khiến Minh thật sự thích thú và rung động như món ăn lạ
này. Nó ngon như vậy, tại sao lại không hề nổi tiếng? Nếu nó có trong thực đơn
của nhà hàng Phương Đông, chắc chắn nhiều người cũng sẽ phát điên vì nó như anh
thôi.
Điều khiến anh thấy kỳ lạ nhất là
hai cô em của Linh lại không hề động đũa tới món này một chút nào, trong mắt
còn có sự ngán ngẩm, dường như đã ăn món này quá nhiều tới mức bây giờ nhìn
cũng đủ chán rồi.
Nơi này có thể ăn uống xa xỉ như vậy
sao? Vậy mà Linh và Nhật Lệ luôn miệng nói là quê nghèo? Minh thầm tự nhủ.
Bữa trưa hôm ấy, một mình Minh ăn hết
năm bát cơm rưới nước ruốc sốt cà chua, vét sạch sẽ bát nước sốt cũng như đĩa
rau sống ở trên mâm khiến Linh, vốn vẫn chăm lo từng bữa cơm cho anh khi ở Hà Nội
cũng phải kinh ngạc.
Anh chàng này có sức ăn đáng sợ thật!
Nghỉ trưa một lúc, đầu giờ chiều,
Linh dẫn Minh đi bộ về phía sân bãi tổ chức hội làng. Lúc này tiếng trống hội
đã bắt đầu dồn dập như gọi mọi người hãy nhanh nhanh chân mà tới. Linh cũng
không vội vã mà vẫn chầm chậm đi như tản bộ. Hai bên đường đã cắm đầy những cây
cờ lớn.
- Này... - Minh gọi.
- Sao anh?
- Nói thật đi? Món hồi trưa anh ăn
là món gì vậy? Nó ngon như thế, tại sao anh chưa bao giờ nghe thấy?
Linh nhìn anh cười:
- Đồ ngốc. Bộ anh từng nghe thấy
người ta xẻ thịt cá voi làm ruốc rồi sao?
- Vậy rốt cục nó là món gì? - Minh
ngẩn ra hỏi lại.
- Ruốc - Linh hờ hững đáp.
- Ruốc gì mới được chứ? Cá mập, cá
sấu hay ngựa vằn, tê giác?
-
Ruốc. Tên con ấy là con ruốc.
-
Hả? Thật à?
- Ừm...
Ở biển cũng có một con gọi là con ruốc, nhưng khác con ruốc này. Những thứ màu
đỏ nhìn như bột xay ấy chính xác là con ruốc. Nó rất nhỏ, nhỏ tới mức khó mà
nhìn thấy bằng mắt thường, thường sống ở vùng cửa sông nước lợ, xuất hiện vào
mùa đông - Linh giải thích - Vì nó quá nhỏ nên trong quá trình vớt lên sẽ lẫn rất
nhiều bùn đất phù sa và rác, nên thường một cân ruốc, khi lọc sạch chỉ còn tầm
năm đến sáu lạng mà thôi.
Linh
nhìn sang, thấy Minh không nói gì, dường như đang cố gắng tiêu hóa những gì cô
vừa nói thì lại cười tiếp:
-
Khi chưa chế biến, mùi của nó rất tanh. Chính nhờ có khế, gừng, ớt mà mùi tanh
bị át đi. Còn ruốc rang, là do em đun kỹ qua nhiều lần, lại cho gừng và lá
chanh, rang khô kiệt nước nên mới khử được hết vị tanh.
-
Nghe giống con rươi nhỉ? - Minh chợt nói.
Linh
cười hỏi:
-
Anh thấy con rươi bao giờ chưa?
-
Trước đây nghe anh Đại nói về nó nên tò mò, sau khi nhìn thấy thì sợ quá nên nhớ
mãi, tới giờ cũng không dám ăn - Minh gãi gãi đầu.
-
Thực ra, cùng xuất hiện ở vùng nước lợ, cùng xuất hiện vào những thời điểm đặc
biệt, nhưng rươi và ruốc khác nhau một trời một vực. Rươi là món ăn được coi là
quý, hiếm, lại rất được ưa chuộng với những người yêu món ăn Việt. Còn món ruốc
này, anh có biết nó có một tên khác nữa là gì không?
-
Là gì vậy?
-
Món ăn của nhà nghèo - Linh cười và chợt bồi hồi nhớ lại những kỉ niệm cũ.
-
Thật sao?
- Ừ,
vì nó tanh tưởi, cũng chẳng quá bổ béo. Cả tuổi thơ của em ở vùng quê này đều gắn
bó với món ấy. Mẹ thường dỗ dành em là ruốc cá voi. Ăn nhiều tới nỗi phát ngán,
cứ ngửi thấy mùi là đã không muốn ăn cơm rồi. Vậy mà đến khi xa quê thì chỉ
thèm nó, chỉ nhớ nó, cũng chẳng có mà ăn. Đi rồi mới biết, nó đã trở thành một
phần kỉ niệm vô cùng đáng quý trong lòng mình. Ở quê em bây giờ, có ruốc người
ta cũng chẳng thèm ăn, khá giả rồi mà, còn mấy ai nhớ tới món ăn ngọt miệng mà
đắng lòng này đâu.
-
Anh thấy nó rất ngon - Minh nói một câu như an ủi.
-
Tất nhiên là ngon rồi - Linh nhoẻn miệng cười - Nếu không ngon sao em dám mời
anh ăn. Hì hì, sắp tới sân bãi rồi, đi nhanh lên anh.
Linh
nói rồi sau đó rảo bước nhanh hơn. Minh đi theo, ngắm cô từ phía sau. Nghe những
lời kể đầy chua xót của cô, bây giờ anh cũng cảm thấy cô nói đúng.
Quả
đúng là một món ăn ngọt miệng đắng lòng.
Chương 29:
Chạy trốn
Màn
đêm đã buông xuống.
Đêm
xuân lành lạnh, sương đã giăng khắp miền quê. Trống hội đã ngừng để mọi người
chìm vào giấc ngủ. Sân bãi ban ngày đông vui là thế, giờ cũng chỉ còn lác đác
ít người. Tiếng trò chuyện về năm mới, mùa màng mới của những người đàn ông lớn
tuổi, tiếng cười rúc rích của nam nữ thanh niên trong làng, tiếng củi lửa cháy
lép bép, tiếng thở phập phồng của thời gian.
Minh
ngồi trước nồi bánh chưng lớn, mắt nhìn chòng chọc vào củi lửa cháy rừng rực
phía dưới, khẽ cười. Hôm nay là lần đầu tiên anh được chứng kiến cảnh gói bánh
chưng, lần đầu tiên được ngồi trông một nồi bánh chưng thật sự, và cũng là lần
đầu tiên anh biết thế nào là gói bánh. Chiếc bánh đầu tiên mà Minh gói được
nhìn vô cùng thảm hại, nếu không nói là không hề giống một cái bánh chưng chút
nào. Không những nó xiêu vẹo, không hề vuông vắn mà còn ọp ẹp, như Linh nói, là
thiếu đi sự vững chãi, chắc chắn của mặt đất. Sau đó Linh vẫn để nó lại, nhờ
các cụ trong họ cho cùng vào với nồi bánh đang luộc trước mặt kia.
Nhưng
rồi khi nghĩ tới ngày mai, tâm trạng Minh lại chùng xuống. Nếu có một điều ước,
có lẽ anh sẽ ước thời gian đêm nay dừng lại, ngày mai không bao giờ đến, và anh
sẽ ở bên Linh mãi mãi. Càng tiếp xúc với
Linh, anh càng thấy Linh đẹp, không phải là vẻ đẹp bề ngoài, mà là một tâm hồn
thuần khiết, lương thiện và đầy hòa ái. Lời yêu nói ra lúc này có lẽ đã muộn rồi...
-
Sao anh lại ngồi thừ người ra ở ngoài này thế? - Tiếng Linh vang lên bên tai,
sau đó cô ngồi xuống cạnh anh.
-
Mọi người đang đánh cờ, anh không biết chơi nên ra đây ngồi trông nồi bánh. Tưởng
em về nhà ngủ rồi.
-
Không, em về lấy cái này - Linh cười rồi chìa ra mấy bắp ngô sống.
Nói
rồi cô dùng mấy cái xiên bằng tre đã vót nhọn một đầu, xiên qua bắp ngô và bắt
đầu hơ lên bếp lửa. Minh cũng nhặt lên một bắp ngô và làm theo y hệt những gì
cô vừa làm. Linh quay sang thấy anh cười thì cũng cười rồi quay vào nhìn bếp lửa
đỏ rực trước mặt.
-
Sao em cười? - Minh chợt hỏi.
-
Vậy sao anh cười?
-
Từ khi biết em, có rất nhiều việc anh làm là lần đầu tiên.
Bếp
củi rực hồng chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của Minh, từng đường nét như trở nên
rõ ràng hơn: sống mũi cao, đôi mắt sáng một cách yêu dị, cánh môi mỏng, vầng
trán kiêu kỳ. Trong ba anh em, nếu như Đại có vẻ quyến rũ nam tính nhất, Lâm dịu
dàng nhất thì Minh có vẻ đẹp lạnh lùng nhưng trong sáng nhất. Dù ngồi ngay bên
cạnh nhưng anh luôn khiến cho người ta cảm giác xa xôi vời vợi, một thứ vẻ đẹp
khó có thể tiếp cận được.
-
Lần đầu tiên anh cảm thấy không ghét ăn thịt lợn và ăn hành. Lần đầu tiên anh
chở một cô gái sau xe mình. Lần đầu tiên anh đua xe không phải vì đam mê. Hôm
nay cũng là lần đầu tiên anh gói bánh chưng, nướng ngô. Lần đầu tiên trong đầu
anh không còn nghĩ tới những cuộc vui thâu đêm suốt sáng trong những quán bar.
Lần đầu tiên anh phóng xe gần trăm kilomet chỉ để tìm gặp một cô gái. Và...
-
Sao? - Thấy Minh dừng lại không nói nữa, Linh quay sang hỏi tiếp.
Minh
nhìn cô, qua ánh lửa, đôi mắt của cô càng long lanh hơn, phải kiềm chế lắm anh
mới không thốt ra câu cuối cùng: “Lần đầu tiên anh biết yêu một người con gái”.
-
Không có gì... - Minh lắc đầu - Còn em? Vì sao em cười?
-
Vì hiếm khi em thấy anh cười lắm. Anh cười rất đẹp mà.
-
Anh ít cười lắm hả?
- Ừm...
Chỉ có những lúc chơi với bọn trẻ anh mới chịu cười một chút.
-
Từ khi còn nhỏ, anh đã lì lợm như thế. Trên anh là hai ông anh, anh cả là một
tượng đài cao sừng sững, cái gì cũng giỏi, học giỏi, đánh nhau giỏi, tán gái
cũng giỏi. Anh thứ hai thì hát hay, được đi biểu diễn ở phường, rồi quận, rồi
thành phố... Anh hay bị đem ra so sánh với hai anh lắm. Thế nên,
lúc nào bản thân anh cũng căng thẳng, căng thẳng tới mức không thể cười nổi.
Nhưng bây giờ...
Minh quay sang nhìn Linh, ngập ngừng
một chút rồi lại tiếp:
- Anh nghĩ anh sẽ là một người đàn
ông tốt, một người chồng, người cha tốt hơn họ...
- Ừ... - Linh nhìn anh gật đầu, đưa
tay tẽ ra vài hạt ngô ăn thử sau đó nói - Ngô chín rồi này, anh ăn trước đi.
- Em ăn đi, anh nghĩ anh không làm
cái này tệ như gói bánh chưng đâu - Minh lắc đầu và thử bắp ngô mà mình đang nướng.
Linh cũng vươn tay thử một hạt ngô
trên bắp anh vừa nướng và gật gù khen một câu.
- Em có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp
nhau không?
- À... Tất nhiên rồi. Một anh chàng
nhìn như siêu mẫu dừng xe trước cổng, sau đó anh ta trèo qua cổng vào nhà,
không thèm nhìn cô gái giúp việc đang ngẩn ngơ lấy một lần.
- Anh có nhìn em mà.
- Đó là liếc, không phải nhìn -
Linh cãi lại.
- Ừ, thì cũng là đã nhìn rồi. Còn
em, quê mùa, nhếch nhác, da đen, lông mày sâu róm, tóc tai xơ xác... Em cũng
khéo ngụy trang đấy chứ nhỉ? Mà khuya rồi, sao em còn chưa về ngủ đi? Con gái
thức khuya nhiều không tốt đâu.
- Em còn đang chờ - Linh nhìn chòng
chọc vào Minh và buông một câu.
- Chờ gì?
- Chờ anh nói ra chuyện của anh.
- Chuyện của anh? Anh thì có chuyện
gì chứ? - Minh vờ ngạc nhiên hỏi lại.
-
Thật là không có sao?
-
Thật.
-
Không sao, em có thể chờ... - Linh cười nhẹ tênh rồi lại quay về với bắp ngô của
mình.
Minh
thấy cô im lặng không nói nữa thì cũng quay về với bắp ngô trên tay mình. Nhưng
gặm được vài miếng, chỉ thấy miệng nhạt thếch, anh lại ngừng lại suy nghĩ. Cuối
cùng, anh ngẩng đầu đưa đôi mắt đẹp nhìn vào đống lửa bập bùng trước mắt.
-
Nếu anh làm một chuyện gì đó rất tồi tệ, thì em có ghét bỏ anh không?
-
Còn xem tâm địa anh xấu xa thế nào đã. Thế nào? Anh đã gây ra chuyện động trời
gì vậy?
Nhìn
vào đôi mắt thản nhiên của Linh, Minh hơi run lên. Mọi cố gắng đè nén sự sợ hãi
từ đêm qua tới giờ lúc này hoàn toàn vô nghĩa, Minh cố gắng để giọng nói không
trở nên hoang mang:
-
Bọn anh đã đánh nhau...
-
Ai? Anh với ai? - Linh nhìn chòng chọc vào anh chờ đợi.
-
Bọn cùng tổ đua với anh và bọn cùng tổ đua với thằng đã bắt cóc em hôm trước.
-
Cái gì? - Linh sững sờ.
-
Không cần bận tâm, không liên quan gì tới em đâu - Minh gượng cười - Hai bên ngứa
mắt với nhau từ lâu rồi, sự việc lần trước cũng chỉ là giọt nước tràn ly mà
thôi.
-
Rồi sao? Nếu chỉ đánh nhau bình thường thì anh đã không thế này, đúng không?
- Ừ...
đã có người chết - Minh thở hắt ra một hơi, cuối cùng cũng thốt ra điều khiến
anh run sợ từ đêm hôm qua.
-
Sao? - Linh ngây ra nhìn anh - Không phải anh...
- Ừ,
không phải anh - Minh lắc đầu phủ nhận ngay - Nhưng là kẻ trong nhóm anh đã làm
đối phương mất mạng và tất cả bọn anh đều có liên quan.
Minh
dần dần nhớ lại khung cảnh hỗn loạn và đầy kinh hoàng tối qua. Không phải lần đầu
tiên tham gia đánh nhau, cũng không phải lần đầu tiên thấy đổ máu, nhưng hình ảnh
của ngày hôm qua đã hằn sâu vào trong tâm trí Minh tới nỗi, chỉ cần nhắm mắt là
anh có thể mường tượng ra khuôn mặt méo mó và kinh hoàng của người bỏ mạng.
Không
biết là ai đã lấy súng ra. Sau tiếng nổ, Minh cũng cúi người xuống theo bản
năng. Và khi ngẩng đầu lên, đã có người nằm xuống, máu từ đầu chảy xuống mặt đường
lênh láng. Cho đến tận lúc ấy, Minh mới nhận ra bản thân mình đã dấn sâu vào tội
ác đến chừng nào. Nhưng ân hận cũng không thể cứu người đang nằm sóng soài dưới
kia sống lại được.
Lần
đầu tiên Minh run rẩy khi thấy máu.
Không
biết ai là người đầu tiên, nhưng Minh cũng hòa vào đám đông nhốn nháo, bỏ lại tất cả vũ khí nóng, lạnh mà bỏ chạy.
Chỉ vài phút sau, tiếng còi cấp cứu hòa lẫn với tiếng còi cảnh sát rú lên inh ỏi,
đánh thức nửa thành phố dậy giữa đêm khuya.
Minh
sợ hãi và hoảng loạn, cứ thế chạy xe, cố chạy về nơi càng xa tiếng còi của cảnh
sát càng tốt. Cho đến khi không còn nghe thấy những âm thanh đầy ám ảnh ấy nữa,
anh mới dừng lại, dựng xe, gục xuống ven đường mà thở. Cả người anh run lên bần
bật khi nghĩ lại cảnh máu me kinh khủng ấy, rồi cảnh nhà tù, cảnh mình đứng giữa
tòa án trong bộ đồ của tù nhân. Anh cứ thế tựa vào một bên xe mà nghĩ ngợi. Đến
gần sáng thì điện thoại trong túi anh rung lên ầm ĩ, lúc đó Minh mới sực tỉnh lại,
run run cầm điện thoại lên. Là số điện thoại bàn ở nhà. Minh đoán có lẽ công an
đã tìm tới nhà rồi. Anh bấm từ chối, sau đó vội vàng tắt điện thoại đi.
Đút
điện thoại trở lại vào trong túi, lúc này anh mới khó nhọc đứng dậy, suy nghĩ
xem mình phải làm gì. Việc anh nghĩ tới đầu tiên là đi trốn. Trốn đi đâu đây? Đến
một nơi xa xôi hẻo lánh, cách xa thành phố chăng? Nhưng rồi khi nghĩ tới bố mẹ,
tới gia đình, anh lại tự hỏi nếu như vậy thì bố mẹ sẽ thế nào? Bố mẹ có bị ảnh
hưởng gì không? Nếu anh chạy trốn, chẳng phải anh sẽ là kẻ hèn nhát hay sao? Bố
đã từng dạy anh, làm đàn ông phải dám làm dám chịu, rắc rối của mình thì phải tự
mình giải quyết. Ngày đó bố dạy dỗ anh, không biết ông có nghĩ tới rằng đứa con
trai mà ông hằng tin tưởng chỉ nhớ lại lời của mình khi đã gây ra chuyện động
trời này?!
Minh
cắm chìa khóa vào ổ, bàn tay anh vẫn run rẩy không ngừng, nhưng trong lòng anh
quyết tâm sẽ quay về đối mặt với tất cả. Rồi đột nhiên anh nhớ tới Linh. Phải,
ngày nào anh cũng nhớ tới cô và chưa bao giờ anh nhớ cô nhiều như lúc này. Anh
lục tìm trong ví tờ giấy ghi địa chỉ nhàu nhĩ mà cô để lại cho anh ngày trước.
Thế là Minh nổ máy, kiên quyết về ngôi làng này tìm cô.
Dù
là lần cuối, anh cũng muốn được nhìn thấy Linh.
Một
cái siết tay ấm áp kéo Minh về với thực tại. Bàn tay run rẩy của anh đang được
bàn tay nhỏ nhắn của Linh nắm lấy. Linh nhìn anh, nói như an ủi:
-
Không ai muốn thế cả. Anh không cần tự trách mình nữa. Anh có thể dũng cảm đối
mặt với chuyện này, đó là việc tốt.
- Em không khinh ghét anh sao?
- Nếu anh cứ thế này chạy trốn, sau
này gặp lại, nhất định em sẽ khinh ghét anh.
Linh rụt tay lại, cười dịu dàng.
Trong đầu cô không hiểu sao lúc này lại hiện lên hình ảnh của Đại, cô thất thần
trong chốc lát rồi chợt hạ thanh âm, nói như thì thầm:
- Đàn ông, cầm lên được cũng phải bỏ
xuống được...
- Đừng lo, trời sáng anh sẽ về lại
Hà Nội, sẽ đi đầu thú. Vì sợ sau này sẽ không được gặp em nữa nên anh mới về
đây - Minh đột ngột cầm tay cô, siết lấy.
Bàn tay nhỏ này, anh mong muốn được
nắm lấy cả đời.
Linh rụt tay lại, đôi má cô lúc này
đã ửng hồng lên, không biết do lửa đỏ hay do hành động giống như tỏ tình này của
Minh.
- Anh thật ngốc, tại sao lại quay về
tìm em làm gì? - Linh lắc đầu.
- Khi tay anh nhúng chàm, thì anh
biết anh không còn xứng đáng ở bên em nữa. Anh chỉ muốn một lần thẳng thắn đối
mặt với tình cảm của bản thân, để sau này không hối tiếc mà thôi.
- Em không tốt và đơn giản như anh
nghĩ đâu. Em là người tham vọng, tham vọng đổi đời, tham vọng trả thù, tham vọng
lấy lại những gì đã mất đi. Em đã một lần bị chuyện tình cảm che lấp đi những
tham vọng đó, nhưng bây giờ thì không... Đối với em, đó là tâm nguyện lớn nhất
cuộc đời này. Khi giành lại được tất cả, em sẽ để lại tài sản đó cho Như Ý, sau
đó em sẽ lên chùa, ngày ngày cầu kinh niệm Phật, thắp hương cho bố mẹ và chị Lệ...
- Đừng dại dột như thế chứ.
- Ấy, nước cạn rồi, em phải đi lấy
nước đổ thêm vào đã - Linh vội kêu lên, cố tình chuyển chủ đề mà hai người đang
nói.
- Thôi để anh làm cho. Em về nhà ngủ
đi.
- Anh cũng về luôn chứ?
- Thôi, anh ở đây với các anh ấy
cũng được - Minh lắc đầu - Yên tâm, lúc nào anh về anh sẽ gọi em.
- Ừm, vậy cũng được - Linh mím môi
gật đầu.
- Thế ai đưa em về? Muộn vậy về một
mình nguy hiểm lắm.
- Em đi cùng mấy cô bạn nữa mà, đừng
lo - Linh cười như cố nén đi một cái thở dài - Ngủ ngon nhé!
Minh gật đầu nhìn theo khi cô rời
đi. Anh cố khắc ghi bóng dáng thân thương đó vào trí nhớ.
Đến bao giờ mới gặp lại em đây?