Cùng Nhau Viết Câu Chuyện Của Chúng Ta - Chương 13 - phần 2

Bà là một người mẹ vĩ đại, nếu không có bà thì sẽ không có hai anh em Như Sênh hôm nay, từ sâu thẳm tâm hồn Khinh Vãn, cô luôn dành cho người phụ nữ này sự tôn kính sâu sắc, phải là người phụ nữ như thế nào thì mới có thể dũng cảm và nhân ái đến thế!

Ban ngày, khi không phải lên lớp, cô đều nấu những món ăn bổ dưỡng mang đến bệnh viện, những lúc đó Như Sênh không đi học thì cũng đi làm thêm, Như Tiêu ngày nào cũng phải đi học nên không có thời gian ghé qua.

Bà Phạm là người rất hiền lành, tuy lúc đầu còn rất khách sáo và nói không muốn cô phải vất vả, sau đấy không biết Như Sênh đã ghé tai nói gì bà mới không khách sáo nữa, mỗi lần cô đến đều xem như con gái của mình, mấy bệnh nhân bên cạnh mỗi khi thấy cô đến đều khen: “Con gái chị thật là hiếu thuận!”.

Khi chỉ có hai người với nhau, bà Phạm thường kể chuyện Như Sênh lúc còn nhỏ, bà nói: “Như Sênh từ nhỏ đã rất thông minh và hiểu chuyện, thành tích học tập cũng rất tốt, trước giờ chưa từng làm bác phiền lòng, khi về nhà nó đều giành lấy việc nấu nướng, đến Như Tiêu cũng do một tay nó nuôi khôn lớn. Nhưng Như Sênh không có bạn bè, ngày chúng nó còn nhỏ, gia đình bác rất nghèo, nhiều người đã dặn dò con cái họ không được lại gần Như Sênh và nó cũng chẳng thèm để ý đến, hàng ngày đều chơi với Như Tiêu, thế nên tình cảm giữa hai anh em rất khăng khít. Nhưng cũng vì thế mà nó trở nên lặng lẽ, ít nói, từ tiểu học đến đại học đều làm lụng vất vả vì gia đình nhưng nó chưa bao giờ mở miệng than thở, mấy năm nay bác cũng chưa từng thấy nó đưa bất kỳ người bạn nào về nhà. Bác thấy như vậy mà đau đớn trong lòng, những đứa trẻ ở độ tuổi như nó, chẳng phải thời niên thiếu là thời gian đáng trân trọng nhất hay sao? Bác chưa từng được học hành, cũng chỉ hiểu đạo lý đơn giản mà thôi, thế giới của Như Sênh dường như chỉ có hai mặt đen và trắng, một mặt là của nó, một mặt là của bác và Như Tiêu, nó đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết để lo lắng cho bác và em gái nhưng chưa từng nghĩ đến bản thân mình!”.

- “Cả cuộc đời này, bác chẳng cầu mong điều gì xa xỉ, có thể gặp được Như Sênh, Như Tiêu chính là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời bác rồi, có lẽ cháu không biết, Như Sênh luôn là niềm kiêu hãnh của bác, một đứa trẻ hiểu chuyện như vậy thật khiến người khác yên lòng. Bác luôn cảm thấy mình đã nợ Như Sênh một điều gì đó, bác mang nó về, nhưng chưa từng cho nó được một ngày vui vẻ, bác thường nghĩ, nếu như ngày đó bác không nhặt Như Sênh từ gầm cầu về thì có lẽ vận mệnh của nó đã không như thế này, biết đâu may mắn sẽ có một người giàu qua đường và thích trẻ nhỏ thì nó không phải chịu khổ như thế này. Như Tiêu thì khác, nó thật hạnh phúc khi có một người anh tốt như thế!”.

Khinh Vãn an ủi: “Bác à, bác không nên nói như vậy, Như Sênh không phải cái gì cũng có nhưng điều may mắn nhất của anh ấy chính là có một người mẹ tốt như bác, bác nghĩ mà xem, nếu như khi xưa bác không mang anh ấy về, có lẽ mùa đông năm đó anh ấy đã chết rét dưới gầm cầu đấy rồi”.

Bà Phạm chầm chậm lắc đầu, cười cười, nói: “Bác thấy rồi, Như Sênh thực sự rất thích cháu, nếu không thì nó đã không bảo bác là đừng coi cháu là người ngoài. Tiểu Vãn à… cháu hãy hứa với bác, hãy luôn ở bên cạnh Như Sênh nhé, nó là một đứa trẻ cô đơn, cho dù nó chưa từng oán thán điều gì, nhưng bác biết nó thực sự rất cô đơn”.

- “Bác à…”. Khinh Vãn xúc động.

- “Vẫn còn nhớ mấy hôm trước, Như Sênh làm gì cũng không chú tâm, cả ngày chẳng nói được ba câu, khó khăn lắm mới về nhà được một lần mà lòng cứ bứt rứt không yên, nó rất ít khi mất tập trung, khi ăn cơm cũng ngây ra không gắp gì, đến khi rửa bát còn bị đứt tay nữa. Cuối tuần, buổi tối nó về nhà, trước khi đi ngủ bác vào phòng nó, nó đang nhìn cuốn sách tiếng Anh trên bàn, một lúc rất lâu mà mắt chẳng chớp lần nào, nó là con của bác, trước nay bác chưa từng thấy nó thất thần như thế. Bác rất lo lắng, định hỏi xem rốt cuộc nó làm sao, may có Mạt Lạc nói với bác rằng: Như Sênh thích một cô gái, nhưng hình như cô gái đó rất thân mật với một cậu con trai khác. Tính cách của Như Sênh bác rất hiểu, ngay cả những điều nó canh cánh trong lòng cũng không chủ động đi hỏi. Sau đó bác có tìm nó nói chuyện, hỏi nó liệu chuyện đó có thực không, nó im lặng một lúc rồi gật đầu thừa nhận, bác liền nói: Nếu như thực sự đã thích như vậy thì nên nói với người ta, nếu con không nói, người ta làm sao biết được lòng con nghĩ điều gì? Nó lại nói với bác rằng: “Thích cô ấy là việc ngoài ý muốn. Trong đường đời cần làm những việc gì, đều đã tính toán kỹ càng, nhưng hoàn toàn không ngờ rằng cô ấy lại xuất hiện. Cô ấy là một cô gái chỉ có thể nâng niu trong lòng bàn tay, nói yêu rất dễ dàng, nhưng để làm được lại rất khó, rất tàn khốc, con thực sự không biết bản thân mình có đủ năng lực và quyết tâm để đối diện với tình yêu của cô ấy hay không hoặc có thể đảm bảo rằng có thể đáp ứng đầy đủ những gì cô ấy cần. Con không muốn vì xúc động nhất thời, mà lao vào tình yêu, nó chỉ mang lại sự tổn thương cho cô ấy mà thôi, con của hiện tại, không có đủ khả năng để yêu cô ấy, cũng không có tư cách để trao cho cô ấy những thứ mà cô ấy cần!”. Nó là đứa trẻ thực tế như vậy đấy, nếu không thể làm được nó sẽ chẳng bao giờ khoác lác, chỉ có thể đợi đến khi bản thân mình thực sự có thể nắm bắt được mọi chuyện thì mới hứa hẹn”.

- “Bác biết đây là một yêu cầu hơi quá, nhưng… thời gian của bác cũng không còn nhiều. Nếu như có thể…”. Bà Phạm hạ thấp giọng, gần như không thể nghe thấy, “Bác hy vọng sẽ có một người có thể ở bên cạnh Như Sênh và đem lại hạnh phúc cho nó!”.

Khinh Vãn lặng đi, ngoài cửa hai hình dáng quen thuộc đã xuất hiện và đang bước vào, bà Phạm lập tức trở lại dáng vẻ như bình thường.

- “Chị Khinh Vãn, chị lại nấu món gì mà thơm thế? Ở xa mà em và anh trai cũng có thể ngửi thấy!”.

- “Canh sườn thôi!”. Khinh Vãn mỉm cười, đứng dậy mở bình giữ nhiệt, “Hai anh em cùng nếm đi, chị nấu nhiều lắm!”.

- “Để anh!”. Như Sênh buông sách, vội đến giúp.

Như Tiêu bên cạnh ghé vào tai mẹ mình thì thầm: “Mẹ, mẹ có thấy không, anh rất dịu dàng với chị Khinh Vãn!”.

Khi Như Sênh đưa Khinh Vãn ra cửa, bà Phạm đã ngủ còn Như Tiêu đang túc trực bên cạnh.

Cô ngẩng đầu, lặng lẽ ngắm gương mặt nghiêng nghiêng, gầy gò của anh, khuôn mặt vốn đã gầy hình như lại càng gầy hơn. Sao lại có kiểu người như thế này, ăn bao nhiêu cũng chẳng béo lên chút nào?

Trong lúc cô đang hoang mang bỗng một bàn tay kéo mạnh cô vào lòng, cô kinh hoàng kêu lên một tiếng, bên tai vẫn vẳng tiếng xe rú ào qua.

- “Đến khi nào mới không bất cẩn như thế nữa hả?”. Trên đầu vọng xuống một giọng nói bất lực.

Cô ngạc nhiên mở miệng rồi lại ngậm miệng, mấy lần liên tiếp cuối cùng mỉm cười nói: “Dù sao thì cũng có anh bên cạnh mà!”. Đột nhiên cô nắm tay anh, xoa nhẹ lên vết thương chưa liền miệng, nghiêm túc nhìn anh nói: “Như Sênh, em biết bác và Như Tiêu là trọng trách của anh, nhưng anh hãy hứa với em một điều, hãy tốt với bản thân mình hơn một chút có được không? Anh xem, mới có mấy hôm mà anh đã sút mất mấy cân rồi!”.

- “Được rồi”, anh chăm chú nhìn cô, thì thầm: “Mấy hôm nay, cảm ơn em rất nhiều!”.

- “Không cần nói cảm ơn với em, nghe thật là xa lạ, nếu như có thể, Như Sênh… hãy hứa với em một điều!”.

Anh nhìn cô với ánh mắt đầy nghi hoặc.

Cô nói: “Hãy cho em một tương lai, dù yêu cầu em chờ đợi, thì cũng có thể để em có mục đích để đợi. Em không muốn cứ mơ hồ như trước đây, chẳng trông thấy giới hạn đâu cả!”.

- “Anh… ”.

- “Em biết anh đang lo nghĩ điều gì!”. Cô cắt ngang lời anh, “Những điều mà anh phải gánh vác em đều biết cả, tuy em không thể tự mình trải nghiệm, nhưng em có thể bảo đảm với anh rằng, em sẽ không trở thành gánh nặng của anh!”. Cô mỉm cười ý nhị, “Hơn nữa anh cũng thấy đấy, bác và Như Tiêu đều rất quý mến em, nếu như bỏ qua em thì anh có thể đến đâu để tìm một cô gái tốt như em được chứ, cho nên Như Sênh, đừng nên suy nghĩ quá nhiều anh nhé!”.

- “…”. Anh không có sự lựa chọn nào khác, đành nhắm mắt, khẽ gật đầu, “Thiệt thòi cho em quá!”.

Cô mỉm cười: “Không thiệt, chỉ cần anh luôn tốt với em thì chẳng có gì là thiệt thòi cả!”.

Sau khi bà Phạm xuất viện, Khinh Vãn trở thành khách thường xuyên của gia đình, đến Tô Nghệ cũng phải ca thán: “Đấy là chưa kết hôn đấy nhé, cậu hòa thuận với mẹ chồng và em chồng như vậy, thật là không tồi mà, Tống Khinh Vãn, trước đây mình đã nhìn nhầm cậu rồi!”. Tuy mỗi lần cô đều thấy ngại ngùng, nhưng trong lòng vẫn có chút gì đó thật ngọt ngào, dường như cô đã thực sự là con dâu của nhà họ Phạm rồi.

Tháng sáu, cô lại một lần nữa tham dự kỳ thi tiếng Anh cấp sáu, đồng thời cô cũng tự thề với bản thân rằng nhất định phải vượt qua.

Kỳ nghỉ hè, cô gọi điện về báo với cha mẹ mình sẽ ở lại trường để vừa học vừa làm. Ông bà Tống nghĩ, thời buổi này để cô rèn luyện một chút cũng là việc tốt nên đồng ý ngay. Nơi cô làm thêm chính là một cửa tiệm Mc Donald ngay sát bệnh viện mà Như Sênh làm việc. Học kỳ sau Như Sênh đã là sinh viên năm thứ tư, vì thành tích học tập xuất sắc nên được nhà trường giới thiệu đến bệnh viện cấp thành phố thực tập, cô không muốn xa anh, lại muốn luôn được gặp mặt nên liền viện cớ này, chỉ cần tan sở là có thể cùng nhau về nhà.

Suốt thời gian nghỉ hè, cô đều ở nhà họ Phạm, ở cùng phòng với Như Tiêu. Như Tiêu khi ở với người xa lạ thì rất hay thẹn thùng, nhưng khi ở cùng những người thân thuộc lại đặc biệt cởi mở, lúc nào cũng một tiếng “Chị dâu”, hai tiếng “Chị dâu”. Khinh Vãn nghĩ, đây có lẽ là quãng thời gian cô sống có ý nghĩa nhất, mỗi ngày đều được cùng Như Sênh đi làm và về nhà, cô cảm thấy họ giống như đã là vợ chồng từ lâu lắm rồi. Về đến nhà, bà Phạm đã chuẩn bị xong cơm nước, cả nhà đều vui vẻ tụ tập, ăn uống rất đơn giản nhưng rất đầm ấm. Cũng có lúc cô nằm trên giường suy nghĩ, nếu như thời gian có thể dừng lại ở hiện tại thì tốt biết bao. Chẳng có biến cố và cô có thể mãi mãi ở bên anh cho đến ngày đất trời tàn lụi.

Hôm nay, bà Phạm và Như Tiêu đi lễ, buổi tối không về, trong nhà chỉ còn lại hai người Như Sênh và Khinh Vãn. Trái tim Khinh Vãn cứ xao động không yên, cả ngày đều đập thình thịch.

Sau khi ăn xong, như thường lệ Như Sênh ngồi vào bàn nghiên cứu tài liệu y học, còn cô ngồi bên cạnh ngắm anh, từ khi nghỉ hè, giữa họ rất ít có thời gian bình lặng như thế này, tuy chỉ là thực tập, nhưng việc ở bệnh viện rất nhiều, thỉnh thoảng Như Sênh còn phải làm thêm ca đêm, có lúc mười hai giờ hơn mới về đến nhà. Hôm nay có lẽ anh không phải trực đêm, một tay cô chống cằm để có thể thư thái ngắm nhìn anh. Mọi người đều nói, những người đàn ông nghiêm túc làm việc có sức mê đắm lòng người nhất, khi anh chưa chăm chú cô cũng đã mê tít, huống hồ lúc tập trung vào công việc như thế này, chẳng trách các cô gái trong trường đều biết anh có bạn gái mà vẫn say mê anh đến thế, ngay cả cô, cả ngày ngắm anh vẫn chưa thấy đủ! Thật đáng sợ, một người khi đã thích ai đó thì cũng giống như dính phải bùa mê thuốc lú, càng ngày càng mê đắm, đặc biệt là đối với một người đẹp đẽ và hoàn mỹ như anh… Ánh mắt của cô hoàn toàn không thể chuyển sang nơi khác.

Không biết bao nhiêu lâu đã trôi qua, người bị nhìn cuối cùng cũng không chịu được ánh mắt của cô, quay đầu lại, chau mày nói: “Em không có việc gì làm à? Có thể không nhìn anh nữa được không?”.

- “Tại sao? Em chẳng nói chuyện cũng chẳng “phá phách”, anh cứ coi như em không tồn tại là được mà!”.

- “Nhưng em như thế này, rất phiền đến anh!”.

- “Làm gì có!”. Cô đảo mắt một vòng, “Trừ phi trong lòng anh có ý đồ xấu xa”, cô làm động tác ôm chặt lấy quần áo mình, “Em nói cho anh hay, cho dù em rất thích anh, cho dù ở đây chỉ có hai chúng ta thì anh cũng đừng nghĩ đến những chuyện lung tung nhé!”.

Như Sênh cười khổ: “Người có ý đồ xấu xa chính là em phải không?”. Anh liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, đã chín giờ ba mươi phút, “Em mau đi tắm đi, nghỉ sớm một chút, không thì ngày mai lại ngủ nướng đấy!”.

- “Thật là ky bo, nhìn một chút cũng không được!”. Cô lầu bầu nói rồi làm ra vẻ tủi thân lắm.

Anh bật cười, hôn lên trán cô một cái rồi dỗ dành như một đứa trẻ: “Nhanh đi em!”.

Cô vui vẻ, trong lòng thật thanh thản, đáp trả lại anh một nụ hôn rồi tung tăng đi tắm rửa.

Từ sau khi hứa hẹn với cô, Như Sênh càng đối xử với cô dịu dàng hơn trước, đừng thấy lúc nào anh cũng đối xử lạnh lùng với mọi người, nếu anh thực sự quan tâm một người thì ánh mắt anh sẽ dịu dàng vô cùng.

Thế nhưng mừng quá hóa ra hồ đồ, tắm xong, mới phát hiện ra mình không mang theo quần áo, quần áo vừa thay ra đã ngâm trong chậu nước mất rồi, muốn nhờ Như Sênh lấy hộ nhưng lại xấu hổ. Liếc lên trên móc, may mắn thay ở đó có treo một chiếc áo sơ mi nam, là của Như Sênh, cô nghĩ một lúc rồi mặc vào, bước ra khỏi nhà tắm, vẫn còn chưa kịp chạy vào phòng thay đồ thì đụng ngay phải Như Sênh đang đi lấy nước.

Cả hai người đều khựng lại, cô vừa ra khỏi nhà tắm, làn da mềm mượt trắng hồng của cô vẫn đang bốc hơi nóng, chiếc áo sơ mi nam quá khổ ôm trọn lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô... Như Sênh ngại ngùng nhìn ra chỗ khác: “Sao em lại mặc áo của anh?”.

Cô cười ngọt ngào: “Em quên không mang quần áo, cho em mượn mặc một ngày nhé, mặc áo của người yêu đi ngủ, cảm giác nhất định sẽ rất tuyệt!”.

- “Tùy em!”. Như Sênh buông lời rồi đi lấy nước.

Khinh Vãn cười vui vẻ, đi vào phòng, thay xong quần ra ngoài thì thấy Như Sênh cầm chiếc cốc đứng trước cửa sổ không biết đang nghĩ gì, nghe thấy tiếng động, anh quay người lại, nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm.

Cô vẩy vẩy ống tay áo quá dài, cười ngọt ngào khẽ nói: “Rộng quá!”.

Như Sênh chưa từng biết con gái sau khi tắm xong lại quyến rũ đến vậy, đặc biệt là khi mặc chiếc áo sơ mi của anh. Tai anh nóng bừng, một lần nữa lại nhìn lảng sang chỗ khác, “Thay áo của anh ra đi!”.

- “Tại sao?”. Cô không hiểu, cô ngồi lên giường: “Không thích, hôm nay em muốn mặc áo của anh đi ngủ!”. Bây giờ khi ở cùng với anh, thỉnh thoảng cô cũng làm nũng để thể hiện sự nữ tính của mình, điều này là do Tô Nghệ dạy, cô ấy nói đàn ông cũng thích những cô gái nhỏ bé dịu dàng, đặc biệt là những cô nàng yểu điệu thục nữ.

Yểu điệu thục nữ thì cô không làm được, nhưng thỉnh thoảng nũng nịu một chút thì được.

Cổ họng Như Sênh đột nhiên nghẹn lại: “Anh đi tắm đây!”, dường như anh đang hoảng loạn phải trốn vào nhà tắm.

Khinh Vãn không biết bộ dạng mình lúc này thật mời gọi người ta phạm tội, sự hấp dẫn đầy quyến rũ và mê hoặc như không ngừng vẫy gọi anh: Này, mau đến đây yêu em đi! Cũng may Như Sênh không phải loại lang sói, nếu không cô sớm đã bị xơi tái đến mẩu xương cũng chẳng còn.

Khi anh đi ra, cô đang nằm nghiêng trên giường, một chân còn gác lên thành giường ngủ ngon lành.

Anh lau khô đầu, vắt chiếc khăn sang một bên, liếc thấy cô ngủ không còn biết trời đất là gì, tư thế ngủ thì rất dễ ngã lộn xuống đất. Do dự một lúc, anh cúi xuống bế cô lên. Thân thể mềm mại trong vòng tay anh thật ấm áp, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang say ngủ, cũng không biết đây là lần thứ bao nhiêu anh cảm thấy lạ, trên thế giới này sao lại có sinh vật như cô, dám an tâm ngủ trên giường anh, cô ấy tin tưởng anh đến thế sao?

Thôi bỏ đi, từ khi gặp cô đến giờ, anh hoàn toàn bó tay với cô.

Không thể làm khác, anh bế cô về phòng Như Tiêu, đặt cô xuống giữa giường, đang định nhỏm dậy, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cô lẩm bẩm gì đó, môi vô tình áp lên má anh…

Anh ngây người, bàng hoàng muốn lùi lại, nhưng cổ lại bị tay cô ôm chặt, theo quán tính lại bật trở lại.

Khi Khinh Vãn mơ màng mở mắt, thấy hai người đang ở trạng thái môi chạm môi, họ đang ở rất gần, rất gần nhau, gần đến nỗi có thể nghe được tiếng thở gấp gáp của đối phương, trên cơ thể hai người đều tràn ngập mùi hương sau khi tắm, thời gian dường như dừng lại, chỉ còn nghe thấy tiếng hai trái tim đang thổn thức không ngừng.

Mặt Khinh Vãn đỏ rực như cua luộc, hơi nóng không ngừng lan khắp thân thể cô, cô khó chịu cứ ngọ nguậy, Như Sênh kêu lên một tiếng, hạ lệnh bằng cái giọng khàn khàn: “Đừng động đậy!”. Cô chạm vào nơi nhạy cảm của hai bên, tim càng đập nhanh hơn, sợ đến mức không dám động đậy nữa.

Buổi tối mùa hè, cho dù đã bật quạt nhưng cô vẫn cảm thấy rất nóng, vừa tắm xong mà toàn thân đẫm mồ hôi, đặc biệt là lòng bàn tay, cảm thấy có thể thấm ướt cả chiếc khăn trải giường. Chẳng biết liệu có phải vì tâm lý mà dù cách hai lượt vải, cô vẫn có thể cảm thấy phần dưới cơ thể nóng như có lửa thiêu, cô muốn rút lui, nhưng lại sợ cử động của mình sẽ dẫn đến những hành động tai hại.

Rõ ràng lí trí không còn đủ sức khống chế, nhưng anh vẫn hỏi cô: “Có hối hận không?”.

Bốn từ ấy đã hoàn toàn dập tắt sự hoảng loạn trong lòng cô. “Không!” cô lại ôm lấy cổ anh, chủ động dâng hiến nụ hôn của mình.

Là cho phép hay là mê hoặc? Một chút lý trí còn lại của Như Sênh đã tan tành mây khói, anh bắt đầu hôn lên môi, lên cổ và xương quai xanh của cô, bàn tay anh tham lam lùa vào những phần mềm mại, trơn tuột dưới áo cô, giống như có ý thức của riêng mình để thăm dò những điểm nhạy cảm nóng bỏng nơi cô, toàn thân Khinh Vãn chợt run lên, đôi cánh tay dường như không còn chút sức lực, khi anh cúi đầu xuống thật sâu hôn lên cổ, lên xương quai xanh, cô đã không thể kìm được những tiếng rên rỉ khe khẽ.

Động tác của cả hai người đều rất ngượng nghịu, chứng tỏ họ chưa hề có kinh nghiệm. Tất cả đều vô cùng tĩnh lặng, không có bất cứ lời nói nào, chỉ có tiếng hơi thở gấp gáp của hai người và tiếng sột soạt. Không khí nóng bỏng dần dần lan ra khắp căn phòng.

Cho đến khi cơn đau do bị một vật cứng đâm vào truyền tới. Rất đau, nhưng cô không khóc, bởi vì anh đã luôn nhìn cô với ánh mắt tràn đầy sự yêu thương, anh dịu dàng hôn cô, hỏi nhỏ: “Phải làm thế nào để em không đau như thế?”. Cô nhìn anh, chàng trai lạnh lùng và kiêu ngạo đó lần đầu tiên đã hoàn toàn buông thả mình trước mặt cô. Cô nghĩ, giờ khắc này với cô là hạnh phúc, thế giới của anh từ nay bắt đầu mở cửa đón chào cô.

Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy, đó là chân lý muôn thuở không gì thay đổi được.

Kỳ nghỉ dài đã kết thúc, sinh viên lần lượt quay về trường. Về đến ký túc, Khinh Vãn và Tô Nghệ ôm chầm lấy nhau, lúc ăn cơm, Tô Nghệ tò mò hỏi: “Sao hôm nay không cùng cục cưng của cậu đi ăn cơm?”.

- “Cục cưng gì chứ!”. Khinh Vãn nói cứng, “Anh ấy không phải là cục cưng của mình, ngày nào cũng bận rộn với việc thực tập mà!”.

Tô Nghệ cười cười: “Nhìn mặt cậu kìa, giống như người thiếu phụ một mình giữ khuê phòng ấy, nói cho tớ nghe nào, hai tháng nghỉ hè cậu đều ở nhà anh ta, liệu có chuyện gì đặc biệt xảy ra không nhỉ?”.

Khinh Vãn chột dạ và một miếng cơm: “Có thể xảy ra chuyện gì đặc biệt?”.

- “Thật là không có chứ?”. Tô Nghệ liếc cô, “Thế mà mình cảm thấy Khinh Vãn nhà ta càng ngày càng nữ tính?”.

Khinh Vãn không giấu được, gương mặt đột nhiên bừng đỏ, nhỏ giọng nói: “Nếu chuyện đó xảy ra thì hiện lên rất rõ hả? Mình có chỗ nào không giống trước hả?”.

- “Hi hi!”, Tô Nghệ cười, “Mình đoán bừa ấy mà, không ngờ lại trúng tim đen. Mình từng nghe người ta nói, nếu hai người yêu nhau sống cùng một nhà, nếu không làm cái việc đấy thì trừ khi tên con trai không bình thường, xem ra kỳ nghỉ hè của hai người có vẻ rất hạnh phúc phải không?”.

Lúc này Khinh Vãn lại không xấu hổ, cô nghĩ một lát rồi nói: “Tiểu Nghệ, giúp mình một chút được không?”.

- “Giúp cái gì?”.

- “Làm chứng cho hôn lễ của mình và Như Sênh!”.

Tô Nghệ ngẩn ra một lúc rồi đưa tay sờ trán Khinh Vãn: “Ái chà cậu ốm cũng không nhẹ đâu!”.

Khinh Vãn nắm tay cô ấy nói: “Mình nói thật đấy!”.

- “Thật hả? Mình thấy cậu hơi quá rồi đấy! Tinh thần cậu không được tỉnh táo thì cũng chẳng nói làm gì, lẽ nào Như Sênh cũng điên như cậu?”.

- “Ừ!”, cô gật đầu, “Anh ấy đã đồng ý sẽ cho mình một tương lai!”.

- “Nhưng trao tương lai cũng không phải là trao kiểu này chứ? Dù cậu có yêu Như Sênh đến đâu, thì kết hôn cũng là chuyện trọng đại, cần phải bàn với mọi người trong gia đình chứ?”.

- “Nếu bàn với gia đình, nhất định sẽ bị phản đối!”, cô ngập ngừng, nghĩ một lúc mới nói, “Tiểu Nghệ, cũng chẳng giấu cậu làm gì, ở cùng Như Sênh, lúc nào mình cũng có cảm giác bất an, giống như nắm cát trong lòng bàn tay, nắm càng chặt thì trôi đi lại càng nhanh. Mình chỉ có thể dùng cách này để trói buộc anh ấy. Hơn nữa, cậu cũng biết mình và anh ấy đã… Mình có tư tưởng rất bảo thủ, vốn luôn luôn muốn giữ gìn đến đêm tân hôn, nhưng hôm đó, trước khi sự việc xảy ra, anh ấy có hỏi mình liệu có hối hận không, đầu óc mình như mụ mẫm, chỉ cần là anh ấy thì mình sẽ mãi mãi không hối hận. Thế nhưng… mình không thể nói với cha mình được, trong kỳ nghỉ đông, ông vẫn còn dặn dò mình rất nhiều về vấn đề đó”.

Thấy Tô Nghệ nhìn cô hồi lâu mà chẳng nói câu gì, Khinh Vãn bới bới những hạt cơm vô tội trong bát, nói lắp bắp, vẻ đầy đáng thương: “Cậu nói mình ngốc cũng được, nhưng đến khi cậu yêu một người nào đó thì cậu cũng sẽ giống như mình thôi!”.

Cơ bản Tô Nghệ chẳng có lý do gì để từ chối, chẳng phải là cô không biết con gái khi yêu đều phát cuồng như vậy, nhưng từ trước tới giờ chưa từng gặp một người nào lại điên cuồng đến thế, đến một người cẩn trọng như Phạm Như Sênh cũng bị phát cuồng theo.

Nhưng tình cảm thì không ai có thể lường trước được, Phạm Như Sênh dù có chín chắn thì cũng chỉ là một chàng thành niên mới hơn hai mươi tuổi, cho dù giỏi kiềm chế, cho dù suy nghĩ tỉnh táo nhưng cũng có lúc rối loạn. Huống hồ bên cạnh lại có một cô gái tình nguyện dâng hiến không một chút oán hận, vả lại anh ta đâu phải là loại người gỗ đá, những việc cô làm, anh chưa bao giờ nhắc đến nhưng tất cả đều được ghi nhớ trong tận đáy lòng.

Cuối cùng Tô Nghệ và Tào Châu, bọn họ lấy thân phận là chú và dì đến Cục Dân chính để làm chứng cho hôn nhân của Khinh Vãn và Như Sênh.

Sau việc ấy, Tô Nghệ không dưới một lần oán thán: “Mình đang ở độ tuổi người nhìn người yêu, hoa gặp hoa nở thế nào lại đóng vai bà dì nhiều tuổi như vậy, thật là sỉ nhục cho cả cuộc đời!”. Khinh Vãn nhớ lại, ngày hôm đó Tô Nghệ mặc quần áo của mẹ mình và còn đeo thêm đôi kính gọng đen bự chảng mà chỉ muốn bật cười, nhưng điều khiến cô cười không khép miệng lại được là cô đã thực sự trở thành vợ của Như Sênh.

Đêm hôm đó, lần đầu tiên bọn họ thuê phòng ở ngoài, cô nép vào lòng anh, để mặc những giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống. Từ giờ khắc ấy, mối quan hệ giữa hai người không chỉ là người yêu mà đã trở thành chồng - vợ.

Anh ôm lấy tấm thân mảnh mai của cô, vững chãi tiến vào trong, mơn man từng centimet trên da thịt cô và cảm nhận sự hưởng ứng nhiệt tình từ phía đối phương, tiếng hơi thở gấp gáp khe khẽ trong trong căn phòng, lúc vang vọng, lúc chờn vờn, lúc vui đùa, lúc theo đuổi, như những tinh linh của đêm tối đang thực hiện những bước nhảy tươi đẹp nhất trong không trung. Giờ khắc đó, bọn họ đều thực sự cảm thấy, trên thế giới này không có giây phút nào đẹp hơn hiện tại.

Ngày hôm đó, cô gái thơ ngây đã thực sự trưởng thành, nở bừng như đóa hoa làm lay động lòng người.

Báo cáo nội dung xấu