Cùng Nhau Viết Câu Chuyện Của Chúng Ta - Chương 13 - phần 1

Chương
13

Hãy hứa
với em một lời

Đã
có kết quả thi tiếng Anh cấp sáu, Khinh Vãn ngồi trước máy tính, nhắm nghiền
đôi mắt, không đủ can đảm để nhìn vào điểm số trên màn hình trước mắt: “Đúng là
số phận mà, ai bảo học kỳ này mày không chuyên tâm học hành!”. Cô buồn rầu
nghĩ: “Nhất định Như Sênh sẽ rất giận cho mà xem!”.


Nghệ ngồi đối diện ló đầu qua thăm dò: “Sao rồi, có qua không?”.

Khinh
Vãn cúi đầu ai oán: “Đừng hỏi nữa, thành tích tệ tới mức không thể nhìn mặt người
khác được!”.

-
“Còn thảm hơn mình nữa sao?”. Chỉ vào những chữ số trên màn hiển thị, “Mình có
nằm mơ cũng không nghĩ điểm thi sẽ như thế này, Thang Bồng mà biết được sẽ cười
mình thối mũi cho coi!”.

-
“Hả, cũng như nhau cả thôi!”. Khinh Vãn nhìn điểm số trên màn hình, “Mình hình
như còn thảm thương hơn cậu đấy!”.


Nghệ xán lại gần xem, quả nhiên buồn thật, chỉ thiếu một điểm là có thể qua.

-
“Thế là hết, Như Sênh mà biết được nhất định sẽ mắng mình!”. Cô gục lên bàn, bộ
dạng như sắp chết, “Mình còn thề rằng nhất định sẽ qua lần thi này!”.


Nghệ ngồi đối diện phá lên cười: “Có những lúc mình thật sự cảm thấy Phạm Như
Sênh thật đáng thương, không chỉ là bạn trai mà còn giống như một ông bố quản
luôn cả việc học hành của cậu!”.

Khinh
Vãn thể hiện sự thất vọng nặng nề: “Nghe có vẻ như gần đây biểu hiện của mình rất
tệ!”.

-
“Làm gì có!”. Tô Nghệ xua mạnh tay: “Con gái khi yêu đều như thế cả, huống hồ
anh chàng của cậu lại thuộc dạng vật báu quốc gia, trình độ tiếng Anh vượt qua
cấp tám, để hắn ta kèm cho cậu, đối với hắn mà nói cấp sáu chỉ là chuyện nhỏ!”.

Nói
vậy cũng đúng, nhưng muốn cô đích thân báo với anh mình không qua kỳ thi tiếng
Anh cấp sáu thì có lẽ cần dũng cảm hơn nữa!

Sau
đó cô đã tìm một cơ hội rất thích hợp để nói với anh chuyện đó, quả nhiên nhìn
vẻ mặt Như Sênh rất khó coi, Khinh Vãn liền nói đầy trách móc: “Thiếu có mỗi một
điểm, thầy giáo chấm điểm cũng thật là, cho em thêm một điểm nữa thì cũng đâu mất
gì!”.

Như
Sênh vừa bực vừa buồn cười, anh nói: “Tống Khinh Vãn à, em có suy nghĩ không vậy?
Tự mình thi không tốt lại đi trách người khác là thế nào?”.

Khinh
Vãn chỉ có thể bĩu môi im lặng, sau đó Như Sênh nói: “Từ hôm nay, anh sẽ dạy em
tiếng Anh, nếu như lần này không qua nữa thì em phải tự giải quyết một mình!”.


lập tức gật đầu.

Phạm
Như Sênh đúng là người không bỏ phí chút thời gian nào, ngay tối hôm đó, trong
giờ tự học, anh đã kiểm tra trắc nghiệm trình độ tiếng Anh của cô, sau khi nắm
được tình hình thực tế, anh dành cả một đêm đặt ra thời khóa biểu rồi tính toán
tăng cường phụ đạo những nội dung mà cô còn yếu.

Ngày
hôm sau, khi Khinh Vãn cầm được thời khóa biểu đó, cô xúc động đến rơi nước mắt,
nâng niu như vật báu mang về phòng và dán lên tường, người khác muốn động vào
cũng không cho, Tô Nghệ liền nói: “Người không biết có khi còn cho đây là quốc
bảo gì đó. Tống Khinh Vãn à, liệu buổi tối cậu có ôm nó đi ngủ không vậy?”.

Còn
cô lại nghĩ, chẳng qua mỗi buổi tối trước khi đi ngủ được nhìn nét chữ thân thuộc
đó thì đến nằm mơ cũng cảm thấy ngọt ngào.

Rất
nhiều đêm, anh bước vào giấc mộng của cô, dịu dàng tình tứ, khi ánh mắt thâm trầm
của anh dừng trên cơ thể cô, dù trong mơ Khinh Vãn vẫn cảm thấy rõ ràng hơi thở
mình gấp gáp, trái tim đập dồn dập, giống như một kẻ ngốc vậy. Cho dù quen nhau
đã lâu nhưng tình cảm của cô đối với anh vẫn không suy giảm. Không biết liệu có
phải bất cứ ai khi yêu cũng đều như vậy, khi gặp anh trong lòng cô dâng lên niềm
hưng phấn khó nói thành lời và khi không được gặp lại trở nên buồn bã, tiu nghỉu
đến không ngờ, giống hệt như một đứa trẻ bị mất đi đồ vật quý báu. Trong đầu
cô, lúc nào cũng tràn ngập hình bóng anh và không còn tâm trí đâu để làm những
việc khác nữa.


thế, môn tiếng Anh không hề có một chút tiến bộ nào, trên thực tế thì điều đó
là lẽ đương nhiên. Cho nên, khi hỏi tại sao cô vẫn làm sai những vấn đề về ngữ
pháp mà Như Sênh vừa mới dạy đêm hôm trước, cô nhìn đề mục trước mắt, thật là mất
mặt quá, chẳng có lỗ nẻ nào để chui, nên đầu càng ngày càng cúi thấp hơn.

Như
Sênh bất mãn hỏi: “Rốt cuộc đầu em đang nghĩ cái gì?”.

Nghĩ
về anh mà, còn có thể nghĩ gì khác nữa? Sâu thẳm trái tim cô vang lên câu trả lời
rất tự nhiên. Sau đó lại nghĩ, từ sau khi quen với Như Sênh, hình như da mặt cô
càng ngày càng dày thêm, dường như chuyện xấu hổ khi mới vào đại học đã là chuyện
của kiếp trước.


ngẩng lên chăm chăm nhìn anh, lẩm nhẩm: “Hay là có khi anh không cần dạy em nữa?
Mỗi ngày em đều tự học, có anh ở bên cạnh em nghe chẳng vào được điều gì cả!”.

Như
Sênh trừng mắt nhìn cô rất khó hiểu.


dứt khoát nói: “Vì có anh ở cạnh, nghe anh giải thích ngữ pháp, đầu em đầy ắp
khuôn mặt anh, giọng của anh, nghe mãi nghe mãi rồi nghĩ đến tận phương trời
nào ấy!”. Cuối cùng cô còn bồi thêm một câu: “Ai bảo anh đẹp trai quá mà, giọng
nói lại ngọt ngào nữa chứ!”. Đương nhiên, Như Sênh đáp trả cô bằng một cái lườm
chẳng lấy gì làm vui vẻ.

Sau
đó việc dạy kèm tiếng Anh chẳng ra đâu vào đâu, Như Sênh không phải là người
thích bỏ dở nửa chừng, nhưng gặp phải một ngoại lệ duy nhất trong đời, anh chỉ
có thể giơ cao hai tay đầu hàng số phận mà thôi. Có người nào đó đã không chỉ một
lần ghé tai anh cam đoan rằng lần sau nhất định sẽ qua, hơn nữa lại còn luôn
kêu ca rằng việc anh giúp cô ôn tập khiến cô rất mất tập trung. Cái gì gọi là
“có lòng tốt mà không được báo đáp”? Đó chính là điều mà anh đã được trải nghiệm
với Khinh Vãn.

Khinh
Vãn đã khoác lác tuyên bố trước mặt anh rằng, kỳ thi tiếng Anh cấp sáu vào
tháng sáu này nhất định sẽ qua và lần này cô phải cố gắng chăm chỉ không dám lơ
là, nếu như vẫn không qua được, không những có lỗi với anh mà còn có lỗi với
cha mẹ ở nhà nữa.

Thế
là hai ngày nghỉ Như Sênh đi làm thêm, còn cô cùng với Tô Nghệ đến thư viện tự
học, trình độ tiếng Anh của họ thuộc dạng “kẻ tám lạng, người nửa cân” nên khi
gặp những câu khó đều không biết cách làm, chỉ có thể ngó nghiêng nhìn nhau. Một
hôm, Tô Nghệ rủ Thang Bồng cùng đến. Trong ấn tượng của mình, Khinh Vãn vẫn nhớ
Tô Nghệ đã từng nói với cô rằng Thang Bồng rất giỏi tiếng Anh, cô ấy đã từng
nói, thứ duy nhất mà Thang Bánh Bao có thể so sánh cùng Phạm Như Sênh chính là
tiếng Anh, trong trường đại học H, dường như chỉ có hai người họ là những nhân
vật đình đám nhất. Khi ba người ngồi học cùng nhau, những lúc Khinh Vãn gặp phải
vấn đề khó đều hỏi cậu ta, trong thư viện không được nói to, cho nên khi trao đổi
phải xích lại gần nhau một chút mới nghe rõ, người trong cuộc không cảm thấy
gì, nhưng những người bên cạnh lại cảm thấy hình như có vấn đề gì đó.

Thế
là, tin tức về người đẹp và Thang thiếu gia của trường đại học H chẳng mấy chốc
đã lan truyền khắp nơi.

Sau
này, Khinh Vãn cũng biết chuyện đó, lo Như Sênh hiểu lầm nên cố ý chạy đến dưới
ký túc xá nam đợi anh, vừa ngó trái ngó phải vừa nói chuyện với anh, liếc thấy
thái độ của Như Sênh vẫn bình thường, không có gì khác lạ, trong lòng cũng nhẹ
đi phần nào nhưng cũng không khỏi thất vọng tràn trề.

Những
người xung quanh đều cảm thấy Như Sênh đối với cô cũng giống như với những người
bình thường khác, chỉ khác một điều là tình nguyện để cô ở bên mình, nhưng nếu
nhìn vào dường như là Khinh Vãn cứ quấn lấy anh không chịu buông tha. Trước mặt
mọi người, Như Sênh lại càng không bao giờ có những cử chỉ thân mật, mặc dù chỉ
là cầm tay cô cũng không. Cô vẫn còn nhớ mình đã từng phàn nàn với Tô Nghệ rằng:
“Như Sênh chẳng có chút lãng mạn nào cả, có những lúc mình thực sự nghi ngờ
không biết anh ấy có thích mình thật hay không nữa?”. Tô Nghệ liền nói: “Thích
hay không đều có thể cảm nhận được!”. Cô hỏi: “Thế cậu có cảm thấy anh ấy thích
mình không?”, “Không thích!”. Tô Nghệ trả lời, “Nhưng cũng không thể nói là
ghét được!”. Khỏi phải nói, dáng vẻ cô lúc đó trông rất tội nghiệp.

Ngày
hôm đó, ba người vẫn cùng nhau ôn tập trong thư viện, cũng chẳng biết liệu có
phải là giác quan thứ sáu hay không mà vừa quay đầu lại đã thấy ngay hình bóng
quen thuộc đứng ở đó. Đó là lần đầu tiên cô thấy Phạm Như Sênh ngẩn ngơ như vậy,
trong ánh mắt thăm thẳm ấy có xuất hiện đôi chút hoang mang luống cuống.


vội vàng thu dọn sách, chào Tô Nghệ và Thang Bồng, rồi như một chú chim nhỏ bay
đến bên cạnh anh.


cười hì hì, nói: “Như Sênh, hôm nay sao lại đến sớm vậy?”.

Như
Sênh không trả lời, chỉ quay mình bước đi, Khinh Vãn vội vã đuổi theo.

Trên
đường đến nhà ăn, thực tình chỉ có cô độc thoại, anh vốn là người ít nói, hôm nay
hình như lại càng ít nói hơn, từ đầu đến cuối đều im lặng. Con gái khá nhạy cảm,
khi đến nhà ăn lấy cơm, cô nhìn anh rất nhiều lần, gương mặt anh thể hiện sự thờ
ơ và rất chuyên chú vào việc ăn uống. Cuối cùng, Khinh Vãn không chịu được liền
hỏi anh: “Như Sênh, hôm nay anh có gì không vui à?”.

Anh
liếc nhìn cô một cái, đáp: “Không!”.

-
“Nhưng sao anh chẳng nói gì cả?”.

Anh
đáp một câu: “Nói chuyện trong lúc ăn cơm không tốt cho tiêu hóa!”. Khinh Vãn
suýt nữa thì nghẹn.

Khó
khăn lắm mới đợi được đến khi anh ăn cơm xong, cô đang định nói, thấy anh liếc
nhìn vào bát của cô, thức ăn trong đó vẫn còn nguyên, anh sốt ruột nói: “Ăn kiểu
gì mà chậm thế? Tý nữa anh còn phải đi gia sư!”.

Khinh
Vãn cảm thấy rất tủi thân, cô trộm nghĩ: “Em không ăn cơm chẳng phải là vì đợi
anh sao?”, thế mà anh lại trách cô ăn chậm. Giương đôi mắt trách móc nhìn anh,
cô nói: “Thế thì anh đi trước đi!”.

Anh
hững hờ nhìn cô: “Anh đợi em ăn xong rồi mới đi!”.

-
“Không cần!”, cô giận dữ, “Thời gian quý báu của con người bận rộn như anh, em
không dám làm phiền!”.

-
“Ăn nhanh lên!”, anh nhẫn nhịn nói, lông mày chau lại. Nhưng thấy đôi đũa trong
tay cô vẫn chẳng động đậy chút nào, “Rốt cuộc là em muốn thế nào?”.

-
“Em đáng nhẽ phải hỏi anh câu đó mới phải!”. Khinh Vãn thở gấp, cô chưa bao giờ
nói to với anh như thế, ánh mắt của mọi người xung quanh đều dồn lại đầy vẻ hiếu
kỳ.

Như
Sênh cụp mắt xuống, làn môi mỏng mím chặt.

Khinh
Vãn cảm thấy mình hơi quá đáng, cô đưa tay giật giật áo anh, lắp ba lắp bắp
nói, bộ dạng thật đáng thương: “Như Sênh, rốt cuộc là anh làm sao? Nói với em
đi mà! Anh cứ như thế này, em cảm thấy cứ như kiểu mình mắc lỗi gì đó! Nhưng lại
không biết mình làm sai điều gì, nếu như anh có gì không vừa lòng với em thì
anh hãy nói ra, em sẽ sửa được không?”.

-
“Em không sai gì cả, chỉ là tâm trạng của anh không được tốt, em ăn nhanh lên
đi, ăn xong chúng mình về!”.

Khinh
Vãn đặt đũa xuống, “Em không ăn đâu!”, căn bản không thấy ngon miệng, “Anh cần
đi thì đi đi, em cũng về ký túc đây!”. Nói xong, cô đứng dậy và quay đi, vừa đến
cửa nhà ăn cô đã cảm thấy hối hận, bởi vì Như Sênh không hề đuổi theo, nhưng
trong tiểu thuyết chẳng phải là khi nhân vật nữ giận dỗi bỏ đi thì nhân vật nam
lập tức sẽ đuổi theo đó sao?

Nhưng…
Tống Khinh Vãn, mày cũng đã từng nói, đó chỉ là tiểu thuyết mà thôi. Phạm Như
Sênh lại chẳng phải là nhân vật trong tiểu thuyết mà là một người con trai bình
thường trong cuộc sống thực tại, vì vậy so với tiểu thuyết còn cách xa đến ngàn
dặm, mày còn mong chờ điều gì nữa hả?


buồn bực đứng ở cửa, muốn quay lại nhưng không biết giấu mặt vào đâu nên cuối
cùng đành cắn răng bỏ về ký túc.

Đây
là lần đầu tiên cô cãi nhau với Như Sênh, trong lòng cảm thấy rất buồn phiền. Về
đến ký túc, lúc đun nước, cô đã tâm sự điều khổ não của mình với Tô Nghệ.


Nghệ lặng lẽ lắng nghe đến khi cô kết thúc, sau đó mới nói: “Phạm Như Sênh là
người không dễ xúc động, anh ta như vậy, có lẽ là ghen đấy mà!”.

-
“Ghen ư?”. Khinh Vãn cảm thấy như có sét đánh ngang tai.

-
“Chúng mình vốn luôn cho rằng anh ta sẽ không để ý đến những tin tức mà người
ta đồn thổi, thực ra anh ta giấu tận đáy lòng. Bọn con trai bao giờ cũng che đậy
điểm yếu của mình rất kỹ càng, dù có chết cũng không chịu thừa nhận. Thực ra
khi yêu, bọn họ cũng đa sầu đa cảm như con gái, chỉ là không để lộ ra bên ngoài
mà thôi, bởi vì điều đó được xem như là đặc quyền của phái nữ. Phạm Như Sênh là
một người che đậy tình cảm rất khéo léo, theo cách đánh giá đơn giản của mình
thì dường như anh ta chẳng quan tâm gì đến cậu, thực ra đó chỉ là cái nhìn bề
ngoài mà thôi, trên thực tế, trong lòng anh ta nghĩ gì cũng chẳng ai biết được.
Nghe điều cậu vừa nói, mình có thể khẳng định là anh ta đang ghen, khi nãy ở
trong thư viện, mình cũng nhìn thấy ánh mắt anh ta quan sát cậu và Thang Bồng,
nếu như mình là anh ta thì mình cũng rất giận đấy!”.

-
“Cậu nói là cậu đã thấy anh ấy đến từ trước?”. Khinh Vãn hơi buồn, “Thế sao cậu
không nói với mình!”.

-
“Tại sao mình phải nói với cậu?”. Tô Nghệ trả lời, “Đừng quên rằng, mình và anh
ta là kẻ thù không đội trời chung, mình không tìm đến tính sổ cũng là may cho
anh ta lắm rồi, để anh ta ghen cũng đáng lắm, cho anh ta cả ngày cứ như lơ lửng
trên bầu trời!”.

-
“Nhưng nếu như đúng là vì nguyên nhân đó, thế chẳng phải là mình sai hay sao?
Mình lại còn giận dữ với anh ấy nữa chứ. Mình cứ cho rằng anh ấy sẽ không để ý,
mình đúng thật là ngốc mà!”.


Nghệ an ủi cô: “Không nên lúc nào cũng nhận phần sai về mình, Phạm Như Sênh
không sai à? Người sai nhiều hơn chính là anh ta, không đúng sao? Ai bảo anh ta
không nói gì, mà cậu cũng chẳng phải là người “đi guốc trong bụng” anh ta, làm
sao có thể biết rõ tâm sự của người ta được?”.

Nghe
Tô Nghệ nói, lòng Khinh Vãn vốn đã không kiên định lại càng trở nên dao động
hơn. Cô xua tay nói với Tiểu Nghệ: “Vừa nãy mình ăn chưa no, giờ đi mua ít đồ
ăn đây, cậu có cần thứ gì không, mình sẽ mua hộ?”.


Nghệ cười cười đáp lại: “Không cần đâu, đợi đến khi cậu mang đồ về, có lẽ mình
đã ngủ say rồi!”.

Chút
tâm tư nho nhỏ của Khinh Vãn mà cô cũng không biết ư? Chắc chắn là đi tìm Như
Sênh để giải thích.

Khinh
Vãn đúng là đi tìm Phạm Như Sênh. Cô đi đi lại lại dưới ký túc của anh một hồi,
cuối cùng không chịu được liền chạy lên tầng.

Hoạt
động trong trường đại học không chỉ đơn giản là học tập, ăn uống, ngủ nghỉ hoặc
tham gia huấn luyện đoàn thể xã hội, nếu không thì tất cả sinh viên trong trường
sẽ trở thành những thánh đồ, thánh nữ hết. Đặc biệt, trong trường còn có những
người như Phạm Như Sênh, Thang Bồng thì cuộc sống đại học lại càng không thể
đơn giản như thế được. Nếu muốn biết đối tượng mà con gái ngưỡng mộ như thế nào
thì hoàn toàn có thể tham khảo ở hai người đó. Sự thực đúng là vậy, chỉ là bản
thân một số người không nhận ra mà thôi. Trong con mắt của các nữ sinh trường đại
học H, phòng 312 và phòng 222 của tòa nhà số một trong ký túc là khu vực vô
cùng nhạy cảm, vì vậy mức độ quan sát đương nhiên là được quan tâm hơn các
phòng khác rất nhiều.

Cho
nên dù trước đây cô chưa bao giờ hỏi số phòng Phạm Như Sênh là bao nhiêu thì chỉ
cần loại bỏ một trong hai đáp án là biết ngay, huống hồ Tô Nghệ đã điều tra
giúp cô số phòng của Như Sênh là 312 từ rất lâu rồi.


đi lên, đến trước cửa phòng 312, gõ cửa cộc, cộc, cộc, một lúc rồi mà không có
tiếng đáp trả.


nhìn đồng hồ - sáu giờ ba mươi phút. Lúc nãy Như Sênh nói anh phải đi gia sư, lẽ
nào anh không quay về phòng?


đứng trước cửa phòng mà lòng đầy lo lắng, từ nhỏ cô đã luôn có tính sốt ruột, định
làm gì thì phải làm ngay, bây giờ anh không ở nhà, cô cũng không thể đứng mãi ở
cửa phòng người ta để đợi được, người qua lại không ngừng nhìn cô với ánh mắt
hiếu kỳ, ngại chết đi được.

Đúng
lúc cô định quay người đi thì có một giọng nói vọng tới: “Này, chẳng phải là
người đẹp của Như Sênh đây sao?”

Khinh
Vãn ngẩng đầu nhìn, một khuôn mặt vừa quen lại vừa lạ, một ý nghĩ bỗng lóe lên
trong đầu cô: “Anh là bạn cùng phòng của Như Sênh đúng không?”.

-
“Em vẫn nhớ anh ư?”. Người đó vừa thừa nhận vừa kinh ngạc, người đẹp này rất nổi
tiếng ở trường, lại đầy đủ các đức “công, dung, ngôn, hạnh” khiến người khác
không thể không yêu mến.

-
“Vâng, hồi trước anh hay cùng Như Sênh lên lớp, em nhớ anh chứ! Anh tên là Lão
Viên đúng không ạ?”. Cô mỉm cười, hình như Như Sênh từng nói như vậy, hóa ra họ
là bạn cùng phòng.

-
“Anh tên là Viên Vũ Siêu, em cũng có thể gọi là Lão Viên như những người
khác!”. Anh ta nói, “Em đến tìm Như Sênh phải không?”.

-
“Vâng!”. Cô gật đầu, “Cho em hỏi lúc nào thì anh ấy mới về?”.

-
“Tay ấy hả, lúc nào cũng làm việc, chẳng có ngày có đêm gì cả, có lẽ em sẽ phải
đợi lâu đấy!”.

Đôi
mày thanh tú nhè nhẹ rướn lên: “Thế anh có biết khoảng mấy giờ anh ấy về
không?”.

-
“Có lẽ, sớm nhất cũng khoảng mười giờ gì đấy!”. Anh ta nói, “Nếu muốn em có thể
vào phòng đợi? Dù sao thì phòng cũng không có ai, chỉ có anh và Như Sênh, hai
người khác đã chuyển ra ngoài trọ!”.

Đợi
từ sáu rưỡi đến mười giờ không phải việc mà cô không làm được. Vừa hay, cô cũng
muốn tham quan phòng Như Sênh như thế nào, thế là Khinh Vãn liền gật đầu ngay.

Lần
đầu tiên bước vào phòng anh, thực sự cũng chẳng làm cô lo lắng do dự, tuy không
được quá sạch sẽ nhưng cũng không thể nói là ổ chuột, thậm chí đồ đạc còn được
sắp xếp đúng vị trí theo một nguyên tắc nhất định.

Mắt
cô dừng lại ở một chiếc bàn sạch sẽ, đang định nói thì Lão Viên ở cạnh liền chỉ
vào bàn giới thiệu: “Đó là bàn của Như Sênh đấy!”.


bước tới, đưa tay sờ chiếc ghế, trong lòng đang hình dung ra hình ảnh tối tối
Như Sênh ngồi đây đọc sách, nhất định sẽ đẹp đến mê người!

Trông
bộ dạng của cô như vậy Lão Viên thấy thật buồn cười, giống như chưa từng trông
thấy cái ghế vậy, anh ta nói: “Em ở đây đợi nhé, anh xuống kia ăn cơm đã, đói
muốn chết đây này!”. Vừa nói xong, phòng bên cạnh đã có người đến gọi anh ta rồi
họ cùng cầm khay đi lấy cơm.

Một
mình Khinh Vãn trong phòng, Lão Viên vừa đi cô lập tức ngồi vào ghế của Như
Sênh và tỉ mẩn quan sát lãnh địa của anh. Trên bàn ngoài mấy cuốn sách sạch sẽ,
một chiếc đèn bàn, một chiếc cốc thủy tinh thì không còn thứ gì khác. Phong
cách của Như Sênh thường rất giản dị, đó cũng chính là sự giản dị, sạch sẽ mà
cô được đã thấy trong căn phòng này.

Khinh
Vãn nằm xoài trên bàn, ngón tay di di trên mặt bàn, cô đang viết từng nét từng nét
một.

Sau
lưng có tiếng bước chân vọng đến, cô tò mò nhìn ra ngoài, lẽ nào Lão Viên ăn
cơm với tốc độ thần tốc nên đã về rồi hay sao? Khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc
ấy, cô lặng đi, ngẩn ngơ nhìn anh, sau đó đứng bật dậy, bước về phía anh như có
một ma lực nào đó, đứng trước mặt anh, cô phải ngẩng cao đầu mới nhìn rõ khuôn
mặt của người mình yêu.

Đôi
mắt đen thẳm của anh vẫn trấn tĩnh, không thể đoán được trong đó ẩn chứa những
tình cảm gì.

Khinh
Vãn kéo tay anh, lay lay một cách nũng nịu: “Như Sênh, đừng giận được không
anh? Em đến xin lỗi anh đây!”.

Anh
nhìn cô, không nói lời nào.


ngây ngô cười hì hì: “Thôi mà, thôi mà, đừng giận nữa mà, giận dữ nhiều sẽ mau
già đấy, không đáng như thế đâu, đúng không?”.

Như
Sênh đáp trả bằng cách áp chặt cô vào sau cửa rồi hôn một cách cuồng bạo lên
cái miệng nhỏ xinh đang “léo nhéo” không ngớt của cô, Khinh Vãn cảm thấy eo của
mình như bị vặn đứt, ý nghĩ sau cùng trước khi đầu óc trở nên quay cuồng là:
Sao nụ hôn lại có thể làm người ta mê đắm đến thế?

Khi
hai người ở trong phòng, cô ngồi trên đùi Như Sênh, hai tay vòng qua cổ anh, cô
hỏi: “Không phải anh nói là đi dạy sao? Sao lại về sớm vậy?”.

Như
Sênh đang nhìn ra phía khác, ánh mắt không được tự nhiên cho lắm, khi nãy gặp
Lão Viên ở nhà ăn, nghe anh ta nói cô đang ở đây đợi anh, anh cũng không hiểu
vì sao mình lại ba chân bốn cẳng chạy về phòng, lại còn xin nghỉ dạy nữa.

Thấy
anh không nói gì, Khinh Vãn tự phát biểu cảm tưởng của mình: “Để em nghĩ xem
nào, liệu có phải trái tim của chúng ta có thần giao cách cảm không nhỉ? Anh cảm
thấy em đang ở đây, cho nên mới quay về đúng không? Hoặc là thực ra anh không
phải đi dạy, vừa nãy chỉ là tức giận em mà nói vậy thôi?”.

Như
Sênh không cười nữa: “Em bớt tưởng tượng đi một chút được không?”.


liếc nhìn anh một cái, ngồi thẳng dậy, nghiêm sắc mặt nói với anh: “Em và Thang
Bồng chỉ là bạn bè, bạn bè rất bình thường, người em thích chính là anh!”.

Như
Sênh lặng đi, sau đó anh dùng tay vuốt những sợi tóc trên trán cô, mỉm cười và
nói: “Tống Khinh Vãn, rốt cuộc thì em được làm bằng gì hả, đường đường là một
cô gái mà suốt ngày nói với người khác rằng: Em thích anh, em thích anh! Em
không xấu hổ sao?”.

-
“Trước đây thì có còn bây giờ em không còn ấu trĩ như xưa nữa, hơn nữa em đâu
có tóm lấy một người và nói với anh ta rằng: Em thích anh, bởi vì anh chính là
Phạm Như Sênh, anh không phải là người nào khác, nên em mới ngày ngày nói với
anh như vậy, huống hồ em thực sự rất thích anh, tại sao lại phải giấu trong
lòng mà không nói ra? Như thế thật rất bức bối, rất khó chịu!”.

Một
câu hai đích, anh không phải là không hiểu ẩn ý trong lời nói của cô.

Im
lặng, đối diện với sự thẳng thắn của cô, anh chỉ có thể biểu hiện một cử chỉ
duy nhất đó là im lặng. Có những lúc anh thật sự rất ngưỡng mộ vẻ thuần khiết của
cô, nghĩ gì thì nói đấy, nếu như có thể, anh luôn hy vọng cả đời này lúc nào cô
cũng giữ được vẻ thuần khiết ấy và không bao giờ vướng phải sầu não.

Mọi
người đều cho rằng anh là người rất kín đáo, anh ít nói, nhưng anh thấy hết và
cất giấu tận sâu trong cõi lòng. Từ trước đến nay, anh chưa từng nói với
cô rằng anh thích cô. Nếu nói rằng bất kỳ
phương diện nào anh cũng có thừa năng lực, thì với chuyện tình yêu anh lại mù tịt
như bước vào một khu rừng rậm rạp, mỗi một bước đi anh đều phải không ngừng tự
hỏi: Như thế liệu có đúng không? Đi rồi liệu có sa vào cạm bẫy và đến cuối cùng
liệu có lầm đường? Chẳng phải anh không đọc được sự buồn bã hiển hiện trong ánh
mắt cô, cũng chẳng phải anh không hiểu tâm ý của cô, chỉ là - anh không thể bảo
đảm rằng bản thân mình có thể làm được một cách tốt nhất và không để cô phải tủi
khổ.

Từ
khi cô bước vào cuộc đời anh, anh không thể không thừa nhận đứng trước cô càng
ngày anh càng giống những người bình thường khác. Tiếng cười của cô cuốn đi hết
sự mệt mỏi trong ngày, thức ăn cô làm khiến anh cảm thấy hương vị của gia đình
và mỗi khi hôn cô, anh đều nghĩ rằng: Làm thế nào để mỗi giờ mỗi khắc đều được
ngọt ngào như thế này. Đương nhiên, những ý nghĩ ngu ngơ của cô cũng thường
xuyên làm anh điên đầu, mỗi khi anh giáo huấn, cô lại cúi đầu xuống với vẻ mặt
ngây thơ vô tội, tràn đầy sự ăn năn hối lỗi, nhưng trong ánh mắt lại lấp lánh
nét cười vui, những lúc cô như vậy thật khiến người ta lực bất tòng tâm.

Trong
tình yêu, anh tham lam muốn có được cảm giác bên cô, nhưng lại không thể hứa với
cô bất cứ điều gì, đến câu: “Anh thực sự thích em!”, anh cũng không thể nói
thành lời.

Trong
cuộc đời của anh, sự xuất hiện của cô là hoàn toàn ngoài ý muốn, còn anh vô
cùng cẩn trọng trong việc đối đãi với cái điều ngoài ý muốn ấy, chỉ lo rằng nếu
không chú ý sẽ lại xuất hiện một điều bất ngờ không kịp trở tay khác…

Khinh
Vãn đương nhiên không biết trong lòng Như Sênh đang nghĩ gì, cô cho rằng, chứng
kiến biết bao yêu và hận của trên thế gian này thì đến kẻ đầu gỗ cũng động
lòng. Lẽ nào quen nhau đã lâu như vậy mà Như Sênh lại chẳng có chút cảm giác
nào với cô sao?


chợt nhớ đến một câu không biết đã nghe được ở đâu đó: “Người như anh ta thì
không có đèn đỏ, anh ta bật đèn xanh, đèn vàng cho bạn, nếu như bạn vẫn không
theo kịp thì anh ta sẽ rời đi. Không có đèn đỏ…”.


nghịch ngợm bàn tay anh, nhìn thấy ở đó rõ ràng có vết sẹo do bị thương liền hỏi:
“Anh bị sao thế này?”.

-
“Không cẩn thận nên bị thương!”. Anh giải thích qua loa.


vừa nghịch bàn tay vừa hỏi anh: “Có những lúc thực sự em chẳng có chút cảm giác
an toàn nào, thậm chí đến tận bây giờ vẫn còn cảm giác rằng việc chúng mình
quen nhau như một giấc mơ và đến một ngày nào đó sẽ tỉnh dậy. Nếu như có thể,
em thực sự muốn trở thành anh trong một ngày, để em có thể hiểu được rốt cuộc
trong lòng anh đang nghĩ gì!”.

Như
Sênh im lặng rất lâu, khi cô ngỡ rằng mình sẽ lại thất vọng như mọi lần thì anh
lại nhìn cô bằng ánh mắt sâu thăm thẳm và nói: “Khinh Vãn, hãy cho anh thời
gian!”.

Chỉ
là cô vẫn chưa đợi được câu trả lời của anh thì đã nhận được tin bà Phạm nằm viện.

Như
Sênh nói, mấy năm nay, sức khỏe của mẹ anh không còn như trước nữa, anh vẫn thường
khuyên mẹ đến bệnh viện kiểm tra, nhưng bà chỉ hứa cho qua chuyện, anh biết bà
muốn tiết kiệm tiền, bà đã tiết kiệm cả đời, chưa bao nào hoang phí cho bản
thân.

Mấy
ngày tiếp đó, Như Sênh càng trở nên bận rộn, vừa đau đầu về khoản viện phí của
bà Phạm vừa phải chú ý việc học hành, buổi tối còn phải đi trực đêm. Khinh Vãn
không chịu nổi cảnh ấy, cô chủ động đề nghị giúp anh trực đêm, mới đầu thế nào
anh cũng không chịu đồng ý, sau đó Như Tiêu cũng nói thêm vào, anh mới miễn cưỡng
nhận lời, nhưng lại đề nghị hai người họ sẽ thay nhau trực đêm.

Khinh
Vãn không thể ngờ Như Tiêu vẫn còn nhớ cô, ngay trong lần đầu tiên gặp nhau, cô
ấy đã hỏi: “Chị chẳng phải là chị Khinh Vãn sao?”.

Khinh
Vãn cho rằng Như Sênh có nói về cô với Như Tiêu, sau này mới biết người Như
Tiêu nhắc đến chính là người chị gái đã đi xem kịch cùng với hai anh em khi còn
nhỏ.

Trong
phòng bệnh dường như chỉ qua một đêm, bà Phạm đã già đi rất nhiều, người phụ nữ
với dung mạo khô héo và mái tóc hoa râm lòa xòa kia thật khiến cho người ta phải
xót xa đau đớn.

Báo cáo nội dung xấu