Việt cổ di tình - Chương 28 - 29
Chương 28: Trêu chọc
Nắng mặt trời sau giờ ngọ thật ấm áp, Diệp Thiện
Thiện ôm mấy cái áo trắng Thương Khung vừa thay ra không lâu đi ra ngoài viện.
“Thiện Thiện!”. Có người gọi, quay đầu nhìn thấy
một tì nữ nhỏ ở phân điện Vân Ẩn, cô vội cười đáp lời.
“Lại giặt đồ cho chủ thượng à?”. Tì nữ nhiệt tình
bước lên muốn cầm lấy quần áo trong lòng cô. “Để muội giúp, tỉ về phòng nghỉ
đi…”. Nghĩ bụng, đây là tì nữ được cưng chiều bên cạnh chủ thượng, đương nhiên
nàng phải tìm mọi cách lấy lòng. Huống chi còn có việc nhờ nàng ta giúp đỡ.
“Cám ơn muội! Thật sự không cần đâu!”. Diệp Thiện
Thiện vội vàng né tránh không chút dấu vết, cảm động cười nói: “Tỉ đang nhàm
chán, muốn giặt ít đồ giết thời gian, với lại cũng không nhiều lắm. Giặt qua
loa một chút là xong ấy mà.”. Cô vừa nói vừa không ngừng khinh bỉ mình, giặt đồ
giết thời gian? No! Căn bản làm gì có chuyện đó! Nghĩ lại lần trước, tiểu tì nữ
rất nhiệt tình muốn giúp cô, thật sự là thịnh tình khó khước nên để cô ta giặt
dùm mình hai món. Kết quả? Cô nghi mũi Thương Khung vốn dĩ là mũi chó! Trưng ra
cái mặt như núi băng, nhìn cũng không thèm nhìn, thò tay bốc ngay hai món đồ từ
trong đống quần áo, bắt cô giặt đi giặt lại năm lần bảy lượt mới tha. Sau, cô
hết sức buồn bực nghĩ bụng, vì sao anh ta chỉ chọn đúng hai món mà tì nữ kia
giặt để hành hạ cô? Không lẽ tật sạch sẽ của anh ta đã thăng đến cảnh giới mới
rồi?... Thành thử, cô còn dám để người khác động vào quần áo của Thương Khung?
Đến cuối cùng thì người chịu khổ vẫn là cô thôi.
Cô tì nữ có vẻ thất vọng bỏ tay xuống. Diệp Thiện
Thiện phát giác có điểm khác thường.
“Không phải là… có chuyện gì chứ?”. Diệp Thiện
Thiện dè dặt hỏi.
“Thiện Thiện tỉ, muội có một chuyện… muốn nhờ tỉ
giúp…”. Nàng ta ngần ngại nắm lấy tay Diệp Thiện Thiện. Thấy Diệp Thiện Thiện
chăm chú lắng nghe, trong lòng cảm thấy ấm áp. Đúng thế, là cảm giác ấm áp, lần
đầu tiên nhìn thấy Diệp Thiện Thiện giống như ánh mặt trời vậy.
“Muội bán đến đây đã hơn bốn năm rồi! Mấy ngày
trước muội mới biết, cả nhà chỉ còn một mình tiểu đệ, cha nương muội đều mắc
bệnh qua đời năm ngoái. Muội còn chưa kịp tận hiếu…”. Nói đến đây, mũi chua
xót, nước mắt ứa ra.
Diệp Thiện Thiện thấy vậy mềm lòng, khổ nỗi đang
ôm một đống đồ không đào đâu ra tay để an ủi nàng, vội vàng nói: “Đừng khóc
đừng khóc. Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình của con người.”. Nghĩ nghĩ
lại hỏi: “Nói vậy đệ đệ của muội ra sao rồi?”.
“Đệ đệ…”. Diệp Thiện Thiện càng an ủi, nàng ta
càng muốn khóc, giá mà nàng có một tỉ tỉ như vậy thì tốt biết mấy. “Đệ đệ mới
mười hai tuổi, mỗi ngày đều không đủ ăn. Hôm trước muội xin tổng quản nghỉ nửa
ngày trở về thăm nó, thấy nó… nó… nó ở…”. Diệp Thiện Thiện hỏi gấp: “Làm sao?”.
“Ở bên ngoài xin ăn…”. Nói xong khóc càng dữ.
“Quần áo trên người rách nát hết, cũng không có ai vá lại… muội nhìn mà đau lòng
quá!”.
Diệp Thiện Thiện nghe cũng cảm thấy chua xót. Hai
chị em không còn cha mẹ, nương tựa vào nhau thôi đã đủ đáng thương rồi, đằng
này còn mỗi người một nơi. Hơ? Đột nhiên linh quang lóe lên…
“Hay là… dẫn nó đến Vân Ẩn điện? Làm chút việc
trong điện, hai chị em còn có thể chiếu cố nhau, đúng không?”.
Tiểu tì nữ nghe xong hấp tấp quỳ xuống, miệng nói:
“Cám ơn Thiện Thiện tỉ, muội và đệ đệ cả đời này cũng không quên ơn tỉ. Cám ơn
Thiện Thiện tỉ!”.
Diệp Thiện Thiện vội đỡ nàng lên. Cô chỉ đề xuất
biện pháp thôi, cũng đâu phải tài ba gì, sao cứ muốn quì chứ.
Tiểu tì nữ nước mắt lưng tròng đứng dậy: “Thiện
Thiện tỉ, tỉ nói với chủ thượng được không?”.
“Tỉ nói?”. Diệp Thiện Thiện ngớ người. “Chuyện đó
không phải chỉ cần nói với tổng quản là được sao? Nếu cần tỉ giúp muội nói với
tổng quản!”.
“Muội đã nói với tổng quản rồi! Tổng quản nói,
trong điện không cho phép ai tùy tiện ra vào, người muốn vào đều phải bẩm lên
chủ thượng.”.
Da đầu Diệp Thiện Thiện lờ mờ thấy đau. Chuyện nhỏ
như hạt mè cũng phải báo với Thương Khung? Hàng ngày anh ta nhàn rỗi quá rồi
sao? Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đầy mong đợi của nàng ta, cô lại không nhẫn tâm
cự tuyệt, khó xử quá!
Diệp Thiện Thiện ngồi bên bờ sông giặt quần áo,
sau lưng có tiếng bước chân, cô vừa giặt vừa quay đầu nhìn, thì ra là Hạ Hà.
“Thiện Thiện, hôm đó, canh… chủ thượng uống có vừa
lòng không?”. Ả thăm dò. Vì sao mọi chuyện không nằm trong dự tính của ả?
Nghe nói vậy, Diệp Thiện Thiện sực nhớ đến chuyện
phát sinh hôm đó vì chén canh, mặt bất giác nổi lên một rặng mây đỏ.
Nếu mà nói chủ thượng không uống, nhất định Hạ Hà
sẽ thương tâm! Trái nghĩ phải nghĩ, đành nói dối có thiện ý một lần vậy.
“Chủ thượng uống rồi! Còn nói vị… rất ngon!”. Nói
xong lật đật cúi đầu giặt đồ, cố gắng che giấu lúng túng vì nói dối.
Hạ Hà đứng sau lưng cô nghiến răng nghiến lợi nghĩ
thầm: “Con tiện nhân này nói láo! Thương Khung nhất định không uống, canh chắc
chắn bị nó làm đổ rồi! Bằng không, uống phải thất hồn tuyệt độc tán trong canh,
Thương Khung không chết cũng sẽ náo loạn gà bay chó chạy lấy mạng của nó. Làm
sao bình an vô sự, bình thường như vậy được?”.
“Vậy sao? Vậy thì phải cám ơn Thiện Thiện rồi!”.
Đối diện với lưng cô, mặt Hạ Hà dữ tợn nhưng giọng điệu ngược lại hết sức bình
tĩnh.
“Đừng khách khí! Chỉ là nhấc tay một cái mà
thôi!”. Diệp Thiện Thiện vừa giặt vừa đáp.
Hạ Hà lẳng lặng nhích tới sau lưng cô, quan sát
mực nước nông sâu, miệng nói: “Thiện Thiện thích chủ thượng sao?”.
Tay Diệp Thiện Thiện đang giặt đồ ngừng lại. Vấn
đề này thực tình cô chưa từng nghĩ tới, cô thích anh ta sao?
Chắc là… không có đâu? Kì lạ, sao Hạ Hà lại hỏi
vấn đề này?
Cô trầm mặc không nói làm mặt Hạ Hà càng méo mó
kinh khủng hơn. Quả nhiên! Từ lâu đã nghe đồn ả dùng sắc đẹp dụ dỗ chủ thượng,
làm chủ thượng mê muội ả. Xem ra là thật…
“Vậy chắc chủ thượng cũng thích Thiện Thiện phải
không?”. Nói xong nhấc chân phải lên nhắm lưng Diệp Thiện Thiện đá tới, trong
lòng cười lạnh. Chủ thượng thích ngươi? Đợi kiếp sau đi!
Chân còn chưa đá tới, một bóng trắng đã vụt qua,
ngón tay thuận theo hướng Hạ Hà xoay đầu búng khẽ một cái. Không kịp la một
tiếng, Hạ Hà đã tắt hơi, sau đó tiện tay quăng xác lên trời. Từ xa, hữu hộ pháp
dùng trường tiên, không tiếng động cuốn lấy, bóng người thấp thoáng đi xa. Tất
cả mọi chuyện, Diệp Thiện Thiện ngồi giặt đồ hoàn toàn không hay biết. Vẫn đang
cố gắng suy nghĩ vấn đề Hạ Hà mới hỏi, chủ thượng thích mình sao?
Bóng trắng sau lưng không lên tiếng, im lặng nhìn
cô.
Thở dài! Diệp Thiện Thiện khôi phục lại động tác
giặt đồ trong tay. “Chủ thượng sao có thể thích ta được?”. Rồi không tự giác
lắc lắc đầu.
“Hạ cô nương, cô không biết, thật ra chủ thượng
người này…”. Cô vẫn chưa nhận ra người sau lưng căn bản không phải Hạ Hà, định
khéo léo nói cho nàng ta biết, chủ thượng là cái người “gian ác”! Khuyên nàng
ta ngàn vạn lần đừng lại gần, bằng không sẽ bị bắt nạt rất thảm. Nhưng mà, phải
nói thế nào để Hạ Hà tin đây?
“Anh ta, người này… có lúc…”. Diệp Thiện Thiện bặm
môi, tìm không ra từ thích hợp để diễn đạt. “…Tóm lại, rất là nguy hiểm! Với
lại tính tình anh ta… nói sao nhỉ? Rất khó ở chung…”. Diệp Thiện Thiện nghĩ đến
tình cảnh anh ta ức hiếp mình hôm đó, tâm tình có chút kích động. Buông quần áo
trong tay.
“Có lúc… anh ta rất ngang ngược, căn bản không cho
người ta cơ hội giải thích… thật sự là tức chết người! Còn có lúc… anh ta lại
còn dùng…”. Nói đến chỗ tức tối, quay đầu lại… tức thì bao nhiêu oán giận trong
lòng đều hóa thành tro bụi bye bye cô đi mất. Cô trợn mắt, nhìn mặt người đứng
sau lưng đã đen hết nửa… mấy lời còn sót lại đều nuốt trở về. Người ta nói,
không thể nói xấu sau lưng người khác! Nhìn cô đi, báo ứng đến thật nhanh mà.
“Dùng gì? Ta cho nàng cơ hội giải thích một lần!”.
Thương Khung cúi xuống nhìn cô, cười như không cười hỏi.
“Dùng…”. Diệp Thiện Thiện xấu hổ xoay người, né
tránh ánh mắt nóng bỏng của hắn. Trong lòng không ngừng kêu khóc, vì sao thành
ra như vậy? Rõ ràng là Hạ Hà mà! Sao tự dưng biến thành Thương Khung hồi nào
vậy?
Làm sai phải chịu trừng phạt! Từ lúc còn nhỏ, hàng
ngày mẹ đều nói câu này với cô. Mà hiển nhiên là Thương Khung rất am hiểu câu
nói đó.
“Xin anh… đừng vậy…”. Diệp Thiện Thiện khóc nức nở
cầu xin… Vì sao? Vì sao lại biến thành thế này? Thà anh ta phạt cô giặt đồ,
không nên làm vậy với cô…
“Còn không chịu nói à?”. Thương Khung ngẩng đầu
lên khỏi ngực cô, xấu xa hỏi.
Diệp Thiện Thiện giãy dụa, hai chân không ngừng
vặn vẹo. Cô không muốn thế này! Càng không muốn nói xấu về tính tình không tốt
của anh ta. Bằng không cô nhất định còn thê thảm hơn nữa.
“Nếu đã không muốn nói…”. Thương Khung cười tà ác…
Khẽ nâng đôi chân mịn màng của cô lên. Bàn tay chậm rãi thăm dò, từ khoeo chân
mảnh mai lướt dần lên bên trong háng cô… Chạm đến đó, cô nhịn không nổi rên rỉ
một tiếng, kinh hoàng nhìn Thương Khung thong dong bận rộn đùa giỡn thân thể
cô.
“Tôi sai rồi… xin anh… đừng…”. Cô nức nở kêu lên,
nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống.
Hắn chỉ nhẹ nhàng kéo một cái đã gạt bỏ toàn bộ
giãy dụa của cô. Nơi mềm mại giữa hai chân không còn gì che đậy, toàn bộ bày ra
trước mắt hắn.
Lúc hắn nhìn thấy chỗ tư mật giữa hai chân hồng
hồng non mọng giống như cánh môi và cái lưỡi mềm thì… cổ họng khô khốc, hạ thân
căng cứng… Cố tình bỏ qua lời cầu xin của nàng, ngón tay khẽ vê hạt châu hồng
hồng mềm mềm, cảm thụ chỗ ấm áp mà hắn khao khát.
“A…
xin anh… đừng…đừng… đừng…”. Diệp Thiện Thiện bị ngón tay hắn xoa nắn… giày vò,
lắc đầu né tránh… không ngừng kêu khóc, vùng vẫy, nức nở.
“Không
cần sao?”. Thương Khung dừng tay, giúp cô lau nước mắt, hỏi khẽ: “Quên chuyện
nàng đáp ứng với người ta rồi?”
Mắt
Diệp Thiện Thiện ngập nước, đầu óc mơ màng nghĩ, cô đáp ứng người ta chuyện gì?
Hình như… chuyện đệ đệ của bé tì nữ vào điện… tội nghiệp nhìn hắn.
Thương
Khung hình như có chút cảm xúc gì đó, cúi người hôn lên má cô, tai cô tràn ngập
giọng nói khàn khàn nho nhỏ của hắn.
“Nếu
ta ưng thuận, nàng cảm ơn ta thế nào đây?”.
“Cảm
ơn…?”. Diệp Thiện Thiện đảo mắt, một giọt nước mắt còn đọng trên vành mi rớt
xuống. “Anh nói là… anh đồng ý rồi?”. Trong mắt cô có chút vui mừng.
Thương
Khung nhìn cô nửa ngày, cười khẽ. “Giúp cũng được… nhưng mà…”. Hôn đôi môi vừa
mềm vừa mọng của cô. “Ta muốn lấy thù lao trên người nàng!”.
Diệp
Thiện Thiện cắn chặt hàm răng, cứng đờ… thù lao? Ý anh ta là?
“Chỉ cần nàng đáp lại ta…”. Thương Khung khàn
giọng. Hắn còn chưa muốn làm hại nàng, chỉ là… hắn muốn nhìn nàng! Vuốt ve
nàng!
“Đáp lại anh?”. Đôi mắt to của cô ngỡ ngàng nhìn
hắn.
“Nếu làm ta hài lòng, hôm nay sẽ tha cho nàng!”.
“Thật à?”. Mắt Diệp Thiện Thiện sáng lên, biểu
tình này rơi vào trong mắt Thương Khung, một cơn giận dữ trào lên. Hắn chạm vào
lại làm nàng muốn trốn vậy sao?
“Há miệng!”. Thương Khung cứng rắn ra lệnh, nhanh
chóng xông vào tách hàm răng cô ra, khẽ cắn cái lưỡi hồng trơn mềm… cùng nhau
dây dưa…
Diệp Thiện Thiện bất lực, mặc hắn làm mưa làm gió.
Ý anh ta là, nếu cô ngoan ngoãn, hôm nay sẽ tha cho cô? Rõ ràng cảm thấy rất
may mắn, thế nhưng vì sao tận sâu trong lòng lại có chút gì đó mong đợi?
Dần dần rên rỉ thành tiếng… toàn thân nóng cháy
khiến cô như lạc vào mây mù.
Chương 29: Biểu ca
Chân trời ráng chiều tỏa ra lửa hồng chói mắt.
Diệp Thiện Thiện một bên cho thỏ ăn, một bên ư ử
hát ca. Tâm tình không tệ, vì sao thế? Miệng khẽ mỉm cười, thuận tay đút cho
con thỏ một lá cải trắng, vuốt ve lông trắng của nó, cười híp mắt nhìn nó gặm
đồ ăn ngon.
Bởi vì, hôm nay Thương Khung không có trong điện.
Tuy không biết anh ta đi đâu, nhưng Boss không có mặt, cảm giác ăn ngon ngủ
ngon không ai quản chỉ có thể dùng một từ để hình dung… “quá sướng”!
Tiểu Bạch đột nhiên ngừng ăn, đôi tai dựng lên
nhìn về góc tường, hoảng sợ không dám động đậy. Diệp Thiện Thiện ngờ vực dán
mắt vào góc tường… một loạt tiếng bước chân không vững truyền đến… tiếp đó tại
khúc ngoặt chỗ góc tường thì ngừng lại… không một tiếng động.
Cái gì vậy? Diệp Thiện Thiện cố lấy can đảm, thấp
thỏm đi tới góc tường. Tiểu Bạch quay mình nhảy tới một bụi cây, cuộn tròn
trong đó không ra.
“Á!”. Diệp Thiện Thiện thét lên một tiếng nho nhỏ.
Cô nhìn thấy một người áo đen, cả người bị thương đang dựa vào góc tường. Tâm
lí e ngại với những người bận áo đen khiến cô thụt lùi hai bước. Kế đó hoảng
hốt nhìn chung quanh, Thương Khung về chưa? Tả hộ pháp về chưa? Mắt sớm đã nhìn
thấy tay người áo đen có cầm kiếm… chân run rẩy… nếu mà y đến đây giết Thương
Khung, nhìn bộ dạng y hiện giờ chắc là chưa thành công. Nghĩ đến mấy gã áo đen
chết trong tay Thương Khung, hình như đều là sát thủ ở Đại Kiền… Tránh xa ra
vẫn tốt hơn, cô quay người định chạy…
“Cô nương!”. Giọng nói của hắc y nhân nhẹ nhàng mà
bình tĩnh… Cô như bị sét đánh lần thứ hai… đây là… vành mắt ươn ướt…
Giọng nói này… rất giống thầy giáo Trương dạy vật
lí trước đây. Cứng nhắc quay người, không biết tại sao lại sinh ra can đảm, thế
nhưng ma xui quỷ khiến cô tới gần. Nhìn đôi mắt quen thuộc đến kì lạ kia, tay
run rẩy gạt mớ tóc rối trên mặt y ra. Khuôn mặt này, giống thầy Trương như đúc,
mà đôi mắt… càng giống y hệt.
“Thầy Trương!”. Diệp Thiện Thiện thất thần kêu
lên.
“Cô nương tên gì?”. Diệp Thiện Thiện hơi hoảng
hốt… Nhớ lại ngày đầu tiên đến lớp bổ túc của thầy Trương… thầy giáo cũng dịu
dàng hỏi tên cô như thế.
Đột nhiên nhận ra một chuyện. Trước đây luôn không
hiểu vì sao bạn học cứ đồn đãi cô và thầy giáo có quan hệ tình cảm… giọng nói
êm dịu như thế, cộng thêm ánh mắt cũng dịu dàng như vậy… dường như trước đây
rất lâu đã đi theo cô rồi… mà cô, đợi tới khi lạc tới thế giới này rồi mới phát
hiện ra.
Hắc y nhân thấy Diệp Thiện Thiện hóa đá, vết
thương trên người đau đớn làm y không nhịn nổi, lại hỏi dò cô: “Cô nương, có
thể chỉ cho tại hạ đường ra khỏi điện không?... Ngày sau tại hạ nhất định báo
đáp!”.
“Ách… men theo tường này đi thẳng, có một cánh cửa
sau…”. Diệp Thiện Thiện theo bản năng trả lời, trầm mặc mấy giây lại hỏi: “Anh…
họ gì?”.
Hắc y nhân suy nghĩ một chút, đáp: “Tại hạ họ
Trương!”.
Diệp Thiện Thiện kêu thất thanh: “Anh thật sự họ
Trương?”. Lòng cố dằn xuống giả thiết biết đâu thầy Trương thực sự cũng xuyên
qua đến đây? Nếu không làm sao mặt mũi giống hệt thầy Trương, giọng nói giống,
họ cũng họ Trương nữa? Có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Thấy mặt tì nữ này lúc đỏ lúc trắng, bây giờ còn
ngây ngốc nhìn mình, không biết nghĩ cái gì… Ho khẽ mấy tiếng.
“Cô nương có thể dẫn đường một chút được không?”.
“Thầy Trương, thầy không nhận ra em sao? Em
là Diệp Thiện Thiện…”. Diệp Thiện Thiện đột nhiên mở miệng.
“Diệp Thiện Thiện?”. Giọng điệu lọt vào đầu Diệp
Thiện Thiện hệt như lúc thầy Trương điểm danh trên lớp… Giống y hệt.
“Là em! Là em!”. Cô kích động vọt lên nắm lấy tay
y. “Thầy đúng là thầy Trương rồi!”.
Hắc y nhân nhìn cô kì quái… một hồi mới nói.
“Thiện Thiện cô nương có thể dẫn ta rời khỏi đây không? Ra khỏi đây rồi chúng
ta từ từ nói tiếp.”.
Diệp Thiện Thiện vội vàng đồng ý, đỡ y đi ra cửa
sau. Nhìn vết thương trên người y, nghĩ đến thân phận y, trong lòng cô có rất
nhiều nghi vấn muốn hỏi. Song cuối cùng thấy dáng vẻ y nhịn đau lê bước lại bỏ
qua một bên. Cô thật sự hi vọng y là thầy Trương, giống như cảm xúc về vận mệnh
bất lực của cô. Có điều không rõ vì sao đáy lòng lại mơ hồ dâng lên cảm giác
bất an.
Cửa sau tương đối hẻo lánh, lúc này không có bóng
người, nhưng càng đến gần cảm giác bất an trong lòng cô càng thêm mãnh liệt.
“Ngươi cho rằng mình thoát được rồi sao?”. Giọng
nói lạnh lẽo âm u chọc thẳng vào tai làm cô cứng đờ, dừng chân lại. Lúc này bọn
họ chỉ còn cách cửa sau mấy bước… cảm giác cơ bắp cánh tay cô đang kéo căng
cứng lại.
Hắc y nhân chậm rãi quay lại, bình tĩnh mở miệng.
“Thương đệ, hà tất đuổi tận giết tuyệt?”. Diệp
Thiện Thiện đứng cạnh vốn đã kinh hãi, nghe câu này tức thì rớt cằm. Thương…
Thương đệ? Đây, đây, là quan hệ gì? Cuống quýt nhìn Thương Khung, anh ta lúc
này đang nhìn hắc y nhân chòng chọc. Gương mặt ngoại trừ lạnh nhạt còn có vô
tình, đuôi mắt cũng không liếc cô lấy một cái. Cô biết, lần này cô thực sự chọc
anh ta nổi điên rồi. Cô đã lờ mờ đoán được người áo đen này là kẻ tử thù của
anh ta, cô lại giúp y chạy trốn. Trong mắt anh ta, đây chắc chắn là chuyện cực
kì tồi tệ. Nhưng nếu người này thật sự là thầy Trương, có lẽ có mấy phần đúng,
cô không thể thấy mà làm ngơ… cho dù là bồi thường tính mạng.
“Đuổi tận giết tuyệt?”. Thương Khung không thèm
che giấu nụ cười lạnh. “Lúc ngươi phái người đuổi giết ta, có từng xuống tay
lưu tình? Cái đó không kêu là đuổi tận giết tuyệt?”.
“…Ngươi lại vì mấy tên tiểu lâu la ăn nói lung
tung mà muốn lấy mạng biểu ca?”. Hắc y nhân nói câu này, cằm Diệp Thiện Thiện
lại rớt xuống đất. Biểu ca? Hình như cô chưa nghe Thương Khung nói qua thân thế
mình bao giờ? Hóa ra anh ta cũng có người thân? Nhưng mà tình cảnh người nhà
gặp nhau đặc biệt đỏ mắt thế này… rất...
Thương Khung nghe xong cười giễu một tiếng. “Nói
cứ như thật, ngươi không thấy buồn cười sao? Hay là…”. Ánh mắt chợt lạnh đi,
khóe miệng thoáng qua một chút thê lương, “…Để ta đưa ngươi xuống âm phủ gặp di
nương ngươi, để ngươi tố cáo với bà ta, chúng ta có quan hệ gì?”.
“Thương đệ… thật ra nương ngươi đối với ngươi vẫn
còn…”.
“Câm miệng!”. Hắc y nhân còn chưa nói xong đã bị
Thương Khung giận dữ cắt ngang, “Không cần nhắc tới hai chữ đó trước mặt ta…
cho dù hiện tại bà ta đứng đây cũng không thay đổi được bất cứ chuyện gì… mà
ngươi… hôm nay nhất định phải chết!”.
Diệp Thiện Thiện bị đoạn đối thoại giữa hai ngươi
họ làm cho ngu luôn. Di nương của người áo đen kia là nương của Thương Khung?
Kế đó, nương của Thương Khung không nhận anh ta là con, mà người áo đen là biểu
ca của Thương Khung lại phái người truy sát biểu đệ, mà biểu đệ quay ngược lại
muốn lấy mạng biểu ca? Aaa… rối rắm quá! Ai nói cho cô biết đây là chuyện gì
thế?
Đột nhiên hắc y nhân cười điên cuồng.
“Thương Khung, ngươi quả nhiên không phải người.
Không trách được nương ngươi sinh thời hận không thể giết chết ngươi, đến khi
chết cũng không muốn thấy mặt ngươi một lần. Ta cũng vì một tí huyết thống với
ngươi mà cảm thấy bị sỉ nhục… "Á!” Thình lình hắc y nhân hét lên thảm
thiết. Diệp Thiện Thiện thấy y đau đớn cúi gập người, khóe miệng không ngừng
chảy máu.
“Mấy câu đó giữ lại xuống âm phủ mà nói với di
nương ngươi!”. Thương Khung cười lạnh, thong thả tới gần y, bàn tay nắm chặt
trong ống tay áo.
Diệp Thiện Thiện chưa từng thấy dáng vẻ phẫn nộ
thực sự của Thương Khung, hôm nay được thấy rồi! Lúc này sắc mặt anh ta cực
xấu. Khóe miệng cong lên lạnh tanh, đôi mắt tối đen như bốc hỏa… có thể đoán
được số mạng mà người áo đen sắp phải đối diện.
Không biết lấy đâu ra dũng khí, cô chắn trước mặt
người áo đen, cản đường Thương Khung.
“Tránh ra!”. Thương Khung nhíu mày, trong lòng nảy
sinh tức giận trước hành động bảo vệ người khác của nàng, nàng nghĩ nàng có thể
cản hắn?
“Chủ thượng… cái này…”. Ánh mắt Diệp Thiện Thiện
lưỡng lự, tìm cớ gì mới có thể ngăn cản anh ta đây? Sao cô có thể trơ mắt nhìn
“thầy Trương” mất mạng trong tay anh ta chứ? Mặc dù khả năng người áo đen này
là thầy Trương chỉ còn có phân nửa.
“Chủ thượng, nếu anh giết y, truyền ra ngoài sẽ bị
người chê cười.”.
Thương Khung hơi híp mắt, động tác nhỏ nhặt này
của anh ta Diệp Thiện Thiện quá hiểu. Nó chứng tỏ anh ta hết kiên nhẫn rồi, sắp
đổi thành hành động… hoặc là giết cô, hoặc là giết người áo đen… lập tức nhanh
hơn anh ta một bước, quay người ôm lấy hắc y nhân.
Thương Khung vẫn đè nén lửa giận, trong nháy mắt
nhìn thấy nàng ôm nam nhân khác, phừng phừng bốc cháy…
“Ta nói lại một lần nữa! Tránh ra!”.
Nghiến răng nghiến lợi.
Diệp Thiện Thiện đáng thương nói: “Y là biểu ca
của anh đó, người thân sao lại tàn sát lẫn nhau?”. Tim đột ngột đập dữ dội, cô
lấy hết can đảm, mặc kệ đi! Nếu bắt cô trơ mắt nhìn “thầy Trương” chết, cô sẽ
rất khổ sở. Làm thế này ít ra cô đã cố hết sức rồi. Cho dù chết, nói không
chừng sẽ được xuyên về lại… thân mình run rẩy dần dần bình tĩnh trở lại, nhắm
chặt hai mắt.
Đau đớn trong tưởng tượng hoàn toàn không xuất
hiện, hắc y nhân chớp thời cơ Thương Khung chần chừ đã dùng sức đẩy cô… Thứ y
vẫn cầm chặt nãy giờ trong tay phát ra tiếng nổ, tiếp đó ngân châm giống như
giọt mưa ùn ùn bắn ra.
Một lớp màu trắng chắn hết ngân châm trước mặt
Diệp Thiện Thiện, nháy mắt toàn bộ ngân châm không thấy đâu nữa, mà cô thì bị
ôm vào lòng một người.
“Thuộc hạ lập tức đuổi theo!”. Tả hộ pháp nói.
“Không cần! Viện binh của y đã đến rồi!”. Khóe
miệng tươi cười lạnh lẽo. “Vốn dĩ, ta nắm chắc mười phần có thể giết y.”. Nói
xong ánh mắt vẫn còn mấy phần ác liệt nhìn Diệp Thiện Thiện.
Cô rụt đầu, run rẩy trong lòng anh ta, dũng khí và
khí thế “cùng lắm thì chết” mới rồi đã bay sạch sẽ. Nếu không có Thương Khung
ôm lấy, chỉ sợ cô đã té xuống đất rồi. Trong đầu không ngừng vang lên giọng
nói: "Diệp Thiện Thiện! Lần này mày đi đời rồi… Chết chắc rồi…”.