Việt cổ di tình - Chương 06 - 07 - 08

Chương 6: Bọn buôn người

Bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, tim cô đập thình thịch
liên hồi, mồ hôi lạnh toàn thân chảy ròng ròng! Bóng tối càng làm cô thêm sợ
hãi. Một bàn tay to tóm lấy cánh tay cô, Diệp Thiện Thiện theo bản năng giãy ra
kịch liệt... liền nghe được một tiếng rủa nhỏ giận dữ!

“Thật là... đáng chết!”.

“Anh nói ai?”. Vốn tưởng nhận được câu xin lỗi,
kết quả nghe được hai chữ “đáng chết”!

“Nói ngươi!”. Hắn ghiến răng nghiến lợi.

“Nói tôi?... Anh, cái người này, thật sự không có
nhân tính mà!”. Diệp Thiện Thiện nổi khùng! Tính cô lúc rời giường cũng rất dễ
lên cơn! Vả lại mơ thấy mình toàn thân thối rữa sắp chết, còn không phải tại
anh ta hạ độc?

“Nhân tính?”. Giọng nói hắn lạnh như băng. “Ta
không cần nhân tính! Cũng như ta không cần phí lời với ngươi!”. Lời hắn như
phảng phất mang theo sát khí.

Diệp Thiện Thiện tức giận ngồi dậy: “Giọng điệu
này của anh là sao? Tôi mới không cần phí lời với anh! Tôi cứu anh còn bị cái
đồ biến thái nhà anh hạ độc! Thật không biết, lúc đầu tại sao tôi lại cứu cái
đồ máu lạnh này nữa? Ác... ma?” Chữ “ma” còn chưa ra đến miệng, cô liền bị một
bàn tay siết lại, càng bóp càng chặt. Diệp Thiện Thiện ra sức gỡ cái tay kia ra
nhưng uổng công vô ích, lỗ tai đầy rẫy cơn thịnh nộ như u hồn địa ngục…

“Nếu không phải muốn biết ai đứng đằng sau ngươi,
ngươi nghĩ rằng ta có thể cho ngươi ở đây to mồm, giảng giải nhân tính vĩ đại
cỡ nào à? Chẳng lẽ ngươi không biết, ta giết ngươi dễ như trở bàn tay hả?”

Diệp Thiện Thiện cảm giác máu xông lên đỉnh đầu,
hô hấp khó nhọc làm ngực chướng đau không chịu nổi. Bàn tay vô tình trên cổ
không ngừng dùng sức, đau đớn kịch liệt làm ý thức cô mờ dần. Trời ơi! Cô sắp
chết! Có lẽ ông trời nghe được kêu gào trong lòng cô, bàn tay ma quỷ kia ngay
lúc này hơi thả lỏng. Diệp Thiện Thiện nhân cơ hội vươn chân ra sức đạp một
cái. Nghe được một tiếng kêu đau đớn tức giận, áp lực trên cổ yếu đi, hai tay
cô dùng sức gạt ra, xoay người lăn xuống giường, chật vật mở cửa hầm, chạy trốn
ra ngoài.

Cô trèo lên hẻm núi, từ trên cao nhìn về phía sơn
trang, trong lòng nghĩ cú đạp sau cùng kia không biết có làm anh ta bị sao
không? Cũng không rõ bị đá có nặng hay không? Bây giờ ra sao? Tiếp theo cô lại
tự giễu mình, cô lúc ấy thiếu chút nữa bị ác ma bóp chết, giờ còn ở đây lo lắng
anh ta sống chết ra sao! Thật tình là tự mình đánh bại mình mà! Đang chìm đắm
trong suy nghĩ, khóe mắt cô thu vào một hình ảnh: đằng xa, một đám người áo
trắng đang chạy như bay về phía sơn trang, chớp mắt đã chiếm giữ toàn bộ sơn
trang. Diệp Thiện Thiện vọt đến sau một gốc cây, ló đầu ra lo lắng nhìn sơn
trang. Không nhớ lúc đi ra cô có đóng cửa hầm không? Lỡ không đóng thì nguy
rồi! Cô còn chưa ngốc đến nỗi cho rằng mặc đồ đen là người xấu, đồ trắng là người
tốt! Xem nhóm người này khí thế đùng đùng, bộ dạng “lai giả bất thiện”, trong
lòng cô không yên! Tiếp đó cô nhìn thấy đám người áo trắng tập trung lại nhắm
vào một chỗ. Diệp Thiện Thiện trợn mắt, vị trí đó... hình như là phòng chứa
củi! Không xong rồi!

Đương lúc tim cô vọt lên đến cổ họng, từ trên cao
nhìn xuống âm thầm lo lắng thì sau lưng vang lên tiếng bước chân. Diệp Thiện
Thiện theo bản năng xoay người, đâm đầu vào một miếng vải trắng, chụp kín mặt
cô. Một mùi hăng khác thường xộc vào phổi, tức thì cả người mất hết sức lực.
Nghe được có người nói chuyện.

“Đến xem náo nhiệt lại bắt được mỹ nhân, ha ha!”.
Một giọng nói chớt nhả cất lên.

“Xem ra tin tức Lưu Vân trang bị giết là thật!
Hỏng bét! Người của Vân Ẩn Điện đến đấy!”. Một tên đồng lõa khác nói.

“Đi mau! Bị bọn chúng bắt được, mạng nhỏ liền xong
đời!”.

Diệp Thiện Thiện cảm thấy trước mắt tối thui. Bị
nhét vào một cái túi lớn, sau đó bị người khiêng lộn ngược đầu xuống, dạ dày
lộn tùng phèo một trận, hôn mê bất tỉnh...

***************************************

“Chủ thượng! Đã soát hết mười dặm chung quanh Lưu
Vân trang, không có tung tích bất kì kẻ nào!”. Một bạch y nhân quỳ một gối
xuống trước mặt ác ma trong hầm ngầm.

“... Thật không có?”. Giọng nói ác ma âm trầm tức
giận!

“Thuộc hạ hộ chủ đến chậm, xin chủ thượng trách
phạt!”. Bạch y nhân cúi đầu thỉnh tội!

“Trách phạt?”. Ác ma nghiêng đầu quét mắt nhìn
bạch y nhân đang cúi đầu thấp hết cỡ, chậm rãi nói: “Tìm một nữ nhân tên Diệp
Thiện Thiện, tìm không ra thì đem đầu tới gặp ta!”.

“Dạ!”. Giống như ma quỷ, bạch y nhân thoáng cái đã
không thấy tăm hơi.

Một bạch y nhân khác tay cầm một bình sứ, mở nút
gỗ, đổ ra một viên thuốc màu đỏ sậm. Tức khắc, trong hầm mùi thơm ngát xông vào
mũi, tỏa hương bốn phía! Nhanh chóng đưa thuốc vào miệng ác ma. Nhai thuốc,
chốc lát, khí sắc ác ma tốt hẳn lên. Nhấc cánh tay trái bị thương lên xoay xoay
một cách tự nhiên, ánh mắt lạnh lẽo vô tình khôi phục, khóe miệng khẽ nhếch,
“... Trúng Cốt Hồng, ta ngược lại muốn xem ngươi trốn được đi đâu?”.

*********************************

Diệp Thiện Thiện vỗ cái đầu đau âm ỉ, rên lên rồi
tỉnh lại. Lọt vào mắt là một đôi mắt vừa to vừa tròn lại tràn ngập quan tâm!
Chủ nhân ánh mắt thấy cô tỉnh, trong mắt lộ ra vẻ vui sướng, miệng há ra rồi
ngậm lại, để lộ hàm răng đều đặn trắng bóc.

“Ngươi tỉnh rồi?”. Người đó cất tiếng nói nhỏ nhẹ.

“Ư... đây là... chỗ nào?” Diệp Thiện Thiện ngồi
dậy, ý thức rõ nét dần, hình như là bắt cóc tống tiền? Quét mắt nhìn chung
quanh, dọa cô nhảy dựng. Bỏ quá cho cô, gần đây thật sự có quá nhiều chuyện
khiến cô sợ hãi! Trong căn phòng tan hoang không chịu nổi, đến cả một cái ghế
dựa cũng không có, bốn vách tường sơ sài, ngồi có, chồm hỗm có, mấy chục người,
hơn nữa... tất cả đều là những cô gái trẻ...

Ánh mắt đảo một vòng, cuối cùng trở lại trên mặt
cô gái cô nhìn thấy lúc đầu. Thật là một người đẹp thẹn thùng e lệ, có điều sắc
mặt hơi tái!

“... Ta cũng không biết đây là đâu, ta bị bọn
chúng bắt tới, ngươi... cũng vậy à?” Cô ấy ngập ngừng hỏi thăm và thấy Diệp
Thiện Thiện lơ đãng gật đầu. Tiếp đó cô ấy lại khẽ hỏi:

“Ta là Nhan Hương Nhi, còn ngươi tên gì?”.

“Diệp Thiện Thiện...”. Cô thuận miệng đáp, cô thấy
không ít cô gái quần áo xộc xệch, còn có mấy người cứ nhỏ giọng nức nở. Người
nào người nấy tinh thần ủ rũ, dường như đã bị đày đọa đến không ra hình người nữa!

“Hương Nhi, các cô ấy... làm sao vậy?”. Cô lấy tay
chỉ chỉ, kinh ngạc hỏi.

“Ta cũng không biết! Ta bị bắt vào không lâu, cùng
lúc ngươi bị ném vào!”.

“Bị ném vào đây?”. Diệp Thiện Thiện thò tay sờ sau
lưng. Chẳng trách lưng đau eo nhức! Nhìn theo ngón tay Hương Nhi, thấy một cái
túi rách to đùng dùng để bọc cô!

“Bọn chúng bắt chúng ta làm gì?”. Bắt nhiều con
gái như vậy, không phải là băng nhóm lưu manh chứ? Thời cổ đại cũng có cái này?
Diệp Thiện Thiện càu nhàu.

“Chúng là bọn buôn người! Chuyên môn bán nữ nhân
đến nhà chứa...”. Hương Nhi ngập ngừng nói. “Trước kia ta có nghe người ta nói,
không nghĩ tới mình cũng sẽ bị bắt!”. Nói xong đôi mắt cô ấy đỏ lên, chảy nước
mắt!

“Ôi... Cô đừng khóc, chúng ta có thể nghĩ cách
chạy trốn!”. Diệp Thiện Thiện an ủi, cô không quen nhất là nhìn người khác
khóc!

“Vô dụng! Ngươi xem...”. Tay Hương Nhi chỉ vào
cánh cửa gỗ mục nát duy nhất trong phòng. Nhìn qua khe hở phía dưới có thể thấy
được bên ngoài có hai người, bốn cái chân to!

“Ta nghe nói, nếu phát hiện ai phản kháng hoặc là
có dấu hiệu đào tẩu, sẽ bị... bị...”. Mặt Hương Nhi trắng bệch nói không nên
lời!

“Sẽ thế nào?”. Nàng càng nói không nên lời, Diệp
Thiện Thiện lại càng muốn biết, tuy trong lòng cô đã lờ mờ đoán được.

“Sẽ... sẽ bị mười mấy tên đàn ông... cái đó… mà
chết! Chết rồi còn bị treo trên tường ngoài kia, để người ta nhìn...” Run rẩy,
nói xong nước mắt Hương Nhi lại tràn ra!

“Thật là lũ biến thái!” Diệp Thiện Thiện rủa nhỏ!
Nhìn các cô gái sứt đầu mẻ trán xung quanh, biểu tình phản kháng một chút cũng
không có, vẻ mặt nhẫn nhục chịu đựng làm Diệp Thiện Thiện càng thêm khổ sở. Thế
giới nam tôn nữ ti như vậy, muốn cô sống thế nào đây?

Đang lúc bồn chồn không yên, trong lòng hỗn loạn,
cánh cửa gỗ mục nát kia lại “bị thương nặng” lần nữa. Người tới một cước đá
văng cửa. Tiếng động cực lớn làm những nữ tử trong phòng run rẩy cả người, vẻ
mặt tuyệt vọng.

Cánh cửa bị sức mạnh thật lớn đá bay mấy mảnh gỗ
vụn, trông càng khó coi. “Rắc rắc”, tiếng động dường như báo hiệu, vận mệnh mà
những nữ tử trong phòng sắp phải đối mặt.

Chương 7: Phẫn nộ

Cái gã dùng chân đạp cửa bước vào đầu tiên, vừa
lùn vừa béo, mặt tròn, mắt hình tam giác ngược [6], mũi miệng phình to, hình
dạng muốn quái dị bao nhiêu là có bấy nhiêu. Một gã khác theo sau tiến vào,
cao, mặt gầy, tướng mạo bình thường nhưng hai hàng lông mày cách xa hai mắt cho
thấy tên này nham hiểm mưu ma chước quỷ! Hai tên bước vào rồi đứng lại. Gã béo
ục trơ tráo quét cặp mắt tam giác tối om vào các nữ tử trong phòng. Cái miệng
rộng ngoác cười nham hiểm, lộ ra hai hàm răng vàng xỉn, làm người ta muốn ói!
Hương Nhi vội vàng kéo Diệp Thiện Thiện lùi vào một ngách không ai để ý.

“Ngồi nhìn cái gì? Tất cả đứng lên!”. Giọng đã nhỏ
còn bén nhọn làm Diệp Thiện Thiện cực kì khó chịu. Những nữ tử xung quanh kinh
hoảng đứng dậy, miễn cưỡng xếp thành hàng. Hầu như tất cả đều cúi đầu phát run.
Bắt đầu từ mấy nữ tử gần nhất, cách hai hàng vẫn còn thấy được những mảnh y
phục rách nát không ngớt run rẩy.

[6]: Theo nhân tướng học. mắt tam
giác là mí trên và mí dưới đều hợp thành một góc nhọn và sắc ở phía đuôi mắt,
trông giống như mắt như hình tam giác.

Người có tướng mắt này sống thực
dụng từ rất sớm. Họ suy nghĩ quá nhiều về lợi ích của bản thân cũng như tiền
bạc và danh vọng. Ho không quan tâm đến thái độ, cảm xúc những người xung quanh
nhưng lại rất biết cách nịnh bợ và lấy lòng người khác để thu lợi cho bản thân.

Những người này lòng dạ đầy mưu
mô toan tính, khiến cho nhiều mối quan hệ gần gũi thân tình cũng trở nên bất
hòa. Họ rất thâm hiểm, có thể dùng mọi thủ đoạn để có tiền và có lợi cho bản
thân.

Khi tranh luận vấn đề gì, những
người này còn rất hiếu thắng, nếu ai cố tranh chấp với họ thì dễ sứt mẻ tình
cảm, thậm chí sinh lòng oán hận, thù hằn.

Gã béo lùn bắt đầu đi đi lại lại. Đến trước mặt
một nữ tử thân hình đầy đặn, ánh mắt dâm đãng, hắn nói với gã cao gầy, giọng
chói tai: “Triệu ca, ngươi xem, ngực con ả này, mẹ nó, thiệt là lớn!”.

Cái đồ chó đẻ này, chửi người cũng không khác gì
đám lưu manh hiện đại! Xem ra mấy lời bẩn thỉu đều thông dụng từ cổ chí kim,
không phân biệt lịch sử.

Gã cao gầy cười “khà khà” hai tiếng, đôi mắt như
hai ngọn đèn pha bắt đầu tìm tòi trong đám người.

Gã béo một tay xé áo nữ tử, để lộ bộ ngực trắng
nõn rất to. Hai bàn tay vừa mập vừa bự nắm lấy, xoa nắn vặn vẹo như nhào bột,
thậm chí dùng sức kéo đầu núm. Đau đớn làm nàng ta nhịn không được rên lên,
trong tiếng rên rỉ mang theo vài phần nức nở. Gã béo nghe nàng rên la càng lúc
càng không kiên nhẫn, ra sức vặn thêm vài cái. Ngay lúc nàng ta la đau, hắn
liền giơ tay tát nàng ngã lăn xuống đất, tức giận quát:

“Con đĩ! Khoái kêu như vậy? Tao cho mày kêu đã
đời, người đâu!”.

Hai tên vạm vỡ tiến vào, mang theo nụ cười dâm dục
tóm lấy nữ tử ngã dưới đất, ngực lúc này đã biến thành màu tím đen tha đi ra
ngoài. Trong phòng yên lặng đến độ nghe được tiếng kim khâu rơi xuống đất, tiếp
đến ngoài cửa vang lên tiếng hét thảm thiết, kèm theo tiếng cười dâm đãng của
hai gã ác ôn. Tiếng kêu thét thảm thiết không ngừng, tiếng một gã đàn ông vừa
thở dốc vừa nói với tên còn lại: “Con ả này rên rỉ đúng là tuyệt cú mèo, đến đi!
Tiếp tục kêu!”. Nói xong, tiếng bàn tay cọ xát vang lên từng chập, cùng với
tiếng kêu gào đầy tuyệt vọng, đau đớn đến khản giọng.

Gã béo đắc ý lúc lắc đầu: “Đây là kết cục của việc
làm tao không hài lòng.”. Nói xong hắn thò tay vào bóp mông một nữ tử khác, bắt
đầu vặn vẹo.

Diệp Thiện Thiện tức giận ngút trời, máu nóng bốc
lên đỉnh đầu. Quả thực là một đám cầm thú! Súc sinh! Cô nghiến chặt mấy ngón
tay, ráng kiềm chế. Dùng thứ thủ đoạn hạ lưu này để đối phó với các cô gái yếu
đuối tay không tấc sắt làm máu huyết cô sôi trào, đầu váng mắt hoa! Hương Nhi
phát hiện cô khác thường, liên tục kéo chéo áo cô, Diệp Thiện Thiện nhịn đến
mức mặt đỏ phừng phừng.

Gã béo còn đang lải nhải mấy câu mắc ói, tên họ
Triệu giơ tay vỗ vai gã: “Ngưu Tử, thu tay lại, còn chuyện quan trọng phải làm!
Muốn chơi thì để lần sau!”. Nói xong quét mắt nhìn Diệp Thiện Thiện bên này.
“Hôm nay vừa vào hai đứa, lại đây!”.

Cả người Hương Nhi run run nhích lại gần Diệp
Thiện Thiện. Diệp Thiện Thiện không động đậy, ngược lại những cô gái khác tự động
tản ra, cô lập hai người ở chính giữa. Lòng Diệp Thiện Thiện dâng lên cảm giác
lạnh lẽo. Cô không trách họ, tất cả các cô gái trong phòng này đều đáng thương,
không ai giúp được ai, bởi vì tự thân mình còn không giữ được.

“Chậc chậc... hôm nay thu hoạch không ít nha. Hai
ả này đẹp như tiên ấy, bắt nhiều nữ nhân rồi mà đây là lần đầu tiên nhìn thấy
gương mặt đẹp như vậy. Để đại gia ta thử trước!”. Cái gã béo lùn tên Ngưu Tử
nói rồi thò mấy ngón tay nhớp nháp ra định sờ mặt Diệp Thiện Thiện.

“Đừng chạm vào tao!”. Diệp Thiện Thiện lửa giận
ngút ngàn. Trong tình huống này rốt cuộc bất kể hậu quả, cô bột phát lớn tiếng
đến nỗi ngấn thịt trên mặt Ngưu Tử cũng rung lên! Xung quanh vô số ánh mắt kinh
ngạc dồn vào người Diệp Thiện Thiện! Không thể tưởng tượng được, tiểu nữ nhân
này cũng lớn mật quá rồi!

“Triệu ca, con nhỏ này tính khí còn nóng nảy thật!
Ngưu gia ta hôm nay lại thích cay...”.
Kinh ngạc qua đi, Ngưu Tử bắt đầu cười giả tạo, cảm thấy thay đổi khẩu vị cũng
không tệ! Bàn tay múp míp vươn ra chụp vào ngực Diệp Thiện Thiện.

Diệp
Thiện Thiện lúc này tỉnh táo rất nhiều, nhất thời hối hận không thôi, không
phải đã biết lấy trứng chọi đá sao? Mặc kệ bị hành hạ thế nào, ở cái thế giới
nam tôn nữ ti này người thiệt thòi nhất vẫn là mình. Dù trong đầu đã có ý nghĩ
nhát gan, nhưng khoảnh khắc nhìn bàn tay mập ù đó thò tới, bản năng vẫn khiến
cô chặn lại. Thương thay cho cô! một người xuyên qua đến một thế giới lạ, không
cách nào xoay chuyển được mà còn muốn giữ gìn tôn nghiêm của người hiện đại. Cô
hầu như có thể đoán được, kết cục của mình sẽ rất thảm.

Không
ngoài dự đoán, Ngưu Tử bị chặn tay liền bày ra bộ mặt cứng đờ, hung dữ nói:

“Con
đàn bà thối, có vài phần tư sắc đã tưởng mình là mĩ vị rồi sao? Mẹ nó, lão tử
hôm nay không xé xác mày thì...”. Nói xong vung cánh tay mập lên mang theo
tiếng gió vù vù. Diệp Thiện Thiện sợ đau giơ tay lên ôm đầu, nghe được tiếng
Hương Nhi đứng bên hít sâu. Nhắm mắt lại, cảm thấy lần này sống chết gì cũng
trốn không thoát nhưng ngoài dự đoán, cô không thấy đau! Giương mắt nhìn... Gã
cao gầy tên Triệu ca đang giữ tay Ngưu Tử.

“Triệu ca! Sao ngươi cản ta?”. Ngưu tử giận dữ hét
to, vấn đề này... Diệp Thiện Thiện cũng rất muốn biết!

Họ Triệu liếc Diệp Thiện Thiện một cái, cúi đầu
nói nhỏ vào tai Ngưu Tử mấy câu. Nghe xong Ngưu Tử uể oải không thôi, con mắt
tam giác hung hăng trừng Diệp Thiện Thiện! Diệp Thiện Thiện như lạc trong mây
mù. Tình huống gì đây?

Sau khi tên cao gầy ra khỏi phòng, Ngưu Tử đến gần
Diệp Thiện Thiện, hung tợn quát: “Con đàn bà thối! Mày tin tao có thể giết mày
không?”. Nói xong ra tay cực nhanh, dùng sức véo hông Diệp Thiện Thiện. Đau đớn
làm nước mắt cô tràn ra khóe mi, Diệp Thiện Thiện cố nén không để nước mắt chảy
ra, hai chân gần như không đứng vững được. Hương Nhi thấy vậy đưa tay đỡ lấy
cô, Ngưu Tử thuận tay sờ soạng mông Hương Nhi, nàng hoảng kinh nhảy giật ra
trốn sau lưng Diệp Thiện Thiện! Đôi mắt to tràn đầy sợ hãi.

Đau buốt như kim châm qua đi. Diệp Thiện Thiện cảm
thấy thắt lưng bị vặn đến rời ra, run rẩy từng cơn, mồ hôi rịn ra chóp mũi.
Trong lòng căm giận uất ức nghĩ, tên béo chết tiệt này, mày là do người sinh ra
sao? Thật muốn thò tay véo thịt béo trên người gã, xem gã đau hay không đau?

Họ Triệu không biết tiến vào khi nào. Đằng sau có
ba người, trong đó hai người tướng mạo vạm vỡ, lưng giắt trường kiếm, chính
giữa là một nữ nhân chừng ba mươi tuổi, vẫn còn quyến rũ. Lúc đi, phong thái
khoan thai, thướt tha như liễu. Chỉ thấy con trâu mập kia cười toe, mặt đầy ham
muốn, có thể nhận ra được sức hấp dẫn của nàng ta với nam nhân! Trâu mập đon đả
lại gần, nịnh nọt:

“Diễm tỉ tới lúc nào vậy? Cũng không báo cho Ngưu
Tử một tiếng, Ngưu Tử nhớ Diễm tỉ, nhớ đến đau lòng mấy bận luôn!”.

Diễm tỉ lạnh lùng thản nhiên nở nụ cười: “Đã đến
từ sớm, nhìn thấy mấy con nhỏ bị mày tra tấn chết đi sống lại mấy lần luôn!”.
Giọng nói Diễm tỉ thanh thoát như chim xanh.

“Diễm tỉ nói gì vậy? Ngưu Tử nếu không dạy dỗ đám
tiện nhân này đàng hoàng, làm sao dám đưa qua cho tỉ? Có ả nào đưa qua mà không
ngoan ngoãn đâu?”

“Ngoan thiệt là ngoan, nhưng bị chúng mày đày đọa
mất hết tinh thần. Một đám tượng gỗ làm sao mang lại niềm vui cho đàn ông?”.
Nói xong mắt nhìn bọn Diệp Thiện Thiện chòng chọc.

“Diễm tỉ, hôm nay mới đến hai con nhỏ, dáng vẻ
xinh đẹp, có vừa mắt tỷ không?”. Họ Triệu nhìn mặt đoán ý, chỉ vào Diệp Thiện
Thiện và Hương Nhi.

Diễm tỉ nhích chân, đánh giá Diệp Thiện Thiện cùng
Hương Nhi một lượt từ đầu tới chân, nửa ngày không lên tiếng! Trâu mập thấy thế
bước lên phía trước cười lấy lòng, chỉ vào Diệp Thiện Thiện.

“Con đĩ nhỏ này còn chưa được dạy dỗ kĩ, ngang
bướng khó dạy, tỉ xem này...”. Chỉ vào Hương Nhi bên cạnh nói: “Ả này cũng rất
dịu dàng xinh xắn, tính tình ngoan ngoãn...”.

“Đợi mày dạy dỗ tốt rồi, sợ là người sống cũng bị
mày ép chết!”. Không nóng không lạnh Diễm tỉ tạt cho trâu mập một gáo nước. Kế
đó quay sang Diệp Thiện Thiện, nhìn từ trên xuống dưới, mở miệng hỏi:

“Tên
gì?”.

Chương
8: May mắn

“Diệp
Thiện Thiện!”. Không phải cô cứng đầu cứng cổ không biết thân phận mà sự thật
là cô không quen cúi đầu trả lời! Tuy không biết Diễm tỉ này là đen hay trắng,
tốt hay xấu, nhưng vừa rồi nghe chị ta bắt bẻ con trâu mập kia mấy câu, ít ra
cô cũng có cảm tình.

“Vừa
rồi ở ngoài cửa nghe trong phòng có người la to...”. Diễm tỉ nói rồi ngừng lại
một lát, nhìn Diệp Thiện Thiện chằm chằm. “Gan lớn cũng không sai, nhưng nói
chuyện với người có địa vị cao hơn ngươi, không cúi đầu là sai rồi, nhớ kĩ
chưa?”.

Diệp
Thiện Thiện nghe theo, cúi đầu trả lời: “Nhớ kĩ rồi!”.

Nhập
gia tùy tục, cô cũng không hi vọng người ta không hài lòng, ít nhất cũng có thể
bằng mặt không bằng lòng! Không phải cúi thấp đầu thôi sao? Diệp Thiện Thiện cô
vẫn nói chuyện được mà! Giúp người làm việc tốt, mình cũng gặp chuyện tốt thôi!

Thấy
Diệp Thiện Thiện đã chịu nghe dạy dỗ, Diễm tỉ vừa lòng quay sang Hương Nhi:
“Ngươi tên là gì?”

“Nhan
Hương Nhi!”. Hương Nhi cúi đầu nói nhỏ.

“Cô
này ngược lại, lịch sự tao nhã!”. Diễm tỉ thong thả đi qua đi lại giữa hai
người, chậm rãi nói:

“Bộ
dạng đều làm người ta thích, nhưng hôm nay, trong hai người các ngươi ta chỉ có
thể mang đi một. Các ngươi nói ta nên đem ai đi thì tốt đây?”. Diệp Thiện Thiện
cúi đầu nghĩ bụng, không biết Diễm tỉ nói câu này có ý gì?

“Ta
có một cách.”. Diễm tỉ nhìn hai người. “Ta đếm tới ba, ai mở miệng nói đi theo
ta trước, ta liền chọn người đó. Vậy coi như cho các ngươi cơ hội, cũng tính là
công bằng.”.

Trong
lúc Diệp Thiện Thiện và Hương Nhi hai mắt nhìn nhau, Diễm tỉ đã bắt đầu đếm
“một”. Lòng Diệp Thiện Thiện rối như tơ vò, cái gọi là cơ hội này chính là dẫm
lên trên nỗi đau của người khác. Bất luận ai mở miệng trước đều sẽ đẩy đối
phương xuống thẳng địa ngục. Diệp Thiện Thiện biết bỏ qua cơ hội này sẽ hối
hận, nhưng giờ phút này cô thực sự không làm được, chỉ biết thẫn thờ bị động
chờ Hương Nhi, hi vọng nhanh nhanh chấm dứt cái gọi là công bằng này. Diễm tỉ
đếm tới “ba” rồi ngừng lại.

“Hóa
ra hai con nhỏ này đều muốn lưu lại? Xem ra tự ta nhiều chuyện rồi đây!”. Diễm
tỉ nói vẻ tiếc nuối.

“Không
phải!”. Diệp Thiện Thiện nhìn Hương Nhi. Đầu Hương Nhi cúi thấp, tóc dài che
hết nửa khuôn mặt, không biết suy nghĩ điều gì. Ít ra một trong hai người có thể
rời khỏi cái chỗ quỷ quái này, Diệp Thiện Thiện không muốn đánh mất cơ hội,
tranh thủ mở miệng.

“Không
phải?”. Diễm tỉ nhìn chằm chằm Diệp Thiện Thiện, tò mò hỏi lại.

“Diễm
tỉ... mang Hương Nhi đi đi!”. Câu này nói hết sức khó khăn nhưng cuối cùng cũng
thốt ra được. Cô nhìn ra nghi vấn trong mắt Diễm tỉ cùng ánh mắt giật mình của
Hương Nhi, không rõ vì sao Diệp Thiện Thiện lại quyết định như vậy. Thực ra
Diệp Thiện Thiện nhớ tới Cốt Hồng trong lòng bàn tay mình, nghĩ bản thân không
còn sống được bao lâu, đổi lấy một mạng của Hương Nhi cũng thực đáng giá!

“Không...”.
Hương Nhi kích động nói. “Để ta ở lại...” câu này nói rất nhỏ, gần như thì thào
nhưng Diệp Thiện Thiện vẫn rất cảm động. Hai người bọn họ xem như vừa mới quen,
trước vẫn còn xa lạ, vào giây phút liên quan đến lợi hại thiệt hơn của bản
thân, cô ấy có thể nói ra những lời này chứng tỏ tâm địa lương thiện.

Diễm
tỉ đảo mắt xem xét vài lần, khẽ cười rộ lên: “Ta có thể hiểu là tình cảm tỉ
muội của các ngươi rất sâu nặng sao?”

Trâu
mập nhào lại cười nói: “Bà cô Diễm ơi! Vẫn là Hương Nhi ngoan ngoãn nghe lời, ả
kia không chịu nghe dạy dỗ, lỡ đâu có gì sơ xuất...”.

Diệp
Thiện Thiện nghĩ bụng, e là thằng mập chết tiệt này đã xem mình là cái đinh
trong mắt, Hương Nhi đi rồi, chắc chắn sẽ tra tấn cô gấp bội. Nếu vậy chi bằng
cắn lưỡi tự sát cho sướng!

“Mày
yên tâm, tao tự nhiên sẽ quản giáo nghiêm, bất quá…”. Ánh mắt hàm ý sâu xa của
Diễm tỉ đảo qua một lượt, “Tao muốn mang cả hai đứa này đi...”. Lời này lọt vào
tai Diệp Thiện Thiện như thiên sứ xuống trần. Thậm chí vừa rồi cô còn cố lấy
dũng khí suy nghĩ xem, cắn lưỡi tự sát chết đau hơn hay lao đầu vào tường đau
hơn?

“Xưa
nay Diễm tỉ luôn có mắt hơn người. Lần này lại muốn lấy hai đứa, thực sự vượt
ngoài dự kiến của ta và Ngưu Tử. Nhưng tỉ cũng biết, hai đứa này dung mạo quả
thật trong cả trăm mới chọn được một, về mặt giá cả...”. Gã họ Triệu mở miệng,
như lão già lọc lõi tận dụng thời cơ muốn nâng giá tiền!

“Kiểm
hàng giao tiền, lần này tự nhiên sẽ làm chúng mày vừa lòng!”. Diễm tỉ nói xong
đưa mắt nhìn hai gã võ sĩ tùy thân, một tên lập tức vứt cho họ Triệu một cái
túi gấm. Họ Triệu mở ra nhìn, mặt mày liền hớn hở, cong lưng cúi gập người như
con tôm.

“Diễm
tỉ lúc nào cũng nổi tiếng ra tay rộng rãi!”.

Lúc
đi ngang qua con trâu mập, mặt gã tuy cười nhưng lại mang theo một chút không
cam lòng, đã không trừng trị được hai con nhỏ đẹp đẽ này còn bị ả họ Diễm chế
nhạo! Trong bụng nổi đóa.

Diệp
Thiện Thiện cùng Hương Nhi còn chưa đi xa liền nghe được một tiếng động thật
lớn. Cô nhìn Hương Nhi, Hương Nhi nhìn cô. Hai người cùng nghĩ, cánh cửa gỗ
thân kinh bách chiến sắp tàn phế kia rốt cục có thể yên nghỉ được rồi.

Sau
này hỏi qua Hương Nhi, vì sao lúc ấy lựa chọn ở lại? Hương Nhi nói: "Thiện
Thiện, muội đắc tội con trâu mập kia, lưu lại chắc chắn phải chết, còn ta có lẽ
có cơ hội sống. Huống hồ lúc ấy muội có tình nghĩa với ta trước, ta làm sao chỉ
nghĩ cho mình?".

Diệp
Thiện Thiện nghe xong, cảm động rơi nước mắt. Trên đời người tốt vẫn còn. Người
bạn tốt này chắc chắn cô sẽ kết giao.

Hương
Nhi từ nhỏ đã mất mẫu thân, phụ thân là thầy đồ dạy học, trước đó không lâu
cũng mắc phải bệnh nan y. Hôm đó, nàng đang đau lòng rơi lệ trước mộ phụ thân
thì bị bọn trâu mập bắt được. Hỏi thân thế Diệp Thiện Thiện, cô ấp a ấp úng,
lao tâm khổ tứ suy nghĩ, cảm thấy nói một chuyện kéo thêm n chuyện, rất phiền
toái. Nói thật Hương Nhi chưa chắc đã tin, cuối cùng, chỉ nói đơn giản sau khi
mắc phải quái bệnh không còn nhớ được chuyện gì! Vấn đề gì cũng rũ bỏ không còn
một mảnh, ngược lại sự việc đơn giản đi nhiều!

Đi
theo Diễm tỷ cùng hai gã võ sĩ, dọc đường đi đều trầm mặc. Tâm lí Diệp Thiện
Thiện lúc bị bắt còn hoảng sợ nhưng đến lúc may mắn rời đi thì sự hoảng sợ đều
phai nhạt dần trên con đường dài dằng dặc, chỉ còn lại nỗi sợ hãi và nghi hoặc
không rõ vận mệnh tương lai ra sao, thậm chí nghĩ đến ác ma người đầy vết
thương kia, đáy lòng còn cảm thấy có chút quen thuộc. Anh ta là người đầu tiên
cô gặp khi xuyên không đến đây. Tuy thiếu chút nữa đã chết dưới bàn tay ấy
nhưng con người cô chỉ nhớ người tốt, không nhớ người xấu, cũng không hận.
Huống hồ anh ta sống chết chưa rõ, từ nay về sau biển người mênh mông, hai bên
cách biệt một con đường.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3