Việt cổ di tình - Chương 04 - 05

Chương 4: Tỉnh lại

Khi Diệp Thiện Thiện theo thói quen đưa tay tính kiểm tra hơi thở của anh ta, cô không khỏi hoảng hồn vội luống cuống thắp đèn lên. Hoảng sợ! Ánh mắt chạm phải cặp mắt tà ác như hai đốm lửa trong ngục tối âm u, cả người như rớt xuống hầm băng, run rẩy không ngừng! Tồi tệ! Ánh mắt người này sao lại kém khuôn mặt nhiều như thế? Từ thiên sứ đến ác ma chỉ cách có hai con mắt sao?

“Tên...”. Giọng nói không có lấy một tia ấm áp vang lên! Trầm trầm, lại hơi khàn!

“Diệp Thiện Thiện!”. Cô cảm giác mình bị khống chế, hoàn toàn không tự chủ được!

“Diệp …Thiện … Thiện...?”. Ác ma nghi hoặc, chậm rãi nghiền ngẫm ba chữ này!

Tới bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ, có ngày cái tên tràn ngập yêu thương ấm áp của mình sẽ bị người ta đọc lên một cách ngờ vực như thế?

Ho khẽ vài tiếng, ác ma dời tầm mắt. Tức thì, cả người Diệp Thiện Thiện bủn rủn ngã xuống đất! Tinh thần ủ rủ cùng cực! Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là tà thuật trong truyền thuyết sao? Trời ơi! Đáng sợ quá!

“Ai phái ngươi tới?”. Có tới nửa ngày, giọng nói mới chậm rãi vang lên.

“Ông trời!”. Ánh mắt Diệp Thiện Thiện dao động, né tránh đôi mắt câu hồn của hắn!

“Tuy độc còn chưa giải hết... nhưng...”. Hắn thì thào.

“Chưa giải hết?”. Diệp Thiện Thiện sợ hãi la lên. Rõ ràng đã hút ra rồi mà! Mới vừa rồi cô còn không có sức, bây giờ hai ba bước đã chạy qua. Không để ý khuôn mặt trong nháy mắt đã trở nên âm u, tối sầm lại kia, cô kéo áo sau lưng anh ta lên. Tại sao miệng vết thương còn có có màu xanh mờ mờ? Quả nhiên là độc chưa tiêu hết! Đang sửng sốt, tự dưng cô cảm thấy tay đau như bị kim đâm, vội vàng giở ra nhìn. Trong lòng bàn tay cô có một nốt đỏ thẫm, đây là cái gì?

“... Một loại kịch độc cực kỳ hiếm gặp, lấy máu và xương cốt người chết trộn chung với nhau thành thuốc dẫn[3], phối hợp với mười tám loại kịch độc luyện thành. Khi nào lòng bàn tay đồng thời xuất hiện năm nốt đỏ, toàn thân sẽ giống như tử thi, thối rữa mà chết! Loại độc Cốt Hồng này trong thiên hạ chỉ có ta mới giải được!”. Tiếng ma quỷ từ địa ngục vang lên. Mỗi một câu nói là mỗi lần cả người Diệp Thiện Thiện co rút dữ dội. Nghe xong câu cuối cùng, đầu cô run lên!

[3]: Thuốc dẫn (, phiên âm yàoyǐn) vị thuốc cho thêm để tăng hiệu lực của thuốc trong Đông y.

“Ông già” Đông Quách tiên sinh[4] kia bất quá chỉ cứu nhầm có môt con sói, còn cô, cứu một tên ác quỷ!

[4]: Dãy Thái Hằng Sơn bây giờ ở tại Hà Bắc Bình Sơn, vào thời xuân thu chiến quốc được gọi là nước Trung Sơn. Có một thời, Triệu Giản Tử của nước Tấn đến săn bắn tại Trung Sơn, bắn trúng một con sói, sói bị thương phóng chạy thì gặp Đông Quách tiên sinh. Đông Quách tiên sinh nhìn thấy con sói thật tội nghiệp bèn ra tay cứu nó.

Không ngờ, con sói sau khi thoát hiểm thì muốn ăn thịt ông ta, Đông Quách tiên sinh cơ trí nói với con sói, nếu hỏi ba vị tiền bối mà cả ba vị đều nói ông ta đáng bị ăn thịt, thì ông ta sẽ ngoan ngoãn để sói ăn. Kết quả, lão thụ, lão ngưu đều nói ông ta đáng bị ăn thịt, cho đến khi gặp một cụ già nói không nên, cuối cùng thì ông ta cũng nhặt lại được mạng sống suýt mất tiêu của mình.

Từ đó về sau, người ta thường dùng “Đông Quách tiên sinh” để hình dung những người không phân biệt thiện ác.

“Tôi và anh không thù không oán. Anh không cám ơn tôi thì thôi sao còn lấy oán trả ơn hả?”. Quả thực Diệp Thiện Thiện không thể tin được, cô có huyết hải thâm cừu với anh ta sao?

“Cám ơn?”. Khóe miệng gian ác khẽ nhếch. “Với ta mà nói, hai chữ này không có ý nghĩa!”

“Anh...”. Diệp Thiện Thiện bực bội trợn mắt, muốn chửi mấy câu nhưng nửa ngày cũng không thốt ra được chữ nào. Tục ngữ nói phải, “Ngựa lành bị người cưỡi, người hiền bị người khi”[5]. Quả nhiên không sai! Cô quay người muốn cách ác ma thật xa.

[5]: Mã thiện bị nhân ky, nhân thiện bị nhân khi (善被人,人善被人欺) - Người hiền lành thường bị người khác ức hiếp, ngựa thuần phục rồi luôn bị người ta cưỡi bất kỳ lúc nào. Nghĩa bóng của câu này là: làm người không thể quá hiền lành, lúc nên cứng rắn thì phải cứng rắn một chút.

“... Tuy chưa giải hết độc nhưng giết ngươi vẫn dễ như trở bàn tay... Nếu không phải sợ xúi quẩy khi ngươi chết ở chỗ này, ngươi thật sự cho rằng còn có thể bước ra khỏi đây?”. Bên tai cô truyền đến tiếng ác ma, lạnh buốt xương!

Diệp Thiện Thiện nổi khùng, xoay người chỉ tay vào anh ta: “Anh... thật quá đáng!”.

“... Có thể tiếp tục chỉ tay vào người ta… ở đây có thứ rất hiếm, còn hay hơn Cốt Hồng nữa, có muốn thử không...?”. Ác ma không nóng không lạnh, nói chuyện chậm rãi như thể đang hỏi thời tiết hôm nay thế nào. Sau đó nhắm mắt lại, không thèm đếm xỉa gì đến Diệp Thiện Thiện nữa!

Mặt Diệp Thiện Thiện tái xanh, vội vàng giấu tay sau lưng, im lặng ngẩng đầu nhìn trời. Ông trời ơi! Cho sét đánh đi! Cái người này quả thực không có nhân tính mà, không biết đạo lí! Bất chấp lí lẽ!

Một mình tức tối, thở phì phì căm tức anh ta nửa ngày, cô mới cảm thấy hơi đói. Tiện tay mở bình giữ nhiệt, nhét một cái bánh bao vào miệng, vừa ăn vừa nhìn lén anh ta.

Sắc mặt ác ma rất xấu! Diệp Thiện Thiện tức giận nghĩ, đói chết anh luôn đi! Cái đồ ác độc!

Nhưng mà... sắc mặt anh ta kém như vậy, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không đành lòng! Vốn dĩ canh gà này cô giữ lại cho anh ta! Diệp Thiện Thiện thở dài trong lòng! Được rồi! Ai kêu cả đời cô không thể làm việc trái lương tâm chứ! Đấu tranh tư tưởng một hồi, cô quyết định không so đo hiềm khích lúc nãy nữa. Chuyện nào ra chuyện đó! Huống hồ anh ta mà chết, kêu ai giải độc cho cô đây?

“Ê! Anh uống canh gà không?” Cô đứng cạnh giường "hậm hực" lên giọng hỏi.

Mí mắt ác ma thậm chí không thèm nhúc nhích! Đáng giận!

“Lãng phí thức ăn sẽ bị trời đánh đó!”. Diệp Thiện Thiện “nhẹ nhàng” nói! Vẫn như cũ!

“Được thôi! Anh không uống tôi uống hết cho rồi!”.

Không nhúc nhích!

“Này!” Anh ta vẫn không để ý đến cô! Nửa ngày, Diệp Thiện Thiện nổi giận buông canh, mắt vô tình liếc đến vết máu dây ra vai áo anh ta!

Miệng vết thương... nứt ra rồi? Lưỡng lự đưa tay cởi áo ngoài ra, bên trong máu thịt nhầy nhụa một mảng, cô nhìn mà hết hồn. Thế mà anh ta cả một tiếng rên cũng không có, bộ là người sắt sao? Lòng trắc ẩn của Diệp Thiện Thiện dâng tràn, cảm thấy đau lòng không thôi. Tốt xấu gì người cũng do cô cứu, đau thành như vậy rất tội nghiệp; cô đồng thời cũng phỉ nhổ chính mình lúc nào cũng mềm lòng!

Lại xé mấy mảnh ga giường, nhẹ nhàng dém vào bên trong quần áo. Cũng không có thuốc giảm đau, chống viêm, làm cách nào để cô giúp anh ta được? Giương mắt lên mới phát hiện, đôi đồng tử tối đen như mực kia đang nhìn mình.

“... Ấy... vết thương của anh... đau lắm hả?”. Cô hỏi xong suýt chút cắn lưỡi. Thật quá vớ vẩn!

“... Ngươi? Thật sự họ Diệp?”. Nhìn ra sự đau lòng trong mắt cô, hắn khàn khàn hỏi, giống như muốn xác định lần nữa!

“Ừ! Tôi tên Diệp Thiện Thiện! Lúc nãy anh còn hỏi tôi ai phái tôi đến là có ý gì thế?”. Nể tình anh ta bị thương nặng như vậy, Diệp Thiện Thiện cũng phối hợp giảm âm lượng xuống.

“Giả vờ không hiểu?”. Ánh mắt anh ta âm u.

“Không hiểu thật mà!”. Vẻ mặt Diệp Thiện Thiện hết sức trong sáng vô tư. Ánh mắt tựa hồ tìm kiếm gì đó trên mặt anh ta.

“Lưu Vân trang chỉ có một họ, là Lưu Vân!”. Hắn chậm rãi nói, ánh mắt dường như đang dò xét mặt cô.

“Anh nói là... tất cả mọi người trong trang đều mang họ Lưu Vân?”. Diệp Thiện Thiện lúc này mới phản ứng lại, giật mình hỏi.

“Nhưng ngươi lại nói cho ta biết, ngươi họ Diệp?”. Đột nhiên ánh mắt sắc nhọn quét tới, làm Diệp Thiện Thiện cảm thấy bị khủng bố.

“Cái này... không có vấn đề gì chứ? Biết đâu là người đi ngang qua, cũng có thể là bạn bè phương xa đến thăm, bạn bè đương nhiên khác họ đúng không?”. Cô dè dặt giải thích.

“Chẳng lẽ ngươi không biết, Lưu Vân trang cấm người ngoại họ?”. Ác ma lại khôi phục giọng nói âm trầm lạnh như băng. Xem ra anh ta rất “mất hứng” với lời giải thích vừa rồi của cô!

“Tôi không biết thật đó! Chỉ vì vậy mà anh hạ cái độc Cốt Hồng gì đó lên người tôi sao?”. Diệp Thiện Thiện ảo não hỏi, cô vô tội mà! Nhìn lại thấy tròng mắt anh ta càng thêm u ám. Được rồi! Cô nuốt nước miếng, quyết định nói thật!

“Kì thật... Tôi không phải người ở đây! Anh phải tin tưởng tôi, tôi là... do thiên lôi mang tới đây... anh tin không?”. Nói thế ngay cả mình còn không tin nữa là! Diệp Thiện Thiện vò đầu bứt tai. Có một câu kịch, nói thế nào nhỉ? “Đùng”, một tiếng sấm vang lên, một đứa nhỏ ra đời! Xui xẻo làm sao, cô bây giờ cũng đến đây giống y chang!

“Ta tin!”. Tiếng của thiên thần vừa bay qua?

“Anh tin?”. Diệp Thiện Thiện hoài nghi mình nghe lầm!

“Tin ngươi nói hươu nói vượn, vội vã bịa đặt như thật ấy!”. Hắn lạnh lùng châm chọc!

“Biết trước anh sẽ không tin mà! Không tin cũng được! Nhưng tôi phải nói chuyện với anh. Tôi không định thăm dò gì anh hết, tuyệt đối không có ác ý. Nói cho đúng, tính ra tôi là ân nhân cứu mạng của anh. Tuy nói... có ơn với người ta cũng không nên kể công, nhưng mà, nhất định phải nói cho rõ ràng. Nếu thực sự muốn hại anh thì tôi còn cứu anh làm gì? Đúng không? Trực tiếp giết chết không phải hay hơn sao? Hơn nữa... độc trên người anh không có liên quan đến tôi, hung khí còn để bên đó kìa! Anh có thể tự xem!”. Chỉ vào đống quần áo đầy máu trong góc, Diệp Thiện Thiện ra sức chứng minh mình vô tội với ác ma.

“Nhiều lắm là... có lẽ lúc hút độc ra, có khả năng tôi hút chưa hết, còn để sót độc... Nhưng tốt xấu gì, không có công lao cũng có khổ lao nha! Nếu lúc đó tôi không giúp anh hút gần hết độc ra, bây giờ anh làm gì còn sức mà trừng mắt với tôi hả? Làm gì hạ được cái Cốt Hồng biến thái gì đó? Đúng không?”.

“Ta có biện pháp khiến ngươi nói thật!”. Giọng nói lãnh đạm! Diệp Thiện Thiện hoài nghi anh ta căn bản không nghe gì hết! Ông nói gà bà nói vịt!

“Tôi nói câu nào cũng thật hết! Tôi thề đó!”. Anh ta nói biện pháp, không phải là chỉ mấy cái thứ nghiêm hình bức cung cổ quái gì đó chứ?

“Nhưng dùng nhiếp hồn thuật trên người ngươi, lãng phí!”. Hắn tiếp tục châm biếm!

“Hóa ra kêu là nhiếp hồn thuật?”. Tà môn! Nghĩ đến lại tức điên! "Tôi còn chưa trách anh xâm phạm đời tư cá nhân, nói gì mà lãng phí? Làm gì có cái lí do đó!”

“Tóm lại nếu tôi chứng tỏ đượ mình trong sạch, anh phải giải độc cho tôi!”. Diệp Thiện Thiện hùng hồn nói lí lẽ.

“Ta nói tin ngươi sao?”. Hắn nói như tạt nước lạnh vào mặt cô!

“Tôi nói thật anh không tin, dùng cái thuật gì đó thì anh nói lãng phí! Rốt cuộc anh muốn thế nào? Tôi chết anh mới hài lòng à?”. Cô tức giận đảo mắt lia lịa. Tuy rằng người này bị thương nặng nhưng thật tình quá khinh thường cô!

Ác ma không nhìn cô, đảo mắt nhìn canh trên bàn, dùng giọng điệu không cho phép cự tuyệt, ra lệnh:

“Đút cho ta!”.

Bất bình đầy bụng! Cô cầm lấy cái thìa. Được rồi! Bệnh nhân là Thượng Đế! Ai kêu cô... không đành lòng cự tuyệt làm chi!

“Há miệng!”.

Nhìn cái thìa nhựa lạ lùng, hắn do dự một lát mới há miệng! Diệp Thiện Thiện giận dỗi đút canh, ác ma im lặng ăn. Đột nhiên, tai cô nghe được một tiếng cười khẽ (tuyệt đối mang hàm ý chế giễu), nhìn đến cái miệng khêu gợi đang há ra ngậm vào.

“Ngươi sợ ta?”.

“Không sợ!”. Diệp Thiện Thiện chột dạ, nhanh chóng phủ nhận, tránh né đôi mắt tà ác kia.

“Nhìn ta!”. Tiếng nói của hắn tràn ngập mê hoặc!

“Vì sao?”. Anh kêu tôi nhìn là tôi phải nhìn à? Buồn cười thật!

“Quả nhiên không dám!”. Cười nhạo rõ rành rành!

“Nói bừa!” Được rồi! Cô chịu không nổi nhất chính là bị người ta khích bác! Dời tầm mắt từ miệng tới mắt anh ta, tính ra đây là lần thứ hai nhìn thẳng anh ta. Nháy mắt đã bị đôi mắt tà ác sâu thẳm, đầy bóng tối, chất chứa sóng gió gian nguy, còn có cô độc tuyệt vọng hút vào. Tuy không dùng tà thuật nhưng vẫn bị đôi mắt hấp dẫn kia quấn lấy khiến cô không thể phản kháng, cũng không có năng lực tự kềm chế! Mãi đến lúc ánh mắt ấy rũ xuống, cô mới phát hiện canh gà đổ ra ngoài!

Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn. Ánh mắt không có ánh mặt trời, tâm phải đặt nơi nào mới tránh được bóng tối đáng sợ?

Chương
5: Sợ sét đánh

Bị
tiếng sấm nặng nề thức tỉnh, trong bóng tối, Diệp Thiện Thiện mở to mắt. Cô
nghe được tiếng thở dốc dồn dập, nặng nhọc. Vươn tay mò tìm đồ đánh lửa, thắp
sáng đèn, cô quay đầu nhìn chỗ phát ra tiếng động.

Giật
mình nhìn thấy mặt anh ta xanh lè, đôi mắt sung huyết ngập đầy sợ hãi và phẫn
nộ, cả người run rẩy, hai tay nắm chặt, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay. Lưỡng
lự một chút, cô vươn tay ra, muốn nhìn xem anh ta bị làm sao?

“Cút
ngay!”. Anh ta gầm lên giận dữ, trong đêm tối nghe cực kì điếc tai, hại Diệp
Thiện Thiện choáng váng té xuống giường. Xoa mông bò dậy, vừa muốn hỏi anh ta
mắc chứng gì thì cô phát hiện chăn đã bị gạt ra còn anh ta thì đang chật vật
đứng dậy. Da thịt một bên chân anh ta gần như nát bấy, có thể đứng lên đã là kì
tích, thế mà còn kéo cái chân bị thương lê được hai bước! Quần áo sau lưng thấm
đầy máu đã ngả dần sang màu nâu sẫm.

Lúc
này bên ngoài một tiếng sấm nổ rền vang, lỗ tai Diệp Thiện Thiện ong ong hết
lên. Hai chân anh ta nhũn ra quỳ rạp xuống đất, từng giọt mồ hôi bằng hạt đậu
lăn xuống trán, thống khổ rên rỉ. Dường như lấy hết sức lực toàn thân mới nhấc
được đầu lên, phẫn nộ, không cam lòng, hết hơi khản giọng phát ra một tiếng rên
rỉ cố nén.

Chẳng
lẽ độc phát tác? Bộ dạng thống khổ như vậy? Thấy anh ta không trụ vững ngã ngửa
ra sau, Diệp Thiện Thiện vội vàng dang tay ôm lại! Ôm vào tay thấy dinh dính,
lành lạnh.

“Đừng
nhúc nhích, đừng nhúc nhích, tôi đỡ anh lên giường! Làm sao mà chảy máu nhiều
như vậy chứ? Nhất định là miệng vết thương lại nứt ra rồi!”. Cảm giác được thân
thể anh ta khẽ run, Diệp Thiện Thiện luồn hai tay dưới nách, định đỡ anh ta
dậy, ai dè dưới nách cũng đầy máu loãng. Chết người! Rốt cuộc đã chảy bao nhiêu
máu đây?

Sấm
sét lại điên cuồng gầm gừ, oanh tạc. Diệp Thiện Thiện cảm thấy thắt lưng bị một
đôi tay cứng như sắt siết chặt, một thân mình run lẩy bẩy dán sát vào người,
thậm chí vùi đầu vào ngực cô, động tác này…? Đột nhiên một ý nghĩ lóe lên trong
óc. Chẳng lẽ... thằng nhãi này sợ sét đánh! Diệp Thiện Thiện dở khóc dở cười,
ác ma mà lại sợ sét đánh? Bất đắc dĩ giơ tay xoa xoa đầu, lần mò bịt lỗ tai anh
ta lại, miệng không ngớt tụng niệm tào lao y như đang dỗ em bé:

“Đừng
sợ... đừng sợ... bé ngoan đừng sợ... à... ơi…”.

“À
ơi… trước cổng có một cây nho, lá xanh non vừa nẩy mầm... à.. ơi…”.

“Ốc
sên cõng cái vỏ thật nặng trên lưng, bò từng bước từng bước một...”.

“Nương
nương màu hồng… ôi ôi, thuyền trưởng cướp biển la hét… a a...”.

“...”

Co
tụng nhạc thiếu nhi lung tung cả lên! Nghe hô hấp rối loạn của anh ta trước
ngực, hơi thở ấm áp dán vào người, chỉ cách một lớp quần áo. Nói ra thật ái
muội!

Tiếng
sấm đi xa! Vừa định mở miệng, sức nặng trên lưng đột nhiên nhẹ bẫng, ngực bị
người ta nhéo một cái! Diệp Thiện Thiện vội vàng lấy hai tay che ngực, sửng
sốt. Định mở miệng mắng anh ta “Đồ dê xồm!” lại bị nói một câu làm Diệp Thiện
Thiện thiếu chút nữa cắn lưỡi!

“Ngươi là con gái sao? Ngực hình như không được
lớn!”. Giọng anh ta khàn khàn giễu cợt!

“Ai mượn anh lo?”. Mất nửa ngày cô mới không phục
quăng trả một câu! Mắt mũi kiểu gì vậy? Cô đây ngực kiểu dáng chuẩn nhất, không
lớn quá cũng không nhỏ quá, vừa đẹp! Thế mà lại bị anh ta cười nhạo! Tức quá!

Rồi anh ta lạnh lùng hừ một tiếng: “Đỡ ta!”.

Đây là giọng điệu nhờ người khác sao? Giống mệnh
lệnh thì đúng hơn! Diệp Thiện Thiện mấp máy miệng không ra tiếng mấy lần, cuối
cùng vẫn nhận mệnh lệnh đỡ lấy cánh tay có vẻ khá nhất của anh ta. Hừ gì mà hừ?
Cô không thèm chấp nhặt bệnh nhân mà thôi! Hứ!

Ngồi trên giường, thử cởi áo ngoài của anh ta ra.
Áo choàng gần như nhuộm máu, có chỗ còn dính vào thịt. Diệp Thiện Thiện nhìn da
dẻ máu thịt bầy nhầy, nước mắt suýt trào ra. Âm thầm tự xem thường mình. Quá
mềm lòng! Nhìn thấy người khác chịu tội, mình cũng khổ sở theo! Trước kia bạn
học còn nói cô toàn đem đau đớn của người khác đi ngược đãi bản thân!

Cô đã cẩn thận hết mức có thể rồi nhưng vẫn đụng
phải miệng vết thương. Liên tục nhìn mặt anh ta, ngoại trừ sắc mặt càng lúc
càng trắng bệch ra cơ hồ không có biểu tình gì hết. Sau đó, có lẽ anh ta không
muốn phiền phức còn phối hợp tự lôi tay ra khỏi ống tay áo nữa. Bằng không Diệp
Thiện Thiện còn phải lo lắng, làm sao lấy ra mà không làm rách da thịt, lại ít
chảy máu nhất!

Xé một bộ quần áo thành mấy dải to bản, dùng vải
vụn thấm khô máu chảy trên người anh ta, sau đó mới lấy mấy dải vải khi nãy
quấn lên vết thương nặng nhất trên lưng. Quấn tới thắt lưng, mặt Diệp Thiện
Thiện thường xuyên chạm lên ngực anh ta, có khi đụng phải vết thương trên vai.
Đến lần thứ n hỏi câu “Đau không?” thì cằm cô bị tóm lấy một cách tàn bạo, bị
bắt đối mặt với cặp mắt âm u giận dữ.

“Không đau một chút nào! Ngươi câm miệng lại!”.
Giọng càng khàn khàn hơn trước, lại càng cáu kỉnh.

Diệp Thiện Thiện thở hồng hộc bấu lấy tay anh ta.
Không tính toán với cái tên biến thái này, đau chết anh đi cho rồi! Tay cũng
không tăng thêm lực! Giương mắt nhìn anh ta đang ngó mình, hai hàng lông mày
nhíu chặt, lại không đành lòng, tay bất giác lỏng ra! Ai kêu anh ta là bệnh
nhân làm chi! Thiệt tình là mắc nợ anh mà! Lầm bầm trong miệng, cô không phát
hiện ra ác ma đang nhìn đến đôi môi nõn nà của cô hết há ra rồi lại ngậm vào,
chân mày càng lúc càng nhíu chặt nên vội dời mắt đi chỗ khác!

Băng bó toàn bộ vết thương xong, cô tìm bộ đồ thay
cho anh ta. Xong xuôi anh chàng ngả đầu vào gối ngủ, gương mặt tái nhợt không
còn chút máu! Diệp Thiện Thiện lo lắng nghĩ, có khi nào ngủ một giấc rồi ngủ
luôn, không tỉnh lại nữa không?

Cô mở cửa hầm chui ra ngoài. Nhà cửa bị cháy chỉ
còn lại bốn bức tường đen sì. Chỉ một cây đuốc đã biến cả thôn trang trở nên
hoang tàn hết sức, sau trận dông ngày hôm qua trông lại càng thê thảm! Diệp Thiện
Thiện đi hơn nửa thôn cũng không tìm được đồ ăn. Nhưng cô tình cờ phát hiện
trên núi phía sau thôn trang có một màu đỏ rực. Vì thế cô đi lên núi, đến gần
nơi đó thì phát hiện đó hóa ra là cây táo chín. Cô vui sướng ăn liền một trái,
thật là ngọt không thể tin được. Nghĩ bụng vạt áo khá dài nên chắc cô có hái
mười mấy trái cũng không thành vấn đề. Trên đường về đi ngang qua khe núi, nhìn
thấy nước suối trong vắt như gương, cô liền đến uống mấy ngụm, vừa ngọt vừa
mát. Vô tình nhìn bóng mình phản chiếu trong nước. Trời ạ! Cái bà điên này là
ai? Cô lúng ta lúng túng nhúng mái tóc dài xuống nước, lấy tay chải tóc, tiện
thể rửa sạch mặt mũi, tay chân luôn. Xong xuôi mới lắc la lắc lư đem táo ra
rửa!

Đóng lại cửa hầm, trèo xuống thang. Chân vừa chạm
đất, năm ngón tay đã tóm lấy cái cổ thon mềm của cô!

“Đi đâu?”. Câu hỏi lạnh như băng.

“Đi hái táo!”. Cô giơ giơ mấy trái táo lên.

“Đi bao lâu rồi?”

“Anh ngủ là tôi đi.”. Im lặng một hồi, bàn tay
đang ở trên cổ dời qua bả vai.

“Đỡ ta về giường!”. Giọng nói anh ta mệt mỏi.

Dìu anh ta nằm lại. Nhìn thấy máu lấm tấm rịn ra
lớp vải quấn trên lưng, người này sống như vậy có mệt mỏi quá không? Từng giây
từng phút đều phải đề phòng có người hại mình.

“Ăn đi!” Cô nhét một trái táo vào tay anh.

Anh không buồn ăn, ánh mắt âm u bất định nhìn cô!
Lòng dạ Diệp Thiện Thiện trong sáng, thẳng thắn nhìn anh ta!

“Anh yên tâm ăn đi! Không có độc! Huống hồ nếu tôi
hại anh, chẳng phải tự làm hại mình?”. Nói xong cô quơ quơ bàn tay có một nốt
đỏ lên, bỗng nhiên phát hiện đã biến thành hai nốt! Kinh hoảng hét lên “á!” Hai
chấm đỏ như máu nhìn thực khủng khiếp!

“Chừng nào anh mới giải độc cho tôi?”, Nhớ tới
mạng nhỏ bây giờ không còn nằm trong tay mình!

“Đợi ta khỏe hẳn đi!” Anh ta hoàn toàn là nói cho
có chuyện.

“Cái gì? Chờ anh khỏe lại tôi đã tiêu đời rồi!”.
Diệp Thiện Thiện sợ hãi la lên!

“Nếu ngươi khiến ta tin ngươi tuyệt đối không có ý
đồ gì khác, ta có thể cho ngươi thuốc giải!” Anh ta thong thả nói, mắt nhìn
chằm chằm Diệp Thiện Thiện!

“Tôi có mưu đồ với anh? Có mưu đồ với thằng nhóc
mới nghe sét đánh đã sợ làm gì hả?”. Diệp Thiện Thiện hét to, mãi đến khi người
nào đó mặt đen thui mới vội vàng đổi giọng. “Bằng không anh dùng nhiếp hồn
thuật thử xem? Tôi nhất định dốc sức phối hợp!”.

Thấy mắt anh ta đột nhiên biến đổi khó lường, cô
lập tức đường hoàng nghênh đón ánh mắt đó. Mặc kệ trong đôi mắt đó có bao nhiêu
tàn nhẫn, vô tình, Diệp Thiện Thiện cũng không hề né tránh. Đây là cơ hội chứng
minh cô trong sạch.

Hắn không dùng nhiếp hồn thuật, nhìn cô nửa ngày
đột nhiên khép miệng lại.

“Lá gan của ngươi không nhỏ!”.

“Gan tôi… nhỏ xíu à!”. Anh ta có ý gì?

“Từ xưa tới nay, nữ nhân nhìn thẳng nam nhân là
đại bất kính...”. Hắn sa sầm mặt nhìn Diệp Thiện Thiện.

“Vậy sao? Thế đàn ông nhìn phụ nữ thì thế nào?”.
Nhìn mặt anh ta, bây giờ giống như tấm gỗ màu đen vậy.

“Bình thường!”. Khóe môi anh ta nhếch lên, cười mà
như không cười.

“Nam tôn nữ ti?”. Thảm rồi thảm rồi! Xã hội cũ đại
gian đại ác!

“Thì ra ngươi biết?”. Ngược lại hắn hơi ngạc
nhiên, nhíu mày.

“Phụ nữ ở nơi này... cái đó... địa vị rất thấp
sao?”. Diệp Thiện Thiện dè dặt hỏi.

“Ngươi nói xem?” Hắn lạnh lùng hỏi lại.

“Ví dụ như... nếu nhìn thẳng mặt đàn ông thì thế
nào?”. Cũng không tính là lỗi nặng chứ? Chỉ nhìn thôi mà!

“Nhẹ thì đẩy vào thanh lâu, nặng thì... dùng loạn
côn đánh chết!”. Cô cảm thấy như một trận gió lạnh buốt thổi qua...

“Vì... vì sao?” Diệp Thiện Thiện líu lưỡi.

“Ngoài phu quân ra, nhìn thẳng nam nhân khác bị
coi là... dâm đãng!”. Kề sát lỗ tai cô, anh ta không mau không chậm nhả từng
chữ một.

“Bất công! Dựa vào cái gì mà nam nhìn nữ thì bình
thường, nữ nhìn nam lại bị nói dâm đãng?”. Diệp Thiện Thiện hệt như con mèo bị
đạp trúng đuôi hét ầm lên!

“Công bằng? Từ xưa tới giờ nữ nhân yếu đuối, nam
nhân mạnh mẽ, hay là...”. Anh ta nhìn chằm chằm ngực Diệp Thiện Thiện nghi ngờ
hỏi: “Ngươi không phải nữ nhân...?”.

Thật sự là cái này mà cũng nhịn thì còn có chuyện
gì không nhịn được nữa!

“Tôi là hàng thật giá thật, giả cho đổi lại! Không
tin anh...!”. Liếc qua thấy ánh mắt hứng thú của anh ta! Khó nhọc nuốt câu còn
lại vào bụng, mắc gì phải chứng minh cho anh ta xem? Tên khỉ này đâu phải không
biết phân biệt nam nữ, chẳng qua cố tình giễu cợt cô! Cô rầu rĩ vòng qua anh
ta, leo lên giường trùm chăn kín đầu. Trong lòng chua xót khổ sở, cảm giác nhớ
nhà ập đến, hốc mắt liền nong nóng. Thế giới nam tôn nữ ti, tương lai mờ mịt,
người trúng kịch độc... Rốt cuộc cô phải làm thế nào?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3