Việt cổ di tình - Chương 09 - 10 - 11

Chương
9: Lầu xanh

Vương
triều Đại Kiền, Khôi Hương lâu nổi tiếng giàu có (Diệp Thiện nghĩ muốn bể đầu
cũng không nhớ ra trong lịch sử có triều đại nào là Đại Kiền!) bao gồm Bán
Thân, Bán Hàng, Nhã Các. Toàn bộ được bố trí theo phong cách salon.

Bán
Thân, nghe tên biết nghĩa, liên tục bán thân để thu lợi nhuận. Đây là tầng dưới
cùng của Khôi Hương lâu, dành cho tầng lớp bình dân có chút tiền đến mua vui,
tầm hoa vấn liễu!

Bán
Hàng, ý tứ mở rộng trên mặt chữ. Ở Khôi Hương lâu, đề cập đến thành phần có
chút nhan sắc, giá mua bán được công khai niêm yết với bên ngoài. Một vài
thương gia, quý tộc có tiền mua về làm tiểu thiếp hoặc tỳ nữ, thỏa mãn cơn nghiện
hàng tươi.

Nhã
Các là nơi cao giá nhất trong Khôi Hương lâu. Số lượng bên trong không nhiều
lắm nhưng đều là trang tuyệt sắc, lại còn là gái trinh. Giá cao khiến người ta
líu lưỡi, không phải ai cũng được thấy mặt. Thứ giao dịch cao cấp này chỉ nhằm
vào Đại Kiền thập cung tam phái lưỡng điện, hơn nữa công phu giữ bí mật cũng
ngang ngửa không kém.

Thập
cung tam phái lưỡng điện là trụ cột của Đại Kiền. Thế lực hùng mạnh này trải
dài từ nam chí bắc Đại Kiền, đứng đầu là Vân Ẩn Điện, Phong Hoa điện, kế đến là
Thanh Vân phái, Tử Sơn phái, Thủy Mộc phái. Cuối cùng là thập đại cung làm nền
móng, hình thành một kiểu bố trí giống như tam giác vàng, cực kỳ cường thế
chiếm cứ Đại Kiền.

Lầu
xanh cổ đại trông ra sao? Trong đầu Diệp Thiện đại khái có chút ấn tượng. Chẳng
qua là người đầy son phấn, nước hoa thơm lừng, oanh oanh yến yến, khách khứa
nườm nượp không ngớt.

Nhưng
tình cảnh trước mắt làm Diệp Thiện Thiện cùng Hương Nhi nghẹn họng nhìn trân
trối.

Hai
người bị tòa nhà bốn tầng xây dựng cực kỳ khéo léo nguy nga hoa lệ này dọa ngây
người. Hương Nhi tuy là người Đại Kiền nhưng từ nhỏ đã là khuê nữ, không biết
chuyện bên ngoài. Mặc dù có nghe người ta bàn tán nhưng chưa bao giờ thấy tận
mắt. Diệp Thiện Thiện ngơ ngẩn nhìn công trình mang phong cách cổ xưa, vàng son
rực rỡ này. Kính trọng đối với người xưa dào dạt như nước sông tuôn trào không
ngớt, bọn họ dùng cách nào để xây? Tay sao? Cao như vậy? Đúng là kì tích mà!

Diễm
tỉ thấy hai người đứng ngẩn tò te trước cửa, mặt không khác gì nhà quê lên
tỉnh, cười nói: “Còn không đi vào?”. Lúc đó cả hai mới hoàn hồn trở lại.

Cúi
đầu bước vào cánh cửa chạm trổ hoa văn. Lầu một lớn kinh người, kiểu dáng thống
nhất, bình phong rực rỡ muôn màu, đủ chủng loại hoa văn trang trí. Khung cảnh
sáng rực tuyệt mĩ này thế nhưng phần lớn đầy rẫy thứ dục vọng nguyên thủy nhất
của con người. Những góc kín đáo… bên trong bình phong… tuy vẫn nhìn thấy
nguyên xi màn lụa mỏng như cánh ve nhưng cũng ngăn trở không ít cảnh xuân, song
lại kích thích tìm kiếm, bạo lực điên cuồng. Trên bàn, trên thảm trải sàn, nam
nữ làm chuyện cẩu thả không một chút thẹn thùng, trổ hết tài năng khiêu khích
đùa bỡn, thậm chí còn ngấm ngầm tranh đua. Da thịt trắng nõn đong đưa, mang
theo hơi thở đàn ông ồ ề, đàn bà buông tuồng phô bày cơ thể hoặc đau đớn khóc
rên, làm trò hề, hệt như cả trăm bức tranh khiêu dâm tụ lại cùng một chỗ vậy!

Diễm
tỉ coi như không thấy, bước đi thật chậm, dường như muốn Diệp Thiện Thiện cùng
Hương Nhi nhìn cho rõ. Song nét mặt Diệp Thiện Thiện rất bình thường, lúc trước
tụ tập cùng bạn bè không phải chưa từng xem phim sex, lúc ấy cảm thấy thô bỉ vô
cùng! Nhưng hôm nay so sánh với đám người tục tĩu hết chịu nổi này, ngược lại
còn được tính là nghệ thuật thân thể.

Trái
lại Hương Nhi đỏ bừng cả mặt, nhắm mắt không dám nhìn song vẫn tò mò. Một hồi
mặt lại trắng bệch, nghĩ đến về sau bản thân cũng không khác gì họ, nháy mắt cứ
như ngũ vị lộn nhào, vừa sợ vừa xấu hổ, giận dữ!

Diệp
Thiện Thiện đi ngang qua một đôi nam nữ đang lăn lộn trên thảm. Gã đàn ông vừa
hung hăng vừa mạnh bạo. Một bên vận động, một bên cười dâm đãng với Diệp Thiện
Thiện và Hương Nhi, dùng ánh mắt như lột trần cả hai từ trong ra ngoài, từ trên
xuống dưới! Hương Nhi chịu không nổi ánh mắt biến thái đó, trốn ra sau lưng
Diệp Thiện Thiện. Diệp Thiện Thiện bị gã nhìn chòng chọc đến nổi da gà, thật
muốn đạp một đạp lên cái mặt biến thái đó. Gã kia hình như đoán được ý đồ của
cô, lật người một vòng thay đổi vị trí đôi bên, nằm ở dưới, một mặt ra sức, một
mặt nháy nháy cặp mắt buồn nôn với Diệp Thiện Thiện.

Coi
như mày trốn mau! Diệp Thiện Thiện nghĩ thầm, cùng Hương Nhi lên lầu hai. Lầu
hai là khu buôn bán. Đập vào mắt là một nhóm các cô gái trần truồng, chỉ cần
người mua giao tiền đặt cọc là có thể đi lên chọn lựa. Cái này có thể coi như
mua bán xác thịt. Tuy không khó coi như lầu một, song nhìn các cô mặt đỏ tai
hồng, một đám công tử bột đứng giữa hàng sờ đông sờ tây, thử cảm giác, xem dáng
người, coi lớn nhỏ, Diệp Thiện Thiện tuyệt vọng muốn hét lên, con gái ở Đại
Kiền này còn có nhân quyền sao? Chọn súc vật bất quá cũng cỡ đó mà thôi!

Suy
sụp tinh thần đi lên lầu ba. Lầu ba rất ít người, rõ ràng không cùng một kiểu
với hai lầu dưới. Hai tầng lầu phía dưới, lầu một bố trí bình thường, khách
hàng phức tạp. Lầu hai người ít hơn một nửa, nhưng người mua không ngớt. Hai
lầu này đều dùng bình phong hoặc rèm kéo che chắn. Ngược lại lầu ba chia thành
phòng, ngăn bằng đá và gạch. Một dãy phòng màu trắng bình thường, bài trí tương
đối lịch sự tao nhã. Bốn vách tường treo đầy các bức tranh sơn thủy, hoa điểu,
thủy mặc. Thảm lông màu đỏ, đặt chân lên cảm giác mềm mại. Mấy chiếc bàn bát
tiên xếp đặt khéo léo, ấm chén mang phong vị cổ xưa. Mùi đàn hương như có như
không xộc vào mũi, hít vào lồng ngực càng thêm dễ chịu.

Quan
trọng hơn là, hoặc đứng hoặc ngồi, hoặc thưởng thức trà, đọc sách, đi lại… ước
chừng sáu bảy người đẹp, nói “người đẹp” vẫn chưa diễn tả trọn vẹn khái niệm
“đẹp”, phải nói chính xác là hai chữ... “tuyệt sắc”! Vả lại... họ có mặc quần
áo!

Các
người đẹp này thấy Diễm tỉ đồng loạt buông đồ trong tay, mỉm cười duyên dáng
khéo léo, xếp thành một hàng, cúi đầu nhún người.

“Bái
kiến Diễm tỉ!”. Giọng nói nhẹ nhàng có, mềm mại có, trong trẻo có, quyến rũ có,
thật sự là dư âm vấn vương ba ngày không dứt! Hương Nhi mở to mắt nhìn ngây
ngốc, thiếu chút nữa đã tưởng tiên nữ trên trời giáng trần! Diệp Thiện Thiện
ngược lại cẩn thận quan sát.

Đứng
thứ nhất bên trái: rèm mi cong dày, gương mặt trứng ngỗng, ngũ quan hài hòa,
dáng người đầy đặn. Bên hông có túi thêu chữ, Đường Hương Tuyết.

Đứng
thứ hai từ trái qua: khuôn mặt hơi dài nhưng phối hợp với ngũ quan cổ điển tạo
cảm giác dễ thương, khóe mắt lông mày chớp động một cách tao nhã. Bên hông cũng
có một túi thêu, Hoa Bích.

Thứ
ba từ trái qua: làn da trong mát như nước, mắt to sinh động, khóe miệng đầy ý
cười, dáng người gầy không hết một vòng ôm. Túi thêu bên hông, Ngọc Tư.


thứ tư bên trái: mặt tròn trẻ con, hàm răng đều đặn, má lúm đồng tiền vừa sâu
vừa mềm mại, cái trán trơn bóng trắng nõn, lông mi như rèm quạt nhỏ. Túi thêu
bên hông, Y Khê.

Người
thứ hai từ phải sang: mặt trái xoan đúng chuẩn, mặt mày thản nhiên song tràn
đầy khí chất yên tĩnh, lỗ tai nhỏ nhắn, phong thái nổi bật. Túi thêu có hai
chữ, Điểm Y.

Diệp
Thiện Thiện đưa mắt nhìn người cuối cùng. Tán thưởng! Cô gái này đẹp nhất trong
sáu người. Trông khá diêm dúa, lông mày vừa cong vừa đẹp, đôi môi mọng quyến rũ
khẽ mím khiến người mê đắm không thôi. Sắc mặt hồng hào vui vẻ, xinh đẹp rạng
ngời, mái tóc dài như mây buông nhẹ sau đầu, duyên dáng rủ xuống. Cổ đẹp như
bạch ngọc, dáng người cực kì nóng bỏng, ngực lớn eo thon mông nở. Diệp Thiện
Thiện nghĩ bụng, may là mình không phải đàn ông, nếu không hồn cũng bị câu mất,
quả thật là báu vật nhân gian. Tuy Đại Kiền là đất nước nam tôn nữ ti nhưng con
gái đẹp sống vẫn dễ chịu hơn nhiều, tuyệt sắc lại càng chiếm ưu thế. Xem ra cổ
kim đều giống nhau, bất kể cái gì cũng phải nói chất lượng.

Diệp
Thiện Thiện còn đặc biệt cẩn thận nhìn kĩ túi thêu của cô ấy, trên mặt túi có
ba chữ Mạc Nhược Thu.

Diễm
tỉ hỏi bọn họ mấy câu tầm phào thường ngày xong liền kêu các cô tản ra, về lại
phòng mình. Lúc này, hai ma ma chừng hơn năm mươi tuổi đi tới chào Diễm tỉ.
Diễm tỉ trỏ cô và Hương Nhi, nói:

“Dẫn
hai người này đi tắm rửa. Thuận tiện kiểm tra hạ thân, đổi lại quần áo, dọn dẹp
cho gọn rồi dẫn bọn họ quay lại đây.”

Hai
ma ma “Vâng” một tiếng, một người tóm lấy Hương Nhi, một người giữ chặt Diệp
Thiện Thiện, lôi cả hai đi đến hai gian phòng đằng sau.

Chương
10: Rút thăm

Ma
ma xụ gương mặt chữ điền dài sọc, đẩy Diệp Thiện Thiện vào một căn phòng nhỏ
giống như phòng tắm. Đưa tay lột quần áo Diệp Thiện Thiện, nhăn mặt, bất mãn
lầm bầm:

“Sao
Diễm chủ tử lại đem con nhãi này lên lầu bốn chứ? Cả người bẩn thỉu như đứa ăn
mày...”. Diệp Thiện Thiện cười gượng, có thể tưởng tượng được bộ dạng mình bây
giờ. Tóc như tổ chim, mặt cũng không biết có sạch hay không, người lại càng
bẩn. Đã lâu không tắm rửa, mùi cơ thể đương nhiên không dễ ngửi chút nào!

Lấy
hết quần áo xong, ma ma múc một gáo nước lạnh, không nói tiếng nào đã xối xuống
đầu cô, làm Diệp Thiện Thiện hóa đá. Ướt như chuột lột chắc cũng chỉ cỡ này
thôi? Kế đó dùng một tấm vải rất thô chà xát tới lui trên người cô, tắm rửa
miễn phí? Vậy cũng quá bạo lực rồi! Vừa định nói để tôi tự làm! Chợt nghe giọng
ma ma bực bội cảnh cáo cô đừng lộn xộn! Bất đắc dĩ đành để mặc bà ta loay hoay.
Tự hỏi, đổi lại là mình, phải tắm rửa cho một con nhóc bẩn thỉu, nhất định cũng
nổi khùng.

Tắm
rửa xong, ma ma dùng một tấm vải trắng dày mềm lau khô nước đọng trên người
Diệp Thiện Thiện, lộ ra da thịt trơn mềm mịn màng như nước. Ánh mắt hài lòng
đánh giá Diệp Thiện Thiện, tựa hồ tán thưởng, tiếp theo lấy tay đo ba vòng của
cô. Chiều dài, bề rộng cánh tay, bắp đùi, cẳng chân, thậm chí bàn chân dài,
rộng, cao, thấp cũng không bỏ qua. Cùng với động tác nghiệm thân, sắc mặt ma ma
cũng càng lúc càng tốt. Cuối cùng lấy tay nâng ngực Diệp Thiện Thiện lên, ước
chừng nặng nhẹ, ánh mắt soi mói hình dạng lớn nhỏ cùng mức độ đẹp đẽ. Lúc này
Diệp Thiện Thiện giống như trẻ sơ sinh, trần trụi đứng đó mặc bà ta điều khiển.
Trong lòng khó chịu nói không nên lời, cảm giác bản thân không khác con heo chờ
mổ, mặc cho người ta cân đong đo đếm.

Ma
ma vừa lòng dừng việc nghiệm thân lại, mặt hoàn toàn không còn vẻ mất kiên nhẫn
lúc lột quần áo cô, lẩm bẩm: “Vẫn là Diễm chủ tử biết lựa người... Ngươi chờ ở
đây!”. Nói xong xoay người đi ra ngoài!

Diệp
Thiện Thiện gạt mái tóc dài ẩm ướt, hai tay ôm ngực, cảm thấy hơi lạnh. Quan
sát căn phòng này. Bồn tắm, khăn tắm, vật dụng tắm rửa toàn bộ đầy đủ, sắp xếp
gọn gàng, bày biện chỉnh tề! Đang đánh giá, ma ma bước vào, tay cầm một bộ đồ
trắng tuyền có viền, không nói không rằng, bắt đầu bao bọc toàn thân Diệp Thiện
Thiện, từ trong ra ngoài.

Nhìn
vải dệt tinh xảo, nhẵn nhụi như vậy, không khỏi tán thưởng phương pháp may đồ
tương đối cao siêu của người xưa, hơn nữa toàn bộ đều làm bằng tay! Mặc xong,
dùng vải mềm khô ráo lau khô tóc Diệp Thiện Thiện ba bốn lượt, dùng lược gỗ
chải mượt, xõa ra sau lưng. Sau đó lùi lại hai bước, dựa vào tường, nửa ngày
mới nói: “Vốn định trang điểm cho ngươi, xem ra không cần. Đi theo ta!”. Giọng
điệu rõ ràng khá hơn lúc đầu rất nhiều, điều này nói lên cái gì? Nói là, vốn
liếng của các cô gái tốt hay xấu tương đương với giá trị lợi dụng cao hay thấp,
mà giá trị này cũng ngang bằng với thái độ của người xung quanh đối với bạn!
Đây là chân lí không thay đổi từ xưa tới nay!

Đi
theo sau ma ma vượt qua lầu ba, bước lên lầu bốn, lướt qua thảm, đi vào một
phòng khách. Hai bên treo các bức tranh chạm khắc khác nhau, chính giữa là màn
che mỏng bằng lụa trơn, giữa phòng đặt một chiếc ghế dài kiểu cổ rộng bằng nửa
người nằm. Diễm tỉ lười biếng ngả người vào tay vịn, nhìn Diệp Thiện Thiện đang
đi tới.

Hương
Nhi tới sớm hơn cô một bước. Mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt viền hoa, lịch sự
tao nhã hào phóng tươi mát thoát tục, nhìn thấy Diệp Thiện Thiện mắt to lộ vẻ
kinh ngạc. Diệp Thiện Thiện bắt chước cúi đầu khom người, nhỏ giọng: “Chào Diễm
tỉ!”. Một bên nháy mắt với Hương Nhi.

“Con
nhãi nhà ngươi học cũng nhanh lắm!”. Diễm tỉ đi qua đi lại đánh giá một lát,
bình thản mở miệng, “... Một người thanh tân thoát tục, một như đóa hoa mới nở.
Quả thật là người đẹp như hoa!”.

Diệp
Thiện Thiện cùng Hương Nhi cúi đầu không nói, biết nàng ta còn có câu kế tiếp.

“Vốn
dĩ trong hai người các ngươi ta chỉ chọn một người làm việc cho ta, lúc ấy hai
tỉ muội các ngươi có tình có nghĩa... thật tình làm ta cảm động!”. Ngừng lại một
chút., tình cảm kích động gì đó dừng ở đây, chủ đề tới rồi đây!

“Ta
cũng chỉ nghĩ mình đang làm việc thiện, nhưng Khôi Hương lâu này không bao giờ
làm chuyện mua bán lỗ vốn! Giá mua các ngươi cao gấp mấy lần, tất nhiên tối
thiểu các ngươi phải trả cái giá tương đương. Mà các ngươi có giá ở chỗ … có
làm tốt việc ta giao cho hay không!”. Nói xong Diễm tỉ đứng dậy, xòe tay ra. Là
một ống ngọc! Theo cử động, hai thẻ ngọc bên trong phát ra tiếng lanh canh nho
nhỏ.

“Ta là người thế nào? Xưa nay luôn công bằng, chỉ
có công bằng mới khiến người ta cam tâm tình nguyện làm việc! Mà hiện tại đang
có một chuyện cần một trong hai người các ngươi hoàn thành!”. Nói xong đi đến
trước mặt Diệp Thiện Thiện cùng Hương Nhi, lắc ống ngọc nói:

“Ở đây có hai cái thẻ, một cái đầu có chấm đỏ, cái
còn lại không có. Rút trúng chấm đỏ tức là ý trời. Ai rút trước?”. Nói xong đưa
ống ngọc đến trước mặt Diệp Thiện Thiện, rõ ràng muốn cô rút trước!

Rốt cuộc là chuyện gì, giết người phóng hỏa hay
lên giường trùm chăn cho ấm? Còn phải quyết định bằng rút thăm nữa? Diệp Thiện
Thiện cầm đại lấy một cái, rút ra nhìn! Ặc, trúng rồi, trước giờ bốc thăm trúng
thưởng đâu có may dữ vậy đâu, chấm đỏ trên thẻ nhìn rất bắt mắt! Lập tức nhìn
cái thẻ còn lại trong ống, có khi nào cả hai đều có chấm đỏ, cố ý đùa giỡn mình
không ta? Song ống ngọc đã sớm dời đi, không nhìn được cái thẻ còn lại! Chỉ
thấy gương mặt thấp thoáng nụ cười của Diễm tỉ.

“Hương Nhi, ngươi xuống lầu trước đi!”. Hương Nhi
cúi đầu khom lưng, ánh mắt lo lắng nhìn cô một cái, vội vàng xoay người đi
xuống!

Diệp Thiện Thiện nhìn Diễm tỉ, chị ta đã quay lại
ghế dài, chỉ vào một chỗ bên phải.

“Ngồi đi!”.

Diệp Thiện Thiện cũng không khách khí làm gì, bước
qua, bình tĩnh ngồi xuống.

“Kì thật giữa ngươi và Hương Nhi, ta xem trọng
ngươi hơn...”. Diễm tỉ nói rất thật tình.

Hay nhỉ! Còn kèm theo viên đạn bọc đường nữa! Hoặc
là nghĩ ai kia nhìn không ra thủ đoạn lôi kéo của người ta!

“Ngươi rất giống ta năm đó...”. Diễm tỉ tiếp tục
nói.

Lời thoại cũ rích... Chẳng lẽ bà chị cũng xuyên
không qua á?

“Trong mắt đều có chấp nhất, không cam lòng cúi
đầu trước người...”. Diễm tỉ hơi cảm khái, tựa hồ nhớ lại chuyện đã qua.

Hai chữ chấp nhất này dùng cũng quá hiện đại đi!
Nhưng mà... Diệp Thiện Thiện gào lên trong đầu: tôi đâu có chấp nhất, đó là
thói quen mà!

“Hiện giờ có một cơ hội! Có thể giúp ngươi thoát
khỏi vận mệnh của mình...”. Cảm tính qua đi, Diễm tỉ nhanh chóng trở lại chủ đề
chính.

“Cơ hội gì?”. Diệp Thiện Thiện cuối cùng cũng mở
miệng, bốn chữ “thoát khỏi vận mệnh” làm cơn sóng trong lòng cô sôi trào! Cuộc
sống mặc người sắp xếp không thể nào tốt được! Ngay cả tự do cũng là một thứ xa
xỉ.

“Chỉ cần làm xong một việc, ngươi chính là hoa
khôi đẹp nhất Khôi Hương lâu, vinh hoa phú quý vàng bạc châu báu dùng không
hết. Nếu không muốn lưu lại, có thể lựa chọn quý tộc, quan lớn để ngươi ngồi
lên ngôi chính thất, rời khỏi chốn trăng hoa này! Hoặc là, cho ngươi tự do đến
nơi mà ngươi muốn, trời cao biển rộng, không bị khống chế...”.

Diệp Thiện Thiện cụp mắt. Phía trước có hai lựa
chọn. Một là kĩ nữ! Một là làm ả đàn bà ghen tuông! Bất quá lựa chọn thứ ba đối
với cô mà nói quả thật rất có lực sát thương! Nhưng chuyện trong nhà chỉ có
người trong nhà biết, thân trúng kịch độc không biết còn sống được mấy ngày.
Nếu giờ nói cho chị ta biết mình không còn sống được bao lâu, có khi nào lập
tức mất đi giá trị lợi dụng không? Diệp Thiện Thiện tuyệt đối không dám thử! Vì
thế phối hợp hùa theo:

“Chuyện gì cũng không qua được mắt Diễm tỉ!” Rồi
cô thuận miệng triết lí vài câu về tự do: “Sinh mạng rất đáng quý, tình yêu
càng quý hơn, nhưng nếu vì tự do, cả hai đều vứt bỏ [7]. Có điều chuyện này
nhất định không đơn giản?”.

Diễm tỉ chậm rãi thưởng thức, mắt ánh lên nét kì
quái nhìn Diệp Thiện Thiện...

“Bốn câu thơ này, từng chữ đều sâu sắc, thật khiến
người kinh ngạc! Ngươi có tài học như vậy, chẳng phải là bị mai một rồi sao?”.

[7]: Bốn câu này được dịch từ bài
thơ Tự do và ái tình của thi hào Hungary PETŐFI SÁNDOR.

Chương 11: Đồng hoàn

“Diễm tỉ hiểu lầm rồi! Thơ này không phải tôi
làm! Chỉ là đã nghe người ta ca tụng qua!”. Diệp Thiện Thiện tự nhận mình
vẫn rất tôn trọng bản gốc!

“Nhưng đây là lần đầu tiên ta nghe!”. Diễm tỉ vẫn
chưa hỏi là ai làm.

“Muốn ngươi giúp chuyện này nói đơn giản thì không
đơn giản, nói khó cũng không khó!”. Bắt chước kiểu nói ba phải, chứng tỏ việc này
không ổn!

“Trộm một món đồ!”

Thứ gì mà Khôi Hương lâu lớn như vậy lại không
dùng tiền mua được, phải kiếm người đi trộm?

“Diễm tỉ nói đùa à, tôi... giống ăn trộm lắm
sao?”. Diệp Thiện Thiện nghĩ bụng. Loại chuyện này tìm ăn trộm chuyên nghiệp
thì xác suất thành công cao hơn mới đúng chứ?

Diễm tỉ lườm cô một cái, cũng không trả lời mà
tiếp tục nói: “Chắc ngươi biết Vân Ẩn điện là một trong hai đại điện có thế lực
lớn nhất Đại Kiền!”.

Diệp Thiện Thiện thật tình không biết! Vì thế ngậm
miệng vểnh tai lên nghe.

“Vân Ẩn điện có một tấm bản đồ, ta muốn ngươi lấy
tấm bản đồ này cho ta!”.

“Bản đồ? Để ở đâu? Làm sao mà trộm?”. Diệp Thiện
Thiện bất giác hỏi ra tiếng.

“Chỗ an toàn nhất có lẽ nằm ngay trong phạm vi
chiếu cố của Thương Khung, đồ chắc ở trên người hắn!”. Diễm tỉ đáp.

“Thương Khung là ai?”. Diệp Thiện Thiện hỏi.

Diễm tỉ đảo mắt nhìn Diệp Thiện Thiện ngờ vực.
“Thương Khung là điện chủ Vân Ẩn điện...”.Vẻ mặt Diễm tỉ giống như ai cũng biết
tên tuổi người nọ mới đúng!

“Như lời Diễm tỉ vừa nói, thế lực Vân Ẩn điện rất
hùng mạnh. Giờ lại để tôi đi trộm vật tùy thân gì đó của điện chủ... có hơi...
quá coi trọng tôi không?”. Là quá coi trọng cái mạng nhỏ này của cô! Diệp Thiện
Thiện nghĩ bụng, để cho người ta tế đao, người ta còn ngại cổ cô nhỏ quá, cắt
không được.

“Chuyện đó ta tự có sắp đặt riêng. Gần đây đang
tìm một nha đầu thông minh, gan dạ một chút, vừa hay ngươi lại xuất hiện! Cái
này là trùng hợp! Về sau lại để ta nhìn thấy ngươi có tình có nghĩa, ta rất
thích, đó là cơ duyên! Con người ta luôn thẳng thắn. Cho ngươi hai lựa chọn,
một là làm như ta nói, hai là... vừa rồi Tô ma ma nói với ta, rất hiếm khi gặp
được xử nữ có thân hình tiêu chuẩn như ngươi, hoàn toàn có thể ở lại Nhã Các
nhưng Nhã Các đã đầy người rồi. Mới nãy Lưu Phong còn muốn giành ngươi với ta!
Hắn quản lí lầu một “Bán Thân”, hay là thanh thuần xử nữ nhà ngươi trước tiên ở
lầu một tôi luyện một chút?”. Diễm tỉ cười nham hiểm!

“Đúng rồi! Quên nói cho ngươi biết, tổng quản lầu
một chính là cái gã liếc mắt đưa tình với ngươi lúc chúng ta đi qua lầu một
đó.”. Diễm tỉ “tử tế” mở miệng nhắc nhở!

Liếc mắt đưa tình? Diệp Thiện Thiện nghĩ nghĩ...
A! Là cái tên lăn lộn một vòng! Nhớ lúc ở lầu một suýt nữa muốn giơ chân đá
hắn...

“Hắn không có việc gì sẽ tiện tay chọn vài cô có
chút nhan sắc để trao đổi tình cảm.”. Diễm tỉ nhấn mạnh.

“Huống hồ ngươi không đi, vậy sẽ đến phiên Hương
Nhi đi.”.

Diệp Thiện Thiện bất lực nghĩ, căn bản không cho
người ta lựa chọn, cái này là biến thể của việc bức bách đây! Hôm nay rơi vào
tình cảnh này, chỉ có thể đáp ứng rồi đi bước nào tính bước đó.

“Diễm tỉ có kế hoạch gì thì nói đi!”. Mặt Diệp
Thiện Thiện hiện ra hai chữ “khuất phục”!

Diễm tỉ hài lòng cười tươi, ngụ ý ta biết ngay
ngươi là đứa thức thời!

“Hai ngày trước, điện chủ Vân Ẩn điện Thương Khung
lần đầu tiên phái người đến. Hắn chọn Thu Nhi đầu bảng Nhã Các.”

Cái cô Mạc Nhược Thu diêm dúa kia? Diệp Thiện
Thiện nghĩ thầm, tên Thương Khung này tinh mắt thật.

“Vân Ẩn điện rất ít qua lại với Khôi Hương lâu,
sắp xếp người vào đó khó vô cùng! Lần này mua Thu nhi là cơ hội cực tốt để trà
trộn vào Vân Ẩn điện, bỏ qua lần này chắc gì đã có lần sau. Theo quy tắc của
Nhã Các, đầu bảng bán ra đều được mang theo một nha hoàn bên người, như vậy
ngươi sẽ có cơ hội đi theo Thu nhi!”.

“Nhưng chị cũng có thể đi mà, cơ hội lấy đồ của chị
lớn hơn tôi nhiều chứ!”. Diệp Thiện Thiện ngờ vực!

Diễm tỉ thở dài, “Ngươi nghĩ vì sao Vân Ẩn điện
lại là một trong hai điện lớn nhất Đại Kiền hả? Trong mắt Thương Khung, Thu nhi
căn bản không làm được chuyện gì. Với thân phận nha hoàn sẽ không có người chú
ý đến ngươi. Tính Thu nhi háo thắng, thích thắng hơn thua. Ả ta nhất định sẽ
dốc sức quấn lấy Thương Khung, khiến Thương Khung tập trung chú ý đến mình.
Ngươi nhân đó mà tìm chút manh mối, sau đó báo cáo lại cho ta, ta sẽ nghĩ biện
pháp tìm người chi viện, giúp ngươi lấy bản đồ!”.

“Vậy Thu nhi hoàn toàn không biết sự tình?”. Diệp
Thiện Thiện hỏi.

“Nếu ả biết, làm sao gạt được ánh mắt Thương
Khung?”. Diễm tỉ vặn lại. “Nhớ kĩ, mới vào đừng lỗ mãng làm việc, đợi tất cả
yên ổn rồi mới tìm cơ hội điều tra! Hơn nữa làm việc phải mềm mỏng, hết sức cẩn
thận! Hiểu chưa?”

“Diễm tỉ... vì sao lại muốn trộm tấm bản đồ đó?”.
Diệp Thiện Thiện hỏi. Chẳng lẽ có kho báu?

“Ngươi chỉ cần lấy đồ, tất cả những chuyện khác
đều không cần dò la. Biết nhiều không hay ho gì đâu!”. Giọng Diễm tỉ kèm theo
cảnh cáo, rồi từ bên trong một tay áo ra lấy ra một cái bình ngọc, trút trong
bình ra một viên thuốc màu hồng ra hiệu cho Diệp Thiện Thiện nuốt!

Diệp Thiện Thiện ngạc nhiên nhìn viên thuốc trong
tay, đưa mắt dò hỏi Diễm tỉ! Hi vọng đây là thần dược có thể khiến người ta đao
thương bất nhập.

“Đây là Đồng Hoàn, là một thứ độc dược tàng hình!
Ta cũng không lừa ngươi! Muốn ngươi ăn là để ngừa vạn nhất, ta sẽ định kì cho
ngươi dùng một chút thuốc giải để trì hoãn thời gian phát độc. Khi nào ta có đồ
vào tay, thuốc giải toàn bộ sẽ giao cho ngươi. Chỉ cần ngươi chuyên tâm làm
việc, ta cam đoan ngươi không có bất trắc gì! Nhưng nếu ngươi làm ra chuyện gì
đó sau lưng ta... một khi không được giải, độc phát tác rồi thì có cho ngươi
thuốc giải cũng vô dụng! Mà phương pháp giải Đồng Hoàn khắp thiên hạ chỉ mình
ta có! Ngươi khỏi cần trông chờ tìm được người nào khác giải độc.”.

Diệp Thiện Thiện đau khổ rên rỉ trong lòng. Thật
tình! Việc này chưa xong việc khác đã đến. Đầu tiên là Cốt Hồng, giờ lại đến
Đồng Hoàn? Tranh nhau đòi mạng cô hay sao vậy?

Cô nhìn viên thuốc nhỏ màu hồng trong tay, nghĩ
bụng, một viên chết, hai viên cũng chết! Bà nội nó, coi như tự mình kiếm thêm
một viên đi! Nhắm mắt đút vào miệng! Cô tự chia buồn cho thân thể đáng thương của
mình, đừng có chết thẳng cẳng ngay tại chỗ nha.

“Diễm tỉ! Tôi muốn hỏi một câu cuối cùng. Khôi
Hương lâu nhân tài đông đúc, ngọa hổ tàng long, vì cái gì lại khăng khăng chọn
tôi?”. Vinh hạnh vô cùng, lựa cái mạng nhỏ của cô đi chịu chết.

Câu trả lời của Diễm tỉ có thể nói là số một! Chị
ta nói: “Bởi vì... thời gian hợp lí! Địa điểm thích hợp! Gặp người phù hợp!”.
Diệp Thiện Thiện khóc không ra nước mắt! Cái này là... Thiên thời?... Địa lợi?...
Nhân hòa sao?

Diễm tỉ nhìn gương mặt “thảm thương” của cô, cười
giải thích: “Người mới sẽ ít bị người ta nghi ngờ hơn. Ngươi nghĩ đến Vân Ẩn
điện để ăn chay à?”.

“...”

“Còn có hai ngày, lát nữa ta kêu Tô ma ma dạy
ngươi một ít cử chỉ dáng vẻ của nữ nhân. Nhìn ngươi đi đứng, ngẩng đầu không có
tí phép tắc nào! Làm tì nữ, có rất nhiều việc phải chú ý.”

“...”

Diệp Thiện Thiện đau khổ nghĩ, đến lúc đó, lỡ đâu
mình đột nhiên bị độc mà chết, có khi nào Diễm tir để Hương Nhi thay mình đi
chịu chết không?

Nhưng một giọng nói khác tận đáy lòng vang lên,
cười nhạo cô: Diệp Thiện Thiện, mạng nhỏ của mày giữ còn chưa xong, còn đi quan
tâm sau khi chết người khác như thế nào? Mày nghĩ đó là phẩm chất tốt à? Không
phải ngu ngốc sao...?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3