Kim kiếm tàn cốt lệnh - Chương 35

Chương 35: Tranh giành thế lực

Mao Cao chăm nhìn chiếc hài, lắc
đầu trả lời:

- Mao mỗ chưa từng thấy vật
này.

Không Ảo đại sư đưa chiếc hài
sang phía Lương Thượng Nhân, hỏi:

- Lương thí chủ đã nhận ra
vật này từ trước rồi chứ?

Lương Thượng Nhân nghiêm túc
trả lời:

- Đây là một tín vật của Vạn
Diệu tiên sinh lão tiền bối, một vị ân nhân rất lớn trong đời tại hạ. Tại hạ dù
thi cốt thành tro cũng vẫn nhận ra.

Mao Cao buột miệng thốt lên:

- Vạn Diệu tiên sinh?

Không Ảo đại sư lướt mắt nhìn
quanh, mỉm cười nói:

- Lệnh ái nếu có ở đây, cô ta
ắt cũng sẽ nhận ra lai lịch của tín vật này.

Mao Cao ngạc nhiên tiếp lời:

- Vạn Diệu tiên sinh du hí
phong trần, như thần long giữa vùng trời, thoắt hiện thoắt ẩn, hai mươi năm nay
chỉ xuất hiện mấy lần mà thôi, tiểu nữ làm sao nhận ra được? Đại sư e rằng đã
nhầm...

Chưa dứt lời, chợt thấy từ
trong bức rèm sau án thờ bước ra một thiếu nữ tựa như từ chốn u linh hiện về
vậy. Nàng ta chính là Mao Văn Kỳ.

Mao Văn Kỳ bộ y phục lộng lẫy
trên người giờ được thay bằng y phục màu trắng, mái tóc mây buông xõa, trông vẻ
gầy ốm và tiều tụy đi nhiều, chỉ có đôi mắt trong sáng lại càng đen nhánh và
long lanh hơn. Nàng chăm mắt nhìn chiếc hài trên tay Không Ảo đại sư, chậm rãi
nói:

- Không sai, tín vật này tôi
nhận ra!

Khi nàng nói trên nét mặt
không hề có chút biểu hiện gì, giống như đã mất đi tình cảm vốn có của một con
người.

Mao Cao ngạc nhiên hỏi:

- Con sao lại biết được?

Mao Văn Kỳ thờ ơ đáp:

- Tôi đương nhiên biết, vì
chiếc hài này là của sư phụ tôi.

Bọn Hoài Âm tam kiệt chú mắt
nhìn Mao Văn Kỳ, thầm kinh ngạc bởi dung nhan mỹ lệ và thái độ thờ ơ lạnh nhạt
của nàng. Nàng ta đang nói gì, họ vốn cũng chẳng hay.

Nhưng câu nói của nàng lại
khiến cho Mao Cao và Lương Thượng Nhân đều kinh ngạc.

Lương Thượng Nhân thoạt đổi
nét mặt, nói:

- Không ngờ rằng Mao cô nương
lại là đệ tử của Vạn Diệu tiên sinh...

Mao Văn Kỳ lạnh lùng ngắt
lời:

- Ai là Vạn Diệu tiên sinh, ai
là Vạn Diệu tiên sinh?

Lương Thượng Nhân sững người
mấy giây, quay sang nhìn Không Ảo đại sư với ánh mắt thăm dò.

Không Ảo đại sư mỉm cười nói:

- Chuyện này nói ra làm hai
vị kinh ngạc khó hiểu cũng phải, vì đây vốn là Nam Ma chuyện khiến người ta hết
sức kinh ngạc. Mao cô nương nhận chiếc hài này là tín vật của Đồ Long Tiên Tử.
Lương thí chủ lại biết chiếc hài này là tín vật của Vạn Diệu tiên sinh. Nội
tình ẩn khuất trong đó chỉ có bần tăng biết rõ hơn phần nào.

Mao Cao cất giọng:

- Muốn nghe tận tường.

Không Ảo đại sư tiếp lời:

- Đồ Long Tiên Tử không những
võ công cao siêu khó lường, mà còn chuyên chế tác những vật tinh xảo, giỏi
thuật hóa trang, đủ để sánh ngang với Thánh Thủ tiên sinh năm xưa.

- Chuyện đó người trong giang
hồ đều biết, nhưng không biết bà ta là Vạn Diệu tiên sinh có quan hệ thế nào?

Không Ảo đại sư cười lớn trả
lời:

- Đồ Long Tiên Tử chính là
Vạn Diệu tiên sinh, Vạn Diệu tiên sinh lại chính là Đồ Long Tiên Tử.

Mọi người đều trố mắt kinh
ngạc. Không Ảo đại sư chậm rãi nói tiếp:

- Trước đây Đồ Long Tiên Tử
từ khi cải ác thành thiện, tuy đã ẩn giấu tài năng, nhưng vẫn nhìn không quen
những chuyện bất bình giữa thế gian.

Mao Cao chợt hiểu, bèn ngắt
lời:

- Bởi vậy bà ta đã hóa trang
thành nam nhân, lấy danh hiệu Vạn Diệu tiên sinh để hành đạo giang hồ, muốn che
giấu tai mắt thiên hạ, đúng không?

Không Ảo đại sư cười lớn đáp
lại:

- Mao thí chủ thật tài anh, hiểu
người hiểu ta.

- Thảo nào Vạn Diệu tiên sinh
hành tung bí mật như vậy, đến không ai biết, đi không ai hay, khiến cho người
trong giang hồ không có ai đoán được lai lịch bà ta.

Mao Cao trầm ngăm khoảnh khắc,
chợt chuyển giọng hỏi:

- Điều bí ẩn này trong giang
hồ không có người nào biết, thậm chí kể cả Kỳ nhi cũng chưa từng nghe Đồ Long
Tiên Tử nói đến, đại sư sao lại biết được?

Không Ảo đại sư xua tay nói:

- Không đáng nói, không đáng
nói.

Rồi tụng một câu Phật hiệu.
Mao Cao thoáng ngạc nhiên, hỏi sang vấn đề khác:

- Đại sư dùng chiếc hài đó để
kiến diện tại hạ, xin cho biết lý do vì sao?

Không áo đại sư trả lời:

- Mao thí chủ đã có mưu đồ
chấn hưng cơ nghiệp, bần tăng vốn muốn giúp sức một tay, huống gì bần tăng và
Mao thí chủ cùng chung một mối thù, như vậy càng phải đồng tầm hiệp lực hơn.

Mao Cao thoáng suy nghĩ, gã
nhìn qua mặt vị tăng, liền biết ngay người này lòng dạ rất thâm, nhưng lúc này
đoán không ra dụng ý của đối phương bèn nói:

- Đại sư có tâm ý như vậy, tại
hạ vô cùng cảm kích.

Không Ảo đại sư tiếp lời:

- Đồ Long Tiên Tử ở trong
giang hồ tuy không ân oán, nhưng người trong giang hồ nhận được ân huệ của Vạn
Diệu tiên sinh lại rất nhiều. Mao thí chủ nếu dùng tín vật này để thu phục anh
hùng thiên hạ, há không tuyệt diệu lắm sao? Bởi thế bần tăng không ngại ngàn
dặm đến đây, đem tín vật này phụng tặng thí chủ, chính là bảo kiếm trao đúng
tay người anh hùng.

- Mao mỗ vô đức vô tài, lại
được đại sư quý mến đến như vậy.

Mao Cao nét mặt vẫn không
thay đổi, nhưng trong lòng lại vô cùng mừng rỡ.

Không Ảo đại sư nhấn giọng:

- Chỉ cần sau này khi thí chủ
phục hưng lại cơ nghiệp, chớ quên bần tăng là được rồi.

- Điều đó đương nhiên...

Không Ảo đại sư bèn ngắt lời:

- Từ xưa đến nay, võ lâm
thiên hạ luôn nằm trong thế song phân, Nam Bắc cùng đứng vững, mỗi bên đều có minh
chủ, điều đó ắt thí chủ cũng đã biết.

Mao Cao nét mặt trầm lại, nói:

- Đại sư chẳng lẽ lại có ý đồ
thống lãnh một phương sao?

Không Ảo đại sư nét mặt vẫn
bình thản lãnh đạm tiếp lời:

- Nếu lấy Trường Giang làm
ranh giới, Giang Nam thuộc về thí chủ, bần tăng trấn giữ ở Bắc phương, tin tức
thông thương nhau, viện thủ tương trợ nhau, há không tốt đẹp sao?

Mao Cao mặc nhiên chốc lát
bỗng ngẩng đầu cười vang, nói:

- Thì ra đại sư có ý tranh
tài tranh sức với Mao mỗ...

Không Ảo đại sư nhấn mạnh:

- Người ta hợp tác lưỡng lợi,
phân tắc lưỡng bại. Bần tăng sở dĩ đến đây thương nghị với Mao thí chủ là vì
kính phục thí chủ là bậc kỳ tài thời nay.

Mao Cao gắt giọng:

- Để thực hiện việc chấn hưng
đại nghiệp này, Mao mỗ đã ngầm chuẩn bị mất không biết bao nhiêu thời gian, tốn
biết bao nhiêu nhân lực tiền của, đại sư chỉ cậy vào chiếc hài nhỏ xíu đó lại
muốn cùng phân chia thế lực với Mao mỗ hả... Hắc hắc, lời đó nếu không phải ta
nghe nhầm, thì e rằng đại sư nói nhầm đó.

Không Ảo đại sư lạnh giọng:

- Bần tăng đã không nói nhầm,
thí chủ càng không nghe nhầm.

Không đợi Mao Cao tiếp lời, Không
Ảo đại sư liền nói tiếp:

- Ngoài chiếc hài này ra, bần
tăng đến đây còn muốn lấy ba câu nói của bần tăng đổi lấy ba vật của thí chủ ở
nơi này, chiếc hài chẳng qua là vật phụ mà thôi.

Mao Cao nghĩ ngợi giây lát, buông
giọng:

- Xin đại sư cứ nói ra.

Không Ảo đại sư nghiêm mặt
nói giọng lạnh nhạt:

- Ba câu nói này của bần tăng
lúc này nếu thỉ chủ không muốn nghe, thì sau này hối hận sẽ không kịp.

- Ba câu gì?

Không Ảo đại sư giờ mới nở nụ
cười nói:

- Thí chủ thật sự muốn nghe
chứ?

Mao Cao hừ một tiếng thay cho
câu trả lời.

Không Ảo đại sư hỏi:

- Muốn đổi gì?

- Xem hàng trả tiền, đó là
tác phong lâu nay của Mao mỗ.

- Mao thí chủ quá thật tinh
nhanh, bần tăng nói ra ba câu đó trước cũng không sao.

- Mao mỗ đang rửa tai lắng
nghe.

Lương Thượng Nhân và bọn Hoài
Âm tam kiệt cũng nín thở lặng nghe thử vị kỳ nhân phái Côn Luân này nói ra ba
câu gì có kinh thiên động địa lắm không?

Ánh đèn lập lòe, nét mặt mọi
người cũng khi sáng khi tỏ, bất thường, trong bồn đồng xông lên mùi máu tanh
rờn rợn, khiến cho căn phòng càng thêm âm u đáng sợ.

Không Ảo đại sư quét mắt nhìn
quanh, thấy mọi người đang ngưng thần chú ý lắng nghe, bắt đầu đằng hắng một
tiếng, chậm rãi nói:

- Câu thứ nhất bần tăng đã
nói qua, giờ đây cần nói rõ hơn một tí, xin Mao thí chủ chớ bỏ sót chữ nào.

Ông ta chuyển giọng:

- Vừa rồi bần tăng cũng đã
nói, bần tăng và thí chủ hợp tác lưỡng lợi, phân tác lưỡng hại. Lợi chỗ nào, hại
chỗ nào, bần tăng chưa kịp phân tích.

Ngừng lại giây lát, Không Ảo
đại sư nói tiếp:

- Bần tăng có tín vật này, đủ
để hiệu triệu anh hùng hào kiệt, đó là một điểm lợi.

- Không sai, cứ cho là một
điểm lợi.

Không Ảo đại sư mỉm cười, đột
ngột quay người vung nhanh hai tay ra...

Chỉ trong chớp mắt, đã nghe
xẹt xẹt hai tiếng nhỏ phát ra, Âu Dương Minh và Thiết Bình cùng kinh ngạc kêu
lên một tiếng. Không Ảo đại sư đã nắm trong tay hai thanh ngân đao. Với một
động tác chớp nhoáng, Không Ảo đại sư đã rút lấy hai thanh ngân đao ở thắt lưng
Âu Dương Minh và Thiết Bình, khiến mọi người sửng sốt kinh ngạc.

Thiết Bình và Âu Dương Minh
hai tay che lấy ngực, cùng phóng người lùi lại một bước.

Mao Cao vươn người đứng dậy, lớn
tiếng:

- Đại sư làm vậy là có ý gì?

Không Ảo đại sư đặt hai thanh
ngân đao xuống bàn, mỉm cười cất giọng:

- Bần tăng từ Côn Luân đến
đây, tự tin rằng võ công không tồi. Với nhất thân võ công của bần tăng, đã đủ
để trợ giúp thí chủ một tay, đó là điều lợi thứ hai.

Mao Cao ngớ người ra, thả
người ngồi lại xuống ghế, gật đầu nói:

- Không sai, cũng là một điều
lợi.

Nét mặt lạnh nhạt của gã ta
giờ đã thay đổi đi nhiều.

Không Ảo đại sư tiếp tục nói:

- Mao thí chủ nuôi dưỡng tinh
binh, tuy là để chấn hưng bá nghiệp, nhưng chủ yếu là vì muốn trừ khử mối lo
canh cánh trong lòng đó là nam tử của Cưu Độc, đúng không?

Mao Cao nghiến răng đáp lại:

- Không sai.

- Nhưng nam tử của Cưu Độc
lúc này đang ở đâu Mao thí chủ có biết không?

Mao Cao sững người ra. Không
Ảo đại sư nói:

- Hắn ta lúc này hoặc ở tại
Giang Nam, hoặc ở tại Trung Nguyên, hoặc ở hải ngoại, cũng có thể ở ngay bên
ngoài ngôi hoang miếu này.

Mao Cao đổi da mặt, vụt người
đứng dậy.

Trong ánh đèn lấp loáng, thấy
mặt mày gã ta không còn một tí máu.

Mao Cao như chim sợ cành cong,
chỉ cần nghe đến bốn chữ nam tử Cưu Độc là đã khiếp đảm kinh tâm, không còn
bình tĩnh được nữa.

Không Ảo đại sư ngưng ánh mắt
chú nhìn vào mặt Mao Cao, chậm rãi buông giọng:

- Tri kỷ tri bỉ mới có thể
bách chiến bách thắng. Mao thí chủ nếu muốn thắng thì trước hết cần phải tìm
cho ra tung tích của nam tử Cưu Độc đúng không?

- Không sai.

Mao Cao thững thờ đáp lại.

Không Ảo đại sư mỉm cười nói
tiếp:

- Tệ hữu Lương thí chủ nhãn
tuyến phóng khắp thiên ha, ngoài anh ta ra, sợ rằng không có ai tìm ra tung
tích của gã tính Cưu. Bần tăng nếu cùng liên thủ với Mao thí chủ. Lương thí chủ
nể mặt bần tăng nhất định sẽ tìm ra tung tích của nam tử Cưu Độc. Đó là điểm
lợi thứ ba.

Mao Cao ngồi bịch xuống ghế, gật
đầu nói:

- Không sai, điểm lợi thứ ba.

Không Ảo đại sư nói ra năm
câu, gã ta luôn miệng đáp lại đến bốn tiếng không sai.

Bốn tiếng “không sai” đó Mao
Cao đáp càng lúc càng nhỏ nhẹ hơn, hòa nhã hơn, vô thần sắc của gã ta cũng càng
chuyển biến hơn.

Không Ảo đại sư biết gã ta
trong lòng đã chuyển đổi liền nói tiếp:

- Nhưng bần tăng và thí chủ
nếu phân mà không hợp, thì hại càng nhiều.

- Vậy hại ở chỗ nào?

- Thí chủ nếu không liên thủ
với bần tăng, thì bần tăng sẽ đi tìm và liên thủ với gã tính Cưu, hậu quả như
thế nào bần tăng không nói ắt thí chủ cũng đã rõ.

Mao Cao giật thót người, quát
gắt:

- Nếu như vậy, tại hạ để các
hạ ra được khỏi đây sao?

Không Ảo đại sư ngẩng đầu
cười, nói:

- Dù cho bần tăng không ra
được nơi này, cũng không quá ba ngày sau, những hành động của Mao thí chủ sẽ
lọt vào tai gã tính Cưu, sau này vô luận thí chủ trốn ẩn ở đâu, gã tính Cưu đều
biết. Huống gì... hắc hắc. Mao thí chủ hôm nay muốn giữ bần tăng ở đây cũng
không phải là chuyện đơn giản.

Ông ta mỉm cười quay sang nói
với Lương Thượng Nhân:

- Lương thí chủ, đúng vậy
không?

Lương Thượng Nhân nét mặt vẫn
chẳng hề thay đổi trầm giọng đáp:

- Không sai.

Không Ảo đại sư phóng ánh mắt
nhìn, thấy Mao Cao ngồi chết lặng trên ghế, cơ nhục hai bên má giật giật liên
hồi, rõ ràng trong lòng đã biến chuyển không ít.

Không Ảo đại sư mừng thầm
trong lòng, bình thản nói tiếp:

- Bởi vậy bần tăng muốn lấy
câu hợp tác lưỡng thành, phân tác lưỡng hại, để đổi lấy của thí chủ.

Mao Cao nói giọng bực tức:

- Ngươi nói gì của ta?

Không Ảo đại sư bèn tiếp lời:

- Trước khi đại sự chưa thành,
bần tăng cầm một nửa nhân lực, vật lực của thí chủ, lại cần xem cuộc thề máu cửa
thí chủ là bao gồm những nhân vật nào?

Mao Cao mặt lạnh như băng hất
hàm hỏi:

- Sau khi đại sự hoàn thành
thì sao?

- Sau khi sư việc đã thành, bần
tăng muốn nắm quyền thống lãnh hắc bạch lưỡng đạo ở phía bắc Trường Giang, cùng
Mao thí chủ tương trợ lẫn nhau.

Mao Cao vỗ bàn rầm một cái, phẫn
nộ quát:

- Hòa thượng thật xảo quyệt.

Không Ảo đại sư cười nhạt
nói:

- Lợi ở Giang Nam, nặng ở
Giang Bắc, bần tăng nhượng Giang Nam cho thí chủ đã là khách khí lắm rồi, lẽ
nào thí chủ không đón nhận thịnh tình đó sao?

Mao Cao nghiến răng ken két, sắc
mặt chợt xanh chợt trắng, hai bàn tay nắm chặt, lặng người một hồi lâu mới hỏi
gắt giọng:

- Câu thứ hai là gì?

Không Ảo đại sư trên nét mặt
hiện nụ cười quỷ quyệt nói:

- Bần tăng cần hỏi thí chú
trước, điều kiện thứ nhất Mao Cao thí chủ đã đáp ứng rồi.

Mao Cao hừ một tiếng, lườm
giọng:

- Ngươi xem thử ta có đáp ứng
không?

- Chuyện có lợi cả đôi bên.
Thí chủ đương nhiên sẽ đáp ứng.

Không Ảo đại sư ngừng giây
lát chuyển giọng:

- Câu thứ hai tương đối đơn
giản hơn nhiều. Bần tăng đã cùng liên kết với thí chủ, đương nhiên cũng nói ra
lai lịch thuở bình sinh, đúng không?

Mao Cao hỏi giọng cáu gắt:

- Lẽ nào ngươi nói ra lai
lịch bình sinh. Cũng muốn đổi lấy một vật?

- Không sai.

- Đổi vật gì?

- Đổi lấy một đầu người.

Mao Cao vỗ bàn đứng dậy, đảo
mắt nhìn quanh, quát hỏi:

- Đầu ai?

Không Ảo đại sư nhếch môi
cười nhạt, từ từ bước đến canh bức rèm, hai luồng nhãn quang quét nhìn quanh
phòng, giữa đôi chân mày trỗi lên đầy sát khí.

Mao Cao mặt đầy phẫn nộ, trừng
mắt nhìn đối phương.

Mao Văn Kỳ đứng sát sau lưng
gã ta, trên nét mặt tái nhợt không có một biểu hiện gì, chỉ có đôi nhãn châu mở
to ra chăm nhìn Không Ảo đại sư.

Âu Dương Minh và Thiết Bình
ngước mắt nhìn nhau trong lòng đã có phần run sợ.

Bọn Hoài Âm tam kiệt đưa sánh
vai nhau, Úy Trì Văn nét mặt lạnh như băng, Bành Quân tay nắm chặt đuôi kiếm.
Tạ Đông Phong ánh mắt toát lên đầy vẻ kinh ngạc và nghi hoặc.

Lúc này mọi người đều thầm
nghĩ: “Không biết hòa thượng này muốn lấy đầu ai?”

Không Ảo đại sư thâu liễm nụ
cười, trầm giọng:

- Bần tăng trước khi xuất gia
cũng có danh tiếng trong võ lâm giang hồ.

Đáng hận là đã cưới một bà
dâm phụ, du nhân dưỡng hán, bà ta không những khiến cho ta không còn mặt mũi
nào để đứng vững trên giang hồ, mà còn làm ta chịu biết bao nhục nhã bởi bàn
tay của Cưu Độc.

Mao Cao xoay chuyển dòng duy
nghĩ, buột miệng nói:

- Các hạ chẳng lẽ lại là Mộc
Vũ Tiễn Triệu Quốc Minh?

Không Ảo đại sư ngẩng đầu
cười cuồng vọng, trả lời:

- Không sai.

Mao Cao ngạc nhiên hỏi:

- Chẳng lẽ cừu nhân của ngươi
hôm nay...

Chưa dứt lời, đã thấy Không
Ảo đại sư bay người lên...

Trong khoảnh khắc đó, Tạ Đông
Phong mặt mày trở nên tái mét, bật ngược người bay ra phía cửa như một cái lò
xo.

Không Ảo đại sư quát:

- Thoát đi đâu?

Thân hình bay vọt theo, song
chưởng trầm mãnh phát ra đánh vào vùng hậu tâm của Tạ Đông Phong.

Tạ Đông Phong võ công không
tồi, liền xuất chiêu “Đãi Đầu Vọng Nguyệt” quay mặt trở tay điểm nhanh vào ba
vùng trọng huyệt ở tiểu phúc của Không Ảo đại sư.

Gã ta vốn là danh gia điểm
huyệt, lúc này tuy không kịp rút binh khí, nhưng xác định huyệt chuẩn, thủ pháp
siêu tuyệt, với một chiêu thức đó cũng đủ đánh chết người.

Không ngờ Không Ảo đại sư
huýt một tiếng, xoay chuyển thân hình như thần long uốn lượn, biến chưởng thành
trảo chộp nhanh xuống đối phương.

Chiêu “Vân Long Thám Trảo”
này vốn ở trong giang hồ cũng thường thấy.

Nhưng sau khi được phái Côn
Luân thâm nhập vào “Thần Long lục thức”, chiêu thức vô cùng uy mãnh và kỳ diệu
hơn nhiều.

Chỉ nghe rắc một tiếng, Tạ
Đông Phong kêu lên một tiếng thảm thương khôn xiết.

Hai tay gã đã bị Không Ảo đại
sư đánh gãy, thân hình ngã vật xuống đất giãy giụa.

Không Ảo đại sư đáp người
xuống, một chân đạp trúng ngay vào cổ gã ta.

Từ khi hai người phát chiêu
đến khi Tạ Đông Phong tuyệt mệnh, thời gian chỉ thoáng qua nháy mắt. Trong nháy
mắt đó, mọi người đều đứng sững ở đương trường, vì họ không biết giữa Không Ảo
đại sư và Tạ Đông Phong lại có mối hận thù gì?

Không Ảo đại sư vừa đáp xuống
đất. Úy Trì Văn và Bành Quân cũng hét một tiếng, rút binh khí lao tới.

Bành Quân tay lăm lăm thanh
trường kiếm, quát lớn:

- Huynh đệ ta và ngươi không
thù không oán, ngươi lại dám ra tay tàn bạo như vậy?

Úy Trì Văn căm phẫn quát:

- Mau đền mạng nhị đệ ta!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3