Bữa trưa tình yêu - Chương 31 - 32

Chương 31

Chớp mắt mà Phong Đằng đã đi được hai ngày rồi,
nhưng ngay cả một cú điện thoại cũng không gọi, Sam Sam cứ cảm giác có gì đó lạ
lùng. Tối cuối tuần, Sam Sam nằm trên giường, mở to mắt nhìn trần nhà, không
tài nào ngủ được…

Lẽ nào câu nói hôm đó của cô đã bị nghe thấy? Nhưng
nếu nghe thấy thì boss sẽ không dễ dàng tha cho cô đâu, bình thường không có
chuyện gì cũng tìm cớ để bắt nạt cô mà.

Có lẽ chỉ là bận quá chăng? Bên Mỹ không biết đã mấy
giờ rồi, hay là gọi điện sang đó nhỉ.

Sam Sam đang bẻ ngón tay tính toán thời gian thì bất
ngờ di động reo vang.

Chắc không phải là điện thoại của boss chứ, còn chưa
kịp xỏ dép lê cô đã chồm dậy đi lấy di động, nhưng lại là một số lạ ở thành phố
này. Sam Sam hụt hẫng, tiện tay nhấn nút nghe, là giọng nói vui vẻ của bà Tiết
vang lên: “Sam Sam, bố mẹ đang ở ga tàu thành phố S đây!”.

Nhà họ Tiết lần này xem như là tấn công tập thể bất
ngờ, đến tổng cộng năm người, bố mẹ Sam Sam, bố mẹ Liễu Liễu và cả ông nội nữa.
Sam Sam đến ga tàu đón họ, than vãn: “Sao trước khi mọi người đến cũng không gọi
điện trước?”.

Bà Tiết cười hà hà: “Cho con bất ngờ đấy mà”.

Sam Sam bó tay, đúng là bất ngờ thật.

“Vừa hay là cả con và Liễu Liễu đều ở đây, cả nhà
nhân cơ hội này đến thăm, vốn dĩ muốn đợi trời nóng tí mới tới, nhưng ông nội gần
đây thấy không được khỏe lắm, khám ở bệnh viện tỉnh nhà lại không tìm ra bệnh,
nên đến bệnh viện ở thành phố lớn sớm một chút để khám”.

“Ông nội sao thế ạ?”. Sam Sam giật nảy mình, sau khi
biết câu trả lời của bà Tiết là không có gì to tát, cô mới thở phào, “Vậy định
khám ở bệnh viện nào ạ, bệnh viện lớn đông lắm, con đi xếp hàng lấy số trước”.

“Con khỏi phải làm, bạn trai Liễu Liễu thì thua con
chắc, bác gái nói để cậu ấy đi tìm người”.

… Nhưng Liễu Liễu căn bản không đến thành phố S mà.

Sam Sam liếc nhìn mẹ, cuối cùng vẫn không nói gì,
lòng đã quyết định sẽ tìm thời gian rỗi để đi lấy số trước. Sam Sam về lại
thành phố S chưa lâu thì đã nhận được điện thoại của Liễu Liễu, cô không đến
thành phố S mà đi Hàng Châu, cần Sam Sam giúp giữ kín bí mật.

Đang nghĩ ngợi thì Liễu Liễu đã vội vã xuất hiện,
nói mấy câu với mọi người rồi cuống quýt kéo Sam Sam sang bên, “Sam Sam, em
không nói với họ là chị đang ở Hàng Châu chứ?”.

“Chưa nói, chị chạy từ Hàng Châu đến đây đó hả?”.

“Ừ”.

Sam Sam rất ngờ vực, “Liễu Liễu, rốt cuộc là chuyện
gì, chị phải nói em biết chứ”.

Liễu Liễu mím môi: “Sau Tết chị và anh ta đã chia
tay rồi”.

Sam Sam sững sờ: “Sao thế?”.

Liễu Liễu có lẽ thường ngày cũng không tâm sự với
ai, bây giờ Sam Sam hỏi đến nên nói nhiều một cách bất thường, “Chị ghét bộ dạng
khúm núm cầu cạnh của mẹ với anh ta, yêu cầu chị nịnh nọt anh ta, nghe lời anh
ta, không cho phép chọc giận anh ta, chẳng lẽ chị không phải là người? Sam Sam,
chị thực sự không chịu nổi nữa”.

“… Vậy sao chị còn đi khỏi nhà?”.

“Chị đã muốn đi từ lâu rồi, cả đời này chị chưa sống
cho bản thân bao giờ. Dù sao công việc bên ấy cũng không làm được nữa, vừa khéo
lên mạng tìm được một việc ở Hàng Châu”.

Sam Sam lo lắng: “Nhưng chuyện này chắc chắn không
giấu được đâu. Lỡ như mẹ chị gọi điện cho anh ta…”.

“Anh ta đến đây rồi, chắc đã đổi sang số di động ở
đây”. Liễu Liễu cắn môi, “Chị cũng biết không giấu được lâu, thôi giấu tới đâu
hay tới đó vậy”.

Bà chị xưa nay ngoan ngoãn hiền lành lại hạ quyết
tâm lớn nhường ấy, đương nhiên Sam Sam chỉ có thể ủng hộ, cô gật đầu, quyết định
giúp chị mình che giấu đến cùng.

Thế nhưng tục ngữ nói rất đúng, không ai hiểu con
gái bằng mẹ, trên thế giới này người hiểu con gái nhất không ai qua được mẹ cô
ta, ngày thứ hai ở thành phố S, bác gái đã phát hiện.

Lần này bác gái quả thật giận không để đâu cho hết,
lớn tiếng quát Liễu Liễu ngay trên phố, gì mà đã phí công nuôi mày lớn thế này,
cả đời số nghèo khổ gì đó, cuối cùng còn mắng cả bố Liễu Liễu lúc đó cũng
khuyên can rằng ông là người tầm thường, khiến cả đời bà chẳng có ngày nào được
sống tốt.

Thấy mọi người đã sắp xúm lại xem, bố mẹ Sam Sam vội
vàng vừa can ngăn vừa khuyên nhủ, nhưng làm sao dập tắt ngọn lửa thịnh nộ của
bác gái được, cuối cùng ông nội vẫn phải quát một tiếng: “Có gì thì về nhà nói,
đừng làm ầm ĩ nữa!”.

Bác gái vẫn có vẻ không cam tâm nhưng thấy ông nội mặt
đỏ bừng bừng, thần thái khác lạ, sau đó “rầm” một tiếng, ông ngã nhào xuống đất.

Cả nhà giật mình khiếp đảm, làm sao còn nghĩ tới việc
cãi nhau, cuống cuồng đưa ông vào bệnh viện, thế nhưng lại bị từ chối không điều
trị.

Bác sĩ trong phòng cấp cứu bất lực buông điện thoại
xuống, lắc đầu, “Tạm thời truyền nước ở đây vậy”.

Bộ phận nhập viện không chịu nhận thì ông cũng đành
chịu, thấy cả nhà vẻ mặt hốt hoảng, ông an ủi: “Ở đây cũng vậy thôi, cứ truyền
nước một ngày xem tình hình thế nào đã”.

Ông nội bây giờ đã tỉnh lại, tuy vẫn còn mệt mỏi
nhưng đã tỉnh táo. Lúc nãy trên đường đến bệnh viện, nhà họ Tiết mới phát hiện
ra ông lão nóng rực cả người, phần eo lại có vết sưng đỏ rất to, thậm chí còn
thâm lại và nổi hạch. Hoàn toàn không giống tức quá mà ngất đi, có lẽ ông lão
đã mệt mỏi từ lâu mà lại sợ làm phiền đến bọn trẻ, không đến mức hết chống cự nổi
thì không chịu nói. Cuối cùng bị bác gái la hét như thế mới khiến ông giận dữ
mà phát bệnh.

Bác sĩ đã nói thế thì cũng đành vậy thôi, bây giờ đã
là buổi chiều, ông nội ban nãy được kiểm tra một loạt, thực sự không kham nổi
việc qua bệnh viện khác hành hạ nữa. Huống hồ, đến bệnh viện khác liệu có tốt
hơn ở đây không?

Sam Sam đã nghe nói chuyện khó được khám bệnh trong
thành phố lớn, khi chuyện xảy ra với mình mới biết khó đến nhường nào.

Bác sĩ ở phòng cấp cứu cũng rất nhiệt tình, đến thăm
mấy lần, trước khi tan ca còn dặn người nhà những việc cần chú ý. Buổi tối truyền
nước xong, ông cụ đã ngủ say, mọi người cũng xem như yên tâm hơn.

Ngày hôm sau vẫn truyền nước, tình hình không tốt
cũng không xấu, nhưng sự chắc chắn của bác sĩ vẫn khiến họ tin tưởng hơn. Ngày
mai đã là thứ hai rồi, bà Tiết bảo Sam Sam đi làm, tuy cô không yên tâm nhưng
trong nhà đã có nhiều người chăm lo, lúc này không cần đến cô. Xin nghỉ nhiều rồi,
lúc có chuyện lại không dễ xin nữa, cô liền gật đầu rồi quyết định đi làm đã rồi
tính.

Ai ngờ trên đường đi làm sáng thứ hai, Sam Sam đã nhận
được điện thoại khẩn của bà Tiết: “Sam Sam con mau đến đây, bác sĩ nói không
cho ở đây nữa”.

Phòng cấp cứu mỗi ngày đều phải kê đơn thuốc mới.
Hôm nay lại đổi bác sĩ trực ban, buổi sáng ông Tiết đi lấy đơn thuốc truyền nước
mới vẫn còn bình thường, không lâu sau, bác sĩ đó lại đến bảo để ông nội nhường
giường, chỉ ngồi để truyền nước.

Ông nội hiện giờ vẫn đang sốt, vết sưng ở eo chưa hết
thì làm sao ngồi được, người nhà cố gắng đấu tranh nhưng bác sĩ một mực thờ ơ,
còn nói phòng cấp cứu vốn không thể ở qua đêm, họ như vậy thì không đúng quy tắc.

Bà Tiết vừa tức vừa cuống, gạt nước mắt nói với Sam
Sam: “Vốn đang yên đang lành, cái tên cò ở bệnh viện nói gì đó với ông ta, rồi
thế này đây”.

Xung quanh phòng cấp cứu có nhiều người đàn ông
trung niên có vẻ nhàn nhã, Sam Sam hôm qua cũng mới biết họ là cò bệnh viện,
hôm qua có một tên cò bệnh viện đến, nhà họ Tiết phớt lờ hắn, kết quả hôm nay
đã bị trả thù.

Bác gái tỏ ra cứng cỏi: “Chúng ta không đi, xem họ
dám đuổi không?”.

Cũng chỉ còn nước thế thôi.

Sam Sam từ từ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, trong
lòng thấy lạnh ngắt, bất lực.

Cô vẫn biết thế giới này thực tế và lạnh lùng, nhưng
trong cuộc sống của người bình thường như cô không mấy khi gặp phải sự kỳ thị lộ
liễu như vậy, nhưng khi những chuyện này xảy ra với mình, mới biết ra là nó đau
đớn đến thế, trơ trẽn bức ép những người dân thành những tên vô lại.

Cô bỗng thấy căm ghét bản thân mình trước kia, tại
sao có thể sống ngây thơ như thế được? Tại sao lại có thể vô tư lự như thế được?

Trong tích tắc, cõi lòng tràn ngập nỗi tuyệt vọng
không lối thoát.

Cô vốn ngỡ bệnh của ông nội sẽ hồi phục nhanh chóng,
bác sĩ cấp cứu trong ngày đầu tiên đã cho cô niềm tin, nhưng bây giờ cô không
còn chắc chắn nữa. Làm sao đây, phải làm sao? Hôm nay bác sĩ kia sắp tan ca rồi,
bệnh viện sẽ không “khuyên” họ đi, nhưng ngày mai thì sao, ngày mai lại đòi giường
lại thì biết làm thế nào?

Thấy mọi người lo lắng đến tê dại, Sam Sam nắm chặt
lấy điện thoại, cuối cùng gọi cho bờ bên kia đại dương.

Điện thoại reo đến mấy tiếng liền mới có người nghe
máy, sau đó là giọng nói quen thuộc đó.

“Phong Đằng…”.

Mới chỉ nói tên anh mà nước mắt Sam Sam đã dâng lên,
tâm trạng cố đè nén dường như đã bộc phát trong tích tắc, khó chịu đến mức
không nói nổi, trong lòng cố nhẫn nhịn như muốn nghẹt thở.

“Tiết Sam Sam”.

Boss gọi cô cả họ lẫn tên có nghĩa là tâm trạng
không được vui, nếu là trước kia, Sam Sam đã khó tránh khỏi phập phồng lo sợ,
nhưng hiện giờ cô lại thấy như có được niềm an ủi.

“Em…”.

Lại nấc nghẹn.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc.

“Sam Sam, em đang ở đâu?”.

Tiết Sam Sam nói: “Em ở bệnh viện”.

Chương 32

Điện thoại mới cúp chưa đến một tiếng, trợ lý Phương
đã xuất hiện trước mặt Sam Sam, chuyển viện cho ông nội cô ngay lập tức. Lần
này cuối cùng đã có phòng bệnh, tuy chỉ là phòng ba người bình thường.

Chuyện đó không phải do khả năng của trợ lý Phương
không đủ, mà chỉ thị của Phong Đằng qua điện thoại chính là, “Tìm bác sĩ tốt nhất,
ở phòng bệnh thường”.

Câu nói đó khiến trợ lý Phương lại có sự đánh giá mới
về địa vị của Tiết Sam Sam. Dụng tiền dễ dàng, dụng tâm khó, có chỉ thị như vậy,
Phong tổng với cô Tiết thật sự là “dụng tâm”.

Mọi chuyện sau đó đều đơn giản, bỗng dưng mọi thứ
không cần nhà họ Tiết lo lắng nữa, phòng bệnh giường bệnh đều có đủ, bác sĩ đã
có, chuyên gia đã có, mà còn thân thiện dễ gần, họ chỉ cần toàn tâm chăm sóc
cho ông cụ là được.

Không lâu sau, cô Phong cũng có mặt rất nhanh chóng.
Đầu tiên là trách Sam Sam không liên lạc với cô, sau đó quan tâm thăm hỏi người
nhà, tiếc là cô lại không hiểu tiếng phổ thông(*) bác trai, bác gái nói, thế là
chỉ có thể bất lực cho qua.

(*) Trung Quốc
là đất nước có nhiều phương ngữ, lấy tiếng phổ thông (hay còn gọi là quan thoại)
làm chuẩn. Có một số nơi người dân không dùng tiếng phổ thông, hoặc có thể nói
nhưng phát âm không chuẩn vì thế Phong Nguyệt mới nghe không hiểu người nhà Sam
Sam nói gì (BTV).

Hỏi thăm tình hình qua Tiết Sam Sam, biết người nhà
họ đều ở khách sạn nên cô Phong nói ngay, “Cứ ở khách sạn ăn cơm ngoài thì sao
được, gần đây tôi có nhà vẫn còn để trống đấy”.

Cô lập tức gọi điện ngay cho Nguyên Lệ Trữ. Trợ lý
Phương đứng cạnh ngăn không kịp, lầm bầm trong lòng, đại tiểu thư cô hà tất phải
tranh giành việc làm của tổng giám đốc chứ?

Nguyên Lệ Trữ vẫn luôn giúp cô Phong xử lý mọi việc
về tài vụ, một cú điện thoại gọi đến, không lâu sau cô ta đã lái xe mang chìa
khóa đến, bảo đã mời nhân viên quét dọn theo giờ đến dọn dẹp sạch sẽ, buổi tối
có thể vào ở được rồi.

Nhà họ Tiết thật sự bàng hoàng với chuỗi sự việc diễn
ra liên tiếp đó, bà Tiết len lén kéo tay Sam Sam, hỏi: “Sam Sam, con quen những
người bạn lợi hại như thế ở đâu vậy?”.

Sam Sam sững người rồi nói: “Họ là đồng nghiệp của
con”.

Bà Tiết không tin: “Đồng nghiệp lại giúp thế à? Cô Phong kia cũng là đồng nghiệp?”.

“Cô ấy thì không phải”.
Sam Sam nghĩ ngợi rồi nói, “Năm ngoái con truyền máu cho cô ấy, cô ấy và con có
cùng nhóm máu”.

Bà Tiết vỡ lẽ: “Thế
tổng giám đốc Phong họ nói chính là anh trai của cô Phong? Chẳng trách lại giúp
chúng ta như thế. Haizz, đều là người tốt cả, sau này con phải cảm ơn người ta
đấy”.

Sam Sam ngần ngại rồi
“vâng” một tiếng.

Mọi thứ đã sắp xếp
xong, cô Phong và Nguyên Lệ Trữ đi trước, trợ lý Phương ngồi thêm một lúc rồi
cũng cáo từ. Sam Sam tiễn trợ lý Phương ra khỏi bệnh viện, anh ta nói: “Tình
hình bên này lát nữa tôi sẽ báo cáo với tổng giám đốc, cô Tiết xem còn cần gì nữa
không?”.

“Không ạ”. Sam Sam
ngẫm nghĩ rồi tỏ vẻ ngại ngùng: “Ngày mốt anh ấy về nước phải không, tôi có thể
ra sân bay đón anh ấy với anh được không?”.

Trợ lý Phương mỉm
cười: “Đương nhiên là được, tổng giám đốc Phong chắc chắn sẽ rất vui”.

May nhờ mối quan hệ
tốt, nên bệnh tình ông nội Sam Sam đã nhanh chóng cải thiện, nhà họ Tiết cũng
thở phào nhẹ nhõm.

Họ vừa thở phào an
tâm thì Sam Sam đã gặp phải họa. Bác gái không tin trợ lý Phương chỉ là đồng
nghiệp của Sam Sam, cứ xoắn xuýt hỏi cô mãi. Bà Tiết tuy biết trợ lý Phương chỉ
nhận mệnh lệnh của anh trai cô Phong, nhưng trợ lý Phương thực sự là người tài
giỏi, nên cũng ra sức cổ vũ Sam Sam chủ động một tí để đừng bỏ lỡ người đàn ông
tốt.

Sam Sam muốn nói đến
Phong Đằng nhưng lại cảm thấy bây giờ mà nói thì không thích hợp lắm, chỉ lắc đầu
phủ nhận đơn giản: “Thật sự chỉ là đồng nghiệp thôi”.

Rất nhanh, Sam Sam
đã thấy mừng vì mình chưa nói ra sự thực, bà Tiết và bác gái đúng là tẩu hỏa nhập
ma, cứ truy hỏi cô chuyện về trợ lý Phương. Nhưng Sam Sam làm sao biết nhiều thế,
chỉ có thể nói qua loa. Chỉ thế thôi mà họ đã hào hứng lắm rồi.

May mà chưa nói ra
boss, nếu không chẳng biết sẽ thế nào nữa.

Chiều ngày mốt, Sam
Sam xin chuyển ngày làm, ngồi trên xe trợ lý Phương từ công ty phóng thẳng đến
sân bay. Lúc đến nơi thì vẫn còn sớm, trợ lý Phương đề nghị đến quán café đối
diện cổng ra để đợi, Sam Sam nhớ đến kinh nghiệm ngủ gục trong quán café lần
trước nên vội vàng lắc đầu, “Tôi ngồi đây đợi là được rồi, hay là anh cứ nghỉ
ngơi trước đi?”.

Trợ lý Phương đương
nhiên cũng không đi, “Không cần, chắc họ cũng sắp đến rồi”.

“Sắp đến rồi” thật
ra cũng không nhanh lắm, nửa tiếng sau, trên màn hình điện tử mới hiển thị tin
về chuyến bay của Phong Đằng. Sam Sam bắt đầu nhón chân lên để nhìn ngó, trợ lý
Phương muốn nhắc cô không cần nhìn sớm như thế, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy
nên im miệng là hơn.

Có lẽ tổng giám đốc
Phong thấy cô như vậy lại càng vui hơn nữa cũng nên.

Không lâu sau, đoàn
người của Phong Đằng đã xuất hiện từ phía xa. Anh vừa đi vừa cúi đầu nói gì đó
với người ta, dáng người cao ráo phong độ nổi bật trong đám đông, cử chỉ hành động
thanh lịch đẹp đẽ, khiến những người xung quanh ai cũng quay lại nhìn, Sam Sam
đã nhìn thấy anh từ xa, bất giác nhìn đến mụ người. Anh đang chú tâm trò chuyện,
không quan tâm đến ai là người đi đón, cho đến khi tới trước mặt mới phát hiện
ra Sam Sam, gương mặt thoáng hiện vẻ bất ngờ, “Sao em lại đến đây?”.

“Ừm… trốn việc”.
Bao nhiêu người có mặt ở đây, Sam Sam ngại không dám nói là đến để đón anh, nên
trả lời bừa cho qua chuyện.

Phong Đằng chưa nói
gì thì trong đoàn nhân viên đi theo, có một vị quản lý cấp cao trẻ tuổi đã đùa:
“Ôi chao, bạn trai là sếp của mình thì tốt quá, chúng ta không có phúc đó, thời
gian đi làm còn có người nhà đến đón”.

Phong Đằng quả
nhiên tâm trạng cực tốt, cũng đùa phụ họa: “Yên tâm, tiền lương cô ấy vẫn bị trừ”.

Sam Sam yếu ớt bổ
sung một câu: “Đừng trừ mà. Thực ra em xin chuyển ngày làm”.

Mọi người cười ồ,
nhưng họ cũng biết chừng mực nên không tiếp tục đùa giỡn nữa, sau khi chào hỏi
xong, họ đều biết ý mà đi phía trước cả.

Phong Đằng một tay
vắt áo khoác, tay kia nắm tay Sam Sam, đi rất thong thả, “Sao hôm nay không sợ
người ta biết tình công sở nữa à?”.

“…”. Quên mất!

Phong Đằng coi như
cô thẹn thùng, anh mỉm cười, chuyển chủ đề, “Ổn hơn chưa?”.

“Ổn nhiều rồi, vết
sưng giảm bớt rồi, bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn nữa”.

“Anh hỏi em ấy”.

“Em? Em luôn rất ổn mà”.

Rất ổn? Phong Đằng nhướn mày, thế ai khóc đến nỗi
không nói được gì trong điện thoại nhỉ?

“Lát nữa đến thăm ông nội em”.

“Hả?”. Sam Sam có vẻ luýnh quýnh.

“Có vấn đề gì à?”.

“Không không”. Sam
Sam vội vàng khoát tay, “Vậy em nói một tiếng với mẹ trước”.

Phong Đằng nhạy cảm
phát hiện ra vẻ mặt cô không được tự nhiên, anh nhíu mày, “Có chuyện gì à?”.

Sam Sam căng thẳng,
chưa kịp nghĩ nhiều đã nói, “Em… em chưa nói cho người nhà biết”.

Phong Đằng đột ngột
dừng bước.

Anh quay lại, nụ cười
lúc nãy trên gương mặt đã biến mất, “Chưa nói gì? Anh?”.

“Không… không phải,
vì…”. Sam Sam muốn giải thích, muốn nói vì ông nội bệnh nên không thích hợp, muốn
nói Liễu Liễu vừa chia tay, cô nói chuyện này thì không đúng lúc, nhưng lời đến
miệng lại cảm thấy những lý do đó sao mà miễn cưỡng quá. Có lẽ, đó không phải
là lý do thật sự.

Cô không nói được
gì, cúi gằm mặt xuống.

Giọng Phong Đằng
hoàn toàn lạnh hẳn, “Tiết Sam Sam, bố mẹ em đến sao không nói cho anh biết?”.

Sam Sam vội giải
thích: “Anh ra nước ngoài rồi họ đột nhiên đến đây”.

Anh gật gù, vẻ lạnh
lùng vẫn không giảm, “Còn ông nội em bệnh? Sao ngay từ đầu không gọi điện cho
anh?”.

“Anh họp ở nước
ngoài, em… em…”.

Phong Đằng nhìn cô
chằm chằm, rồi bỗng nói: “Tiết Sam Sam, có phải em nghĩ rằng chúng ta nhất định
sẽ chia tay?”.

Tiết Sam Sam há miệng cứng lưỡi nhìn anh.

Đến bãi đỗ xe rồi lên xe, tài xế hỏi nơi phải đi,
Phong Đằng bình thản dặn: “Đưa cô Tiết đến bệnh viện trước”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3