Bữa trưa tình yêu - Chương 29 - 30
Chương 29
Cô Tiết không hề lên đó dùng cơm, tổng giám đốc
Phong tâm trạng có vẻ không được tốt lắm, chẳng lẽ cả kỳ nghỉ Tết mà tổng giám
đốc Phong chưa có gì vui vẻ với cô Tiết hay sao?
Không hợp với phong cách làm việc hiệu quả cao của tổng
giám đốc tí nào.
Trong cuộc họp cổ đông vào ngày thứ hai, trợ lý
Phương vẫn giữ dáng vẻ sáng suốt thông minh, nghe những lời phát biểu của các đại
diện cổ đông mà tâm tư lại bay xa đến mười vạn tám nghìn dặm…
Quả nhiên sau cuộc họp, anh bị gọi đến văn phòng tổng
giám đốc. Ngồi sau chiếc bàn sơn đen, Phong Đằng trầm ngâm một lúc rồi hỏi:
“Công ty chúng ta không cho phép có tình yêu công sở ư?”.
Trợ lý Phương vẻ mặt trầm tĩnh trả lời: “Hình như là
thế đó”.
“Tại sao tôi không biết có quy định này?”.
“Có lẽ tam sao thất bản chăng?”. Trợ lý Phương có vẻ
thấu hiểu, “Tôi sẽ tìm cơ hội thích hợp để làm rõ lại”.
“Không cần”. Ngón tay khẽ gõ mặt bàn, Phong Đằng
không tỏ vẻ gì, nói: “Chuyên tâm thống nhất càng phù hợp với lợi ích công ty”.
…
Thực ra bản thân anh tiến triển không thuận lợi nên
không chấp nhận kẻ khác thuận buồm xuôi gió chứ gì? Trợ lý Phương vẫn tỏ vẻ trầm
tĩnh: “Vâng”.
Bạn Tiết Sam Sam rõ ràng không ý thức được một câu
nói của mình đã hại tất cả những người đang yêu trong công ty đều trở thành kẻ
vụng trộm, buổi tối lúc dùng bữa, cô bày tỏ sự phiền muộn nhỏ bé của mình với
Phong Đằng trong tình huống không hay biết gì về nỗi đau của các cặp tình nhân
trong công ty: “Em muốn tìm nhà gấp, nếu không bạn trai của bạn em về thì không
tiện ở nữa”.
Tay Phong Đằng khựng lại: “Bạn trai của bạn em?”.
“Vâng. Bạn trai của cô ấy học nghiên cứu sinh năm thứ
ba, đang thực tập ở nơi khác, nên em mới có thể ở nhờ”.
Phong Đằng sầm mặt: “Tiết Sam Sam, trước kia sao anh
chưa nghe em nói là bạn em ở chung với bạn trai?”.
Sam Sam ngẩn người: “Không nói sao? Nhưng chuyện này
cũng không cần thiết phải nói lắm, bây giờ anh ấy đâu có ở thành phố S”.
“Rất tốt”. Phong Đằng dừng lại, “Tiết Sam Sam, anh
có một thắc mắc”.
“Em nghĩ là anh sẽ cho em nằm trên giường mà người
đàn ông khác đã từng nằm?”.
Tiết Sam Sam há hốc mồm. Thế nào gọi là… nằm trên
giường mà người đàn ông khác đã từng nằm chứ!
Đại boss anh nghĩ nhiều quá!
Tiết Sam Sam biện hộ: “… Bạn bè với nhau ở nhờ là
bình thường mà, hơn nữa bạn trai cô ấy có ở đây đâu”.
Phong Đằng gật gù, rõ ràng đã không có ý nhiều lời với
cô nữa, anh nói thẳng quyết định của mình: “Quãng thời gian này em ở chỗ anh,
cho đến khi tìm được nhà”.
Tiết Sam Sam giật mình phản đối: “Không được, sao em
có thể ở chỗ anh…”.
Sau đó cô phát hiện vẻ mặt Đại boss thực sự không thể
gọi là hòa nhã, cô e dè thương lượng: “Hay là, em dùng drap trải giường và chăn
riêng của em = =”.
Nhìn vẻ mặt, vẫn không được?
Tiết Sam Sam tiếp tục thương lượng: “… Vậy em ngủ ở
ghế sofa của bạn em?”.
“Nằm dưới đất?”.
Phong Đằng tiếp tục ăn cơm, thong thả từ tốn, rồi bỗng
dưng hỏi: “Tiết Sam Sam, bạn em và người yêu kết hôn rồi à?”.
“Chưa ạ”.
“Họ tùy tiện sống cùng nhau thế à?”.
Phong Đằng hơi nhíu mày, cố ý nhấn mạnh vẻ không đồng
tình trong giọng nói. Quả nhiên, Tiết Sam Sam lập tức biện bạch cho bạn mình:
“Cũng có gì đâu, bạn em rất đàng hoàng, hơn nữa sống với bạn trai là chuyện rất
bình thường mà, bây giờ nhiều cặp tình nhân cũng thế cả”.
Phong Đằng gật đầu: “Rất vui khi em nghĩ thế, vậy
thì trước khi em tìm được nhà, em cứ ở nhà bạn trai em”.
Sam Sam đần mặt, mới ý thức ra mình đã mắc bẫy. Bất
giác nước mắt đầm đìa… Đại boss à, một ngày mà anh không gài bẫy người ta thì sẽ
thế nào đây!
“Em sai rồi, em bảo đảm trong vòng ba ngày sẽ tìm ra
nhà, không cần dọn tới dọn lui nữa”. Sam Sam chắp tay, ánh mắt van nài.
“Một ngày”. Phong Đằng làm mặt lạnh, “Ngày mai không
tìm ra thì dọn tới đây”.
Sam Sam vội vã gật đầu: “Vậy thì ngày mai”.
Ngày mai lại ngày mai, ngày mai có bao xa, Sam Sam
lau mồ hôi trán, cứ qua được ngày mai đã rồi tính.
Ăn cơm xong, Phong Đằng vẫn đưa cô đến dưới nhà bạn
như thường lệ, Sam Sam chỉ sợ anh nghĩ lại, vội vã chào tạm biệt rồi chạy như
bay lên lầu. Phong Đằng ngồi trong xe, nhìn theo cô lên lầu, lấy di động ra rồi
gọi cho cố vấn tài chính của mình.
Sam Sam cảm thấy rất kỳ lạ.
Cô vừa đăng ký thuê nhà ở bên môi giới nhà đất xong,
kết quả mới đi được mấy trăm mét mà đã nhận được điện thoại của chủ nhà?
“Xin hỏi là cô Tiết phải không?”.
“Vâng, anh là?”.
“Ồ, chào cô Tiết, tôi họ Tưởng, cô gọi tôi là Tiểu
Tưởng nhé, có phải cô muốn thuê nhà? Tôi đang có một ngôi nhà cần cho thuê, điều
kiện rất hợp với yêu cầu của cô”.
“Hả, sao anh biết được số điện thoại của tôi?”.
“Xem trên mạng”.
“Nhưng tôi không đăng ký thông tin trên mạng mà?”.
“Có”. Im lặng hồi lâu, đối phương nói chắc như đinh
đóng cột.
“…”. Thế à? Sam Sam thấy cũng lung lay, chẳng lẽ bên
môi giới đăng thông tin của cô lên mạng nhanh như thế?
“Nhưng chẳng phải việc này đều do bên môi giới liên
hệ hay sao?”.
“Ồ… ha ha ha, thực ra tôi nhìn trộm được số của cô ở
bên môi giới”. Người bên kia như không muốn lằng nhằng hơn về vấn đề đó nữa, hỏi
nhanh: “Khi nào cô có thời gian đến xem nhà?”.
Sam Sam do dự: “Bây giờ cũng được”. Để tìm nhà nên
cô đã xin nghỉ một ngày.
“Vậy thì tốt quá, bây giờ tôi cũng rảnh, hay tôi lái
xe đến đón cô đi xem nhà?”.
…
Chắc là đồ lừa gạt!
Sam Sam không nói năng gì, cúp ngay điện thoại.
Một lúc sau, Phong
Đằng gọi đến, hỏi cô tìm nhà đến đâu rồi. Sam Sam kể lại tình huống lúc nãy,
“Anh nghĩ liệu có phải là lừa gạt không?”.
“Chắc không phải”.
Phong Đằng vừa phê duyệt tài liệu vừa nói, “Thế này đi, em đưa số di động của
người đó cho anh, hoặc anh bảo Tiểu Trương lái xe đến đưa em đi?”.
“Đúng rồi, em có
nói với anh ta là em đã gửi số di động của anh ta cho bạn rồi, Tiểu Trương
không cần tới đâu, em lượn lờ trước mặt bảo vệ khu nhà một lúc là được, ừm, em
sẽ nhắn tin cho anh mà”. Sam Sam sắp xếp kế hoạch rất chu đáo, “Khoan khoan, em
gửi số di động của anh ta cho anh đã”.
Một lúc sau, Phong
Đằng nhìn số di động quen thuộc mà Sam Sam gửi tới, bất giác lắc đầu và cảm thấy
buồn cười. Đúng là mỗi nghề một chức năng, cho dù là cao thủ về đầu tư tài
chính cũng chưa chắc là một nhà môi giới nhà đất giỏi.
Sau khi ngầm cảnh
cáo ngài Tưởng kia, Sam Sam yên tâm theo người ta đi xem nhà.
Điều kiện của ngôi
nhà tốt đến bất ngờ, một phòng ngủ một phòng khách khoảng hơn ba mươi mét
vuông, có nhà bếp nhà tắm và cả ban công, nhỏ xinh đáng yêu, bài trí gọn gàng
nhã nhặn, hơn nữa lại rất gần công ty, Sam Sam vô cùng hài lòng.
“Nhà này bao nhiêu
tiền một tháng thế?”.
Ông chủ nhà tự xưng
là Tiểu Tưởng ngẫm nghĩ: “Bốn ngàn… hai ngàn rưỡi?”.
Nói thực là cái giá
này quá thấp so với vị trí ở đây, thế là Sam Sam lại hoài nghi là lừa gạt, có
thể là làm giả chìa khóa để lừa tiền hay gì gì đó, “Vậy tôi có thể xem giấy tờ
nhà không?”.
Chú Tưởng có vẻ khó
xử: “Thực ra nhà này không phải của tôi mà là của người bạn ở nước ngoài, trước
kia cứ không cho thuê, hôm qua lại gọi điện cho tôi bảo tôi cho thuê kiếm chút
tiền, giấy tờ thì tôi không có thật, nếu cô không tin!”.
Chú Tưởng mặt mày
bi tráng: “Thế này đi! Hay là cô cứ ở tạm trước đã, thuê xong rồi trả tiền cũng
được!”.
Sam Sam mắt chữ O miệng chữ A.
Cuối cùng Sam Sam cũng ký hợp đồng, trả trước hai
tháng tiền nhà, người ta đã nói thế rồi, nếu không tin thì Sam Sam cũng thấy ngại.
Đợi chú chủ nhà đi rồi, Sam Sam đi qua đi lại trong nhà, càng ngắm càng hài
lòng, lấy di động ra gọi cho Phong Đằng.
“Phong Đằng Phong Đằng, ngôi nhà ban nãy em thuê rồi,
rất đẹp lại không đắt, cũng rất gần công ty, anh tan sở rồi đến giúp em dọn nhà
nhé”.
Dám sai khiến anh dọn đồ à? Phong Đằng cúp máy, sắc
mặt tươi tỉnh. Nửa tiếng sau, Phong Đằng gọi Linda vào, đưa tài liệu đã phê chuẩn
cho cô đi phân phát. “Hôm nay có kế hoạch gì nữa không?”.
Linda lật lịch trình: “Hết rồi ạ”.
Phong Đằng gật đầu, nhấn nút tắt máy tính rồi đứng
lên.
Linda ôm tài liệu hỏi: “Tổng giám đốc hôm nay muốn về
sớm ạ?”.
“Ừ, dọn nhà”.
Linda theo anh ra khỏi văn phòng, trong lòng rất ngờ
vực, chưa nghe nói tổng giám đốc muốn dọn nhà bao giờ, hơn nữa lẽ nào là dọn đến
nơi ở mới cao cấp hơn? Nếu không thì sao vẻ mặt có vẻ vui sướng thế.
Chương 30
Đồ đạc của Sam Sam không nhiều, hơn nữa hồi Tết đã
thu vén một lần, hôm nay dọn dẹp cũng rất dễ dàng. Ngôi nhà mới thuê lại sạch sẽ
bất ngờ, hoàn toàn không cần quét dọn, vì thế cô đã sắp xếp rất nhanh chóng.
Nhìn ngôi nhà nhỏ sáng sủa sạch sẽ, Sam Sam ngồi
trên ghế sofa cảm khái với vẻ thỏa mãn: “Tìm được một ngôi nhà hợp thế này đúng
là không dễ tí nào”.
Phong Đằng cũng gật đầu đồng ý, tìm được ngôi nhà nhỏ
thế này đứng tên anh thì đúng là khó khăn thật. Ngồi xuống cạnh cô, Phong Đằng
nhắc: “Có thời gian thì mời bạn em và bạn trai cô ấy cùng đến ăn bữa cơm”.
“Hả?”.
“Em ở nhà người ta lâu như thế, anh cũng phải thể hiện
chứ”.
Tại sao lại là anh thể hiện… Sam Sam ngẩn ngơ suy
nghĩ một lúc, “Vậy em mời là được”.
“Trả tiền nhà rồi mà em còn tiền à?”.
… Cũng đúng nhỉ.
“Vậy anh mời nhé… Ồ đúng rồi, hôm nay tiền ăn tối em
cũng hết rồi… Anh tiện mời em ăn tối luôn nhé ^_^”.
Buổi tối, cung kính tiễn Đại boss lái xe về rồi, Sam
Sam nằm trên giường gọi điện cho Đại Hoa. Cô bạn Đại Hoa này của cô, cơ bản là
một kẻ tham ăn, nghe đến ăn là sung sướng ngay.
“Được thôi được thôi, vậy thì ngày mốt đi, Đại Tào
nhà tớ cũng về rồi, mọi người ăn cùng nhau, nhưng sao tự dưng cậu lại mời
khách, phát tài rồi hả?”.
“Ở nhà cậu lâu như thế thì cũng phải cảm ơn chứ”.
“Ôi dào, đều là bạn bè cả, Sam Sam cậu không giống
người biết khách sáo với tớ”.
“Hừm… là do bạn
trai tớ nói…”. Sam Sam vẫn chưa quen gọi Phong Đằng là bạn trai mình trước mặt
người khác, cho dù là gọi điện trong nhà mình, không có ai hết, cũng không kìm
được mà vùi đầu vào gối.
“Bạn trai cậu cũng
đến?”. Đại Hoa hào hứng: “Tốt quá rồi, tớ vẫn chưa gặp anh ấy, nhưng đừng nói cảm
ơn, lần này các cậu mời, lần sau bọn tớ mời lại!”.
“Ờ”. Sam Sam đáp một
tiếng, “Vậy cậu muốn ăn gì?”.
“Ồ he he, cho tớ chọn
à, tớ muốn ăn nhiều lắm, bào ngư vi cá này, tổ yến này… cái nào cũng được…”. Đại
Hoa nhắc đến ăn là nước bọt chảy thành sông.
“… Khoan đã, tớ lấy
bút ghi lại”.
“Ghi cái gì? Tớ đùa
thôi mà, chúng ta cứ tìm một chỗ ăn là được, quan trọng là gặp bạn trai cậu mà…
Ủa đâu rồi?”.
Sam Sam đã bò xuống
giường tìm giấy bút, căn bản không nghe thấy gì…
Thế là ba hôm sau,
Đại Hoa thấy một bàn đầy thức ăn ngon trước mặt, hoàn toàn câm nín. Sam Sam còn
đang lấy giấy ra đối chiếu, Phong Đằng rút mảnh giấy trong tay cô ra, nhíu mày.
“… Sao ngay cả bào
ngư, vi cá mà em cũng không biết viết?”.
Mà ghi phiên âm?(*)
(*) Tiếng Trung ngoài chữ là chữ tượng hình, còn có phiên
âm (gọi là pin yin). Một âm đọc có thể có phát âm nhiều chữ khác nhau. Thế nên
cùng một âm nên Sam Sam lại không nhớ viết chữ nào (BTV).
Sam Sam cảm thấy rất
vô tội: “Em không biết là ba chữ nào… Đại Hoa nói nên em ghi lại”.
“Sau này đừng nói rằng
em là nhân viên của anh”.
“Ồ, là bạn gái anh
mà, em hiểu… Hê, Đại Hoa, ăn cái này đi, cái này ngon”.
Nghe tên mình, ánh
mắt Đại Hoa chuyển từ thức ăn sang người đàn ông tuấn tú phát ra một thứ ánh
sáng chói lòa kia, nhớ lại lúc nãy ở cửa thấy xe anh lái đến… Sau đó cô kiếm cớ
lôi Sam Sam vào phòng vệ sinh.
“Người đó là bạn
trai cậu?”.
“Ừ”.
“Sếp của cậu?”.
“… Ừ”.
Đại Hoa nhớ lại
công ty của Sam Sam, đó là… Cô nàng bất giác co giật khóe môi, “Khai thật đi,
có phải cậu tham gia tổ chức tà giáo nào không?”.
“Hả?”.
“Hay là gia nhập tộc
Miêu Cương(*)?”.
(*) Miêu Cương là một trong năm mươi sáu dân tộc được
chính thức công nhận ở Trung Quốc. Họ
sinh sống chủ yếu ở những vùng núi cao ở phía nam Trung Quốc. Ở Việt Nam họ được
gọi là người H’Mông (hay người Mèo), sống chủ yếu ở các tỉnh miền núi phía bắc
như Hà Giang, Lai Châu, Lào Cai, Sơn La, Yên Bái… (BTV)
“…”.
Đại Hoa bay ra khỏi
phòng vệ sinh, lát sau lại bay vào: “Chuyện tớ bảo sẽ mời khách lại, cậu chưa
nói với bạn trai chứ?”.
“Vẫn chưa”.
“Vậy tớ yên tâm rồi”.
Đại Hoa thở phào, dựa vào vai Sam Sam vẻ nghiêm túc, đôi mắt nhìn cô chăm chăm:
“Xin cậu quên câu đó đi! Tớ còn phải giữ lại ít tiền nuôi chồng nữa”.
Choáng váng theo Đại
Hoa về lại chỗ ngồi, Sam Sam kinh ngạc thấy Đại boss đang cầm đũa gắp rau thơm
ra… từ bát canh của cô? Anh vừa trò chuyện về tình hình kinh tế với bạn trai
đang học khoa Kinh tế của Đại Hoa, vừa thong thả và rất tao nhã gắp rau thơm
cho cô, tư thế tự nhiên đó giống như đã làm trăm ngàn lần rồi…
Đại Hoa hỏi vẻ thắc
mắc: “Rau thơm này không tươi à?”.
Phong Đằng cười, đặt
bát canh đã gắp rau xong đến trước mặt Sam Sam: “Cô ấy không ăn”.
Này này! Anh cũng
giả vờ giả vịt quá! Rõ ràng thường ngày là cô gắp rau cho anh mà! Hơn nữa cô
không ăn rau thơm bao giờ chứ, người kén cá chọn canh rõ ràng là anh cơ mà!
Chịu đựng ánh mắt kỳ
thị “hay lắm, dám giả vờ kén chọn cơ à” của Đại Hoa, Sam Sam thấy nước mắt đầm
đìa… Thế nhưng sâu thẳm trong lòng lại thấy hoa đang nở tưng bừng, nảy sinh ra
một cảm giác ảo mộng kiểu nhân viên vùng lên = =, vì kích động nên đã ăn hết
bát canh đầy ắp đó.
Sáng hôm sau đi
làm, Sam Sam ôm bụng đau thắt lại phóng thẳng vào nhà vệ sinh lần thứ hai. Mà
trong đó lại đang quét dọn nên Sam Sam lại ôm bụng phóng xuống lầu dưới.
Mở cửa nhà vệ sinh
vào trong, Sam Sam đã thở phào nhẹ nhõm. Triệu chứng này cũng không giống bị
tiêu chảy, chắc chỉ do hôm qua ăn quá nhiều thôi nhỉ…
Đang ủ rũ thì tiếng
giày cao gót gõ lộp cộp bên ngoài mỗi lúc một gần, hai cô nhân viên đang bàn
tán về mỹ phẩm tiến vào.
“Phấn Chanel mới cậu
dùng gần đây thấy thế nào?”.
“Cũng được, dùng bừa
thôi ấy mà. Haizz, tớ phát hiện ra XX có sản phẩm mới cũng được lắm”.
Bụng Sam Sam vẫn
còn đau quặn nhưng đã bớt tập trung hơn để nghe họ nói chuyện, gần đây cô cũng
có chút hứng thú với mỹ phẩm, chỉ bất lực là không có khiếu lắm nên hiện tại
ngay cả trình tự trang điểm cũng chưa rõ. Đang nghĩ sẽ nghe trộm để lấy kinh
nghiệm thì họ đã chuyển chủ đề, không nói đến mỹ phẩm nữa.
“Hê, nói nghe này,
người lầu trên ấy, có phải đã chia tay với vị trên lầu 22 rồi không?”.
“Chắc rồi, nghe nói
gần đây không lên trên đó ăn cơm nữa”. Tiếng mở nắp hộp phấn, “Hơn nữa cũng
không thể gọi là chia tay được, người ta chưa biết chừng còn chưa bao giờ bắt đầu
thật sự kìa”.
“Cũng phải, thế mới
nói, con người cứ thực tế đi là hơn, cành cao dễ trèo lắm hay sao? Hơn nữa cũng
không phải là cành cao tí ti đâu”.
“Đúng rồi, cảm giác
ngã xuống chắc không dễ chịu đâu nhỉ, công ty chúng ta nhiều người nhìn thế,
Châu Hiểu Vi phòng nhân sự trong bữa tiệc năm ngoái chắc sắp cười đến chết mất”.
“Đổi lại là tớ chắc
không thể ở lại công ty được, không khéo còn xin nghỉ việc ấy chứ”.
Mười mấy phút sau,
Sam Sam lừ đừ ra khỏi phòng vệ sinh, lên lầu, ngồi về chỗ của mình, nhất thời
không có tâm trí nào để làm việc.
Nói ra thì hai cô đồng
nghiệp đó cũng không nói gì quá đáng, bất cứ ai thấy cô và boss thì chỉ e là
cũng nghĩ như thế. Song Nghi tuy cổ vũ cô khích lệ cô, nhưng có lúc cũng lộ ra
ánh mắt lo lắng, chỉ là Song Nghi quá thông minh, sẽ không khuyên cô một cách
vô ích.
Đại Hoa thì sẽ nghĩ
gì nhỉ? Sam Sam bỗng cuống quýt muốn biết suy nghĩ của người khác, chắc sẽ có
người cảm thấy họ hợp nhau, sẽ chúc phúc chứ? Nhớ ra Đại Hoa hình như có mở
weibo(*), Sam Sam không kìm nổi, len lén dùng di động để lên mạng.
(*) Một trang mạng xã hội nổi tiếng của Trung Quốc tương
tự với twitter (ND).
Tìm thấy weibo, Đại
Hoa quả nhiên có nói về chuyện hôm qua.
Đại Hoa: Hôm qua ăn
một bữa thịnh soạn siêu đắt, như nằm mơ ấy! Bà đây ăn đến nỗi đau cả dạ dày! Hê
hê, tiết lộ ở đây nhé, một bạn trong lớp đại học của tôi đã bám được một “đại
gia” đấy, trẻ trung đẹp trai có xe hiệu! “Cực kỳ” đẹp trai “cực kỳ” đặc biệt!
Tung hoa tung hoa!
Bên dưới đã có vài
lời bình luận.
Cửu Mễ: Cần hình bữa
ăn!
Đại Hoa: Ngại chụp
lắm, cảm giác đối phương cao sang quá, ôi trời, sợ làm mất mặt bạn mình.
Bóng Ngược Trong
Tay: Xin tiết lộ bạn đó.
Tiểu Thôi: Ở cùng
thành phố với cậu, chính là thành phố S, lớp chúng ta có thể bám được “đại gia”
nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có người đẹp Phi Phi thôi, xin mọi người hãy gọi tôi
là Thám tử Conan!
Đại Hoa: Không phải
Phi Phi, nói rõ ra đấy còn gì.
Tiểu Thôi: Đừng có
vòng vo lấp lửng nữa, mau nói là ai đi.
Đại Hoa: Đời tư người
ta, không nói được đâu không nói được, lúc cưới thì mọi người biết ngay ấy mà.
Lưu Sơn: Ai biết có
kết hôn được hay không? Đại gia dễ bám thế à? Phụ nữ các người trong đầu chỉ
nghĩ chuyện bám đại gia.
Sam Sam lặng lẽ tắt mạng.
Cô biết “bám đại gia” mà Đại Hoa nói không có nghĩa
xấu, từ này hiện nay thường xuyên được dùng để đùa giỡn cho vui, hơn nữa cô
nàng cũng rất cẩn thận không nói ra là ai. Nhưng ba chữ vô ý này, vẫn khiến cô
có cảm giác buồn rầu không thể nói ra.
“Sam Sam sao cậu có vẻ thẫn thờ thế? Chuyện vé tàu đừng
nghĩ nữa mà, tớ đã quên rồi”. A Giai bưng một ly nước lượn đến gần, dựa vào
vách ngăn của cô, nói với vẻ nghi ngờ: “Nếu không thì chẳng lẽ tình yêu của cậu
và tổng giám đốc xảy ra vấn đề gì? Hay là tớ vạch ra kế sách cho cậu nhé!”.
“Tớ có yêu đương gì với tổng giám đốc đâu”. Sam Sam
bị ba chữ “bám đại gia” làm cho nhạy cảm buột miệng trả lời theo phản xạ.
Rõ ràng, phần lớn chỉ là do cái người tên “Phong Đằng”
đó thôi.
Không xa phía sau, người đàn ông cao to vận Âu phục
thẳng thớm đột nhiên khựng lại, một đoàn người sau lưng cũng ngừng theo. Rồi rất
nhanh, anh tỏ vẻ bình thản chuyển sang một lối đi khác, trưởng phòng tài vụ đi
cùng và những người khác đều nhìn về một phía nào đó rồi vội vàng đuổi theo.
A Giai vốn dĩ đang bưng ly nước thảnh thơi uống trà,
bỗng nhiên trợn mắt, kêu lên một tiếng “trời ơi” rồi nhanh chóng chuồn về chỗ
ngồi của mình.
Sam Sam bị cô nàng làm cho giật mình, vô thức nhìn
theo ánh mắt cô nàng, và thấy ngay bóng dáng cao ráo của Phong Đằng.
Tim cô cũng kêu “rắc rắc”, bắt đầu hoảng lên.
Sao anh lại đến phòng tài vụ?
A Giai hạ giọng hỏi đồng nghiệp: “Tổng giám đốc
Phong sao lại xuống đây, mà lại ở trong văn phòng chúng ta thế?”.
Đồng nghiệp bên cạnh nói: “Hơn mười phút trước đã tới
rồi, sao cậu không biết?”.
“Tớ đến phòng trà mà, Sam Sam cậu cũng không biết
à?”.
Cô đi vệ sinh mà…
Sam Sam nhìn theo bóng dáng cao ráo ung dung kia,
trong lòng bỗng thấy bất an, anh… chắc không nghe thấy lời cô vừa nói chứ?
Cũng may lúc ăn tối, vẻ mặt Phong Đằng tuy lạnh nhạt
nhưng không có vẻ gì là không vui, Sam Sam cũng hơi yên lòng, trở nên cẩn trọng
vô cùng với tâm lý lúng túng như làm chuyện xấu vậy.
“Tuần sau anh đi Mỹ, chắc phải ở lại khoảng một tuần”.
“A…”.
“Em có thể đi với anh”.
“Ra nước ngoài? Em không có hộ chiếu”.
Phong Đằng vẫn tỏ vẻ bình thản, “Vậy thì thôi”.
Ăn xong đưa cô về nhà, lúc lên lầu, Phong Đằng bỗng
gọi cô lại.
“Tiết Sam Sam”.
“Vâng?”.
Sam Sam quay lại, thấy Phong Đằng đang nhìn cô, mấy
giây sau anh nói: “Em lên đi”.