Bữa trưa tình yêu - Chương 33 - 34
Chương 33
Là người hành tinh khờ khạo, Tiết Sam Sam đã tỉnh ngộ.
Thì ra trong tiềm thức bản thân, cô cảm thấy mình và
tổng giám đốc sẽ chia tay? Nên mới không dám đến văn phòng anh ăn cơm, không
dám cho đồng nghiệp biết, thậm chí không dám nói cho người nhà hay… Lần có Đại
Hoa, nếu không phải do Phong Đằng chủ động đề nghị, có lẽ cô cũng sẽ không nói
cho Đại Hoa biết.
Thì ra… cô lại nghĩ như thế sao?
Sam Sam suốt mấy ngày cũng không ngủ ngon được.
Bốn ngày sau, ông nội Sam Sam ra viện.
Bệnh của ông phát tác nhanh, sau khi kê đúng đơn thuốc,
hiệu quả điều trị cũng rất nhanh. Cả nhà bà Tiết đến thành phố S mà sức cùng lực
kiệt, nằng nặc đòi về, không muốn ở lại thêm bất cứ phút nào. Sam Sam chạy lên
chạy xuống làm thủ tục xuất viện, đặt vé, sau khi tiễn họ về suôn sẻ rồi, cô thấy
mình như kiệt sức vậy.
Nhưng vẫn không thể nghỉ ngơi, còn phải quét dọn căn
nhà mượn của Phong Nguyệt, sau đó trả chìa khóa lại cho người ta. Đương nhiên để
tỏ ý cảm ơn, còn phải mời cô ấy và Nguyên Lệ Trữ dùng cơm.
Trước khi gọi điện cho Phong Nguyệt, Sam Sam bỗng nhớ
ra, kỳ thực lần này người cô nên cảm ơn nhất, là Đại boss nhỉ.
Nhưng…
Thôi cứ đợi ngày mai đi làm vậy!
Phong Nguyệt là người rảnh rỗi vạn năm thảnh thơi,
nghe Sam Sam mời đi ăn cũng không khách sáo, nhận lời rất thoải mái: “Hôm nay
được, tôi đang định chiều nay dạo phố mua quần áo cho cục cưng, để tôi gọi Lệ
Trữ”.
Thế là ba người gặp nhau ở trung tâm mua sắm nổi tiếng
nào đó, Sam Sam mời bữa cơm xong lại cùng nhau đi dạo phố. Cô Phong đúng là
đáng sợ, tinh lực dồi dào vô cùng, chỉ một chốc mà tay đã xách bốn, năm túi lớn.
Nguyên Lệ Trữ có vẻ rất vui, nhưng Sam Sam cứ thấy
ánh mắt cô ta nhìn mình rất kỳ lạ, như đang thoáng nụ cười châm biếm vậy.
Dạo phố hết ba tiếng đồng hồ, cô Phong mới xem như
đã mua đủ, gọi điện bảo tài xế đến đón, kết quả một lúc sau, tài xế gọi lại nói
trên đường đi có một tai nạn xe cộ nho nhỏ, không thể đến ngay được.
Phong Nguyệt buồn bực, lại không thích ngồi taxi, nhớ
đến nơi ở trong thành phố của Phong Đằng không xa đây thì gọi điện cho anh:
“Anh, em và Sam Sam, Lệ Trữ đang dạo phố, tài xế không đến đón được, anh có thể
đón bọn em không?”.
“Anh ấy nói lát đến”. Phong Nguyệt cúp máy, nhìn giờ:
“Ôi trời, đợi không thế này thì chi bằng chúng ta đi mua sắm tiếp đi”.
Thế là lại rảo một vòng dưới tầng một.
Phong Nguyệt nhanh chóng để ý một đôi giày trong một
cửa hàng giày nọ, nhưng không có số của cô, nhân viên cửa hàng chạy lên kho ở tầng
năm để lấy. Phong Nguyệt rảnh rỗi, đảo sang khu vực giảm giá giày mùa cũ, đôi mắt
bỗng sáng rực.
“Sam Sam, đến thử xem, đôi bốt này cô mang vào chắc
chắn sẽ đẹp lắm”.
Sam Sam từ lúc biết Phong Đằng sắp đến thì tâm trạng
bắt đầu bồn chồn, Phong Nguyệt bảo thử thì thử, cô lại quên xem cả size giày,
sau đó cố gắng đút chân vào…
Tốt lắm, không cởi ra nổi nữa!
Sam Sam đần người, mới nhớ ra xem size giày ở dưới đế,
nhỏ hơn hẳn hai số, cô… sao cô lại nhét chân vào được nhỉ?
Phong Nguyệt ra sức gỡ ra giúp cô, lau mồ hôi nói:
“Không được, tôi cởi không được, đợi nhân viên về vậy”.
Kết quả nhân viên cửa hàng chưa về, điện thoại Phong
Đằng đã đến, Phong Nguyệt cầm di động nói: “Anh, bọn em chưa xong, anh đứng ở hầm
đậu xe đợi tí nhé”.
Nguyên Lệ Trữ tự nãy giờ đứng một bên xem chuyện
vui, bỗng lên tiếng: “Chắc phải mất một lúc nữa, không khí dưới hầm xe không tốt
đâu, hay là bảo anh Phong lên với chúng ta đi”.
Phong Nguyệt nghĩ ngợi thấy cũng phải, Sam Sam há miệng
định ngăn lại thì Phong Nguyệt đã lên tiếng: “Anh, hay anh lên đây đi, bọn em ở
cửa hàng giày XX tầng một”.
Nguyên Lệ Trữ lúc này đắc ý chết đi được.
Không giống sự vô tri vô giác của Phong Nguyệt,
Nguyên Lệ Trữ nhạy cảm phát giác ra sự kỳ lạ của Tiết Sam Sam, cô ta nhanh
chóng suy đoán rằng giữa họ chắc chắn đã xảy ra vấn đề. Hơn nữa, trước đó cô ta
còn biết được từ một “kênh” khác rằng, lúc ông nội Sam Sam nằm viện, Phong Đằng
không đến thăm lấy một lần. Trong lòng cô ta xưa nay vẫn xem thường Sam Sam,
đương nhiên sẽ nghĩ rằng Phong Đằng chê bai Sam Sam rồi, mà đa phần là họ hàng
nhà Sam Sam khiến anh Phong không chịu nổi chứ gì. Phong Đằng bây giờ chắc chắn
cảm thấy họ quá đáng, nếu lại thấy bộ dạng thảm hại này của Sam Sam, chắc chắn
sẽ thấy cô nàng càng đáng ghét hơn.
Không cởi giày được trông có vẻ là chuyện nhỏ, nhưng
cũng đủ khó chịu lắm, nếu Phong Đằng vốn dĩ đã nóng nảy với Tiết Sam Sam thì chắc
chắn sẽ làm tăng thêm sự chán ghét của anh với cô. Mọi vết nứt không thể bù đắp,
chẳng phải đều được tích tụ bởi những cảm giác chán ghét lúc ban đầu hay sao?
Nghĩ đến đó, Nguyên Lệ Trữ thật sự rất sốt ruột đợi
Phong Đằng xuất hiện.
Sam Sam nhìn Nguyên Lệ Trữ rồi không nói gì, cúi đầu
nhìn giày của mình. Cô xưa nay luôn ngờ nghệch, nhưng từ khi ở cạnh Phong Đằng,
cô bỗng nhạy cảm hẳn với mọi chuyện có liên quan đến anh.
Cô gần như cảm nhận được ngay sự ác ý ẩn giấu trong
hành động tưởng chừng tự nhiên của Nguyên Lệ Trữ. Nhưng thế thì sao, vấn đề giữa
họ không nằm ở kẻ khác.
Rất nhanh, Phong Đằng đã sải những bước chân nóng nảy
xuất hiện trong tầm mắt họ. Phong Nguyệt vẫy tay: “Anh, ở đây”.
Phong Đằng thấy họ, ánh mắt dừng lại ở Tiết Sam Sam
rồi xoay lại, tiến đến gần, nói với vẻ sốt ruột: “Sao làm gì mà lâu thế?”.
Phong Nguyệt nhìn Sam Sam rồi ấp úng: “Ừm… nhân viên
đang đi lấy giày, bọn em đang đợi”.
Sam Sam buồn rầu nói: “Em thử giày, kết quả là không
cởi ra được, đợi nhân viên quay về giúp”.
Phong Đằng nhìn cô, Sam Sam gục đầu, ngay cả những sợi
tóc của cô cũng toát ra sự buồn bã.
Phong Đằng hừ một tiếng rồi tiến đến chỗ Tiết Sam
Sam.
Nguyên Lệ Trữ thấy tim đập thình thịch, mở to mắt
đón đợi xem trò vui. Ai ngờ Phong Đằng đến trước mặt Sam Sam, đột nhiên quỳ một
gối xuống, bàn tay giữ lấy chân Sam Sam, tay kia hơi vận sức, tháo giày ra.
Nguyên Lệ Trữ đần mặt.
Phong Nguyệt cũng sửng sốt mở to mắt, trời… trời ơi,
anh cô lại giúp Sam Sam cởi giày giữa nơi công cộng! Ồ không, đó không phải trọng
tâm, trọng tâm là tư thế đó sao giống đang cầu hôn thế! Ôi trời ơi, nhưng ở
trung tâm mua sắm thì cũng mất lãng mạn quá…
Tư duy cô Phong trong tích tắc đã bay đến một nơi thật
xa…
Sam Sam vốn đang gục đầu cũng ngẩng lên, kinh ngạc
nhìn đôi vai rộng gần ngay gang tấc. Bộ Âu phục thẳng thớm của anh vì tư thế cúi
người nên đã hằn vết nhăn, lòng bàn tay ấm nóng mạnh mẽ của anh còn dừng trên bắp
chân của cô.
Cô đờ đẫn nhìn, cảm giác anh sắp đứng dậy nên không
thèm mang giày mình vào, vội vàng đưa tay ra, trước khi anh đứng dậy, cô ôm
choàng lấy cổ anh, thì thầm: “Anh vẫn giận sao?”.
Phong Đằng cau mày: “Buông tay, mang giày vào”.
Sam Sam hiếm khi cãi lại lời anh, cô cố chấp ôm lấy
anh. Phong Đằng khựng lại một lúc, sau đó ôm lấy eo cô đứng dậy: “Sao em cứ phải
nói những chuyện này với anh ở ngay đây?”.
Sam Sam im lặng, Phong Đằng ném chìa khóa trong tay
cho Phong Nguyệt: “Tự lái xe về”.
Phong Nguyệt đón lấy, “ừ à” hai tiếng, sau đó vẻ mặt
như đang mơ, kéo Nguyên Lệ Trữ có vẻ không cam tâm bay ra khỏi đó như mộng du,
ngay cả việc giày cô muốn mua vẫn chưa lấy được cũng quên bẵng mất.
Trong cửa hàng chỉ còn lại hai người, Phong Đằng cúi
xuống nhìn cô: “Bây giờ có thể mang giày vào được chưa?”.
Sam Sam đỏ bừng mặt, chân cô vẫn còn để trần và đạp
lên giày người khác, cô vội buông anh ra, dựa vào tay anh mà mang giày vào. Lúc
này nhân viên cửa hàng mồ hôi mồ kê đầm đìa xuất hiện, thấy chỉ còn lại một nam
một nữ thì bất giác muốn khóc: “Cô gái muốn mua giày đi rồi sao?”.
Sam Sam kéo tay áo Phong Đằng: “Giày A Nguyệt mua”.
Quẹt thẻ xong, Phong Đằng cầm túi giấy đi phía trước,
Sam Sam theo sau, không nhịn được hỏi: “Chúng ta đi đâu?”.
Phong Đằng không đáp, Sam Sam đành lặng lẽ đi theo,
đi được một đoạn, bất thình lình bị người ta kéo vào một góc khuất vắng người.
“Được rồi, bây giờ em muốn nói gì thì nói được rồi”.
Phong Đằng bình thản nói.
Trong góc rất yên tĩnh, hoàn toàn không còn vẻ huyên
náo của trung tâm mua sắm. Một lúc sau, Sam Sam hạ giọng: “Lần này cảm ơn anh”.
“Em muốn nói điều này?”.
Thấy anh có vẻ nóng nảy, Sam Sam vội nói: “Không phải,
em… em muốn nói là, xin lỗi”.
Phong Đằng không có động tĩnh gì.
Sam Sam tự nói tiếp: “Em chưa bao giờ nghĩ sẽ chia
tay anh. Nhưng em cũng chưa bao giờ nghĩ tới tương lai”.
“Em không dám nghĩ nhiều, cũng không dám nói cho gia
đình biết, không cho đồng nghiệp biết, vì trong lòng em cảm thấy, chúng ta có lẽ
sẽ không ở bên nhau lâu, khoảng cách với anh quá lớn, em… em không có can đảm”.
“Em sợ nghe người khác nói rằng, nhìn kìa, họ chẳng
xứng với nhau tí nào. Nên em mới che giấu, từ chối”.
“Xem ra mấy hôm nay em đã nghĩ nhiều”. Phong Đằng
nhìn cô, nói với vẻ gần như lạnh lẽo: “Thế nên, em định làm sao? Tiết Sam Sam,
khoảng cách của chúng ta vẫn sẽ tồn tại”.
Sam Sam nhìn anh, vẻ mặt bất ngờ kiên định hẳn, nắm
tay lại: “Nên em định lần này em nhất định sẽ thi CPA!”.
Phong Đằng khựng lại, nhất thời nghi ngờ tai mình có
vấn đề, anh chậm rãi lặp lại ba chữ cái tiếng Anh đó: “CPA?”.
“Ừ, chính là chứng chỉ kế toán viên”. Sam Sam gật mạnh
đầu, “Trước kia em nói thi là chỉ nói chơi thôi, nhưng lần này là thật. Sau này
em còn phải thi chứng chỉ kế toán viên quốc tế nữa”.
“Rất tốt”. Phong Đằng sờ trán, “Tiết Sam Sam, giải
thích anh biết chủ đề của chúng ta sao lại rẽ sang kế hoạch nghề nghiệp của em
vậy”.
“Không… không được sao?”. Sam Sam lắp ba lắp bắp,
“Em đã nghĩ thế, nhân phẩm của em không kém gì anh, chuyện này chẳng có gì phải
cố gắng. Vẻ bề ngoài và gia thế tuy có khoảng cách, à ừ, hơi lớn một chút,
nhưng bẩm sinh rồi nên em cũng đành chịu, không có khả năng phẫu thuật thẩm mỹ
hoặc đầu thai. Nên em chỉ có thể cố gắng trong nghề nghiệp thôi. CPA, cái đó,
thi xong sẽ là kế toán viên rồi, cũng … cũng có bằng cấp đàng hoàng”.
“Em… em chắc chắn không thể trở thành người khác tốt
nhất, nhưng, em có thể là chính em tốt nhất”.
Chắc chắn em không thể trở thành người xứng với anh
nhất, nhưng em muốn xứng với anh bằng chính em tốt nhất.
Phong Đằng nhìn ánh mắt nghiêm túc của Tiết Sam Sam,
tâm trạng vốn tức giận trong tích tắc đã mềm nhũn. Anh nhớ cô em mình từng hỏi,
tại sao anh lại thích Tiết Sam Sam.
Có lẽ ban đầu cũng không thích gì nhiều lắm.
Chỉ cảm thấy thú vị, ngoan hiền, làn da trắng mịn
nhìn là muốn véo một cái, thấy cô là thoải mái mà thôi. Gặp gỡ nhiều thục nữ,
trí thức, người đẹp rồi, anh cũng không rung động gì mấy, tìm một người ngoan
hiền như vậy cũng ổn.
Anh ngỡ mình sẽ luôn giữ được tư thế bỏ đi bất kỳ
lúc nào, thậm chí lạnh lùng bàng quan, nhìn cô e dè nhìn trước ngó sau, nhưng
lúc này đây anh lại nhận ra, bản thân không muốn bỏ đi, mà chỉ muốn tiến lên,
ôm cô vào lòng.
Thế là, giây sau đó, Sam Sam đã bị kéo vào một vòng
tay vững chắc. Sam Sam ngẩn ra rồi dè dặt đưa tay, ôm lại anh.
“Thực ra em còn có một quyết định”. Một lúc sau, Sam
Sam nói trong vòng tay anh.
“Hả?”.
“Ngày mai nói anh biết”.
Trưa hôm sau, khi thời gian ăn trưa đã đến, đồng
nghiệp gọi Sam Sam, “Đi đến nhà ăn chung chứ?”.
Sam Sam lắc đầu: “Mọi người đi đi, mình đi ăn chỗ
khác”.
“Đi đâu thế?”. Đồng nghiệp thực ra chỉ hỏi vu vơ
thôi.
“Chỗ Phong Đằng”. Sam Sam thản nhiên trả lời.
Các đồng nghiệp: “…”.
Trong những ánh mắt hoặc sững sờ hoặc mờ ám của các
đồng nghiệp, Sam Sam cầm hộp cơm lên tầng 22. Bọn Linda vẫn còn làm việc, Sam
Sam hỏi: “Linda, tổng giám đốc đang ở trong văn phòng à?”.
Linda có phần do dự, Tiết Sam Sam lâu lắm rồi không
thể lên đây, bây giờ có thả cho cô vào được không?
Trợ lý Phương vừa lúc đó đi ra, thấy Tiết Sam Sam
thì hỏi thăm tình hình của ông nội cô. Thấy trợ lý Phương gần gũi nhất với tổng
giám đốc biểu hiện như vậy, Linda có gì mà còn không rõ nữa, vừa thầm oán hận
anh ta không chịu thông báo tình hình, vừa thân mật nói: “Có đấy, có cần mình
thông báo không?”.
Sam Sam khéo léo từ chối: “Tự mình đi tìm anh ấy vậy”.
Sam Sam đứng ngoài cửa văn phòng, gõ cửa gian phòng
đã lâu cô kiêng dè.
“Vào đi”.
Giọng nam trầm ấm có một vẻ nghiêm túc trong công việc.
Sam Sam đẩy cửa nhưng không vào, ôm hộp cơm đứng ở cửa,
hỏi: “Em có thể đến đây ăn cơm không?”.
Người đàn ông đang tập trung vào tài liệu ngẩng lên
vẻ lạ lùng, nhìn thấy cô, anh mỉm cười, buông cây bút trong tay xuống, “Hoan
nghênh ghé thăm”.
Chương 34
Tin Tiết Sam Sam quay trở lại tầng 22 ăn cơm lan khắp
trên dưới Phong Đằng nhanh như lửa cháy, nhân viên đều kích động lạ thường,
chuyện được buôn khắp nơi, hiệu suất làm việc của các phòng ban đều nâng lên
không ít. Đương nhiên, những lời đồn đại tam sao thất bản là khó tránh khỏi,
nào là tình cũ cháy lại, quanh đi quẩn lại cũng gặp nhau… Nhưng, điều thu hút mọi
người nhất không phải là họ đã ở bên nhau thế nào, mà là - Tiết Sam Sam mỗi
trưa đều ở văn phòng tổng giám đốc lâu như thế, rốt cuộc là làm gì?
Bao nhiêu cặp mắt đều chứng kiến, Tiết Sam Sam ngày
nào cũng tinh thần hừng hực lên trên đó, rồi ủ rũ bải hoải đi xuống, hai mắt trống
rỗng, bộ dạng đi không nổi. Ôi trời, đúng là quá rõ ràng phải không?
Haizz, có một ông sếp tinh lực dồi dào như thế đúng
là phúc của nhân viên, các nhân viên đều cảm thấy, nếu các cổ đông mà biết nội
tình này, thì giá cổ phiếu mọi công ty dưới trướng tập đoàn Phong Đằng đều sẽ
tăng nhanh vùn vụt.
Thế nhưng chân tướng thì...?
Chân tướng chính là - bạn Tiết Sam Sam ngày nào cũng
ở trong văn phòng tổng giám đốc học CPA.
T T
Tuy Tiết Sam Sam hơi lười biếng nhưng chuyện đã quyết
định rồi thì xưa nay đều phải làm cho bằng được. Nếu đã nói sẽ thi CPA thì lập
tức đăng ký học lớp bồi dưỡng CPA, cuối tuần học hai ngày, tám giờ sáng đến sáu
giờ tối, thật còn vất vả hơn cả đi làm.
Mấy ngày sau đó Phong Nguyệt đến lấy giày, tiện ăn
cơm cùng Phong Đằng, biết chuyện này thì chỉ thấy không hiểu nổi: “Anh, anh lại
để Sam Sam đi thi CPA gì đó, còn vất vả như vậy, cô ấy cần bằng cấp để làm gì”.
Phong Đằng tỏ vẻ thoải mái: “Học nhiều cũng chẳng hại
gì, tương lai trong nhà cũng cần đến”.
Phong Nguyệt bó tay. Thực sự thì nhà họ cũng có rất
nhiều việc liên quan đến đầu tư tài chính cần xử lý, nhưng ông anh à, lúc Tết
còn nói chưa nghĩ đến chuyện kết hôn, bây giờ đã muốn để Sam Sam quản lý gia
đình rồi sao?
Phong Nguyệt cảm thấy, đàn ông thế giới này thay đổi
quá nhanh!
Nhưng, rất nhanh, Phong Đằng đã hối hận.
Vì anh phát hiện ra anh lại bị xếp sau cả CPA. Tiết
Sam Sam trước kia đọc sách trong văn phòng, vẻ mặt cứ gọi là đau khổ không muốn
sống, bây giờ thì ăn xong là cầm ngay lấy sách để xem, vô cùng chuyên tâm, đọc
xong còn nhìn anh vẻ cảm kích: “Cám ơn anh, tài liệu anh mua giúp thật đầy đủ
quá!”.
Phong Đằng cảm giác anh đang bê sách đập vào chân
mình.
Thỉnh thoảng buổi trưa Sam Sam trò chuyện với anh
cũng là thỉnh giáo về các vấn đề trong CPA, cho dù tốt nghiệp ở trường Ivy
League(*) nổi tiếng, cũng chưa chắc đã hiểu hết kỳ thi về kế toán viên ở Trung
Quốc mà. Thế là sau khi trả lời mấy câu hỏi, để tránh bị hỏi nữa, Phong Đằng
nhanh chóng sắp xếp một nhân viên có đủ N bằng cấp như CPA, ACCA(**) đến dạy
thêm cho cô.
(*) Ivy League
thường được dùng để chỉ nhóm tám trường và viện đại học thành viên với ý nghĩa
về hệ thống, triết lý giáo dục và chất lượng đào tạo của những trường và viện đại
học lâu đời và hàng đầu của nước Mỹ. Tám
trường là: Đại học Brown, Đại học Columbia, Đại học Cornell, Đại học Dartmouth,
Đại học Harvard, Đại học Princeton, Đại học
Pennsylvania, Đại học Yale (BTV).
(**) ACCA (the
Association of chartered Certified Accountants - Hiệp hội Kế toán công chứng
Anh Quốc) - Bằng hành nghề chuyên nghiệp được công nhận rộng rãi trong giới kế
toán, tài chính và kiểm toán có giá trị toàn cầu (BTV).
Dù sao thứ mà tập đoàn Phong Đằng không thiếu nhất
chính là nhân tài, đối với việc vắt kiệt giá trị còn sót lại của kẻ khác, nhà
tư bản xưa nay chưa bao giờ chùn tay.
Kết quả chưa mấy ngày, Sam Sam đã nói với Phong Đằng
bằng cặp mắt ánh tia ngưỡng mộ: “Anh ấy lợi hại quá, vấn đề nào cũng hiểu hết”.
Phong Đằng cảm thấy đau cả răng. Thế là bạn nhân tài
ấy đã được giải thoát hoàn toàn. Tổng giám đốc Phong lại quay trở lại hành nghề
một cách vô đạo đức, dù sao cho dù thỉnh thoảng dạy sai thì Tiết Sam Sam cũng
không biết.
Ồ, còn lớp phụ đạo hai ngày cuối tuần chết tiệt nữa.
Mới được nửa tháng, Phong Đằng đã nói: “Đừng đi học
nữa, em tự học ở nhà đi”.
Sam Sam lập tức phản đối: “Sao được, CPA khó thi lắm,
các thầy lại có kinh nghiệm”. Vừa nói vừa nắm chặt tay kiên định: “Đại boss anh
cứ yên tâm! Em không ngại khổ! Để xứng với anh hơn! Em nhất định sẽ trở thành kế
toán nhanh nhất có thể!”.
Thế là một tối cuối tuần nào đó, Phong Đằng xuất hiện
ở cửa lớp phụ đạo, nói là đưa cô đi ăn cơm với bạn.
“Với ai ạ?”. Sam Sam tò mò hỏi.
“Bạn”.
Nơi dùng cơm là một tòa biệt thự tư gia, nghe nói ở
đây món gì gì đó rất nổi tiếng, Sam Sam thì không quan tâm lắm, chỉ cảm thấy
không gian ở đây rất đẹp.
Đối phương cũng là một nam một nữ, người đàn ông giới
thiệu là có quan hệ lâu đời với nhà boss, họ Bạch, cũng làm về kinh doanh, còn
người phụ nữ là cấp dưới của anh ta, nghe nói hai người cũng quen nhau trong
công việc, sau đó nảy sinh tình cảm rồi cuối cùng lấy nhau.
Người phụ nữ dung mạo thanh tú, cử chỉ tao nhã, ăn
nói duyên dáng.
Bữa tối vui vẻ kết thúc, trên đường về, Phong Đằng bỗng
nói: “Bà Bạch tốt nghiệp ở Đại học Stanford, nghe nói là có rất nhiều bằng cấp”.
= =
Đại boss anh có ý gì… khinh thường em sao? Sam Sam yếu
ớt nói: “Em thi CPA trước đã, sau này em sẽ thi chứng chỉ cao hơn T T”.
Phong Đằng liếc nhìn cô: “Kết quả là bây giờ cô ấy ở
nhà chăm sóc con cái”.
“Hả?”. Sam Sam đảo đảo mắt, “Rốt cuộc anh muốn nói
gì thế?”.
“Nên em thi nhiều bằng cấp có ích lợi gì, cuối cùng
chẳng phải là cũng ở nhà chăm con à?”.
“… Anh không hiểu gì rồi! Cái thứ bằng cấp ấy, chỉ
quan tâm là đã từng có, không quan tâm có thể dùng bao lâu. Cô ấy tốt nghiệp Đại
học Stanford, trước khi kết hôn cũng là giám đốc marketing… Mọi người sẽ cảm thấy
cô ấy lợi hại, xứng với bạn anh đúng không. Nên em nhất định cũng phải có. Em
không muốn kẻ khác nói em không xứng tí gì với anh = =”.
Phong Đằng thuyết phục vô hiệu, tức tối: “Tiết Sam
Sam, rốt cuộc sao em lại liên hệ anh với thi cử vậy, em nghĩ em đang xin việc
à?”.
Sam Sam vội vàng ngoan ngoãn: “Không phải đâu, là thế
này. Em ví dụ nhé, Đại boss anh chính là Đại boss trong phụ bản tình yêu nhé,
muốn lấy được boss thì phải luyện chức năng trước đã”.
Im lặng.
Phong Đằng lên tiếng có vẻ u ám: “Tiết Sam Sam, em
không rảnh đi chơi với anh, mà có thời gian chơi game?”.
“Không, không”. Sam Sam vội vàng thanh minh, “Em chỉ
ví dụ vu vơ thôi”.
Sắc mặt Phong Đằng càng âm u: “… Ồ, bây giờ chơi đến
cửa thứ mấy rồi?”.
“Hả?”.
“Phụ bản tình yêu”.
Sam Sam: “Ồ… vừa nhập môn?”.
Phong Đằng trầm ngâm: “Nhanh lên, anh đợi sốt ruột lắm”.
“…”. Sam Sam: “Ồ, em sẽ cố hết sức = =”.
“Không thể chính
boss chui ra à?”. Phong Đằng thăm dò.
“… Đó chính là bug
đấy…”.
“Ừ, vậy báo trước
phần thưởng qua cửa vậy”.
Cuộc đối thoại kỳ
quặc tạm ngưng, anh nhân lúc đèn đỏ, nghiêng người hôn cô.
Sam Sam ngỡ mình đã
thuyết phục được Đại boss, ai ngờ hai hôm sau, Đại boss lại dẫn cô đi ăn cơm.
Lần này vẫn là một
nam một nữ, người đàn ông vẫn là bạn quan hệ lâu đời của boss, xuất thân đại
gia, phong độ ngời ngời, ừ, chỉ hơi thấp một tí. Còn người phụ nữ, oa!
Sam Sam vẫn giữ
thái độ dè dặt, nhưng trong lòng đang gào thét điên cuồng: Là một… một… một!
Một một một!
Ngôi sao nổi tiếng!
Sau đó vẫn trên xe,
sau khi đã ăn xong và rời đi.
Phong Đằng: “Thấy rồi
chứ? Lần này không có Đại học Stanford, không phải giám đốc marketing, chẳng có
bằng cấp gì cả”.
“Người ta là ngôi
sao nổi tiếng đó, ngôi sao nổi tiếng!”. Sam Sam cuồng loạn ~
ing. Người ta còn cần bằng cấp làm gì, gương mặt đó chính là bằng cấp rồi còn
gì.
Phong Đằng hừ một tiếng: “Ngôi sao nổi tiếng nhiều
hơn em cái gì?”.
Sam Sam tuy cảm thấy lời này của anh rất trơ trẽn
nhưng trong lòng vẫn thầm sung sướng, mặc dù ngoài miệng thì vẫn tỏ ra ý tứ một
chút: “Ít nhất thì đẹp hơn em chứ”.
Phong Đằng nghe xong quay sang quan sát cô: “Cũng
đúng”.
Sam Sam giận!
Ghét quá! Sự thật gì đó, chỉ có thể do chính mình
nói, là bạn trai cũng nói thế à, chẳng ra thể thống gì! Sam Sam quay ngoắt đi.
“Em chỉ không biết trang điểm thôi! Không trang điểm rồi so sánh xem!”.
Phong Đằng phát phì cười vì cô, dừng xe bên vệ đường,
cắn một phát lên gương mặt trắng trẻo đáng yêu của ai kia: “Nào, để anh kiểm
tra xem có phải là không trang điểm thật không”.
Hôm sau nữa lại là lúc ăn cơm, Sam Sam đoán Đại boss
lần này chắc chắn sẽ tìm người khoảng cách rất xa nhau để thuyết phục cô, cô
gái lần này có lẽ không bằng cấp cũng chẳng có gương mặt ngôi sao rồi. = =
Nhưng Đại boss à, anh rốt cuộc là đang an ủi hay
công kích cá nhân thế hả, Sam Sam trong lòng đã nước mắt đầm đìa. Nhưng bất ngờ
một điều là, lần này lại là một cô nàng “cực phẩm”!
“Cực phẩm” mang nghĩa tích cực!
Đầu tiên người ta không trang điểm cũng vô cùng xinh
đẹp, thứ hai là xuất thân của người ta rất kinh khủng, thứ ba là người ta cũng
tốt nghiệp trường danh tiếng, cái nữa là người ta vẫn đang làm việc trong công
ty của nhà mình, chức vụ rất cao.
Nếu nói lúc vào Sam Sam là ngọn đuốc cháy hừng hực,
thì lúc ăn xong ra ngoài, cô đã biến thành ngọn lửa yếu ớt của que diêm, cô cảm
thấy lòng tự tin của mình giống như ngọn nến tàn trong gió, chỉ cần làn gió thoảng
qua thôi thì sẽ tắt lịm hoàn toàn.
Phong Đằng: “Thấy chưa?”.
Sam Sam ủ rũ nói: “Linh Linh đẹp như thế, giỏi giang
như thế, không xứng với ai kia chứ”.
Phong Đằng trầm tư một lúc, “Người anh nói là bạn
trai cô ấy”.
Hả?
Sam Sam bắt đầu nhớ lại bạn trai của Linh Linh, hình
như cô đã quên mất người đó dáng vẻ thế nào, thực sự là một người như vô hình ấy,
hình như cũng rất bình thường.
Thế là vật tham khảo mà Đại boss cho cô xem lần này,
là ông chồng người ta xem là lá cây, à không… xem là đất mới đúng!
Ngọn lửa que diêm yếu ớt trong gió của Sam Sam “xòe”
một tiếng, tắt lịm.
Lúc Đại boss định đưa cô đi gặp bạn lần thứ tư, Sam
Sam đã từ chối chắc như đinh đóng cột, còn viện cớ đi dạo phố với Phong Nguyệt
nữa. Đùa à, cứ ăn thế nữa thì sẽ không tiêu hóa nổi đâu.
Sau khi từ chối boss rồi, Sam Sam vội vã gọi cho
Phong Nguyệt, hẹn cô cùng đi ăn tối.
Lúc ăn cơm, Sam Sam không nén được than khổ, thêm mắm
dặm muối chuyện kinh khủng Phong Đằng làm để kể Phong Nguyệt nghe. Kết quả là
Phong Nguyệt bị chấn động, quên bẵng cả chuyện mình đang kêu gào giảm cân, ăn
liền mấy miếng bò kho.
Buổi tối lúc đi ngủ, Phong Nguyệt kể chuyện này cho
Ngôn Thanh nghe, bất giác thở dài.
“Thì ra em vẫn chưa hiểu ông anh mình”.
“Sao lại nói thế?”.
“Em phát hiện ra ông anh em thực ra vẫn còn trẻ con
lắm”. Phong Nguyệt gối đầu lên gối, vừa nhớ lại vừa nói: “Lúc nhỏ anh ấy thích
đưa em đi đùa giỡn người khác, mà rất biết giả vờ, bắt nạt người ta còn ra vẻ
nghiêm chỉnh, chẳng ai nghi ngờ anh ấy cả, anh chị họ của em toàn phải hứng tội
cho anh ấy. Về sau ông nội thất vọng về bố em, bắt đầu bồi dưỡng anh ấy, lúc
anh ấy còn rất nhỏ đã dẫn tới bàn đàm phán, anh em mới bắt đầu thôi ham chơi”.
“Em lại quên mất những chuyện này, Ngôn Thanh, một
người em gái như em có phải là không đáng là em không?”.
Ngôn Thanh an ủi: “Làm sao trách em được, em không
nói thì anh cũng không nhìn ra là anh trai em lúc nhỏ lại như thế”.
“Đúng thế”. Phong Nguyệt nói: “Nên anh em và Sam Sam
ở bên nhau cũng có lý, anh thấy anh ấy có vẻ vui vẻ hào hứng ghê chưa, em thì
không tưởng tượng nổi bộ dạng anh ấy đùa giỡn Lệ Trữ đâu”.
Cô vùi đầu vào lòng Ngôn Thanh: “Em sắp ghen tỵ rồi,
Ngôn Thanh, trước kia bạn gái của anh em đều không cho em cảm giác này, em cứ cảm
giác vẫn là anh em, bây giờ em thấy anh ấy hoàn toàn không thuộc về em nữa rồi”.
Ngôn Thanh cố ý chau mày: “Phong Nguyệt, trước kia
anh không phát hiện ra em còn có tâm lý yêu anh trai đấy”.
“Em có đâu!”. Phong Nguyệt nũng nịu đẩy anh một cái.
Ngôn Thanh nói: “Đừng nghĩ nhiều nữa, tình cảm của họ
tốt, chúng ta nên vui mới phải”.
“Em rất vui mà”. Chỉ là hơi ghen tỵ một chút… Ông
anh từ nhỏ đã yêu quý bảo vệ mình, thật sự đã thuộc về người khác mất rồi.
“Lần trước anh ấy nói là anh ấy kén chọn, em thầm
nghĩ, điều kiện Sam Sam rất bình thường, anh chọn lựa thế nào mà lại chọn Sam
Sam, bây giờ xem như em đã hiểu rồi”.
Người anh cô cần là một cô thỏ trắng có thể khiến
anh thoải mái vui vẻ, phượng hoàng này, khổng tước này… dù có đẹp mấy cao quý mấy
cũng vô dụng, vì bọn họ không phải là thỏ trắng.
“Ừ, kết hôn là chọn thích hợp, không phải chọn tốt
nhất. Em thấy đấy, anh không phải là người tốt nhất nhưng em cũng chọn anh mà”.
Phong Nguyệt cười: “Còn em thì sao? Em là người hợp
nhất hay tốt nhất?”.
Ngôn Thanh nói: “Em là người tốt nhất và cũng là hợp
nhất”.
Cuối cùng chuyện học thêm lớp phụ đạo CPA đã được giải
quyết thế này.
Ngày nọ tan sở trên đường về nhà, Sam Sam kể cho Đại
boss nghe một câu chuyện: “Hôm nay em thấy có một topic thế này, một người đàn
ông cố gắng phấn đấu vì tương lai hai người, kết quả cô bạn gái lại oán trách
anh ta không có thời gian ở cùng cô và chia tay nhau, kết quả là mọi người trả
lời đều nói là bạn gái anh ta không hiểu chuyện”.
Phong Đằng lập tức tỏ ra “sếp lớn”: “Thời gian làm
việc mà lên mạng?”.
= =
Sam Sam phớt lờ anh, tiếp tục bày tỏ quan điểm của
mình: “Cũng giống thế, khi cô gái cố gắng phấn đấu vì tương lai hai người, bạn
trai lại ở cạnh oán trách không ở cạnh anh ấy gì gì đó thì là không hiểu chuyện
nhất đấy”.
Phong Đằng: “… Vì
tương lai chúng ta?”.
Sam Sam gật đầu.
“…”, Phong Đằng:
“Em tiếp tục đi học đi, vì tương lai chúng ta”.
Sam Sam chắp tay: “Cảm ơn đã hiểu!”.
Phong Đằng thong thả thở ra một hơi: “Không ngờ lại
có ngày tương lai Phong Đằng tôi lại bị thầy phụ đạo nắm trong tay”.