33 Ngày Thất Tình - Chương 05

Thứ năm, ngày mùng 7 tháng 7: Nắng nóng

Lí Khả ngồi trước mặt chúng tôi với vẻ mặt giận dữ, cái miệng nhỏ nhả ra
từng từ: “Ngụy Y Nhiên không đồng ý quay đoạn phim ngắn, chúng tôi đã cãi nhau
cả buổi tối, tôi buồn muốn chết”.

Tôi vẫn còn váng vất vì rượu, Vương Tiểu Tiện thì mệt tới mức ngáp ngắn
ngáp dài, hai chúng tôi đều không đưa ra bất cứ phản hồi nào với nỗi oán giận
vô duyên vô cớ của cô ta.

Vương Tiểu Tiện tát tôi một cái hôm qua xong, bản thân cũng im lặng. Hai
chúng tôi đứng bên đường hồi lâu, sau đó ai nấy gọi xe về nhà mình.

Tôi nằm trên giường, sau khi hít sâu vài cái, cảm giác mệt mỏi đập thẳng
vào đầu, rất nhanh đi vào giấc ngủ.

Sáu rưỡi sáng, tôi và Vương Tiểu Tiện lần lượt nhận được điện thoại của vị
tiểu thư này, trong điện thoại, giọng nói của cô Lí vô cùng sợ hãi, tôi và
Vương Tiểu Tiện mỗi người mất nửa tiếng đồng hồ, hỏa tốc xuất hiện lúc nhà hàng
Bellagio sắp đóng cửa, điều nghe được là mấy câu cổ quái như vậy.

“Các bạn phải giúp tôi, các bạn là những người chuyên nghiệp, tôi nhất định
phải quay đoạn phim ngắn, tôi muốn bật cho bạn bè xem, nghĩ tới việc này chưa
được quyết định, tôi không cách nào ngủ nổi”.

Tôi nhìn Lí Khả, suy xét một cách kĩ lưỡng cô gái trước mặt, cô ta điên rồi
ư? Hay vừa bị người ta bỏ thuốc khi nhảy trong club?

“Nếu các bạn không giúp được tôi, tôi đành đổi công ty khác”.

Trong lòng tôi thất kinh, vừa định nói: “Á! Đừng đừng đừng, nếu sếp Vương
biết, chúng tôi sẽ bị ông ấy đấm phát chết ngay…”.

Lời chưa buột khỏi miệng, Vương Tiểu Tiện đã lên tiếng, “Tùy cô”.

Lí Khả sững sờ, “Anh nói gì?”.

Sắc mặt Vương Tiểu Tiện nghiêm trang như tham dự lễ tang, ánh mắt uể oải,
anh ta bình tĩnh lặp lại một lần nữa: “Tùy cô”.

Vẻ mặt Lí Khả như phải chịu sự khiếm nhã, “Các người như thế này là thái độ
gì vậy?!”.

“Tôi nói cho cô biết chúng tôi như vậy là có thái độ gì, cô Lí, cô và anh
Ngụy không thống nhất ý kiến, vậy sau khi cãi nhau xong, đi đến quyết định rồi
hãy nói cho chúng tôi, chuyện khuyên can, trước hết chúng tôi không làm được,
sau nữa chúng tôi không có nghĩa vụ này. Hơn sáu giờ bị cô gọi tới nghe cô nói
những lời như vậy, chúng tôi coi như nghe người lạ cằn nhằn, ra khỏi cửa, tôi
tuyệt đối để lại chuyện này ở đây. Cô hiểu rồi chứ? Công ty chúng tôi đang kiếm
tiền của cô, nhưng không có nghĩa hai mươi tư trên hai mươi tư giờ, hai chúng
tôi phải cung kính chờ đợi cô bất cứ lúc nào, chúng tôi làm việc có thời gian”.

Vương Tiểu Tiện nói từng từ, từng chữ một cách thong dong, chậm rãi, dễ
hiểu, sắc mặt Lí Khả lộ ra một quá trình biến đổi dần dần, đỏ ửng, đỏ sẫm, đỏ
tím ngắt, tôi cũng bị xao động, bởi vì đột nhiên tôi phát hiện ra sự cay nghiệt
của Vương Tiểu Tiện quả thật giống y như tôi, ngang tài ngang sức với tôi.

Lí Khả ngồi ở đó, mặt đỏ như ánh mặt trời lúc tám, chín giờ, đầu bốc khói.

Vương Tiểu Tiện đứng lên rồi nói: “Tiểu Tiên, đi thôi, về ngủ bù một giấc”.

Tôi sững sờ, há hốc miệng, đứng lên theo Vương Tiểu Tiện, Vương Tiểu Tiện
hơi khom người nhìn Lí Khả.

“Trước khi đi khuyên cô một câu, làm nghề này đã vài năm, tình trạng hai vợ
chồng đột nhiên cãi nhau khi gần kết hôn, tôi gặp không chỉ một lần, người đàn
ông bị ép tới mức thất hứa bởi yêu cầu ngu ngốc của người phụ nữ, sau đó người
phụ nữ hối hận và ra sức chạy theo, kết quả này thực sự chẳng có chút gì cổ
tích. Tôi nói điều này không có ý gì khác, chia sẻ với cô về bài học thất bại,
gặp lại sau, cô Lí”.

Vương Tiểu Tiện quay người bước ra khỏi cửa, đến bóng lưng cũng đúng mực,
tôi liên tục cảm thán, kẻ này thực sự là một tên khốn với phẩm chất cao quý cực
kì hiếm có.

Tôi bám đít Vương Tiểu Tiện rời khỏi nhà hàng Bellagio, thời tiết chưa
nóng, không khí mát mẻ hiếm có. Cảnh vật bên ngoài Bellagio có dáng vẻ mệt mỏi,
tiêu điều dưới ánh sáng ban ngày sau khi đèn neon của Hậu Cung và Tang Club tắt
đi. Có ba cô bé mặc quần áo ngắn, trang điểm đôi mắt màu khói đã phai nhạt,
ngẩn ngơ ngồi bên lề đường, ba người truyền tay nhau hút một điếu thuốc.

Vương Tiểu Tiện quay đầu hỏi: “Đi ăn sáng chứ?”.

Tuy vụ này xôi hỏng bỏng không như vậy, nhưng trong lòng tôi lại cảm thấy
vô cùng nhẹ nhõm, vui vẻ.

“Đi thôi, đi đâu?”.

“Tôi biết một quán nước đậu, chính hiệu luôn”.

“Tôi không đi, sao vừa sáng tôi đã phải uống cái thứ thối hoắc ấy?”.

“Vậy cô uống canh lòng đi”.

“Dựa vào cái gì chứ? Sáng sớm tỉnh dậy đã gây khó dễ tôi với món lòng dê
chứ?”.

“… Theo tôi thấy cô đã tỉnh rượu”.

“Không chỉ tỉnh rượu, trí nhớ của tôi đã hồi phục, anh dựa vào cái gì mà
tát tôi một cái?”.

“… Cô lấy đâu ra lắm cái dựa vào đâu thế?”.

Tôi và Vương Tiểu Tiện đấu khẩu anh một câu tôi một câu như vậy, vừa men
theo đường cái vừa tản bộ về phía trước.

Thời tiết bắt đầu nóng dần lên.

Ngồi trong quán ăn sáng, tôi nhìn bộ dạng vùi đầu vào ăn của Vương Tiểu
Tiện, đột nhiên nghĩ đến bản thân mình đã lâu không ăn sáng, thỉnh thoảng chợt
nhớ ra cũng sẽ mua một cái bánh bao với sữa đậu nành nhạt như nước lã, ngồi
trước máy vi tính, vội vội vàng vàng nuốt vào bụng. Còn cái thời ngồi bên
đường, vùi mặt ăn từng miếng tào phớ trong thời tiết nóng nực đã là năm xưa rất
xa xôi, rất xa xôi rồi.

Tôi tự nhiên nhớ lại những buổi sáng sau khi thức cả đêm với anh, ngày đông
lạnh giá ngồi bên đường ăn quẩy và tào phớ, bàn tay cầm quẩy chẳng mấy chốc
liền lạnh cóng, nhưng vẫn cười ngốc nghếch, mãn nguyện. Buổi sớm như vậy cảm
giác đầy chân thực.

Kí ức, kí ức, nếu không có nó thì cái gì cũng dễ làm, thế giới này chắc trở
nên nhẹ nhàng hơn nhiều.

Tôi vẫn chưa kịp ngã trở lại vũng bùn này một lần nữa, Vương Tiểu Tiện bắt
đầu quấy nhiễu tôi.

“Hoàng Tiểu Tiên,” anh ta đẩy bát nước đậu bốc mùi thối tới dưới mũi tôi,
“Ăn chút đi”.

“Tôi không ăn, anh mau cầm đi đi nếu không tôi nôn vào mặt anh đấy”.

“Ăn chút đi, giải rượu đấy”.

“Mau cầm đi! Anh, đồ đáng ghét này!”.

“Cô uống một ngụm, tôi cho cô mười tệ”.

“Sao anh nghĩ tôi tham tiền như vậy…”.

“Mười lăm”.

“Cút, nghìn vàng cũng không mua được, tôi biết anh muốn cười nhạo tôi”.

“Ba mươi”.

… Tôi động lòng rồi.

Tôi nín thở, nhìn cái thứ màu xanh thẫm bốc mùi ai oán ấy, sau đó uống một
ngụm.

Mùi vị bị nguyền rủa ấy lan tỏa khắp miệng tôi, tôi thực sự hiếu kì, cái
thứ mang lại cho người ta cảm nhận vị giác này rốt cuộc dựa vào đâu mà được đặt
lên bàn ăn chứ?

Hứng thú thấp kém của Vương Tiểu Tiện đạt được thỏa mãn, “Cô phải nuốt
xuống, nhanh, nhanh, nhanh lên, chỉ là chuyện cắn răng nhắm mắt thôi”.

Tôi vẫn chưa đủ dũng khí và sự từng trải về cuộc đời, bị thúc ép, tôi nuốt
ngụm nước đậu, đứng lên, quay người, chạy tới góc tường gần tôi nhất, phía sau,
Vương Tiểu Tiện vui vẻ rêu rao: “Cô chạy ra xa một chút mà nôn, ở đây có bao
nhiêu bạn nhỏ như vậy…”.

Thứ sáu, ngày mùng 8 tháng 7: Trời nhiều
mây chuyển nắng

Tôi đang chuẩn bị xóa hoàn toàn tài liệu vụ của Lí Khả trong máy tính thì
Ngụy Y Nhiên gọi điện tới. Tôi còn chưa kịp vờ vịt khách sáo, Ngụy Y Nhiên ở
đầu bên kia đã xin lỗi tôi trước rồi.

“Cô Hoàng, cô đừng để bụng, Tiểu Khả là người nói năng bất cẩn thế đấy”.

“Đừng, đừng, đừng, đừng nói như vậy, cô ấy không bất cẩn như Vương Nhất
Dương phía chúng tôi” (Sau khi tra danh bạ của công ty, cuối cùng tôi đã biết
quý tính đại danh của Vương Tiểu Tiện).

Vương Tiểu Tiện rất bất mãn, xoay ghế rồi gào ầm lên, “Này!”.

Còn trống một tay, tôi vứt hộp khăn giấy trúng mặt anh ta.

“Anh Ngụy, lần này hợp tác không thành công, thực sự rất xin lỗi, có điều
vẫn chúc hai người có một hôn lễ thuận lợi”.

“Cô không muốn phụ trách hôn lễ của chúng tôi?”.

Tôi liền kinh ngạc, “Cô Lí vẫn muốn chúng tôi phụ trách hôn lễ của cô ấy
ư?”.

“À, là tôi vẫn muốn các bạn phụ trách hôn lễ này, cô và anh Vương hợp tác
rất ăn ý, gặp trở ngại cũng có thể nói ra”.

Một tay tôi cầm điện thoại, một tay viết lên tờ giấy, “Bọn họ vẫn muốn
chúng ta phụ trách đám cưới!”, sau đó giơ tờ giấy ra trước mặt Vương Tiểu
Tiện.

Vương Tiểu Tiện cũng mệt mỏi im lặng.

“Như vậy nhé cô Hoàng, bây giờ cô tiện không, tôi muốn đưa cô đi xem địa
điểm chúng tôi chuẩn bị tổ chức hôn lễ. Hôm nay chỉ có tôi, Lí Khả không tới”.

Tôi nghĩ một chút sau đó nhận lời.

Ngụy Y Nhiên muốn đến đón tôi, tôi nói không cần. Trong lòng thầm nghĩ,
chẳng phải chính là mấy đại sảnh yến tiệc của Hilton, của Vương Phủ, Vạn Hào ư,
tôi quen đường rồi.

Kết quả, dựa theo địa chỉ Ngụy Y Nhiên đưa cho tôi, tôi tìm kiếm, đường số
2 đổi đường số 5 đổi đường số 13, sau khi lặn lội đường xa, khi tôi chán chường
chui ra khỏi ga tàu điện ngầm, phát hiện bốn bề hoang vắng, không một gốc cây
ngọn cỏ, tầm nhìn bao la, không phải là một thôn nhỏ phá bỏ và rời đi nơi khác
thì là công trường đang thi công. Tôi chán nản trong lòng, không phải Ngụy Y
Nhiên báo thù thay cho Lí Khả đấy chứ? Bởi vì miệng lưỡi cay độc của Vương Tiểu
Tiện, có thể các đại ca xã hội đen định cưỡng hiếp tôi đang mai phục trong
chiếc xe con mười sáu chỗ đỗ gần đây kia, cầm ảnh nhận diện tôi.

Khi tôi đang chuẩn bị co giò chạy, cách đó không xa, Ngụy Y Nhiên vẫy tay
với tôi, tấm biển gỗ đằng sau anh ta ghi: Công viên rừng rậm Đông Ba Lĩnh.

Tôi nhìn phía sau anh ta, mấy cây khô, cả một vùng hoa dại, thế mà cũng
không biết ngượng gọi là công viên rừng rậm, lập tức tôi liền bắt đầu thấy xấu
hổ thay cho cái bảng hiệu bằng gỗ viết cái tên này.

“Khó tìm nhỉ? Nơi này ấy?”.

Tôi gượng cười, “Bình thường, bình thường, đây là Hà Bắc ư?”.

Ngụy Y Nhiên cười, “Đừng nhìn phía ngoài hoang vu, đi vào trong có một nơi
vô cùng đẹp”.

Tôi đi theo anh ta vào trong, lòng thầm nghĩ, trừ phi anh đi năm phút liền
tới tới đảo Phuket, nếu không cô Lí phát điên mới đồng ý kết hôn ở vùng núi
hoang vu như vậy.

Đi men theo con đường nhỏ về phía trước, không bao lâu tầm mắt được mở
rộng, ngay lập tức tôi kinh ngạc trước cảnh đẹp nơi đây.

Trước mặt là thảm cỏ lớn, không phải loại vườn hoa bé xíu trong sân sau
khách sạn hay vườn hoa trung tâm. Nhìn ra xa, trước mắt đều là màu xanh rộng
lớn, trong sắc xanh ấy, những bông hoa dại mọc li ti, loại hoa dại màu trắng,
nở tùy ý, phô trương, hiện rõ tư thế cao quý, độ lượng. Trên thảm cỏ không có
những ghế ngồi và ô che nắng tạo dáng ra vẻ, mà là từng hàng ghế sắt có tựa
lưng màu xanh lam, bề mặt lớp sơn màu lam đã bị xước ít nhiều, trông vô cùng gần
gũi thân thiện. Phía trước thảm cỏ là sân khấu xây bằng xi măng, trên đó trống
không.

Nơi này quả là mộng ảo, là mộng ảo rất giản đơn trong thế giới của tôi, kết
hôn tại nơi này, bạn không ngửi thấy mùi vị của sự khó lường và giả dối.

Tôi nhìn về phía Ngụy Y Nhiên, sau đó cười: “Nơi này thật đẹp”.

“Vậy ư? Đi, chúng ta qua đó ngồi”.

Tôi và Ngụy Y Nhiên bước tới giữa dãy ghế, chọn lấy một hàng, ngồi xuống.

“Sao anh tìm thấy nơi này?”.

Ngụy Y Nhiên chỉ phía sau, “Khi tôi vừa tới Bắc Kinh, tôi đã ở trong thôn phía
sau”.

Tuy không thể hiện nhưng tôi rất ngạc nhiên. Lẽ nào Ngụy Y Nhiên không phải
sinh ra đã chăn ấm nệm êm ư?

Ngụy Y Nhiên biết tôi đang kinh ngạc điều gì, “Cô Hoàng, mấy năm trước tôi
từng bị khách hàng gọi lúc nửa đêm, sau đó tới KTV uống rượu cùng họ, vì vậy
tôi hiểu hoàn cảnh hiện tại của cô”.

Đứa tò mò như tôi muốn hỏi tiếp nhưng điều đó có phần mạo muội. Song tôi đã
có thể tưởng tượng được, Ngụy Y Nhiên diễn vai gì ở đây. Có người xuất thân bần
hàn, gia thế nghèo hèn, nhưng lại có gương mặt cao quý hiếm có, ngũ quan và cử
chỉ luôn khiến người ta cảm thấy cho dù lúc này anh ta sa cơ thất thế thì bất
cứ lúc nào một cơ hội nhỏ cũng có thể khiến anh ta lên như diều gặp gió.

Mà người như vậy, thường gặp được cơ hội do các nữ quý nhân trao cho.

Nghĩ tới Lí Khả với trị số giả dối cao khác người và một Ngụy Y Nhiên luôn
luôn duy trì nụ cười, tôi liền cảm thấy sự kết hợp này trở nên hợp lí.

Xuất phát từ góc độ của tôi thì cũng không có gì đáng chê trách. Đối với
những thành công dưới bất kì hình thức nào tôi từng thấy, tôi đều duy trì thái
độ trung lập.

Sếp Vương từng nói, người trên mặt luôn thường trực nụ cười, đại khái chỉ
phân ra làm hai loại, một loại là cuộc sống bình lặng tới mức khiến họ không có
yêu cầu gì, còn một loại khác có lẽ là trong cuộc sống tràn đầy biến số, biến
số này khiến họ không có nổi bất cứ ham muốn nào, cũng không dám ước mơ quá
cao.

Thành ngữ “ông nói gà bà nói vịt” hôm nay nên giải thích là một cô gái làm
nghề cắt tóc hy vọng gặp được người giàu có và một tên đẹp trai được bà vợ giàu
có bao nuôi gặp nhau, phát sinh tình cảm, sự sắp xếp tài nguyên pha trộn này
mới khiến tôi cảm thấy đáng buồn.

Ngụy Y Nhiên bắt đầu nói suy nghĩ của mình, nếu làm theo cách nghĩ của anh
ta, đó thực sự là một hôn lễ rất ấm áp.

“Tôi luôn muốn quét sân khấu xi măng kia thành màu trắng, trước đây khi tôi
sống trong thôn nó có màu trắng. Phía sau sân xi măng treo một tấm màn, đằng
sau đặt một máy chiếu phim, chiếu phim điện ảnh cũ. Thêm một vài chiếc đèn màu,
kéo dài tới tận con đường nhỏ bên kia. Không cần xa hoa, đơn giản một chút,
nhưng có thể khiến người khác thực tâm chúc phúc cho chúng tôi là được”.

Tôi gật đầu, nói không sai. Tôi thầm nghĩ, Lí Khả tính cách ưa hư vinh như
vậy, sao có thể chấp nhận hôn lễ của cô ta không có đèn chớp, không có bộ cánh
xinh đẹp, không có một đám tì nữ và công dân hạng ba cùng nhau khom người tung
hô cô ta: Công chúa vạn tuế?

“Cô Hoàng làm công việc này nhiều năm như vậy, từng nghĩ hôn lễ của mình sẽ
thế nào chưa?”.

Một câu hỏi nhẹ nhàng của Ngụy Y Nhiên nhưng lại đâm sâu vào nỗi đau của
tôi.

Tôi và anh nhiều năm trước trong giây phút nồng thắm, quả tình cũng từng
thảo luận vấn đề này.

Khi đó anh hỏi tôi, “Em muốn anh cầu hôn em thế nào?”.

Tôi cười, nói đùa, “Với loại người tạo ra ý tưởng mới mẻ như em mà nói,
hình thức kết hôn nhất định phải độc đáo, khác người mới được”.

Anh tiếp lời tôi, “Mong cô chỉ bảo, tôi sẽ trả phí tư vấn theo giờ”.

Tôi nói, “Được, đầu tiên, anh phải mua một chiếc nhẫn, dựa vào kích thước
nhẫn mà xét, nếu to, cho phép là nhẫn giả, nhưng nội ba năm phải bảo đảm không
bị phai màu; nếu là chiếc nhẫn cỡ hạt bụi mà mắt thường không nhìn thấy, vậy
anh phải bảo đảm là thật”.

“Được, không vấn đề, bắt đầu từ hôm nay em nuôi anh nhé, anh gom hết tiền
lương, mua cho em chiếc nhẫn to”.

“Còn phương thức cầu hôn, anh tới am ni cô, để ni cô già nhất trong đó nâng
chiếc nhẫn của anh, sau đó em xuất hiện, những đệ tử đứng phía sau ni cô già sẽ
cùng hô lớn, “Cô gái! Gả cho anh ấy đi! Để tránh giẫm theo vết chân chúng tôi”.

Anh sững người mất ba giây, sau đó cười tới nỗi lăn từ trên giường xuống
đất, vừa gào vừa nói, “Hoàng Tiểu Tiên, em quá nham hiểm, quá nham hiểm rồi”.

Anh lại trèo lên giường, tôi nằm trên bụng anh, anh vuốt tóc tôi rồi nói,
“Thực ra anh cũng có một phương án”.

“Cái gì? Anh nói nghe coi, để nhân sĩ chuyên nghiệp cho anh chút ý kiến”.

“Anh đưa em đi lặn dưới biển, lặn tới đáy, anh rút nhẫn từ tay trái ra, tay
phải bóp ống khí oxy của em, sau đó hỏi em đồng ý hay không. Không đồng ý hả?
Vậy thì anh cứ bóp ống khí oxy thôi”.

Lần này thì đổi lại là tôi kinh ngạc, sững sờ hồi lâu mới lên tiếng: “Rùa
tìm ba ba, cá thối tìm tôm ôi, câu nói này đặt trong trường hợp hai chúng ta
quá chuẩn xác. Vẫn là nhân dân lao động có trí tuệ”.

Nhưng thời buổi này, đến tổ hợp của cá thối tôm ôi cũng có người đến chen
một chân vào.

Tôi thở dài tại địa điểm tổ chức hôn lễ của người khác. Ngụy Y Nhiên lên
tiếng hỏi: “Cô Hoàng, không sao chứ?”.

Tôi gật đầu.

Tất cả những hồi ức đã từng hết sức quý trọng, bây giờ nghĩ lại đều khó
phân biệt thật giả.

Răn đe bản thân, mỗi một phút xua đuổi bản thân mình bước về phía trước,
tôi đều nói với những chuyện xưa sắp bị tôi cất giấu tại nơi sâu thẳm trong kí
ức, xin lỗi, không phải em không lưu luyến. Mà do giá cả đắt đỏ, em gánh vác
không nổi.

Ngồi ở nơi mênh mông trong trẻo, lần đầu tiên tôi có dũng khí bắt đầu chờ
đợi tâm trạng “Thuyền lan đã vượt núi non vạn trùng(*)”.

(*) Nằm trong bài thơ Sáng ra đi từ thành
Bạch Đế của nhà thơ Lí Bạch do nhà thơ Tản Đà dịch.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3