Ta muốn đến Cửu Châu - Chương 24 - 25

Chương 24

Khi mở mắt ra, Nhược Nhất nhìn thấy trời xanh mây trắng,
ánh nắng chan hòa, bóng cây xào xạc, ngửi thấy mùi hương của cỏ xanh và hoa dại,
nghe thấy tiếng nước chảy róc rách và tiếng chim líu lo, không gian sao mà hài
hòa đến thế!

Nhược
Nhất muốn ngồi dậy, nhưng vừa dùng lực, từng khớp xương, từng thớ thịt của cô đều
đau nhức. Cô bất lực nằm nhoài ra đất. Quần áo trên người rất sạch sẽ, vết
thương trên lưng cũng không đau như thiêu đốt nữa, cô nghĩ chắc chắn là có người
đã rửa sạch, băng bó vết thương và thay quần áo giúp mình. Là… Thương Tiêu sao?
Nhược Nhất hơi đỏ mặt, vẫn chưa kịp nghĩ nhiều tới những thứ khác thì đột nhiên
một giọng nói thánh thót vang lên ngay phía trên đầu: “Tiểu Nhất Nhất!”.

Nhược
Nhất kinh ngạc, quay sang nhìn người đó - một nữ tử ngoài hai mươi tuổi, dáng
người cân đối, khuôn mặt xinh xắn, động tác đầy khí phách, bộ váy màu cam càng
tôn lên vẻ linh động nhưng cũng ẩn chứa sát khí.

Nhược
Nhất chớp chớp mắt, ngắm nhìn một lúc rất lâu, liền thấy nốt ruồi đỏ ngay dưới
mắt nàng ấy: “A, a, tỷ là Nguyệt Hoàng!”.

Nữ tử
áo cam xinh đẹp cúi người thơm lên má Nhược Nhất: “Là ta, là ta! Tiểu Nhất Nhất,
tỷ rất nhớ muội”. Nếu Nhược Nhất không bị thương, có lẽ Nguyệt Hoàng sẽ ôm Nhược
Nhất vào lòng mà “cắn cấu” rồi.

Nguyệt
Hoàng và Tử Đàn đều là nữ tử vô cùng xinh đẹp, nhưng phong cách của hai người
hoàn toàn khác biệt. Nếu ví Tử Đàn là một đóa lan đẹp tuyệt vời trong hang núi,
thì Nguyệt Hoàng là một đóa mạn châu sa hoa đẹp mê hồn.

Nguyệt
Hoàng thực ra không phải là yêu quái, tổ tiên của nàng ấy là thần thú phượng
hoàng, đã bị diệt tộc ở Cửu Châu hai trăm năm trước. Nàng ấy là chú chim phượng
hoàng duy nhất của tộc phượng hoàng còn sống sót.

Lần đầu
tiên Nhược Nhất gặp nàng ấy là ở thanh lâu dưới U Đô sơn. Nhược Nhất quá nhàn rỗi,
bèn giả trang nam tử tới thanh lâu, sau đó… “chọc ghẹo” nàng ấy. Chuyện ấy dĩ
nhiên là thất bại. Về sau Thương Tiêu biết chuyện đã đánh Nhược Nhất một trận.
Nhưng từ đó quan hệ giữa Nhược Nhất và Nguyệt Hoàng cũng ngày càng thân thiết.

Nguyệt
Hoàng từng yêu một tướng quân loài người. Về sau tướng quân ấy chết, nàng liền
đi tìm kiếp sau của tướng quân ấy. Khi nàng gặp Nhược Nhất, tướng quân ấy vừa
hay đầu thai thành ông chủ của thanh lâu, một công tử giàu có nhưng què chân.
Nguyệt Hoàng liền tự nguyện đóng giả là một ca nữ bình thường để được ở bên cạnh
hắn. Về sau, công tử ấy chết, Nguyệt Hoàng liền tiếp tục đi tìm kiếp sau tiếp
theo của hắn. Không biết bây giờ Nguyệt Hoàng có còn khăng khăng cứu vãn cuộc
tình vốn nên kết thúc từ lâu rồi ấy hay không?

“Tiểu
Nhất Nhất, để tỷ tỷ xem nào, chậc chậc, người gầy hơn, tiều tụy hơn, muội mũm
mĩm như trước vẫn đẹp hơn đấy”. Vừa nói nàng ấy vừa cấu véo mặt Nhược Nhất.

Nhược
Nhất thấy nàng ấy “sàm sỡ” đủ rồi, liền hỏi: “Sao tỷ lại ở đây vậy? Thật là
trùng hợp!”.

Nguyệt
Hoàng vén lại mái tóc vàng và nói: “Mấy ngày trước ta biết Thành Hạo chuyển kiếp
thành người ở gần Anh Lương nên tới xem”.

“Đã
tìm thấy chưa?”.

Nguyệt
Hoàng lắc đầu, vẻ mặt chán nản: “Từ kiếp trước, chính là sau kiếp làm công tử ở
thanh lâu, ta không tìm thấy kiếp sau của chàng nữa. Không biết chừng do kiếp ấy
chàng làm quá nhiều chuyện xấu nên bị nhốt ở địa phủ và không được phép đầu
thai”.

“Nguyệt
Hoàng…”.

“Đừng…”.
Nguyệt Hoàng bỗng giơ tay ngắt lời Nhược Nhất, “Cái tên này nghe thật xa lạ, tỷ
thấy không thoải mái. Muội cứ gọi ta là Tiểu Nguyệt Nguyệt cho thân thiết”.

Nhược
Nhất giật giật khóe miệng: “Không phải… cái tên Tiểu Nguyệt Nguyệt…”.

“Không
thích?”, Nguyệt Hoàng nói, “Ồ, vậy muội gọi ta là Phượng tỷ cũng được, truy về
nguồn gốc thì rốt cuộc ta vẫn là phượng hoàng… Tiểu Nhất Nhất, có cần ta xoa
môi cho muội không? Nó cứ mấp máy”.

“Tỷ, tỷ
đã từng đến trái đất rồi phải không?”.

“Cái
gì…”.

“Không
có gì…”.

Nguyệt
Hoàng nhìn Nhược Nhất, cười một lúc rồi bỗng nói: “Cái tay Thương Tiêu ấy yêu lực
không giảm chút nào, ta chỉ cần ngửi mùi là biết hắn tới. Ta nghĩ nếu hắn đã tới,
không biết chừng muội cũng tới. Đúng như dự đoán, ta đã gặp được hai người.
Nhưng sao hắn lại yếu tới mức ấy? Ngay cả Cửu Man chưa hóa thành hình người mà
cũng khiến hai người thê thảm như vậy?”.

Nhược
Nhất lắc đầu thở dài: “Muội cũng không biết phải nói thế nào… Đúng rồi!”, cô sực
nhớ, “Thương Tiêu đâu?”.

Nguyệt
Hoàng quay đầu, không vui nói: “Chết rồi”.

Tính
cách của Nguyệt Hoàng và Thương Tiêu vốn không hợp nhau, hai người khi ở cạnh
nhau thường mỉa mai châm chọc nhau. “Nếu không phải cái móng vuốt vô dụng của
muội bám chặt lấy vạt áo hắn thì còn lâu ta mới cứu hắn ra ngoài. Ta cứu hắn mà
ngay cả một tiếng cảm ơn cũng không nhận được. Thật quá kiêu ngạo…”.

Nguyệt
Hoàng đang cằn nhằn thì bụi cây bên kia rung rung. Thương Tiêu bước từ trong bụi
cây ra với mái tóc ướt, như kiểu hắn mới ra sông tắm về vậy. Hắn lạnh lùng liếc
nhìn Nguyệt Hoàng, nhưng thấy bên má Nhược Nhất in dấu môi đỏ, hắn lại sầm mặt.
Nguyệt Hoàng cũng liếc nhìn Thương Tiêu bằng ánh mắt lạnh lùng không kém. Nhược
Nhất nằm dưới đất không thể cử động, cô chỉ nhìn lên trời cười khúc khích.

“Vết
thương của nàng cần trị liệu cẩn thận, mau tới Anh Lương”. Thương Tiêu lạnh
lùng nói, thần sắc khác hoàn toàn so với lúc ở trong bụng Cửu Man.

Sự yếu
đuối của chàng, không, Thương Tiêu vốn là người mạnh mẽ không bao giờ biết đến
hai từ “yếu đuối”. Nhược Nhất suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được, nhưng phải tìm một
nơi trước đã”.

Khi
Nguyệt Hoàng cõng Nhược Nhất vào hang núi, trong hang không có một ai.

Thiên
Tố… Có lẽ khi Nhược Nhất rời đi không lâu, Thiên Tố đã không còn thần hình nữa.
Vân Chử bị thương nặng như vậy, hắn không tự đi được, chắc chắn là đã được ai
đó cứu rồi.

Nguyệt
Hoàng bĩu môi: “Nhất định là được tiên hữu nào đó đưa đi rồi, tiên khí khắp
hang khiến ta chỉ muốn hắt hơi”.

Nhược
Nhất im lặng không nói gì, ánh mắt lướt qua chỗ Vân Chử từng nằm, có một thứ
màu trắng thu hút sự chú ý của cô: “Nguyệt… Tiểu Hoàng, cái đó, cái đó”.

“Ồ, Nguyệt
Tiểu Hoàng, ta thích cái tên này”. Vừa nói nàng ấy vừa giúp Nhược Nhất nhặt thứ
màu trắng ấy lên, là một cây trâm bạch ngọc sáng long lanh.

“Nhất
định là Thiên Tố để lại. Có lẽ họ không chú ý tới thứ này nên làm rơi ở đây. Nếu
những người ở tiên tộc ấy tới sớm một chút…”. Ánh mắt của Nhược Nhất trở nên u
ám, không biết nên nói gì.

Thế sự
luôn vô thường như vậy.

Thương
Tiêu đứng ở cửa hang, hắn không đi vào, vẻ mặt lạnh lùng.

Gặp
yêu quái như Cửu Man, Vân Chử nhất định sẽ tới Tầm Thường cung xin trợ giúp.
Quý Tử Hiên không phái người tới cứu, là bởi hắn biết Nhan Nhược Nhất đang đi về
hướng này. Hắn chắc chắn người của yêu tộc sẽ không khoanh tay đứng nhìn, Quý Tử
Hiên thậm chí đã đoán được rằng Thương Tiêu sẽ theo Nhan Nhược Nhất tới đây.

Trận
chiến này, cho dù Cửu Man chết hay Thương Tiêu chết, kẻ sống sót chắc chắn sẽ bị
trọng thương. Đến lúc ấy, giết chết tên còn lại cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Tầm Thường cung chủ ý đứng ngoài cuộc, để cuối cùng làm “ngư ông đắc lợi”…

Thương
Tiêu cười khẩy, cảm giác đau đớn giằng xé nơi lồng ngực vẫn còn. Quý Tử Hiên, lần
này thật sự giúp ngươi được lợi rồi. Nhưng, Thương Tiêu hoàn toàn không ngờ tới
sự xuất hiện của Nguyệt Hoàng. Nếu không, những tiên nhân tới đây cứu Vân Chử e
là còn thêm một nhiệm vụ nữa… là giết chết hắn.

Họ đi
ra khỏi hang, Nhược Nhất bỗng cảm thấy có một ánh mắt kỳ quái dõi theo mình, gần
đây cô thường bị những tên yêu quái hù dọa, đôi tay ôm cổ Nguyệt Hoàng siết chặt,
cô kinh hãi quay đầu nhìn xung quanh, chỉ sợ ở đâu đó đột nhiên xuất hiện một
tên quái vật.

Cổ
Nguyệt Hoàng bị hai tay Nhược Nhất siết chặt, nàng dừng bước: “Sao vậy?”.

Nhìn
lướt qua một cây đại thụ, Nhược Nhất thấy đằng sau gốc cây ấy thấp thoáng bộ y
phục màu đen và một góc của chiếc nón. Nhược Nhất càng kinh ngạc, chăm chú nhìn,
nhưng ở đó không còn bóng người. Là ai? Y phục màu đen, chiếc nón… Là nam tử
tóc bạc thần bí ấy sao? Hay chỉ là do Nhược Nhất quá căng thẳng nên sinh ra ảo
giác?

“Nguyệt
Tiểu Hoàng, tỷ không cảm thấy bên kia có người sao?”.

Nguyệt
Hoàng và Thương Tiêu chăm chú nhìn về phía Nhược Nhất chỉ, một lúc rất lâu sau,
Nguyệt Hoàng lấy làm lạ, nói: “Không có ai cả. Nhược Nhất nhìn nhầm rồi, ôi, Tiểu
Nhất Nhất đáng thương của ta, gặp những chuyện này nhất định là muội rất sợ, ta
thương muội quá…”.

Ảo
giác sao? Nếu Thương Tiêu và Nguyệt Hoàng đều không nhìn thấy, vậy thì nhất định
là ảo giác rồi. Nhưng vì sao Nhược Nhất vẫn cảm thấy ánh mắt ấy đang dõi theo
mình? Tới mức sống lưng của cô lạnh buốt.

Nguyệt
Hoàng vẫn đang lầm bầm thương xót, Thương Tiêu nhìn Nhược Nhất, lông mày cau lại,
cụp mắt như nghĩ ngợi điều gì.

Nguyệt
Hoàng cõng Nhược Nhất lên Anh Lương sơn. Nhìn thấy sơn môn sừng sững giữa những
tảng đá khổng lồ, nàng nhẹ nhàng đặt Nhược Nhất xuống, xoa đầu cô và nói: “Tiểu
Nhất Nhất, ta không đi cùng hai người vào trong được. Anh Lương sơn chủ là một
tay tính tình cổ quái, muội chú ý hắn một chút. Vì chưa tìm thấy Thành Hạo nên
mấy ngày này ta sẽ loanh quanh dưới Anh Lương sơn”.

Nguyệt
Hoàng lấy sợi dây có treo một cái còi trước ngực, nàng vừa buộc lên cổ Nhược Nhất
vừa nói: “Cho muội cái này, nếu gặp chuyện gì thì muội chỉ cần thổi một cái, tỷ
sẽ tới cứu muội”. Cuối cùng nàng lại lưu luyến nâng mặt Nhược Nhất ngắm nghía,
“Nhìn mặt giống như cái bị thế này, làm sao khiến tỷ yên tâm được? Hai trăm năm
trước muội nói đi là đi, cũng không nói với ta một tiếng, ta biết nhất định là
muội bị tên hồ ly Thương Tiêu ức hiếp, tiếc là lúc ấy ta không ở bên cạnh muội,
không giúp được muội…”.

Nguyệt
Hoàng lườm Thương Tiêu đang đứng trên mấy bậc thang phía trước: “Lần này tỷ bảo
vệ muội, sẽ không ai ức hiếp muội được nữa. Đừng sợ”.

Nhược
Nhất bật cười trước giọng điệu dỗ dành trẻ con của nàng: “Muội biết suy nghĩ
mà, đã bị ức hiếp một lần rồi, dĩ nhiên sẽ biết đề phòng không để bản thân chịu
ức hiếp lần thứ hai. Nguyệt Tiểu Hoàng, tỷ chẳng hiểu muội gì cả”.

Sống
lưng Thương Tiêu cứng đờ.

Nguyệt
Hoàng vẫn còn muốn căn dặn Nhược Nhất thêm vài câu, nhưng sơn môn “kẽo kẹt” một
tiếng rồi từ từ mở ra, sắc mặt nàng biến đổi, hoảng hốt bỏ lại hai từ “bảo trọng”
rồi không thấy bóng dáng đâu nữa.

Một tiểu
đồng áo xanh đi từ trên xuống, vung phất trần, cung kính nói: “Chủ tử sai tôi
ra ngoài đón khách, mời hai vị”.

Nhược
Nhất không ngờ Nguyệt Hoàng chạy nhanh như vậy, cô vẫn ngây người đứng đó,
không đáp lời của tiểu đồng áo xanh. Tiểu đồng áo xanh dõi theo ánh mắt của Nhược
Nhất, hờ hững nói: “Nguyệt Hoàng sư tỷ từng có hiềm khích với chủ tử, lúc này tỷ
ấy không muốn gặp chủ tử cũng là lẽ đương nhiên”.

“Sư tỷ?”,
Nhược Nhất kinh ngạc nói, “Tỷ ấy là đệ tử của Anh Lương?”.

“Nguyệt
Hoàng sư tỷ giống ta, đều là môn đồ của chủ tử”, tiểu đồng áo xanh hờ hững trả
lời, “Chủ tử chờ hai vị ở đại điện, xin hãy đi theo ta”.

Nhược
Nhất càng kinh ngạc. Từ khi quen Nguyệt Hoàng tới nay, chưa bao giờ cô nghe
nàng nhắc tới “sư môn”. Rốt cuộc Nguyệt Hoàng và Anh Lương chủ đã xảy ra hiềm
khích như thế nào mà nàng lại tránh né như thế?

Không
có Nguyệt Hoàng cõng, Nhược Nhất đi lại rất khó khăn. Vết thương trên lưng bị
Thương Tiêu cào vừa sâu vừa dài, cô chuyển động thế nào cũng thấy đau nhức. Mới
đi được vài bước, Nhược Nhất đã toát mồ hôi. Thương Tiêu chỉ lẳng lặng đứng một
bên, không hề dìu đỡ. Nhược Nhất cũng ngang bướng không thèm nhờ vả Thương
Tiêu. Tiểu đồng áo xanh đi phía trước, như thể không biết Nhược Nhất bị thương.

“Nhan
Nhược Nhất”. Thương Tiêu lạnh lùng nói: “Ta khiến nàng chịu nhiều ấm ức như thế
sao?”.

Nhược
Nhất dừng bước, không khí tĩnh lặng.

Cô bỗng
thấy nực cười, nói: “Không sai, chàng không khiến ta ấm ức”. Cô quay đầu nhìn
Thương Tiêu, nở nụ cười mỉa mai, “Là ta ngu ngốc cầu xin được chịu ấm ức, hết lần
này đến lần khác!”.

Chương 25

Thương Tiêu chưa bao giờ khiến Nhược Nhất phải chịu thiệt.
Chưa bao giờ. Khi hai người cãi nhau, phần lớn là Thương Tiêu vào bếp nấu mỳ
suông cho Nhược Nhất. Trước đây, khi Nhược Nhất cứu Tử Đàn, Thương Tiêu đã vào
lòng đất bắt chuột lửa làm áo choàng cho cô; Nhược Nhất gặp nguy hiểm, cũng là
Thương Tiêu không rời nửa bước, ở bên bảo vệ cô; cho dù bây giờ, yêu lực đã suy
yếu nhưng hắn vẫn bất chấp mọi nguy hiểm, hóa thành một kiếm khách áo đen đi
theo cô suốt quãng đường.

Thương
Tiêu chưa bao giờ để cô chịu thiệt. Chỉ là, trong lòng hắn vẫn còn một nữ tử
khác mà thôi - một nữ tử mà Nhan Nhược Nhất không thể sánh kịp; một nữ tử sắp
lìa đời nhưng Thương Tiêu cũng không rời bỏ; một nữ tử đủ tư cách để cùng
Thương Tiêu hưởng cuộc sống tự do tự tại.

Nhược
Nhất thừa nhận mình ghen tỵ, ghen tỵ không giấu giếm.

“Nàng
đang oán hận ta trước kia…”.

“Không
hận nữa”. Nhược Nhất ngắt lời Thương Tiêu, vẻ mặt lạnh lùng, nụ cười có chút
tàn nhẫn, “Biết chàng sống không tốt, ta không hận nữa”.

Sắc mặt
Thương Tiêu tái nhợt trong thoáng chốc, đôi mắt màu tím trống rỗng. Biểu cảm
này có chút giống với ảo cảnh mà Nhược Nhất mơ màng nhìn thấy khi nhảy xuống từ
đỉnh U Đô sơn. Trong lòng cô bỗng nảy sinh khoái cảm báo thù cùng nỗi đau âm ỉ.
Nhược Nhất khó nhọc lết từng bước lên bậc thềm, thở hổn hển: “Thương Tiêu, ta tới
Anh Lương để xin thuốc cho chàng. Có người nói với ta, chàng nhập ma là vì ta.
Nhưng ta không tin, người nói ra lời ấy chắc chắn không hiểu tính chàng. Mất đi
một Nhan Nhược Nhất, vẫn sẽ xuất hiện hàng ngàn hàng vạn Nhan Nhược Nhất khác
chờ chàng chọn lựa. Chàng sẽ nhập ma dễ dàng như vậy sao?”.

Mồ hôi
ngấm vào khiến vết thương sau lưng nhói đau, Nhược Nhất đi chậm hơn một chút.
Thương Tiêu đứng im không nhúc nhích, khoảng cách giữa họ càng lúc càng xa.

“Nhưng
cho dù lời đồn này là thật hay giả, ta vẫn cứ tự đa tình một lần, coi như đó là
bản lĩnh của ta. Bây giờ giúp chàng xin thuốc, cũng coi như là ta đang ‘xử lý’
những gì còn sót lại của lần trước. Vốn dĩ, ta và Tử… ta và Hàn Ngọc chủ đại
nhân của chàng đã nói với nhau rồi, hai tháng sau đưa thuốc tới U Đô sơn, bây
giờ chàng tới đây, ta cũng không cần đi nữa. Bây giờ ta bị thương như vậy, chỉ
có thể nhờ sự giúp đỡ của mọi người để tới Anh Lương sơn dưỡng thương. Tới lúc ấy,
chàng uống thuốc, ta dưỡng thương, chúng ta đường ai nấy đi. Còn về việc chàng
hạ dấu ấn gì gì đó cho ta… thì cứ để vậy đi”. Nhược Nhất cười: “Ta mang mạng sống
của mình ra đùa với chàng lần cuối cùng, có thể khiến chàng vui vẻ rồi chứ?”.

Nói rồi,
Nhược Nhất quay người nhìn Thương Tiêu thì thấy khuôn mặt trắng như tuyết của hắn
có chút đờ đẫn, cụp mắt nhìn bậc thềm đá xanh dưới chân. Im lặng rất lâu, hắn mới
khàn giọng nói: “Nhan Nhược Nhất, nếu nàng nghĩ giống như những gì nàng nói… vậy
hà tất phải nhảy vào bụng Cửu Man để tìm ta?”.

Nụ cười
trên mặt Nhược Nhất trở nên cứng đờ. Từ trước tới nay, lời nói của Thương Tiêu
đều có thể uy hiếp cô. Hà tất, đúng vậy, cô hà tất phải làm vậy? Nhược Nhất có
hàng nghìn hàng vạn lý do từ bỏ Thương Tiêu, chỉ có lý do “yêu” khiến cô tiếp tục
kiên trì. Chỉ một lý do ấy có thể khiến nghìn vạn lý do kia bị đánh cho tơi bời,
thảm hại.

“Thương
Tiêu”. Nhược Nhất cười rất dịu dàng: “Ta không nỡ để chàng chết, bởi vì ta
không quên được hồi ức trước đây, không quên được cảm giác mỗi giọt máu của ta
đều kêu gào rằng ta yêu chàng…”.

Đôi mắt
màu tím lóe sáng, Thương Tiêu ngẩng đầu nhìn Nhược Nhất.

“Vì thế,
bây giờ ta phải cố gắng hết sức để từ bỏ chàng”.

Trong
bầu không khí yên tĩnh, chỉ có giọng nói tựa như ảo mộng của Nhược Nhất vẫn tiếp
tục vang lên: “Ta từ bỏ chàng, chàng cũng buông tha cho ta, có được không? Nếu
gặp mặt, tốt nhất là coi đối phương như người xa lạ”. Câu nói này giống như con
dao hai lưỡi sắc nhọn, cũng không biết sẽ cứa ai máu me đầm đìa.

Cuối
cùng Nhược Nhất cũng khó nhọc leo hết bậc thềm đá xanh. Cô đứng dưới sơn môn sừng
sững, ngoảnh đầu nhìn Thương Tiêu vẫn ở nguyên chỗ cũ. Vì khoảng cách quá xa
nên Nhược Nhất không nhìn rõ nét mặt của hắn. Nhược Nhất nhếch mép, chàng nhìn
đi, không ai đỡ dìu nhưng ta vẫn có thể bước lên được. Nhan Nhược Nhất không
kiên cường nhưng lại vô cùng bướng bỉnh.

Trước
mặt Thương Tiêu, cô cũng chỉ có thể bướng bỉnh để chứng minh bản thân mạnh mẽ.

“Mời quý khách vào trong”. Tiểu đồng áo
xanh cung kính đi trước dẫn đường, Nhược Nhất theo y đi qua một hành lang rất
dài và rộng, cuối hành lang có một đại điện, chính giữa đại điện có một chiếc
ghế lớn ở trên đài cao. Không gian bài trí trang nghiêm như hoàng đế lâm triều
này khiến Nhược Nhất cảm thấy có chút áp lực. Tiểu đồng áo xanh bảo Nhược Nhất
chờ trên điện rồi tới sảnh phụ bẩm báo Anh Lương chủ.

Trong lúc chờ đợi, Nhược Nhất ngắm nghía
cách trang hoàng của đại điện, những đồ trang trí bằng đồng thau được bố trí một
cách quy củ ở từng góc, có thể nhận ra chủ nhân nơi này là một người vô cùng cẩn
thận và tinh tế.

Chờ thêm một lúc, Anh Lương chủ vẫn chưa tới,
Thương Tiêu chậm rãi bước vào đại điện. Nhược Nhất không nhìn hắn nhưng cô có
thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng đang nhìn mình. Chẳng bao lâu sau, trong sảnh
phụ trở nên ồn ào.

Rèm cửa vừa được vén lên, vài mỹ nữ mặc
váy xanh nhạt đi ra, ai cũng xinh đẹp. Nhược Nhất tò mò nhìn theo, Nguyệt Hoàng
nói Anh Lương chủ là một tay tính khí cổ quái, nhưng đến tận bây giờ, tất cả đều
hết sức bình thường, cách trang hoàng trong phòng, kiểu nữ nhân mà hắn thích…
Người cuối cùng bước ra khỏi sảnh phụ là một thiếu nữ áo vàng. Dung mạo, tư sắc
của nàng ta không có gì khác biệt so với mấy người trước đó. Chỉ là nàng ta
đang bế một đứa trẻ sơ sinh mày rậm mắt to.

Người hơn hai nghìn năm trăm tuổi sinh một
đứa con. Trong lòng Nhược Nhất liền cảm thấy ông lão này thật vĩ đại. Nữ tử áo
vàng bế đứa bé lên chiếc ghế ở đài cao, nắm tay chân mũm mĩm trắng trẻo của nó,
đặt nó ngồi trong tư thế “uy nghiêm”.

Nhược Nhất thấy nực cười, một đứa con nít
thì biết gì tới phô trương uy thế. Đặt nó ngồi ở tư thế uy nghiêm như vậy, lát
nữa nó nghiêng đầu ngủ, rớt dãi chảy ròng ròng, chẳng phải vẫn lộ nguyên hình
sao.

“Ngươi chính là Nhan Nhược Nhất?”.

Nhược Nhất chớp mắt nhìn mấy mỹ nữ cúi đầu
nhướn mày rồi lại nhìn đứa bé ngồi trên đài cao, chỉ thấy nó mở miệng nói líu
ríu: “Nhìn cái gì mà nhìn, đang hỏi ngươi đấy, có phải ngươi tên là Nhan Nhược
Nhất không?”.

Trẻ… trẻ sơ sinh nói chuyện. Thôi được,
đây là Cửu Châu, không có gì là kỳ lạ. Nhược Nhất nén nỗi kinh ngạc trong lòng,
nói: “Đúng, ta đến gặp Anh Lương chủ. Xin hỏi, ngươi, à, cha ngươi khi nào…”.

Đứa bé đột nhiên lườm Nhược Nhất, bực bội
vì bị xúc phạm, hắn đập ghế thật mạnh, gào lên giận dữ: “Lão tử chính là Anh
Lương chủ! Chính là lão tử! Cha, cha cái tiên sư nhà ngươi!”.

Nhược Nhất trợn mắt há mồm nhìn hắn. Anh
Lương chủ là đứa bé này?

Nữ tử áo vàng bên cạnh khẽ vỗ ngực hắn:
“Chủ tử bớt giận. Cô nương đây chắc chắn là không biết tình hình của chủ tử nên
đã vô tình nói thế”.

Anh Lương chủ tức giận lườm Nhược Nhất rồi
lại liếc nhìn Thương Tiêu sắc mặt tỉnh bơ, cố gắng nuốt cục tức xuống: “Thôi, nể
tình ngươi lần đầu mạo phạm, ta không tính toán với ngươi”. Anh Lương chủ nguôi
giận, quan sát Nhược Nhất: “Lúc nãy ta còn ngửi thấy mùi của Nguyệt Hoàng, nàng
ấy đến cùng với ngươi?”.

Vì không biết giữa Nguyệt Hoàng và sư môn
có hiềm khích gì, Nhược Nhất cân nhắc câu chữ rồi nói: “Tỷ ấy… ồ, lúc ở trước
sơn môn nói là có việc gấp nên đi rồi”.

Sắc mặt Anh Lương chủ biến đổi, bỗng nhiên
đứng dậy, đôi chân non nớt vì không có sức chống đỡ cơ thể mũm mĩm nên lại ngã
“rầm” xuống chiếc ghế rộng lớn, lông mày cau lại, hắn bĩu môi, bộ dạng muốn
khóc mà không ra nước mắt.

Đúng
là đứa trẻ non nớt mà! Nhược Nhất rất thích bộ dạng ấy của hắn.

Nữ tử
áo vàng dỗ dành: “Chủ tử đừng vội, nếu Nguyệt Hoàng chịu xuất hiện gần Anh
Lương, có lẽ đã nghĩ thoáng hơn rất nhiều. Hôm sau đệ tử tìm cơ hội đi nói chuyện
với tỷ ấy”.

“Ồ”,
Anh Lương chủ đáp một tiếng. Một lúc lâu sau, Anh Lương chủ đưa tay ý bảo nữ tử
áo vàng bế hắn, không thèm nhìn Nhược Nhất một cái, nói: “Hôm nay ta không có
tâm trạng bàn chuyện với các ngươi, các ngươi tự đi tìm phòng ở, hôm khác bàn
tiếp”.

Nhược
Nhất giật giật khóe miệng… Này, đãi khách kiểu gì vậy, có đúng là ngươi đã sống
hai nghìn năm trăm năm rồi không?

“Tìm một
đại phu”. Khi họ sắp quay về sảnh phụ, bỗng nhiên Thương Tiêu mở miệng, “Cần
ngay bây giờ”.

“Ngươi
tự vào dược phòng mà kiếm, muốn chọn ai thì chọn”. Nghe khẩu khí này, Thương
Tiêu và Anh Lương chủ có vẻ thân quen.

Tuy
Anh Lương chủ nói họ tự đi tìm phòng ở, nhưng cuối cùng vẫn là tiểu đồng áo
xanh đưa Nhược Nhất và Thương Tiêu về phòng. Nhược Nhất về phòng, cô nằm chưa
được bao lâu thì một nữ tử áo trắng gõ cửa.

“Cô
nương, ta là y nữ ở phòng thuốc, ta tới xem vết thương cho cô nương”.

Nhược
Nhất sững người, nhanh vậy sao?

“Vào
đi”.

Đó là
một y nữ rất giỏi, rất nghiêm túc, vào phòng không nói một câu nhảm nhí, chỉ chẩn
mạch và thay thuốc cho Nhược Nhất.

Là y nữ
Thương Tiêu tìm cho mình sao? Nhanh như vậy đã tới rồi, chắc chàng tới phòng
thuốc chọn y nữ trước rồi mới về phòng. Nhược Nhất không khỏi gượng cười, đúng
là chàng không để mình chịu thiệt, mình đã nói những lời làm tổn thương chàng,
vì sao chàng vẫn đối tốt với mình?

Nhược
Nhất nghĩ: Thương Tiêu, nếu chàng thật sự bận tâm tới ta như vậy, vì sao trước
kia có chết cũng không chịu mở cửa động ấy? Còn bây giờ chàng lại làm ra vẻ si
tình đến thế… khiến ta cảm thấy chàng giống như đang bố thí cho ta vậy.

“Cô
nương, vết thương này vốn được xử lý rất tốt, do mồ hôi ngấm vào nên bị nhiễm
trùng, tôi đã thay thuốc cho cô nương rồi, nếu không có gì bất trắc, trong vòng
năm, sáu ngày là vết thương có thể đóng vảy. Mấy ngày này tốt nhất cô nương đừng
để vết thương dính nước, ít vận động một chút. Về ăn uống, tôi sẽ nói với nhà bếp,
cô nương có phải kiêng món nào không?”.

“Không”.
Nhược Nhất vừa đáp vừa nghĩ, thì ra Nguyệt Hoàng là đệ tử của Anh Lương, chả
trách tỷ ấy có thể xử lý vết thương tốt như vậy. Cô nhìn y nữ lặng lẽ sắp xếp đồ,
bỗng tò mò hỏi: “Cô nương biết Nguyệt Hoàng không?”.

“Nguyệt
Hoàng sư tỷ là đệ tử mà chủ tử ưng nhất, dĩ nhiên ta biết”.

“Vậy
chắc cô nương biết vì sao tỷ ấy rời xa sư môn đi phiêu bạt bên ngoài chứ?”.

“Chủ tử
cầu thân với Nguyệt Hoàng sư tỷ, nhưng sư tỷ không có ý với chủ tử nên thu dọn
đồ đạc bỏ đi”. Y nữ thản nhiên trả lời, “Cô nương nếu không còn chuyện gì khác
thì ta xin cáo từ”.

“A! A…
ừm”. Nhược Nhất như bị sét đánh bên tai, ngơ ngác nhìn y nữ ung dung rời bước.
Cầu… cầu thân. Lẽ nào, đây chính là tình sư đồ trong truyền thuyết…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3