Ta muốn đến Cửu Châu - Chương 22 - 23
Chương 22
Đến khi Nhược Nhất quay lại chỗ cũ, khe núi nơi Cửu Man
rơi xuống đã không còn bụi đất, nó rất thư thái ngồi dưới khe núi, chín cái đầu
không ngừng ngo ngoe.
Nhược
Nhất lo lắng chạy về phía đó, nóng lòng tìm kiếm hình bóng của người ấy.
“Leng
keng”. Một tiếng chuông thánh thót ngăn cản bước chân của Nhược Nhất. Người bịt
mặt thần bí thõng tay đứng thẳng ở ngay chỗ ngoặt phía trước, dường như hắn đã
đợi cô rất lâu rồi.
Nhược
Nhất sững người, thầm nghĩ, Tử Ly là Thương Tiêu, vậy thì rốt cuộc hắn là ai?
Vì sao hết lần này đến lần khác giúp cô? Nhưng cho dù hắn là ai thì cũng không
quan trọng bằng việc đối phó với Cửu Man. Nhược Nhất lập tức bình tĩnh nói: “Hiệp
sĩ, ơn cứu mạng hai lần trước bất kể là trùng hợp hay cố ý, Nhan Nhược Nhất đều
ghi nhớ trong lòng. Nhưng hôm nay, nếu hiệp sĩ đồng ý giúp ta một lần nữa, Nhược
Nhất ta sẽ cảm kích vô cùng, còn nếu hiệp sĩ không muốn giúp, ta cũng không ép.
Hiệp…”.
“Cửu
Man là yêu thú thượng cổ, trước khi hắn bị phong ấn thì thân đã mang khí ma
sát, đó chính là điềm báo nhập ma”. Người thần bí ngắt lời Nhược Nhất, giọng
nói không rõ là già hay trẻ, nhưng ngữ khí lại khiến Nhược Nhất cảm thấy quen
thuộc vô cùng. “Lúc nãy thiếu hiệp đã bị Cửu Man nuốt gọn…”.
Sắc mặt
Nhược Nhất lập tức thay đổi, lườm Cửu Man ở phía xa, đúng là dáng vẻ sau khi đã
đánh chén no nê. Lẽ nào nó đang tiêu hóa Thương Tiêu… Nhược Nhất lập tức hốt hoảng,
bất chấp tất cả lao về phía Cửu Man.
“Leng
keng”. Chuông bạc vang lên, động tác của Nhược Nhất cứng đờ, cô đứng yên tại chỗ
giống như bị điểm huyệt.
Giọng
nói của người thần bí như mang ý cười, hắn nói, “Lực của yêu quái liên quan tới
nội đan, nội đan của Cửu Man ở sâu trong bụng. Chỉ có thiên lôi mới phá được lớp
vỏ cứng bên ngoài của nó. Kế duy nhất bây giờ là để cho nó ăn thịt, rồi đi sâu
vào bụng nó, phá nội đan của nó. Đó là cách chiến thắng trong nguy hiểm”.
Cũng
có nghĩa là, có thể Thương Tiêu đã chủ động nhảy vào trong miệng Cửu Man? Nhược
Nhất bình tĩnh suy nghĩ.
“Cửu
Man bây giờ tuy yếu nhưng nội đan của nó đã tích lũy yêu khí vạn năm. Yêu lực của
nó như thế, muốn giết chết nó không phải là chuyện dễ dàng. Bây giờ, có thể mượn
lực phong ấn còn sót lại của thần minh thượng cổ để trấn áp nó một lần nữa”.
“Phong
ấn?”, Nhược Nhất nói: “Thương Tiêu tu sát đạo, chàng đâu biết thuật phong ấn?”.
Nếu chàng biết, hai trăm năm trước hà tất phải nhờ Tử Đàn giam mình trong huyền
băng.
“Hắn
không làm được, nhưng cô nương làm được”. Giọng nói của người thần bí bỗng trở
nên sắc bén: “Bây giờ chỉ có cô nương mới giúp được hắn”.
“Ta?”.
Nhược Nhất nhớ tới sức mạnh trong cơ thể mình, không kìm được tò mò, “Rốt cuộc
là chuyện gì? Ngươi là ai? Ngươi biết những gì?”.
“Thương
Tiêu không còn mạng để chờ ta trả lời câu hỏi của cô nương đâu”. Chỉ một câu
nói đã lập tức đè bẹp tất cả sự tò mò của Nhược Nhất. Người thần bí nói tiếp:
“Ta có thể giúp cô nương vào cơ thể Cửu Man mà không bị hắn ăn thịt. Nhưng cô
nương phải nhanh chóng tìm được nội đan của Cửu Man và phong ấn nó, nếu không,
ma khí của Thương Tiêu sẽ bị ma khí của Cửu Man dẫn dụ, lúc ấy sự việc sẽ càng
khó giải quyết”.
Tiếng
chuông vang lên, Nhược Nhất thấy nhẹ người, lại có thể tự do cử động được rồi.
“Bây giờ ta đưa cô nương qua đó để Cửu Man nuốt chửng”. Nhược Nhất nghe mà run
rẩy. Người thần bí nhận ra tâm trạng của Nhược Nhất: “Cô sợ sao?”.
“Sợ”,
Nhược Nhất nói: “Nhưng nhất định phải đi”. Ánh mắt cô sáng rực, khiến người thần
bí không biết nói gì. Dưới chân nổi gió, người thần bí thi triển phép thuật để
Nhược Nhất bay lên không trung. Hắn vừa vung tay, Nhược Nhất chỉ cảm thấy dưới
chân mình như có một luồng sức mạnh ập đến, cô bay thẳng về phía Cửu Man.
Cơ thể
khổng lồ của Cửu Man khiến người ta run sợ khi nhìn gần. Trên lưng nó có những
thứ lồi lên giống như mũi khoan, trên chín cái đầu là những mũi nhọn lấp lánh
hàn quang, chín cái miệng đều có lớp vỏ cứng, tất cả khiến Nhược Nhất nhìn mà
run rẩy. Cô cảm giác mình giống như một con muỗi, chỉ cần Cửu Man đập nhẹ một
cái là cô tan xương nát thịt.
Nhược
Nhất vẫn đang tìm cơ hội để rơi vào miệng Cửu Man nhưng không ngờ một trong
chín cái đầu của nó đã ngắm trúng cô, dần dần tiến đến. Nhược Nhất bỗng ngửi thấy
mùi tanh hôi, ánh sáng phía sau vụt tắt, cô ngoảnh đầu nhìn, liền kinh hãi vô
cùng. Miệng của Cửu Man lại gần, Nhược Nhất thậm chí có thể nhìn thấy rất rõ cấu
tạo trong miệng nó và chiếc lưỡi đen chi chít gai nhọn.
Nhược
Nhất muốn chạy trốn nhưng miệng Cửu Man bỗng có một sức hút mạnh hút cô vào
trong. Ánh sáng hoàn toàn biến mất, Nhược Nhất ngã nhào trên lưỡi Cửu Man, quần
áo của cô bị gai nhọn xé rách. Cô giống như một viên đường, lăn vào tận khoang
miệng của Cửu Man. Cổ họng Cửu Man chuyển động, Nhược Nhất không thể phản kháng
và bị nuốt gọn.
Thì
ra, cảm giác bị ăn thịt là như thế này, Nhược Nhất nghĩ, may mà Cửu Man không
có thói quen nhai thức ăn. Cô trượt xuống dưới theo dịch thể dính nhớt, dần cảm
thấy những nơi chạm vào niêm dịch của nó nóng như thiêu đốt. Nhược Nhất biết dịch
thể ấy chắc chắn là dịch tiêu hóa của Cửu Man. Cô có chút lo lắng bản thân vẫn
chưa vào trong dạ dày của nó thì đã bị nó ăn sạch. Nhưng khi cảm giác thiêu đốt
đạt tới cực điểm thì đột nhiên dừng lại. Nhược Nhất biết chắc chắn là phép thuật
mà người thần bí ấy thi triển cho cô đã phát huy tác dụng.
Chắc
chắn được điều ấy, Nhược Nhất không còn thấy sợ hãi nữa. Nhược Nhất tiếp tục
trượt xuống, cô cảm thấy người nhẹ bẫng rồi bị rơi vào trong một không gian rất
lớn. “Bức tường thịt” xung quanh rất mềm, Nhược Nhất giẫm vào liền bị lún chân,
dưới chân cô là một tầng niêm dịch cao tới đầu gối. Có lẽ đây chính là dạ dày của
Cửu Man. Càng xuống sâu, mùi chua thối càng nồng nặc, chỉ thở thôi mà cô cũng
chảy nước mắt. Nhược Nhất xé một miếng vải ở váy, vội vàng bịt mũi. Trong dạ
dày tối om của Cửu Man, Nhược Nhất chân thấp chân cao đi về một hướng. Cuối
cùng cô sờ thấy thành dạ dày, lập tức men theo hướng thành dạ dày tiếp tục đi
xuống dưới.
Trong
bóng tối, Nhược Nhất không nghe thấy gì ngoài âm thanh dịch thể đang không ngừng
chuyển động. Nỗi sợ hãi bóng tối khiến chân cô run rẩy, hơn nữa, đây là một môi
trường hoàn toàn xa lạ, không ai biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì… Thành dạ
dày đột nhiên chuyển động dữ dội, Nhược Nhất không bám được nữa và luống cuống
ngã xuống. Dịch vị của Cửu Man bỗng chốc chảy vào mũi và miệng của Nhược Nhất,
cảm giác thiêu đốt lập tức lan vào cơ thể, dịch thể chua nồng khiến cô nôn
khan, ho không ngớt. Khó khăn lắm Nhược Nhất mới đứng dậy được, cảm giác vô
cùng khó chịu trong miệng và mũi khiến đầu óc cô hỗn độn và không thể bước tiếp.
Bỗng
nhiên phía trên vang lên một tiếng “ợ” khổng lồ. Thì ra là Cửu Man ợ. Ợ cái đầu
ngươi ấy! Nhược Nhất muốn chửi rủa, nhưng âm thanh ấy càng lúc càng lớn, cho dù
Nhược Nhất bịt chặt tai thì lồng ngực cô vẫn rung lên đau nhức. Nhược Nhất nghỉ
một lúc rất lâu, kìm nén cảm giác khó chịu trong người, cô tiếp tục khó nhọc đi
men theo thành dạ dày. Không thể lùi bước, không thể dừng lại, bởi vì từ khi biết
Thương Tiêu bị Cửu Man nuốt vào bụng, Nhan Nhược Nhất đã quyết định đánh đổi tất
cả.
Nhược
Nhất không biết mình đã đi bao lâu, mùi chua nồng khiến đôi mắt cô không thể chảy
nước mắt được nữa, khô rát, đau đớn. Chen qua một hốc chật hẹp, bỗng nhiên trước
mắt Nhược Nhất xoẹt qua một tia sáng nhạt. Cho dù đó chỉ là một tia sáng nhạt,
nhưng trong một nơi tối tăm thế này nó cũng trở nên vô cùng chói mắt. Nhược Nhất
mở to mắt, đi về nơi có ánh sáng. Dịch vị dưới chân ít dần, mùi chua nồng tới
nhức mũi cũng dần biến mất. Ánh sáng ấy càng trở nên chói mắt. Nhược Nhất vòng
qua lớp chắn của “bức tường thịt” cuối cùng, trước mắt cô trở nên thông thoáng,
nơi bình đài rộng lớn có một hạt kim châu phát sáng to bằng đầu người treo trên
không. Nhược Nhất lờ mờ nhìn thấy trên hạt kim châu ấy có vài dải khí màu đen
quấn quanh, bồng bềnh lên xuống, không ngừng chuyển động.
Hạt
kim châu này chắc chắn là nội đan của Cửu Man, nhưng những thứ màu đen ấy là gì
nhỉ? Lẽ nào giống như người thần bí kia đã nói, trước khi bị phong ấn Cửu Man
đã nhập ma. Những thứ này đều là khí ma sát của hắn? Nhược Nhất chăm chú nhìn,
phát hiện những dải khí màu đen ấy không chỉ chuyển động xung quanh kim châu,
còn có một dải khí lan rộng tới một góc tối. Ở chỗ đó có một thanh kiếm dài,
chính là thanh kiếm mà Tử Ly cầm trên tay!
Nhược
Nhất sợ hãi, trong lòng trào dâng một dự cảm chẳng lành, cô vội vàng chạy tới.
Nhược Nhất sững sờ khi nhìn thấy người sau “bức tường thịt”. Tóc bạc, mắt đỏ ngầu,
răng nanh và móng tay sắc nhọn, yêu vân màu tím lan tràn khắp mặt và bao trùm
lên dấu ấn nhập ma ở ấn đường. Là Thương Tiêu, Thương Tiêu nhập ma. Nhược Nhất
không thể nào quên gương mặt ấy. Chàng… quả nhiên bị ảnh hưởng bởi ma khí của Cửu
Man sao?
“Thương
Tiêu…”. Nhược Nhất run rẩy đưa tay, ngón tay vừa chạm vào vạt áo của Thương
Tiêu thì hắn như bị thứ gì đó thiêu đốt, bất ngờ nhảy ra xa vài trượng.
“Cút!”.
Hắn thấp giọng quát, giọng nói vô cùng run rẩy, dường như hắn đang cố gắng kìm
nén điều gì đó, “Không được lại gần ta”.
Nhược
Nhất hít một hơi thật sâu, rụt tay lại, cố bình tĩnh: “Ta, ta bỗng nhiên có được
một sức mạnh kỳ lạ, mặc dù bây giờ ta vẫn chưa biết sử dụng thế nào, nhưng ta sẽ
thử giúp chàng”.
“Không
cần”. Trên trán Thương Tiêu lấm tấm mồ hôi, hắn ra sức kìm nén để không run rẩy,
“Cút… ra ngoài”.
Nhược
Nhất lại một lần nữa hít thở sâu: “Thương Tiêu, nếu có thể, ta thật sự muốn chạy
nhanh hơn bất kỳ ai khác. Nhan Nhược Nhất sợ đau, lại càng sợ chết. Nhưng…”.
Nhược Nhất cụp mắt, trong lời tự giễu còn mang theo cảm giác bất lực, “Nhưng
sao ta lại không thể chạy được”.
Đôi mắt
đỏ ngầu khẽ động, hình bóng của Nhược Nhất dần in rõ trong đôi đồng tử đục ngầu
ấy.
Bộ dạng
của Nhược Nhất bây giờ giống hệt như trước đây khi cô bưng bát mỳ dính cục mà
Thương Tiêu nấu, khóc đỏ mắt, vừa ăn vừa mắng: “Lần sau chàng còn làm chuyện thế
này nữa, cho dù chàng nấu sơn hào hải vị mời ta, ta cũng sẽ không tha thứ cho
chàng đâu!”. Nhưng lần sau, cho dù Thương Tiêu làm gì, cô vẫn bưng bát mỳ dính
cục, khóc lóc nói câu này. Hết lần này đến lần khác, Nhược Nhất đều tha thứ cho
Thương Tiêu.
“Nhan
Nhược Nhất…”. Thương Tiêu thấy ấm lòng, không biết từ lúc nào mà ma ấn trên
khuôn mặt hắn đã nhạt dần.
Đúng
lúc ấy, cơ thể của Cửu Man bỗng nhiên chấn động dữ dội, nội đan phát ra thứ ánh
sáng chói mắt, yêu lực liền tỏa khắp nơi trên bình đài. Hiển nhiên là có người
đang đấu pháp với Cửu Man, có người tới giúp họ sao? Nhưng là ai nhỉ? Bất kể là
ai, bây giờ chỉ cần kẻ đó muốn diệt Cửu Man thì đều là đồng minh.
Nhược
Nhất vui sướng trong lòng, bây giờ cũng được coi là trong ngoài phối hợp rồi chứ?
Nếu Thương Tiêu nén ma khí xuống, cho dù Nhược Nhất không thể phong ấn Cửu Man
thì cũng có thể hủy hoại được nội đan này…
Cô
đang nghĩ, đột nhiên yêu khí màu vàng của nội đan yếu dần, những dải khí đen
dâng lên cuồn cuộn, chuyển động quanh kim châu, giống như sương mù ngấm vào nội
đan. Chẳng mấy chốc, bên trong kim đan liền có bóng đen chuyển động, yêu khí tỏa
ra ở đó dần bị pha lẫn với một thứ mùi cổ quái.
Nhược
Nhất bỗng thấy vô cùng bực dọc, chỉ muốn đập phá cái gì đó. Ý nghĩ xoẹt qua
trong đầu khiến cô sững sờ, biết là mình cũng chịu ảnh hưởng của ma khí. Nhưng
vì sao ma khí này lại đột ngột dâng lên như vậy? Lẽ nào bây giờ Cửu Man sắp nhập
ma? Vậy Thương Tiêu thì sao? Nhược Nhất lo lắng nhìn về phía Thương Tiêu, nhưng
ở phía ấy đã chẳng còn bóng người!
“Thương
Tiêu!”. Nhược Nhất lớn tiếng gọi, chàng trốn rồi, vì sao… vì chàng sợ sau khi
nhập ma chàng sẽ ngộ sát mình sao? “Thương…”.
Phía
sau bỗng có một luồng sức mạnh ập tới, Nhược Nhất bị đẩy ngã, một móng vuốt sắc
nhọn bóp chặt cổ cô, ghì cô xuống. Nhược Nhất đưa tay gỡ bàn tay lạnh buốt và
tái nhợt ấy, nhưng chút sức lực của cô không thể chống chọi với đối phương. Nhược
Nhất mở to mắt nhìn yêu ma với khuôn mặt đầy yêu vân trước mắt…
Thương
Tiêu…
Chương 23
Bàn tay trên cổ Nhược Nhất không ngừng siết chặt khiến mặt
cô tím tái. Đôi mắt màu tím long lanh của Thương Tiêu lúc này đã hóa màu mận
chín, răng nanh mọc dài, vô cùng sắc nhọn.
Thương
Tiêu sẽ giết mình?
“Đi…”.
Đôi môi đen sì bỗng nhiên run rẩy nói, “Chạy đi…”. Thương Tiêu vẫn còn thần
trí, chàng không muốn giết mình…
Đúng vậy,
với sức mạnh của Thương Tiêu, bẻ gãy cổ Nhược Nhất còn đơn giản hơn đập chết một
con muỗi. Nhưng bây giờ nếu chạy đi… Nhược Nhất nghĩ: Chàng đánh giá ta quá cao
rồi!
Bàn
tay còn lại của Thương Tiêu chống bên tai Nhược Nhất, cô nhanh trí bấm vào huyệt
Hổ Khẩu(*) của Thương Tiêu, cố sức quay đầu, cắn lên cổ tay hắn. Cô
cắn không nhẹ, nhưng vẫn chưa cố gắng hết sức.
Thương
Tiêu không nhúc nhích.
(*)
Tên một huyệt đạo trên mu bàn tay.
Nhược
Nhất hạ quyết tâm, cắn mạnh hơn, miệng dần nhuốm mùi máu tanh. Ma huyết chảy
ra, sự đau đớn khiến đầu óc của Thương Tiêu lập tức tỉnh táo hơn một chút. Sắc
máu trong mắt nhạt dần, hắn nắm cổ Nhược Nhất, ném cô ra xa: “Chạy đi!”.
Nhược
Nhất bị va vào “bức tường thịt” rất mềm, bật lại rồi rơi xuống. Cô nằm bò, vừa
thở hổn hển vừa thê thảm bò ra chỗ tối. Nhược Nhất không hề sợ hãi, có lẽ là
trong tiềm thức Nhược Nhất biết chắc rằng Thương Tiêu sẽ không bao giờ làm hại
cô. Nhược Nhất thậm chí còn nghĩ, nếu lúc này Thương Tiêu giết mình, khi tỉnh
táo lại chàng có đau lòng không? Chắc là có, nếu không chàng sẽ không liều mạng
bảo mình chạy đi như thế.
Không
ngờ Thương Tiêu chỉ tỉnh táo trong phút chốc. Trước sự ảnh hưởng của khí ma sát
tràn ngập khắp nơi, đôi mắt của Thương Tiêu lại một lần nữa trở nên đục ngầu. Hắn
tới bên Nhược Nhất giống như tia chớp, lần này hắn không nương tay, giơ móng vuốt
“roạt” một tiếng, móng tay sắc nhọn cào ba đường rớm máu trên lưng Nhược Nhất.
“Á!”.
Nhược Nhất kêu thất thanh, cảm giác đau rát sau lưng khiến cô hiểu rằng, Thương
Tiêu thật sự đã nhập ma, mất hết thần trí. Chàng thật sự sẽ giết mình! Nhược Nhất
chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bị Thương Tiêu giết chết.
Thương
Tiêu không phải là yêu quái hung ác, nhưng hắn cũng không tiếc dùng yêu lực của
mình đi tàn sát sinh linh khác. Đối với Nhan Nhược Nhất, Thương Tiêu không chỉ
là yêu vương, bá chủ của Cửu Châu, mà còn là một nam tử cố chấp, sẽ ngoảnh mặt
đi mà không thèm nói một lời, rồi lại mang một bát mỳ suông tới xin lỗi; là một
nam tử lòng dạ đen tối ngày ngày đấu khẩu, giở trò với cô; là một anh hùng lúc
nào cũng cứu cô thoát khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.
Một
Thương Tiêu như thế sẽ vì Tử Đàn mà không thèm quan tâm tới cô, nhưng cô không
bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ chết trong tay hắn. Trong mùi máu thịt
tanh nồng, Nhược Nhất bất lực ngã xuống, cô khó nhọc quay đầu, ngây người nhìn
Thương Tiêu, trên má cô vẫn còn vết máu tươi.
Thương
Tiêu trong hình hài yêu ma giơ móng vuốt sắc nhọn nhuốm máu, ngây người đứng
đó, để mặc cho máu của Nhược Nhất ướt đẫm lớp áo sau lưng. Không khí lan tỏa
mùi máu tanh. Thứ mùi cổ quái khiến người ta bực dọc dần bị át đi. Những dải
khí đen trong kim châu va vào nhau, dường như đang cố gắng né tránh mùi máu
tanh.
Sắc
máu trong mắt Thương Tiêu mất dần. Màu của yêu vân cũng nhạt dần, mãi đến khi
yêu vân tụ lại thành một điểm ở ấn đường, thần trí của hắn mới tỉnh táo hơn nhiều.
Nhìn ngón tay dính máu của Nhược Nhất, yết hầu của Thương Tiêu khẽ cử động, mặt
dần trở nên tái nhợt.
“Thương…
Thương Tiêu”, Nhược Nhất gọi, “… Máu, máu bôi lên nội đan”.
Nhưng
Thương Tiêu không bận tâm, hắn ngồi xuống, cố giữ cho ngón tay mình không run rẩy.
Vừa chạm vào vết máu vẫn còn nóng ấm, sắc mặt của hắn càng tái nhợt: “Nhan Nhược
Nhất”.
“Ừm”.
Nhược Nhất khẽ trả lời, khó nhọc mở mắt, kìm nén cảm giác khó chịu trong cơ thể,
gắng nói: “Bôi máu lên nội đan”.
“Nhan
Nhược Nhất…”, Thương Tiêu vẫn chỉ gọi tên cô.
Nhược
Nhất cảm thấy khó chịu vô cùng, khó khăn lắm mới phát hiện được điểm yếu của
khí ma sát này, nếu bôi máu lên nội đan, không biết chừng họ có thể thoát được.
Nhưng vào đúng lúc quan trọng này, Thương Tiêu cứ gọi tên Nhược Nhất hết lần
này đến lần khác, cô bực bội, kiên quyết ngoảnh đầu, nhắm mắt, không thèm bận
tâm tới hắn nữa.
Thương
Tiêu như sững lại thoáng chốc. Hắn dè dặt cúi xuống ôm Nhược Nhất. “Nhan Nhược
Nhất”. Hơi thở gần như lạnh băng. Nhược Nhất cảm nhận rõ cánh tay hắn đang run
rẩy. Một Thương Tiêu luôn ngạo mạn như ánh trăng vằng vặc chưa bao giờ biểu lộ
vẻ yếu đuối như vậy.
Nhược
Nhất cảm nhận được sự khác thường của Thương Tiêu, cô mở mắt, chăm chú nhìn hắn
một lúc… sắc mặt của hắn lúc này còn khó coi hơn người mất máu quá nhiều như
cô! Thương Tiêu đang sợ hãi sao? Thương Tiêu sợ mình sẽ thật sự lỡ tay giết chết
Nhược Nhất sao?
Cuối
cùng cô mềm lòng, nói: “Ta đây”.
Trên
bình đài rộng lớn im lặng rất lâu, Thương Tiêu ôm cô, cơ thể bất động như tượng.
“May mà…”. Lời nói khẽ bên tai giống như tiếng thì thầm dịu dàng. Nhược Nhất
run run, gượng cười nhắm mắt. Thương Tiêu, chàng có biết, biểu hiện này của
chàng khiến ta dẫu phải chết vì chàng cũng không hối tiếc.
Dưới
chân lại chấn động dữ dội, Nhược Nhất lúc này mới nhớ ra họ vẫn đang ở trong bụng
Cửu Man, sống chết trong gang tấc. Nhược Nhất không muốn rời khỏi vòng tay của
Thương Tiêu, cho dù lý trí không cho phép nhưng cô vẫn muốn để hắn ôm, vẫn muốn
được bao bọc trong hơi ấm của hắn.
Nhưng
giờ không phải là lúc để cô bướng bỉnh. “Thương Tiêu, bôi máu lên kim châu”.
Nhược Nhất cố lấy tinh thần, nói: “Chẳng biết tại sao ta có được một nguồn sức
mạnh, hình như có thể áp chế ma khí”.
“Ta biết”.
Thương Tiêu tránh vết thương trên lưng Nhược Nhất, bế cô lên. Khi đứng dậy, Nhược
Nhất bất giác bám lấy vạt áo hắn. Thương Tiêu cụp mắt, lướt nhìn bàn tay nhỏ bé
hơi bẩn trên vạt áo, trầm giọng nói: “Nhan Nhược Nhất, không được buông tay”.
“Dĩ
nhiên ta sẽ không buông tay”. Nhược Nhất cảm thấy sự rung động càng lúc càng mạnh,
gắng sức bám chặt vạt áo của Thương Tiêu. Lúc này Nhược Nhất chỉ có một suy
nghĩ là phải bôi máu lên kim đan rồi trốn ra ngoài, tất nhiên sẽ không nhìn thấy
niềm vui mừng trong ánh mắt của Thương Tiêu.
Thương
Tiêu ôm Nhược Nhất máu me nhầy nhụa, cứ bước một bước về phía kim châu thì sự
rung lắc càng gia tăng, yêu lực mà kim châu phát ra cũng càng đáng sợ. Thương
Tiêu giơ bàn tay dính máu Nhược Nhất đập vào kim châu, một luồng gió nóng trong
kim châu lập tức bùng ra giống như sóng biển phun trào. Nhược Nhất vội vàng áp
mặt vào ngực Thương Tiêu.
Bình
đài rộng lớn đột nhiên chấn động dữ dội, dường như Cửu Man đang gầm rú, tiếng
vang vọng khiến khí huyết của Nhược Nhất trào dâng, máu đen ộc ra bắn lên ngực
Thương Tiêu, rồi cô ngất đi. Thương Tiêu cau mày, dùng lực mạnh hơn, khí đen
trong kim châu luồn lách khắp nơi, “bụp” một tiếng, nội đan của Cửu Man vỡ vụn.
Ánh
sáng vàng vụt tắt, nhưng tiếng gào thét của Cửu Man không ngừng vang vọng, nó vẫn
đang giãy giụa. Mất đi nội đan, lớp vỏ của Cửu Man sẽ hoàn toàn mất đi tác dụng.
Thương Tiêu bây giờ đang ở trong bụng Cửu Man, chỉ cần ra một đòn Thương Thiên
Lôi là chọc thủng bụng của Cửu Man, và hai người có thể an toàn ra ngoài.
Nhưng
khi Thương Tiêu vận khí, lồng ngực hắn liền đau như xé. Quả nhiên đã quá miễn
cưỡng sao? Cơ thể của Thương Tiêu bây giờ so với Cửu Man…
“Khụ…khụ!”.
Thương Tiêu khuỵu xuống, quỳ một chân dưới đất. Thần trí đã có chút mơ hồ, hắn
cố gắng không để mình ngất đi.
Không
được, nội đan của Cửu Man đã vỡ, bình đài này sớm muộn sẽ sụt lún, bây giờ nếu
không ra ngoài thì Thương Tiêu và Nhan Nhược Nhất chỉ còn nước chôn thân trong
bụng Cửu Man. Nhưng yêu lực…
Cảm
giác choáng váng càng tăng. Đột nhiên, bình đài rộng lớn bị đổ nghiêng. Cùng với
âm thanh xương thịt nứt vỡ là một tia sáng chiếu vào mắt Thương Tiêu.
Ngọn lửa
đỏ rực rất chói mắt, một nữ tử ăn mặc lộng lẫy dùng lửa làm dao, xé toạc lớp
mai dày của Cửu Man. Ánh sáng hừng hực in dáng hình cân đối của nàng ta, một giọng
nói thánh thót như chim hót phá tan tầng tầng máu đen, vang lên giống như tiếng
của thần tiên: “Thương Tiêu, chết chưa? Chết rồi thì trả Tiểu Nhất Nhất cho
ta”.
Nhận
ra giọng nói của người đó, Thương Tiêu có cảm giác dở khóc dở cười. Không còn
điều gì phải lo lắng nữa, mệt mỏi và đau đớn nhanh chóng kéo Thương Tiêu đi vào
giấc ngủ. Trước khi ngủ say, hắn vẫn mơ hồ nghe thấy người đó gào ầm lên: “Trời
ơi! Tiểu Nhất Nhất, Tiểu Nhất Nhất sao lại bị thương thế này, trời ơi, trời ơi…
Thương Tiêu, ngươi đúng là đồ vô tích sự! Ngay cả tên Cửu Man yếu ớt như thế
này mà cũng không đối phó được!”.