Ta muốn đến Cửu Châu - Chương 26 - 27

Chương 26

Chỉ dựa vào hai tiếng “cầu thân” của y nữ, Nhược Nhất vẫn
không dám chắc về mối quan hệ của Nguyệt Hoàng và Anh Lương chủ. Nhưng điều khiến
cô chắc chắn hơn chính là thái độ của những môn đồ Anh Lương sơn. Lẽ nào, họ cảm
thấy một sư phụ hơn hai nghìn năm trăm tuổi thành thân với một đồ đệ đã hóa
thành hình người bảy, tám trăm năm là một chuyện hết sức bình thường sao? Hơn nữa
vị sư phụ này vẫn trong hình hài của một đứa bé…

Nếu
tính theo tuổi của con người, nếu Nguyệt Hoàng là một thiếu nữ trẻ trung hai
mươi tuổi, vậy thì Anh Lương chủ chính là một ông lão hơn sáu mươi tuổi, họ còn
có quan hệ sư - đồ. Cuộc tình này, đặt trong thế giới hiện tại mà nói thì đích
xác là một vụ tai tiếng đáng cười, chứ chưa nói gì tới Cửu Châu vốn rất bảo thủ.
Hơn nữa, ông lão ấy vẫn trong hình hài một đứa bé… Đám đệ tử Anh Lương sơn này
thật sự bình tĩnh giống như biểu hiện của họ sao?...

Nhược
Nhất bị thương nên trong thời gian ngắn không thể di chuyển được, đành phải ở lại
Anh Lương, phiền người ta chăm sóc. Người chăm sóc Nhược Nhất chính là y nữ
thay thuốc cho cô hôm ấy, tên là Thiển Phù. Thoạt nghe cái tên này, Nhược Nhất
thấy toát mồ hôi, cô nương Thiển Phù này sao lại có khuôn mặt giống diễn viên
Tôn Hồng Lôi thế không biết.

Thiển
Phù ngày ngày chăm lo vấn đề ăn uống của Nhược Nhất, giúp cô thay thuốc, lau
người. Ban đầu Nhược Nhất còn có chút ngại ngần, dần dần hai người trở nên thân
thiết.

Anh
Lương chủ không hề tới tìm Nhược Nhất “bàn chính sự”, cô quyết định nhờ Thiển
Phù chuyển giúp bức thư mà Tử Đàn đã viết cho Anh Lương chủ, nhân tiện nói với
hắn đưa Hóa Hương hoàn cho Thương Tiêu.

Nhan
Nhược Nhất sẽ hoàn toàn chấm dứt quan hệ với Thương Tiêu.

Cô đã
nghĩ như vậy.

*

Tối
hôm ấy, Nhược Nhất ngủ không yên giác, cô cảm thấy ánh trăng ngoài cửa sổ quá
sáng. Cô trằn trọc tới nửa đêm, cuối cùng cô ngồi dậy, nheo mắt nhìn mới biết đêm
nay trước khi đi ngủ mình quên đóng cửa sổ.

Nhược
Nhất khoác áo choàng mỏng, đi tới bên cửa sổ, cô vừa chạm tay vào khung cửa thì
vô tình nhìn thấy bên ngoài có một bóng người. Cơn buồn ngủ liền tan biến, Nhược
Nhất ngây người nhìn.

Khắp
nơi trên Anh Lương sơn mọc đầy cỏ tuyết huyên. Loại cỏ này nở hoa buổi tối,
cánh hoa giống như bông tuyết, bồng bềnh giữa đất trời theo từng cơn gió thoảng.
Song nguyệt cùng chiếu trên cánh hoa trắng muốt, tỏa ra màu tím lấp lánh khiến
tất cả đều trở nên thần bí.

Thương
Tiêu lạnh lùng đứng trong sân, để mặc cho những bông tuyết huyên rơi đầy trên
vai, trên tóc, không biết hắn đã đứng đó bao lâu. Vẻ mặt của Thương Tiêu bình
tĩnh, đôi mắt tím lặng lẽ ngắm nhìn Nhược Nhất.

Làm
sao mày có thể quên được đây? Nhược Nhất nghĩ, một yêu quái như Thương Tiêu, mạnh
mẽ và tuyệt đẹp, ai cũng muốn tìm cho mình một bạn đời như thế. Chàng còn có thể
dịu dàng với mày, tỏ vẻ say đắm vì mày… Người như vậy, làm sao mày quên được
đây?

Nhược
Nhất gượng cười, cụp mắt xuống không nhìn Thương Tiêu nữa, rồi đưa tay định
đóng cửa sổ.

Một
đôi tay thuôn dài trắng muốt giữ chặt cửa.

Nhược
Nhất không nói một lời, chỉ cụp mắt nhìn xuống, không hề nhìn Thương Tiêu.

Màn
đêm luôn tĩnh lặng, có thể nghe rất rõ tiếng côn trùng râm ran từ xa vọng lại.
Thương Tiêu khẽ nói, âm thanh không lớn nhưng lại khiến người ta giật mình:
“Hôm ấy… ta biết những gì nàng nói hôm ấy đều là những lời giận dỗi…”.

“Không
phải giận dỗi, những gì ta nói là thật, hơn nữa điều đó là tốt nhất cho ta và
chàng”, Nhược Nhất ngắt lời Thương Tiêu, thanh âm không cao, giống như những lần
họ lên nóc nhà, ngắm trăng, uống rượu nói cười, “Thương Tiêu, ta và chàng hai
năm trước… à hai trăm năm trước, khi ta nhảy xuống từ đỉnh Hàn Ngọc…”. Nhược Nhất
ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt phức tạp. “Duyên phận của chúng ta đã hết rồi. Hết
từ lâu rồi”.

Vì ngược
sáng nên Nhược Nhất không nhìn rõ vẻ mặt của Thương Tiêu. Nhược Nhất chỉ biết,
môi và má hắn đều tái nhợt. Im lặng rất lâu, Thương Tiêu mới nói: “Nhan Nhược
Nhất, nàng đang trả thù ta”.

Nhược
Nhất cố gắng nở nụ cười. Thương Tiêu lặng lẽ quay người đi. Cô lập tức đóng cửa
sổ nhưng vẫn đứng ở đó rất lâu, tay nắm chặt then cửa, các đầu ngón tay dần trở
nên trắng bệch.

Bên
ngoài lớp giấy chắn cửa mỏng manh, côn trùng vẫn kêu rả rích, có một giọng nói
khàn khàn cất lên: “Nếu đây chính là sự trả thù của nàng, vậy thì đây cũng là
việc mà nàng thành công nhất từ khi chúng ta gặp nhau”.

Sáng sớm
hôm sau, Nhược Nhất nằm sấp trên giường để Thiển Phù thay thuốc. Nhược Nhất
nói: “Ban đêm không có người canh sao?”.

“Trước
đây thì có, về sau Thương Tiêu đại nhân ngày nào cũng tới nên chủ tử liền bảo
chúng tôi không cần người canh đêm nữa”.

“Đêm
nào hắn cũng tới?”.

“Đêm
nào cũng tới”.

Nhược
Nhất im lặng cúi đầu, viền mắt đỏ hoe gần rơi lệ. Về sau, cứ ngủ tới nửa đêm là
Nhược Nhất tỉnh giấc, nhưng bên ngoài cửa sổ không còn hình bóng lạnh lùng trên
vai phủ đầy những bông tuyết huyên nữa.

Mấy
hôm sau, Nhược Nhất không nhìn thấy bóng dáng của Thương Tiêu đâu nữa. Cô và
Thương Tiêu có lẽ thật sự đã chấm dứt rồi. Nhưng từ trước tới nay những gì Nhan
Nhược Nhất suy đoán đều không chuẩn xác. Sáng hôm ấy Nhược Nhất vẫn đang mơ
màng trong giấc ngủ, bỗng nhiên có người vội vàng đánh thức cô dậy. Nhược Nhất
mở mắt ra nhìn, là Thiển Phù. Sắc mặt nàng ấy có chút hoang mang.

Nhược
Nhất cảm thấy kỳ lạ: Mình sống ở Anh Lương lâu như vậy nhưng chưa từng thấy các
môn đồ Anh Lương biểu lộ cảm xúc gì, ai cũng bình tĩnh lạnh lùng. Rốt cuộc hôm
nay ai có bản lĩnh khiến Thiển Phù hoang mang như vậy chứ?

Cô uể
oải ngáp một cái: “Thiển Phù, chuyện gì vậy?”.

“Cô
nương, trước sơn môn có một nam tử, nói là tới tìm cô nương”.

“Nam tử?
Ai vậy?”.

“Ta
không biết, chỉ là sáng nay Thương Tiêu đại nhân trong lúc tản bộ đã gặp vị nam
tử ấy. Đại nhân… hình như đại nhân có hiềm khích với nam tử ấy, vừa nói một câu
là liền xông vào đánh nhau. Cả hai đã đánh nhau một canh giờ rồi”.

Nhược
Nhất im lặng, chuyện này có quá nhiều điểm đáng ngờ: Thứ nhất, buổi sáng Thương
Tiêu sẽ tản bộ tới sơn môn? Có bị đánh chết cô cũng không tin; Thứ hai, tuy
Thương Tiêu lạnh lùng ngang ngược, nhưng từ trước tới nay hắn không thích gây
chuyện với ai, sao có thể chỉ vì hai, ba lời nói mà đánh nhau với người ta được;
Thứ ba, trong thế giới này, người mà Nhược Nhất quen biết còn Thương Tiêu lại
không biết cũng chẳng có mấy ai, nếu là nam tử, duy nhất chỉ có… Huân Trì.
Nhưng tới tìm người lại đánh nhau, rõ ràng đó không phải tính cách của Huân
Trì; Thứ tư, điểm quan trọng nhất là, tuy bây giờ Thương Tiêu trọng thương, yêu
lực yếu, nhưng dù gì hắn cũng là cửu vĩ bạch hồ, người đó có thể đấu với hắn một
canh giờ… thật không đơn giản.

Nhược
Nhất vội vàng ngồi dậy, khoác áo, nhanh chóng rửa mặt súc miệng rồi cùng Thiển
Phù ra sơn môn. Chưa tới sơn môn mà Nhược Nhất đã nghe thấy một giọng nam trong
trẻo: “Ta tìm Nhan Nhược Nhất thì liên quan gì tới ngươi? Dựa vào đâu mà không
cho ta vào chứ!”. Giọng nói này rất xa lạ, nhưng ngữ khí thì vô cùng quen thuộc.
Nhược Nhất thấy kỳ lạ, cô bước nhanh hơn.

Leo
lên mấy bậc thềm, cảnh tượng ngoài sơn môn liền hiện lên rõ rệt. Đá núi vỡ vụn
rơi vãi khắp nơi, bậc thềm đá xanh bị phép thuật đánh tới mức lồi lõm, ngay cả
sơn môn sừng sững cũng bị thủng hai, ba lỗ lớn. Nhìn cảnh tượng lộn xộn này,
trong lòng Nhược Nhất bỗng hiểu được nỗi lo lắng của Thiển Phù. Nếu để họ tiếp
tục giao đấu như thế, sơn môn của Anh Lương chắc chắn sẽ bị phá đổ.

Cô ngẩng
đầu, nóng lòng tìm hình bóng của Thương Tiêu nhưng vẫn không thấy. Một đường
sáng trắng xoẹt qua, sau lưng Nhược Nhất vang lên một tiếng “rầm” khổng lồ, xen
lẫn với âm thanh ấy là tiếng hét sợ hãi của môn đồ Anh Lương. Nhược Nhất nhìn một
bên tóc mai của mình rơi xuống đất, ngoảnh đầu nhìn, lại thấy một cái cây đang
bùng cháy.

Mồ hôi
lạnh túa ra hai bên Thái Dương, Nhược Nhất sợ hãi vô cùng… Nếu bị đập thẳng vào
mặt, e là còn thê thảm hơn bị tạt axit…

“Nhan
Nhược Nhất!”. Giọng nói trong trẻo vừa vui vừa giận vang lên.

“Quay
về!”. Thương Tiêu lạnh lùng quát, dường như hắn đã nổi giận.

Nhược
Nhất ngây người nhìn hai người bỗng nhiên xuất hiện. Thương Tiêu vẻ mặt lạnh
băng, sát khí đằng đằng. Sau lưng hắn là một nam tử xa lạ, khuôn mặt thanh tú,
hắc bào trường kiếm, ăn mặc như một kiếm khách trẻ.

“Ơ…”.
Nhược Nhất không thể nhớ ra mình đã quen người kia từ khi nào, ngoại trừ Tử Ly,
nhưng Tử Ly là do Thương Tiêu biến thành… Người kia tìm tới tận nơi này, có vẻ
biết rất rõ về cô, cải trang thành kiếm khách áo đen giống người tình trong mộng
của cô, rốt cuộc là ai?

Chương 27

Nhược Nhất vẫn đang suy đoán trong sự ngờ vực. Thương Tiêu
sầm mặt rảo bước tới bên cô, nắm cổ tay của cô, kéo cô đi về. Nhược Nhất bị kéo
đi lảo đảo, liền bực bội, nói: “Mới sáng ra mà chàng làm gì vậy?”.

“Nàng
còn biết nhìn cơ à?”. Thương Tiêu cười khẩy một tiếng, lời nói châm chọc, “Ta
còn tưởng nàng nhìn tới mất cả hồn vía rồi chứ!”.

Nhược
Nhất buột miệng nói: “Ta mất hồn hay không thì có liên quan gì tới chàng”.

Câu
nói này khiến Thương Tiêu sầm mặt, hắn đang định nói thì nghe thấy tiếng nói
trong trẻo: “Buông tay ra, buông tay ra! Cầm cái gì mà cầm, bàn tay ấy là dành
cho ngươi cầm sao!”. Thương Tiêu sầm mặt nhìn về phía kiếm khách trẻ, Nhược Nhất
cũng cảm thấy lạ lùng, nhìn kiếm khách ấy.

Đón nhận
ánh mắt của hai người, kiếm khách áo đen ho khan vài tiếng, chỉnh lại y bào,
bày ra bộ dạng sừng sững như đứng giữa đất trời bao la, nghiêm nghị nói: “Nhan
Nhược Nhất, nàng còn nhớ ‘Tiểu Hắc Ốc Bên Hồ Đại Minh’ không?”.

Thoạt
nghe câu này, Nhược Nhất giật giật khóe miệng, rất lâu sau cô mới hiểu, “Tiểu Hắc
Ốc Bên Hồ Đại Minh”, đây… đây chẳng phải là tên cửa hàng thời trang quái dị của
cô sao!

Nhược
Nhất sững người hồi lâu, sau đó cơ thể run run. Thương Tiêu nhíu mày, nắm tay
cô chặt hơn.

“Nhà số
4, tầng 4, đơn nguyên 4, tòa nhà số 44 trên đường Tây Quang”. Kiếm khách áo đen
vừa nói, nụ cười càng rạng rỡ, “Chìa khóa của nàng vẫn ở trong tay ta, nàng muốn
chạy đi đâu!”.

“Mạc…”.
Mắt của Nhược Nhất đỏ hoe, cũng không biết cô đột nhiên lấy đâu sức mạnh gạt
tay Thương Tiêu ra, cũng chẳng thèm bận tâm tới vẻ sững sờ của hắn. Cô lảo đảo
bước đi, gần như là sà vào vòng tay của kiếm khách áo đen.

Kiếm
khách cười rất rạng rỡ ôm Nhược Nhất vào lòng, để mặc cho cô run rẩy gục đầu
vào ngực mình. “Nhan Nhược Nhất, ta tìm được nàng rồi!”. Kiếm khách càng ôm chặt
Nhược Nhất hơn nữa.

Mọi nỗi
chua xót, ấm ức từ lúc tới đây bỗng trào dâng, nỗi kích động khi gặp người quen
ở nơi đất khách quê người và niềm vui sướng vạn phần khi trùng phùng khiến Nhược
Nhất gục lên vai kiếm khách, bỗng chốc cô gào khóc thất thanh, ra sức gọi tên:
“Mạc Mặc… Mạc Mặc, Mạc Mặc…”.

Người
khác nghe sẽ chỉ cảm thấy nàng đang nói: “Sờ một cái nào… sờ một cái nào… sờ…(*)”.

(*)Vì Mạc Mặc có cách phát
âm là “mò mò”, gần âm với từ sờ, đọc là “mō” nên dễ khiến người ta nghe nhầm.

Thương
Tiêu càng sầm mặt. Mạc Mặc xoa đầu Nhược Nhất, ấn đầu Nhược Nhất vào ngực mình,
sau đó ném cho Thương Tiêu một cái lườm đầy thách thức, rồi nói với Nhược Nhất
bằng những lời ngọt ngào mấy trăm năm chưa từng dùng tới: “Nhược Nhất đừng
khóc, ta đến đón nàng đây”.

Nhược
Nhất khóc tới mức toàn thân run lên, một lúc lâu sau mới ngừng khóc, càu nhàu:
“Cô đóng giả cái… cái gì chứ, nghe mà nổi cả da gà”. Mạc Mặc cười, véo má Nhược
Nhất thật mạnh rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái đồ tiểu yêu tinh giày vò
người khác! Ta vượt qua nghìn sông vạn núi tới tìm nàng, nghìn sông vạn núi đấy!
Nàng…”.

Chưa
nói hết câu, một luồng hàn quang dữ dội lướt qua giữa hai người, Mạc Mặc đưa
tay đỡ, hàn quang lập tức tan biến. Nhược Nhất nước mắt lưng tròng, lập tức bảo
vệ Mạc Mặc phía sau, đỏ mặt nói: “Thương Tiêu dừng tay! Là người quen của ta,
người quen của ta!”.

Thương
Tiêu im lặng, sát khí đằng đằng. Mạc Mặc cười khì đập vào đầu Nhược Nhất, tranh
nói trước: “Đồ ngốc, người ta chỉ mong cô không quen tôi thôi”. Mạc Mặc ngước mắt
nhìn Thương Tiêu, “Vừa rồi khi ngươi và ta động thủ, ta còn đoán ngươi là ai,
ta vừa nói tìm Nhan Nhược Nhất mà ngươi đã phát hỏa lên như vậy. Hóa ra ngươi
chính là Thương Tiêu”.

Thương
Tiêu không thèm quan tâm xem Mạc Mặc nói gì, chỉ nhìn Nhược Nhất, hỏi: “Hắn là
ai?”.

Mạc Mặc
nghe ngữ khí ấy, nụ cười trên mặt liền đông cứng, nhướng mày, ngay sau đó lại
tươi cười, khoác vai Nhược Nhất, thẳng tay bịt miệng Nhược Nhất khi cô định trả
lời, hài hước nói: “Câu hỏi này của ngươi rất hay…”.

Nhược
Nhất thấy ngữ khí và thần thái của Mạc Mặc như vậy, biết có sự chẳng lành, lập
tức giãy ra, chỉ sợ cô ấy nói ra lời gì làm người khác kinh ngạc. Mạc Mặc mặt
không biến sắc, khoác vai Nhược Nhất chặt hơn.

“Trước
đây Nhược Nhất từng nhắc kể về ngươi cho ta nghe, ta nghĩ ngươi chỉ là một phần
quá khứ trong cuộc đời của nàng ấy, bước qua rồi thì thôi nên ta cũng không bận
tâm. Bây giờ xem ra quan hệ giữa hai người không đơn giản như ta nghĩ!”.

Nhược
Nhất càng nghe những lời này càng cảm thấy không ổn, cuống quýt quay sang nhìn
Mạc Mặc, không biết rốt cuộc cô ấy định giở trò gì. Ngặt nỗi Mạc Mặc bịt miệng
Nhược Nhất rất chặt, không để cô nói.

“Ngươi
hỏi ta là ai…”. Mạc Mặc nhếch môi. Cô ấy biến thành nam nhi cao hơn Nhược Nhất
cả một cái đầu, vừa cúi xuống là bờ môi chạm ngay vào trán Nhược Nhất. Tư thế
này quá mức dịu dàng, thật khiến người ta nhức mắt.

Quả
nhiên không ngoài dự đoán, Thương Tiêu bị tư thế nhức mắt này làm toát lên một
luồng ma khí. Nhược Nhất nóng lòng muốn đẩy Mạc Mặc ra, bảo cô ấy đừng đùa nữa
nhưng lại bị câu nói tiếp theo của Mạc Mặc làm cho chết đứng.

Cô ấy
nói: “Nhan Nhược Nhất là vị hôn thê của ta, ngươi nói xem ta là ai?”.

Lẽ nào
khi Nhược Nhất vẫn chưa phát hiện ra, Mạc Mặc đã coi cô là đối tượng “bách hợp”(*) rồi
sao…

(*) Tình yêu
giữa nữ và nữ.

Không
khí tĩnh lặng hồi lâu, ngay cả tiếng ồn ào của các môn đồ Anh Lương khi thu dọn
chiến trường trong sơn môn cũng lắng xuống.

Mạc Mặc
nhìn Thương Tiêu đầy thách thức, các môn đồ của Anh Lương đều tò mò ngó ra theo
dõi, Nhược Nhất cũng ngây người nhìn Thương Tiêu.

“Thì
ra là vậy”. Thương Tiêu hờ hững cười khẩy một tiếng, “Nhan Nhược Nhất, đây
chính là điều ‘tốt nhất’ mà nàng nói?”.

Nhược
Nhất nhớ lại những gì mình đã nói trước đó, cụp mắt im lặng.

Tiếng
cười của Thương Tiêu càng lạnh lùng: “Ta không biết giải ấn”. Thương Tiêu quay
người bỏ đi, sắc mặt hơi tái, “Tới lúc đó, dù muốn kết cục thế nào, ta cũng sẽ
theo nàng”.

Câu
này Nhược Nhất không hiểu, Thương Tiêu cũng không cần cô hiểu. Thương Tiêu bất
giác cười khổ trong lòng: Cho dù phải cùng đến chỗ chết, cho dù thế nào mi cũng
không thể chịu đựng được cảnh nàng ở bên người khác sao… Thương Tiêu, bây giờ
mi đê hèn tới mức khiến người ta cảm thấy thảm hại.

Thương
Tiêu cố kìm nén nỗi đau đớn trào dâng trong lòng: Có hôn ước thì sao, thích người
khác thì sao, muốn từ bỏ mi thì sao… muốn mi buông tay…

Nhan
Nhược Nhất, nàng có biết từ lâu đó đã không còn là điều ta có thể làm chủ được.

Điều
bi ai nhất có lẽ là không thể làm chủ được tình cảm của bản thân.

Nhược
Nhất nghĩ như vậy.

Dáng vẻ
buồn rầu của Thương Tiêu khi bỏ đi khắc sâu trong tâm trí Nhược Nhất, như thể
đã trở thành vết tích đau đớn còn khắc sâu hơn chữ trên bia mộ.

“Nhan
Nhược Nhất!”. Đột nhiên Mạc Mặc cao giọng nói, “Người ta đã đi từ lâu rồi mà cô
còn đứng ngây ra đó làm gì! Tay Thương Tiêu này đúng là tuyệt sắc, chả trách cô
ngày đêm tưởng nhớ tới hắn như vậy”.

Nhược
Nhất quay đầu nhìn Mạc Mặc, không nói gì.

“Sao vậy?”.
Mạc Mặc nhướng mày, “Cô vẫn còn lưu luyến hắn sao? Không phải cô bị ngốc đấy chứ!”.

“Sao
cô lại tìm tới đây?”. Nhược Nhất lảng sang chuyện khác, “Lại còn biến thành bộ
dạng này”.

Mạc Mặc
là người vô cùng thẳng tính, nghe Nhược Nhất nói vậy, Mạc Mặc lập tức ngửa mặt
cười lớn rồi nói: “Thế nào, có phải cô bị vẻ ngoài đẹp trai của tôi làm cho lóa
mắt rồi không? Cô nhìn xem lúc nãy cô kích động tới mức… ha ha, không ngờ tỷ…
khụ khụ… không ngờ ca ca ta đây chiếm vị trí quan trọng trong lòng cô như thế!”.

Nhược
Nhất nhìn kỹ cách cải trang kiếm khách áo đen của Mạc Mặc rồi bĩu môi: “Còn phải
nói, tôi thật sự cảm thấy cô cải trang giống nam giới thế này, lại còn có chút
phong thái của kẻ mặt người dạ thú đấy”.

Mạc Mặc
không hề tức giận, nắm tay Nhan Nhược Nhất rồi nói: “Tạm thời cứ coi như cô thắng
tôi, tôi không phí lời với cô nữa. Bây giờ tôi đã tìm được cô rồi, chúng ta hãy
nhanh chóng quay về. Khi về rồi, tỷ… à, ca ca sẽ chiều chuộng nàng”.

“Chờ
chút!”. Nhược Nhất cao giọng, “Bây giờ đi ngay sao? Đi ngay à?”.

“Cô hỏi
thừa rồi. Cô và quần áo ở đây. Tôi và quần áo, cũng ở đây. Người và đồ đạc đều
đủ cả, dĩ nhiên là bây giờ đi luôn. Chần chừ cái gì nữa chứ!”.

“Chờ
đã Mạc Mặc! Chúng ta… chúng ta nên tìm chỗ nào kín đáo một chút, họ đang nhìn
kìa!”.

“Cứ để
họ nhìn, dù sao sau này sẽ không ai nhìn thấy ai nữa”. Nói rồi Mạc Mặc đi thẳng
tới đại môn của Anh Lương sơn, kết thủ ấn trước sự chứng kiến của các môn đồ rồi
bắt đầu niệm chú.

Dù sao
sau này không ai nhìn thấy ai nữa… Nhược Nhất sững người, trong lòng thoáng
hoang mang. Hai người nắm tay nhau, lòng bàn tay dần trở nên ấm nóng. Sắp đi rồi
sao? Nhược Nhất hoang mang nghĩ: Lại một lần rời xa Thương Tiêu, rời xa Cửu
Châu? Ngay cả một lời từ biệt cũng không có, cứ lặng lẽ bỏ đi sao?

Đúng vậy,
mình đã nói với Thương Tiêu những lời như thế rồi, quay về cũng là lẽ đương
nhiên. Còn từ biệt… giữa họ chưa bao giờ trùng phùng, hà tất phải từ biệt? Hơn
nữa, lần này có thể quay về Cửu Châu vốn là một chuyện không ngờ tới. Có thể gặp
lại Thương Tiêu đã đủ khiến cô vui rồi. Vì thế bây giờ phải đi thôi!

Chia
xa không tạm biệt mới là cách buông tay tốt nhất. Nhưng tại sao cô vẫn buồn bã,
vẫn không đành lòng? Rõ ràng lần này cô không hề bị tổn thương, rõ ràng lần này
cô chủ động rời bỏ hắn, rõ ràng lần này… Thì ra ly biệt luôn khiến người ta cảm
thấy đau khổ và giằng xé.

Cảm
giác choáng váng dần tăng, Nhược Nhất chỉ nghe Mạc Mặc quát khẽ: “Tập trung
vào!”. Mạc Mặc bảo cô tập trung, nhưng lúc nào cô cũng nhớ tới đêm hôm ấy, hình
bóng cô đơn của Thương Tiêu khi trên vai, trên tóc hắn phủ đầy những bông tuyết
huyên, cô đơn lạnh lùng tới cùng cực nhưng cũng đẹp đẽ vô cùng. Tất cả giống
như một giấc mộng hư ảo, chớp mắt một cái là vỡ vụn.

Cảm
giác quen thuộc mà xa lạ ập tới. Nhược Nhất nghĩ: Thương Tiêu, ta hy vọng từ
nay về sau chàng sẽ không còn đau buồn nữa. Chàng đừng buồn, cũng đừng cô đơn
như thế nữa…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3