Viễn cổ y điện - Chương 47 + 48

Chương 47

Kể từ khi
phát hiện mình mang thai, Mộc Thanh lại lần nữa khôi phục thói quen tính ngày.
Nhưng bởi vì mùa đông năm ngoái trôi qua mơ hồ, ngày dừng kinh thực sự không chắc
chắn, cho nên hiện tại cũng không có cách nào tính chính xác ra mình cách ngày
sinh dự tính, kết thúc thời gian hai trăm tám mươi ngày mang thai còn bao nhiêu
ngày, chỉ cảm thấy đại khái không quá nửa tháng nữa.

Cô nhớ năm
ngoái mình và Ly Mang rời khỏi quần cư tới đây, bởi vì ngày đi đêm nghỉ, cho
nên mất bảy ngày. Lần này dù hắn đi cả ngày lẫn đêm rút ngắn thời gian xuống
còn nửa thì ba, bốn ngày mới tới, sau đó không kể thêm việc đón Na Đóa đến, đại
khái mất khoảng mười ngày. Ngộ nhỡ cô sinh trong mười ngày này, đến lúc đó ngay
cả Ly Mang cũng không có bên cạnh, vậy không phải là càng gay go sao?

Vừa nghĩ như
thế, Mộc Thanh vừa nảy sinh hưng phấn thoáng cái tiêu tan, có chút ấm ức mà nói
lại ý nghĩ của mình cho hắn.

“Vẫn là không cần đi.”

Cô quyết định thay Ly Mang đang do dự khi cô nói xong.

“Nhưng...” Ly Mang từ trên thảm thở dài, xoay người ngồi
bật dậy rồi cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt có chút bất an, “Chỉ trách anh không sớm
nghĩ đến...”

Mộc Thanh giơ tay lên nhẹ nhàng xoa dưới mặt hắn, cười
nói: “Na Đóa bề bộn nhiều việc, có thể không ra được đây… Con của chúng ta nhất
định sẽ ngoan ngoãn ra đời, em nhất định làm được. Vả lại, không phải là còn có
anh ở đây nữa sao?”

Ly Mang thuận thế cầm tay cô, cúi người dán mặt mình vào
cái bụng đã nhô cao của cô.

Như cảm nhận được XX đến từ cơ thể mẹ, Mộc Thanh đột
nhiên cảm thấy máy thai, như có vật gì húc lên bụng cô, khiến bụng cô nhô lên một
khối rồi sau đó trượt đi.

Cảm giác này rất kì diệu, cô vẫn rất thích, cảm thấy đó
là con của bọn họ đang trao đổi bước đầu với cô.

Ly Mang cũng cảm thấy, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô.

“Đó là con của chúng ta đang chào hỏi anh đấy...”

Cô cười nói.

Ly Mang lập tức cười ha ha, ánh mắt lòe lòe tỏa sáng.

Hiện tại nhất định hắn sắp nhanh chóng được làm cha rồi.
Trong nháy mắt này, cô đột nhiên cảm giác đủ loại lo âu và lo lắng lúc trước của
cô đều từ từ biến mất, một loại cảm giác mới là mong ngóng khát vọng một sinh mệnh
mới giáng xuống giữa cô và hắn, đang chậm rãi dâng lên trong lòng cô.

“Ly Mang, anh hi vọng đứa con đầu tiên của chúng ta là
nam hay là nữ?”

Mộc Thanh kéo hắn một lần nữa nằm xuống, đầu tựa vào vai
hắn, ôn nhu hỏi.

Ly Mang suy nghĩ, lộ ra vẻ bối rối, Mộc Thanh hỏi tới, hồi
lâu hắn mới ấp úng nói: “Anh đều thích... nếu là nữ, sau này nó có thể sinh dưỡng
càng nhiều con cho bộ lạc của chúng ta, nếu là nam, sau này anh sẽ dẫn nó đi
săn thú, nó cũng có thể bảo vệ đệ đệ, muội muội của nó...”

Mộc Thanh nhịn không được cười lên, đưa tay vặn chặt lỗ
tai hắn: “Nữ cũng chỉ có thể dùng để sinh dưỡng con cái thôi sao?”

Ly Mang cười hì hì, không ra lời.

Sinh nở giống như sinh tồn, đối với người hiện tại là hai
chuyện quan trọng nhất. Cho nên Ly Mang bị cô ép hỏi nên trả lời như vậy, cô thật
sự cũng không tính truyền bá mấy lí luận phụ nữ không phải là bộ máy sinh con
cho hắn, chỉ như là vui đùa mà hơi nhéo lỗ tai hắn mà thôi.

“Đúng rồi, anh đã nghĩ ra tên của con chúng ta, em nghe
xem có được không?”

Ly Mang đột nhiên xoay người, nhìn cô thật tình nói.

Mộc Thanh cười bảo hắn nói ra nghe xem.

“Nếu là nữ thì tên là Thái Mạc, là đám mây sau cơn mưa
luôn treo trước mặt trời, đẹp như vậy, giống như em. Nếu là nam thì tên là A Ni
Đạt, sức mạnh của nó thậm chí có thể xé mở bầu trời.”

Ly Mang nói xong, vẻ mặt mong đợi nhìn Mộc Thanh, chờ ý
kiến của cô.

Thái Mạc, cầu vồng. A Ni Đạt, Thiểm Điện.

Ly Mang rất thích đứa con hắn còn chưa gặp mặt, cho nên
ngay cả tên cũng sẽ bắt nguồn từ hiện tượng thiên nhiên đến từ bầu trời thần bí
nhất trong cảm nhận của hắn.

Cầu vồng, Thiểm Điện.

Mộc Thanh đọc một lần, gật đầu với hắn một cái. Dựa theo
lệ thường của bọn họ, tên của con là do cha đặt.

Ly Mang nở nụ cười, lộ vẻ rất sung sướng.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Mộc Thanh tỉnh lại trong tiếng
chim hót bùi tai, đứng trên sân phơi của gian nhà nhìn dòng suối nhỏ tưng bừng
chảy qua ngoài bức tường vây của ngôi nhà, trong ánh nắng ban mai xuyên qua
hàng vạn hàng nghìn khe lá, cô hít sâu một hơi, vừa biếng nhác vươn vai, hoạt động
tứ chi dẻo dai, vừa chờ đợi bữa sáng. Ly Mang nói sáng nay nấu canh khoai sẽ
cho thêm mật ong sữa cừu.

Ăn sáng xong, cô theo thói quen đi ra chuồng nuôi gà chim
thu hoạch trứng, lấy thêm cỏ khô cho cừu, hơn nữa quét dọn phân, gom vào chôn
dưới đất. Về sau những thứ này phân hủy rồi có thể làm phân bón. Non nửa năm
qua, đám động vật lúc đầu kinh hoàng nóng nảy hiện tại đã bắt đầu quen với cuộc
sống được nuôi dưỡng trong chuồng. Thậm chí có thể thả hai con cừu nhỏ mới sinh
ra ngoài đi ăn cỏ, vào lúc hoàng hôn bọn chúng nhất định sẽ ngoan ngoãn trở lại
bên cạnh mẹ chúng.

Trước đó để sinh sản thuận lợi, cô vẫn luôn chú ý tới làm
việc vừa phải, mỗi ngày cô đều ôm mấy chuyện như vậy. Hơn nữa mấy tháng trước
cũng rất chú ý ăn uống, cho nên chỉ cần kiên trì mấy ngày cuối cùng nữa, cô tin
rằng hẳn sẽ không có vấn đề gì.

Làm xong những chuyện này, cô cảm thấy hơi toát mồ hôi.
Xa xa nhìn thấy Ly Mang đang ngồi trên mặt đất mài cuốc đá dùng để cuốc đất.
Đang muốn đi tới, lúc này đột nhiên nghe thấy phía cửa cốc mơ hồ vọng tới tiếng
hô quát.

Có người xông vào!

Ly Mang đã ném đồ trên tay ra, nhấc vũ khí cầm trong tay,
ra hiệu cho Mộc Thanh, bảo cô đừng ra, còn mình thì nhanh chóng đi ra phía cửa
cốc.

Kể từ lúc cô và Ly Mang rời khỏi nơi quần cư đã được gần
một năm, đây là lần đầu tiên xuất hiện người ngoài trong cuộc sống của bọn họ.

Không biết là ai tới. Mộc Thanh có chút căng thẳng. Cô
cũng rất muốn đi qua xem kết quả, sợ Ly Mang một mình không ứng phó được. Nhưng
hiện tại mình bụng nặng, nếu như người tới không tốt lành gì thì cô đi qua cũng
chỉ làm tăng thêm gánh nặng cho Ly Mang, cho nên cuối cùng cô đè nén bất an, vội
vàng trở về nhà, lên cầu thang đứng ở chỗ sân phơi nhìn ra xa.

Sân phơi cao hơn tường rào một chút, cô có thể nhìn thấy
đường tới cửa cốc.

Cái còi buộc trước ngực va vào cô, đột nhiên cô nhớ tới
Tiểu Hắc, trong lòng vừa động.

Có phải là kẻ xông vào gặp phải Tiểu Hắc, cho nên mới
phát ra tiếng hô quát như vậy? Nếu không, vô duyên vô cớ làm sao sẽ kêu la to
tiếng.

Điều này làm cho trong lòng cô hơi bình tĩnh lại.

Tiểu Hắc đã một tuổi vừa cao lại khỏe mạnh, nếu chân sau
đứng thẳng lên thậm chí đã cao tới ngực Ly Mang rồi. Có nó cùng Ly Mang, người
bình thường hẳn rất khó nhích tới gần.

Mộc Thanh đang phỏng đoán thì đập vào mắt cô là bóng dáng
mấy người.

Tiểu Hắc chạy trước tiên, thỉnh thoảng dừng lại quay đầu
ra sau gầm nhẹ vài cái như đe dọa. Ly Mang đi theo phía sau, thoạt nhìn hắn cười
rất vui vẻ. Bên cạnh hắn...

Mộc Thanh sợ ngây người.

Rõ ràng là phụ thân của Do Do và Hổ Xỉ, hơn nữa, Do Do
đang được cha cô bé ôm, vừa như có chút sợ hãi nhìn Tiểu Hắc, vừa không ngừng hết
nhìn đông tới nhìn tây, tràn đầy vẻ kinh ngạc tò mò.

Hổ Xỉ không phải là đã chết rồi sao? Hơn nữa bọn họ làm
sao sẽ tới đây, lại còn dẫn theo Do Do!

Sau giây phút khiếp sợ ngắn ngủi, Mộc Thanh đã quay đầu
xoay người lại chạy xuống dưới cầu thang.

Mộc Thanh chạy
ra sân, gọi to tên Do Do. Do Do lập tức nhìn thấy cô, hoan hô một tiếng, từ
trong lòng cha cô bé tụt xuống dưới, vẫy tay chạy về phía cô.

Chân cô bé vẫn
còn hơi khập khiễng, lúc chạy nhìn càng rõ rệt. Nhưng nụ cười trên gương mặt cô
bé trong sáng hơn so với bất kì đóa hoa nào.

Mộc Thanh đi
lên phía trước vài bước, giang hai tay muốn nghênh đón.

Tiểu Hắc
nhìn thấy nữ chủ nhân tươi cười giang hai tay, tự cho là đang chào hỏi nó. Tâm
linh bị thương của nó do bị xem nhẹ mấy tháng gần đây được an ủi rồi, gầm nhẹ ô
ô một tiếng, chợt nhào về phía cô.

Nó còn nhớ
rõ trước đây mình thường xuyên chơi loại trò chơi nhào lên liếm mặt với nữ chủ
nhân, cô luôn rất vui vẻ, vừa trốn đầu lưỡi của nó, vừa cười khanh khách, cho đến
khi mình bị nam chủ nhân xách lên ném sang một bên. Hiện tại thấy cô chào hỏi
mình, một lòng chỉ nghĩ lấy lòng cô, nhưng không biết bây giờ mình đứng thẳng
đã cao bằng cô rồi, huống chi cô còn to bụng.

Thứ lỗi cho
nó. Tiểu Hắc thật sự là quá khát vọng ôn lại mộng uyên ương với nữ chủ nhân mĩ
lệ rồi.

Cho nên
ngoài ý muốn đã xảy ra.

Tiểu Hắc vẫy
đuôi đắc ý lướt qua Do Do, tung người nhào về phía Mộc Thanh, Mộc Thanh tránh
né không kịp bỗng chốc bị nó đụng ngã xuống mặt đất.

Ly Mang phản
ứng nhanh chóng bước mấy bước qua đây, một tay xách Tiểu Hắc vẫn đang vui vẻ
không ngớt vứt sang một bên, chậm rãi nâng Mộc Thanh dậy, lo lắng nhìn cô hỏi:
“Em vẫn ổn chứ?”

Mộc Thanh vừa
rồi vội vàng không kịp chuẩn bị, bị việc làm của Tiểu Hắc dọa sợ đến sắc mặt
cũng hơi trắng bệch, hiện tại từ trên mặt đất được đỡ ngồi dậy, trừ cái mông
hơi đau ra, còn lại đều ổn. Sợ Ly Mang lo lắng, cô vội vàng lắc đầu tỏ vẻ không
có chuyện gì.

Ly Mang lần
nữa gạt Tiểu Hắc có ý đồ nhích tới gần ra, quát to một tiếng, lúc này Tiểu Hắc
mới ấm ức cúi đầu ô ô mấy tiếng, bò rạp ven đường nhìn nữ chủ nhân bị nam chủ
nhân đáng ghét bế lên trên nhà.

Mộc Thanh
quay đầu lại, thấy bị Do Do bị dọa sợ hết hồn còn đứng đó, liền nở nụ cười với
cô bé. Lúc này Do Do mới tránh né Tiểu Hắc, vội vàng đi theo lên.

Vào buổi tối,
bọn họ giết hai con gà rừng, bắt cá, nấu đầy một vại cơm kê chiêu đãi khách.

Dù là Do Do
hay là hai người lớn, đều tỏ ra vô cùng hứng thú với tất cả mọi thứ ở trong
thung lũng này. Nhà của bọn họ, các loài động vật bọn họ nuôi, đủ loại rau dưa
trồng trong đất, còn có lưới dùng để bắt cá, vv… Tất cả mọi thứ đều mới mẻ như
vậy. Tròn một ngày cũng chỉ nghe thấy tiếng Ly Mang liên tục giới thiệu cho bọn
họ và tiếng cười vui vẻ mà Do Do phát ra lúc chạy nhảy.

Từ bọn họ, Mộc
Thanh dần dần biết một vài chuyện trong bộ lạc.

Sau khi bọn
họ rời đi, Dĩ Gia và Đồ Lỗ vì vị trí thủ lĩnh cãi nhau một thời gian ngắn. Có một
ngày người của bộ lạc Cương Đột đột nhiên lần nữa đột kích báo thù, nhưng mà bị
các tộc nhân do Dĩ Gia chỉ huy đã có chuẩn bị đánh lùi đi, một tù binh thú nhận
lần trước là Đồ Lỗ âm thầm cấu kết với Cương Đột, thế nên mới biết hành tung của
Đạt Ô rồi bắt cóc ông ta. Người phản bội thủ lĩnh chỉ có thể bị ném đá chết,
cho dù hắn là con trai của Đạt Ô. Nhưng đêm trước khi bị hành hình, Đồ Lỗ bỏ trốn
và không biết đi đâu. Dĩ Gia thành Đạt Ô mới, đồng thời đương nhiên sẽ ở cùng một
chỗ với Nao Nao, con gái của Đạt Ô tiền nhiệm.

“Một thời
gian trước Đạt Ô tìm ta, nói là rất nhớ ngươi. Hắn bắt đầu sai chúng ta tìm khắp
nơi, sau lại nói dọc theo sông lớn xuống phía dưới, đến chỗ đứt gãy có một sơn
cốc, nói các ngươi có thể sẽ đến chỗ này, bảo chúng ta sang đây xem. Cho nên ta
và Hổ Xỉ tìm tới. Do Do biết ta muốn đi tìm các ngươi, nên quấn quýt nhất định
muốn đi cùng, ta không lay chuyển được con bé, cho nên mang nó tới đây.”

Phụ thân của
Do Do nói như vậy.

Ly Mang cười,
sau đó nhìn về phía Hổ Xỉ, hai người không nói lời nào, nhưng vỗ vai lẫn nhau,
phát ra tiếng cười sang sảng.

Chuyện xảy
ra ngày đó, Mộc Thanh đã dò xét hơi thở của Hổ Xỉ, cứ cho là hắn đã chết rồi.
Nhưng thật ra thì hắn vẫn chưa chết, chẳng qua là hơi thở quá yếu, mà cô lại
tâm hoảng ý loạn, lúc này mới không cảm thấy được.

“Chỉ là ruột
chảy ra ngoài chút ít, nhét trở về là xong. Hiện tại trừ khi ăn quá no, bụng sẽ
trướng lên thì ta vẫn có thể giết cọp. Nhưng ngươi làm cơm ăn thật ngon, ta liều
mạng trướng chết cũng muốn ăn đủ!”

Hổ Xỉ vừa gặm
thịt, vừa cười hì hì với Mộc Thanh.

Người thời đại
này, mặc dù không có điều kiện chữa bệnh của đời sau, tuổi thọ bình quân cũng
ngắn, nhưng đôi khi tính mạng cứng rắn thực sự khiến cô nhìn với cặp mắt khác
xưa. Ở một mức độ nhất định, vũ khí phi kim loại lạc hậu đã cứu hắn một mạng.

Bởi vì sợ bọn
họ ăn không quen thức ăn vị mặn, cho nên lúc nấu cơm, Mộc Thanh chỉ tăng thêm
chút muối. Mặc dù không cảm thấy tốt giống như Ly Mang lần đầu tiên nếm thử,
nhưng xem ra không có ý kiến gì với vị mới này. Chờ nghe Ly Mang nói loại vị
này có thể thay thế máu động vật bọn họ thường uống, họ đều lộ vẻ không tin.
Nhưng khi Mộc Thanh cũng nghiêm túc xác nhận, mặc dù phụ thân của Do Do không
thế nào, nhưng Hổ Xỉ lập tức yêu cầu lúc trở về mang theo một chút. Mộc Thanh tự
nhiên nhận lời.

Hắn và Ly
Mang giống nhau, đều là người đàn ông thực sự.

Đêm đến, ba
người đàn ông kề vai sát cánh đi ngủ trong hang núi, Mộc Thanh dẫn Do Do ngủ ở
trong phòng của mình.

Chương 48

Quá nửa đêm,
Mộc Thanh bắt đầu đau bụng sinh.

Lúc trước cô
vẫn bị Do Do đang hưng phấn ôm cổ, nghe cô nhỏ giọng thì thầm với mình, cho đến
sắp nửa đêm, hai người mới ngủ thiếp đi trong mệt mỏi cực độ. Nhưng chưa ngủ được
bao lâu, Mộc Thanh đã bị cơn đau bụng bất thình lình đánh thức.

Cô nghĩ cô hẳn
là sắp sinh.

Lúc trước từng
tưởng tượng vô số lần giờ khắc này đến, cô luôn cảm thấy mình sẽ sợ. Nhưng hiện
tại khi thật sự đã tới rồi, cô lại rất bình tĩnh.

Cô nhịn đau,
nhẹ nhàng đánh thức Do Do bên cạnh, bảo cô bé đi gọi Ly Mang.

Mộc Thanh bảo
Ly Mang đun nước, tháo cái kéo trên con dao Thụy Sĩ, bỏ vào đun.

Đau đớn lúc
có lúc không tập kích, có chút gian nan, nhưng cô cảm thấy còn có thể chịu được.
Chờ khi Ly Mang mang nước nóng, kéo đã luộc qua, sợi mây nhỏ kể cả đệm cây cỏ
cô đã chuẩn bị chu đáo từ trước đó, nhìn người đàn ông của mình sắc mặt trắng bệch,
Mộc Thanh có chút không đành lòng. Ngay cả Do Do còn bình tĩnh hơn hắn.

“Cháu có thể
trợ giúp cô chứ?”

Cô nhìn Do
Do hỏi.

Do Do nhếch
miệng cười: “Có thể. Cháu đã thấy mẹ cháu sinh em trai nhỏ nhất rồi.”

Ly Mang và mấy
người đàn ông khác cũng hoảng sợ giống mình đều bị đuổi ra khỏi phòng.

Nếu như
không có Do Do đến, cô sẽ bảo Ly Mang ở lại giúp mình. Nhưng hiện tại cô thay đổi
ý định.

Phụ nữ giạng
chân sinh con, bất kể là cổ đại hay là hiện đại cô vốn sống, đều không để cho
đàn ông nhìn tận mắt nhìn quá trình này. Cô cảm thấy vẫn có đạo lí riêng của
nó.

Đầu tiên Ly
Mang không chịu, nhất định muốn ở bên cạnh cô, nhưng cô rất kiên trì. Cuối cùng
hắn không thể làm gì khác hơn là liên tiếp quay đầu lại đi ra ngoài, dựa theo ý
của cô mà buông mành cửa xuống, dựa vào tường ngồi chờ ở phía ngoài. Ở trong
nhà đối diện với hắn là hai người đàn ông đang cùng hắn hai mặt nhìn nhau.
Không đúng, trong góc còn có Tiểu Hắc bị đánh thức vì không biết xảy ra chuyện
gì nên cụp đầu mình trên mép mai rùa. Tám đôi mắt đang nhìn nhau.

Đau bụng
sinh bây giờ còn chưa liên tục, khoảng mười phút đồng hồ một lần, kéo dài một
hai phút, sau đó dịu di. Mộc Thanh biết còn chưa tới lúc. Cô co rúc thân thể nằm
trên tấm đệm cỏ thật dày, vừa nói chuyện với Do Do cố gắng phân tán lực chú ý của
mình đối với đau đớn, vừa chờ thời khắc cuối cùng.

Rốt cuộc cô
cảm thấy phía dưới nóng lên, một dòng chất lỏng ấm áp chảy xuôi ra ngoài. Đưa
tay sờ soạng, một chất lỏng dinh dính trong suốt bám trên đầu ngón tay cô.

Nước ối của
cô đã vỡ, đang không ngừng chảy ra, sau đó đau bụng sinh bắt đầu trở nên liên tục.

Mộc Thanh
hít một hơi thật sâu, bảo Do Do đỡ cô nằm ở trên gối, cố gắng mở hai chân của
mình ra.

Phía chân trời
đã lờ mờ sáng, khi sao mai xuất hiện ở chân trời phía đông, Mộc Thanh phát ra một
tiếng hét to cuối cùng như dồn hết sức lực toàn thân, Ly Mang chờ ở ngoài nhịn
nửa đêm đã sớm sợ hết hồn hết vía cũng không chịu đựng nổi nữa, một tay vén màn
cửa xông vào.

Hắn nhìn thấy
thứ thịt thịt gì đó dính máu loãng nằm dưới thân cô, vật kia nhích tới nhích
lui, còn phát ra tiếng khóc oa oa lanh lảnh. Mà người phụ nữ của hắn đầu tóc ướt
đẫm như vừa lôi từ trong nước ra, khi hắn gọi to tên cô, cô nhắm mắt lại, thậm
chí ngay cả sức lực quay đầu cũng không có.

Hắn nhào tới
bên cạnh cô, hoảng sợ vỗ mặt cô, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.

Mộc Thanh mở
mắt ra, suy yếu cười với hắn, bảo hắn dùng áo sơ mi mình đã giặt sạch từ trước
cắt thành hình cái khăn vuông, nhúng nước ấm lau người cho đứa bé. Nhưng chân hắn
như nhũn ra, đối mặt với vật nhỏ thịt thịt đang không ngừng khóc nỉ non, cả hai
tay đều run run. Trái lại Do Do ở bên cạnh đoạt lấy tấm khăn vải trên tay hắn,
nhanh nhẹn nhúng nước lau sạch cơ thể cho đứa bé, sau đó dùng sợi mây đã luộc
qua, buộc chặt chỗ cách rốn đứa bé khoảng ba cm, rồi dùng phương pháp Mộc Thanh
đã dạy lúc trước cắt đứt.

Đợi Ly Mang
ôm lấy cô thì liền rút cái đệm cỏ đã bị nhuộm bẩn dưới thân cô, thay bằng cái
thảm sạch sẽ, Do Do ôm đứa bé được bao bởi đồ nhỏ mềm mại tới bên cạnh Mộc
Thanh.

Là một bé
trai. Tóc đen nhánh ướt nhẹp, mềm mại dán chặt vào đầu nó, con mắt nhắm chặt,
cái miệng nhỏ nhắn hơi mở vẫn đang không ngừng khóc nỉ non.

Mộc Thanh
không nhịn được đưa vú của mình mới dùng nước ấm rửa qua tới bên miệng nó. Thằng
bé lập tức ngưng khóc, nỗ lực ngậm lấy không ngừng mút.

Mộc Thanh ngẩng
đầu, thấy trên mặt và cổ Ly Mang nhễ nhại mồ hôi, đứng trước mặt mình, ngơ ngác
nhìn một màn này, miệng khẽ mở ra.

“Em rất đói,
muốn ăn đồ.”

Cô thản
nhiên nở nụ cười với hắn.

Ly Mang lập
tức chạy nhanh đi, giậm chân đến mức sàn nhà dưới chân hắn rung kẽo kẹt.

Mộc Thanh nhắm
hai mắt lại, muốn nghỉ ngơi.

Đau đớn từ nửa
đêm đến lúc bình mình sinh con ra, tổng cộng không quá bảy tám tiếng, cô biết
mình đã vô cùng thuận lợi rồi, thuận lợi ngoài dự tính của cô. Nhưng tất cả thể
lực của cô cũng đã theo một khắc cuối cùng đứa trẻ trơn tuột ra khỏi cơ thể mà
hao phí hầu như không còn gì, nên khi Ly Mang đưa đồ ăn tới, phát hiện là cô đã
ngủ.

Phụ thân của
Do Do và Hổ Xỉ lại qua một đêm, ngày thứ ba muốn cáo từ rời đi. Nhưng Do Do chết
sống không muốn đi, cha của cô bé không thể làm gì khác hơn là để cô bé lại còn
mình và Hổ Xỉ đi trước. Ly Mang vẫn đưa bọn họ ra ngoài rất xa mới trở về.

Lúc Ly Mang
trở lại, Mộc Thanh đang nằm trên thảm nhìn tiểu Thiểm Điện bên cạnh.

Nó vừa bú no
sữa, lại không chịu ngoan ngoãn ngủ đi, vẫn vung tay vung chân nhích tới nhích
lui. Không còn dáng vẻ nhiều nếp nhăn giống lúc mới sinh ra, chỉ mấy ngày ngắn
ngủn, nó đã giãn ra, tóc dày rậm, cái mũi vểnh lên, tay nhỏ chân nhỏ vung chộp,
Mộc Thanh nhìn thấy quả thực yêu đến tận tim.

Ly Mang đến
cửa, cho tay và chân vào trong chậu nước rửa sạch, dùng chiếc khăn mây đặt bên
cạnh lau đi nước đọng, mới nhẹ chân nhẹ tay đi vào, ngồi khoanh bên cạnh Mộc
Thanh và Thiểm Điện.

“Bọn họ đi rồi,
anh có muốn trở về không?”

Mộc Thanh
giương mắt nhìn Ly Mang, như lơ đãng cười thuận miệng hỏi.

Ly Mang nhìn
cô, suy nghĩ một lát.

Thấy hắn im
lặng thật lâu, Mộc Thanh đột nhiên có chút hối hận mình không nên hỏi cái này.
Nhưng vào lúc cô muốn chuyển đề tài nói chuyện, thì đột nhiên hắn lắc đầu,
nghiêm nghị nói: “Anh sẽ nhớ bọn họ, nhưng không muốn trở về.”

Hắn nói chuyện
luôn rất ngắn gọn, hiện tại cũng không ngoại lệ. Nói xong thì cúi người xuống,
cẩn thận nhìn Thiểm Điện chăm chú.

Thiểm Điện vẫn
còn chưa biết xoay người, nhưng từ khi sinh ra đã không chịu đàng hoàng, ngay cả
lúc nằm trong lòng Mộc Thanh bú sữa vẫn giống như heo con xoay đi xoay lại. Hiện
tại tuy rằng nhắm mắt, nhưng vẫn nhét nắm tay bé nhỏ vào trong miệng không ngừng
gặm ướt dề ra, Ly Mang thấy vậy không nhịn được đưa tay muốn kéo tay nó ra
ngoài, rồi lại có chút không dám.

Từ khi Thiểm
Điện sinh ra tới nay, Ly Mang vẫn không chạm vào con. Hắn nói thân thể bé nhỏ của
Thiểm Điện mềm mại quá, hắn không dám động.

“Anh sờ sờ lỗ
tai của con xem.”

Mộc Thanh
khích lệ hắn.

Thiểm Điện
sinh ra được hai ngày thì cô đã phát hiện nó dường như rất thích mình xoa nắn lỗ
tai nó. Cô thậm chí thường xuyên vừa cho nó bú sữa, vừa xoa xoa lỗ tai nó để dỗ
nó ngủ.

Ly Mang dè dặt
vươn tay. Khi bàn tay thô ráp của hắn đụng chạm tới lỗ tai nhỏ nhắn non mềm của
Thiểm Điện, cũng vào lúc hắn nhẹ nhàng xoa nắn theo chỉ dẫn của Mộc Thanh, Thiểm
Điện bắt đầu không ngừng duỗi chân.

“Con thích
anh!”

Ly Mang bỗng
chốc trở nên hưng phấn, lên tiếng cười ha ha.

Mộc Thanh
không nói gì, chẳng qua là đi theo Ly Mang khẽ cười lên.

Đảo mắt hơn
hai tháng đã trôi qua. Mộc Thanh cảm thấy vô cùng may mắn vì sữa của mình đầy đủ,
cho nên không cần lo lắng vấn đề sữa mẹ. Sáng sớm hôm nay, trời còn hơi tối, cô
tỉnh lại vì vú căng lên khó chịu, phát hiện Thiểm Điện vẫn ngủ say chưa tỉnh, định
đứng lên đi bóp ra một chút, lại bị Ly Mang bên cạnh kéo về, sau đó không nói lời
nào nằm úp trên ngực cô mút từng ngụm to, vừa mút vừa tươi cười nhìn cô đùa
dai.

Mộc Thanh có
chút xấu hổ, nhưng ngực lại cực kì nhạy cảm dưới môi lưỡi của hắn và bắt đầu cứng
lên, cô cảm giác được sữa của mình như phun ra, bên kia không được hắn ngậm lấy
đã không ngừng tràn ra chất lỏng trắng noãn, đặc biệt khiến cô khó mở miệng đó
là giữa hai chân như ẩm ướt theo sự khiêu khích của hắn, không khỏi thấp giọng
bảo đừng một tiếng, rồi đấm vào sau lưng hắn, đẩy đầu hắn ra còn mình thì quay
sang bên cạnh xử lí.

Ly Mang đứng
dậy theo cô, từ phía sau âm thầm ôm eo cô, cúi đầu không ngừng hôn lấy gáy và
tóc cô. Mộc Thanh đã cảm giác được bộc phát của hắn dán chặt phía sau mình.
Chân cô thoáng cái mềm nhũn ra, được hắn đỡ đứng vững, sau đó xoay lại.

Trong ánh
ban mai mông lung, hắn chỉ ôm eo cô, cúi đầu nhìn cô cười, con mắt lóe sáng lấp
lánh, nhưng không nói lời nào.

Thật ra hắn
muốn thân mật với cô, cô nhìn ra được, mặc dù hắn chỉ ôm cô cười như vậy.

Đã sinh con
được hai tháng, trong khoảng thời gian này, cô rất cẩn thận tận dụng điều kiện
có hạn ở nơi này cố gắng làm vệ sinh hậu sản cho mình, bản thân cô cảm giác đã
khôi phục tốt rồi. Hiện tại hẳn là có thể quan hệ cùng hắn được. Hắn cũng đã bị
đè nén thật lâu.

Cô nở nụ cười,
đưa tay ôm cổ hắn, kiễng mũi chân đang muốn hôn lên râu xanh mới nhú trên cằm hắn,
phía ngoài dưới lầu đột nhiên vang lên âm thanh tràn đầy vui mừng của Do Do:
“Thanh Thanh, Thanh Thanh, hôm nay lại thu thêm ba quả trứng!”

Người nơi
này trừ đối với cha mẹ có xưng hô cố định ra, thì thân thích các loại hoàn toàn
không có xưng hô riêng, cho nên Do Do vẫn gọi cô là Thanh Thanh.

Sau khi đến
đây, ngày nào Do Do cũng xuống sông mò cá, chăn cừu ăn cỏ, vui vẻ như chuột rơi
vào vại gạo, ôm đồm hết việc của Mộc Thanh vào sáng sớm trước đây. Cô bé thích
nhất là việc nhặt trứng, mỗi ngày đều dùng phương pháp đếm mà Mộc Thanh dạy,
ghi lại số trứng thu được trên vách núi đá. Hôm nay đại khái thu thêm mấy quả,
cho nên hưng phấn mà đến đây báo cáo tin tức tốt.

Do Do qua
đây, cũng không dừng lại, lập tức cầm trứng vừa nhặt được lại chạy vội tới hang
núi nơi chứa thức ăn. Nhưng âm thanh của cô bé lại đánh thức Thiểm Điện, không
sờ thấy ấm áp quen thuộc bên cạnh, Thiểm Điện lập tức dùng tiếng khóc nỉ non để
gọi mẫu thân của mình trở lại. Mà Tiểu Hắc bị Ly Mang nhận định là vì cái nhảy
chồm đến của nó khiến Mộc Thanh sinh sản trước thời gian, nên nó và cả cái mai
rùa của nó, sớm đã bị đuổi xuống gian nhà tầng dưới ngủ. Tiểu Hắc bị giật mình
tỉnh giấc cũng lập tức từ cửa cầu thang nhảy xuống, đón tia nắng ban mai run
run cái cổ mình lên, bộ lông dài lòe lòe tỏa sáng, nó chạy nhanh ra xa xa, bắt
đầu cuộc vận động buổi sáng mỗi ngày của nó.

Mộc Thanh đẩy
Ly Mang ra, đi về phía Thiểm Điện muốn dỗ dành, nhưng khi quay đầu lại, thấy hắn
vẫn lưu luyến nhìn mình, lập tức có chút không đành lòng, cho nên lại xoay người
đi đến bên cạnh hắn, kéo cổ hắn xuống thấp, tiến đến bên tai thấp giọng nói một
câu, hai mắt Ly Mang lập tức sáng lên, thật vui vẻ xuống lầu đến bên cạnh lò sưởi
làm bữa sáng.

Bữa ăn sáng
là cháo kê thêm trứng luộc.

Một ngày mới
trong sơn cốc lại bắt đầu trong tiếng chim hót và tiếng nước suối chảy.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3