Sự may rủi của trái tim - Chương 11 - Phần 2

Serena bật cười.

“Ôi Nicholas thân yêu! Không phải anh là người thường bỏ ra cả ngày lười biếng thoải mái ở Staverley nơi chúng ta nằm trên cỏ và nói chuyện với nhau, hay cưỡi ngựa trong trang viên và chưa bao giờ quan tâm dù chỉ một chút đến việc chúng ta trong mắt nhau như thế nào hay sao?”

“Hồi đó rất vui, không phải sao?” Nicholas nói. “Mỗi khi anh nhớ lại những ngày hạnh phúc ấy, anh lại ước gì có Isabel ở đó.”

“Ồ, Nicholas, chị ấy phải chia sẻ cả quá khứ cũng như tương lai của anh sao?”

Nicholas mỉm cười một thoáng rồi anh cau mày.

“Miễn là cô ấy chia sẻ tương lai với anh, và có những lúc anh nghĩ là cô ấy quan tâm đến anh nhiều hơn cô ấy từng có, những lúc khác anh lại thật sự nản lòng đến mức anh ước gì anh chưa bao giờ được sinh ra.”

Serena chẳng thể làm được gì khác ngoài nắm chặt cánh tay anh, và lúc ấy nàng thấy nữ hầu tước bước vào trong phòng. Những tiếng xì xào khắp chung quanh vì vẻ đẹp của chiếc áo dài mới của bà, nhưng Serena nghĩ rằng nữ hầu tước trông hơi xanh xao như thể có cái gì đó làm bà lo sợ. Thật lạ lùng khi bà nhìn qua phòng và mắt họ gặp nhau, Serena cảm thấy dường như có một vẻ hài lòng trên mặt nữ hầu tước về sự có mặt của nàng.

“Ta mới phạm sai sót buồn cười làm sao!” bà cười chính mình, và một lúc sau đã quên mất cảm giác của bà khi bạn nhảy tối nay của bà đưa cánh tay ra.

Một đợt khiêu vũ nữa trong tối nay, và Isabel đã làm Nicholas buồn phiền khi từ chối khiêu vũ với anh cho đến khi cô cặp tay ngài Hầu tước.

“Nếu anh từ chối em, Justin,” Serena nghe tiếng cô nói. “Em sẽ ngồi một mình và đau khổ suốt tối, và mọi người sẽ biết rằng em như thế là vì anh.”

“Những chuyện đáng tiếc như thế phải được tránh bằng bất cứ giá nào,” Justin nói; “Anh sẽ khiêu vũ với em, Isabel, nhưng những quý ông này làm chứng là anh làm chuyện này vì có một khẩu súng chĩa vào đầu anh.”

Một tiếng cười vang lên từ nhóm những quý ông trẻ tuổi luôn vây quanh Isabel, và Nicholas hiên ngang bỏ đi đầy giận dữ.

“Giờ Nicholas phật lòng rồi đấy,” Serena nói nhỏ với Ngài Gillingham.

“Chẳng bao giờ một người như vậy lại phiền muộn được,” anh ta đáp. “Nhưng chắc chắn Isabel sẽ khiêu vũ với anh ấy sau. Đến phòng khách đi và để tôi lấy thứ gì đó mời nàng uống nhé.”

“Cảm ơn, tôi đang khát đây,” Serena trả lời.

Nàng liếc qua vai và thấy Isabel đang mỉm cười với Justin khi họ lướt ra sàn với nhau. Hầu tước chưa bao giờ mời nàng khiêu vũ, và giờ nàng thắc mắc về sự bỏ sót đó. Đúng là anh hiếm khi uyển chuyển trên sàn, nhưng không nghi ngờ gì là khi anh thực hiện, thì anh là một người khiêu vũ đầy tao nhã.

Ngài Gillingham đi tìm một ly punch đá, và lúc ấy Serena đứng một mình. Một người hầu bước nhanh đến bên nàng.

“Xin lỗi, thưa cô, nhưng lệnh bà bảo tôi thông báo với cô là có một tai nạn với con chó của cô và mời cô đến ngay.”

“Với Torqo?” Serena khẽ kêu lên. “Ô, ở đâu? Chuyện gì xảy ra?”

“Mời cô đi lối này ạ, thưa cô.”

Người hầu dẫn nàng đi xuyên qua cánh cửa ngay gần kề vào trong một lối đi song song với phòng khách và kết thúc ở sảnh lớn. Serena chạy dọc theo lối đi một cách hối hả. Đang chờ trong sảnh là thằng bé da đen của nữ hầu tước, và khi nó nhìn thấy nàng, nó liền dẫn đường qua cửa chính đi ra ngoài vào trong bóng tối.

Serena muốn hỏi vài câu. Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao Torqo không ở trong cũi của nó? Nhưng nàng chưa bao giờ nói chuyện với thằng bé da đen và nàng nghĩ rằng thằng bé không nói được tiếng Anh. Cũng như nàng, thằng bé đi rất nhanh và nàng phải thở hơi mạnh hơn để theo kịp nó. Nàng kéo cái khăn quàng mỏng quanh vai để nàng rảnh tay nhấc chiếc váy satin lên.

Họ đi xuyên qua sân trong và giờ đi qua những cánh cửa sắt cao để ra ngoài. Con đường này không còn được ánh đèn từ cửa sổ chiếu sáng tới, nhưng cũng không tối hoàn toàn. Mặt trăng đã mọc, chiếu ánh sáng bàng bạc tràn ngập khắp công viên và làm biển trông như màu kim loại nóng chảy đầy ma thuật.

Serena vội vã bước đi, những viên đá sắc nhọn trên đường làm bàn chân nàng đau nhói khi xuyên qua đế giày mỏng, nhưng nàng đã quên hết mọi thứ ngoại trừ suy nghĩ về Torqo. Nó đã chạy ra đường? Nó bị dính bẫy chăng? Chuyện gì đã xảy ra với nó?

Đột nhiên nàng nhìn thấy phía trước có một cỗ xe và những con ngựa. Giờ nàng đã hiểu. Một trong số những con ngựa hẳn đã đá Torqo hoặc là con chó đã chạy dưới bánh xe. Vượt qua thằng bé da đen, nàng chạy về phía trước.

“Torqo!” nàng kêu lên. “Torqo!”

Nàng nhìn thấy một người hầu mở cửa cỗ xe, nàng gọi anh ta.

“Con chó của tôi! Nó đâu rồi?”

Anh ta làm một cử chỉ như mời nàng nhìn vào trong xe. Nàng vội chạy tới cửa xe và nhìn vào. Trời tối quá, và lúc ấy nàng không thể nhìn thấy gì cả. Rồi nàng cảm thấy cơ thể mình được nhấc lên trong vòng tay của ai đó; rồi nàng bị ném vào trong ghế ngồi; cánh cửa đóng sập lại nhanh chóng sau lưng; và với một cú giật mạnh, những con ngựa bắt đầu chạy.

Trong một thoáng Serena quá ngạc nhiên, quá ngơ ngác nên chẳng làm gì cả; rồi với một tiếng kêu lên, nàng vươn người về phía trước và giật mạnh cửa xe. Khi đó, nàng nghe thấy một giọng nói vang lên từ trong bóng tối:

“Ta e rằng nàng sẽ nhận ra là không thể mở được, Serena ngọt ngào của ta.”

Nàng bật lên một tiếng kêu kinh hãi tột đỉnh. Rồi một bàn tay vươn ra và kéo cái chụp đèn ra khỏi một ngọn đèn bằng bạc. Chậm chạp, rất chậm, vì hơi thở của nàng đang đến rất khó khăn, nàng xoay ánh nhìn từ cái đèn vào những ngón tay trắng mảnh mai đang cầm cái chụp, và cuối cùng vào khuôn mặt đang nhìn nàng từ một góc xe. Một sự tĩnh lặng trong một phút, sự tĩnh lặng mà trong đó, tiếng móng ngựa bay trên nền sỏi đang vang to không bình thường, và Serena thì thầm:

“Ngài cần gì ở tôi?”

Ngài Wortham lùi lại vào góc của mình và trao nàng một biểu hiện trong ánh mắt rất hòa hợp với nụ cười mỉm đáng ghét trên đôi môi đầy.

“Chắc chắn nàng là đàn bà, Serena ngọt ngào của ta, đủ để biết câu trả lời là gì rồi chứ?”

“Nhưng Torqo? Tôi được bảo rằng nó gặp tai nạn.”

“Một chút thiếu chính xác thôi, em yêu. Cách đó làm cho việc đảm bảo nàng có mặt ở đây dễ dàng hơn là ngỏ lời mời nàng đi với ta.”

“Ông biết là tôi sẽ từ chối,” Serena nói nóng nảy và thêm vào: “Trò hề này thế là đủ rồi. tôi không có mong ước được đi ngựa một mình với ngài vào giờ này đâu.”

“Thật là đáng tiếc,” Ngài Wrotham ngọt ngào. “vì ta rất khao khát được đi với nàng, Serena, và vì nó xảy ra rồi, nên sẽ có cả một chuyến đi phía trước chúng ta đấy. Chúng ta không cố gắng để trở thành bạn đồng hành tốt nhất của nhau sao?”

Hắn hơi nghiêng người về phía nàng và Serena lùi ra theo bản năng, cho đến khi chiều dài của ghế ngồi chèn giữa họ và hai vai nàng căng ra trên lớp vải satin lót màu xanh lá của cỗ xe. Serena sợ hãi, nhưng nàng quyết định sẽ không tỏ ra điều đó nếu nàng có thể làm được. Nhưng khi nàng nói, giọng nói với chút lo âu đã phản bội lại nàng:

“Một chuyến đi à, Ngài Wortham? Có lẽ ngài nên giải thích một chút, vì bất cứ lúc nào sự hiện diện của tôi cũng sẽ được nhớ ra ở Mandrake đấy.”

“Ta nghĩ không đâu! Bà chủ nhà của nàng sẽ đảm bảo với những ai lo lắng cho nàng rằng nàng đã về phòng vì hơi đau đầu. Sự vắng mặt của nàng, Serena ngọt ngào của ta, sẽ không bị phát hiện ra đâu cho đến sáng mai mà lúc đó chúng ta đã đi xa rồi.”

“Ngài định đưa tôi đi đâu?”

“Đến một nơi rất hấp dẫn,” Ngài Wrotham trả lời. “Nó khá cách biệt, có lẽ, nhưng nàng sẽ không thiếu sự bầu bạn đâu vì ta sẽ ở đó với nàng. Và khi chúng ta tạm thời lưu lại ở đó với nhau đã đủ lâu để hiểu hết lẫn nhau, chúng ta sẽ quay lại thế giới sang trọng cùng nhau… như một người đàn ông và vợ.”

“Như một người đàn ông và vợ!”

Serena lặp lại những lời đó, giọng nàng hơi cao lên.

“Ngài hẳn loạn trí rồi, Ngài Wortham, nếu ngài nghĩ tôi sẽ lấy ngài.”

“Ta nghĩ nàng có ít lựa chọn trong chuyện này lắm, em yêu ạ.” Hắn khô khan nói; và dù không nói gì thêm nữa, nàng hiểu ra những gì hắn ta muốn nói với một nỗi kinh hoàng. Hắn đang đưa nàng đi, mang nàng đến một nơi nào đó nơi nàng hoàn toàn nằm trong vòng định đoạt của hắn, và sau đó… Nếu nàng không cưới hắn, cuộc đời nàng hoặc vị trí của nàng sẽ thế nào khi nàng giống như một nàng tình nhân bị rũ bỏ của Harry Wortham?

Nàng hoảng loạn nhìn ra cửa sổ. Họ đã đi qua cửa công viên và đang ở trong một vùng quê. Trong ánh trăng, thật dễ dàng nhìn thấy những cánh đồng và những hàng rào cao với hoa hồng. Có một vài ngôi nhà, và có ít người đi đường hơn nữa – vì giờ này đã rất muộn. Nếu nàng la hét, có cơ hội nào nàng sẽ được nghe thấy không? Ngoài ra, ai sẽ dám động vào xe ngựa của một quí ông có những người hầu và người giữ ngựa?

Dường như Ngài Wortham đọc được những suy nghĩ của nàng, hắn lại mỉm cười.

“Không ích gì đâu, Serena, ta đã tóm được nàng, con chim xinh đẹp của ta. Tốt hơn là nàng nên chấp nhận điều không thể tránh được và yêu ta như ta ao ước được nàng yêu.”

“Yêu ông ư, đức ông?” Serena bật thốt. “Tôi sẽ chết trước khi những lời lẽ như thế có thể thoát ra khỏi miệng tôi. Tôi căm ghét ông, ông có hiểu không? Tôi căm ghét ông, và tốt nhất ông nên để tôi đi trước khi tôi cố gắng với tất cả sức lực tôi có và làm ông bị thương.”

Ngài Wortham bật cười, đó không phải là một tiếng cười vui vẻ.

“Công bằng đấy, và ta thích tinh thần của nàng,” hắn nói. “Thật thú vị khi xem những cố gắng vô ích của nàng để ngăn cản ta biến nàng thành của ta. Ta đã chán những cuộc chinh phục dễ dàng, Serena ngọt ngào ạ, một chút căm ghét sẽ làm cho cuộc đời của chúng ta với nhau thêm hương vị và một chút kích thích sẽ tạo một hấp dẫn mới mẻ cho cái khẩu vị đã chán ngấy của ta.”

Hắn xích tới gần hơn trong khi nói, và dù Serena dịch ra cho đến khi nàng nép sát vào góc ghế, không thể trốn thoát được nữa.

“Nếu ông chạm vào tôi, thưa ngài,” nàng nói giữa hai hàm răng. “Tôi sẽ…”

“Ồ, nàng sẽ làm gì?” hắn ta hỏi tới.

Trước khi nàng có thể dịch đi, hắn đã vòng tay quanh người nàng và kéo nàng lại gần. Hành động này đã giữ chặt hai cánh tay của nàng ở hai bên, và với một sức mạnh mà nàng không nghĩ là hắn có thể có, hắn giữ nàng như một gọng kìm. Rồi, trượt bàn tay dưới cằm nàng, hắn ép đầu nàng ngả ra sau cho đến khi nó nằm trên vai hắn. Hắn nhìn xuống gương mặt nàng.

“Thật đáng yêu,” hắn khẽ cười. “và quá nguyên vẹn. Thật đáng ngạc nhiên là Justin lại không yêu thích chiến lợi phẩm của mình.”

Môi hắn ấn xuống môi nàng. Nàng cảm thấy đôi môi hắn, tham lam, tàn bạo và chiếm hữu, trước khi nàng buộc đầu mình quay sang bên, muốn bệnh và ghê tởm và sợ hãi kinh khủng cùng lúc.

“Để tôi đi!”

Nàng cố gắng điên cuồng để thoát ra, và lúc đó, khi nàng nhận ra điều đó là không thể làm được, sự nhận thức với cảm giác tuyệt vọng trong nỗ lực của nàng không những làm cho ông ta thích thú mà còn bị kích thích. Hắn khỏe mạnh, và sự phản kháng để bỏ trốn không hiệu quả của nàng chẳng làm hắn bối rối chút nào. Hắn giữ nàng chắc chắn, và giờ bàn tay hắn chuyển từ dưới cằm nàng xuống cổ họng trắng trẻo của nàng và ra hai bờ vai trần. Điều này quá sức chịu đựng của nàng, và lần đầu tiên nước mắt tràn ra mắt nàng và sự cầu xin đột ngột thốt ra trong giọng nói của nàng:

“Hãy để tôi đi, thưa ngài, vì ơn Chúa!”

Đôi môi dày của hắn vẫn ở bên nàng, rất gần.

“Ah, tốt hơn rồi đấy,”, hắn nhẹ nhàng nói. “Vậy giờ cơn giận của nàng biến mất rồi. Nàng sẽ không dữ dằn với ta nữa đâu. Nàng hơi hoảng sợ, ta nghĩ thế, vì ta có thể nghe thấy tiếng tim nàng đập dưới bàn tay ta.”

“Hãy rủ lòng nhân từ, thưa ngài.”

“Lòng nhân từ!” Ngài Wortham bật cười. “Liệu nàng có khoan dung với ta nếu ta đòi hỏi nàng điều ấy không? Không, Serena ngọt ngào của ta, nàng rất chua cay và tàn nhẫn với ta; nhưng điều đó càng làm ta khao khát nàng hơn nữa. Ta thấy rất thú vị để dạy cho nàng tuân theo ta và ta hứa với nàng rằng vào đúng lúc, nàng sẽ yêu ta – ngay cả Charmaine cũng yêu ta.”

Hắn nói những lời đó một cách thong thả làm nàng nổi điên lên. Giờ thì nước mắt không còn nữa.

“Đồ quái vật!” nàng thét lên. “Làm sao ông dám nhắc đến người con gái yêu ông và bị ông nhẫn tâm bỏ rơi! Ông đã dụ dỗ cô ấy… ông…”

“Chẳng khó khăn gì làm điều ấy đâu, ta đoan chắc với nàng,” Ngài Wortham ngắt lời. “Cô ta bằng lòng mà. Cô ta hoàn toàn tự nguyện sau một chút vui vẻ trong khi ta đang vô cùng buồn tẻ. Nhưng nàng, Serena ngọt ngào, nàng chưa bao giờ làm ta buồn chán. Ngược lại, nàng rất đáng yêu, đáng yêu hơn nhiều so với bất cứ người đàn bà nào ta từng gặp.”

Bàn tay hắn, mềm mại, nâng niu, lại chạm vào cổ họng nàng, và sau đó trượt xuống thấp hơn đến viền đăng ten thanh nhã ở vai nàng. Serena xoắn người và co lại để tự giải phóng mình, rồi nàng nghe thấy tiếng đăng ten rách; và giờ khi ánh đèn lồng soi sáng toàn bộ sắc đẹp của làn da trắng trẻo của nàng, giọng nói của Ngài Wortham trở nên nặng nề hơn.

“Nàng đáng yêu quá, Serena,” hắn khàn giọng. “Trời ơi, nàng đáng yêu quá.”

Đó là lúc Serena hét lên, tiếng hét tuyệt vọng, và khi nàng làm điều đó, có một cú thúc mạnh đột ngột xảy ra. Chiếc xe ngựa nhảy dựng lên và âm thanh những tiếng nói vang lên cãi vã.

“Khốn kiếp, chuyện gì thế?” Ngài Wortham la lên, nhưng ngay khi hắn hỏi câu ấy, cánh cửa bị kéo bung ra. Một khuôn mặt có đeo khăn bịt mặt thò vào và một giọng nói, khỏe và vang dội, gọi to:

“Ra khỏi đó, và nhanh lên!”

Nhanh nhẹn Ngài Wortham cúi về phía trước hướng về chỗ dưới ghế ngồi nơi ông ta giấu súng, nhưng tên cướp đã chặn trước.

“Làm theo mày được bảo,” tên cướp cộc cằn. “Hoặc là tao sẽ thổi một lỗ qua người mày.”

Chẳng làm gì được nữa nên Ngài Wortham bước xuống, nguyền rủa trong hơi thở. Hắn rời khỏi xe và nhìn thấy người đánh xe trên ghế ngồi, hai bàn tay để trên đầu và hai tên hầu của ông ta ở phía sau cũng trong tình trạng tương tự.

“Ta có một ít tiền, đồ ăn cướp,” ông ta nói giận dữ. “Nên lấy ví rồi biến đi.”

“Vậy là quý ông của chúng ta đang vội vã,” tên cướp chế nhạo. “Được thôi, bản thân ta thường thiếu thì giờ. Đưa ví của ngươi đây, nhẫn, đồng hồ, cái ghim lòe loẹt trên cà vạt nữa. Giờ đến quý cô nào.”

Tên cướp bắn một cái nhìn sắc lẻm về phía Serena, người vừa bước xuống.

“Cô ấy không có đồ trang sức,” Ngài Wortham vội vã nói.

“Sự thật kỳ cục, vậy là may mắn của ta đi vắng tối nay rồi. Một quý cô ngon lành thế này phải quấn đầy châu báu chứ. Mày quá keo kiệt không mua cho cô ta cả một món trang sức rẻ tiền hả hay mày giấu hết dưới ghế rồi?”

“Ta đã nói rồi, đồ ăn cướp, cô gái này không có đồ trang sức.”

“Có phải thằng khốn sang trọng này bảo ta là gà trống và bò không?”

Tên cướp nói với Serena. Nàng đang đứng trong ánh trăng chỉ với chiếc áo dài bị xé rách của mình. Cánh tay nàng bị hằn lên do những ngón tay của Ngài Wortham và có một vết xước đỏ dài thấp ở ngực, do trong khi kháng cự, da nàng bị cào bởi một trong những nút áo kim cương trên cổ tay áo hắn.

“Đó là sự thật,” nàng lặng lẽ trả lời. “Tôi không có đồ trang sức.”

Tên cướp móc lấy ví của Ngài Wortham và đồ trang sức cá nhân của ông ta ra khỏi túi áo sâu của chiếc áo khoác đen.

“Chẳng được cóc khô gì,” hắn đùa cợt. “Ta hy vọng lần sau sẽ may mắn hơn.”

“Ta hy vọng ngươi sẽ bị treo cổ vì việc này đấy, cướp ạ.” Ngài Wortham độc địa. “Giờ bọn ta được phép đi chưa?”

“Cứ thoải mái, quý ông của tôi,” tên cướp trả lời với vẻ lịch sự nhạo báng.

Tên cướp lùi lại một hai bước, vẫn cầm súng.

“Giữ hai tay trên đầu nhá,” tên cướp nói với người đánh xe. “cho đến khi tao đi khỏi.”

Hắn quăng mình lên con ngựa đang đứng yên lặng chờ hắn dưới tán cây; và khi đó, ngay khi hắn định rời khỏi, Serena nói.

“Ôi, chờ với,” nàng kêu lên. “Làm ơn chờ với.”

Hắn nhìn xuống nàng ngạc nhiên.

“À, quý cô, gì đây?” hắn hỏi.

“Ông giúp tôi chứ?” Serena khẩn khoản. “Người… đàn ông… này… đang bắt cóc tôi. Nếu ông có thể cho tôi một cơ hội, tôi có thể thoát khỏi ông ta ngay bây giờ.”

Ngài Wortham bước tới đưa một tay nắm lấy cánh tay Serena.

“Vì Chúa, Serena, nàng điên rồi sao? Nàng không thể hỏi xin ân huệ từ một gã như thế được.”

“Một tên cướp còn tốt hơn,” Serena đáp lại. “hơn một con quái vật như ông, thưa quý ngài.”

Tên cướp nhìn từ người này sang người kia, và rồi hắn bật cười.

“Thật là một trò chơi khăm kỳ cục đây!” hắn nói. “Nào giờ thì về cái gì đây hử? Có phải thật là, quý cô à, thằng già bảnh bao này đang mang cô đi mà cô không đồng ý hả?”

“Đúng vậy,” Serena trả lời. “Quý ông này,” một sự khinh bỉ trong giọng nói của nàng. “đã mang tôi khỏi Mandrake. Ông biết ngôi nhà đó chứ, nó cách đây không xa.”

“À, tôi biết Mandrake,” tên cướp đáp. “Tôi hiểu là cô muốn quay lại đó phải không?”

“Phải, nếu ông làm ơn,” Serena nói. “Tôi sẽ đi bộ về đó nếu ông vui lòng chỉ hướng cho tôi và cho tôi cơ hội đi khỏi mà không có cái xe ngựa này đi theo tôi và không bị quý ông này bắt tôi lại.”

“Cô sẽ mất nhiều thời gian với chân cẳng của cô đấy,” tên cướp nói.

“Trò ngu ngốc này thế là đủ rồi,” Ngài Wortham ngắt ngang giận dữ. “Serena, ta ra lệnh cho nàng quay lại vào trong xe và đừng có nói thêm lời nào với tên này nữa. Nàng sẽ đặt mình vào rắc rối hơn nhiều nếu nàng ném mình vào lòng tốt của một tên cướp đường – một tên cướp đường.”

“Không gì có thể tệ hơn là ở trong quyền lực của ông, thưa quý ngài,” Serena bắn trả, và bước tới chỗ tên cướp, nàng đặt tay lên cổ con ngựa. “Xin hãy giúp tôi, thưa ông,” nàng nói.

Ánh trăng tràn ngập trên mặt nàng và nàng trông rất trẻ trung và trẻ con với mái tóc lộn xộn, một tay nắm lấy phía trên ngực chiếc áo dài trắng bị xé rách của mình. Tên cướp nhìn nàng rồi ngửa đầu ra cười.

“Đây là yêu cầu kỳ quái nhất mà tôi từng có từ một quý cô đấy, đánh tôi đi nếu như không phải. Nhưng trong tương lai ai dám nói rằng một quý ông đường phố không thể giúp đỡ một cô gái đang đau khổ? Tôi tin câu chuyện của cô, quý cô ạ, hoặc tôi sẽ nắm lấy cơ hội này dù ở giá nào. Cô có thể ngồi phía sau chứ?”

“Dĩ nhiên tôi có thể,” Serena trả lời.

“Serena, nàng là cô bé ngốc nghếch,” Ngài Wortham la lên. “Nàng bị mất hết trí khôn rồi hả? Cái gã đáng nguyền rủa này sẽ không bao giờ đưa nàng đến Mandrake đâu.”

Hắn bước lên phía trước, nhưng khẩu súng trong tay tên cướp chỉ thẳng vào bụng hắn và hắn ngập ngừng dừng lại.

“Quỷ tha ma bắt mi đi,” hắn rủa.

“Giữ mấy câu nói khó nghe đó cho ông ấy,” tên cướp nhắc nhở. “hoặc là tôi sẽ cho ông chảy máu tự do vì chúng đấy. Đứng lại, tên bẻm mép.”

Hắn ta xuống ngựa, và vẫn giữ súng trong tay, nâng Serena lên và đặt nàng lên lưng ngựa. Rồi hắn lại phóng lên yên và Serena, giơ cánh tay ra, vòng ôm lấy eo hắn. Tên cướp kéo dây cương, nhét súng vào bao và giở nón ra vòng một đường trang nhã.

“Chúc một buổi tối tốt lành, quý ngài,” hắn nói với người đang đứng nhìn trừng trừng bên cạnh cỗ xe.

“Nàng sẽ phải hối tiếc ghê gớm cho sự điên rồ này, Serena,” Ngài Wortham điên tiết nói.

Serena không thèm hạ cố đáp lại. Tên cướp thúc ngựa và sau một thoáng họ biến mất khỏi tầm nhìn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3