Sự may rủi của trái tim - Chương 12 - Phần 1

CHƯƠNG 12

Rất là không thoải mái khi phải giữ thăng
bằng một cách bấp bênh trên lưng ngựa, nhưng Serena không nghĩ đến điều ấy vì
đã thoát khỏi Ngài Wortham; và cuối cùng khi họ ra khỏi tầm nhìn của cỗ xe, tên
cướp quay ngựa rời khỏi đường cái vào một con đường cỏ chạy giữa những cánh
đồng, nàng thở một tiếng dài sườn sượt nhẹ nhõm.

Như thể nghe thấy nàng, tên cướp kéo dây
cương và con ngựa nhả từ nước kiệu sang từng bước đều đều.

“Cô có choáng không, quý cô?” hắn ta hỏi
qua vai.

“Không, tôi ổn cả,” Serena trả lời. “Và
tôi vô cùng mang ơn ông, quý ông, vì đã đến cứu tôi.”

“Nói đùa ngớ ngẩn,” hắn nói. “Vì đến giờ
tôi vẫn không nghĩ đến việc thực hiện dịch vụ như thế cho một quý cô như cô
đâu.”

“Một dịch vụ tuyệt vời đấy, thưa ông,”
Serena đáp lại.

Ngay khi nói những từ đó, nàng rùng mình
khi nghĩ đến điều đã xảy ra với nàng khi tên cướp dừng chiếc xe ngựa. Cánh tay
nàng thâm tím nặng vì sự kềm giữ bạo liệt của Ngài Wortham, nhưng tệ hơn bất cứ
nỗi đau nào, nàng đã bị buộc phải chịu đựng cảm giác những ngón tay hắn ta
thích thú mơn trớn trên làn da trần của nàng. Với những ký ức đó, vô tình nàng
liếc lại qua vai.

“Họ không thể bắt kịp chúng ta chứ?” nàng
hỏi.

“Không, cô an toàn,” tên cướp trả lời.
“Ít nhất từ con quỷ đó. Nhưng cho tôi biết, cô gái, cô không sợ đi với tôi à?
Những kẻ theo đuổi công việc như tôi, như người ta nói với tôi, chẳng có ai
thơm tho về danh tiếng đâu.”

“Tôi chẳng có gì ông cướp được cả,”
Serena ngây thơ.

Tên cướp bật cười.

“Tôi nghĩ quý ông ở xe ngựa không theo
đuổi tiền, quý cô à.”

Serena thấy các cơ mình căng ra.

“Tôi đã chuẩn bị để tin ông, thưa ông,”
nàng nói nho nhỏ.

Tên cướp im lặng một chốc trước khi hắn
đưa tay lên và kéo chiếc khăn bịt mặt màu đen xuống khỏi mặt.

“Nếu cô có thể tin tôi, quý cô,” hắn
thốt. “tôi cũng có thể tin cô, và cái khăn này đang mau chóng làm tôi ngột
ngạt.”

Hắn quay đầu lại khi nói, và Serena thấy
thoáng qua một vẻ thô lỗ nhưng không phải là không tử tế. Nàng cũng, nhìn thấy,
rằng hắn ta là một người đàn ông gần trung niên, có vài vệt xám trên tóc, và
những đường hằn sâu từ mũi đến miệng. Giọng nói hắn ta thô ráp và giáo dục thấp
kém, nhưng hóm hỉnh, và khá vui vẻ. Hắn ta cạo râu sạch sẽ và áo khoác, thứ mà
nàng buộc phải dúi mặt vào khi con ngựa phi nước kiệu, có mùi thuốc lá và mùi
hương trong lành của miền đồng quê. Vải áo cũng sạch sẽ, và không có gì đáng
ghê tởm khi ở kề sát hắn như vậy.

Phải, nàng tin tưởng hắn! Tại sao, thì
nàng không chắc, nhưng đó là bản năng khi nàng kinh tởm và chán ghét Ngài
Wortham, kẻ mà giờ đây đã được chứng minh đầy đủ.

Họ đi đều đều về phía trước, con đường
nhỏ đang hướng lên một con dốc cao nên Serena cảm thấy hài lòng khi tên cướp
cho ngựa đi rất thong dong và chậm rãi. Đó không phải là một buổi tối lạnh lẽo,
nhưng Serena, vì không có gì che bờ vai trần ngoài chiếc khăn choàng mỏng manh
và áo dài bị xé một chút, nên với mỗi di chuyển, nàng lại cảm thấy hơi gió ớn
lạnh. Nàng rùng mình.

“Theo đường này không hơn một hay hai dặm
nữa là đến Mandrake,” tên cướp nói, như thể đoán ra được suy nghĩ của nàng. “Cô
sẽ sớm về nhà thôi, quý cô.”

Nhà! Từ đó như ngân vang trong trái tim
nàng. Chưa bao giờ nàng tin rằng nàng sẽ xem Mandrake là nhà, hay khao khát
nhìn thấy tòa nhà vì nó nghĩa là an toàn và bảo vệ. Giờ đây nàng nóng lòng thấy
nó; nhưng thậm chí khi nàng nghĩ về sự vững chắc khổng lồ của nó như là một nơi
ẩn náu, nàng cũng nhớ đến với một cảm giác giật thót người mất tinh thần khi
Ngài Wortham đã có thể bắt cóc nàng.

Đó là kế hoạch của nữ hầu tước. Đã đủ rõ
ràng rồi, nhưng nàng vẫn điếng người vì kinh hãi những hành vi của Ngài Wortham
và sự kinh tởm nàng đã phải trải qua với cảm giác thấy những bàn tay của hắn
ta, chỉ lúc này nàng mới nhớ ra mình đã bị dụ khỏi phòng khách vì một lời nhắn
giả dối từ một người hầu theo chỉ bảo của nữ hầu tước. Nàng được dẫn đến cỗ xe
bởi người hầu riêng của nữ hầu tước.

Rõ ràng, như thể có ai đó rung chuông bên
tai nàng, những mảnh tình tiết rơi vào đúng chỗ và Serena nhìn thấy toàn bộ âm
mưu. Ngài Wortham, đã hứa trả cho nữ hầu tước – 10000 đồng vàng! Phải, đó là
cái giá, và nàng chính là “món hàng” mà Isabel tình cờ nghe được bởi một giọng
nói lạ mà âm điệu của nó làm cô ấy nhớ ra rằng cô đang nghe trộm. Mười ngàn
đồng vàng, chắc chắn sẽ được trả khi nàng đã ở trong tầm kiểm soát của Ngài
Wortham và khi đó, ép buộc nàng vào tình huống buộc phải lấy ông ta, ông ta sẽ
trở thành người sở hữu tài sản của nàng cũng như chính bản thân nàng.

Thật là một kế hoạch thông minh, thật sự
thông minh nếu nó thành công; chẳng có lý do gì để nghĩ rằng nó sẽ không thành
công nếu không có sự can thiệp bất ngờ của tên cướp đường làm toàn bộ kế hoạch
của Ngài Wortham đi tong. Nữ hầu tước cần tiền. Bà cũng muốn thoát khỏi cô gái
đe dọa sự độc lập của con trai bà. Thật sự là một âm mưu đáng ngưỡng mộ, một ná
bắn hai chim. Thật không may, về phần nữ hầu tước, đã hoàn toàn không thành
công. Bà ta sẽ nói gì? Bà ta sẽ làm gì khi đối mặt với… thất bại?

Serena khẽ thở hổn hển với suy nghĩ ấy.
Đây là một tình huống mà nàng không thể mong chờ có được sự can thiệp may mắn
từ một người lạ.

“Cô lạnh à, quý cô?” giọng tên cướp ngắt
quãng những suy nghĩ của nàng.

“Một chút,” Serena thú nhận. “nhưng tôi
nghĩ có lẽ vì sợ hãi hơn là vì nhiệt độ của không khí.”

“Đánh tôi đi vì đã không nghĩ đến điều ấy
trước,” hắn ta kêu lên. “Tôi có một phương thuốc chữa bệnh ấy đấy. Ngồi cho
vững nhé, vì tôi leo xuống đây.”

Hắn dừng ngựa và rồi, khi Serena chuyển
bàn tay từ eo hắn xuống yên ngựa, hắn nhảy phắt xuống đất. Họ đã lên đến đỉnh
một ngọn đồi nhỏ mà họ leo lên nãy giờ và giờ Serena có thể nhìn thấy một đường
màu bạc của biển ở phía nam họ.

“Mandrake ở đó,” tên cướp nói, chỉ sang
trái nơi một cây gỗ to che khuất ngôi nhà khỏi tầm nhìn.

“Nó không xa lắm,” Serena háo hức.

“Không nếu băng qua đồng,” tên cướp trả
lời. “Rufus và tôi thường biết những đường tắt ngắn nhất.” Hắn giơ tay ra vỗ
vào con ngựa; rồi hắn rút ra một cái bình từ yên ngựa. “Xuống đi, quý cô,” hắn
nói. “Tôi sẽ mời cô một thứ để làm ấm trái tim cô.”

“Tôi chắc là không cần đâu, thưa ông,
những biện pháp quyết liệt đến thế,” Serena trả lời, nhưng khi nàng lại run,
nàng đổi ý và để hắn giúp nàng xuống đất.

Cái bình khá dài và bằng thuỷ tinh dày.
Tên cướp mở nút và chuyền cái bình cho Serena. “Nhấp một ngụm đi,” hắn nói.
“Không hại gì cô đâu.”

Nàng nhấp một ngụm. Cái bình đổ đầy một
thứ chất lỏng bốc lửa dường như đốt cháy cổ họng nàng, nhưng ngay lập tức nàng
cảm thấy hơi ấm trong người nàng hồi sinh, đẩy lùi sự lạnh giá và cảm giác
choáng váng.

“Nữa đi,” hắn ra lệnh.

Nàng vâng lời, và giờ nàng cảm thấy hơi
nóng đột ngột bừng lên hai má. Nàng trả cái bình lại cho hắn.

“Tôi cảm ơn rất nhiều, ông tốt quá.”

“Cô khá hơn chưa?”

“Khá hơn nhiều rồi ạ. Nó thực sự là một
thứ hỗn hợp ấm áp.”

Hắn đưa cái bình lên môi, ngả đầu ra sau
và tu một hơi dài.

“Một quả cầu lửa,” hắn chép môi. “Được
chưng cất từ những đồn điền nho ở Pháp, và chưa bao giờ tốn một đồng thuế cho
nó.”

Hắn ta chăm chú nhìn nàng trong ánh trăng
để kiểm tra tác dụng những lời nói của mình; rồi bật cười.

“Chúng ta quả là những tên lừa đảo!”

Tiếng cười của hắn thật dễ lây và Serena
thấy mình mỉm cười đáp lại.

“Lừa đảo là một nghề nguy hiểm đấy, thưa
ông,” nàng nói. “Ông chưa bao giờ sợ bị bắt à?”

“Sợ?” hắn ta hỏi lại. “Đã nhiều lần,
không nghi ngờ gì, những khi tôi bị thúc ép, hay khi tôi ước gì mình đã chọn
một nghề ít mạo hiểm hơn, nhưng thường thì tôi luôn may mắn.” Hắn bắt chéo
những ngón tay vẻ đầy mê tín và đập xuống đất. “Nghề này chẳng bao giờ chắc
chắn để mà khoe khoang,” hắn lẩm bẩm; “và giờ, quý cô, trong trường hợp tên bịp
bợm say đắm đằng kia có ý muốn trả thù – chúng ta nên khôn ngoan mà đi tiếp
thôi.”

Hắn đặt tay lên hai bên hông nàng và nâng
nàng lên lưng ngựa.

“Thật kỳ cục, nhưng cô chẳng nặng tí
nào,” hắn nói; rồi đứng nhìn lên nàng. Ánh trăng phủ khắp mặt nàng, và hắn chăm
chăm nhìn nàng một hồi. “Chẳng ngạc nhiên gì là con dê bảnh bao kia quá khao
khát muốn đi với cô,” hắn ta nhận xét. “Cô quả là một cô gái xinh đẹp và là một
con gà mái tơ gan dạ.”

“Ông rất xứng đáng được ca ngợi đấy, thưa
ông.”

Serena mỉm cười nhìn xuống hắn. Như thể
hắn đột nhiên nhận ra sự quan tâm của nàng, hắn đưa tay lên ôm mặt.

“Tôi trông khó coi lắm à?” hắn hỏi. “Ôi,
quên những gì cô nhìn thấy đi. Thật nguy hiểm cho tôi khi để người khác nhìn
thấy tình cảm của mình, để mình cô độc với một người thuộc tầng lớp những người
mà chẳng có lý do gì phải quan tâm đến những thứ mà Rufus và tôi theo đuổi.”

“Ông nghĩ là tôi có thể phản bội lại ông
sau khi ông đã rất tử tế với tôi ư?” Serena hỏi. “Tôi tin ông, quý ông, và ông
đã trả lại cho tôi với lời khen là tin tưởng tôi. Tôi sẽ không bao giờ là món
nợ của ông vì lòng tốt của ông đối với tôi đêm nay.”

Tên cướp nhìn nàng một lúc lâu. Dường như
đối với Serena, hắn không phải chỉ là nhìn nàng mà là đang nhìn về quá khứ của
chính mình. Có lẽ hắn dang liên kết hai cái đó lại với nhau, và một biểu hiện
trên mặt hắn làm nàng nghĩ rằng hắn đang gợi lại những suy nghĩ về một cái gì
đó hay một ai đó và điều đó làm đôi mắt hắn trở nên dịu dàng hơn và đôi môi trở
nên mềm mại.

Một cách đầy bản năng, vì bất cứ ai có
khó khăn đều làm trái tim nàng xúc động, Serena êm ái nói:

“Ông đang cô đơn!”

Tên cướp thở dài.

“Cô nhắc tôi nhớ đến một người, quý cô.
Cô ấy cũng có màu tóc giống cô! Màu vàng như lúa mì khi chín muồi lần đầu
tiên.”

Hắn lại thở dài và có một nỗi đau sâu
lắng trong đôi mắt hắn.

“Vợ của ông ư, thưa ông?” Serena hỏi.

“Vợ tôi!” hắn đáp. “Ừ, Nellie đã là vợ
tôi trong tám hay mười năm.”

“Bà ấy… chết rồi?”

“Không! Có lúc tôi nghĩ rằng tôi có thể
chịu đựng tốt hơn nếu cô ấy rời khỏi tôi bằng cái chết, nhưng tôi đã mất cô ấy
vì kẻ khác. Vì một tên bẻm mép mà tôi sẽ không làm bẩn tay mình bằng việc bóp
cổ hắn; một thằng bị rách, loại tên khốn chỉ thoải mái trong những xó xỉnh bẩn
thỉu ngập rượu.”

“Ôi, tôi thấy rất tiếc cho ông!” Serena
kêu lên.

“Có lẽ tôi cũng có một phần trách nhiệm,”
tên cướp cộc cằn. “Có lẽ tôi đã quá bằng lòng với Nellie xinh đẹp của tôi, với
quán rượu của tôi – phải, tôi từng là chủ quán rượu và một người lương thiện –
với túi vàng dưới đệm phình thêm ra mỗi tháng. Tôi được kính trọng và chẳng có
kẻ nào dám nghĩ tôi keo kiệt hay bủn xỉn. Rồi cái thằng mồm mép trơn tuột ấy
đến rình mò xung quanh. Nó chẳng có cắc nào. Vì sao chẳng biết, tôi lại trả cho
mỗi miếng bánh mì nó bỏ vào trong mồm! Và trước khi tôi đoán được chuyện gì
đang xảy ra, thì nó đã nhảy cẫng lên với Nellie của tôi. Với cả vàng của tôi
theo nữa. Thật tàn nhẫn, khi nghĩ rằng cô ta chỉ chỗ tôi giấu nó cho hắn.”

“Thật là nhẫn tâm,” Serena đồng tình.

“Tôi đã cố tóm chúng, quý cô ạ, nhưng thế
giới này quá rộng lớn. Tôi đã sôi sục như một con quỷ, và tôi đã dần hắn lạnh
cóng đến tận móng tay khi tôi tóm được hắn. Rồi hàng tháng trôi qua và tôi biết
Nellie đã bỏ tôi đi mãi mãi. Tôi chìm vào say sưa, một người đàn ông cô đơn còn
cái gì khác mà làm với mình nữa? Tôi thường dữ dằn khi tôi còn tỉnh táo, rồi
một ngày một thằng khốn lác mắt làm tôi cau có. Tôi tung ngay quả đấm vào hắn
và hắn gục xuống. Hắn nằm chết như một con cá trích khi người ta vác hắn lên,
và thế là kết thúc cho tôi, chỉ còn Rufus làm bầu bạn.”

“Đó là lý do ông trở thành cướp sao?”
Serena hỏi.

“Phải, lý do đó chắc đủ rồi. Nhưng nếu
Nellie không bỏ tôi, thì thằng khốn lác mắt đó vẫn còn được đi lại trên trái
đất này và Rufus và tôi sẽ không được treo giá cho cái đầu của mình. Họ treo
giá tôi năm mươi đồng vàng đấy, quý cô! Cô nói sao nào?”

Tên cướp đột nhiên phá ra cười như thể đó
là một trò đùa hay ho lắm vậy.

“Tôi nghĩ ông rất dũng cảm vì còn cười
được,” Serena nói với hắn. “Vì tôi thề rằng câu chuyện của ông làm tôi muốn
khóc đây.”

“Không, không phải là dũng cảm đâu, quý
cô, nhưng sự thật là tôi được sinh ra với một nụ cười chế nhạo trên môi. Cô có
biết ngoài đường họ gọi tôi là gì không?”

“Không. Cho tôi biết đi!”

“The Joker (Tên Hề)! Đó là tên tôi và bản
chất của tôi. Nếu tôi xỉa ví cô, tôi sẽ làm chuyện ấy với một nụ cười.”

“Tôi sẽ luôn nhớ đến ông, quý ông ạ, như
một người có thể cười nhạo chính bản thân mình,” Serena êm ái nói. “Một người
đàn ông phải rất can đảm và dũng khí mới có thể làm được điều đó.”

“Tạ ơn Thiên chúa đi, khi cô cầu nguyện,”
tên cướp đáp lời. “thì đó cũng là thời điểm họ tròng một sợi dây thừng quanh cổ
tôi, và tôi có thể chết với một nụ cười trong cổ họng. Người ta bảo rằng giá
treo cổ rất là lạnh đấy.”

Serena khẽ thét lên.

“Ôi, chấm dứt đi, thưa ông! Chấm dứt kiểu
sống này đi! Có nhiều nơi ông có thể sống mà không ai biết ông là ai và từ đâu
tới. Rủi ro lớn quá – hình phạt nếu ông thất bại quá khủng khiếp để mà nghĩ
đến.”

Tên hề lại cười.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3