Nói yêu em bảy lần - Chương 4 - Phần 3
Tùng
Lình liền cầm ly nước lọc của mình để dưới mặt bàn, miệng hô ta “Vào đi” tay hất
nước vào đũng quần của Tuấn Anh. Tuấn Anh bị ướt quần giật mình đứng lên, nước
từ đũng quần chảy xuống thật giống như là….
Ngay
lúc đó, hai nhỏ bạn cũng hí hửng đi vào nhìn thấy nước chảy xuống từ đũng quần
của Tuấn Anh, thì mắt trợn tròng mở to. Tùng Linh cũng giả bộ làm bộ mặt mắt chữ
O, miệng chữ A kêu lên:
- Trời
ơi, anh bị bệnh gì mà cứ đái dầm suốt vậy, lần này là lần thứ 5 rồi.
Tuấn Anh tái mặt khi nghe nhỏ kêu lên như thế, mắt
tròn mắt dẹp, miệng há hốc không nên lời. Sau đó bối rối nhìn hai đứa bạn của Tùng
Linh định phân bua thì nhỏ Chi với nhỏ Phương đã vội vàng lên tiếng sau khi ném
cho Tuấn Anh một ánh mắt cực kì thông cảm:
- Tụi
mình còn chưa thưa hai bác, tụi mình qua thưa hai bác rồi quay lại sau.
- Phải
đó, phải thưa, phải thưa…
Nói
xong hai nhỏ vội vàng rút lui, nhỏ Phương còn nháy mắt với nhỏ một cái. Là bạn
với Tùng Linh bao nhiêu lâu, chỉ nhìn một cái thôi là là biết tỏng ngay nhỏ giở
trò, nhưng dù là có mê trai đi chăng nữa thì hai nhỏ bạn cũng không để đánh mất
tình bạn bao lâu nay được, cho nên đành ra tay giúp nhỏ một phen. Tùng Linh cười
cười mĩm chi cũng nháy mắt với hai đứa bạn. Cho đến khi cánh cửa phòng nhỏ khép
lại, nhỏ mới cố nhịn cười, trưng ra bộ mặt khó xử nhìn Tuấn Anh:
- Ây
da, hiểu lầm, hiểu lầm rồi. Haiz….
-
Em…em…- Tuấn Anh tức đến nghẹn lời, không ngờ cô nhóc này lại quá đáng đến như
thế.
Tùng
Linh chớp chớp mắt nhìn Tuấn Anh một cách ngây thơ vô số tội, rồi chép miệng
nói:
-
Hai nhỏ bạn của em, một đứa biệt danh là bà tám, một đứa biệt danh là mỏ nhọn.
Tụi nó buôn chuyện từ đầu trên đến đầu dưới, không biết chuyện hôm nay của anh,
sẽ bị tụi nó đồn thổi thế nào nữa. Hình tượng của anh đang cao chót vót trong
lòng các nữ sinh của trường, nếu mà họ biết anh bị bệnh, có lẽ hình tượng của
anh sẽ vơi đi một nửa. Nhưng mà anh yên tâm đi, còn người trong xã hội ngày nay
luôn có sự đồng cảm sâu sắc đối với những người bị bệnh. Em nói thiệt là, biết
đâu khi mọi người biết tin anh bị bệnh gì đó, họ đối với anh càng có sự quan
tâm đặc biệt hơn nữa.
- Vậy
sao em không đi mà giả bệnh ấy. Anh thấy em mới là người cần sự quan tâm đặc biệt
của mọi người. Với cái đầu không bao giờ động não như em, thì nên giả bệnh càng
nặng càng tốt, có như vậy thầy cô mới thương cảm, đi học không cần khảo bài
cũng cao điểm, đi thi bạn bè nó thả phao cứu mạng cho. – Tuấn Anh lườm nhỏ ném
một câu châm chọc – Nói đi, em cố tình chơi trò này là có mục đích đúng không?
Nói ra đi.
Tùng
Linh bị Tuấn Anh châm biếm như thế thì tức lắm, nhưng nghe hỏi vậy thì vội vã lấy
lại vẻ mặt điềm nhiêm để trả lời Tuấn Anh. Nhỏ đặt thẳng vấn đề luôn chứ không
thèm vòng vo nữa, dù gì thì Tuấn Anh cũng đã lật tẩy của nhỏ rồi.
- Giảm
bài tập cho em, em sẽ giải thích với hai nhỏ bạn dùm anh, ngăn chặn tin đồn này
kịp thời, giúp anh giữ vững hình tượng bạch mã hoàng tử của mình.
-
Cái hình tượng đó, em cứ giữ cho riêng mình đi. – Tuấn Anh hừ giọng rồi đứng dậy
bước đi ra phía cửa, hoàn toàn không xem lời đe dọa của Tùng Linh trong mắt, Tùng
Linh thấy vậy vội vàng kêu lên:
-
Này, anh thật sự muốn tin đồn này lan ra tòan trường à.
-
Sao lại sợ. Nếu tin đồn loan ra, anh cám ơn em còn không hết nữa là. Lúc đó sự
hâm mộ anh sẽ giảm, anh sẽ đỡ được nhiều phiền toái. Anh được sự đồng cảm của mọi
người, vậy thì anh có thể không cần trực nhật, không bị thầy cô nhờ vả hết chuyện
này đến chuyện kia. Em tốt nhất là mau chóng làm tin đồn này lan rộng ra đi. Biết
đâu đến lúc đó anh vui vẻ sẽ giảm bài tập cho em. Còn bây giờ, nếu không giải
xong hết bao nhiêu đó bài tập, anh nghĩ tiền tiêu vặt và những lệnh cấm vận em
sẽ kéo dài lắm đó.
Nói
xong Tuấn Anh đóng cửa cái rầm bỏ đi, để lại Tùng Linh với vẻ mặt dở khóc dở cười,
uy hiếp người không được còn bị uy hiếp lại. Nhỏ đau khổ ngồi cắn bút giải bài
tập tiếp, nếu không thì nhỏ sẽ chẳng khác nào đang sống cuộc sống của người thời
tiền sử mất. Thật đúng là bị sao quả tạ rơi trúng người nên mới gặp phải tên ôn
thần như thế này.
-
Hi, sao rồi? – Hai nhỏ bạn từ ngoài ló đầu vào nhăn răng nhìn nhỏ cười hí hửng
– Chơi khâm thành công chứ?
- Gì
vậy? Sao mặt bà chẳng khác nào cái bánh bao chiều vậy. – Hai nhỏ bước vào phòng
nhìn thấy vẻ mặt của nhỏ thì không khỏi giật mình.
Tùng
Linh yểu xìu lắc đầu, hai nhỏ bạn nén lòng nhìn nhau.
- Vậy
sao giờ. Vậy có tiếp tục tung tin đồn hay không? – Nhỏ Chi trợn mắt nhìn nhỏ hỏi.
-
Tung gì mà tung. – Nhỏ buồn bã gào lên – Cái tên khốn đó, càng tung tin đồn thì
càng lợi cho hắn, mình quyết không để hắn ta được lợi đâu.
- Vậy
là không tung tin được hả, haiz…tui còn nghĩ khi tung tin đồn này ra, lượng hâm
mộ anh ý giảm đi. Tốt nhất là không còn nhỏ nào thích anh ý hết, vậy thì tui có
cơ hội rồi. – Nhỏ Chi chép miệng than, sau đó nhỏ giật mình nhận ra mình lỡ lời
quay sang nhìn Tùng Linh đã thấy Tùng Linh nhìn nhỏ bằng ánh mắt hình viên đạn,
nhỏ vội chữa lời bằng cách cười hehe bảo – Sẵn tiện thôi mà, sẵn tiện thôi….
-
Túi giết bà. – Tùng Linh nói xong thì lao qua bóp cổ nhỏ Chi.
Tùng
Linh chống cằm ngồi ở lớp trong giờ ra chơi, không đi ra ngoài như mấy đứa bạn,
nhỏ ngồi nhìn đất nhìn trời than vắng thở dài. Bỗng thấy một người đi ngang qua
mình, hai mắt nhỏ bỗng sáng rực lên, vội vàng đứng bật dậy đuổi theo cái bóng
kia. Nhỏ nhanh chóng nắm lấy vạt áo của bóng người kia rồi gọi lớn:
- Diệp
Hân.
Diệp
Hân quay đầu nhìn Tùng Linh, có chút cáu kỉnh vì bị chặn đường giải phóng chất
thải trong cơ thể bèn hỏi:
- Có
chuyện gì?
- Có
chuyện này, bà phải giúp tui. – Tùng Linh mếu máo nhìn Diệp Hân kể chuyện.
Diệp
Hân nghe xong thì ngoáy ngoáy lỗ tai của mình, cái vụ này nghe sao có vẻ hơi
quen, chỉ khác là nhỏ thì muốn Lập Khiêm chỉ bài mà dùng nhiều cách, còn Tùng
Linh thì không muốn làm bài nên mới phải giở trò vặt ra. Tiếc là hai nhỏ đều gặp
phải cao thủ trong số cao thủ rồi. Âu đó cũng là số phận. Haiz…..
- Được
rồi. Là do mấy câu hỏi của bà vẫn chưa đủ cao thâm nên anh ấy trả lời được là
điều tất nhiên. Bây giờ tui sẽ hỏi bà mấy câu, rồi bà cứ dùng mấy câu của tui
đi đố lại anh ấy. – Diệp Hân lấy giọng cảm thông sâu sắc, quyết định trợ giúp
cho Tùng Linh.
- Ý
hay đó, bà mau dạy tui đi. – Tùng Linh hai mắt sáng rực nhìn Diệp Hân đầy cảm
kích gật đầu lia lịa nói.
- Một
kẻ giết người bị kết án tử hình. Hắn ta phải chọn một trong ba căn phòng: phòng
thứ nhất lửa cháy dữ dội, phòng thứ hai đầy những kẻ ám sát đang giương súng,
và phòng thứ ba đầy sư tử nhịn đói trong ba năm. Phòng nào an toàn nhất cho hắn?
Tùng
Linh gnhe đố xong thì nhăn mặt gãi đầu, sau đó lắc đầu chịu thua.
-
Phòng 3 vì sư tử nhịn đói 3 năm thì chết hết rồi. – Diệp Hân cười cười đáp – Con
ma xanh đập 1 phát chết, con ma đỏ đập 2 phát thì chết. Làm sao chỉ với 2 lần đập
mà chết cả 2 con?
Thấy
mặt Tùng Linh có vẻ ngu ngơ nên Diệp Hân quyết định nói luôn đáp án ra:
- Đập
con ma xanh trước là 1, con ma đỏ thấy thế sợ quá, mặt mày tái méc sẽ chuyển
sang xanh. Đập con ma xanh mới này nữa là đủ 2. Hehe, thế nào hả?
-
Hay. Tiếp đi. – Tùng Linh vỗ tay khen ngợi những câu đố của Diệp Hân – Mà chờ
tui lấy bút cái đã.
Chờ Tùng
Linh đi lấy bút vở xong, Diệp Hân bèn đưa ra một tràng câu hỏi cùng lời đáp,
khiến Tùng Linh viết mỏi cả tay.
-
Núi nào mà bị chặt ra từng khúc? Là núi Thái Sơn.
-
Con gì đầu dê mình ốc? Là con dốc
- Bỏ
ngoài nướng trong, ăn ngoài bỏ trong là gì? Bắp ngô.
………….
Tùng
Linh cắm cúi lấy bút lại không xót một lời nào của Diệp Hân. Diệp Hân tắng hắng
một cái rồi nói tiếp:
- Để
tui viết cho bà thêm mấy câu đố toán học.
Chứng
minh: 4 = 5
Trả
lời: Ta có:
-20
= -20
<=>
25 - 45 = 16 – 36
=>
5^2 - 2.5.9/ 2 = 4^2 - 2.4.9/2
Cộng
cả 2 vế với (9/2)^2 để xuất hiện hằng đẳng thức:
5^2
- 2.5.9/2 + (9/2)^2 = 4^2 - 2.4.9/2 + (9/2)^2
<=>
(5 - 9/2)^2 = (4 - 9/2 )^2
=>
5 - 9/2 = 4 - 9/2
=>
5 = 4
-
Đúng chưa, hehe, đố anh ấy giải được. – Diệp hân viết ra rồi cười đắt ý với bài
toán chóng cả mặt – Thêm câu đơn giản nè. Hãy chứng minh 4: 3 = 2. Đáp án là:
4: 3 = tứ chia tam = tám chia tư = 8: 4 = 2.
- Hay,
đúng là rất hay, cám ơn bà rất nhiều, tui yêu bà quá đi mất. – Tùng Linh vui mừng
reo hò cảm ơn Diệp Hân rối rít.
Diệp
Hân thấy vậy, người cũng vui vô cùng, bèn tặng thêm cho Tùng Linh một tràng.
Hôn
con heo trong nhà gọi là -> Hôn thú
Mong
được hôn gọi là -> Cầu hôn
Vừa
mới hôn gọi là -> Tân hôn
Hôn
thêm cái nữa gọi là -> Tái hôn
Đang
hôn mà bị đẩy ra gọi là -> Từ hôn
Không
cho mà cứ hôn gọi là -> Ép hôn
Hẹn
sẽ hôn gọi là -> Hứa hôn
Vua
hôn gọi là -> Hoàng hôn
Hôn
chia tay gọi là -> Ly hôn
Vừa
hôn vừa ngửi gọi là -> Vị hôn
Hôn
vào không trung gọi là -> Hôn gió
Hôn
trong mơ gọi là -> Hôn ước
Hôn
mà quá sớm thì gọi là -> Tảo hôn
Rất
thích hôn gọi là -> Kết hôn
Hôn
mà bị hôn lại gọi là -> Đính hôn
-
Nhiêu đây đủ chưa?
- Đủ
rồi, quá đủ luôn ý chứ, cám ơn bà. Hehe, kỳ này thì thằng chả chết với tui.– Tùng
Linh đắc ý đá chân mày ra hiệu với Diệp Hân.
-
Chúc bà thành công. – Diệp Hân vỗ vai Tùng Linh rồi tiếp tục con đường giải
phóng cơ thể của mình.
Tùng Linh về nhà đắc ý với một mớ câu đố mà nhỏ
được Diệp Hân mách cho, nhỏ nhẩm tới nhẩm lui mấy câu đố rồi chờ Tuấn Anh đến dạy.
Hôm nay coi như là có được bí kíp thần công đè bẹp người rồi, nhỏ không cần sợ
Tuấn Anh nữa, hôm nay nhất định phải bắt Tuấn Anh giảm bài tập cho nhỏ mới được.
Quyết tâm, quyết tâm… Tùng Linh thấy quyết tâm của nhỏ dâng cao như thủy triều, như sóng lớn.
Và
thời khắc nhỏ mong chờ đã đến. Cứ như thường lệ, Tuấn Anh giảng cho nhỏ công thức,
sau đó thì để mặc nhỏ tự sinh tự diệt, còn mình đi học bài, xong xuôi rồi mới
ngó ngàng đến nhỏ. Hôm nay nhỏ cắn cắn bút nhìn Tuấn Anh, Tuấn Anh thấy nhỏ như
thế thì lườm một cái mắng:
-
Sao không mau làm bài đi. Em chê hình phạt quá ít hay sao? Muốn anh đi méc ba mẹ
em à.
-
Anh! – Tùng Linh nhìn Tuấn Anh đột nhiên gọi một cái khiến Tuấn Anh đảo mắt
nhìn nhỏ đầy cảnh giác. Người ta thường nói: “Bỗng dưng tỏ vẻ ân cần thì không
gian cũng thương, không cướp cũng là tặc”. Tùng Linh vờ như không để ý thấy ảnh
mắt của Tuấn Anh nhỏ dùng nụ cười khả ái nhất của mình hỏi Tuấn Anh:
- Có
phải, nếu như em đố anh câu đố mà anh không trả lời được thì sẽ giảm bài tập
cho em đúng không?
- Chỉ
sợ, trí thông mình của em không đủ. – Tuấn Anh ném một câu đầy sức sát thương
chất xám của nhỏ vô cùng, Tùng Linh hít một hơi nuốt cục tức xuống, biết cái
tên này vô cùng khó xơi, cắn một miếng thịt trên người hắn, thì người nhỏ xuất
hiện một lỗ lớn hơn, đau đớn ngàn đời, cho nên phải nhịn.
-
Thì anh nói đi, nếu không giải ra, anh sẽ giảm bài tập cho em chứ? – Nhỏ nhìn
Tuấn Anh với ánh mắt đầy mong đợi.
Tuấn
Anh vốn chẳng muốn tham gia vào mấy cái trò vô bổ này, chỉ vì ăn cơm không của
ba mẹ nhỏ nên muốn giúp nhỏ xem như trả ơn, chứ cậu chẳng mặn mà hay ham muốm
trả thù nhỏ gì hết. Nhưng thấy ánh mắt chẳng khác nào con cún con đang mong đợi
được cho một khúc xương làm phần thưởng, cậu thở hắt ra một cái bèn đáp.
- Ừ.
Tùng
Linh vui sướng xém tí nữa là nhảy nhót, nhỏ vội đằng hắng lấy giọng rồi bắt đầu
đố.
- Loại
nước giải khát nào chứa sắt và canxi?
Tuấn
Anh cau mày, tuy không thích uống nước ngọt cho lắm, nhưng mấy thứ giải khát, cậu
điều biết hết, làm gì có loại nước nào vừa chứa sắt vừa chứa canxi như vậy. Tuấn
Anh nhìn Tùng Linh nghi ngờ bảo:
-
Nè, không phải em túng quá làm liều, đưa ra câu đố bậy bạ không lời đáp đó chứ.
- Tất
nhiên là không rồi, anh đừng có mà nghi ngờ nhân phẩm của em. – Tùng Linh phụng
phịu đáp trong sự nghi ngờ của Tuấn Anh, nhỏ rưng ra bộ mặt oan khuất hơn cả Thị
Mầu của Việt Nam, Đậu Nga của Trung Quốc.
- Được,
nếu có lời giải thì em mau nói ra cho anh nghe đi. – Tuấn Anh bất đắc dĩ phải
chịu thua nói.
- Cậu
trả lời là Cafe, hehe
- Cà
phê? Làm gì cà phê lại chứa sắc và Can xin như thế chứ. – Tuấn Anh cốc đầu nhỏ
mắng.
-
Sao lại không. Này nha, café là gồm Ca và Fe gộp lại đúng không? Mà Ca chẳng
phải là canxi, Fe chẳng phải là sắt hay sao chứ?
Tuấn
Anh: “…” Không nói được lời nào, gần như cấm khẩu luôn.
-
Sao hả, đúng chứ? Vậy là em thắng rồi đúng không? Hehe, cách mạng đã thành
công. Tự do muôn năm. – Tùng Linh vui sướng nhảy tưng tưng khi nghĩ đến việc được
giảm bài tập. Thời gian rỗi sẽ nhiều hơn, chỉ cần học bài các môn khác xong là
nhỏ có thể ăn no ngủ yên, không cần phải cố dịu mắt thức khuya học bài nữa – Vậy
là em chỉ cần giải phân nửa bài tập là chúng ta nói say goodbye với nhau ngày
hôm nay đúng không anh.
- Ai
nói.
Một
câu của Tuấn Anh thôi đã dập tắt niềm vui sướng của nhỏ, như dội quả bom nguyên
tử vào nền hòa bình mà nhỏ vừa đoạt được.
- Ý
anh là sao? Anh định không giữ lời à. – Tùng Linh tức tối giậm chân với Tuấn
Anh.
-
Không hề, anh đã nói sẽ giữ lời. Nhưng anh nói giảm bài tập, nhưng không nói giảm
một nửa nha. Một câu đố của em, đổi lại sẽ giảm một bài tập. Cách mạng của em
chưa thành công đâu, mời đồng chí tiếp tục cố gắng. – Tuấn Anh điềm nhiêm dẫm đạp
lên nỗi vui mừng của nhỏ.
- Một
câu đổi một bài tập đúng không?
-
Uhm. – Tuấn Anh gật đầu.
- Tính
luôn các ngày sau chứ không chỉ ngày hôm nay. – Tùng Linh nhất quyết phải cắm
được lá cờ tổ quốc chứng minh cách mạng thành công mới được.
Tuấn
Anh ngẫm nghĩ một cái rồi gật đầu.
- Vậy
thì đố tiếp nào? Từ nào trong tiếng Việt có 9 từ h?
-
Không biết
- Là
từ Chính (chín h).
-
Cái gì Adam có 2 mà Eva chỉ có 1?
Tuấn
Anh lườm nhỏ một cái thật sắc, rồi mắng:
- Đầu
em bã đậu là được rồi, còn chứa thêm phân làm gì.
- Có
đầu anh mới chứa phân đó. Là chữ a. Adam hai chữ “a”, còn Eva chỉ có một chữ
thôi.
- Vì
sao trên bản đồ thế giới có nước tên là Áo mà tại sao lại không có nước tên là
Quần?
- Vậy
chẳng khác nào đố vì sao có nước Anh, nước Úc, mà không có nước Em – Tuấn Anh
lườm Tùng Linh, cậu thật không thể trả lời được.
- Vì
có nước quần thì ko có nước cuba, mà không có nước Cuba thì….hehe.
Tuấn
Anh không ngờ nhỏ lại đố một câu đố như thế với vẻ mặt cực kì gian manh như thế,
cậu không khỏi đỏ mặt, muốn mắng nhỏ lắm, nhưng mà đành thở dài bỏ qua.
Tùng
Linh thắng thế, quyết định tiếp tục đố để giảm số lượng bài tập.
-
Núi nào mà bị chặt ra từng khúc?
Tuấn
Anh chưa kịp trả lời thì nhỏ đã cướp ngang:
- Là
núi Thái Sơn. Môn gì càng thắng càngthua?
……
-
Môn đua xe đạp.
Sau
đó nhỏ đố một tràng câu đố về từ hôn mà chẳng cho tuấn Anh kịp trả lời. Đố
xong, nhỏ đắc ý reo lên
- 49
câu đố, em được giảm 49 bài tập. Chỉ cần làm hết 1 bài tập này là em được tự do
rồi, hoan hô.
Tuấn
Anh cười cười không đáp, chỉ im lặng nói với nhỏ một câu:
- Để
anh đố em mấy câu đố, nếu em giải được, thì sau này anh sẽ không bắt em học khi
em không muốn nữa, em chịu không?
Món
hời như vậy, đương nhiên nhỏ nhận lời ngay rồi.
Tuấn
Anh đố một tràn nói về cái chết khiến nhỏ ngất ngây lắc đầu thua cuộc ngay lập
tức. Tuấn Anh bèn thủng thỉnh nói ra đáp án.
Chết
trong chùa gọi là -> Tự tử
Chết
một cách lãng xẹt gọi là -> Lãng tử
Bị
chấy rận cắn chết gọi là -> Chí tử
Điện
giật mà chết gọi là -> Điện tử
Cha
chết gọi là -> Phụ tử
Mẹ
chết gọi là -> Mẫu tử
Em
chết gọi là -> Đệ tử
Vợ
chết gọi là -> Thê tử
Thầy
giáo chết là -> Sư tử
Học
trò chết là -> Sĩ tử
Quân
lính chết gọi là -> Quân tử
-
Cho nên, mấy câu hôn gì đó của em, không phải là anh không giải đáp được, mà là
không có cơ hội để đáp. Do đó, những câu đố vừa rồi không tính. Tiếp tục học
bài cho anh.
Mặt
nhỏ lập tức xìu như cái bánh bao chiều bị ế, khóc trong nước mắt chảy ngược vào
lòng, vừa cắm được cờ, nào ngờ cờ gãy cánh, buồn vô hạn.
- Được
rồi, nể tình sự cố gắng mấy ngày nay của em, anh sẽ giảm số lượng bài tập cho
em. Giải mấy bài tập anh đánh đấu là được nghỉ.
Nhỏ
giương hai cặp mắt sáng rỡ của mình nhìn Tuấn Anh kêu lên:
-
Anh, em yêu anh quá đi mất.