Nói yêu em bảy lần - Chương 5 - Phần 1
Chương 5: Tim đập mạnh lẽ nào là yêu
Tâm lí, chắc chắn là do liệu pháp tâm lí, Tùng
Linh tin chắc là như thế.
Mấy
cái bài tập từ lúc được giảm tải đến nay, chính xác là mới qua hai ngày thôi, vậy
mà dường như thời gian giải bài tập của nhỏ nhanh hơn, chính xác hơn rất nhiều.
Có lẽ là áp lực phải giải đến tận 50 bài luôn là áp lực nặng với nhỏ, mặc dù là
chưa bữa nào nhỏ thật sự giải được hết 50 bài. Nói đúng ra là chưa bao giờ giải
quyết hết được phân nữa số bài trong gần chục tiếng đồng hồ dài như thế. Áp lực
này khiến nhỏ không tài nào tập trung để giải bài mà chỉ ngồi oán than mà thôi.
Nhưng
bây giờ, cứ 10 phút nhỏ giải được một bài toán áp dụng công thức, 15 đến 20
phút giải được một bài toán liên đới. Đúng là giỏi lên rất nhiều, không chỉ
toán mà cả lí và hóa đều giải tốt hơn, hiểu nhanh hơn.
Tùng
Linh hí hửng đem khoa với Tuấn Anh:
-
Anh xem, nếu anh chịu giảm bài tập cho em xuống, thì chắc chắn là mấy bài này
em đã sớm hiểu rồi còn đâu, giải cũng nhanh hơn nữa.
- Em
nghĩ vậy à? – Tuấn Anh nghiêng đầu nhìn nhỏ khiến tóc mái rũ xuống che hờ nữa
gương mặt, nở nụ cười nữa miệng hỏi nhỏ.
Ánh
sáng có phần lóa mắt.
Nhỏ
thề là nhỏ tuy là có chút mê trai, nói chính xác hơn là thần tượng các anh
chàng ca sĩ diễn viên xinh đẹp. Nhưng chỉ là thần tượng thôi, chứ chưa bao giờ
nhỏ có suy nghĩ viễn vông này nọ.
Nhỏ
với tụi bạn thường nói thế này. Theo quan điểm của con gái hiện nay khi tìm bạn
trai thì phải tìm người vừa có tiền, vừa đẹp trai lại học thức. Nhưng……
Trai
đẹp thì thường không có tiền…..
Trai
giàu thì thường rất xấu trai…..
Trai
vừa đẹp vừa có tiền thì trăm phầm trăm không bao giờ để mắt đến mấy đứa tầm thường
lẫn tầm phào tụi nhỏ.
Cho
nên về phương diện thấy trai đẹp thì mê, nhỏ hoàn toàn không thuộc diện đó.
Nhưng hôm nay vì sao cái tên này chỉ làm một hành động hết sức bình thường lại
khiến nhỏ choáng váng đến như vậy chứ. “Bình tĩnh bình tĩnh, mình nhất định phải
bình tĩnh mới được”.
- Rõ
ràng là vậy mà. – Nhỏ trấn tĩnh hất mặt đáp.
Tuấn
Anh chẳng thèm nói câu nào cả, chỉ lặng lẽ bảo Tùng Linh giở tập vở bài giải lần
trước ra. Sau đó gõ gõ vào một trang, rồi lại lật tiếp rồi gõ gõ vào trang vừa
lật. Tùng Linh nhìn xong xám mặt luôn, nhỏ khóc không ra nước mắt. Hóa ra cái gọi
là tự đắc, tự giải được bài chẳng qua làm nhiều quá hóa quen thuộc, nên mới làm
nhanh được mà thôi.
Tùng
Linh giật mạnh lấy mấy cuốn tập giải bài của mình giở ra tìm tìm kiếm kiếm một
lúc thì mặt bí xị ngay lập tức. Hóa ra ngày nào cũng bị bắt giải 50 bài tập, hết
toán tới lý, hết lý tới hóa, cứ tưởng là khác nhau, hóa ra chỉ đơn giản là bị
xáo trộn mà thôi. Giải tới giải lui mà nhỏ chẳng hề nhận ra, đúng là quá ngốc
mà.
- Được
rồi, đừng có ở đó mà tự kỷ nữa, toàn lí hóa, xem như ổn rồi. Còn ba hôm nữa kiểm
tra rồi, em lấy anh văn ra cho anh xem nào. – Tuấn Anh gõ đầu nhỏ bảo.
Tùng
Linh nghe xong thì ho sặc sụa, nhỏ rơm rớm nước mắt nhìn Tuấn Anh, hành hạ nhỏ
toán lý hóa xong giờ lại tới anh văn. Kiểu này tù khổ sai cũng không bằng nhỏ,
cách mạng chưa thắng lợi triệt để. Bất đắc dĩ Tùng Linh phải đem tập tiếng anh
ra.
Nhưng
nói thật, nhỏ chẳng thà ngồi giải 50 bài tập toán lí hóa còn hơn là học tiếng
anh. Bởi vậy mới có câu: “Núi này cao còn có núi kia cao hơn”.
Nghĩ
thật nhanh, Tùng Linh bèn cười nói với Tuấn Anh:
-
Anh, cái bài tử của anh đó, em mới nghĩ ra được mấy từ hay lắm nè.
Không
để cho Tuấn Anh hỏi, nhỏ đã nhanh chóng đọc tiếp:
Bị
đánh bầm dập mà chết gọi là -> Nhừ tử
Chết
mà bị chặt ra từng khúc gọi là -> Thái tử
Đang
đi tiểu mà chết gọi là-> Tiểu tử
Người
khổng lồ chết gọi là -> Khổng tử
Chết
banh sát gọi là -> Phân tử
Chết
toàn thây gọi là -> Nguyên tử
- Lấy
tập vở ra. – Tuấn Anh lạnh lùng ra lệnh, cậu thừa hiểu cái tính giả lơ này của
nhỏ rồi.
-
Nghĩ một chút đi anh. – Tùng Linh giả vờ rưng rưng mắt năn nỉ.
- Em
nghĩ anh không mệt hay sao? – Tuấn Anh chống cằm nhìn nhỏ hỏi khiến Tùng Linh
không nói được gì luôn.
Tuấn
Anh nhìn vở Tùng Linh xong rồi thì cho một số câu thông dụng bắt nhỏ điền từ. Tùng
Linh làm bài đến phát chán nên vừa làm vừa hát nghêu ngao cho đỡ chán.
Tình
không mai mối giới thiệu trước là Tình cờ
Tình
làm quen qua mạng gọi là Tình ảo
Yêu
đến lần thứ tư gọi là Tình tứ
Yêu
đến lần thứ 7 gọi là Thất tình
Yêu
một lúc nhiều người gọi là Trữ tình
Yêu
và kết hôn với người nước ngoài gọi là Ngoại Tình
Yêu
và kết hôn với người trong nước gọi là Nội tình
Trong
tình yêu luôn luôn chi li sét nét, tiết kiệm gọi là Tính tình
Tình
đã đi vào quá khứ gọi là Cố tình
Tình
ngoài hôn thú gọi là tình phụ
Hai
bà vợ cùng dùng một ông chồng gọi là Chung tình
Đau ốm
thất thểu vì yêu gọi là Tình Si
Tuấn
Anh thấy nhỏ như thế cũng thấy hơi tội, ngày nào cũng bắt học, chẳng được đi
chơi thư giản gì hết.
- Để
anh kể em nghe một câu chuyện tiếng anh nha. Nghe xong em thử dịch xem
Nghe
được kể chuyện, Tùng Linh lập tức gật đầu ngay, mắt nhỏ sáng rực nhìn Tuấn Anh
đầy mong mỏi. Tuấn Anh bèn hắng giọng nói:
-
Hai vợ chồng đang học nói tiếng anh, một hôm họ cãi nhau:
- …
Sugar you you go, sugar me me go!
-
You think you tasty?
- I
love toilet you go go!
-
You live a place monkey cough, flamingo crow. Clothes house country!
-
You onion summer three down seven up. No enough listen
-
“You are poor as torn spinach two table hand white”
-
“You eat criminally no star where we do beg from first”
- “I
don’t want salad again”” …
Tùng
Linh há hốc miệng nghe Tuấn Anh đọc một tràng tiếng anh, nhỏ nhăn mặt gãi đầu
nói:
-
Thôi em thua, em chẳng dịch được đâu.
Tuấn
Anh bèn ghi ra giấy cho nhỏ đọc rồi dịch. Nhưng Tùng Linh thấy có mấy câu hơi lạ
lạ, không giống câu hoàn thiện đúng ngữ pháp tí nào hết. Cuối cùng cũng đành chịu
thua, tuấn Anh bèn giải nghĩa cho nhỏ hay.
- …
Sugar you you go, sugar me me go! (Đường cô cô đi, đường tôi tôi đi!)
-
You think you tasty? (Anh nghĩ anh ngon lắm hả?)
- I
love toilet you go go! (Tôi yêu cầu cô đi đi)
-
You live a place monkey cough, flamingo crow. Clothes house country! (Anh sống ở
nơi khỉ ho cò gáy. Đồ nhà quê)
-
You onion summer three down seven up. No enough listen (Cô hành hạ tôi ba chìm
bảy nổi. Thôi đủ rồi nghe!)…
Nàng
không chịu thua ai:
-
“You are poor as torn spinach two table hand white”– “Anh nghèo rách mồng tơi
hai bàn tay trắng”.
Chàng
trả lời:
-
“You eat criminally no star where we do beg from first” - “Em ăn gian quá,
không sao đâu mình làm lại từ đầu”.
Nàng
nói:
- “I
don’t want salad again” – “Em không muốn cãi nữa!” …
- Ối
trời ơi. – Tùng Linh ngã lăn ra vì quá sức buồn cười, không phải buồn cười vì nội
dung câu chuyện, mà buồn cười cách ghép từ cho thành một câu của họ, đúng là cười
đến ra nước mắt.
-
Thêm câu chuyện nữa đi anh. – Nhỏ đang hào hứng bèn vòi vĩnh Tuấn Anh thêm.
-
Thêm một chuyện nữa thôi nha, lo học cho xong đi. – Tuấn Anh gật đầu bảo.
- Em
hứa mà. – Tùng Linh nhanh chóng gật đầu.
-
Đây là một câu chuyện toàn chữ C thôi.
“Cạnh
Chùm Cây Chi Chít Cỏ, Có Con Cua Canh Chừng Chụp Con Cá. Chợt Con Còng Chụp Con
Cá Của Cua.”
-Cua
Cự: Con Cá Của Cua.
-Còng
Cãi: Con Cá Của Còng.
Cua
Còng Cứ Cãi Cọ: Của Cua
- Của
Còng,
- Của
Cua
- Của
Còng.
Cạnh
Có Con Công, Con Cò Cũng Cùng Coi Chúng Cãi Cọ.
-
“Cò”: Con Cá Của Còng, Còng Có Công chụp.
-
“Công Cự”: Con Cá Của Cua, Cua Có Công Canh Chừng.
-
“Cò Cũng Cãi Cọ”: Của Cua
- Của
Còng, Của Cua
- Của
Còng... Chợt Có Con Cọp, Cọp Cười: Con Cá, Con Cua, Con Còng, Con Công, Con Cò
Cùng Của Cọp.
-
Haha…hay thật, toàn chữ C, nhưng người hay nhất vẫn lò con Cọp. – Tùng Linh cười
bò ra đất với câu chuyện này.
Cuối
cùng nhỏ đành ngoan ngoãn ngồi học từ vững và luyện ngữ pháp
- Cái này là gì? – Tùng Linh cầm kết quả bài kiểm
tra của mình đắc ý khoe với tụi bạn – Đây chính là thành quả trở thành người tiền
sử của mình. Còn cực khổ hơn cả những người nằm giường đinh, ngồi dưới thác nước
có biết hay không hả. Cuối cùng mình đã tu thành chánh quả rồi, hehe.
- Gớm….Toán
có 8, Lý có 6, Hóa có 7, Anh Văn có 5…mà bà la um sùm rồi. – Nhỏ Phương bĩu môi
nhìn vẻ vui mừng ra mặt, miệng cười không khép lại được của Tùng Linh mà
choáng.
- Chẳng
lẽ bà không biết, tui ngoài môn văn và mấy môn xã hội ra, thì toàn bộ mấy môn tự
nhiên tui đều ở mức trung bình trừ thôi hả. Lần này thì khác nhé, toán tui được
8 điểm lận, haha, mấy bà chỉ được 6, tui number one. – Tùng Linh nhún nhảy đầy
đắc ý.
- Hứ,
nếu không phải tại bà là bạn lâu năm của tui, tui sẽ không vì tình mà bỏ nghĩa
như thế đâu. Lúc đó anh Tuấn Anh sẽ dạy tụi tui học thì lúc đó bà còn đắc ý được
hay không cho biết. – Nhỏ Chi chu mỏ mắng Tùng Linh, nhỏ vẫn ấm ức việc hôm đó
bị Tùng Linh lợi dụng làm chẳng có cơ hội tiếp cận với Tuấn Anh gì hết.
-
Hehe, nắng ba năm bạn không hề bỏ ta, mưa một ngày ta bỏ bạn ngay. Bạn bè dùng
để làm gì, là dùng để lợi dụng khi cần mà, và bán đi khi được giá mà, mấy bà
không thể trách tui được, hehe. – Tùng Linh ném câu nói đùa này cho hai nhỏ bạn,
bởi vì lần trước hai nhỏ bạn cũng nói câu này với nhỏ.
-
Đúng là nói chuyện với bà thật bực mình. – Nhỏ Phương lườm nhỏ mắng.
-
Nè, bực mình sinh sự, bụng bự sinh con đó nhe, keke. – Tùng Linh cười lém lỉnh
đáp – Bà giận chi cho thêm mụn bọc chứ.
-
Không thèm nghe bà lảm nhảm nữa, dạo này bà học hành riết rồi bị hâm luôn rồi.
– Nhỏ Chi cũng mắng theo.
-
Nhiều khi hâm hâm cho lòng thanh thản, nhiều khi lảm nhảm cho tâm hồn thêm vui
mà mấy bà không biết hả. – Tùng Linh cười đáp.
-
Nhưng nói gì thì nói, lần này điểm bà cao như vậy tụi tui cũng mừng cho bà. –
Nhỏ Phương nhìn Tùng Linh nói.
-
Tui biết mấy bà rất tốt với tui mà, yêu hai bà quá đi mất. – Tùng Linh lao đến
hai nhỏ bạn bày tỏ tình bạn của mình.
- Ăn
mừng đi, gọi điện thoại cho mẹ bà xin đi. – Nhỏ Chi nhắc nhở nhỏ nhớ đến những
buổi tiệc nhỏ mà tụi nó thường làm sau khi thoát được áp lực kiềm tra thi cử.
-
Cho mượn điện thoại đi, nhanh lên. – Tùng Linh hớn hở chìa tay đòi điện thoại của
hai nhỏ bạn.
Nhỏ
Chi cho nhỏ mượn điện thoại, nhỏ liền đi qua gốc vắng không ồn ào xin xỏ mẹ nhỏ,
nhưng lát sau nhỏ quay lại với bộ mặt buồn xo.
-
Sao vậy. – Nhỏ Phương thấy cái mặt còn hơn cơm thiu của nhỏ thì vội vàng hỏi.
- Mẹ
tui nói, mẹ rất vui vì tui học hành tiến bộ, cho nên bảo tui……– Tùng Linh nấc
nghẹn nói tiếp – ….đi hỏi Tuấn Anh.
- Hả….–
Hai nhỏ bạn gần như rớt cằm xuống khi nghe câu này.
-
Sao ông trời bất công với mình thế cơ chứ? – Tùng Linh gãi đầu đau khổ, đi hỏi
Tuấn Anh cũng bằng thừa mà thôi.
-
Nói vậy là không đi à, Haiz….– Nhỏ Chi thở dài tiếc rẻ, lôi ba tấm vé xem phim
ra nhìn Tùng Linh thương cảm, ít ra nhỏ và nhỏ Phương còn có thể đi, còn Tùng
Linh thì….– Khó khăn lắm mới có được 3 cái vé xem phim này, không xem phí của
trời quá đi mất.
- Số
phận rồi, đừng than khóc, hãy chấp nhận đi cưng ơi. – Nhỏ Phương liền hát một
câu chế xát muối vào vết thương lòng của nhỏ.
-
Đi. Thà chết chứ không chịu hy sinh. – Tùng Linh nộ khí bừng bừng, khí thế quyết
tâm ngút trời thốt ra lời khẳng định – Học là chuyện lớn, chơi là chuyện nhỏ,
chuyện nhỏ mà không xong thì làm sao làm được chuyện lớn đây.
-
Đi. Đi như thế nào? – Hai nhỏ bạn tròn mắt nhìn Tùng Linh.
-
Thì trước đây đi như thế nào thì giờ đi như thế đó. – Tùng Linh đá chân mày
ranh ma đáp.
- Bà
nghe câu này chưa? – Nhỏ Phương nhìn nhỏ rụt cô hỏi.
-
Câu gì?
-
Ngu cộng nhiệt tình => phá hoại
- Ngu
cộng dũng cảm => Liều
- Ngu
cộng lạnh lùng => lì lợm
- Ngu
cộng ngu => Vô đối.
- Ý
bà là sao? – Tùng Linh bặm môi đầy đe dọa với nhỏ Phương.
- Trời,
con này cứ tưởng nó liều, hóa ra là ngu vô đối nè, chắc hồi nhỏ thiếu I-ốt nặng.
Ý là đừng làm liên lụy đến tụi tui chứ sao? Đi như vậy, ông Tuấn Anh ổng mà méc
lại ba mẹ của bà, thế nào tụi tui cũng lãnh đạn theo, biết chưa. – Nhỏ Phương
sỷ vào trán nhỏ.
-
Haha, thà ngu vì thiếu I-ốt còn hơn có I-ốt mà vẫn ngu. Yên tâm, tui tuy không
được thông minh, nhưng cũng thuộc loại người thông manh chứ bộ, đương nhiên là
tui có cách khác rồi. Không làm liên lụy đến bà đâu?
- Có
mới nói nha. – Nhỏ Chi lườm nhỏ.
-
Yên tâm, tui có cách mà, giờ tui đi tìm ông Tuấn Anh đây. – Tùng Linh nói xong
thì nhún nhảy chạy đi.
Nhỏ
Chi và nhỏ Phương nhìn nhau cùng nghĩ đến câu nói “Hãy sống để được chết một lần”,
chẳng hiểu con bạn định làm cái gì.
Tùng
Linh chạy cái vèo đến lớp của Tuấn Anh tìm cậu, ai ngờ thấy Tuấn Anh bị gọi ra
ngoài bởi một chị gái lớp 11 gần lớp nhỏ đang đi ra một góc vắng của trường.
Hai người kẻ trước người sau có chút ngượng ngập khiến Tùng Linh tò mò vô cùng,
nếu không đi theo, sẽ không còn là nhỏ nữa, cho nên Tùng Linh bước chậm rãi
theo họ rồi núp vào lùm cây kế bên chỗ đứng của hai người.
Tùng
Linh nhìn xung quanh, đúng là Thiên thời, địa lợi, nhân hòa mà, hai người này tự
nhiên ra đây, lại nhìn thấy cái chị kia cầm trên tay một bức thư màu hồng. Tùng
Linh không kiềm nén được thắc mắc:” Đừng nói là tỏ tình nha”, trời ơi, chẳng lẽ
mình sắp được tận mắt chứng kiến một cuộc tỏ tình truyền thuyết.
Cảm
giác của nhỏ lúc này chỉ có hai chữ: “Thích chí”
-
Anh….– Chị gái kia bẽn lẽn nhìn Tuấn Anh thẹn thùng đến đỏ mặt siết chặt lá thư
trong tay.
-
Uhm ….– Tuấn Anh không nói chỉ khẽ ừ.
-
Nói đi, mau nói đi. – Tùng Linh ở trong bụi nhìn chị gái kia đứng nãy giờ mà
không nói gì thì sốt ruột hối thúc thầm trong bụng.
Mà
Tuấn Anh cũng thật kiên nhẫn đứng im lặng chờ đợi. Nhưng chị gái kia, đúng thật
là gan thỏ đế, cứ ấp úng mãi chữ “Em..”
mà chẳng nói thêm được lời gì. Có lẽ thái độ trầm tĩnh xem như chuyện sắp được
tỏ tình là không có gì của Tuấn Anh khiến chị gái kia chẳng dám tỏ tình vì sợ bị
từ chối.
Tùng
Linh là người ngoài cuộc mà còn sốt ruột hơn cả cô gái nữa, lòng cứ thúc giục
cô gái mau chóng tỏ tình.
Tiếng
chuông báo hiệu giờ vào học bỗng vang lên cắt đứt không khí sặc mùi bao trùm
kia, cô gái nghe tiếng chuông càng như gà mắc tóc, lúng túng đển phát khóc. Tuấn
Anh đưa mắt nhìn cô bạn gái đó rồi nói:
-
Hay để ra về đi. Anh phải vào lớp đây.
Chị
gái kia chỉ biết cắn môi gật gật đầu chấp nhận mà thôi. Sau đó thở dài thất vọng,
siết chặt lá thư trong tay mình hơn nữa, mồ hôi tay của chị ấy đổ ra làm là thư
cũng bét nhè theo.
-
Anh đi đây.
Tuấn
Anh chẳng đợi thêm gì, nhanh chóng quay người bước đi về lớp. Tùng Linh thấy vậy
thì tức khí, chẳng lẽ bỏ công đi rình mà chẳng thu lại được gì, nhỏ quên mất là
mình đang rình trộm người ta, một hành vi được xem là vô văn hóa, nhỏ đứng dậy
kêu lên:
- Đi
gì mà đi, khó khăn lắm người ta mới có can đảm đi tỏ tình mà, chưa nghe xong đã
bỏ đi là thế nào?
Cả
hai người đếu đồng lọat quay đầu nhìn Tùng Linh. Tùng Linh lúc này mới nhận ra
nguy cơ, nhỏ há miệng mắc quai rồi.
- Sao em lại ở đây? – Tuấn Anh nhìn nhỏ trừng mắt
hỏi.
Tùng
Linh nuốt nước miếng, hít mạnh rồi há miệng thật to, vươn vai thật mạnh, chẳng
thèm giữ ý tứ gì hết, sau đó đưa tay dụi dụi mắt rồi mới nhìn Tuấn Anh, tỏ vẻ
ngạc nhiên hỏi:
-
Haha, anh, không ngờ được gặp anh ở đây. Anh cũng bắt chước giống em trốn ra
đây ngủ hả. Em vừa nằm mơ thấy câu chuyện buồn cười lắm, để em kể anh nghe nha.
Trong
giờ lịch sử, thầy giáo bắt gặp Tèo đang ngủ gật trong lớp, thấy gọi lớn:
-
Tèo, em cho thầy biết, con người có nguồn gốc từ đâu?
Nửa
tỉnh nửa mơ, Tèo trả lời:
-
Thưa, con người có nguồn gốc từ con bò.
Thầy
giáo hơi đỏ mặt:
-
Sao em lại dám nói như thế hả?
Tèo
đơn sơ:
-
Thưa thầy, ở nhà bố em hay nói: mày ngu như bò.
Thầy
giáo:?!
-
Haha…anh xem có buồn cười hay không. – Tùng Linh cố cười lớn để trốn tránh câu
hỏi của Tuấn Anh, thề chết chứ nhất quyết không chịu khai mình đi rình trộm.
Nhưng thấy hai người kia căng thẳng chẳng có gì muốn cười trước câu chuyện cười
của nhỏ thì chột dạ, đành chuyển tiếp câu chuyện theo hướng khác.
-
Anh, anh ra đây chơi hả. Còn chị gái xinh đẹp này là ai vậy anh. Bạn gái anh hả?
Hai người đang tâm sự, vậy em không làm phiền nữa, em đi đây.
Tùng
Linh vừa nói xong lập tức quay người biến ngay lập tức, không ngu dại ở lại cho
chết trăm mảnh, nhất là ánh mắt của cái chị kia đầy viên đạn như thế. Rõ ràng
nhỏ chỉ muốn giúp chị ấy mà thôi, chứ nào có ý định phá đám đâu cơ chứ, vì sao
chị ấy nhìn như thể nhỏ vừa phá đám chị ấy không bằng. Bởi thế mới nói, giúp vật
vật trả ơn, giúp người người trả oán mà.
- Đứng
lại …đưa tờ giấy trên tay em cho anh. – Tuấn Anh bỗng gọi giật lại từ sau.
Tùng
Linh đang đi bước nhanh và chuẩn bị chạy nghe vậy thì khựng lại bất ngờ, xém
chút nữa là ngã ụp mặt xuống đất, nhỏ nguyền rủa bản thân mình, vì sao lại cầm
theo tờ giấy này đi rình người ta tỏ tình làm gì? Ảo nảo đi lại gần đưa tờ giấy
kia cho Tuấn Anh, không quên lén lút quan sát chị gái không biết nên đi hay nên
ở kia thì nhận được cái trừng mắt, khiến Tùng Linh bị sặc chính nước miếng của
mình, ho lên vài tiếng.
Tuấn
Anh bỗng nhiên giúp nhỏ vuốt lưng, ân cần nói:
-
Sao vậy? Có sao không? …..
Cái
gì đây? Thái độ này là sao chứ? Không ổn, chắc chắn là không ổn. Tùng Linh tự
nhiên thấy thái độ tốt bụng của Tuấn Anh với mình như thế thì sửng sốt. Chẳng
ai tự dưng đối tốt với người khác cả, nếu đột xuất như vậy không gian cũng
thương mà.
- Bé
này là bạn gái anh hả? – Chị gái kia đỏ mặt tía tai khi thấy Tuấn Anh quan tâm
đến nhỏ vô cùng, điều chưa bao giờ thấy ở các cô gái khác.
Tuấn
Anh nghe hai từ “bạn gái” mà chỉ cười chứ không hề phủ nhận chút nào. Tùng Linh
thì bị từ bé của chị gái kia làm cho muốn thổ huyết. Nói gì thì nói, cũng chỉ
thua có một tuổi, làm gì gọi người ta là bé như thế chứ. Còn Tuấn Anh vì sao chẳng
thèm phủ nhận để mặc hiểu lầm như thế cơ chứ.
- Rầm….
Sét
đánh trúng người nhỏ rồi. Hóa ra nhỏ đang bị lợi dụng, lợi dụng một cách trắng
trợn luôn. Do bị sặc, nhỏ muốn nói mà không được đành đưa mắt nhìn Tuấn Anh,
cái tên này, nhìn bình thường như vậy mà thực chất rất ư là thâm hiểm. Biết rõ
con người ta muốn tỏ tình mà lại kêu nhỏ đến gặp. Hơn nữa, còn cố ý diễn tuồng
trước mặt người ta, rõ ràng bảo người ta nên rút lui là hơn. Dập tắt tia hy vọng
của người khác khi còn chưa kịp nhú mầm.
Đáng
ghét nhất là nhỏ bị lợi dụng một cách trắng trợn luôn như vậy. Nhìn cái mặt thất
thểu của chị gái lí nhí chào rồi bỏ đi, Tùng Linh thấy tội quá đi mất, càng
nhìn cái tên yêu ghiệt gieo rắc nỗi buồn cho con gái kia bình thản bảo nhỏ:
-
Mau vào lớp học đi. Bị cô giáo trách phạt bây giờ.
Xem
xem, lợi dụng người ta xong đã thì quăng bỏ không thương tiếc, nhỏ đúng là đáng
thương quá đi mất. Đã vậy cái bảng điểm của nhỏ còn bị Tuấn Anh cầm đi mất nữa
chứ. Đáng ghét. Nhỏ chẳng thèm xin xỏ gì nữa. Nhỏ giờ đây là điếc không sợ súng
nữa rồi, ai bảo hắn lợi dụng nhỏ như thế làm gì, khiến tâm hồn nhỏ bé của nhỏ bị
tổn thương nghiêm trọng. Sau này ai dám thích nhỏ nữa đây khi biết nhỏ đã có bạn
trai rồi.
-
Anh quá đáng. – Nhỏ đứng dậm chân hét lên.
Tuấn
Anh giật mình quay đầu lại nhìn nhỏ trong im lặng, chắc là cũng hơi áy náy khi
lợi dụng nhỏ như thế. Tất nhiên Tùng Linh phải nhân cơ hội này mà làm tình làm
tội Tuấn Anh chứ. Nhỏ nghĩ nhanh trong vài giây, đây là thời cơ tốt để xin đi
chơi mà, Tùng Linh đang định mở miệng nói thì Tuấn Anh bảo:
- Được
rồi, thấy em làm kiểm tra điểm cũng ổn, cho em nghỉ học một bữa đó.
Tùng
Linh…..sung sướng vô ngần, bây giờ chỉ việc xin ba mẹ nữa thế là xong.
Nhỏ
đúng là tiểu nhân đắc ý rồi khi mà ba mẹ nhỏ bảo rằng hôm nay bận đi dự tiệc ở
xa đến khuya mới về. Dặn nhỏ ở nhà đóng cửa cẩn thận để, mang theo điện thoại
bên mình, ba mẹ về sẽ gọi nhỏ xuống mở cửa. Đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa
mà, không nhân cơ hội này thì còn chờ đến khi nào. Ba mẹ đi rồi, nhỏ có thể vui
chơi thật lâu, cho nên nhỏ nói.
-
Thôi, lát ba mẹ cứ khóa cửa rồi cầm chìa khóa đi đi. Con ở trên phòng rồi ngủ
luôn, ba mẹ về gọi quấy phá giấc ngủ con thì chán lắm.
- Vậy
ba mẹ khóa cửa ngoài, có gì con gọi điện ba mẹ sẽ về ngay. – Mẹ nhỏ ân cần nói.
- Trời
ơi, ba mẹ cứ đi thoải mái đi, con lớn rồi chứ còn trẻ con nữa đâu mà ba mẹ phải
lo, con ở nhà mình là an toàn nhất.
- Ừ,
con gái ba biết nghĩ vậy là tốt. Tuấn Anh có bảo con làm kiểm tra cũng khá hơn
trước nhiều rồi, ba mẹ sẽ trả điện thoại lại cho con. – Ba nhỏ bèn nói – Cho
phép con ở nhà chơi vi tính cho đỡ buồn.
-
Hoan hô ba. – Tùng Linh ôm cổ ba mừng rỡ reo lên.