Nói yêu em bảy lần - Chương 4 - Phần 2
Tuấn
Anh đâu thèm để ý cái nhìn chết người của Tùng Linh, cậu thong thả cười đáp
trong điện thoại:
-
Con tưởng em ấy không có nhà, hóa ra em ấy tắm, cô yên tâm. Trưa nay con nhất định
sẽ dành nguyên buổi để dạy em ấy học, cố gắng lấy điểm khá ở kì kiểm tra tuần tới
ạ.
Tùng
Linh nghe xong thì trợn tròng mắt xém tí nữa là nhỏ bước hụt chân té xuống bậc
thang nhà rồi. Cái tên khốn này chắc chắn là kẻ thù kiếp trước của nhỏ đến đây
đòi nợ mà. Nhỏ càng ghét hắn ta, hắn ta càng xuất hiện trước mặt nhỏ nhiêu hơn.
Chiếm dụng buổi tối thì bỏ đi, đóng băng hết mọi hoạt động vui chơi của nhỏ thì
cũng nhịn luôn. Vậy mà hắn còn tước đoạt cả thời gian ngủ nghỉ trưa của nhỏ nữa.
Hắn
ta có còn là con người hay không cơ chứ. Nhẫn tâm tước đoạt hết mọi thứ của nhỏ.
Nhỏ nguyền rủa hắn ta bị trời chu đất diệt.
Mà
nguyên nhân hắn ta qua nhà nhỏ chỉ bởi vì hắn ta thà ăn cơm nguội chứ cũng
không muốn ăn cơm tiệm. Coi có ai trên đời như hắn ta hay không? Đã ăn chực nhà
người ta mà còn đòi hỏi này nọ nữa chứ. Ăn sáng, ăn tối, còn ăn luôn cả cơm
trưa.
Hồi
trước mẹ nhỏ cho tiền để ăn cơm tự tục vào **** trưa, nhỏ muốn ăn gì thì ăn tha
hồ, cò không thì cứ giữ eo nhịn đói, tối ăn bù, tiền ăn cơm đó thì cứ tích tiểu
thành đại thành lập quỷ đen, sau này muốn mua gì thì mua. Từ khi hắn xuất hiện,
nhỏ chỉ có thể về nhà ăn cơm mà thôi, mẹ nhỏ mỗi buổi sáng đều phán một câu thế
này:
- Mẹ
đã nấu cơm để sẵn. Trưa về con hâm đồ ăn lên, rồi hai anh em cùng ăn. Nồi cơm
điện vẫn để chế độ giữ ấm, ăn cơm xong nhớ rút điện ra. Còn nữa, mẹ về mà thấy
chén bát đầy bồn, mẹ sẽ hỏi tội con.
Cho
nên ngày ngày nhỏ phải hầu hạ hắn ta ăn cơm, ăn xong còn rửa chén. Đã vậy, cái
quỷ đen của nhỏ cũng từ đó mà bị cắt đứt. Hỏi sao mà Tùng Linh không căm hận
cái tên Tuấn Anh này cho được chứ.
Tuấn
Anh vừa ăn cơm xong thì đã hắn giọng nói với nhỏ:
- Rửa
chén đi rồi học bài.
-
Anh! Hihi…Người ta nói mới ăn cơm xong thì cần nghĩ xã hơi cho dễ tiêu hóa.
Thôi để chiều rồi hãy học nha anh. – Tùng Linh nhìn Tuấn Anh cười vô tội như
chưa hề có cuộc chơi khâm người khác bao giờ.
- Với
người khác cần nghĩ xã hơi để tiêu cơm, riêng em thì không cần. Bởi vì…– Tuấn
Anh nói giữa chừng thì ngừng lại mĩm cười gian đáp tiếp – Em chẳng những tiêu
cơm mà con tiêu luôn đầu óc. Thật sự anh nghi ngờ, trí tuệ của em không nằm ở đầu
mà ở hậu môn, cho nên em ăn xong tiêu ra ngoài hết, tiêu luôn cả trí thông minh
của mình.
Tùng
Linh quả thật không thể nói thành lời trước sự sỉ nhục đáng ghét mà Tuấn Anh
dành cho mình. Nhưng nhỏ chưa kịp biểu thị sự tức giận thì Tuấn Anh đã phán
thêm một câu khến nhỏ tắt thở luôn.
- Bởi
vậy, người như em cứ học cho nhiều vào, nhồi nhét nhiều vào mà không cần xã
hơi. Cho đến khi em bị táo bón, không thể nào ra được thì lúc đó em trở thành
người thông minh.
Tùng
Linh: Hận sầu thiên thu.
Tùng
Linh liếc nhìn Tuấn Anh đang ngồi ra đề thi cho nhỏ, trong lòng tức giận vô
cùng, nhỏ chẳng muốn phải đối mặt với mấy con số nhảy nhót kia, nhức cả đầu. Nhỏ
bèn nghĩ ra một cách để tự giải thoát cho mình thoát đống bài tập kia.
-
Anh Tuấn Anh…..
- Gì
nữa đây? – Tuấn Anh nghe nhỏ kêu mình bằng cái giọng ngọt sớt như thế thì nổi cả
gai óc lên, lạnh giọng hỏi.
-
Con người dù cho học cao hiểu rộng bao nhiêu cũng chưa chắc là người thông minh
đâu. Nhưng cũng có nhiều người không cần học cao hiểu rộng cũng rất thông minh
cơ trí. Nhưng cũng có người vừa học cao hiểu rộng, lại vừa thông minh cơ trí.Chẳng
biết anh Tuấn Anh là loại người nào ta. – Nhỏ nói xong thì chắc lưỡi tỏ vẻ suy
tư.
-
Bình thường anh là loại người thứ nhất, Nhưng nếu em là loại người thứ hai thì
anh sẽ làm loại người thứ 3- Tuấn Anh nhỉn nhỏ nở một nụ cười điềm nhiêm đáp.
Tùng
Linh mím môi cố kiềm nén sự tức giận của mình, hắn ta nói vậy thì ý bảo là, dù
nhỏ có là hạng người nào đi chăng nữa, ngu si hay cơ trí thì hắn lúc nào cũng
trên cơ nhỏ hết. Tức là núi cao còn có núi cao hơn. Võ quýt dày có móng tay nhọn,
nhỏ làm vỏ quýt, còn hắn là móng tay.
“Có
mà móng tay bị cùn thì có chứ ở đó mà nhọn. Bà đây sẽ bẽ gãy hết mấy cái móng
tay vươn oai giễu võ của nhà ngươi” – Nhỏ cố gắng **** thầm trong bụng.
- Muốn
biết anh là loại người nào, chúng ta thử một chút là ra ngay ấy mà. – Nhỏ cười
ha ha bảo.
- Thử
thế nào? – Tuấn Anh cũng cảm thấy một sự thú vị, muốn biết xem, Tùng Linh định
thử mình thế nào, cậu nhìn nhỏ nhếch môi hỏi.
- Em
ra câu hỏi, nếu anh đáp được, thì em sẽ công nhận anh là loại người thứ 3, thế
nào? – Nhỏ đắc ý hất mặt cao ngạo hỏi.
- Được.
– Tuấn Anh cũng không thèm suy nghĩ đáp ngay lập tức.
-
Anh giỏi toán nhất thì chúng ta đố về toán học đi, nhưng trông vòng 30 giây phải
đáp ngay. – Nhỏ ngẫm nghĩ đáp rồi đố ngay – Giả sử ta có 1 khúc vải cắt ra làm
100 khúc, thời gian để cắt 1 khúc là 5 giây. Hỏi liên tục cắt không ngừng nghỉ
trong bao lâu sẽ cắt xong?
Tuấn
Anh nhìn những con số mình vừa nghệch trên giấy, lẩm bẩm vài cái rồi đáp:
- Là
495 giây?
- Giải
thích? – Tùng Linh mím môi trước câu trả lời chính xác của Tuấn Anh.
-
Đơn giản thôi.Cứ lấy 99 khúc còn lại nhân với 5 thì sẽ ra thôi. Chỉ cần 5 giây
là ra thôi, vậy mà cũng đố.
- Được,
vậy thì lần này hạ xuống còn 15 giây. Có một rổ táo, trong rô có ba quả, làm
sao để chia cho 3 người, mỗi người một quả táo mà vẫn còn một quả táo trong rổ.
Tuấn
Anh hừ mũi cười đáp:
- Cứ
đưa hai quả cho người số 1 và người số 2, còn người thứ 3 thì đưa luôn cả cái rổ
có quả thứ ba là được rồi. Vậy là xong. Lần này chỉ cần đúng 1 giây.
Tùng
Linh bị Tuấn Anh khinh thường, nhỏ tức lắm, bèn chuyển xoay đề tài khác.
- Lần
này là thử trí thông minh của anh.
- Cứ
tự nhiên.
- Có
một cây lê có 2 cành, mỗi cành có 2 nhánh lớn, mỗi nhánh lớn có 2 nhánh nhỏ, mỗi
nhánh nhỏ có hai cái lá, cạnh mỗi cái lá có hai quả. Vậy em hỏi anh trên cành
có mấy quả táo.
- Đầu
óc em có vấn đề rồi. Trên cành lê thì làm sao có quả táo mà đố.
- Có
một xứ nọ, có luật lệ rằng: Ai muốn diện kiến nhà vua thì phải nói một câu. Nếu
nói thật thì sẽ bị chém đầu, còn nếu là dối thì sẽ bị treo cổ. Vậy để gặp được
nhà vua, ta phải nói gì để có thể vào gặp mặt ông ấy?
- Chỉ
cần nói: “Tôi sẽ bị treo cổ”. Nếu như câu nói này là thật thì hắn sẽ bị chém đầu,
mà nếu hắn bị chém đầu thì thì câu “tôi
sẽ bị chém đầu” của hắn sẽ thành câu nói dối, mà nếu hắn bị treo cổ sẽ trở
thành câu nói thật…hiểu chứ.
Tùng
Linh nghe Tuấn Anh giải một hồi, đầu nhỏ luốn loạn luôn, câu đó này là của nhõ
Diệp Hân đố nhỏ, nhỏ vẫn chưa hiểu ra câu đó này là như thế nào? Nhưng tất nhiền
nhỏ không thể để mất mặt, cho nên nhỏ ưỡn ngực đáp:
-
Sao lại không hiểu, em ra câu đó mà.
Tuấn
Anh không đáp chỉ cười mĩm đầy ẩn ý, Tùng Linh có chút xấu hổ, nhỏ tằng hắng
nói tiếp:
- Được.
Câu cuối cùng, nêu anh đáp được thì em chịu thua. Có 1 ông tỉ phú, ông ta trả
công cho 1 người làm là 1 chỉ vàng một ngày. Nhưng ông này chỉ có một thỏi vàng
7 chỉ. Vậy, làm sao chỉ với 2 nhát cắt, ông ta có thể chia thỏi vàng đó ra để
trả công cho tên người làm đúng 1 chỉ vàng.
Câu
hỏi này, Tuấn Anh nhíu mày suy nghĩ, cậu đưa bút vệt lên trên giấy vài đường. Tùng
Linh đắc ý, nhỏ huýt sáo vang trời, ngân nga
- Thua là thua ơi, ơi thùa là thùa thua thua. Con
người mà, cũng chỉ có vậy mà thôi, hehe….
Tuấn
Anh để Tùng Linh đắc ý một lát, cậu nhìn Tùng Linh vui vẻ hỏi:
- Cười
đủ chưa.
-
Chưa. – Tùng Linh đắc ý đáp – Câu hỏi khó thế này, có là thiên tài mới nghỉ ra
ngay được đáp án.
- Vậy
em cứ gọi là thiên tài đi, anh không ngại nhận chức danh này đâu, câu đố của em
đồ ngốc nghỉ một chút cũng ra nữa là – Tuấn Anh cười cười nhìn nhỏ đáp.
-
Không thể nào, lúc nhỏ Diệp Hân bạn em đố, em nghĩ cả tuần liền vẫn không nghĩ
ra câu giải. Làm gì đứa ngốc có thể nghĩ chỉ nghỉ một chút mà ra chứ. –Tùng
Linh lập tức lớn tiếng phản bác.
-
Thì bởi mới nói, em còn thua cả đồ ngốc còn gì.
Tùng
Linh tức lắm, nếu để nhiệt kế ở bên, nhỏ bảo đảm nhiệt kế sẽ bị sức nóng đang
chảy cuồn cuộn trong nhỏ làm bể ngay lập tức, nhưng nhỏ cố nhịn…nhịn…nhịn….Nghĩ
nhanh một lát, Tùng Linh miễn cười gian nhìn Tuấn Anh nói:
-
Hehe, có phải anh cố tình chọc tức em để câu giờ tìm lời giải đố đúng không? Thật
ra giải được mấy câu đố kia cũng gọi là giỏi rồi. Em là một cô bé dễ thương, sẽ
không cười anh đâu mà, cứ thừa nhận anh giải không được đi.
- Cắt
thỏi vàng 7 chỉ ra một khúc 1 chỉ, 2 khúc 2 chỉ, và khúc còn lại là 4 chỉ. Ngày
đầu tiên ông chủ đưa cho anh người làm 1 chỉ để trả công. Ngày thứ 2, ông đưa
anh ta khúc 2 chỉ và lấy lại khúc 1 chỉ. Ngày thứ 3, ông ta đưa khúc 1 chỉ,
ngày thứ tư, ông ta đưa khúc 4 chỉ và lấy lại hai khúc 1 chỉ và khúc 2 chỉ.
Ngày thứ năm, ông ta đưa khúc 1 chỉ, cứ đưa cho đến khi ông ta đưa hết 7 chỉ,
thế là xong.
Tùng
Linh suýt chết nghẹn vì Tuấn Anh giải quyết câu hỏi hóc búa của nhỏ một cách dễ
dàng như thế, nhỏ âm thầm gào thét trong bụng, Tuấn Anh thấy vậy bèn nói:
-
Thôi vầy đi, anh sẽ ra hai câu đố đơn giản, nếu em giải được, thì anh sẽ giảm
bài tập cho em, thế nào thấy được hay không?
Tùng
Linh vừa nghe nói được giảm bài thì hai mắt nhỏ sáng rực rỡ luôn, bèn hớn hở gật
đầu. Dù cho trí tuệ của nhỏ bằng quả nho, nhưng đâu có dở đến nổi không giải được
câu nào. Chỉ cần nhỏ cố gắng vận dụng hết trí óc có được trong mười mấy năm
qua, chẳng lẽ không giải được câu nào, chỉ cần giải được 1 câu thôi thì xem như
cách mạng đánh đuổi kẻ đáng ghét được thành công một nửa rồi..
-
Người da trắng và người da đen lấy nhau, đẻ con ra thì răng của đứa trẻ màu gì?
– Tuấn Anh bèn đặt câu hỏi cho nó.
Tùng
Linh vui vẻ đắc chí cười vang, tưởng câu đố thế nào, chứ câu thế này thì quá ư
dễ. Trên thời sự, người ta ngày ngày nói đến nạn đói ở châu phi, nhỏ thấy tuy
nước da đen thui thùi lùi, nhưng hàm răng của người da đen đặc biệt sáng bóng đến
mức chói mắt luôn. Tùng Linh tự tin ưỡn ngực đáp:
- Tất
nhiên là màu trắng rồi.
-
Cho em nói lại lần nữa đó.
-
Không cần, em chắc chắn đó là câu trả lời đúng.
-
Anh đã cho em cơ hội- Tuấn Anh gõ xuống mặt bàn nói.
-
Anh đừng có mà thấy em trả lời đúng rồi cố tình làm lung lay ý chí sắt đá của
em. Em nói cho anh biết, em tuyệt đối không thay đổi câu trả lời đâu.
- Vậy
thì đáp án chính là …em đã trả lời sai.
-
Làm sao mà sai được, rõ ràng răng của người da đen màu trắng như răng người da
trắng thôi – Tùng Linh không tin cãi lại ngay.
-
Đúng là răng người dù da màu gì cũng đều màu trắng, nhưng đó là khi họ lớn, họ
có răng, còn anh đang hỏi em, răng của em bé mới đẻ kia màu gì? Đứa trẻ mới
sinh ra làm gì có răng mà biết màu gì.
Tùng
Linh ngước mặt lên trời, muốn cắn lưỡi chết đi cho xong, huhu, sao nhỏ lại
không nghĩ đến những điều này cơ chứ.
-
Người da trắng tắm biển thì sẽ bị đen da, người da đen tắm biển thì sẽ bị gì?
Tùng
Linh không vội vã trả lời như lúc nãy, nhỏ nghiêm mặt cắn môi suy nghĩ thật kỹ
câu trả lời, nhưng nghĩ mãi vẫn chỉ đưa ra được một đáp án mà thôi.
-
Người da đen vốn dĩ đen rồi, dù tắm nắng thì họ cũng vẫn như vậy, tức là vẫn
bình thường?
- Em
chắc không? Anh cho em trả lời lại đó.
-
Không cần.
-
Sai rồi, đáp án chính là người da đen khi tắm biển sẽ bị ướt. – Tuấn Anh thủng
thỉnh nói ra câu trả lời của mình.
- “Ông
trời ơi, ông đánh con chết đi” – Tùng Linh khóc không ra nước mắt, hai câu đố
quả thật dễ vô cùng, vậy mà nhỏ nghỉ không ra cơ chứ.
- Học
bài tiếp thôi – Tuấn Anh lật vở ra nói với nhỏ.
- Đố
thêm một câu nữa đi. – Tùng Linh muốn gỡ gạc đành năn nỉ.
Tuấn
Anh thở dài cũng đành đố thêm một câu cho nhỏ vừa lòng.
- Một
thằng điếc và ba thằng mù cùng đi ăn hủ tiếu, một tô hủ tiếu có 15 ngàn thôi. Hỏi
em, khi ra về họ phải trả bao nhiêu tiền.
- Một
thằng điếc và ba thằng mù….15 cộng 15 ….tất cả là 60 ngàn. – Tùng Linh hớn hở
reo lên.
-
Sai 1 thằng mù là 15 ngàn, và ba của thằng điếc 15 ngàn nữa, nghĩa là họ chỉ trả
30 ngàn mà thôi.
- Ôi
trời ơi….Thêm một câu nữa thôi, huhu….
- Được
rồi, một câu đơn giản thôi. 1 + 3 bằng mấy.
- Oạch…câu
sau khá giống câu trước, cũng là 1 và 3, nhưng câu sau trơ chọi quá, làm sao biết
đường mà trả lời. Chẳng lẽ câu trả lời đơn giản là 1 + 3 = 4.
- Em
chắc chứ? – Tuấn Anh nghiêng đầu nhìn nhỏ, ánh mắt cậu hấp hánh nụ cười tinh
nghịch nhìn nhỏ, Tùng Linh bị ánh mắt đẹp như thế nhìn thì đỏ mặt, dựa theo chỉ
số trả lời sai của mình từ nãy giờ, nhỏ biết câu trả lời không thể nào đơn giản
là 4 được, cho nên nhỏ cứng rắng đáp:
- Bằng
2.
- Đến
trẻ lên 3 còn biết 1 cộng 3 bằng 4, vậy mà em còn lưỡng lựu không biết đáp án.
– Tuấn Anh thở dài than – Xem ra em dốt đặc cán mai rồi, từ nay đừng có câu giờ
học hành thêm nữa, nghiêm túc học đi nhé.
Sét
đánh ngang tai, đất nứt ra dưới chân Tùng Linh, nhỏ thật sự muốn đập đầu vào gối
chết đi cho rồi mà. Đúng là đấu với trời còn thắng được, đấu với tiểu nhân vô
phương chữa mà. Khi nhỏ tưởng đơn giãn hóa ra đố mẹo, khi nhỏ tưởng đố mẹo hóa
ra bình thường, tức đến hộc máu nhưng rồi cuối cùng ngậm đắng nuốt cay chấp nhận
ngồi làm bài mà Tuấn Anh đã ra.
Đợi
Tuấn Anh ra về thì Tùng Linh lập tức gọi điện thoại cho hai đứa bạn của mình để
kêu than, hai nhỏ bạn liền lập tức đứa mắng kẻ **** nhỏ quá ngốc.
-
Binh pháp tôn tử bảo: “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”. Bà không tìm
hiểu đối thủ của mình mà lo đi đánh trận thua là đúng rồi. Nghĩ sao bà lại đố mấy
câu đó đó với quán quân đường lên đỉnh Olympia năm nay chứ. Mấy câu đố thời
gian đó chẳng khác nào làm phép tính 1+1 là hai hết đó đồ ngốc. Bà đúng là đầu
óc ngu si tứ chi phát triển mà
Tùng
Linh nghe xong thì cầm nhỏ rơi xuống đất không kịp lụm lại luôn. Cái chương
trình đường lên đỉnh Olympia, nhỏ cũng thỉnh thoảng xem, cũng có nghe nói quán
quân giật vòng nguyệt quế năm nay tên Tuấn Anh, nhưng có chết nhỏ cũng không
nghĩ Tuấn Anh đó là Tuấn Anh này. Hèn chi mà mấy câu đố của nhỏ, hắn ta trả lời
nhanh thấy sợ, hóa ra mấy câu này hắn ta đã làm hoặc thuộc lòng lời đáp từ đời
kiếp nào rồi.
-
Nè, nói nghe nè, bà nhờ anh Tuấn Anh chỉ tụi tui học với luôn nha, còn mấy ngày
nữa kiểm tra đồng loạt toàn khối rồi còn gì. Nhờ anh ấy dạy luôn tụi tui đi. –
Nhỏ Phương bỗng hắn giọng đề nghị với nhỏ - Bù lại, tụi tui sẽ mua thật nhiều
bánh cho bà ăn, chịu không?
- Đi
học hay đi ngắm trai. – Nhỏ khinh thường chất vấn nhỏ Phương?
- Cả
hai. – Nhỏ Phương đáp ngay khiến Tùng Linh hận không thể lao đến nhà nhỏ Phương
bóp cổ cho nhỏ Phương chết cho rồi đi, nhưng ngay sau đó, Tùng Linh nghĩ ra một
ý, nhỏ liền vồn vã nói.
-
Hai bà cứ đến nhà tui học đi, tui đảm bảo anh ý sẽ dạy học thật tốt cho hai bà,
tối nay cứ đến đi nhé…hehehe…
Tùng
Linh vui vẻ hớn hở cười thích chí với cách chơi xỏ Tuấn Anh mới của mình. Nhỏ
chờ đến khi trời tối.
Khi
cả hai ăn cơm xong, lên phòng nhỏ bắt đầu ôn tập tiếp, Tùng Linh rót cho mình một
ly nước lọc, để sẵn trước mặt. Nhỏ vờ nói với Tuấn Anh:
- Em
có hai đứa bạn, tụi nó vẫn thường cùng em học nhóm. Sắp kiểm tra rồi, tụi nó
cũng muốn đến nhờ anh ôn luôn cho, chắc không thành vấn đề đâu ha.
Tuấn
Anh vốn không muốn rước thêm rắc rối vào người, một mình Tùng Linh là đủ nhức đầu
rồi, nhưng cậu cũng muốn đã kích Tùng Linh một chút cho nên miễn cưỡng nói:
- Chỉ
hết kỳ kiểm tra này thôi đó, kỳ kiểm tra sau tự học đi. Em có bạn học cùng thì
cũng nên chuyên tâm đi, kẻo cùng học mà học dở hơn bạn nó cười cho thúi mặt.
- Em
biết rồi, hihi cám ơn anh.
Vừa
nói xong thì hai nhỏ Phương và Chi đến. Hai nhỏ gõ cửa phòng theo phép lịch sự,
Tùng Linh bỉu môi mắng trong lòng, hai nhỏ này bình thường cứ thế xông vào
phòng của nhỏ, hôm nay bày đặt gõ cửa này nọ, đúng thật là…hám trai mà.
-
Anh Tuấn Anh, họ đến rồi, – Nhỏ nhìn Tuấn Anh cười cười nói, ánh mắt cực kì hắc
ám.
- Ừ….–
Tuấn Anh nào biết âm mưu của nhỏ bèn gật đầu.