Sẽ để em yêu anh lần nữa (Tập 3) - Chương 40 - Phần 1

Chương 40

Bắt đầu một kết thúc

Khi chỉ
còn lại một người canh giữ, Hiểu Đồng khẽ nói thầm vào tai Anh Kỳ:

- Cô có
muốn thoát khỏi đây không?

Anh Kỳ
nhìn Hiểu Đồng một cái rồi gật đầu, Hiểu Đồng cũng khẽ gật đầu rồi thì thầm tiếp:

- Vậy
thì hãy nghe lời tôi, tôi bảo làm gì cô làm đó.

Sau đó,
cô thì thầm vào tai của Anh Kỳ:

Tên gác
cửa đang thiu thiu ngủ gật thì đột nhiên nghe tiếng kêu cứu, hắn hoảng hốt vội
xông vào. Cảnh tượng đập trước mắt hắn là Hiểu Đồng đang cắn vào tay Anh Kỳ đến
chảy máu, hắn liền quát:

- Con
kia, mày làm gì vậy hả?

Hắn liền
lao đến, Hiểu Đồng đã đoán trước thể nào hắn cũng dần cô một trận nên vội vàng
xoay lưng lại cắn chặt răng chờ đợi cơn thịnh nộ của hắn. Kết quả là lưng cô hứng
nguyên cái mũi giày nhọn hoắt của tên này, cả người cô va đập mạnh vào bức tường,
vầng trán rớm máu, Hiểu Đồng chỉ kịp “Á” lên một tiếng rồi đau đớn ngất xỉu, trước
khi ngất xỉu cô nở một nụ cười, thật may mắn cô đã kịp xoay lưng nếu không rất
có thể hắn đã đá vào bụng của cô rồi.

- Dậy ăn cơm đi! - Hiểu Đồng đang mê man thì
có ai đó dùng gót chân đá đá vào chân khiến cô tỉnh dậy. Thấy cô đã tỉnh, tên
gác cửa liền nói:

- Lần sau tao mà còn thấy mày cắn nó nữa là chết với tao.

Hiểu Đồng
cảm thấy toàn thân vẫn còn ê ẩm, nhất là vầng trán vẫn còn đau nhức. Cú đập hồi
nãy không hề nhẹ nhàng như cô tưởng, nhưng cũng may cô ngất xỉu nên hắn ta
không bồi thêm cú nào nữa. Dùng ánh mắt căm thù ném về Anh Kỳ, Hiểu Đồng nói:

- Nếu
không phải tại cô ta thì tôi cũng đâu bị bắt.

- Cô em
nói cũng phải. Ra nông nỗi này cũng phải tức giận rồi, nhưng muốn nổi cơn thịnh
nộ thì nhằm vào người khác canh gác thì hãy trút, đừng trút vào phiên canh giữ
của anh mày. Tụi mày có bề gì thì anh mày khó lòng yên ổn, có biết chưa?

Hiểu Đồng
không nói gì. Cô co người xuýt xoa cơn đau của mình.

- Được
rồi ăn cơm thôi, đứa nào ăn trước?

- Tôi
muốn ăn trước. - Anh Kỳ lên tiếng chen vào.

- Tùy
cô, ăn cho mắc nghẹn chết luôn đi! - Hiểu Đồng cố ý châm chọc.

Tên gác
cửa khẽ cười trước mâu thuẫn của hai con tin. Thông thường vào lúc này bọn họ
nên đoàn kết cùng tìm cách thoát thân, không ngờ hai kẻ ngốc này lại ở đây
tranh cãi với nhau. Hắn ta mở trói cho Anh Kỳ xong thì quay lưng đi đến ghế ngồi.

Anh Kỳ
được mở trói thì liếc nhìn Hiểu Đồng, cô nhận được cái gật đầu của Hiểu Đồng
thì khẽ cắn môi bước lại lấy hộp cơm ăn. Nhưng...

- Ây da...

- Có
chuyện gì? - Tên gác cửa cảm thấy phiền phức với hai con tin như thế này, liền
lên tiếng hỏi:

- Anh xem,
cô ta cắn vào tay tôi đau quá, không còn sức để mà cầm nổi cái muỗng. - Anh Kỳ
vừa nói vừa chìa bàn tay bị cắn cho tên gác cửa xem, quả thật nó hơi sưng.

Tên gác
cửa nhíu mày bực bội, chẳng lẽ hắn phải đến đút cơm cho cô ả ăn sao, đang còn
phân vân thì Anh Kỳ lại lên tiếng tiếp:

- Bảo
cô ta đến đây đút cơm cho tôi ăn, cô ta làm thì cô ta phải chịu. Tôi muốn cô ta
phải hầu hạ tôi. - Anh Kỳ dùng cái giọng tiểu thư của mình ra lệnh.

- Cô đừng
có mơ. - Hiểu Đồng giả vờ phản đối.

Tên gác
cửa ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu nói:

- Cô nói cũng đúng, cô ta làm thì cô ta phải chịu. Cô mau
lại đút cơm cho cô ta ăn đi! - Hắn ta ra lệnh, rồi rút súng từ trong túi quần
ra hơ hơ trước mặt hai người nói tiếp:

- Nhưng
nếu hai cô lộn xộn thì coi trừng không được ăn cơm trắng gạo trong nữa mà phải
ăn đạn chì đó, biết không hả?

Hiểu Đồng giả bộ miễn cưỡng đi đến và chìa tay ra cho tên
gác cửa mở trói. Hắn ta cất cây súng cẩn thận rồi cởi trói cho Hiểu Đồng. Vậy
là Hiểu Đồng vừa ăn cơm vừa đút cơm cho Anh Kỳ ăn. Ăn xong, cô giả vờ tốt bụng
nói:

- Để em
giúp anh trói cô ta lại. Siết cho thật chặt, để cho tay cô ta không còn cảm
giác gì luôn.

- Cũng
được, nhưng tôi sẽ kiểm tra. - Tên gác cửa phá ra cười khoái tra gật đầu nói
nhưng cũng không quên cảnh giác.

- Quay
lại đây coi! - Hiểu Đồng nạt lớn Anh Kỳ.

Rồi cô
lấy dây bắt đầu trói Anh Kỳ lại, Anh Kỳ cũng phản kháng vài cái, quấn rất nhiều
vòng, siết thật chặt. Sau đó ra hiệu cho tên gác cửa lại xem.

Xem
xong hắn ta khá hài lòng rồi lấy dây trói tay Hiểu Đồng lại. Cô ngoan ngoãn để
yên, sau đó chờ đợi màn đêm chìm dần theo thời gian.

Hiểu Đồng giả vờ ngủ, đợi cho tên gác cửa ngủ say, cô mới
bắt đầu mở mắt và đá nhẹ vào chân Anh Kỳ. Anh Kỳ đang mơ màng bị làm tỉnh giấc
định lên tiếng phàn nàn thì Hiểu Đồng ra hiệu cho cô im lặng. Hiểu Đồng liền
thì thầm chỉ dạy Anh Kỳ cách mở dây trói ở tay mình. Cách buộc dây này là Hiểu
Đồng học được từ một người bạn của Vĩnh Phong, thường thấy trong các chương
trình biểu diễn ảo thuật, các nhà ảo thuật giả vờ bị cột tay rồi thoát ra nhanh
chóng. Cũng may Hiểu Đồng vẫn còn nhớ.

Cô căng
thẳng nhìn Anh Kỳ tháo dây, chỉ sợ mình quên một chỗ nào đó thì công toi. Khi sợi
dây bỗng rơi khỏi tay Anh Kỳ, Hiểu Đồng mới thở phào nhẹ nhõm. Cô và Anh Kỳ
nhìn nhau vui mừng. Anh Kỳ nhanh chóng mở dây trói cho Hiểu Đồng. Liếc nhìn
sang tên gác cửa, hắn vẫn đang ngáy khò khò đều nhịp.

Hai người nhẹ nhàng đi tới, Hiểu Đồng hít thở thật sâu
trước khi đưa tay với lấy khẩu súng đang nhô ra từ trong áo của tên gác cửa, tên
này quả thật là quá khinh thường hai người họ. Bàn tay cô run run rút nhẹ ra, tên
gác cửa vẫn ngủ say không hay biết gì. Hiểu Đồng trở khẩu súng lại rồi giơ cao
lên giáng xuống thật mạnh cái báng súng vào đầu tên gác cửa khiến hắn tắt luôn
tiếng ngáy.

Vội
vàng trói hắn ta lại, sau đó hai người lần mò xuống bên dưới. Khi đi ngang qua
một căn phòng, Hiểu Đồng chợt nghe tiếng rè rè của máy fax, cô đẩy nhẹ cửa vào
xem. Đưa cây súng cho Anh Kỳ, cô bảo Anh Kỳ đến bên ngoài canh chừng.

Thật
không ngờ đó chính là những chứng cứ cho thấy rằng bọn chúng đang cấu kết nhau
hãm hại tập đoàn Nguyên Thành Phong và những bằng chứng giao dịch mua bán trái
phép vũ khí và buôn lậu. Hiểu Đồng thấy tim đập mạnh, chỉ cần có những chứng cứ
này thì Vĩnh Thành sẽ thoát nạn.

Lục tìm
xem còn những chứng cứ khác nữa hay không, quả nhiên là còn khá nhiều. Bọn này
quả thật quá sơ ý, cứ thế này mà không có ai canh giữ, nhưng nhờ vậy cô mới có
thể dễ dàng lấy được. Sao chép những tài liệu đó lại, Hiểu Đồng đưa hết vào
trong một cái USB mà cô tìm thấy được. Cô hồi hộp chờ đợi các dữ liệu được copy
sang. Mải lo làm cô không chú ý phía sau cô có một bóng đen đang từ từ phủ lên.

Khi Hiểu
Đồng cảm nhận được một hơi thở và một màn tối bao trùm thì quá muộn. Cô cứ nghĩ
không ai canh giữ nơi này, cô đã quá sơ ý rồi, cô khẽ nhắm mắt chờ đợi sự trừng
phạt cho tội xâm chiếm.

“Bốp...”

Anh Kỳ
đã bắt chước Hiểu Đồng, giơ cao báng súng và phang mạnh vào đầu tên này một cái
thật mạnh bằng tất cả sức lực mà cô có. Hắn ngã xuống như một trái mít chín. Hiểu
Đồng và Anh Kỳ cùng nhìn nhau cười. Đột nhiên cả hai người họ cảm thấy thân thiết
vô cùng.

Cuối
cùng cũng xong, Hiểu Đồng mừng rỡ rút cái USB ra, cầm lấy mớ giấy tờ rồi cùng
Anh Kỳ chạy xuống dưới lầu. Lần này họ cẩn thận hơn, xem trước ngó sau coi còn
có tên nào nữa không. Thật may mắn, có lẽ bọn chúng coi thường hai cô gái bị
trói nên chỉ để lại hai tên canh gác. Mở được cánh cửa lớn, Anh Kỳ và Hiểu Đồng
mừng rỡ, cứ nghĩ cuối cùng cũng có thể thoát thân được, nhưng khi chạy ra bên
ngoài thềm thì Hiểu Đồng mới thấy từ xa một ánh đèn xe hơi đang chạy tới. Nỗi
thất vọng ập đến, bọn chúng về sớm hơn cô dự định. Vậy thì cô và Anh Kỳ khó có
cơ hội thoát thân.

Quay
sang Anh Kỳ, Hiểu Đồng thấy cả người Anh Kỳ đã cứng đờ vì sợ hãi, bàn tay nắm
chặt vào nhau lạnh toát. Hít một hơi thật sâu, nghĩ thật nhanh, Hiểu Đồng quyết
định.

Cô nắm
lấy tay Anh Kỳ rồi khẽ nói.

- Anh Kỳ, nghe tôi nói. Hãy trở vào trong nhà trốn thật kỹ
ở một góc nào đó. Mình tôi sẽ dụ cho bọn chúng đuổi theo mình. Đợi bọn chúng đi
xa thì cậu cứ theo con đường này mà chạy, đừng bao giờ quay đầu lại. Gặp được
ai đó thì nhờ họ giúp đỡ, báo cảnh sát ngay, có rõ không?

- Nhưng
mà... - Anh Kỳ nhìn Hiểu Đồng lo sợ.

- Đừng
lo, tôi sẽ không sao đâu. Tin tưởng tôi đi, tôi biết cách đối phó với họ. - Hiểu
Đồng vội trấn an Anh Kỳ rồi nhét vào tay Anh Kỳ cái USB màu xanh cùng mớ giấy tờ
bằng chứng nói: - Anh Kỳ, bây giờ tính mạng của tôi và sự vô tội của Vĩnh Thành
đều nằm trong tay cô cho nên xin cô đừng do dự nữa. Chỉ cần cô chạy thoát khiến
bọn chúng lo sợ thì chắc chắn tính mạng của tôi sẽ không sao.

- Vậy
thì để tôi... - Anh Kỳ định lên tiếng... thì Hiểu Đồng đã ngăn lại:

- Không!
Tôi chạy nhanh hơn cô, tôi có thể lừa chúng đi thật xa, cô sẽ có đủ thời gian bỏ
chạy.

Anh Kỳ
khẽ gật đầu nhìn gương mặt xanh xao, vầng trán bầm dập và ánh mắt cầu xin của
Hiểu Đồng.

- Mau...
cô mau vào trong trốn đi! - Hiểu Đồng bèn giục khi thấy ánh đèn càng lúc càng đến
gần.

Nhưng
khi Anh Kỳ quay lưng vào bên trong thì Hiểu Đồng khẽ gọi:

- Anh Kỳ!

Anh Kỳ
quay lưng lại.

- Tôi
trả Vĩnh Phong lại cho cô, hứa với tôi hãy chăm sóc anh ấy thật tốt. Có được
không? Cô đã hy sinh vì anh ấy, chắc chắn sau này Vĩnh Phong sẽ hiểu.

Anh Kỳ
run lên môi khẽ mấp máy muốn nói gì đó nhưng Hiểu Đồng đã đẩy cô vào bên trong
rồi đóng cửa lại vì ánh đèn xe chỉ còn cách họ có vài chục mét. Hiểu Đồng hít một
hơi thật sâu rồi hét lớn lên:

- Anh Kỳ
chạy mau, bọn chúng về rồi. Cố gắng chạy đi, chạy mau đi!

Rồi Hiểu
Đồng cố tình nấn ná vài giây rồi mới lao ra cổng chạy về một phía thật nhanh. Chạy,
chạy và chạy...

Hiểu Đồng
cố sức chạy, một tay giữ chặt lấy bụng. Cô cố gắng dụ bọn chúng ra thật xa căn
nhà, gắng kéo dài thời gian để Anh Kỳ có thể chạy thoát. Trong đêm tối, dưới
ánh trăng mờ ảo soi rọi, Hiểu Đồng nhìn theo chiếc xe đã quẹo và đang đuổi đến
gần sát. Ánh đèn xe đang chiếu đến gần cô, chỉ một chút nữa thôi Hiểu Đồng sẽ bị
bắt và bọn chúng sẽ nhanh chóng phát hiện ra Anh Kỳ không có chạy cùng với cô, chúng
sẽ đuổi theo và nhanh chóng bắt được Anh Kỳ. Vậy thì tất cả mọi điều cô làm đều
trở nên vô ích.

Không
thể để bị bắt bây giờ, dù chân đã mỏi, lồng ngực như bị ai nén chặt, cổ họng
khô khốc, phần bụng bắt đầu nhói đau, Hiểu Đồng vẫn cố sức chạy, tay vẫn ôm chặt
lấy bụng mình. “Cố gắng thêm một chút, một chút nữa. Con à, dù con chưa định
hình, dù con vẫn chưa thể nghe được mẹ nói gì, mẹ vẫn không muốn xa con, con
ngoan cố gắng chịu đựng thêm chút nữa nha.”

Hiểu Đồng
thấy ánh đèn đã che hết bóng của cô dưới đất thì lập tức chạy sang một hướng
khác. Cô lẩn trốn vào những hàng cây rậm rạp khiến chiếc xe không thể đi tiếp
được. Bọn chúng tức tối nhìn theo cô chửi mắng, cuối cùng phải xuống xe đuổi
theo.

Đường
không hề dễ đi chút nào, Hiểu Đồng cắm đầu chạy nên bị vấp rất nhiều lần nhưng
cô cố gượng lại để không bị vấp ngã. Những bước chân đau nhói, những vật cản
bên dưới, gặp phần bụng dưới của cô đau nhói. Mái tóc rối lên quệt vào phần mồ
hôi đầm đìa trên gương mặt. Hiểu Đồng cố sức chạy trong tiếng gió lạnh gào thét
bên tai, tiếng hơi thở gấp gáp của bản thân, tiếng bước chân nặng nề chậm chạp.

Nhưng
dù chỉ còn một hơi thở cô cũng phải cố bước đi, màn đêm chính là bạn đồng hành
của Hiểu Đồng lúc này, giúp cô ẩn mình tốt nhất. Cô chạy về nhiều hướng không
có hướng nào cố định, cũng không biết mình chạy đi đâu, cô chỉ biết chạy và chạy.
Chạy để kéo dài thời gian. Cô biết chắc chắn bản thân không thể thoát được, điều
đáng sợ sẽ chờ cô một khi chúng bắt được cô.

Nhưng
dù cố gắng thế nào đi chăng nữa thì cuối cùng Hiểu Đồng cũng không thể thi được
với những bước chân mạnh mẽ ở phía sau. Những bước chân càng lúc càng gần, những
tiếng chửi mắng nãy giờ rõ ràng từng âm ngữ. Hiểu Đồng biết bọn chúng vô cùng tức
giận cho nên nếu bắt được nhất định sẽ bị chúng dần cho một trận. Cô lo sợ nghĩ,
nếu bọn chúng mà ra tay chắc chắn cái bào thai không dễ dàng giữ được. Cô không
muốn mất đứa con đầu tiên của mình, cô cắn chặt răng quyết định đứng lại.

Thở hổn hển quay lại nhìn bọn chúng. Hiểu Đồng nhận ra là
có ba tên tất cả, cả ba đều có gương mặt chai lì dữ tợn đang nhìn Hiểu Đồng với
những ánh mắt hung hăng tàn bạo. Chúng cũng dừng lại trước mặt cô. Hiểu Đồng cảm
thấy run lên trước ánh nhìn như muốn giết người đó. Cô thở hồng hộc nhìn bọn
chúng không chớp mắt, nuốt khan nước miếng đau cả cổ họng lùi lại mấy bước.

Một tên
tiến về phía cô tay đưa lên cao định đánh, miệng chửi mắng:

- Con
khốn, dám chạy à!

Nhưng
khi hắn ta sắp đưa tay chạm vào cô thì Hiểu Đồng cảm thấy bầu trời tối sầm đang
quay cuồng quấn lấy, cuốn cô vào màn đêm của nó. Cô từ từ ngã xuống. Trong cơn
mơ màng, Hiểu Đồng cảm thấy tên nào đó vác cô lên vai rồi thúc giục đồng bọn
quay về.

Một xô
nước lạnh buốt được tạt vào mặt Hiểu Đồng khiến cô rùng mình thức giấc. Cô mở mắt
ra nhổm người ngồi dậy, trước mặt cô là những gương mặt đáng sợ, cô hoảng hốt
lùi ra sau nhưng lưng bị đập vào bức tường phía sau. Trong lúc nhăn nhó vì đau
thì một gương mặt già nua nhưng gian xảo và cực kỳ đáng ghét hiện ra.

Vẫn cái
bộ dạng kẻ cả ấy, vẫn cái bản mặt giả dối ấy. Hiểu Đồng nghiến răng nói:

- Là
ông.

- Chào
cháu gái, lâu quá không gặp. - Giám đốc Giang cười cười nhìn Hiểu Đồng, ánh mắt
nham hiểm của ông ta phủ trùm lên Hiểu Đồng.

- Sao
ông có thể ra tù sớm như vậy? - Hiểu Đồng vừa kinh ngạc vừa tức giận nhìn giám
đốc Giang hỏi.

- Haha,
đó là nhờ mãnh lực của đồng tiền đó cháu à. Mặt trái của pháp luật là như vậy, chỉ
cần cháu có tiền vun đắp, chuyện thoát khỏi nhà tù sẽ dễ dàng thôi. Tuy nhiên
ta vẫn không thể quên được những năm tháng cay đắng ở trong đó, vì vậy mới tìm
cách trả lại cho cháu và bọn kia. - Lão đang cười cợt nói bỗng nghiến răng gằn
từng chữ đến đáng sợ.

Hiểu Đồng
nghe lão Giang trả lời thì run lên cầm cập, lão nhìn cô ánh mắt đắc ý cười:

- Cháu sợ sao?

- Xin lỗi
nhưng tôi không đủ bản lĩnh để sợ. - Hiểu Đồng nhếch môi cười ngạo nghễ, cô đã
ngồi thẳng dậy, nét mặt không khuất phục nhìn lão.

Nghe Hiểu Đồng nói, gương mặt lão Giang hơi tái lại nhưng
vẫn gắng gượng nở nụ cười. Sau đó lão trầm mặt hỏi:

- Con
bé Anh Kỳ đâu?

- Tôi
không biết. Lúc bỏ chạy, thì tôi chỉ lo chạy thoát thân chứ làm gì để ý đến cô
ta. Ai cũng biết tôi và cô ta ghét nhau ra mặt mà. - Hiểu Đồng quệt mặt trả lời.

- Mày
còn đóng kịch. - Lão Giang bắt đầu thay bộ mặt giả tạo của mình để trở lại với
bộ mặt thật của lão. - Tụi mày giả vờ gây hấn với nhau để bọn nó mất cảnh giác
rồi nhân lúc tụi nó sơ ý thì đào thoát. Chỉ tại bọn đàn em của tao vô dụng nên
mới bắt được có mình mày. Nói đi, tụi mày đã biết được những gì rồi.

- Ông
đoán xem bọn tôi đã biết được những gì rồi. - Hiểu Đồng cười cợt hỏi khiêu
khích.

- Mày...
- Lão Giang tức giận trợn mắt nhìn Hiểu Đồng nhưng sau đó hắn thả lỏng người ra
bắt đầu lấy giọng uy hiếp: - Mày khôn ngoan biết điều một chút đi, thành thật
khai báo ra, tao sẽ tha cho cái mạng của mày.

- Ông
nghĩ ông đủ sức uy hiếp được tôi sao? Tôi đâu có ngu ngốc đến nỗi mong được ông
tha mạng khi biết được tất cả các mối làm ăn phi pháp của ông chứ. Điều thông
minh nhất của tôi chính là im lặng, chừng nào tôi chưa nói cho ông biết Anh Kỳ
đang ở đâu thì ông sẽ không giết tôi. Bởi vì một khi, ông tìm được cô ấy, chính
là lúc tôi và cô ấy bị ông giết người diệt khẩu. Tôi nói vậy có đúng không?

- Mày đừng
đắc ý quá, người của ta sẽ nhanh chóng tìm ra con nhỏ đó thôi. Nó có chạy đằng
trời cũng không thoát được khỏi tay của tụi tao đâu. Lúc đó mày sẽ chết. - Lão
hầm hừ đe dọa.

- Bắt
được cô ấy thì sao chứ? Ông nghĩ bọn tôi có nhiều thời gian để chạy trốn như vậy
sao không chạy mà để các ông bắt chứ. Đơn giản là vì chúng tôi muốn chuyển bằng
chứng phạm pháp của ông đến tay người khác. Chỉ cần bọn tôi có chuyện, người đó
nhất định sẽ biết được và báo cảnh sát ngay. - Hiểu Đồng cười lạnh nói.

“Bốp...”

- Mày
còn muốn gạt tao. Ở đây không có mạng làm sao tụi bây gửi đi được chứ? - Lão cười
hừ nói.

- Cuối
cùng ông cũng biết hóa ra mình bị gạt nãy giờ à? - Hiểu Đồng bị tát một cái thật
mạnh, khóe môi cô chảy ra một vệt đỏ nhưng cô kìm nén cơn đau nhìn lão Giang tức
tối tiếp tục cười cợt.

- Mau
đi tìm con bé kia cho tao! - Lão tức giận hét lên rồi chỉ tay vào Hiểu Đồng
nói: - Tìm được con bé đó, tao sẽ cho mày xuống suối vàng gặp ba mẹ mày.

- Cứ tự
nhiên. - Hiểu Đồng cười đáp, thái độ bình thản vô cùng khiến lão Giang tức giận
phải bỏ đi.

Thấy
lão Giang bỏ đi, Hiểu Đồng mới thở phào, tạm thời lão sẽ không động đến cô cho
đến khi tìm được Anh Kỳ. Nghĩ đến Anh Kỳ, Hiểu Đồng khẽ rùng mình. Nếu như cô ấy
bị bắt được, vậy thì... cô không dám nghĩ tiếp.

Anh Kỳ
sau khi nghe tiếng xe đuổi theo Hiểu Đồng càng lúc càng xa thì lao ra khỏi nhà
bằng tất cả sức lực mà cô có. Cô cũng cắm đầu chạy theo con đường mòn. Cô không
dám có một giây dừng lại, cứ chạy mệt thì đi, hết mệt lại chạy, theo con đường
cái xa thật xa mà đi. Vừa đi vừa thở hổn hển, lồng ngực đau nhói, bàn chân cô
đã chảy đầy máu, nhức nhối tê dại vô cùng. Cô cảm thấy vừa đói vừa khát, môi
cũng khô nẻ, mồ hôi đầm đìa. Nhưng cơn gió đêm thổi qua người cô xâm nhập vào
cái thân thể đầy mồ hôi của cô tạo thành những cơn ớn lạnh kinh hồn. Dù vậy cô
vẫn cắn chặt răng lê từng bước chân. Tay vẫn nắm chặt cái USB và mớ bằng chứng
cùng cây súng Hiểu Đồng đưa cho.

Nhưng
cô không ngờ rằng, dù mình có cố sức chạy thoát thế nào thì bọn chúng vẫn đuổi
theo kịp bóng dáng của cô. Từ xa nghe tiếng xe vọng đến, Anh Kỳ hoảng sợ cực độ.
Cô vội vàng chạy, nhưng cô không dám chạy theo đường lộ nữa. Cô băng qua ven đường
mà đi, lẩn trốn trong những bóng cây rậm rạp. Cho đến khi cô không còn sức nữa,
tưởng chừng như sắp gục ngã, cô nhìn thấy một cái chòi, mừng rỡ chạy đến nhưng
không có ai ở đó. Cảm giác thất vọng cùng mệt mỏi ập đến, Anh Kỳ ngồi xuống góc
bên trái nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.

Không
ngờ một lát đó của cô cho đến khi trời sáng. Cô nghe tiếng xe đỗ cái két bên
ngoài cái chòi thì giật mình thức dậy, hoảng hốt vô cùng muốn tìm chỗ núp nhưng
không có chỗ nào cả. Và một tên đàn em bước vào nhìn cô với ánh mắt đe dọa đáng
sợ.

Hắn ta
chạy đến tát cho Anh Kỳ mấy cái rồi nắm tóc cô lôi đi trong sự kháng cự yếu ớt
của Anh Kỳ. Nhưng ngay lúc đó một bóng người lao vào giằng co với tên kia, giải
cứu cho cô.

Đầu tóc
rũ rượi vì bị tên kia nắm chặt đến đau nhức vô cùng, Anh Kỳ thấy choáng váng đầu
óc. Đến khi nhận thức được thì cô mới biết người cứu cô chính là Tuấn Kiệt. Cậu
và tên kia đang giằng co với nhau, cuối cùng Tuấn Kiệt bị tên kia đấm cho mấy đấm
choáng váng. Anh Kỳ thấy vậy vội vơ lấy khúc gỗ bên cạnh đập vào lưng tên này mấy
cái, nhưng vì sức cô quá yếu, cộng thêm mệt mỏi nên không tài nào đánh ngất được
tên kia. Hắn buông Tuấn Kiệt đang quằn quại dưới đất rồi đứng phắt dậy nhìn Anh
Kỳ với ánh mắt giết người. Cô hoảng sợ lùi lại, giơ khúc gỗ định đánh tiếp
nhưng bị hắn ta chụp lấy. Hắn tức giận trả lại cho cô một gậy. Anh Kỳ hoảng sợ
đưa hai tay lên đỡ nhưng sau đó, cô nghe một tiếng “hự” rất lớn. Tuấn Kiệt đã
thay cô lãnh phát gậy kia.

Tuấn Kiệt
kìm nén cơn đau, cậu lao vào tên kia, quyết giành lấy cây gậy trong tay hắn. Hai
bên lại giằng co quyết liệt. Hắn ta nhanh chóng đè Tuấn Kiệt xuống dưới và bóp
cổ cậu. Tuấn Kiệt cố giãy giụa nhưng không tài nào thoát được.

Anh Kỳ
thấy Tuấn Kiệt như vậy thì hoảng loạn. Cô ngó dáo dác xung quanh, chợt nhìn thấy
cây súng đang nằm lẫn trong đống giấy tờ, cô vội chụp lấy và không kịp suy nghĩ,
hướng nó về phía tên đó bóp cò.

“Pằng...”

Một luồng
máu phun ra, hắn ta ngã xuống. Anh Kỳ sợ hãi lui lại vài bước rồi run rẩy buông
súng ra, hai chân khuỵu xuống.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3