Công tước của riêng em - Chương 14 - Phần 1

Chương 14

Dinh thự Knole, điền trang của công tước
Gilner

Ngày 18 tháng 06 năm 1784.

Villiers không bao giờ dậy sớm. Finchley,
người hầu của anh, biết rõ là đừng nên xuất hiện ở cửa phòng anh trước mười một
giờ. Một ngày lý tưởng của anh bao gồm chơi cờ vua phần lớn buổi chiều và rồi
làm tình phần lớn buổi tối. Anh chẳng bao giờ tới thăm ai, và từ trẻ anh đã
khám phá ra rằng tài năng cờ vua giải thích cho khả năng giải quyết các số
liệu, anh gặp viên quản lý điền trang của mình một tiếng đồng hồ hằng tuần, và
sau vài năm tài sản của anh đã lớn nhất nhì Anh quốc.

Anh giật mình tỉnh giấc với ý nghĩ rằng có
người đang đập cửa sổ, nhưng rồi lờ mờ cho rằng mưa đang trút xối xả vào cửa
sổ. Một thoáng sau anh nhận ra rằng chỉ mưa thôi thì không thể tạo ra thứ âm
thanh ầm ĩ đó. Cửa sổ dường như sắp vỡ vụn.

Nhất định là mưa đá. Cơn bão mưa đá khủng
khiếp nhất trút xuống nước Anh trong nhiều năm qua.

Villiers lật chăn ra, lần mò đi qua màn
trướng, và lảo đảo rời khỏi giường.

Một loạt mưa đá nữa trút xuống cửa sổ,
khiến cửa sổ lung lay dữ dội đến mức tấm rèm rung cành cạch. Anh đi tới âu đựng
nước có sẵn và úp mặt mình vào trong. Rồi anh đứng thẳng dậy và lắc người,
những giọt nước lạnh bắn tứ tung. Cuối cùng anh kéo rèm ra, đón chờ bầu trời u
ám.

Nhưng thay vào đó là ánh nắng ngập tràn.
Anh nhắm mắt lại và cào tay qua tóc. Không có mưa đá. Điều đó có nghĩa…

Anh cầm khăn tắm và quấn nó quanh eo, mở
then cửa, đẩy cửa và bước ra ban công đá nhìn xuống vườn.

Một cậu bé mười ba tuổi đang đứng trên bãi
cỏ phía dưới, mắt sáng rực.

“Vì Chúa,” Villiers càu nhàu, nheo mắt nhìn
xuống Tobias. “Mấy giờ rồi?”

“Muộn,” Tobias nói vui tươi. “Cha không mặc
quần áo.” Anh dựa vào lan can và trừng mắt nhìn con trai mình.

“Con nghĩ mình đang làm cái quái gì vậy?”

“Đánh thức cha dậy.”

“Làm sao con biết cửa sổ nào là của ta?”

“Lisette đã bảo con.”

“Lisette? Tiểu thư Lisette đã bảo con phải
ném đá vào cửa sổ nào à? Con có thể làm vỡ kính đấy.”

“Thật ra thì cô ấy cũng đã ném tương đối
nhiều,” Tobias thú nhận. “Cô ấy vừa vòng sang cạnh nhà.”

“Chuyện gì đang diễn ra ngoài này vậy?” Một
giọng khàn khàn cất lên.

Anh giật mình. Eleanor lững thững đi từ cửa
sổ của cô ra nơi mà giờ anh đã hiểu là ban công chung, có vẻ như phòng cô ở
cạnh phòng anh. Không giống anh, cô đang mặc một cái áo choàng dày cộp phủ kín
từ xương quai xanh tới các ngón chân.

Tuy vậv quần áo của cô chẳng quan trọng. Ở
cô có một điều gì đó khiến anh muốn nhấm nháp từ đầu tới chân. Hẳn là vẻ hấp
dẫn phóng đãng của cô. Tóc cô xõa xuống vai, không có những lọn xoăn nhỏ xinh
xắn nhưng rối bù một cách hoang dại theo kiểu khiến đàn ông muốn thấy chúng
trùm xuống mặt mình khi anh ta đâm lên và…

Villiers gạt vội suy nghĩ đó đi, đột nhiên
nhận thức được khăn tắm của anh đã thành cái lều ở phía trước.

Giờ thì Eleanor cũng đã khám phá ra rằng họ
có chung ban công. Cô chẳng động đậy lấy một sợi tóc trước ý nghĩ anh gần như
khỏa thân. Không đỏ mặt. Khóe miệng nhếch lên và cô nhìn anh từ đầu tới chân,
nhanh đến mức anh hẳn sẽ không chú ý tới nếu không phải vào đúng thời điểm ấy
bản thân cũng đang quan sát cô.

Villiers không thấy phiền gì khi bị ngắm
nghía. Anh không ảo tưởng gì về vẻ đẹp của mặt mình. Tước vị và tiền của anh
đưa phụ nữ lên giường, nhưng cơ thể anh giữ chân họ.

Nhưng Eleanor quay đi như thể anh chẳng có
gì thú vị hơn một con châu chấu và hét lên với Tobias. “Cháu điên rồi nên mới
nghĩ một người như công tước đây có thể dậy sớm thế này.”

Tobias mỉm cười, hơi e thẹn. “Bọn cháu đã
nghĩ…”

“Bọn cháu?” Eleanor hỏi, thẳng người dậy.

“Tiểu thư Lisette nghĩ là công tước có thể
sẽ thích cưỡi ngựa,” Tobias nói.

“Cháu có thể tưởng tượng ra công tước lên
ngựa mà không phủ ren vàng từ đầu tới chân không?” Eleanor châm biếm. Cô liếc
nhìn anh đúng một phần nghìn giây, nhưng anh cảm thấy nó như một cái vuốt ve âu
yếm. “Cha cháu tốn nhiều thời gian mặc quần áo đến mức mà khi ngài ấy ra khỏi
phòng thì mặt trời đã bắt đầu đi xuống rồi.”

Cô đã lựa rất đúng điều để nói. Villiers
nhìn Tobias cười toét miệng. Anh có là đồ ngốc thì mới hy vọng rằng cái từ cha
cháu
khiến cậu nhóc nở nụ cười. Tobias quá nghiêm túc.

Anh lại dựa lưng vào lan can và cố tình
khoanh tay lại, bởi vì tư thế đó làm các cơ bắp trông càng lớn hơn và anh có
cảm giác là Eleanor thích cơ bắp. Tạ ơn Chúa, Tobias không đời nào có thể nhìn
thấy cái lều ở khăn tắm của anh từ dưới kia.

Anh hơi dạng chân ra, đề phòng trường hợp
cô muốn nhìn lại lần nữa. Rõ ràng là không gì có thể làm người phụ nữ này sốc.

“Có phải nên hiểu câu nói đó là cô nghĩ tôi
không thể ăn vận chỉn chu trong khoảng thời gian ngắn hơn cô sao?” anh hỏi.

Cô không nhìn anh. “Lisette đâu?” cô gọi
với xuống Tobias.

Villiers rời người khỏi mép ban công. Anh
không ngại lộ chút da thịt cho Eleanor xem. Nhưng Lisette là một quý cô gia
giáo, với một sự ngây thơ khiến mắt cô sáng lên vẻ trong trắng thuần khiết.

Eleanor cũng đang rướn người qua ban công,
đùa cợt với Tobias. Mông cô hết sức tròn trịa dưới cái áo choàng dày. Cô là
phản đề của sự ngây thơ. Eleanor khiến cho một người đàn ông phải khao khát
muốn đánh thức cô dậy thật sớm để có thể bước ra ban công khi tia sáng đầu
tiên…

Anh lấy lại tâm trí và chỉnh lại khăn tắm
của mình. Tình hình của nó đang trở nên xấu đi rồi đây. Khá là hấp dẫn khi
tưởng tượng xem làm sao Eleanor lại trở thành người phụ nữ như bây giờ khi xét
đến cái cách mẹ cô gần như là kết hôn với quy tắc xã hội.

Trong khi Lisette, người mà dường như sống
mà không có người đi kèm, rõ ràng là không bị những đam mê bản năng của cơ thể
sờ tới.

“Phụ nữ mất nhiều thời gian để mặc quần áo
hơn đàn ông,” anh bảo Eleanor, quyết định là anh phải cho cô thêm một cơ hội
nữa để ngắm cơ thể mình trước khi về phòng.

“Ngài không giống phần lớn cánh đàn ông,”
cô nói thẳng thừng. Cô có quay sang nhìn anh, nhưng mắt cô nằm nguyên trên mặt
anh chứ không hạ xuống thấp hơn. Chỉ thấp thoáng có chút ửng hồng trên má cô.
Tốt.

Anh lại dang rộng chân, thách cô nhìn
xuống. “Cô nói đúng. Tôi không giống những người đàn ông khác,” anh nói.

Eleanor nghẹn cười. “Bởi vì cảm giác về tầm
quan trọng của bản thân ngài lớn hơn.”

“Và những phần còn lại của tôi cũng vậy,”
anh nói, tự hỏi có phải mình đã mất trí. Công tước Villiers không bao giờ đùa
cợt tục tĩu trên ban công. Anh chưa bao giờ - chưa từng ve vãn.

“Điều đó thì còn phải xem xét đã,” Eleanor
nói xấc xược.

Anh kìm lại một nụ cười. Công tước Villiers
không mỉm cười vào buổi sáng. Anh nheo mắt nhìn lên trời. “Mà mấy giờ rồi?”

“Đừng có vẻ sợ sệt thế. Tôi bảo đảm với
ngài là mặt trời không được làm từ phô mai xanh đâu,” cô nói với anh. “Tôi đoán
là tầm tám giờ.”

“Tám giờ!” anh rùng mình.

“Leopold!” Một giọng trong trẻo vang lên
dưới bãi cỏ. “Ngài có muốn cùng chúng tôi đi dạo không?”

Villiers cẩn trọng ngó qua ban công, cố
gắng giữ cơ thể mình ngoài tầm mắt. Lisette là bức tranh một quý cô Anh quốc
hoàn hảo. Những lọn tóc xoăn nhấp nhô trên đầu cô như một con sóng sủi bọt; mắt
cô sáng rực rỡ; cô đang mặc một bộ đồ cưỡi ngựa quyến rũ.

“Xin chào!” cô gọi, vẫy tay với anh. “Đến
giờ dậy và tỏa sáng rồi, Leopold!”

“Phải rồi, Leopold,” Eleanor nói bằng giọng
trầm, nhạo báng. “Làm ơn hãy tỏa sáng đi. Tôi nghĩ dậy thì mình nhìn thấy rồi
nhưng rõ ràng là đã nhỡ mất phần tỏa sáng.”

“Như cô đã nói, tôi còn nhiều thứ phải xem
xét lắm,” anh nói mượt mà, vô cùng thích cuộc so găng bằng mồm của họ.

Dù cho anh chưa từng tham dự vào một hành
động thấp kém như ve vãn.

“Tôi sợ là không thể đi cùng cô được rồi,”
anh nói, cao giọng lên khi đáp lại Lisette.

Cô ta bĩu môi. “Không! Sao lại không cơ
chứ?”

“Tôi định tới thăm nhà trẻ mồ côi ở
Sevenoaks ngay khi tôi mặc xong đồ.”

Mồm cô ta tạo thành một nụ hồng tuyệt đẹp.
Một nụ hồng bối rối. “Vì sao ngài lại cần làm thế chứ? Chiều nay lũ trẻ mồ côi
sẽ quay lại, tôi bảo đảm với ngài đấy. Mỗi buổi chiều một nhóm trẻ sẽ đến để
chuẩn bị cho vở kịch, dù bây giờ chúng ta đã chuyển nó thành một cuộc truy lùng
kho báu rồi.”

Người ta không thể không ngưỡng mộ sự tận
tụy cô dành cho lũ trẻ mồ côi đó. Nhưng thực tế là hai trong số đó có thể là
con mình khiến Villiers không yên. Tuy vậy, anh không thể nghĩ ra cách trả lời.

Eleanor xen vào. “Công tước đang nghĩ đến
việc viện trợ cho trại mồ côi,” cô lên tiếng trả lời Lisette. “Ngài ấy khá là
hảo tâm, chị biết đấy. Em đã nghe nói ngài ấy còn cấp dưỡng cho trại mồ côi của
riêng mình nữa kìa.”

Tobias khịt mũi, nhưng nụ cười của Lisette
không hề giảm bớt. “Tôi cũng đang nghĩ đến việc làm vậy,” cô ta nói một cách
sốt sắng. “Thỉnh thoảng tôi vẫn nghĩ lũ trẻ mồ côi quá gầy và tự hỏi chúng có
được chăm sóc tử tế hay không. Nhưng người ta trấn an tôi rằng chúng ăn đủ thức
ăn. Nếu có trại mồ côi của riêng mình thì tôi sẽ bảo đảm rằng lũ trẻ sẽ được ăn
những gì mà chúng thích.”

“Vậy nên sáng nay tôi sẽ đi thăm trại mồ
côi,” Villiers nói.

“Bọn tôi sẽ đi cùng ngài!” Lisette nói, vỗ
tay. “Ngài có biết là tôi chưa từng đi xem trại mồ côi không? Lũ trẻ đến đây
bất kỳ khi nào tôi yêu cầu. Tôi muốn xem những chiếc giường bé nhỏ thân yêu của
chúng.”

“Tuyệt vời,” Eleanor nói. “Sáng nay tất cả
chúng ta đều sẽ đi xem trại mồ côi. Chào Lisette… Tobias.” Cô quay vào phòng mà
không chào tạm biệt Villiers, đó là điều làm anh thấy khó chịu.

Anh cau có và thậm chí còn chẳng nhận ra là
Lisette đang hớn hở bảo mình đến gặp cô ta tại phòng ăn sáng cho tới khi
Eleanor đã bỏ đi. Ít nhất Lisette cũng hiểu rằng người ta không được phép bỏ mặc
một công tước.

Anh quay người rồi đi về phòng.

“Này!”

Này? Có phải là
ai đó đang gọi anh như thế không? Anh quay lại, một cách miễn cưỡng. Sau cùng
thì, anh cũng nhận ra giọng nói đó.

“Cha có muốn con đi tới trại mồ côi và sục
sạo quanh đó không?”

“Sục sạo?” anh nói, trừng mắt nhìn Tobias.
“Con sẽ tìm kiếm cái gì quanh đó chứ?”

“Con có thể quan sát xem nó như thế nào.
Con từng nghe nhiều câu chuyện về cái nơi đó rồi.”

“Những câu chuyện về trại mồ côi sao?” Quai
hàm Viliiers nghiến chặt nhưng anh gạt ý nghĩ đó đi. Tất nhiên là các con anh
vẫn ổn. Thứ nhất là Lisette đã tự mình lo liệu vấn đề phúc lợi của lũ trẻ mồ
côi. Nhưng Tobias mang một vẻ háo hức kỳ cục như thể cậu là một con chó đang bị
xích. “Được rồi,” anh nói.

Tobias gật đầu thật mạnh và bắt đầu đi.

“Chờ đã!” Villiers rống lên. Và rồi, cảm
thấy kỳ cục khi nói ra điều này, anh hỏi. “Con đã ăn sáng chưa?”

Tobias liếc nhìn anh hết sức cau có. “Con
đang ở phòng trẻ mà,” cậu nói. “Sáu giờ sáng nay con đã bị bắt ăn bột.”

“Bột? Họ bắt con ăn bột sao?”

Cậu phá ra cười ngặt nghẽo. “Con không ăn
thứ đó! Người hầu đã mang cho con một cái bánh kẹp thịt.”

“Ta hy vọng con đã thưởng tiền cho anh
chàng đó.” Villiers ngừng lại. “Con có tiền không?”

“Không phải nhờ cha,” Tobias nói, nhưng
không có vẻ tức giận. “Ông Ashmole đã cho con một ít. Con đi đây.” Rồi cậu đi
mất.

Villiers trầm ngâm mặc đồ, nhưng thật
nhanh. Trong tháng vừa rồi anh đã thu được đôi chút kinh nghiệm đối phó với lớp
người chăm sóc lũ trẻ nghèo khổ. Với mục đích khiến người ta phải tôn kính, nếu
không muốn nói là sợ sệt, anh chọn một bộ đồ cưỡi ngựa có màu đỏ đun, với các
khuyết áo được thêu chỉ vàng. Quần ống bó được thắt nút bó sát hai bên đầu gối,
đôi bốt của anh sáng bóng, và quan trọng hơn, mỗi chiếc được tô điểm với một
cái núm tua-rua bằng lụa Pháp. Anh túm tóc và buộc lại bằng một sợi ruy-băng
màu đỏ. Cuối cùng anh đeo chiếc nhẫn gia huy nặng trịch của mình vào, rồi đeo
cây gậy giấu kiếm vào thắt lưng.

Vài phút sau, Lisette ngồi cạnh anh trong
xe, trò chuyện liên hồi về lũ trẻ, về cuộc truy lùng kho báu và về bà Minchem,
người điều hành trại mồ côi.

“Bà Minchem sao?” Eleanor hỏi. “Em không
thích cái tên đó.

Villiers cũng không thích nó lắm.

Lisette phá ra cười. “Eleanor ngớ ngẩn, em
không thể xét đoán người khác qua tên họ!” cô nói. “Nghĩ mà xem nếu chúng ta
xét đoán em dựa trên cái tên Eleanor thì thế nào.”

“Nó làm sao?” Eleanor nói, nhướng một bên
mày lên.

Nhưng Lisette nói nhanh. “Em biết ý chị là
gì mà,” cô kêu lên. “Nó là một cái tên nặng nề không phải sao? Ngài không nghĩ
thế ư, Leopold?”

“Nó là tên của một nữ hoàng,” anh nói. “Một
cái tên trinh bạch.” Anh không nhìn Eleanor. “Phải, tôi nghĩ nó nghe giống như
một vị nữ hoàng bị nhốt trong tháp và không bao giờ được yêu đương.”

“Thật buồn,” Lisette nói, miệng rũ xuống.

“Trong khi cái tên Lisette cũng xinh đẹp
như cô vậy,” anh nói.

Mắt Eleanor nheo lại và anh nhận ra một
cách muộn màng là mình vừa vô tình ngụ ý rằng Lisette xinh hơn Eleanor. Lisette
xinh hơn Eleanor thật, nhưng vì Eleanor có vẻ ngoài quyến rũ bốc lửa,
bất kể một người đàn ông máu nóng nào ở gần họ đều sẽ muốn Eleanor chứ không
phải Lisette. Eleanor đẹp mê hồn.

Dù vậy, anh khó mà có thể nói ra điều đó
nên chỉ rướn người về phía trước khi cỗ xe phanh lại và quan sát mặt tiền của
trại mồ côi. Nó to, nhưng trông như một lăng mộ. Anh đã đến khá nhiều trại mồ
côi và trại tế bần cho trẻ em trong hai tháng vừa rồi vậy mà chưa từng thấy một
nơi nào mà mình muốn sống bên trong đó cả.

Dù rằng câu hỏi đó cũng không mấy quan
trọng. Anh là một công tước. Trước đây anh thậm chí còn chưa từng chú ý đến
hàng trăm nơi khác mà bản thân cũng không muốn sống bên trong, vậy vì sao bây
giờ anh lại phải nghĩ ngợi về vấn đề đó cơ chứ?

Anh vẫn đang nghĩ đến vô số những sự kiện
bất hạnh mà những công tước chẳng bao giờ dự tính cho tới khi người hầu loan
tin họ đã đến cho hiệu trưởng trại mồ côi biết.

Bà Minchem, không may thay, phù hợp với cái
tên gợi lên nhiều liên tưởng về mình. Bà ta trông như một phụ nữ bủn xỉn, hận
đời, kiểu phụ nữ có cái miệng nhỏ tới mức chiều dọc còn hơn cả chiều ngang.
Trông bà ta như một loài gặm nhấm hay nổi nóng. Nhưng bà ta mỉm cười với họ,
khoe ra từng cái răng một.

“Chào đức ngài,” bà ta nói, nhún mình xuống
khiến cho mọi chiếc chìa khóa trên dây đeo kêu loảng xoảng. “Và tiểu thư
Lisette, thật vinh dự khi được chào đón hai vị tới Brocklehurst Hall. Thưa tiểu
thư Eleanor, đây đúng là một vinh dự to lớn.” Các sợi ruy-băng trên chỏm mũ bà
ta rung lên với từng lời nói rõ ràng ấy.

Nhưng Villiers hồ nghi khi nhìn cái miệng
mím chặt của bà ta. Anh quyết định không nhắc đến các con mình vội.

“Bọn ta muốn đi thăm quan tòa nhà của bà.”
Anh với nụ cười quyến rũ nhất của mình.

Bà Minchem không ngu ngốc, bà ta lùi lại.
Hẳn là do điều gì đó trong nụ cười của anh, công tước nghĩ, không được tốt bụng
như lẽ ra nó nên thể hiện.

“Bà thu nhận cả con trai lẫn con gái à?”
Eleanor hỏi, xen vào.

Bà Minchem bật ra câu trả lời như thể đang
bị thẩm vấn bởi đội Cảnh vệ. “Không, thực là không, thưa tiểu thư! Không có đứa
bé trai nào hết. Không bao giờ. Trại trẻ mồ côi này được điều hành bởi hội đồng
của các quý bà, và chúng tôi chỉ chấp nhận những đứa trẻ mồ côi có giới tính
nữ.”

Villiers ngay lập tức cảm thấy mình đàn ông
gấp đôi so với cách đây một giây. Lisette đang đi dạo quanh phòng, khẽ ngân
nga, ngắm nghía vài bức tranh màu nước tả cảnh thung lũng nhìn khá u ám. “Các
đứa trẻ mồ côi ở đây sẽ làm gì khi chúng rời khỏi ngôi nhà này?” anh hỏi.

“Không phải thứ đó!” bà Minchem nói. “Chúng sẽ trở thành những
phụ nữ tốt.”

Eleanor bước lên trước một bước. “Bà
Minchem thân mến, công tước Villiers đang xem xét việc thành lập một trại mồ
côi của chính mình. Ngài ấy đã được nghe nhiều điều tốt đẹp về Brocklehurst
Hall từ tiểu thư Lisette tới mức mà nhất định phải tới đây ngay sáng nay.”

“Bây giờ có hơi sớm,” bà Minchem chấp nhận,
bớt vẻ băng giá.

“Lũ trẻ mồ côi chưa dậy sao?” Villiers hỏi.

“Tất nhiên là rồi! Chúng phải dậy lúc bốn
rưỡi sáng, thưa đức ngài, với đúng một tiếng đồng hồ cầu nguyện để sống tốt hơn
trước khi bắt đầu ngày mới.”

“Bốn rưỡi. Chúa tôi,” Eleanor nói. “Và trọn
một tiếng cầu nguyện trước bữa sáng?”

“Tất nhiên. Trẻ con học hỏi tốt hơn khi dạ
dày trống rỗng,” bà Minchem hách dịch nói. “Sau khi được cho ăn, chúng sẽ chẳng
làm được cái gì và sẽ ngủ gục ngay lập tức.”

Có khả năng là vì chúng phải dậy lúc bốn
rưỡi sáng, Villiers nghĩ một cách chán ghét. Anh bắt đầu có cảm giác rất xấu.
Và Eleanor cũng vậy, bởi vì mắt họ nhìn nhau, và có gì đó nghiêm nghị trong mắt
cô.

“Chúng tôi muốn thấy tất cả mọi thứ,”
Eleanor nói, quay sang nhìn bà Minchem và mỉm cười như người điên. Có vẻ như cô
nghĩ càng quyến rũ thì càng dễ được cho phép.

Cũng rõ ràng là bà Minchem không hề bị
quyến rũ. “Tôi không cảm thấy thoải mái cho lắm khi thiếu sự đồng ý của hội
đồng các phu nhân,” bà ta nói, đung đưa cái vòng chìa khóa khổng lồ. “Họ chưa
từng ủy quyền cho tôi chấp nhận các chuyến thăm quan.”

Lisette lướt đến từ bên kia phòng. “Không
cần phải lo về điều đó, bà Minchem,” cô nói. “Tôi ở trong hội đồng đây. Bà
không nhớ rằng mình không muốn các bé mồ côi tới thăm tôi cho tới khi tôi gia
nhập hội đồng sao?”

Cô quay sang nhìn Villiers. “Bà Minchem là
một hiệu trưởng hết sức tuyệt vời với các cô bé. Bà ấy che chở chúng một cách
dữ dội, mà hiển nhiên là bà ấy cần phải như vậy.”

“Tôi thích được thông báo trước khi dẫn
người lạ tham quan theo kiểu này,” bà Minchem tuyên bố.

Nhưng Eleanor có thể bảo bà ta rằng không
ai có thể cãi lại Lisette khi cô ta đã quyết ý. “Bà Minchem thân mến,” Lisette
kêu lên. “Bà biết là hội đồng đã trao nhiệm vụ cho tôi đi thăm bốn lần một năm.
Và bởi vì bản thân rất vui khi các em bé mồ côi tới nhà mình chơi nên tôi đã
không đến thăm chỗ bà trong… ba năm rồi.”

“Em tưởng chị đã nói là chưa từng tới thăm
Brocklehurst Hall,” Eleanor nói.

“Đúng vậy,” Lisette nói. “Càng thêm lý do để chúng ta tuyệt
đối phải đi thăm trong hôm nay. Ngay bây giờ.”

Trông bà Minchem vẫn muốn than phiền, nên
Villiers chen vào. “Chắc chắn là bà không muốn ai đó nghĩ rằng có chuyện không
hay đang xảy ra với những đứa bé mồ côi tại đây đâu nhỉ,” anh nói thật êm ái.
“Thật phiền phức… Cuộc điều tra…”

Lông mi bà Minchem run rẩy, và bà ta phản
đối với vẻ khổ sở nghe rất thật. “Nhưng giường chưa được thu dọn! Ngôi nhà sẽ…”

“Chúng tôi biết chính xác nó sẽ như thế
nào,” Lisette nói, đặt tay lên cánh tay người phụ nữ đó. “Giờ thì bà chỉ cần
dẫn bọn tôi đi xem những chiếc giường bé nhỏ đáng yêu của chúng mà thôi, bà
Minchem. Chúng tôi không ngại nếu giường chưa được dọn đâu. Chúng tôi biết là
các cô bé phải học cách tự chăm sóc bản thân và chắc chắn rằng vài đứa khá
lười!”

“Đúng là vậy,” bà Minchem nói gay gắt. Bà
gật đầu với người hầu đang đứng cạnh cửa phòng khách đằng xa, nơi nằm đối diện
cánh cửa họ đi vào, và anh ta mở nó ra.

Cửa mở ra một hành lang hoàn toàn bình
thường, hai bên là các dãy cửa. Có vẻ như giờ bà Minchem đã cam chịu, và bà ta
mở cánh cửa đầu tiên bên tay phải. “Các cô gái này đang học khâu,” bà ta nói,
đứng tránh sang một bên. “Chúng bắt đầu học khâu chăn và sẽ học tới khâu áo nam
trước khi rời đi.”

Villiers đi theo Eleanor và Lisette vào
phòng. Một nhóm bé gái mặc váy yếm màu trắng trơn đang ngồi quây thành nửa vòng
tròn trên ghế đẩu trước một ô cửa sổ, cần cù khâu vá. Khi cửa mở chúng bật dậy
và xếp thành hàng.

Khi đứa lớn nhất ra dấu, cả hàng nhún người
chào cùng một thời điểm thật chính xác.

Lisette bật cười khúc khích. “Thật đáng yêu
biết mấy!” cô kêu lên, vỗ tay. “Làm ơn làm lại xem nào.”

Với cái gật đầu từ bà Minchem, các cô gái
nhún mình cúi chào thêm lần nữa. Và lại lần nữa.

“Chúng không nhún chào một cách riêng lẻ,”
Eleanor nói sau lần thứ ba. “Chúng nhún mình với khoảng cách tới sàn bằng nhau,
bất kể chiều cao thế nào. Làm sao chúng làm được vậy?”

“Chúng được dạy bằng thước kẻ,” bà Minchem
nói ngắn gọn, xoay người định đi.

“Không, không,” Lisette nói. “Chúng phải làm thêm lần nữa
đã,” cô vỗ tay. “Nào, các cô gái, nhún nào!”

Villiers cảm thấy hơi buồn nôn. Các cô bé
từ năm tới khoảng mười bốn tuổi. Mỗi đứa đều dán chặt mắt vào bà Minchem, như
thế không hề có khách trong phòng.

Bà Minchem gật đầu.

Tất cả cùng nhún xuống một khoảng cách
chính xác và lại đứng dậy.

“Nó giống như một màn trình diễn của loài
chó mà chị từng xem ở hội chợ Bartholomew,” Villiers nghe Lisette nói với
Eleanor khi họ rời khỏi phòng. Đó không phải là một điều sáng suốt để nói.

Anh là người cuối cùng rời đi. Không có cô
bé sinh đôi nào trong hàng, anh chắc chắn về điều đó. Mặc dù tất nhiên là cặp
sinh đôi có thể bị tách ra.

Anh nên hỏi thẳng bà Minchem cho rồi. Nhưng
Eleanor đang lao tới trước, lưng thẳng đờ với sự tức giận cho thấy cô không
thích thú gì với màn biểu diễn như của loài chó ấy.

Bà Minchem mở cánh cửa kế tiếp. Có vẻ như
bà ta nghĩ rằng mọi thứ đang diễn ra hết sức tốt đẹp và có vẻ đã thư giãn hơn.
“Nhóm kế tiếp gồm các học sinh nội trú của tôi, có thể nói là thế.”

Bà ta khúc khích, nhưng khi không có người
đáp lại, bà ta giải thích:

“Mấy cô bé này không hẳn là trẻ mồ côi. Tức
là, chúng trở thành trẻ mồ côi vì gia đình không thể chăm lo cho con cái, nhưng
chúng đến đây với một số tiền nhỏ làm trợ cấp.”

“Làm sao có thể là trẻ mồ côi nếu chúng còn
gia đình chứ?” Lisette hỏi, nhíu mày một cách xinh xắn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3