Sư sĩ truyền thuyết - Chương 183 phần 1

Chương 183:
Chống chọi

Nguy
Nguyên ngồi trước bàn, cặp mắt giăng đầy tơ máu, ánh mắt không hề động đậy,
nhìn chằm chằm hình ảnh nổi không ngừng trình diễn trên quang não, rõ ràng
chính là bản ghi hình hắn quay lén độc nhất vô nhị của YC! Hắn đã một ngày một
đêm không ngủ rồi, nhưng vẻ mặt lại kích thích khác thường!

Đột
nhiên, hắn kích động đứng dậy, lại xém chút vì quá hư nhược mà ngã xuống! Nhưng
điều này gần như không thể ảnh hưởng tâm tình hưng phấn cực độ của hắn!

Bởi vì,
chính vừa rồi, hắn nghiên cứu ghi hình của YC cuối cùng đã có đột phá!

Nguy
Nguyên ở phương diện này giống như có ngộ tính trời sinh, quỹ tích bay của
quang giáp thường có thể làm hắn có cảm giác đặc biệt, loại cảm giác này đối
với việc lĩnh ngộ loại kỹ xảo bay nào đó của hắn có sự hỗ trợ cực lớn. Nhưng
cho dù như thế, kỹ xảo thử đâu được đó lúc trước ở trước mặt ghi hình lần này
dường như chẳng có bao nhiêu tác dụng, còn hắn trong khoảng thời gian khá dài
nôn nóng, sốt ruột, gần như phát điên!

May mà
hắn lập tức ý thức được loại trạng thái này đối với mình không hề có trợ giúp,
rất mau, hắn liền thoát khỏi loại trạng thái này, tiến vào trạng thái làm việc
vong ngã!

Ghi
hình của YC với hắn mà nói, tuyệt đối là sách giáo khoa siêu cấp về đổi hướng
bay của quang giáp!

Thí dụ
di chuyển ngược chiều độ khó siêu cao, YC chính là dùng một loại phương pháp
cực kỳ xảo diệu. Trong khoảnh khắc mỗi lần đột nhiên lùi ra sau đó, Thiên Thoa
liền giống như một miếng lò xo bị nén xuống, biên độ nghiêng về phía trước của
nửa thân trên cực kỳ lớn, như vậy có thể giảm mạnh cường độ gánh nặng do di
chuyển ngược hướng tốc độ cao mang lại, làm cho sư sĩ trong quang giáp có thể
chịu được. Nhưng cho dù như vậy, Nguy Nguyên tính toán ra được gánh nặng thế
này vẫn khá lớn đối với sư sĩ trong quang giáp, nếu như không phải người có tố
chất thân thể cường hãn, tuyệt đối không thể sử dụng loại kỹ xảo này!

Phát
hiện này đối với Nguy Nguyên mà nói, không hề coi là quá khó, mà điều làm hắn
khốn đốn nhất là tại sao YC không dùng bước đi đường thẳng, mà dùng bước đi
không phải đường thẳng! Một ngày một đêm này, hắn vẫn suy nghĩ vấn đề này. Công
sức không phụ người có lòng, cuối cùng, chính vừa rồi, hắn đã mò ra mấu chốt
trong đó!

Ngay từ
lúc bắt đầu, Nguy Nguyên đã phạm một sai lầm. Hắn chỉ đơn thuần lấy bước đi của
YC ra để tham khảo, mà hoàn toàn không nghĩ tới bước đi của YC kỳ thật chỉ là
vì phục vụ cho công kích cận chiến của hắn.

Khi
nhìn thấy YC dùng Hồ hình bộ phối hợp với góc độ xuất chiêu cực kỳ láu cá của
hắn, Nguy Nguyên mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra là thế! YC hy sinh một chút
khoảng cách về mặt bước đi để có lợi cho động tác của đôi bàn tay và cả hai
tay!

Càng
xem hắn càng si mê!

Dần
dần, hắn không khỏi sinh ra hứng thú say mê với loại phương thức chiến đấu cực
kỳ tuyệt vời này. Vốn dĩ hắn khá mạnh ở phương diện điều khiển quang giáp, so
với phương thức chiến đấu hiện giờ hắn học, loại phương thức chiến đấu này của
YC dường như càng có lợi để phát huy thực lực của hắn.

Hiện
giờ vẫn đang tập trung tinh thần xem bản ghi hình, Nguy Nguyên không biết rằng,
bản ghi hình này có ảnh hưởng với hắn to lớn cỡ nào!

Màn đêm
buông xuống. Diệp Trùng lại nhận được một thông tin không tốt. Mục đã sớm âm
thầm xâm nhập vào các hệ thống của Thương gia, cho nên nắm rõ nhất cử nhất động
của Thương gia. Theo phân tích từ trong tin tức Mục vừa mới có được, Thương gia
dường như phải áp dụng biện pháp gì đó với Diệp Trùng! Không biết Thương gia vì
nguyên nhân gì, nhưng không thông qua hệ thống truyền tin thông thường để
truyền đạt mệnh lệnh, cho nên Mục cũng không có được bố trí cụ thể. Nhưng, Diệp
Trùng không tin mấy biện pháp xử lý này của Thương gia sẽ là việc tốt đẹp gì!

Đối với
Thương gia, Diệp Trùng không hề e ngại, làm hắn cảm thấy cố kỵ nhật là 4 bảo
tiêu Hắc giác bên cạnh Robert. Chỉ cần họ không chen vào chuyện này, mình chắc
là không có vấn đề lớn. Đây là suy nghĩ lúc đầu của hắn, nhưng sau đó, sự thực
chứng minh cách nghĩ này của hắn cực kỳ sai lầm!

Diệp
Trùng mau chóng lấy Hàm gia ra, lúc này có thể sử dụng cũng chỉ có Hàm gia. Do
đắn đo về bảo mật, hắn không để Mục đi ra. Trên thực tế, Mục cũng chỉ ngẫu
nhiên ra tay trong giây phút sinh tử của Diệp Trùng.

May mà
trợ giúp ở những phương diện khác, Mục không hề keo kiệt, Diệp Trùng thông qua
quang não của Hàm gia, nhận được tin tức quét hình do Mục truyền tới!

Chi
chít những chấm đỏ hiện thị xung quanh, làm Diệp Trùng hít một hơi khí lạnh!
Không cần phải khoa trương vậy chứ, mình cũng chỉ có một mình thôi á! Hơn nữa
Diệp Trùng còn phát hiện, tất cả người xung quanh đều bị dọn sạch, ngay cả chỗ
ở của đám người Robert cũng bị dọn đi, trong vòng 100 mét xung quanh, lại chỉ
còn lại mình mình!

Mà mấy
quang giáp mai phục xung quanh đó, làm Diệp Trùng gần như cho rằng có ai đánh
tới cửa rồi! Quang giáp xếp thành đội trên không liên tục giao xoa với nhau vẽ
nên từng ký hiệu đẹp đẽ! Cả khu vực này, được vô số đèn plasma chiếu sáng như
ban ngày, chỉ sợ một con muỗi muốn trốn đi cũng không cách nào giấu mình được!

Động
tác của Thương gia cũng thật là nhanh a! Diệp Trùng lúc này mới biết mình đã
xem thường thực lực của Thương gia! Có thể im hơi lặng tiếng làm ra sắp xếp thế
này, đích xác làm người ta kinh ngạc!

Chỉ sợ
lần này mình thật sự phải va chạm chính diện một lần rồi! Ánh mắt Diệp Trùng
càng lúc càng lạnh, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên chỗ gác tay bên cạnh của cái ghế trong
buồng lái Hàm gia!

Thương
Nguyệt dáng vẻ phức tạp nhìn khu vực trống trơn ở xa đó. Nơi này là chỗ quan
sát tốt nhất, vô luận chỗ đó xảy ra tình huống gì, đều có thể nhìn thấy rất rõ
ràng. Nàng vẫn đang suy đoán câu cuối cùng “Tuỳ tiện” của Vương Hành là có ý
gì, gần như có trực giác, nàng đoán ra ý muốn rời đi của Vương Hành, trong hai
chữ này còn toát ra sự tự tin mãnh liệt đối với thực lực của mình, và sự coi
thường đối với Thương gia.

Nàng
mang suy đoán của mình nói với cha, lại mang tao ngộ của mình ở trong phòng của
Vương Hành giấu đi! Người của Thương gia không ai không phẫn nộ vạn phần, tên
Vương Hành này lại muốn đi, mà riêng Lam nhi hình như có ý với hắn. Đối với
người của Thương gia mà nói, chỉ cần bọn họ cho rằng Lam nhi có một phần vạn
khả năng thích tên này, bọn họ tuyệt đối sẽ không để Vương Hành rời đi! Còn
Vương Hành, bọn họ mới là lười lo tới cảm thụ của hắn, cho dù làm trò chơi của
Lam nhi, hắn cũng phải ở lại, đây là lời nói của chính Thương Trường Minh! Vì
việc này, Thương Trường Minh còn chuyên môn nói chuyện rất lâu với Robert.

Tất cả
bố trí đều do một tay Thương Nguyệt hoạch định! Tất cả người trong Thương gia
đều rất kinh ngạc với bố trí của nàng, đây hoàn toàn là chuyện nhỏ xé ra to,
chỉ một người, hắn có mạnh cũng làm được gì? May mà Thương Nguyệt trong Thương
gia luôn làm người ta tin phục, cho nên mặc kệ lần này mọi người cảm thấy
chuyện nhỏ xé ra to, nhưng vẫn ngầm đồng ý với sắp xếp của nàng!

Còn
Thương Nguyệt, tuy không biết tên Vương Hành thần bí này rốt cuộc dựa vào gì,
nhưng nàng vẫn vô cùng cẩn thận. Nàng khẽ nhíu mày, vẻ mặt trong bóng tối khó
thể nắm bắt, chỉ nghe thấy giọng nói nhẹ không thể nghe được lẩm bẩm: - Ngươi
đánh không nổi đâu, biết khó mà lui đi!

Robert
cũng ở xa nhìn khu vực đó, hơi thở dài một tiếng. Bốn bảo tiêu sau lưng ở trong
bóng tối như bức tượng không hề động đậy! Ngay bên cạnh Robert, vẻ mặt của Bách
Lý Nam gần như biến dạng, môi dưới cũng bị cắn nát, lộ ra vết máu đỏ tươi! Hắn
bị Robert cưỡng chế mang tới chỗ này, tuy hắn có ý muốn cảnh giác Diệp Trùng,
lại bị Robert đàn áp tiêu tan!

- Ài,
người này cũng là nhân tài, chỉ đáng tiếc... - Robert lại thở dài một tiếng!

Diệp
Trùng nhắm mắt, hai tay đặt hờ trên bàn điều khiển, ngực giống như ống bễ phồng
xẹp kịch liệt. Hít thở sâu, chẳng bao lâu sau, tình trạng phồng lên của ngực
càng lúc càng bình ổn lại, cặp mắt Diệp Trùng cũng vào lúc này bỗng mở ra! Ánh
mắt hững hờ coi thương nhìn tất cả xung quanh!

Diệp
Trùng gần như lại trở về thời khắc ở hành tinh rác và thời khắc làm bạn với cái
chết, trò chơi săn bắt hắn sớm đã thực hiện vô số lần. Chỉ là lần này hắn thành
con mồi của người khác!

Hắn
hiện giờ đã tiến vào trạng thái chiến đấu, tâm trạng bình ổn mà lại có hơi hưng
phấn! Loại trạng thái này có lợi nhất để phát huy thực lực!

Kẻ địch
tuy xem ra khí thế to lớn, nhưng mình cũng không phải không có cơ hội. Diệp
Trùng sớm phát hiện đối phương rõ ràng có ý muốn hù dọa nhiều hơn, hơn nữa đối
phương quyết không ngờ tới sự tồn tại của Mục Thương, cũng tuyệt không nghĩ tới
Hàm gia là một cái toàn cốt quang giáp, càng huống chi xung đột phạm vi nhỏ thế
này lại là chỗ càng thích hợp với cách đánh của Diệp Trùng, đồng dạng cũng là
thiên đường của quang giáp cận chiến như Hàm gia! Diệp Trùng há không có chút
cơ hội nào hay sao?

Diệp
Trùng không hề có hảo cảm với mấy người của Thương gia này. Trừ cô gái cùng
mình khiêu vũ đó, Diệp Trùng hơi không thích người khác! Đặc biệt là chị của cô
gái đó, vẫn luôn làm Diệp Trùng không tự chủ được dậy lên sự cảnh giác. Hơn
nữa, Diệp Trùng cũng đoán cử động trước mắt của Thương gia có 8, 9 phần là liên
quan tới nàng ta!

Muốn
giữ mình ở lại, chỉ e không dễ như vậy!

Hàm gia
như một người khổng lồ cao to, uy mãnh mặc áo giáp màu bạc, im lặng đứng
nghiêm! Diệp Trùng hiện giờ có chút hối hận phủ lên người Hàm gia loại sơn màu
bạc sáng này, cái này dưới ánh đèn quả thật quá nổi bật rồi!

Hơi thở
ra một hơi, tay của Diệp Trùng cuối cùng động rồi! Hàm gia như một viên pháo
lao ra!

Người
của Thương gia rõ ràng không ngờ Diệp Trùng lại xông ra, với bọn họ mà nói,
tình trạng thế này nếu như vẫn có người xông ra, vậy tuyệt đối là não bị hư
rồi! Mà nếu xông ra còn chủ động tấn công bọn họ, vậy càng là não đã bị đun tới
mức thành một đống hồ dán rồi!

Thoáng
cái, vòng vây vốn ngay ngắn, trật tự trong khoảnh khắc loạn cả lên!

Hàm gia
là một cái toàn cốt quang giáp, tốc độ của nó nhanh tuyệt đối vượt xa tưởng
tượng của người bình thường, chỉ cần xông ra khỏi vòng vây, vậy ai muốn đuổi
theo mình cũng không phải là việc dễ dàng!

Vẫn
luôn chăm chú quan sát bên này, mặt Thương Nguyệt lập tức trắng bệch, không
chút huyết sắc! Mà đồng dạng cũng ngây ngốc còn có Bách Lý Nam bên cạnh Robert!

Thứ
Diệp Trùng đánh lén là một cái quang giáp quay lưng về phía mình, cái quang
giáp này là một cái Larchmont, là một quang giáp cao cấp, Diệp Trùng hơi hiểu
rõ cái quang giáp này. Tốc độ của Hàm gia cực nhanh, hơn nữa bọn họ hoàn toàn
không thu được tín hiểu cảnh báo, căn bản không biết có người đánh lén bọn họ!

Đây là
một màn làm vô số người rét run trong lòng, trong nháy mắt, cái quang giáp này
bị Hàm gia phanh thây! Đủ loại mảnh vỡ, linh kiện, tay chân tàn phế lớn nhỏ,
bắn mạnh ra mọi hướng, mà ở trung tâm, trong màn mưa máu ẩn ước như truyền lại
một tiếng kêu thảm! Chuỷ thủ đen thui do răng nanh của Bạo xỉ thú chế thành
trong tay Hàm gia lấp lánh ánh bạc, ngụy dị nói không ra lời! Mà mức độ sắc bén
của hai thanh chuỷ thủ này cũng vượt ra ngoài ý liệu của Diệp Trùng, quả thật
là lợi khí để đánh lén giết người a!

Trên
mảnh vỡ quang giáp bắn tứ tung đỏ tươi vết máu, sư sĩ bên trong không có chút
khả năng sống sót nào!

Diệp
Trùng lần này chọc vào tổ ong rồi!

Trong
tần số thông tin lập tức loạn cào cào lên, mọi người đều không tìm thấy bóng
dáng kẻ đánh lén trên quang não của mình!

Làm sao
có thể chứ? Tất cả sư sĩ của Thương gia không ai không bị sốc! Mình căn bản
không cách nào khoá được đối phương, trận chiến này còn kêu người ta đánh thế
nào? Cảm giác khủng hoảng chảy khắp tất cả sư sĩ!

- Đổi
dùng tay! - Trong tần số không biết ai la lên, mấy sư sĩ này không khỏi ai nấy
đều tỉnh lại, đúng a, bên mình nhiều người như vậy, sợ con chim hắn! Nghĩ tới
mình vừa rồi hoảng sợ, lập tức vô cùng xấu hổ, trong nháy mắt chuyển xấu hổ
thành phẫn nộ, đều trách cái quang giáp đáng chết này, tất cả mọi người nhao
nhao lao tới cái quang giáp đáng chết này!

Hàm gia
dưới ánh đèn mạnh quả thật quá nổi bật, tất cả có thể không phí chút sức nào đã
tìm thấy thân ảnh của nó!

Nhưng
mọi người vừa muốn nổ súng, liền phát hiện ở chỗ thế này rất dễ bắn nhầm người
của mình, không khỏi do dự!

Trước
mặt chỉ có ba người! Chỉ cần tiêu diệt ba người này, vậy trước mặt sẽ không còn
ai ngăn cản nữa! Kết quả sau khi trải qua tính toán nhiều lần của Mục và Diệp
Trùng lúc này là, lực lượng phòng thủ của phương hướng đó xem ra khá hùng hậu,
kỳ thật là chỗ mỏng yếu nhất. Có hai chỗ rộng khoảng 4 mét có thể để mình đi
qua. Hơn nữa địa hình hướng đó cũng phức tạp nhất, có lợi cho mình bỏ trốn!

Nhưng
tiền đề là có thể giải quyết ba cái quang giáp của khu vực dài hẹp này, thời
gian giải quyết càng ngắn, vậy khả năng mình chạy thoát cũng càng lớn!

Diệp
Trùng hiện giờ đã cảm nhận được sự khác biệt khi Mục và Thương lên kế hoạch tác
chiến! Mục là thông qua tính toán cực kỳ chi tiết mà tìm ra kẽ hở của đối
phương, còn Thương lại thích lợi dụng tâm lý của đối phương để giở trò. Không
chút nghi ngờ, hai loại phương pháp đều cực kỳ hữu hiệu!

Mục
đích Diệp Trùng đánh lén cái quang giáp này chẳng qua là để dẫn tới hỗn loạn,
cho nên hắn chọn phanh thây có tác dụng uy hiếp lớn nhất. Vô luận là ai, nhìn
thấy một cái quang giáp bị phanh thây sờ sờ trước mặt, chấn động phải chịu nhất
định rất lớn, mà nếu như cái quang giáp này còn là chiến hữu của mình, vậy
không phải chỉ là chấn động!

Chiến
thuật của Diệp Trùng rất hiệu quả, gần như tất cả quang giáp đều bị Diệp Trùng
điều động tới!

Tâm
tình Diệp Trùng cực kỳ bình ổn, hắn phát hiện mình từ sau khi luyện tập minh
tức, trạng thái tinh thần vẫn rất ổn định, chẳng trách xác suất sư sĩ của Tông
sở xuất hiện sai lầm là ít nhất! Xem ra minh tức là một thứ tốt!

Hàm gia
không hề có ý né tránh mảnh vỡ của quang giáp bị phanh thây này. Trong đám mảnh
vỡ, một cái quang giáp màu bạc lấp lánh giống như một dũng sĩ xông về phía
trước! Với tốc độ này, đụng độ với quang giáp trước mặt xem ra gần như chắc
chắn! Quang giáp đối diện nghiêm túc đứng đợi, nếu như không phải quang giáp
xung quanh quả thật quá đông đúc, hơn nữa phần lớn quang giáp đều là người của
mình, hắn đã sớm nổ súng rồi!

Phần
phật, hầu hết quang giáp vô thức lao về phía cái quang giáp màu bạc sáng loá
này! Tốc độ thế này, phạm vi phương hướng có thể thay đổi quả thật quả hẹp, mà
phạm vi đổi hướng hắn có thể làm toàn bộ đều bị quang giáp lấp kín mít!

Chính
ngay lúc tất cả mọi người cho rằng cái quang giáp này khó thoát khỏi vòng vây,
một màn làm người ta kinh sợ đã xảy ra!

Cái
quang giáp màu bạc sáng loá này giống lò xo, bỗng cong về phía trước, thân hình
lại giống quỷ mỵ cấp tốc lùi ra sau! Loại hiện tượng xem ra gần như hoàn toàn không
tuân theo định luật quán tính này cơ hồ làm thần kinh của mọi người xảy ra đoản
mạch!

Nếu như
Nguy Nguyên nhìn thấy một màn này, nhất định sẽ nhảy dựng lên, cái này và di
chuyển ngược hướng theo đường thẳng mà hắn nghiên cứu trong đoạn ghi hình YC đó
hoàn toàn giống nhau y chang, như cùng một lò ra!

Phương
hướng hiện tại của Diệp Trùng lúc này mới là khu vực chật hẹp đó! Mà điều làm
Diệp Trùng cảm thấy hưng phấn nhất là, tình hình trước mắt tốt hơn nhiều so với
tưởng tượng của mình, ba cái quang giáp đó, trừ có một cái vẫn ở lại chỗ cũ ra,
hai cái còn lại đang một trước một sau bay về phía mình! Xem ra hành động vừa
rồi cũng đã điều động hai cái quang giáp này tới!

Hàm gia
đột nhiên đổi hướng làm hai cái quang giáp tạm thời không kịp trở tay! Trong
mắt Diệp Trùng lóe lên một tia hàn quang. Tốc độ tay lại được nâng lên một mức
độ mới, như khói nhẹ bao phủ trên cả bàn điều khiển!

Tất cả
mọi người có mặt đều quên không được hình ảnh này, một cái quang giáp màu bạc
đang bay cực nhanh về phía trước, đột nhiên đổi hướng ngược lại theo đường
thẳng, giống như quỷ mỵ, không chịu ảnh hưởng của trọng lực. Không chịu ảnh
hưởng của quán tính, thân giáp lấp lánh ánh bạc lúc này giống như mang theo quỷ
ý u mịch. Mà biểu diễn của đối phương còn xa mới có kết thúc, đối diện hai cái
quang giáp một trước một sau, cái quang giáp màu bạc đó phảng phất như một con
quỷ hư ảo thật sự lướt qua hai cái quang giáp, mọi người chỉ thấy trước mắt hoa
lên, hai cái quang giáp lập tức mất điều khiển, hoàn toàn dựa vào quán tính mà
trượt về phía trước. Vẫn chưa qua 10 mét, ầm lớn một tiếng, hai đám lửa mặc dù
được chiếu sáng bởi đèn plasma cường độ cao nhưng vẫn rực rỡ chói mắt!

Thật
ra, vừa rồi Diệp Trùng chẳng qua chỉ là sử dụng một cái bước đi chữ S, mà khó
khăn lớn nhất trong đó lại là trong khoảnh khắc gặp nhau đó ra tay! Hai cái
quang giáp cách nhau cực gần, thời gian Hàm gia ra tay hai lần cực ngắn, mặc dù
với tốc độ tay kinh người như vậy của Diệp Trùng, cũng phải cố gắng hết mức!
May mà tính năng của hai thanh chuỷ thủ xuất chúng, nếu không, dưới xung kích
vừa rồi đó, chắc hẳn đã bị gẫy rồi!

Kỹ
thuật điều khiển như vậy, cách đánh như vậy, làm mọi người không khỏi ngớ
người, ngay cả 4 bảo tiêu bên cạnh Robert cũng lần lượt lộ ra vẻ kinh ngạc!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3