Sư sĩ truyền thuyết - Chương 182

Chương 182:
Dòng chảy ngầm (5)

Vô tri
vô thức, mù mờ, ngỡ ngàng, đây đã là lần thứ hai trong hai ngày gần đây Diệp
Trùng lâm vào loại tình trạng này! Sau khi hắn liếm cô gái đó ngày hôm qua, bản
thân cũng không biết mình lúc đó tại sao lại làm ra loại hành động này! Dường
như hoàn toàn không tự chủ được, nghĩ cũng không nghĩ được!

Diệp
Trùng bị Mục ảnh hưởng cực kỳ sâu, hắn quen với việc mọi thứ đều phải nằm dưới
sự khống chế của mình, đặc biệt là việc khống chế bản thân mình, hắn vô luận
thế nào cũng sẽ không từ bỏ!

Thương
tuy rằng nói đây là bản năng, nhưng Diệp Trùng vẫn không thể yên tâm. Cho dù là
bản năng, mình cũng phải khắc chế được, giống như là loại cảm xúc tiêu cực là
hoảng sợ vậy.

Loại
trạng thái tối hôm qua đó làm hắn cảm giác như là mất đi khống chế, đây là việc
hắn không thể chấp nhận được! Hơn nữa hắn không hề cho rằng loại trạng thái này
sẽ có lợi với hắn, rất rõ ràng, trong loại trạng thái này, cảm quan của mình,
năng lực phản ứng đều bị giảm sút ở mức độ khá lớn! Đây là một loại trạng thái
rất nguy hiểm!

Nhìn
đôi môi căng mọng kiều diễm vô cùng ở trước mặt, tỏa ra sức hấp dẫn trí mạng,
trên gương mặt giống như tượng ngọc không có nửa điểm tì vết của Thương Nguyệt
lúc này lại nổi lên màu hồng của hoa đào, hô hấp gấp rút, ngực nhấp nhô kịch
liệt. Khoảng cách giữa mặt của hai người không quá 2cm, Diệp Trùng thậm chí cảm
thụ được hơi nóng phả ra từ gương mặt của đối phương, còn có mùi thơm nhè nhẹ
kỳ dị nói không ra lời đó!

Trong
đầu giống như có một giọng nói đang thôi thúc, mau sáp tới! Mau sáp tới đi nào!

Diệp
Trùng đột nhiên cảm thấy miệng mình khô khốc vô cùng, mà đôi môi căng mọng đó,
bên trong lại giống như có sức hấp dẫn làm người ta không cách nào cự tuyệt!

Không
được! Mình không thể bị bắt như vậy! Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Diệp Trùng!

- Hừ! -
Diệp Trùng hừ lạnh một tiếng, tay lại còn nhanh hơn suy nghĩ, như tia chớp
buông đôi tay của cô gái này ra, hai tay bắt chéo, đẩy eo đối phương một cái!

- A! -
Thương Nguyệt la lên một tiếng, giống như một cái bao cát, rơi chính xác lên
trên giường!

Hai mắt
Diệp Trùng lúc này đã khôi phục lại sự tỉnh táo, trong veo như nước, nhưng cũng
lạnh lùng như nước!

Trong
lòng Diệp Trùng lại chán nản vô cùng, hắn biết nếu như mình không đẩy đối
phương ra, vậy không thể thoát ra khỏi loại trạng thái đó! Diệp Trùng hy vọng
nhất là mình có thể khắc chế loại bản năng này, giống như là sự hoảng sợ vậy.
Nếu như có việc gì đáng sợ ở trước mặt mình, tuy mình vẫn sẽ hoảng sợ, sẽ sợ
hãi, nhưng mình lại có thể trầm tĩnh mà ứng phó. Còn như thế này hôm nay lại
làm hắn cảm thấy mình có chút ý tránh né! Nhưng, hắn đối với loại bản năng này
lại thiếu sự hiểu biết cần thiết!

Nhưng Diệp
Trùng không phải là kẻ ngốc, mặc kệ nói thế nào, đây vô nghi là phương pháp tốt
nhất mà hiện giờ hắn có thể nghĩ ra!

Phát
hiện được sự dao động tâm trạng của Diệp Trùng, Mục an ủi: - Diệp tử, xem ra
người phải học kiến thức về sinh lý rồi!

- Xem
ra đích xác phải học rồi a! - Diệp Trùng cười khổ nói. Diệp Trùng phát hiện
năng lực đề kháng loại hấp dẫn này của mình quả thật là quá yếu, nếu như kẻ
địch sử dụng loại vũ khí này, vậy phỏng chừng mình gần như chắc chắn sẽ trúng
chiêu.

Đúng,
kỳ thật đây chẳng qua chỉ là một loại vũ khí! Trước mắt Diệp Trùng sáng lên,
trong lòng đã có quyết định!

Tuy vải
lông trên giường cực kỳ mềm mại, nhưng không có chuẩn bị, Thương Nguyệt vẫn bị
ngã thất điên bát đảo. Nhưng nàng lập tức có phản ứng, dưới người mình là
giường, vẻ mặt không khỏi đột nhiên thay đổi, trong lòng lại đập mạnh không
ngừng, chẳng lẽ hắn muốn…? Sắc mặt Thương Nguyệt biến đổi liên tục!

Trong
lòng không khỏi dâng lên sự hối hận khôn cùng, không ngờ mình thông minh lại bị
thông minh hại, trước giờ vẫn luôn thuận lợi làm mình đã quen với tư thế trên
cao! Mình mới là kẻ ngốc thật sự a!

Thương
Nguyệt trong lòng đau thương, nhưng sau khi trải qua sự hoảng hốt ban đầu, lại
khôi phục sự đoan trang, thong thả bình thường!

Đột
nhiên, dư quang trong khóe mắt Thương Nguyệt quét tới một nơi không xa chỗ mình
ở trên giường, máy liên lạc của mình đang nằm ở đó!

Bỗng,
trong lòng Thương Nguyệt nhịn không được đập mạnh. Thương Nguyệt nhắc nhở mình
vô sô lần trong lòng, nhất định phải bình tĩnh! Nhất định phải kiềm nén! Sinh
cơ duy nhất của mình đang ở trước mặt!

Thương
Nguyệt không dám động đậy, sợ động tác của mình sẽ dẫn tới sự chú ý của đối
phương. Vương Hành trong lòng nàng hiện giờ không chỉ là một tên háo sắc như
mạng, mà còn là một tên gan to bằng trời! Hắn chẳng lẽ không nghĩ tới hậu quả
hắn làm vậy sao? Thương Nguyệt đã sớm ngầm hạ quyết tâm trong lòng, chỉ cần
Vương Hành làm việc gì đó không nên làm với mình, vậy mình tuyệt đối phải làm
cho hắn sống không bằng chết!

Khóe
mắt liếc liếc Vương Hành, tên cùng hung cực ác này giờ đây lại cúi đầu, như
đang suy nghĩ vấn đề gì đó.

Trong
lòng Thương Nguyệt không khỏi mừng rỡ, nàng bản tính thận trọng, chỉ hơi xê
dịch vị trí một chút trước. Vương Hành vẫn đang trong trạng thái trầm tư, trong
lòng Thương Nguyệt không khỏi có chút kỳ quái. Từ việc vừa rồi mà xét, tên
Vương Hành này chắc là một tên háo sắc, tại sao giờ ngược lại trở nên trầm
xuống?

Chẳng
lẽ hắn đã bắt đầu sợ hãi?

Thương
Nguyệt không khỏi càng coi thường tên Vương Hành trước mặt này, vừa rồi mới
thấy hắn vẫn cho rằng người này khí chất ung dung, là một nhân tài. Không ngờ
lại háo sắc như vậy, hơn nữa xung động không nghĩ tới hậu quả, hiện giờ cục
diện đã không thể vãn hồi lại lo trước lo sau! Thì ra hắn là người thế này!

Nhưng
Thương Nguyệt lại càng tin tưởng vào mình, chỉ cần mình lấy được máy liên lạc,
vậy mình sẽ ổn rồi! Hừ, tới lúc đó nhất định phải cho ngươi thấy!

Thấy
Vương Hành căn bản không chú ý tới mình, trong lòng Thương Nguyệt mừng thầm,
tay từ từ vươn tới máy liên lạc cách mình không mấy xa! Động tác của nàng không
dám quá lớn, sợ làm Vương Hành chú ý tới.

Gần
rồi! Càng gần hơn rồi!

Phù,
Thương Nguyệt không khỏi thở phào, ngón tay của nàng cuối cùng đã sờ được vòng
tay của máy liên lạc, nàng thậm chí có thể dùng đầu ngón tay cảm nhận được sự
mềm mại của vòng tay!

Chính
ngay lúc nàng ta cho rằng tất cả lại một lần nữa trở lại trong bàn tay của
mình, bỗng, ngón tay bỗng chấn động! Tiếp theo ‘bụp’ một tiếng truyền tới từ
bên phải nàng.

Trước
mặt bỗng bắn lên vô số vải lông, bắn tung tóe, cứ như tuyết vậy. Mà trong đám
vải lông trôi nổi này, ánh mắt mờ mịt của Thương Nguyệt hiện lên vẻ không biết
xảy ra chuyện gì!

Phản
ứng đầu tiên của nàng là nhìn về phía Vương Hành, lại phát hiện Vương Hành lúc
này lạnh lùng nhìn mình, ánh mắt trong veo, mà toát ra hàn ý lạnh lẽo, làm
trong lòng nàng không chịu được mà run rẩy!

Lúc này
nàng mới có phản ứng, vội vàng vươn tay hướng tới trước mò mẫm, nhưng ngoại trừ
vải lông đầy tay, cái gì cũng không có, vị trí vừa rồi của máy liên lạc lại
trống không! Một giọt máu từ ngón tay thon mảnh của nàng ứa ra, dính lên vải
lông trắng toát.

Trong
lòng Thương Nguyệt càng hoảng, vẻ mặt cũng không còn chút thong thả nào, vội
vàng xoay đầu nhìn sang phải.

Một
thanh chuỷ thủ xuyên qua dây đeo của máy liên lạc, cắm chặt lên tường! Máy liên
lạc rung rung giữa không trung, lại làm cho trái tim của Thương Nguyệt rơi
thẳng xuống đáy!

Thương
Nguyệt tràn đầy thất vọng, mặt xám như chết!

- Ta
nghĩ, như vậy nói chuyện tốt hơn! - Giọng nói lạnh nhạt lại làm Thương Nguyệt
ngẩng đầu lên, Vương Hành vẫn ở chỗ cũ, không động đậy, chỉ có ánh mắt nhìn
mình là càng thêm lạnh lẽo!

Thương
Nguyệt thậm chí cảm giác được ánh mắt của tên Vương Hành này như lưỡi đao, làm
người ta nghẹt thở!

Nhưng
thông tuệ như nàng lại từ trong đó ngửi ra được chút sinh cơ! Nàng đang đợi,
trên tay nàng hiện giờ không có bất cứ tiền vốn nào, chỉ có đợi đối phương ra
tay trước!

Quả
nhiên, Vương Hành không làm nàng thất vọng, lạnh lùng, bình tĩnh nói: - Nói mục
đích tới đây của cô trước! - Trong giọng nói có khí thế không cho phép hoài nghi.
Trước đây, Thương Nguyệt cũng dùng ngữ khí như vậy truyền đạt mệnh lệnh với rất
nhiều thủ hạ!

May mà
nàng hiểu hoàn cảnh của mình, đơn giản nói: - Ta muốn đến thử xem cảm giác của
ngươi đối với em gái của ta?

- Em
gái cô? - Diệp Trùng nói.

- Đúng,
là em gái ta! - Về vấn đề này, Thương Nguyệt không có chút chùn chân.

- Tại
sao? - Ngữ khí Diệp Trùng như nước, lạnh nhạt nói.

Thương
Nguyệt tóm tắt đơn giản tình huống của Thương Lam.

Diệp
Trùng tuy rằng không hiểu chuyện đời lắm, nhưng lại vô cùng thông minh, lập tức
nghe ra ý ngầm của đối phương!

- Các
người muốn giữ ta lại? - Diệp Trùng bình tĩnh hỏi.

Tuy
trong lòng ngấm ngầm cảm thấy bất ổn, nhưng Thương Nguyệt không thể không dấn
thân vào, nói: - Vương tiên sinh không ở Thương gia một khoảng thời gian được
sao? Vô luận là yêu cầu gì, chúng tôi đều đồng ý! Nghe nói ngài còn phải tới
hành tinh Sí Phong có việc. Thương gia ở hành tinh Sí Phong vẫn có chút thực
lực, nếu như Vương tiên sinh không ghét bỏ, Thương gia chúng tôi sẽ cố gắng hết
sức, vì tiên sinh làm tốt việc này! - Thương Nguyệt cố hết sức làm cho ngữ khí
của mình trở nên mềm dẻo.

- Hử,
thật sao? - Diệp Trùng lạnh nhạt liếc nhìn Thương Nguyệt.

Thương
Nguyệt lại thầm hô không ổn, nàng nghe ra được sự kiêu ngạo và hàn ý tăng lên
trong ngữ khí của Vương Hành.

Nàng đã
triệt để hiểu rõ tên Vương Hành trước mặt này tuyệt không phải là đệ tử thế gia
gì. Ngược lại khả năng là một tên sát thủ còn lớn hơn! Sát khí nặng nề trên
người hắn, làm trong đáy lòng của Thương Nguyệt khẽ run! Hơn nữa, nàng còn cảm
nhận được đối phương đối với mình, với Thương gia không hề quá cố kỵ, chẳng lẽ
hắn có cái gì để dựa vào?

Hay là
thực lực của hắn đã tới mức Thương gia cũng không giữ được? Đương nhiên, ý nghĩ
này chỉ thoáng qua trong lòng nàng. Thực lực của Thương gia, chỉ e không ai rõ
ràng hơn nàng, thực lực của Thương gia so với người ta tưởng tưởng vượt xa hơn
nhiều lắm! Chỉ là mấy thứ đó đều ở dưới mà thôi!

Vốn
nàng cho rằng Vương Hành sẽ hầm hầm nổi giận, ai biết Vương Hành hừ lạnh một
tiếng, liền nhẹ nhàng quăng lại một câu: “Tùy tiện!”, rồi mở cửa nghênh ngang
mà đi!

Chỉ để
lại một mình Thương Nguyệt ngồi ngây ra trên giường! Câu - tuỳ tiện- cuối cùng
trong lời của Vương Hành rốt cuộc là có ý gì? Thật làm người ta khó hiểu!

Diệp
Trùng vốn muốn rời khỏi Thương gia ngay, trừ 4 hộ vệ đó của Robert, hắn không
cho rằng có người nào có thể giữ mình lại! Nhưng sau khi nghe Mục nói cho biết
xung quanh chỗ này của Thương gia đã ngầm bố trí số lượng kinh người, Diệp
Trùng lập tức dẹp ý nghĩa này.

Tuy đối
phương không hề nhất định có thể giữ mình lại, chẳng qua cứ tuỳ tiện xồng xộc
lao ra như vậy, tất sẽ dẫn tới chiến đấu kịch liệt! Điều Diệp Trùng hiện giờ
không muốn nhất chính là làm người ta chú ý, nhưng quang giáp duy nhất hắn hiện
tại dám lấy ra chỉ có Hàm gia. Thủ hộ và Qua Dực một khi lấy ra, chỉ sợ lập tức
sẽ hấp dẫn sự chú ý của Tông sở và Hiệp hội sư sĩ! Hai phía này, vô luận phía
nào đều không phải thứ mà Diệp Trùng hiện tại có thể trêu vào được! Mà tính
năng của Hàm gia trước giờ chưa từng được khảo nghiệm thực chiến, cuối cùng là
thế nào, trong lòng Diệp Trùng cũng không biết!

Cho nên
Mục đề nghị buổi tối hành động thì càng tốt! Diệp Trùng cũng vô cùng tán đồng,
Hàm gia bởi vì là quang giáp bằng xương, năng lực chống tìm kiếm của bản thân
cực kỳ xuất sắc, thêm vào sự yểm hộ của màn đêm, im hơi lặng tiếng rời khỏi
Thương gia chắc không phải là một việc quá khó!

Quyết
định xong, Diệp Trùng loanh quanh một vòng Thương gia, đợi khi trở về, Thương
Nguyệt đã rời khỏi!

Nguy
Nguyên ngồi trước bàn, cặp mắt đầy tơ máu, ánh mắt không hề động đậy, nhìn chằm
chằm hình ảnh nổi không ngừng trình diễn trên quang não, rõ ràng chính là bản
ghi hình hắn quay lén độc nhất vô nhị của YC! Hắn đã một ngày một đêm không ngủ
rồi, nhưng vẻ mặt lại kích thích khác thường!

Đột
nhiên, hắn kích động đứng dậy, lại xém chút vì quá hư nhược mà ngã xuống! Nhưng
điều này gần như không thể ảnh hưởng tâm tình hưng phấn cực độ của hắn!

Chính
vừa rồi, hắn nghiên cứu ghi hình của YC cuối cùng đã có đột phá!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3